Ánh Dương Nơi Đâu Không Khuynh Thành
Chương 2:
Bắc Khuynh
12/02/2023
Noãn Dương lấy lại tinh thần, theo Tiểu Lăng đi vào thang máy, nhỏ giọng nói thầm: “Duyên phận này giống như phân chó vậy……”
Tiểu Lăng yên lặng quay đầu nhìn cô một cái.
Noãn Dương ngưng thần nhìn phía trước, mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, đột nhiên một bàn tay thon dài vươn tới, cô kinh hãi theo bản năng giơ tay chắn thang một chút. Cửa thang máy bị hai người cản trở nên nhanh chóng mở ra.
Tần Noãn Dương cúi đầu trừng mắt nhìn dấu vết trên tay kinh ngạc một lúc lâu, mới nhường đường. Cũng không biết câu vừa rồi anh có nghe thấy hay không……
Đường Trạch Thần nghiêng đầu nhìn mu bàn tay Noãn Dương một cái, vừa định nói chuyện, liền thấy cô tựa hồ phát hiện ra ý đồ của anh nên dứt khoát bỏ tay vào túi áo.
Anh giương mắt nhìn nhìn Noãn Dương, đáy mắt có ý cười nhìn ôn hòa đôi chút.
Tần Noãn Dương nhìn thời gian, thấp giọng dặn Tiểu Lăng: “Ngày mai em qua gõ cửa, nếu chị không tỉnh em bảo phục vụ lên gọi chị. Hiện tại chị mệt muốn chết, lát nữa em bảo phục vụ tạm thời không cần đến phòng.” Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu, “Ngày mai nếu là chị nói không muốn rời giường, em xốc chăn kéo đi là được……”
Dứt lời, tựa như nhớ tới cái gì, Noãn Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Trạch Thần một cái, ép giọng thấp xuống.
Cửa thang máy mở ra, anh đi ra ngoài trước, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Tắm rửa xong, Noãn Dương thay áo ngủ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, ngoài cửa liền vang lên giọng người phục vụ: “Room services, quấy rầy một chút, đồ quý khách muốn đây ạ, có thể mở cửa một chút ạ?”
Tần Noãn Dương đi đến cạnh cửa nắm then cửa còn có chút hồ nghi, “Tôi không gọi gì cả.”
Nhân viên phục vụ sửng sốt xác nhận lại một chút, “Xác định là phòng này gọi, bằng không quý khách ra xem một chút?”
Tần Noãn Dương do dự một lát mới mở cửa, nhưng khi thấy đồ người phục vụ cầm trên tay, mặt hóa đá: “Anh xác định thứ này hữu dụng với tôi?”
Người phục vụ cầm hộp áo mưa, với lọ dầu bôi trơn: “Qúy khách chờ một lát, tôi xác nhận lại một chút.”
Tần Noãn Dương hiện tại cũng không vội, dựa nghiêng ở cạnh cửa xem chờ phục vụ xác nhận qua bộ đàm, thời điểm Tần Noãn Dương nghe số phòng cô còn rất hứng thú nhướng mày, chỉ với người phục vụ chỗ cách vách, “Cách vách?”
Người phục vụ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi quấy rầy quý khách nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Noãn Dương cười cười, cô cũng không vội đóng cửa, mà hóng hớt xem người phục vụ gõ cửa phòng Đường Trạch Thần.
Vừa rồi nếu cô nhớ không lầm thì Đường Trạch Thần vào cùng trợ lý.
Tưởng tượng chút đại não lập tức không chịu khống chế mà phát triển phong phú sau đó hoàn toàn không dừng lại được.
Đường Trạch Thần mở cửa, thấy đồ người phục vụ cầm trong tay mặt tức khắc đen thui: “Cậu xác định là tôi gọi?” Nói dứt tiếng thì thấy Tần Noãn Dương.
Noãn Dương ở cạnh cửa, còn tươi cười, nhưng biểu tình nhìn qua hết sức vô tội, “Hẳn là anh cùng trợ lý, người phục vụ vừa rồi gõ sai cửa……”
Noãn Dương nói xong câu đó, thời gian lập tức yên lặng, Tần Noãn Dương cảm thấy độ ấm quanh thân biến mất, đang định lui lại, anh ấy lại nghiền ngẫm tiếp nhận một hộp áo mưa, giọng lại mang ý cười: “Trợ lý tôi gọi plastic và xi đánh giày.”
Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, anh ấy đã dùng vài từ rất đơn giản phân tích tình huống, tổng kết đại khái là lễ tân không nghe cẩn thận, cho nên lấy sai đồ và đưa sai phòng……
Tần Noãn Dương sờ sờ mũi, tự khiển trách bản thân, vừa định trở về ngủ thì anh ấy lại đột nhiên nhận hộp áo mưa, sau đó quay đầu cười với cô một chút:
“Đồ đã đưa lại đây, giờ tính thế nào?”
Tần Noãn Dương trợn tròn mắt, chuyện này không phải đã giải thích rõ là nhầm sao, thế nào lại liên quan đến cô?
Noãn Dương còn ngạc nhiên hắn lại vươn tay kéo cổ tay của cô lại: “Em ở chỗ này chờ chẳng lẽ không phải vì có việc tìm anh sao?”
“Có phải anh hiểu lầm hay không?” Tần Noãn Dương sắc mặt trắng bệch, tránh mãi không ra, quay đầu trừng mắt nhìn người phục vụ, “Hỗ trợ xíu, tôi không quen biết người này.”
Đường Trạch Thần lại chậm rãi cười, trực tiếp ôm eo Noãn Dương túm người vào trong phòng, giơ tay đóng cửa lại, bất quá lực đạo mạnh, nên cửa không còn một khe hở.
Tần Noãn Dương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, phòng bị trừng mắt: “Đường tiên sinh, tôi tuyệt đối không phải loại nữ nhân nửa đêm gõ cửa phòng nam nhân, đối với anh tôi cũng tuyệt đối không có ý tưởng không an phận, thật sự, anh phải tin tưởng tôi!”
Đường Trạch Thần vẫn kéo cô vào bên trong cánh cửa, tư thế nửa ngăn chặn Noãn Dương, hơn nữa cũng không hề có ý muốn thay đổi điều đó một chút nào, cứ như vậy nhìn cô, nhẹ nhàng nói câu, “Em biết tôi.”
Tần Noãn Dương tức khắc nghẹn lời…… Tự vả mặt cũng thật đau nhỉ.
Noãn Dương khẽ thở dài, xém nhấc tay đầu hàng: “Vâng, tôi sao có thể không biết. Nhưng anh không biết tôi, cho nên chúng ta vẫn là không quen biết.”
Đường Trạch Thần là thương nhân, kinh doanh hàng cao cấp, hàng xa xỉ, bao gồm châu báu, ô tô, giày xịn các loại. Mấy năm đều ở trong list đại gia do Forbes bầu chọn.
Bất luận thương phẩm gì thì lực ảnh hưởng của anh đều lớn bự chảng. Người khiến cả đống người đuổi theo, sao cô có thể không biết?
Noãn Dương vừa dứt lời, liền thấy trong mắt anh quang hoa lưu chuyển, tựa hồ giống tự hỏi, ngay sau đó anh cong cong khóe môi, lúc này mới hơi hơi buông Noãn Dương ra, thong thả cởi hai cúc ở cổ áo, thuận tay đem hộp BCS vào thùng rác, “Tôi biết em đấy.”
"Cuộc sống này thật đầy sự mỉa mai. Nó dùng nỗi buồn để cho bạn biết cái gọi là hạnh phúc, dùng tiếng ồn để dạy bạn cách trân trọng sự im lặng và dùng thiếu hụt để đánh giá sự tồn tại"
Tần Noãn Dương nhìn Đường Trạch Thần cởi quần áo, sắc mặt nháy mắt lại trắng thêm: “ Có nhận thức cũng bình thường thôi, tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật của công chúng. Bất quá Đường tiên sinh, thời gian này, địa điểm như vậy thật sự có chút không hay……”
Tiểu Lăng yên lặng quay đầu nhìn cô một cái.
Noãn Dương ngưng thần nhìn phía trước, mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, đột nhiên một bàn tay thon dài vươn tới, cô kinh hãi theo bản năng giơ tay chắn thang một chút. Cửa thang máy bị hai người cản trở nên nhanh chóng mở ra.
Tần Noãn Dương cúi đầu trừng mắt nhìn dấu vết trên tay kinh ngạc một lúc lâu, mới nhường đường. Cũng không biết câu vừa rồi anh có nghe thấy hay không……
Đường Trạch Thần nghiêng đầu nhìn mu bàn tay Noãn Dương một cái, vừa định nói chuyện, liền thấy cô tựa hồ phát hiện ra ý đồ của anh nên dứt khoát bỏ tay vào túi áo.
Anh giương mắt nhìn nhìn Noãn Dương, đáy mắt có ý cười nhìn ôn hòa đôi chút.
Tần Noãn Dương nhìn thời gian, thấp giọng dặn Tiểu Lăng: “Ngày mai em qua gõ cửa, nếu chị không tỉnh em bảo phục vụ lên gọi chị. Hiện tại chị mệt muốn chết, lát nữa em bảo phục vụ tạm thời không cần đến phòng.” Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu, “Ngày mai nếu là chị nói không muốn rời giường, em xốc chăn kéo đi là được……”
Dứt lời, tựa như nhớ tới cái gì, Noãn Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Trạch Thần một cái, ép giọng thấp xuống.
Cửa thang máy mở ra, anh đi ra ngoài trước, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Tắm rửa xong, Noãn Dương thay áo ngủ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, ngoài cửa liền vang lên giọng người phục vụ: “Room services, quấy rầy một chút, đồ quý khách muốn đây ạ, có thể mở cửa một chút ạ?”
Tần Noãn Dương đi đến cạnh cửa nắm then cửa còn có chút hồ nghi, “Tôi không gọi gì cả.”
Nhân viên phục vụ sửng sốt xác nhận lại một chút, “Xác định là phòng này gọi, bằng không quý khách ra xem một chút?”
Tần Noãn Dương do dự một lát mới mở cửa, nhưng khi thấy đồ người phục vụ cầm trên tay, mặt hóa đá: “Anh xác định thứ này hữu dụng với tôi?”
Người phục vụ cầm hộp áo mưa, với lọ dầu bôi trơn: “Qúy khách chờ một lát, tôi xác nhận lại một chút.”
Tần Noãn Dương hiện tại cũng không vội, dựa nghiêng ở cạnh cửa xem chờ phục vụ xác nhận qua bộ đàm, thời điểm Tần Noãn Dương nghe số phòng cô còn rất hứng thú nhướng mày, chỉ với người phục vụ chỗ cách vách, “Cách vách?”
Người phục vụ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi quấy rầy quý khách nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Noãn Dương cười cười, cô cũng không vội đóng cửa, mà hóng hớt xem người phục vụ gõ cửa phòng Đường Trạch Thần.
Vừa rồi nếu cô nhớ không lầm thì Đường Trạch Thần vào cùng trợ lý.
Tưởng tượng chút đại não lập tức không chịu khống chế mà phát triển phong phú sau đó hoàn toàn không dừng lại được.
Đường Trạch Thần mở cửa, thấy đồ người phục vụ cầm trong tay mặt tức khắc đen thui: “Cậu xác định là tôi gọi?” Nói dứt tiếng thì thấy Tần Noãn Dương.
Noãn Dương ở cạnh cửa, còn tươi cười, nhưng biểu tình nhìn qua hết sức vô tội, “Hẳn là anh cùng trợ lý, người phục vụ vừa rồi gõ sai cửa……”
Noãn Dương nói xong câu đó, thời gian lập tức yên lặng, Tần Noãn Dương cảm thấy độ ấm quanh thân biến mất, đang định lui lại, anh ấy lại nghiền ngẫm tiếp nhận một hộp áo mưa, giọng lại mang ý cười: “Trợ lý tôi gọi plastic và xi đánh giày.”
Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, anh ấy đã dùng vài từ rất đơn giản phân tích tình huống, tổng kết đại khái là lễ tân không nghe cẩn thận, cho nên lấy sai đồ và đưa sai phòng……
Tần Noãn Dương sờ sờ mũi, tự khiển trách bản thân, vừa định trở về ngủ thì anh ấy lại đột nhiên nhận hộp áo mưa, sau đó quay đầu cười với cô một chút:
“Đồ đã đưa lại đây, giờ tính thế nào?”
Tần Noãn Dương trợn tròn mắt, chuyện này không phải đã giải thích rõ là nhầm sao, thế nào lại liên quan đến cô?
Noãn Dương còn ngạc nhiên hắn lại vươn tay kéo cổ tay của cô lại: “Em ở chỗ này chờ chẳng lẽ không phải vì có việc tìm anh sao?”
“Có phải anh hiểu lầm hay không?” Tần Noãn Dương sắc mặt trắng bệch, tránh mãi không ra, quay đầu trừng mắt nhìn người phục vụ, “Hỗ trợ xíu, tôi không quen biết người này.”
Đường Trạch Thần lại chậm rãi cười, trực tiếp ôm eo Noãn Dương túm người vào trong phòng, giơ tay đóng cửa lại, bất quá lực đạo mạnh, nên cửa không còn một khe hở.
Tần Noãn Dương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, phòng bị trừng mắt: “Đường tiên sinh, tôi tuyệt đối không phải loại nữ nhân nửa đêm gõ cửa phòng nam nhân, đối với anh tôi cũng tuyệt đối không có ý tưởng không an phận, thật sự, anh phải tin tưởng tôi!”
Đường Trạch Thần vẫn kéo cô vào bên trong cánh cửa, tư thế nửa ngăn chặn Noãn Dương, hơn nữa cũng không hề có ý muốn thay đổi điều đó một chút nào, cứ như vậy nhìn cô, nhẹ nhàng nói câu, “Em biết tôi.”
Tần Noãn Dương tức khắc nghẹn lời…… Tự vả mặt cũng thật đau nhỉ.
Noãn Dương khẽ thở dài, xém nhấc tay đầu hàng: “Vâng, tôi sao có thể không biết. Nhưng anh không biết tôi, cho nên chúng ta vẫn là không quen biết.”
Đường Trạch Thần là thương nhân, kinh doanh hàng cao cấp, hàng xa xỉ, bao gồm châu báu, ô tô, giày xịn các loại. Mấy năm đều ở trong list đại gia do Forbes bầu chọn.
Bất luận thương phẩm gì thì lực ảnh hưởng của anh đều lớn bự chảng. Người khiến cả đống người đuổi theo, sao cô có thể không biết?
Noãn Dương vừa dứt lời, liền thấy trong mắt anh quang hoa lưu chuyển, tựa hồ giống tự hỏi, ngay sau đó anh cong cong khóe môi, lúc này mới hơi hơi buông Noãn Dương ra, thong thả cởi hai cúc ở cổ áo, thuận tay đem hộp BCS vào thùng rác, “Tôi biết em đấy.”
"Cuộc sống này thật đầy sự mỉa mai. Nó dùng nỗi buồn để cho bạn biết cái gọi là hạnh phúc, dùng tiếng ồn để dạy bạn cách trân trọng sự im lặng và dùng thiếu hụt để đánh giá sự tồn tại"
Tần Noãn Dương nhìn Đường Trạch Thần cởi quần áo, sắc mặt nháy mắt lại trắng thêm: “ Có nhận thức cũng bình thường thôi, tốt xấu gì tôi cũng là nhân vật của công chúng. Bất quá Đường tiên sinh, thời gian này, địa điểm như vậy thật sự có chút không hay……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.