Chương 24: Bên Em Mùa Noel.
Thanh Thảo
24/04/2018
– Cao Phong cậu đang ở đâu?
– Tôi và Thu Hồng đang dưới bãi đỗ xe.
– Vậy chờ tôi xuống về cùng.
Gia Minh tìm hai người muốn chớt nhưng không thấy đâu. Hai phút sau thấy Gia Minh, Cao Phong mở cửa bước vào ngồi ở ghế sau.
– Cậu lái đi Gia Minh.
– Nhưng đâu phải xe của tôi.
– Chẳng nhẽ cậu để xếp mình chở.
– Tôi… đi nhờ mà.
– Vậy để tôi lái cậu tự bắt taxi về.
Gia Minh đành phải ngồi ghế lái. Ra khỏi tòa nhà Cao Phong ngồi một mình ghế sau, đôi mắt xa xăm hướng ra bên ngoài, đâu đó sâu thẳm trong đôi mắt đen huyền bí là nỗi buồn vô tận. Thu Hồng ngoảnh mặt nhìn thấy Cao Phong đang đăm chiêu cô cũng không tiện hỏi.
Lướt qua từng con phố, đêm nay là đêm Noel đâu đâu cũng nhạc tưng bừng, không khí trên mọi nẻo đường dòng người tấp nập ngược xuôi. Thấp thoáng thấy bóng dáng những ông già Noel đang xách từng túi quà tung tăng .
– Hôm nay là Giáng Sinh rồi, nhanh thiệt vậy mà chúng ta quên mất.
– Vâng… đêm Giáng Sinh rồi! (Thu Hồng nói mà ánh mắt cô buồn rầu nhìn ra ngoài đường, rồi lại quay xuống nhìn Cao Phong).
– Cao Phong hay ba chúng ta đi chơi Noel nhé?
Ánh mắt Cao Phong khép hờ hai hàng mi, anh lạnh lùng trả lời.
– Không thích.
– Ôi… cái thằng tẻ nhạt!
Gia Minh với sang hỏi Thu Hồng:
– Anh em mình đi chơi Noel hen?
– Nhưng em ăn mặc mỏng manh này mà ngoài trời hơi lạnh…
– Không sao khoác áo anh.
– Em không muốn…
– Đi đi mà, anh năn nỉ đó!
– Rủ bạn gái anh đi?
– Mí cô đó chỉ đòi quà chứ đi chơi thì nhạt toẹt à.
Thu Hồng hỏi Cao Phong mặc cho anh có để ý hay không:
– Mình đi nhé anh Phong?
– Anh không thích, chỉ muốn về.
– Thôi mà, bao năm nay mình chỉ bận công việc không có thời gian đón Giáng Sinh năm nay được nghỉ ngơi sớm mình tranh thủ tận hưởng nhé.
Cao Phong ngã người về sau, mắt anh vẫn nhắm lim dim vẻ mệt mỏi:
– Ừ… được rồi đi thì đi, nhưng đi đâu?
Gia Minh khoái chí anh nhú ga thật mạnh rồi lao vút về phía trước.
– Xõa cứ để tôi lo… a hú hú!
Gia Minh mở nhạc thật to, tiếng hát đêm Giáng Sinh cứ bính boong bên trong xe lẫn ngoài đường phố.
Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác tận hưởng đến vậy, Gia Minh và Thu Hồng cứ lắc lư theo điệu nhạc, chỉ riêng Cao Phong anh trầm ngâm nghĩ về những chuyện xa xôi.
Bỗng bất chợt anh thấy bóng dáng Ngọc Lan đang nhảy nhót một mình cùng ông già Noel bên cạnh cây thông giữa ngã tư quảng trường thành phố.
– Dừng xe…!
Cao Phong quát lớn khiến Gia Minh thắng gấp làm Thu Hồng ngã nhoài về phía trước đầu cô chạm nhẹ xuống khung trên xe otô.
– Gì vậy Cao Phong?
– Hai người tự đi chơi đi.
– Gì kỳ vậy!
Cao Phong vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài mặc cho Gia Minh và Thu Hồng gọi với theo nhưng anh không nghe thấy gì hết, nhanh như cắt anh hòa vào dòng người trên đường khiến cho Gia Minh phải chạy xe về phía trước không dừng đỗ ở đây được.
Bước ra từ dòng người ánh mắt anh đã dõi theo Ngọc Lan từ lâu, anh đứng bên vệ đường tránh sự phát hiện của Ngọc Lan, hai tay anh xỏ vào túi quần đôi mắt thân thương ngày nào vẫn nhìn Ngọc Lan như vậy.
Không biết đã bao năm anh không được đón Noel cùng Ngọc Lan. Hình ảnh cô gái dễ thương cứ ngây thơ nhảy nhót cùng bạn Noel của lễ hội vui biết nhường nào, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy lại khiến tim anh đập nhộn nhịp.
Sâu trong trái tim anh thấy hạnh phúc khi nhìn nụ cười ấy, ở giây phút của hiện tại anh chỉ ước Ngọc Lan của anh cứ mãi như vậy để nụ cười trên đôi môi cô không bao giờ tắt, anh không muốn mình lại làm tổn thương người anh yêu hơn cả bản thân mình thêm một lần nữa. Hay nói đúng hơn anh sợ mất Ngọc Lan mãi mãi.
Cuộc sống khi con người ta cứ cố sống cố chết đi theo những đam mê hoài bão của mình, để rồi vô tình một ngày khi nhận ra cái khoảnh khắc mình cố theo đuổi, nó mong manh dễ vỡ biết nhường nào mới cảm nhận giá trị gần gũi thực sự.
– Cao Phong sao anh biết em ở đây?
– Anh đi ngang qua thấy em nên anh tới.
– Vậy vào đây cùng chơi nào?
– Không… anh!
Ngọc Lan cứ thế kéo Cao Phong nhập cuộc vui cùng mọi người. Anh mặc vest oai phong nàng mặc đầm xòe đỏ rực rỡ, ban đầu anh gượng gạo nhưng thấy khí thế càng ngày càng lên cao anh quên mình là ai hòa quện với không khí tưng bừng cùng mọi người.
Điệu nhạc kết thúc anh không hề hay biết nó là một cuộc thi nhảy xem ai nhảy đẹp và hợp nhau nhất. Anh bất ngờ bị kéo lên bục cùng Ngọc Lan vinh danh là cặp đôi nhảy ấn tượng nhất, phần thưởng là cặp đồng hồ đôi.
Ngọc Lan vui mừng cười vang thành tiếng, quay sang ôm chầm lấy Cao Phong hét lớn.
– Anh ơi chúng ta thắng rồi… chúng ta thắng rồi.
Cái ôm hạnh phúc mà lâu lắm rồi anh mới thấy Ngọc Lan vui như vậy. Giá như có điều ước trong đêm Giáng Sinh anh ước: “thời gian đừng trôi, cứ mãi như vậy anh có Ngọc Lan trong đời”.
Ngọc Lan và Cao Phong sánh bước cùng nhau trên con phố tấp nập người, song song với những cặp tình nhân khác họ không hề nắm tay hay khoác tay nhau cùng dạo bước mà mỗi người một lối đi riêng không xâm phạm không gần gũi, Ngọc Lan vẫn cười với món quà mình dành được, còn Cao Phong vẫn lặng im bước đi mà không nhìn Ngọc Lan lấy một lần.
Ngọc Lan kéo một bàn tay Cao Phong lên, cô đeo chiếc đồng hồ Nam cho anh còn đồng hồ nữ cô đeo vào tay cô.
– Từ giờ chúng ta là một cặp.
Cao Phong đứng im anh chỉ nhìn Ngọc Lan ngạc nhiên nhưng không khỏi phần khó hiểu: “chẳng nhẽ Ngọc Lan đã nhớ?”
– Đồng hồ đôi sẽ là minh chứng cho tình anh em của chúng ta.
Cứ nghĩ mình ăn dưa bở, Cao Phong chợt tỉnh bởi cái ý nghĩ viễn vông khi nghe câu nói đó của Ngọc Lan. Anh thấy mình thật chẳng ra làm sao khi suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện đâu đâu.
– Nhưng đồng hồ cặp chỉ dành cho những đôi tình nhân thôi em.
– Chẳng sao, anh em thì không dùng được sao… vô lý.
Cao Phong không nói gì anh im lặng nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay: “có lẽ đây là kỷ vật đầu tiên giữa anh và Ngọc Lan”.
Họ cùng nhau đi vào dòng người trên phố, đến từng góc quán quen. Họ quên ngày mai, quên nỗi buồn, quên quá khứ… họ chỉ biết giây phút này đang ở bên nhau, cùng nhau cười đùa, cùng nhau rong chơi… cùng nhau tận hưởng mùa Noel ngọt ngào hiếm hoi này.
Họ đang thực sự rất vui!
– Tôi và Thu Hồng đang dưới bãi đỗ xe.
– Vậy chờ tôi xuống về cùng.
Gia Minh tìm hai người muốn chớt nhưng không thấy đâu. Hai phút sau thấy Gia Minh, Cao Phong mở cửa bước vào ngồi ở ghế sau.
– Cậu lái đi Gia Minh.
– Nhưng đâu phải xe của tôi.
– Chẳng nhẽ cậu để xếp mình chở.
– Tôi… đi nhờ mà.
– Vậy để tôi lái cậu tự bắt taxi về.
Gia Minh đành phải ngồi ghế lái. Ra khỏi tòa nhà Cao Phong ngồi một mình ghế sau, đôi mắt xa xăm hướng ra bên ngoài, đâu đó sâu thẳm trong đôi mắt đen huyền bí là nỗi buồn vô tận. Thu Hồng ngoảnh mặt nhìn thấy Cao Phong đang đăm chiêu cô cũng không tiện hỏi.
Lướt qua từng con phố, đêm nay là đêm Noel đâu đâu cũng nhạc tưng bừng, không khí trên mọi nẻo đường dòng người tấp nập ngược xuôi. Thấp thoáng thấy bóng dáng những ông già Noel đang xách từng túi quà tung tăng .
– Hôm nay là Giáng Sinh rồi, nhanh thiệt vậy mà chúng ta quên mất.
– Vâng… đêm Giáng Sinh rồi! (Thu Hồng nói mà ánh mắt cô buồn rầu nhìn ra ngoài đường, rồi lại quay xuống nhìn Cao Phong).
– Cao Phong hay ba chúng ta đi chơi Noel nhé?
Ánh mắt Cao Phong khép hờ hai hàng mi, anh lạnh lùng trả lời.
– Không thích.
– Ôi… cái thằng tẻ nhạt!
Gia Minh với sang hỏi Thu Hồng:
– Anh em mình đi chơi Noel hen?
– Nhưng em ăn mặc mỏng manh này mà ngoài trời hơi lạnh…
– Không sao khoác áo anh.
– Em không muốn…
– Đi đi mà, anh năn nỉ đó!
– Rủ bạn gái anh đi?
– Mí cô đó chỉ đòi quà chứ đi chơi thì nhạt toẹt à.
Thu Hồng hỏi Cao Phong mặc cho anh có để ý hay không:
– Mình đi nhé anh Phong?
– Anh không thích, chỉ muốn về.
– Thôi mà, bao năm nay mình chỉ bận công việc không có thời gian đón Giáng Sinh năm nay được nghỉ ngơi sớm mình tranh thủ tận hưởng nhé.
Cao Phong ngã người về sau, mắt anh vẫn nhắm lim dim vẻ mệt mỏi:
– Ừ… được rồi đi thì đi, nhưng đi đâu?
Gia Minh khoái chí anh nhú ga thật mạnh rồi lao vút về phía trước.
– Xõa cứ để tôi lo… a hú hú!
Gia Minh mở nhạc thật to, tiếng hát đêm Giáng Sinh cứ bính boong bên trong xe lẫn ngoài đường phố.
Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác tận hưởng đến vậy, Gia Minh và Thu Hồng cứ lắc lư theo điệu nhạc, chỉ riêng Cao Phong anh trầm ngâm nghĩ về những chuyện xa xôi.
Bỗng bất chợt anh thấy bóng dáng Ngọc Lan đang nhảy nhót một mình cùng ông già Noel bên cạnh cây thông giữa ngã tư quảng trường thành phố.
– Dừng xe…!
Cao Phong quát lớn khiến Gia Minh thắng gấp làm Thu Hồng ngã nhoài về phía trước đầu cô chạm nhẹ xuống khung trên xe otô.
– Gì vậy Cao Phong?
– Hai người tự đi chơi đi.
– Gì kỳ vậy!
Cao Phong vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài mặc cho Gia Minh và Thu Hồng gọi với theo nhưng anh không nghe thấy gì hết, nhanh như cắt anh hòa vào dòng người trên đường khiến cho Gia Minh phải chạy xe về phía trước không dừng đỗ ở đây được.
Bước ra từ dòng người ánh mắt anh đã dõi theo Ngọc Lan từ lâu, anh đứng bên vệ đường tránh sự phát hiện của Ngọc Lan, hai tay anh xỏ vào túi quần đôi mắt thân thương ngày nào vẫn nhìn Ngọc Lan như vậy.
Không biết đã bao năm anh không được đón Noel cùng Ngọc Lan. Hình ảnh cô gái dễ thương cứ ngây thơ nhảy nhót cùng bạn Noel của lễ hội vui biết nhường nào, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy lại khiến tim anh đập nhộn nhịp.
Sâu trong trái tim anh thấy hạnh phúc khi nhìn nụ cười ấy, ở giây phút của hiện tại anh chỉ ước Ngọc Lan của anh cứ mãi như vậy để nụ cười trên đôi môi cô không bao giờ tắt, anh không muốn mình lại làm tổn thương người anh yêu hơn cả bản thân mình thêm một lần nữa. Hay nói đúng hơn anh sợ mất Ngọc Lan mãi mãi.
Cuộc sống khi con người ta cứ cố sống cố chết đi theo những đam mê hoài bão của mình, để rồi vô tình một ngày khi nhận ra cái khoảnh khắc mình cố theo đuổi, nó mong manh dễ vỡ biết nhường nào mới cảm nhận giá trị gần gũi thực sự.
– Cao Phong sao anh biết em ở đây?
– Anh đi ngang qua thấy em nên anh tới.
– Vậy vào đây cùng chơi nào?
– Không… anh!
Ngọc Lan cứ thế kéo Cao Phong nhập cuộc vui cùng mọi người. Anh mặc vest oai phong nàng mặc đầm xòe đỏ rực rỡ, ban đầu anh gượng gạo nhưng thấy khí thế càng ngày càng lên cao anh quên mình là ai hòa quện với không khí tưng bừng cùng mọi người.
Điệu nhạc kết thúc anh không hề hay biết nó là một cuộc thi nhảy xem ai nhảy đẹp và hợp nhau nhất. Anh bất ngờ bị kéo lên bục cùng Ngọc Lan vinh danh là cặp đôi nhảy ấn tượng nhất, phần thưởng là cặp đồng hồ đôi.
Ngọc Lan vui mừng cười vang thành tiếng, quay sang ôm chầm lấy Cao Phong hét lớn.
– Anh ơi chúng ta thắng rồi… chúng ta thắng rồi.
Cái ôm hạnh phúc mà lâu lắm rồi anh mới thấy Ngọc Lan vui như vậy. Giá như có điều ước trong đêm Giáng Sinh anh ước: “thời gian đừng trôi, cứ mãi như vậy anh có Ngọc Lan trong đời”.
Ngọc Lan và Cao Phong sánh bước cùng nhau trên con phố tấp nập người, song song với những cặp tình nhân khác họ không hề nắm tay hay khoác tay nhau cùng dạo bước mà mỗi người một lối đi riêng không xâm phạm không gần gũi, Ngọc Lan vẫn cười với món quà mình dành được, còn Cao Phong vẫn lặng im bước đi mà không nhìn Ngọc Lan lấy một lần.
Ngọc Lan kéo một bàn tay Cao Phong lên, cô đeo chiếc đồng hồ Nam cho anh còn đồng hồ nữ cô đeo vào tay cô.
– Từ giờ chúng ta là một cặp.
Cao Phong đứng im anh chỉ nhìn Ngọc Lan ngạc nhiên nhưng không khỏi phần khó hiểu: “chẳng nhẽ Ngọc Lan đã nhớ?”
– Đồng hồ đôi sẽ là minh chứng cho tình anh em của chúng ta.
Cứ nghĩ mình ăn dưa bở, Cao Phong chợt tỉnh bởi cái ý nghĩ viễn vông khi nghe câu nói đó của Ngọc Lan. Anh thấy mình thật chẳng ra làm sao khi suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện đâu đâu.
– Nhưng đồng hồ cặp chỉ dành cho những đôi tình nhân thôi em.
– Chẳng sao, anh em thì không dùng được sao… vô lý.
Cao Phong không nói gì anh im lặng nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay: “có lẽ đây là kỷ vật đầu tiên giữa anh và Ngọc Lan”.
Họ cùng nhau đi vào dòng người trên phố, đến từng góc quán quen. Họ quên ngày mai, quên nỗi buồn, quên quá khứ… họ chỉ biết giây phút này đang ở bên nhau, cùng nhau cười đùa, cùng nhau rong chơi… cùng nhau tận hưởng mùa Noel ngọt ngào hiếm hoi này.
Họ đang thực sự rất vui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.