Chương 23: Lý Bách… mối họa!
Thanh Thảo
24/04/2018
Cao Phong, Thu Hồng, Gia Minh bước vào hội trường nơi Tập Đoàn Hưng
Thịnh đang tổ chức chúc mừng những nhà đầu tư đã chiến thắng trong vụ
đấu thầu trung tâm thương mại tầm cỡ.
Cao Phong tuổi trẻ tài cao cùng hai chiến hữu dũng mãnh và thông minh đã cố gắng vạch ra những chiến lược và hoạch định để dành về gói thầu và là chủ đầu tư số một cho dự án.
Họ bước vào khán phòng nơi đang tiệc tùng sang trọng và hoành tráng, hai chàng trai bảnh bao lịch sự trong bộ vest phong độ thể hiện vẻ đẹp nam tính đến hoàn mỹ, đi giữa là cô gái được mệnh danh là “người đẹp thương mại.”
Về mặt công việc Thu Hồng luôn chặt chẽ về số liệu, nhưng về mặt cuộc sống cô luôn lạnh lùng với tất cả đàn ông ngoài Cao Phong.
Gia Minh tuy là tay sát gái tình trường nhưng trong công việc anh khá hài hước và chắc chắn trong từng mối quan hệ, với bộ óc nhanh nhạy và phán đoán nhanh vấn đề thì đối với Gia Minh không có chuyện gì là không thể.
…
Lý Bách con trai của Công ty “Bách Lý” cũng cùng lĩnh vực như “Huỳnh Gia Phúc” nhưng do xuất thân gia đình có nền tảng nên Lý Bách cao ngạo và luôn hiếu thắng, cậu chẳng yêu một cô gái nào đúng nghĩa chỉ chơi bời qua đêm rồi thôi, xuất thân của Lý Bách cũng không hề đơn giản khi ngay chính cha ruột cậu cũng từng là một xã hội đen, tuy làm ăn chân chính về mặt pháp luật song thế giới ngầm của dòng họ Lý cũng tương đối lớn, chính vì thế mà Lý Bách luôn giao du với những bạn bè không mấy đứng đắn và có phần dân chơi tứ thiệt.
Bởi tính hiếu thắng nên lần này thua Cao Phong trong trận tranh giành quyền đấu thầu, trong lòng Lý Bách đã nhóm lên tia lửa hận thù. Nhìn thấy Cao Phong bước vào mà vẻ mặt cậu khó chịu:
– Này Hữu Huân… (tên đệ tử chuyên nịnh bợ đi cùng Lý Bách)
– Dạ, Đại Ca!
– Mày tìm hiểu gia thế thằng Cao Phong cho tao, nghe nói nó là thằng mồ côi. Lần này tao phải cho nó bẽ mặt.
– Vâng!
Nói rồi Hữu Huân lôi điện thoại trong túi quần ra bấm bấm rồi gọi cho ai đó. Một lát sau đến bên cạnh Lý Bách thì thầm to nhỏ, Lý Bách đưa nửa con mắt đảo qua dảo lại nhìn về phía Cao Phong đầy gian ác, miệng cậu nhếch lên vẻ đắc ý.
Lý Bách tiến đến cạnh Cao Phong chìa tay ra bắt:
– Chúc mừng “Huỳnh Gia Phúc” đã trúng gói thầu lớn.
Cao Phong đang nói chuyện vui vẻ với mọi người thấy Lý Bách tới Cao Phong thay đổi thái độ từ vui mừng thành thản nhiên:
– Cảm ơn, cũng nhờ sự chiếu cố của “Bách Lý” chúng tôi mới thuận lợi.
– Hì… đương nhiên phải nhường cho người tài rồi.
Cao Phong khẩy nhẹ bên mép như vẻ không thích cho lắm:
– Đúng hơn những người không đủ khả năng cũng không thể đảm nhận được rồi.
Nghe Cao Phong nói mà Lý Bách nhăn mặt: “thằng khốn đang khinh thường mình sao?”. Nhưng vẫn tỏ vẻ cười ra mặt.
– Đương nhiên rồi về lĩnh vực này “Bách Lý” chúng tôi không mạnh cho lắm nên cần phải tập trung phát triển cái gì là thế mạnh của mình chứ. Đúng không?
– …
Lý Bách quay về bên Thu Hồng, cặp mắt diều hâu đảo điên nhìn bộ đầm kín đáo phần trên nhưng khoét táo bạo từ cặp đùi trắng nõn nà trở xuống, Lý Bách đưa tay cầm lấy tay Thu Hồng vuốt ve hôn lên tay cô. Mắt anh liếc liếc xẹt qua ánh mắt Thu Hồng khiến cô khó chịu rụt tay lại.
Lý Bách cười hếch cả hàm trên tỏ vẻ phong tình:
– Em là người đẹp nhất đêm nay…
Thu Hồng nhíu mày không ưa nhưng đã là xã giao nên cô gặng lòng:
– Anh nói vậy thì những bông hoa xinh đẹp trong phòng này bị dìm hết rồi còn đâu.
Ánh mắt Thu Hồng khinh thường buông lời mỉa mai, nhưng độ chai lỳ của Lý Bách vẫn không buông con nai ngon trước mắt.
Với Lý Bách phụ nữ càng khó chinh phục thì hắn lại càng có hứng thú. Lý Bách ghé sát vào tai Thu Hồng thì thầm.
– Nhưng với anh em là người đẹp nhất!
Thu Hồng lấy một tay duyên dáng che miệng cười:
– Có lẽ chính vì đẹp nên hạng người như anh mới không xứng.
Lý Bách nhăn mặt bị người đẹp xỏ mũi: “cô dám”, không kịp để cho Lý Bách phản ứng Thu Hồng nhanh chóng lướt qua mặt anh. Lý Bách ấm ức vểnh mặt tức giận.
– Đại ca không sao chứ? (Hữu Huân thấy mặt đại ca nóng giận hỏi với)
Lý Bách tuy tức giận nhưng mắt vẫn dõi theo về hướng Thu Hồng, một tay anh xỏ vào túi quần còn một tay đưa lên khẩy nhẹ một bên mép.
– Lý Bách này đã nhắm thì khó mà thoát lắm nai con, em đợi đấy…
…
– Có chuyện gì vậy Thu Hồng? (Gia Minh thấy Thu Hồng trở lại nhưng thái độ không vui bèn hỏi).
– Không có gì, em gặp con dê háu đói thôi!
Gia Minh nhìn chung quanh miệng anh nhoẻn cười:
– Em lại bị thằng Lý Bách mật ngọt hả?
– Hắn làm gì có cửa buông lời mật ngọt rót vào tai em.
– Nhưng em cẩn thận đấy, thằng đó em nào mà vào mắt nó rồi thì khó thoát lắm.
– Khó thoát đối với những cô gái không đủ bản lĩnh thôi còn tiến đến gần em là cả một chặng đường gian nan lắm.
– Anh chỉ nói vậy, cẩn thận vẫn hơn.
– Em biết rồi, anh yên tâm.
– Ừ… mấy lần hắn cũng dùng chiêu để dụ dỗ anh sang chỗ hắn làm.
– …
– Nhưng anh cũng đâu phải loại để hắn vắt mũi, đối với những thằng làm ăn không chân chính như hắn chỉ trọng dụng khi được việc cho hắn thôi, nếu không hắn cho ra đảo luôn.
– Hắn cũng khét tiếng đấy chứ nhỉ.
– Em định để ý hắn đấy à?
– Đương nhiên, phải để ý chứ để xem sau trận thua này nó sẽ dùng chiêu gì để hại chúng ta.
– Hắn cũng thuộc dạng thù dai lắm, nên em phải cẩn thận.
– Em biết rồi! Em xin phép vào nhà vệ sinh.
Thu Hồng bước vào nhà vệ sinh cô sửa soạn lại mình một chút rồi bước ra ngoài thấy Lý Bách đang đứng ở cửa chờ.
Thu Hồng không nói gì cô lướt qua người Lý Bách, bỗng bàn tay Lý Bách giữ một cánh tay cô lại.
– Anh đang làm tôi đau đó.
Thu Hồng hất cánh tay ra khỏi bàn tay Lý Bách.
– Anh xin lỗi người đẹp, tại anh đứng đây mà người đẹp lướt qua xem anh như vô hình vậy.
Thu Hồng lờ câu nói của Lý Bách cô không phản ứng gì quay mặt bỏ đi. Lý Bách như hụt hẫng khi bị xem thường, anh tức giận kéo tay Thu Hồng áp cô sát vào tường một tay đè dưới eo cô một tay chống vào tường.
– Em biết anh ghét nhất là người phụ nữ nào dám lờ anh không?
Thu Hồng cười nhếch mép thành tiếng:
– May quá tôi lại là người anh ghét, biết làm sao được tôi cứ thế với anh thì biết làm sao. Tôi cũng muốn thân thiện với anh lắm nhưng trực giác của tôi lại toàn đi ngược với trái tim tôi thôi.
– Em không thoát được tôi đâu. Em ở bên cạnh thằng Cao Phong đó làm gì, nó có cho em được gì đâu?
– Vậy anh cho tôi những gì?
– Em thích gì anh đều cho.
– Vậy mạng của anh được không?
– Được chứ, nếu đêm nay em ở cùng tôi.
– Haizz… đáng tiếc quá, mạng của anh tôi lại không có hứng thú chút nào!
Lần đầu tiên Lý Bách bị một người phụ nữ từ chối, trong cậu cảm thấy bức xúc tức giận.
– Sớm muộn gì em cũng sẽ là của tôi thôi! Con Nai bướng bỉnh.
Thu Hồng khó chịu khi cứ lãng phí thời gian đôi co với tên vô lại này. Cô vùng tay để bước đi, nhưng cô vùng tay hắn càng ghì mạnh khiến eo cô hơi đau.
– Buông ra… buông ra…
– Anh không muốn buông, thì sao?
– Buông ra…!
– Một người phụ nữ đã bảo không thích thì thằng đàn ông phải trượng nghĩa vào chứ?
Cao Phong thấy Thu Hồng đi về phía khu vệ sinh nhưng mãi không thấy cô ra nên anh đi tìm, vừa bước vào thì đã thấy cảnh chướng mắt nên anh xen vào.
– Thì ra là mày à Cao Phong, ở đây tao đang có chuyện riêng.
– Anh Cao Phong…!
– Ôi chao… em gọi thằng mồ côi đó nghe ngọt ngào ghê!
Cao Phong tiến lại túm lấy tay Lý Bách đang ghì vào eo Thu Hồng anh dùng sức lật tay Lý Bách ra nắm chắc khiến Lý Bách nhăn mặt.
– Mày muốn biết thằng mồ côi nó sẽ cư sử như thế nào nếu ai dám đụng vào người của nó không?
Thấy vẻ mặt Cao Phong biến sắc, ánh mắt đầy tức giận nên Lý Bách buông Thu Hồng ra.
– Mày mà không có lão Huỳnh nhận về nuôi chắc giờ đang đi đánh giầy ngoài đường rồi nhỉ?
– Tao có đánh giầy thì ít ra cũng có não không đến nỗi vô lại như mày dựa hơi bố mẹ.
– Vậy à! Ai bảo tao sinh ra đã là con bố mẹ tao…(vừa nói vẻ mặt Lý Bách đắc trí)
– Vậy mày cảm ơn vì sinh ra được làm con của bố mẹ mày đi, đó là phúc của mày đấy. Chứ nếu giống tao, chỉ sợ mày không bằng một thằng đánh giầy cơ.
Nói rồi cao Phong dắt tay Thu Hồng đi, mặc cho Lý Bách đứng đó tức nhăn mũi: “thằng khốn Cao Phong mày đợi đấy, có ngày tao sẽ trả mối hận này”.
…
Bước khỏi bữa tiệc Cao Phong đưa Thu Hồng ra xe:
– Tốt nhất lần sau thấy Lý Bách ở đâu em nên tránh xa nó ra.
– Em không sao đâu!
– Đó là buổi tiệc đông người chứ vắng người là hắn đã hại em rồi đó biết không?
Thu Hồng nghe thấy Cao Phong nói vậy khiến lòng cô rất vui, tuy với khả năng của cô cũng đủ đối phó được với tên Lý Bách nhưng cũng nhờ có hắn mà cô thấy mình tiến thêm được một bước nữa tới trái tim Cao Phong.
– Lên xe đi!
– Nhưng còn buổi tiệc?
– Không cần nữa…
– Nhưng…
Rồi Cao Phong mở cửa cho Thu Hồng lên xe, anh đóng cửa bên Thu Hồng ngồi.
Reng… reng… reng… chuông điện thoại reo.
Cao Phong tuổi trẻ tài cao cùng hai chiến hữu dũng mãnh và thông minh đã cố gắng vạch ra những chiến lược và hoạch định để dành về gói thầu và là chủ đầu tư số một cho dự án.
Họ bước vào khán phòng nơi đang tiệc tùng sang trọng và hoành tráng, hai chàng trai bảnh bao lịch sự trong bộ vest phong độ thể hiện vẻ đẹp nam tính đến hoàn mỹ, đi giữa là cô gái được mệnh danh là “người đẹp thương mại.”
Về mặt công việc Thu Hồng luôn chặt chẽ về số liệu, nhưng về mặt cuộc sống cô luôn lạnh lùng với tất cả đàn ông ngoài Cao Phong.
Gia Minh tuy là tay sát gái tình trường nhưng trong công việc anh khá hài hước và chắc chắn trong từng mối quan hệ, với bộ óc nhanh nhạy và phán đoán nhanh vấn đề thì đối với Gia Minh không có chuyện gì là không thể.
…
Lý Bách con trai của Công ty “Bách Lý” cũng cùng lĩnh vực như “Huỳnh Gia Phúc” nhưng do xuất thân gia đình có nền tảng nên Lý Bách cao ngạo và luôn hiếu thắng, cậu chẳng yêu một cô gái nào đúng nghĩa chỉ chơi bời qua đêm rồi thôi, xuất thân của Lý Bách cũng không hề đơn giản khi ngay chính cha ruột cậu cũng từng là một xã hội đen, tuy làm ăn chân chính về mặt pháp luật song thế giới ngầm của dòng họ Lý cũng tương đối lớn, chính vì thế mà Lý Bách luôn giao du với những bạn bè không mấy đứng đắn và có phần dân chơi tứ thiệt.
Bởi tính hiếu thắng nên lần này thua Cao Phong trong trận tranh giành quyền đấu thầu, trong lòng Lý Bách đã nhóm lên tia lửa hận thù. Nhìn thấy Cao Phong bước vào mà vẻ mặt cậu khó chịu:
– Này Hữu Huân… (tên đệ tử chuyên nịnh bợ đi cùng Lý Bách)
– Dạ, Đại Ca!
– Mày tìm hiểu gia thế thằng Cao Phong cho tao, nghe nói nó là thằng mồ côi. Lần này tao phải cho nó bẽ mặt.
– Vâng!
Nói rồi Hữu Huân lôi điện thoại trong túi quần ra bấm bấm rồi gọi cho ai đó. Một lát sau đến bên cạnh Lý Bách thì thầm to nhỏ, Lý Bách đưa nửa con mắt đảo qua dảo lại nhìn về phía Cao Phong đầy gian ác, miệng cậu nhếch lên vẻ đắc ý.
Lý Bách tiến đến cạnh Cao Phong chìa tay ra bắt:
– Chúc mừng “Huỳnh Gia Phúc” đã trúng gói thầu lớn.
Cao Phong đang nói chuyện vui vẻ với mọi người thấy Lý Bách tới Cao Phong thay đổi thái độ từ vui mừng thành thản nhiên:
– Cảm ơn, cũng nhờ sự chiếu cố của “Bách Lý” chúng tôi mới thuận lợi.
– Hì… đương nhiên phải nhường cho người tài rồi.
Cao Phong khẩy nhẹ bên mép như vẻ không thích cho lắm:
– Đúng hơn những người không đủ khả năng cũng không thể đảm nhận được rồi.
Nghe Cao Phong nói mà Lý Bách nhăn mặt: “thằng khốn đang khinh thường mình sao?”. Nhưng vẫn tỏ vẻ cười ra mặt.
– Đương nhiên rồi về lĩnh vực này “Bách Lý” chúng tôi không mạnh cho lắm nên cần phải tập trung phát triển cái gì là thế mạnh của mình chứ. Đúng không?
– …
Lý Bách quay về bên Thu Hồng, cặp mắt diều hâu đảo điên nhìn bộ đầm kín đáo phần trên nhưng khoét táo bạo từ cặp đùi trắng nõn nà trở xuống, Lý Bách đưa tay cầm lấy tay Thu Hồng vuốt ve hôn lên tay cô. Mắt anh liếc liếc xẹt qua ánh mắt Thu Hồng khiến cô khó chịu rụt tay lại.
Lý Bách cười hếch cả hàm trên tỏ vẻ phong tình:
– Em là người đẹp nhất đêm nay…
Thu Hồng nhíu mày không ưa nhưng đã là xã giao nên cô gặng lòng:
– Anh nói vậy thì những bông hoa xinh đẹp trong phòng này bị dìm hết rồi còn đâu.
Ánh mắt Thu Hồng khinh thường buông lời mỉa mai, nhưng độ chai lỳ của Lý Bách vẫn không buông con nai ngon trước mắt.
Với Lý Bách phụ nữ càng khó chinh phục thì hắn lại càng có hứng thú. Lý Bách ghé sát vào tai Thu Hồng thì thầm.
– Nhưng với anh em là người đẹp nhất!
Thu Hồng lấy một tay duyên dáng che miệng cười:
– Có lẽ chính vì đẹp nên hạng người như anh mới không xứng.
Lý Bách nhăn mặt bị người đẹp xỏ mũi: “cô dám”, không kịp để cho Lý Bách phản ứng Thu Hồng nhanh chóng lướt qua mặt anh. Lý Bách ấm ức vểnh mặt tức giận.
– Đại ca không sao chứ? (Hữu Huân thấy mặt đại ca nóng giận hỏi với)
Lý Bách tuy tức giận nhưng mắt vẫn dõi theo về hướng Thu Hồng, một tay anh xỏ vào túi quần còn một tay đưa lên khẩy nhẹ một bên mép.
– Lý Bách này đã nhắm thì khó mà thoát lắm nai con, em đợi đấy…
…
– Có chuyện gì vậy Thu Hồng? (Gia Minh thấy Thu Hồng trở lại nhưng thái độ không vui bèn hỏi).
– Không có gì, em gặp con dê háu đói thôi!
Gia Minh nhìn chung quanh miệng anh nhoẻn cười:
– Em lại bị thằng Lý Bách mật ngọt hả?
– Hắn làm gì có cửa buông lời mật ngọt rót vào tai em.
– Nhưng em cẩn thận đấy, thằng đó em nào mà vào mắt nó rồi thì khó thoát lắm.
– Khó thoát đối với những cô gái không đủ bản lĩnh thôi còn tiến đến gần em là cả một chặng đường gian nan lắm.
– Anh chỉ nói vậy, cẩn thận vẫn hơn.
– Em biết rồi, anh yên tâm.
– Ừ… mấy lần hắn cũng dùng chiêu để dụ dỗ anh sang chỗ hắn làm.
– …
– Nhưng anh cũng đâu phải loại để hắn vắt mũi, đối với những thằng làm ăn không chân chính như hắn chỉ trọng dụng khi được việc cho hắn thôi, nếu không hắn cho ra đảo luôn.
– Hắn cũng khét tiếng đấy chứ nhỉ.
– Em định để ý hắn đấy à?
– Đương nhiên, phải để ý chứ để xem sau trận thua này nó sẽ dùng chiêu gì để hại chúng ta.
– Hắn cũng thuộc dạng thù dai lắm, nên em phải cẩn thận.
– Em biết rồi! Em xin phép vào nhà vệ sinh.
Thu Hồng bước vào nhà vệ sinh cô sửa soạn lại mình một chút rồi bước ra ngoài thấy Lý Bách đang đứng ở cửa chờ.
Thu Hồng không nói gì cô lướt qua người Lý Bách, bỗng bàn tay Lý Bách giữ một cánh tay cô lại.
– Anh đang làm tôi đau đó.
Thu Hồng hất cánh tay ra khỏi bàn tay Lý Bách.
– Anh xin lỗi người đẹp, tại anh đứng đây mà người đẹp lướt qua xem anh như vô hình vậy.
Thu Hồng lờ câu nói của Lý Bách cô không phản ứng gì quay mặt bỏ đi. Lý Bách như hụt hẫng khi bị xem thường, anh tức giận kéo tay Thu Hồng áp cô sát vào tường một tay đè dưới eo cô một tay chống vào tường.
– Em biết anh ghét nhất là người phụ nữ nào dám lờ anh không?
Thu Hồng cười nhếch mép thành tiếng:
– May quá tôi lại là người anh ghét, biết làm sao được tôi cứ thế với anh thì biết làm sao. Tôi cũng muốn thân thiện với anh lắm nhưng trực giác của tôi lại toàn đi ngược với trái tim tôi thôi.
– Em không thoát được tôi đâu. Em ở bên cạnh thằng Cao Phong đó làm gì, nó có cho em được gì đâu?
– Vậy anh cho tôi những gì?
– Em thích gì anh đều cho.
– Vậy mạng của anh được không?
– Được chứ, nếu đêm nay em ở cùng tôi.
– Haizz… đáng tiếc quá, mạng của anh tôi lại không có hứng thú chút nào!
Lần đầu tiên Lý Bách bị một người phụ nữ từ chối, trong cậu cảm thấy bức xúc tức giận.
– Sớm muộn gì em cũng sẽ là của tôi thôi! Con Nai bướng bỉnh.
Thu Hồng khó chịu khi cứ lãng phí thời gian đôi co với tên vô lại này. Cô vùng tay để bước đi, nhưng cô vùng tay hắn càng ghì mạnh khiến eo cô hơi đau.
– Buông ra… buông ra…
– Anh không muốn buông, thì sao?
– Buông ra…!
– Một người phụ nữ đã bảo không thích thì thằng đàn ông phải trượng nghĩa vào chứ?
Cao Phong thấy Thu Hồng đi về phía khu vệ sinh nhưng mãi không thấy cô ra nên anh đi tìm, vừa bước vào thì đã thấy cảnh chướng mắt nên anh xen vào.
– Thì ra là mày à Cao Phong, ở đây tao đang có chuyện riêng.
– Anh Cao Phong…!
– Ôi chao… em gọi thằng mồ côi đó nghe ngọt ngào ghê!
Cao Phong tiến lại túm lấy tay Lý Bách đang ghì vào eo Thu Hồng anh dùng sức lật tay Lý Bách ra nắm chắc khiến Lý Bách nhăn mặt.
– Mày muốn biết thằng mồ côi nó sẽ cư sử như thế nào nếu ai dám đụng vào người của nó không?
Thấy vẻ mặt Cao Phong biến sắc, ánh mắt đầy tức giận nên Lý Bách buông Thu Hồng ra.
– Mày mà không có lão Huỳnh nhận về nuôi chắc giờ đang đi đánh giầy ngoài đường rồi nhỉ?
– Tao có đánh giầy thì ít ra cũng có não không đến nỗi vô lại như mày dựa hơi bố mẹ.
– Vậy à! Ai bảo tao sinh ra đã là con bố mẹ tao…(vừa nói vẻ mặt Lý Bách đắc trí)
– Vậy mày cảm ơn vì sinh ra được làm con của bố mẹ mày đi, đó là phúc của mày đấy. Chứ nếu giống tao, chỉ sợ mày không bằng một thằng đánh giầy cơ.
Nói rồi cao Phong dắt tay Thu Hồng đi, mặc cho Lý Bách đứng đó tức nhăn mũi: “thằng khốn Cao Phong mày đợi đấy, có ngày tao sẽ trả mối hận này”.
…
Bước khỏi bữa tiệc Cao Phong đưa Thu Hồng ra xe:
– Tốt nhất lần sau thấy Lý Bách ở đâu em nên tránh xa nó ra.
– Em không sao đâu!
– Đó là buổi tiệc đông người chứ vắng người là hắn đã hại em rồi đó biết không?
Thu Hồng nghe thấy Cao Phong nói vậy khiến lòng cô rất vui, tuy với khả năng của cô cũng đủ đối phó được với tên Lý Bách nhưng cũng nhờ có hắn mà cô thấy mình tiến thêm được một bước nữa tới trái tim Cao Phong.
– Lên xe đi!
– Nhưng còn buổi tiệc?
– Không cần nữa…
– Nhưng…
Rồi Cao Phong mở cửa cho Thu Hồng lên xe, anh đóng cửa bên Thu Hồng ngồi.
Reng… reng… reng… chuông điện thoại reo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.