Chương 5: Du lịch và những điều hứa hẹn
Thanh Thảo
23/04/2018
Đi đến núi Phú Sĩ Nhật Bản, cái không khí lạnh mặc biết bao nhiêu áo giữ nhiệt vẫn lạnh đôi tay Ngọc Lan co rúm run lên bần bật, má thì trắng
bạch ra như một xác không hồn.
– Anh hai ơi em lạnh quá.
– Cố lên sắp tới nơi rồi.
– Nhưng hai người lên đó thăm quan đi em dưới này đợi, chịu thôi không đi nổi nữa đâu.
– Em cố thêm chút nữa thôi! (Thu Hồng nói)
– Em chịu thôi.
– Được rồi em ngồi đây tìm phòng ấm ngồi nhé, anh và Thu Hồng lên rồi xuống, nếu đói em gọi đồ ăn nhẹ trước nhé.
– Vâng! (Miệng nói mà đôi môi mọng đỏ của Ngọc Lan run run)
Ông bà Huỳnh vì tuổi cao nên ở lại Khách Sạn tham quan gần đó còn Cao Phong dẫn Ngọc Lan và Thu Hồng đi xa hơn. Nhật Bản thật đẹp nhưng nơi đây mùa xuân tuyết vẫn rơi quanh núi Phú Sĩ.
Ngọc Lan tìm tới gần lò sưởi ngồi cho ấm, cô cuộn mình trong chiếc áo bông khổ rộng nhắm mắt thiu thiu ngủ, cô thấy lòng nhẹ bâng và ấm áp, cô ngủ tựa như một thiên thần ngủ đông vậy, làn da trắng muốt đôi hàng mi vuốt cong đang khép lại dịu dàng thật hoàn mỹ… cô không biết rằng có một người đang ngồi kế bên và đang phác họa lại bức tranh thiên thần ngủ say mà trong tranh ấy nhân vật chính là cô.
– Thiên Minh tôi chuẩn bị xong rồi mình có thể đi được rồi?
– Suỵt… (Thiên Minh đưa ngón tay trỏ lên miệng suỵt khẽ rồi vẫy tay ra hiệu cho người anh em nhỏ tiếng đi ra chỗ khác).
– Sao thế? (Gia Bảo cánh tay phải của Thiên Minh nói)
– Cậu nhỏ tiếng cho cô bé ấy ngủ.
– Trời… tự bao giờ mà cậu biết quan tâm tới giấc ngủ người lạ thế?
– Cô gái ấy rất đẹp! như một tuyệt tác vậy. Cậu nhìn xem.
– Cậu vẽ cô gái đó?
– …
– Nhìn ngoài còn đẹp hơn trong tranh, cậu chụp ảnh cho nhanh cần gì vẽ cho mất thời gian.
– Tôi tính thế nhưng đợi cậu lâu quá nên ngồi vẽ làm kỷ niệm.
– Ở cái nơi chỉ một lần đến rồi đi này thì làm gì có lưu luyến… (Haizz, Gia Bảo lắc đầu rồi quay đi).
Thiên Minh quay lại nhìn cô gái, anh mỉm cười nhẹ: “Nếu chúng ta có duyên, hẹn sẽ lại gặp em lần nữa cô bé”. Thiên Minh để lại bức tranh dưới góc phải bức tranh có ký tên mình rồi lấy điện thoại chụp lại cảnh Ngọc Lan lúc đang ngủ để làm kỉ niệm, rồi anh quay đi.
– Ngọc Lan em tỉnh dậy đi?
Ngọc Lan mơ màng mắt lim dim nhìn:
– Ủa, anh hai sao anh quay lại nhanh vậy?
– Anh và Thu Hồng đi gần hai tiếng rồi mà em bảo nhanh.
– Hả… hai tiếng rùi cơ à?
– Uhm.
– Vậy mà em ngủ quên mất.
– Đây là gì vậy em? (Thu Hồng cầm bức tranh lên hỏi)
– Em không biết!
– Hình như đây là bức tranh ai đó đã vẽ lúc em ngủ.
– Ủa… sao em không biết nhỉ, ừ ha… đẹp ghê, người nào mà khéo tay quá vẽ y như thiệt luôn.
– Anh xem… dưới bức tranh có ký tên người vẽ.
– Đâu em xem… đúng nhưng chữ ký không rõ tên, mà thôi kệ đi dù sao cũng thú vị mà em sẽ giữ nó.
– Thôi chúng ta đi ăn nào.
– Vâng…!
Ngọc Lan dựa hai tay lên lan can, đầu gục nghiêng xuống tay, đôi mắt mơ màng nhìn Nhật Bản về đêm… thật huyền ảo. Cô thích cái lạnh, lạnh tới buốt giá, lạnh thấu xương thấu thịt. Cao Phong từ sau khoác chiếc ao choàng lên cho Ngọc Lan.
– Lạnh thế này em không ở trong phòng ra ngoài này kẻo cảm thì sao?
– Anh hai. Em thích không khí này… thật tuyệt.
– Nhưng em không chịu được lạnh mà ngoài này gió lớn lắm.
– Không sao, đi du lịch phải tận hưởng hết cảm giác chứ anh.
– Anh lo cho em…
Ngọc Lan xích lại gần Cao Phong quàng một tay vào một tay Cao Phong rồi tựa đầu vào vai Cao Phong.
– Anh hai ngày mai chúng ta trở lại Sài Gòn rồi, em thấy tiếc.
– Em thích nơi này vậy à?
– Không thích bằng ở quê nhà nhưng ở đây em thấy tâm hồn mình rất nhẹ nhõm.
– Khi nào có dịp anh sẽ đưa em qua đây nữa.
– Thật không, anh hứa nha.
– Uhm… anh hứa.
– Yes… yêu hai nhất nhất luôn.
Cao Phong khẽ hôn nhẹ lên trán Ngọc Lan như lúc Ngọc Lan còn nhỏ thường nũng nịu và mỗi lần Cao Phong hứa gì với Ngọc Lan, anh đều hôn nhẹ lên trán để chắc chắn lời anh hứa luôn được thực hiện.
– Giá như…?
– Giá như sao hai?
– À không!
– Hai lạ lắm, dạo này lấp lửng quá đó nghe, khó hiểu lắm?
– …
Thực ra trong lòng Cao Phong chỉ muốn thời gian dừng lại ở đây thôi, một bầu trời mà anh luôn gìn giữ và trân trọng không đục không trong. Còn Ngọc Lan không ai nói cho cô biết Cao Phong người anh trai cô luôn yêu quý và ngưỡng mộ thực ra không chung huyết thống.
Cốc…cốc…cốc
– Vào đi. (Thu Hồng gõ cửa phòng Cao Phong)
– Anh ngủ chưa, mình cùng uống một ly nhé?
– Em vẫn chưa ngủ à, muộn rồi uống rượu không tốt cho dạ dày đâu.
– Em không ngủ được muốn sang trò chuyện với xếp một lát rồi về ngủ cho ngon thôi mà.
– Vậy để anh lấy rượu.
– Mình ra ngoài ban công nhé.
– Uhm!
…
– Nhật Bản về đêm thật đẹp.
Cao Phong khẽ mỉm cười nghe Thu Hồng nói y hệt như câu Ngọc Lan nói khi nãy.
– Anh cười gì?
– Không có gì, con gái các em cũng lạ thật.
– Chẳng nhẽ Ngọc Lan cũng nói y như em.
– Đúng vậy! (Cao Phong rót rượu cho Thu Hồng rồi cùng nâng ly với Thu Hồng)
– Hà…! Em thích cảm giác này.
Cao Phong lại khẽ cười nhìn về hướng những ánh đèn:
– Ừ… thật đẹp!
Thu Hồng nhìn Cao Phong, cô thấy đôi mắt anh tràn ngập hạnh phúc, môi anh nhấp từng ngụm rượu khẽ mỉm cười thật quyến rũ, cô thấy lồng ngực thổn thức thẫn thờ:
– Anh… yêu ai chưa?
– …
– Ý em là anh đã có người thương trong lòng chưa?
– Sao em hỏi vậy?
– Chỉ là em muốn biết.
– Anh không có thời gian để nghĩ tới việc đó.
– Nhưng em thấy trong mắt anh luôn ngập tràn hạnh phúc.
– Vậy à… có lẽ!
– Vậy sao anh bảo chưa yêu.
– Anh có nói mình yêu ai đâu nhưng có người trong lòng để anh lo lắng quan tâm thôi.
– Là Ngọc Lan…?
– Sao em biết?
– Bao lâu nay em để ý thôi. Nhưng anh với Ngọc Lan là anh em?
– Ủa thế anh em ko được quan tâm sao em.
– Tất nhiên là được nhưng em cảm nhận thứ anh dành cho Ngọc Lan là tình cảm khác.
– Hì… hì… em bớt suy diễn lung tung đi. Muộn rồi em về phòng nghỉ đi mai còn chặng đường dài ngồi máy bay đó, sẽ mệt đấy.
– Vậy em về đây. Chúc anh ngủ ngon!
– Bye em… ngủ ngon.
– À… anh có thể mở lòng với những người phụ nữ khác bên cạnh anh được không?
– Ý em anh không hiểu?
– Để họ được bước vào thế giới của anh!
– …
– Em về đây…!
Thu Hồng muốn Cao Phong hiểu anh hãy luôn mở lòng mình để cô có thể bước vào thế giới trong tâm hồn anh, hiểu và yêu anh. Nhưng…
Sau chuyến đi du lịch Nhật Bản đã hơn một tháng trôi qua, mỗi người lại vùi đầu vào công việc không có thời gian để quây quần như xưa. Cao Phong hằng ngày bận hơn với công việc và những đơn hàng mới, Thu Hồng cũng tấp nập ngược xuôi cùng Cao Phong hầu như cả hai cùng ăn và nghỉ lại công ty là nhiều, còn Ngọc Lan thì bận rộn với thực tập và luận văn tốt nghiệp... cuộc sống như xô bồ hối hả chỉ có bà Huỳnh là đi lại giữa ba nơi là nhà và công ty và trường học của con gái để mang cơm cho chúng, tuy không có thời gian ngồi chung một mâm cơm nhưng bà luôn cố gắng đều đặn trưa và tối để các con đủ sức khỏe làm việc.
Thời gian cứ trôi nhanh như tên lửa khiến cho đôi vợ chồng trẻ ngày nào cũng hao mòn chạy chữa khắp nơi mong có con thì nay tóc đã ngã hai màu mọc lẫn lộn, ngồi tựa vào nhau mỉm cười nhìn khung ảnh gia đình có cả trai lẫn gái được đặt trang trọng ngay giữa phòng khách.
– Mới hôm nào tôi gặp thằng bé vậy mà bây giờ đã 20 năm trôi qua rồi mình nhỉ.
– Đúng vậy… lần đầu tiên thấy thằng bé tôi đã biết nó là may mắn của chúng ta.
– Tuy nó không phải là con do mình sinh ra nhưng ngần ấy thời gian cũng đủ để tình cảm mẹ con chúng tôi xiết chặt.
– Tôi cũng thế, chúng mình già rồi không thể ở bên chúng cả đời nhưng tôi mong Cao Phong sẽ xem Ngọc Lan như em gái ruột và chăm sóc che chở cho nó cả đời.
– Đúng thế, Ngọc Lan tuy đã lớn nhưng tính tình thì còn con nít lắm, bề ngoài thì mạnh mẽ cứng rắn nhưng bên trong thì yếu đuối lại đa cảm nên tôi hơi lo mình à.
– Em không phải lo gì nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe, anh tin Cao Phong nó sẽ luôn bên cạnh Ngọc Lan, bởi nó rất thương em của nó.
– À… mà cũng lâu rồi tôi và mình không về ngôi nhà cũ của ba mẹ thằng bé, không biết nó có thường xuyên về đó thắp hương cho ba mẹ ruột không nữa?
Toang………..
– Anh hai ơi em lạnh quá.
– Cố lên sắp tới nơi rồi.
– Nhưng hai người lên đó thăm quan đi em dưới này đợi, chịu thôi không đi nổi nữa đâu.
– Em cố thêm chút nữa thôi! (Thu Hồng nói)
– Em chịu thôi.
– Được rồi em ngồi đây tìm phòng ấm ngồi nhé, anh và Thu Hồng lên rồi xuống, nếu đói em gọi đồ ăn nhẹ trước nhé.
– Vâng! (Miệng nói mà đôi môi mọng đỏ của Ngọc Lan run run)
Ông bà Huỳnh vì tuổi cao nên ở lại Khách Sạn tham quan gần đó còn Cao Phong dẫn Ngọc Lan và Thu Hồng đi xa hơn. Nhật Bản thật đẹp nhưng nơi đây mùa xuân tuyết vẫn rơi quanh núi Phú Sĩ.
Ngọc Lan tìm tới gần lò sưởi ngồi cho ấm, cô cuộn mình trong chiếc áo bông khổ rộng nhắm mắt thiu thiu ngủ, cô thấy lòng nhẹ bâng và ấm áp, cô ngủ tựa như một thiên thần ngủ đông vậy, làn da trắng muốt đôi hàng mi vuốt cong đang khép lại dịu dàng thật hoàn mỹ… cô không biết rằng có một người đang ngồi kế bên và đang phác họa lại bức tranh thiên thần ngủ say mà trong tranh ấy nhân vật chính là cô.
– Thiên Minh tôi chuẩn bị xong rồi mình có thể đi được rồi?
– Suỵt… (Thiên Minh đưa ngón tay trỏ lên miệng suỵt khẽ rồi vẫy tay ra hiệu cho người anh em nhỏ tiếng đi ra chỗ khác).
– Sao thế? (Gia Bảo cánh tay phải của Thiên Minh nói)
– Cậu nhỏ tiếng cho cô bé ấy ngủ.
– Trời… tự bao giờ mà cậu biết quan tâm tới giấc ngủ người lạ thế?
– Cô gái ấy rất đẹp! như một tuyệt tác vậy. Cậu nhìn xem.
– Cậu vẽ cô gái đó?
– …
– Nhìn ngoài còn đẹp hơn trong tranh, cậu chụp ảnh cho nhanh cần gì vẽ cho mất thời gian.
– Tôi tính thế nhưng đợi cậu lâu quá nên ngồi vẽ làm kỷ niệm.
– Ở cái nơi chỉ một lần đến rồi đi này thì làm gì có lưu luyến… (Haizz, Gia Bảo lắc đầu rồi quay đi).
Thiên Minh quay lại nhìn cô gái, anh mỉm cười nhẹ: “Nếu chúng ta có duyên, hẹn sẽ lại gặp em lần nữa cô bé”. Thiên Minh để lại bức tranh dưới góc phải bức tranh có ký tên mình rồi lấy điện thoại chụp lại cảnh Ngọc Lan lúc đang ngủ để làm kỉ niệm, rồi anh quay đi.
– Ngọc Lan em tỉnh dậy đi?
Ngọc Lan mơ màng mắt lim dim nhìn:
– Ủa, anh hai sao anh quay lại nhanh vậy?
– Anh và Thu Hồng đi gần hai tiếng rồi mà em bảo nhanh.
– Hả… hai tiếng rùi cơ à?
– Uhm.
– Vậy mà em ngủ quên mất.
– Đây là gì vậy em? (Thu Hồng cầm bức tranh lên hỏi)
– Em không biết!
– Hình như đây là bức tranh ai đó đã vẽ lúc em ngủ.
– Ủa… sao em không biết nhỉ, ừ ha… đẹp ghê, người nào mà khéo tay quá vẽ y như thiệt luôn.
– Anh xem… dưới bức tranh có ký tên người vẽ.
– Đâu em xem… đúng nhưng chữ ký không rõ tên, mà thôi kệ đi dù sao cũng thú vị mà em sẽ giữ nó.
– Thôi chúng ta đi ăn nào.
– Vâng…!
Ngọc Lan dựa hai tay lên lan can, đầu gục nghiêng xuống tay, đôi mắt mơ màng nhìn Nhật Bản về đêm… thật huyền ảo. Cô thích cái lạnh, lạnh tới buốt giá, lạnh thấu xương thấu thịt. Cao Phong từ sau khoác chiếc ao choàng lên cho Ngọc Lan.
– Lạnh thế này em không ở trong phòng ra ngoài này kẻo cảm thì sao?
– Anh hai. Em thích không khí này… thật tuyệt.
– Nhưng em không chịu được lạnh mà ngoài này gió lớn lắm.
– Không sao, đi du lịch phải tận hưởng hết cảm giác chứ anh.
– Anh lo cho em…
Ngọc Lan xích lại gần Cao Phong quàng một tay vào một tay Cao Phong rồi tựa đầu vào vai Cao Phong.
– Anh hai ngày mai chúng ta trở lại Sài Gòn rồi, em thấy tiếc.
– Em thích nơi này vậy à?
– Không thích bằng ở quê nhà nhưng ở đây em thấy tâm hồn mình rất nhẹ nhõm.
– Khi nào có dịp anh sẽ đưa em qua đây nữa.
– Thật không, anh hứa nha.
– Uhm… anh hứa.
– Yes… yêu hai nhất nhất luôn.
Cao Phong khẽ hôn nhẹ lên trán Ngọc Lan như lúc Ngọc Lan còn nhỏ thường nũng nịu và mỗi lần Cao Phong hứa gì với Ngọc Lan, anh đều hôn nhẹ lên trán để chắc chắn lời anh hứa luôn được thực hiện.
– Giá như…?
– Giá như sao hai?
– À không!
– Hai lạ lắm, dạo này lấp lửng quá đó nghe, khó hiểu lắm?
– …
Thực ra trong lòng Cao Phong chỉ muốn thời gian dừng lại ở đây thôi, một bầu trời mà anh luôn gìn giữ và trân trọng không đục không trong. Còn Ngọc Lan không ai nói cho cô biết Cao Phong người anh trai cô luôn yêu quý và ngưỡng mộ thực ra không chung huyết thống.
Cốc…cốc…cốc
– Vào đi. (Thu Hồng gõ cửa phòng Cao Phong)
– Anh ngủ chưa, mình cùng uống một ly nhé?
– Em vẫn chưa ngủ à, muộn rồi uống rượu không tốt cho dạ dày đâu.
– Em không ngủ được muốn sang trò chuyện với xếp một lát rồi về ngủ cho ngon thôi mà.
– Vậy để anh lấy rượu.
– Mình ra ngoài ban công nhé.
– Uhm!
…
– Nhật Bản về đêm thật đẹp.
Cao Phong khẽ mỉm cười nghe Thu Hồng nói y hệt như câu Ngọc Lan nói khi nãy.
– Anh cười gì?
– Không có gì, con gái các em cũng lạ thật.
– Chẳng nhẽ Ngọc Lan cũng nói y như em.
– Đúng vậy! (Cao Phong rót rượu cho Thu Hồng rồi cùng nâng ly với Thu Hồng)
– Hà…! Em thích cảm giác này.
Cao Phong lại khẽ cười nhìn về hướng những ánh đèn:
– Ừ… thật đẹp!
Thu Hồng nhìn Cao Phong, cô thấy đôi mắt anh tràn ngập hạnh phúc, môi anh nhấp từng ngụm rượu khẽ mỉm cười thật quyến rũ, cô thấy lồng ngực thổn thức thẫn thờ:
– Anh… yêu ai chưa?
– …
– Ý em là anh đã có người thương trong lòng chưa?
– Sao em hỏi vậy?
– Chỉ là em muốn biết.
– Anh không có thời gian để nghĩ tới việc đó.
– Nhưng em thấy trong mắt anh luôn ngập tràn hạnh phúc.
– Vậy à… có lẽ!
– Vậy sao anh bảo chưa yêu.
– Anh có nói mình yêu ai đâu nhưng có người trong lòng để anh lo lắng quan tâm thôi.
– Là Ngọc Lan…?
– Sao em biết?
– Bao lâu nay em để ý thôi. Nhưng anh với Ngọc Lan là anh em?
– Ủa thế anh em ko được quan tâm sao em.
– Tất nhiên là được nhưng em cảm nhận thứ anh dành cho Ngọc Lan là tình cảm khác.
– Hì… hì… em bớt suy diễn lung tung đi. Muộn rồi em về phòng nghỉ đi mai còn chặng đường dài ngồi máy bay đó, sẽ mệt đấy.
– Vậy em về đây. Chúc anh ngủ ngon!
– Bye em… ngủ ngon.
– À… anh có thể mở lòng với những người phụ nữ khác bên cạnh anh được không?
– Ý em anh không hiểu?
– Để họ được bước vào thế giới của anh!
– …
– Em về đây…!
Thu Hồng muốn Cao Phong hiểu anh hãy luôn mở lòng mình để cô có thể bước vào thế giới trong tâm hồn anh, hiểu và yêu anh. Nhưng…
Sau chuyến đi du lịch Nhật Bản đã hơn một tháng trôi qua, mỗi người lại vùi đầu vào công việc không có thời gian để quây quần như xưa. Cao Phong hằng ngày bận hơn với công việc và những đơn hàng mới, Thu Hồng cũng tấp nập ngược xuôi cùng Cao Phong hầu như cả hai cùng ăn và nghỉ lại công ty là nhiều, còn Ngọc Lan thì bận rộn với thực tập và luận văn tốt nghiệp... cuộc sống như xô bồ hối hả chỉ có bà Huỳnh là đi lại giữa ba nơi là nhà và công ty và trường học của con gái để mang cơm cho chúng, tuy không có thời gian ngồi chung một mâm cơm nhưng bà luôn cố gắng đều đặn trưa và tối để các con đủ sức khỏe làm việc.
Thời gian cứ trôi nhanh như tên lửa khiến cho đôi vợ chồng trẻ ngày nào cũng hao mòn chạy chữa khắp nơi mong có con thì nay tóc đã ngã hai màu mọc lẫn lộn, ngồi tựa vào nhau mỉm cười nhìn khung ảnh gia đình có cả trai lẫn gái được đặt trang trọng ngay giữa phòng khách.
– Mới hôm nào tôi gặp thằng bé vậy mà bây giờ đã 20 năm trôi qua rồi mình nhỉ.
– Đúng vậy… lần đầu tiên thấy thằng bé tôi đã biết nó là may mắn của chúng ta.
– Tuy nó không phải là con do mình sinh ra nhưng ngần ấy thời gian cũng đủ để tình cảm mẹ con chúng tôi xiết chặt.
– Tôi cũng thế, chúng mình già rồi không thể ở bên chúng cả đời nhưng tôi mong Cao Phong sẽ xem Ngọc Lan như em gái ruột và chăm sóc che chở cho nó cả đời.
– Đúng thế, Ngọc Lan tuy đã lớn nhưng tính tình thì còn con nít lắm, bề ngoài thì mạnh mẽ cứng rắn nhưng bên trong thì yếu đuối lại đa cảm nên tôi hơi lo mình à.
– Em không phải lo gì nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe, anh tin Cao Phong nó sẽ luôn bên cạnh Ngọc Lan, bởi nó rất thương em của nó.
– À… mà cũng lâu rồi tôi và mình không về ngôi nhà cũ của ba mẹ thằng bé, không biết nó có thường xuyên về đó thắp hương cho ba mẹ ruột không nữa?
Toang………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.