Chương 4: Gia đình.
Thanh Thảo
23/04/2018
Ngọc Lan bước nhẹ vào nhà để tránh mặt mọi người trong nhà mà đi thẳng lên phòng.
– Con đi đâu về đó? (bà Ánh Nguyệt hỏi)
– Dạ…
– Nói…
– Con, đi học về ạ.
– Thật không?
– Thật… con thề đó!
– Con thề gì…?
– Con thề có anh hai đến đón con ở trường về mà.
– Vậy hả. Anh hai đến đón con ở trường mà sao trên online thời trang new lại có hai anh em con có mặt ở đó nhỉ.
– Mẹ biết rồi ạ?
– Thế cô định giấu mẹ nữa hả!
– Con xin lỗi. Tại mẹ không muốn con làm người mẫu người miếc gì nên con mới không nói.
– Mẹ không cấm nhưng không khuyến khích bởi con còn đang đi học lại sắp tốt nghiệp rồi, học xong con thích làm gì mẹ không ngăn cản. Còn anh hai con bận rộn trăm công nghìn việc chỉ vì chiều con mà nó toàn phải bỏ cả công việc chạy tới… con hành anh con vừa vừa thôi chứ.
– Kìa mẹ, đấy không phải gọi là hành mà là có em gái phải bảo vệ… hihi.
– Con ấy… lớn rồi làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ giùm mẹ cái.
– Mẹ yên tâm con gái mẹ đa tài việc gì con cũng có thể làm tốt lo được nên mẹ không cần lo nữa nghe.
Bà Ánh Nguyệt lắc đầu:
– Tôi chịu thua cô rồi, chỉ được cái dẻo miệng. Lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống đây mẹ hâm lại đồ ăn cho ăn, chỉ tội anh hai con chưa được ăn gì đã phải làm việc muộn.
– Tuân lệnh phu nhân.
…
Vừa bước tới văn phòng thấy Thu Hồng vẫn còn ngồi đó khi cả công ty về gần hết trừ mấy người bảo vệ trực đêm.
– Xếp, sao anh quay lại đây ạ?
– Còn cô sao giờ này vẫn ở đây.
– Dạ… em mới vào muốn nán lại chút tìm hiểu công ty cũng như công việc để mai bắt tay vào làm luôn cho khỏi bỡ ngỡ ạ.
– Cô cũng chuyên nghiệp nhỉ?
– Bệnh nghề nghiệp mà xếp.
– Được rồi cô cần gì cứ vào phòng tôi, tôi đưa.
– Vâng… à xếp có muốn uống cafe không em pha.
– Không cần tôi chưa ăn gì uống vào lại đau dạ dày.
– …
Cao Phong mở cửa vào phòng mình tiếp tục với mớ hợp đồng cần xem lại để ngày mai ký kết, nhưng đói quá khiến cậu uống bao nhiêu nước để bù cũng không bù nổi cái bụng rỗng đang đánh trống la làng bên trong.
Cốc…cốc…cốc.
– Mời vào.
– Xếp ăn tạm hamburger đi ạ cho khỏi đói, bỏ bữa không tốt đâu ạ. Còn đây là ca cao nóng anh uống cho tỉnh táo.
Đặt xuống bàn Cao Phong, Thu Hồng đi ra ngoài:
– Cảm ơn cô.
– Không có gì chúc xếp ngon miệng, em về nhà trước đây.
– Được rồi cô về đi.
– Vâng!
– À… đi đường cẩn thận đó.
– Xếp cũng vậy nhé.
Cao Phong không nói gì thêm nhếch mép cười rồi nhìn xuống đồ ăn Thu Hồng mua cho, thực ra trong lòng Cao Phong không phải không biết yêu thương nhưng nó đã chất chứa quá nhiều tình cảm rồi tình cảm cho Ngọc Lan tình cảm cho gia đình và tình cảm cho trách nhiệm khiến với cậu như đó là gánh nặng chật chội quá, cậu sợ mất những gì cậu trân trọng gìn giữ nên không muốn buông bỏ để đón nhận tình cảm của bất cứ ai khác.
Về đến nhà mọi người đã đi ngủ chỉ còn mỗi bà Huỳnh đang ngồi phòng khách đợi Cao Phong về.
– Mẹ sao mẹ chưa đi ngủ, muộn rồi mà?
– Mẹ đợi con.
– Con về muộn lắm nên từ sau mẹ đừng đợi con như vậy nữa, vốn dĩ mẹ đã không khỏe rồi.
– Mẹ sợ con về muộn chưa ăn gì đói thì ảnh hưởng tới sức khỏe.
– Con không sao, đói con có thể tự đi ăn mà.
– Mẹ biết con chỉ có gia đình và công việc nên lơ là sức khỏe lắm đấy.
– …
– Thôi xuống bếp mẹ hâm lại đồ ăn cho ăn, khi nãy cái Lan về cũng ăn và đi ngủ rồi.
– Vâng, để con lên nhà thay đồ đã.
Cao Phong đi thẳng lên lầu thay đồ ghé qua phòng Ngọc Lan thì cô đã ngủ say, Cao Phong kéo chăn đắp cho Ngọc Lan, hạ bớt nhiệt độ điều hòa thấp xuống cho Ngọc Lan ngủ dễ chịu. Nhớ trước đây mỗi lần Ngọc Lan ngủ là Cao Phong phải đọc truyện rồi hát ru thì Ngọc Lan mới chịu ngủ vậy mà giờ nằm xuống là Ngọc Lan có thể lăn ra ngủ ngay, cậu nhẹ nhàng hôn khẽ lên trán Ngọc Lan “chúc em ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp, hôm nay em đã vất vả rồi, ngủ đi nhé cô bé”.
Vừa xuống dưới nhà bếp mùi thức ăn đã thơm nghi ngút, Cao Phong chạy nhanh tới ôm lấy bà Huỳnh từ sau lưng.
– Chỉ có thức ăn mẹ nấu là ngon nhất, tuyệt vời nhất.
– Thật không?
– Thật mà con có bao giờ nói sai đâu.
– Vậy sao con không về nhà ăn cơm trưa mà buổi tối hay về trễ thế.
– Tại công việc nhiều quá mà mẹ, mà thức ăn mẹ làm mang tới công ty con đều ăn hết còn gì.
– Con đó cứ chăm chăm vào công việc không màng tới chuyện gì, con cũng phải quan tâm tới bản thân mình nữa chứ.
…
Đã rất lâu rồi cả nhà ông Huỳnh không đi du lịch một phần bởi các con đã lớn ai cũng có công việc riêng của mình còn bản thân hai ông bà thì muốn lúc nào cũng được ở bên con cái chăm sóc bảo ban chúng. Nhìn các con cứ bộn bề công việc mà ít được tận hưởng tuổi trẻ, bữa cơm tối hôm ấy:
– Cao Phong con thu xếp công việc rồi đầu tuần sau cả nhà mình đi du lịch Nhật Bản nhé? (ông Huỳnh nói)
– Vâng… thưa Ba.
– Ngọc Lan con cũng thu xếp việc học hành rồi tuần sau cả nhà mình đi và nhớ sắm ít đồ thôi nghe chưa để dành sang đó sắm.
– Tuân lệnh hoàng thượng.
Ngọc Lan nhí nhảnh như tiểu thư khiến cả nhà cười phá lên vui vẻ, bữa cơm ấy thật sự đầm ấm nhưng đâu ai có thể lường trước được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào sau này. Cao Phong mỉm cười, ánh mắt cậu tràn ngập hy vọng và yêu thương cậu luôn cố gắng để gia đình nhỏ của mình mãi được trọn vẹn…
Sang đầu tuần đúng 14h30 có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất:
– Chào bác Lâm, bác Nguyệt. (Thu Hồng xuất hiện)
– Ủa Thu Hồng sao con cũng ở đây? (Bà Ánh Nguyệt hỏi)
– Dạ…
– Là tôi mời con bé đi cùng chúng ta đó (ông Huỳnh nói)
– Ba… sao ba bảo chỉ gia đình mình thôi mà? (Ngọc Lan hỏi)
– Đúng đó ba…! (Cao Phong tiếp lời)
– Thì ta xem con bé như người nhà và trước sau gì con bé cũng sẽ là người nhà mình mà.
– …
– Ba nói vậy là sao? (Ngọc Lan hỏi)
– Kìa ba…! (Cao Phong khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải tỏ thái độ bình thản đáp lại ông Huỳnh)
Rồi mọi người lên máy bay nhưng không ai nói chuyện thêm vì sự góp mặt của Thu Hồng, Ngọc Lan chỉ thích không gian riêng còn Cao Phong lại chỉ muốn cùng bên gia đình mình chỉ có ông Huỳnh là mong chuyến đi này sẽ thuận lợi.
Đến Nhật Bản vào Khách sạn ông Huỳnh cố ý đặt phòng cho Ngọc Lan và Thu Hồng chung để chị em tiện gần gũi nhau hơn còn Cao Phong gần kế bên.
– Ba con muốn phòng riêng? (Ngọc Lan chau mày nói)
– Con ở chung đi ba đã đặt trước rồi.
– Con không thích ở với người ngoài, nếu ba không cho con ở riêng một phòng con sẽ qua phòng anh hai ở.
– Con gái con nứa… nói vậy mà nghe được à. (bà Huỳnh nói)
– Ba tính em ấy ba biết rồi con sợ làm ảnh hưởng người khác. (Cao Phong âu yếm nhìn về phía Ngọc Lan rồi nhẹ nhàng đáp sang)
Thu Hồng không nói gì nhưng thực ra cô biết sự có mặt của mình cũng khiến mọi người cảm thấy không thoải mái nhất là Ngọc Lan, tuy cũng quen với gia đình được thời gian nhưng với Ngọc Lan cô rất khó gần bởi tính ngang ngạnh của em ấy.
– Bác trai hãy để em ấy riêng một phòng đi ạ, đi chơi là phải có sự thoải mái mà bác.
– Thôi được rồi, con ấy mắc bệnh công chúa vừa vừa thôi. (Vừa nói ông Huỳnh vừa lấy tay gõ nhẹ vào trán Ngọc Lan)
– Yes… cảm ơn ba yêu!
Nhật Bản thật đẹp, đẹp đến nỗi cũng phải khiến con người ta đến rồi không muốn trở về… đang mùa hoa anh đào nên ngập các con đường phủ đầy màu hoa.
Hôm đầu tiên cả nhà cùng đi chung, ăn chung và thưởng thức những ẩm thực và trà đạo Nhật Bản, ngày thứ hai ông Huỳnh muốn Cao Phong đưa Thu Hồng đi chơi riêng thì Ngọc Lan một mực đòi đi cùng Cao Phong… Cao Phong dẫn Ngọc Lan và Thu Hồng đi tới những khu du lịch gần đó, tới quảng trường nơi phủ đầy những bông hoa anh đào, đến những nhà Văn hóa nơi chứa đựng những nét tinh hoa đặc trưng của Nhật… Thu Hồng nhìn Cao Phong với ánh mắt muốn đi sâu tìm hiểu nhưng cô thấy ánh mắt Cao Phong cứ đắm chìm vào Ngọc Lan, còn Ngọc Lan cứ vô tư như một đứa trẻ chơi bời và nũng nịu. Cô tự hỏi “thực ra trong đôi mắt Cao Phong thì đâu mới là thật đâu là giả và đâu mới là tình anh em và đâu là tình yêu, họ là anh em nhưng cô thấy trong mắt anh, Cao Phong luôn đắm đuối nhìn Ngọc Lan, ánh mắt ấy chỉ dành cho người đang yêu. Nhưng chẳng nhẽ anh trai cũng có thể dành ánh mắt trìu mến đó cho em gái được sao?”, cô suy tư…
– Con đi đâu về đó? (bà Ánh Nguyệt hỏi)
– Dạ…
– Nói…
– Con, đi học về ạ.
– Thật không?
– Thật… con thề đó!
– Con thề gì…?
– Con thề có anh hai đến đón con ở trường về mà.
– Vậy hả. Anh hai đến đón con ở trường mà sao trên online thời trang new lại có hai anh em con có mặt ở đó nhỉ.
– Mẹ biết rồi ạ?
– Thế cô định giấu mẹ nữa hả!
– Con xin lỗi. Tại mẹ không muốn con làm người mẫu người miếc gì nên con mới không nói.
– Mẹ không cấm nhưng không khuyến khích bởi con còn đang đi học lại sắp tốt nghiệp rồi, học xong con thích làm gì mẹ không ngăn cản. Còn anh hai con bận rộn trăm công nghìn việc chỉ vì chiều con mà nó toàn phải bỏ cả công việc chạy tới… con hành anh con vừa vừa thôi chứ.
– Kìa mẹ, đấy không phải gọi là hành mà là có em gái phải bảo vệ… hihi.
– Con ấy… lớn rồi làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ giùm mẹ cái.
– Mẹ yên tâm con gái mẹ đa tài việc gì con cũng có thể làm tốt lo được nên mẹ không cần lo nữa nghe.
Bà Ánh Nguyệt lắc đầu:
– Tôi chịu thua cô rồi, chỉ được cái dẻo miệng. Lên tắm rửa thay quần áo rồi xuống đây mẹ hâm lại đồ ăn cho ăn, chỉ tội anh hai con chưa được ăn gì đã phải làm việc muộn.
– Tuân lệnh phu nhân.
…
Vừa bước tới văn phòng thấy Thu Hồng vẫn còn ngồi đó khi cả công ty về gần hết trừ mấy người bảo vệ trực đêm.
– Xếp, sao anh quay lại đây ạ?
– Còn cô sao giờ này vẫn ở đây.
– Dạ… em mới vào muốn nán lại chút tìm hiểu công ty cũng như công việc để mai bắt tay vào làm luôn cho khỏi bỡ ngỡ ạ.
– Cô cũng chuyên nghiệp nhỉ?
– Bệnh nghề nghiệp mà xếp.
– Được rồi cô cần gì cứ vào phòng tôi, tôi đưa.
– Vâng… à xếp có muốn uống cafe không em pha.
– Không cần tôi chưa ăn gì uống vào lại đau dạ dày.
– …
Cao Phong mở cửa vào phòng mình tiếp tục với mớ hợp đồng cần xem lại để ngày mai ký kết, nhưng đói quá khiến cậu uống bao nhiêu nước để bù cũng không bù nổi cái bụng rỗng đang đánh trống la làng bên trong.
Cốc…cốc…cốc.
– Mời vào.
– Xếp ăn tạm hamburger đi ạ cho khỏi đói, bỏ bữa không tốt đâu ạ. Còn đây là ca cao nóng anh uống cho tỉnh táo.
Đặt xuống bàn Cao Phong, Thu Hồng đi ra ngoài:
– Cảm ơn cô.
– Không có gì chúc xếp ngon miệng, em về nhà trước đây.
– Được rồi cô về đi.
– Vâng!
– À… đi đường cẩn thận đó.
– Xếp cũng vậy nhé.
Cao Phong không nói gì thêm nhếch mép cười rồi nhìn xuống đồ ăn Thu Hồng mua cho, thực ra trong lòng Cao Phong không phải không biết yêu thương nhưng nó đã chất chứa quá nhiều tình cảm rồi tình cảm cho Ngọc Lan tình cảm cho gia đình và tình cảm cho trách nhiệm khiến với cậu như đó là gánh nặng chật chội quá, cậu sợ mất những gì cậu trân trọng gìn giữ nên không muốn buông bỏ để đón nhận tình cảm của bất cứ ai khác.
Về đến nhà mọi người đã đi ngủ chỉ còn mỗi bà Huỳnh đang ngồi phòng khách đợi Cao Phong về.
– Mẹ sao mẹ chưa đi ngủ, muộn rồi mà?
– Mẹ đợi con.
– Con về muộn lắm nên từ sau mẹ đừng đợi con như vậy nữa, vốn dĩ mẹ đã không khỏe rồi.
– Mẹ sợ con về muộn chưa ăn gì đói thì ảnh hưởng tới sức khỏe.
– Con không sao, đói con có thể tự đi ăn mà.
– Mẹ biết con chỉ có gia đình và công việc nên lơ là sức khỏe lắm đấy.
– …
– Thôi xuống bếp mẹ hâm lại đồ ăn cho ăn, khi nãy cái Lan về cũng ăn và đi ngủ rồi.
– Vâng, để con lên nhà thay đồ đã.
Cao Phong đi thẳng lên lầu thay đồ ghé qua phòng Ngọc Lan thì cô đã ngủ say, Cao Phong kéo chăn đắp cho Ngọc Lan, hạ bớt nhiệt độ điều hòa thấp xuống cho Ngọc Lan ngủ dễ chịu. Nhớ trước đây mỗi lần Ngọc Lan ngủ là Cao Phong phải đọc truyện rồi hát ru thì Ngọc Lan mới chịu ngủ vậy mà giờ nằm xuống là Ngọc Lan có thể lăn ra ngủ ngay, cậu nhẹ nhàng hôn khẽ lên trán Ngọc Lan “chúc em ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp, hôm nay em đã vất vả rồi, ngủ đi nhé cô bé”.
Vừa xuống dưới nhà bếp mùi thức ăn đã thơm nghi ngút, Cao Phong chạy nhanh tới ôm lấy bà Huỳnh từ sau lưng.
– Chỉ có thức ăn mẹ nấu là ngon nhất, tuyệt vời nhất.
– Thật không?
– Thật mà con có bao giờ nói sai đâu.
– Vậy sao con không về nhà ăn cơm trưa mà buổi tối hay về trễ thế.
– Tại công việc nhiều quá mà mẹ, mà thức ăn mẹ làm mang tới công ty con đều ăn hết còn gì.
– Con đó cứ chăm chăm vào công việc không màng tới chuyện gì, con cũng phải quan tâm tới bản thân mình nữa chứ.
…
Đã rất lâu rồi cả nhà ông Huỳnh không đi du lịch một phần bởi các con đã lớn ai cũng có công việc riêng của mình còn bản thân hai ông bà thì muốn lúc nào cũng được ở bên con cái chăm sóc bảo ban chúng. Nhìn các con cứ bộn bề công việc mà ít được tận hưởng tuổi trẻ, bữa cơm tối hôm ấy:
– Cao Phong con thu xếp công việc rồi đầu tuần sau cả nhà mình đi du lịch Nhật Bản nhé? (ông Huỳnh nói)
– Vâng… thưa Ba.
– Ngọc Lan con cũng thu xếp việc học hành rồi tuần sau cả nhà mình đi và nhớ sắm ít đồ thôi nghe chưa để dành sang đó sắm.
– Tuân lệnh hoàng thượng.
Ngọc Lan nhí nhảnh như tiểu thư khiến cả nhà cười phá lên vui vẻ, bữa cơm ấy thật sự đầm ấm nhưng đâu ai có thể lường trước được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào sau này. Cao Phong mỉm cười, ánh mắt cậu tràn ngập hy vọng và yêu thương cậu luôn cố gắng để gia đình nhỏ của mình mãi được trọn vẹn…
Sang đầu tuần đúng 14h30 có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất:
– Chào bác Lâm, bác Nguyệt. (Thu Hồng xuất hiện)
– Ủa Thu Hồng sao con cũng ở đây? (Bà Ánh Nguyệt hỏi)
– Dạ…
– Là tôi mời con bé đi cùng chúng ta đó (ông Huỳnh nói)
– Ba… sao ba bảo chỉ gia đình mình thôi mà? (Ngọc Lan hỏi)
– Đúng đó ba…! (Cao Phong tiếp lời)
– Thì ta xem con bé như người nhà và trước sau gì con bé cũng sẽ là người nhà mình mà.
– …
– Ba nói vậy là sao? (Ngọc Lan hỏi)
– Kìa ba…! (Cao Phong khó chịu trong lòng nhưng vẫn phải tỏ thái độ bình thản đáp lại ông Huỳnh)
Rồi mọi người lên máy bay nhưng không ai nói chuyện thêm vì sự góp mặt của Thu Hồng, Ngọc Lan chỉ thích không gian riêng còn Cao Phong lại chỉ muốn cùng bên gia đình mình chỉ có ông Huỳnh là mong chuyến đi này sẽ thuận lợi.
Đến Nhật Bản vào Khách sạn ông Huỳnh cố ý đặt phòng cho Ngọc Lan và Thu Hồng chung để chị em tiện gần gũi nhau hơn còn Cao Phong gần kế bên.
– Ba con muốn phòng riêng? (Ngọc Lan chau mày nói)
– Con ở chung đi ba đã đặt trước rồi.
– Con không thích ở với người ngoài, nếu ba không cho con ở riêng một phòng con sẽ qua phòng anh hai ở.
– Con gái con nứa… nói vậy mà nghe được à. (bà Huỳnh nói)
– Ba tính em ấy ba biết rồi con sợ làm ảnh hưởng người khác. (Cao Phong âu yếm nhìn về phía Ngọc Lan rồi nhẹ nhàng đáp sang)
Thu Hồng không nói gì nhưng thực ra cô biết sự có mặt của mình cũng khiến mọi người cảm thấy không thoải mái nhất là Ngọc Lan, tuy cũng quen với gia đình được thời gian nhưng với Ngọc Lan cô rất khó gần bởi tính ngang ngạnh của em ấy.
– Bác trai hãy để em ấy riêng một phòng đi ạ, đi chơi là phải có sự thoải mái mà bác.
– Thôi được rồi, con ấy mắc bệnh công chúa vừa vừa thôi. (Vừa nói ông Huỳnh vừa lấy tay gõ nhẹ vào trán Ngọc Lan)
– Yes… cảm ơn ba yêu!
Nhật Bản thật đẹp, đẹp đến nỗi cũng phải khiến con người ta đến rồi không muốn trở về… đang mùa hoa anh đào nên ngập các con đường phủ đầy màu hoa.
Hôm đầu tiên cả nhà cùng đi chung, ăn chung và thưởng thức những ẩm thực và trà đạo Nhật Bản, ngày thứ hai ông Huỳnh muốn Cao Phong đưa Thu Hồng đi chơi riêng thì Ngọc Lan một mực đòi đi cùng Cao Phong… Cao Phong dẫn Ngọc Lan và Thu Hồng đi tới những khu du lịch gần đó, tới quảng trường nơi phủ đầy những bông hoa anh đào, đến những nhà Văn hóa nơi chứa đựng những nét tinh hoa đặc trưng của Nhật… Thu Hồng nhìn Cao Phong với ánh mắt muốn đi sâu tìm hiểu nhưng cô thấy ánh mắt Cao Phong cứ đắm chìm vào Ngọc Lan, còn Ngọc Lan cứ vô tư như một đứa trẻ chơi bời và nũng nịu. Cô tự hỏi “thực ra trong đôi mắt Cao Phong thì đâu mới là thật đâu là giả và đâu mới là tình anh em và đâu là tình yêu, họ là anh em nhưng cô thấy trong mắt anh, Cao Phong luôn đắm đuối nhìn Ngọc Lan, ánh mắt ấy chỉ dành cho người đang yêu. Nhưng chẳng nhẽ anh trai cũng có thể dành ánh mắt trìu mến đó cho em gái được sao?”, cô suy tư…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.