Chương 200: Cải Tạo Thể Xác
Tiểu Thúc Thao Thiên
21/09/2024
Sau khi phá xong thì trang thiết bị đều đã khôi phục.
Thông tin liên hệ cũng được nối lại.
Một âm thanh vang lên trên hệ thống của tôi.
"Hoàng Thao, cậu không sao chứ?"
Đây là giọng của Phi Phong, nghe giọng nói này thì tôi cảm thấy khá vui.
Tôi vội hỏi lại.
"Mọi người có sao không?"
Chỉ nghe âm thanh của Phi Phong có chút mệt mỏi.
"Mọi người đều không sao.
Sau khi cậu rời đi thì chúng tôi bị tấn công.
Mật Danh, Lỗ Thần đều bị trọng thương.
Cũng may chúng tôi tìm được một hang động nên trốn vào đó cố thủ.
Vừa nãy khi thấy tín hiệu khôi phục thì biết cậu đã thành công.
Hiện mọi người đều vào khoang điều dưỡng rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Tôi đang định tắt máy thì một âm thanh nữa vang lên.
"Hoàng Thao, thành thật xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.
Mong cậu không để ý.
Thực sự lúc đó tôi quá căng thẳng nên có nghi ngờ lung tung."
Tôi nghe vậy thì biết là Hồng Liên.
Thực ra với những người ở đất nước này họ vốn ít phải chịu sự công kích tinh thần nên rất dễ nổi nóng, nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.
Ở kiếp trước thế hệ Z cũng vậy.
Họ sinh ra trong sự bao bọc của cha mẹ dẫn tới có nhiều người giống như công chúa, hoàng tử.
Hễ ai nói họ một câu, mắng họ một chút hoặc làm gì đó bất thường là họ lại mất ăn mất ngủ, nghĩ họ nói xấu mình rồi lại buồn bã suy tư.
Đất nước này tình trạng đó cũng không phải không có, tôi hiểu điều đó nên cũng không muốn phức tạp hóa mọi chuyện.
"Không có gì đâu chị Hồng Liên.
Em sẽ nhanh chóng quay lại rồi chúng ta cùng về học viện."
Nghe thế Hồng Liên có vẻ đã không còn căng thẳng nữa.
"Được, em chú ý an toàn."
"Vâng chị."
Sau đó tôi gọi AI của mình.
"Như Mộng, bật định vị, chỉ dẫn tuyến đường tới chỗ đám người Phi Phong cho tôi."
Lập tức một tuyến đường được vạch ra.
Tôi cũng không đợi thêm mà lập tức khởi động cự phách rời khỏi tòa tháp.
Thấy một quái vật bằng sắt khổng lồ đi ra thì đám dị nhân cũng sợ hãi mà chạy sạch sẽ.
Có người vẫn liều mình nhảy tới mà công kích.
Đáng tiếc là mấy vũ khí lạnh thì đến vết xước cũng không để lại được.
Sau khi quay lại thì thấy mọi người đều đã không còn vết thương nào đáng ngại.
Những cái khoang chữa trị đã làm tốt nhiệm vụ của mình.
Sau khi nói vài lời xin lỗi cũng như khách sáo thì chúng tôi trực tiếp quay trở về học viện.
Tôi nhìn Hồng Liên mà hỏi.
"Chị xem, những dị nhân kia phải làm sao?"
Nghe vậy thì Hồng Liên thở dài.
"Hài, biết làm sao đây.
Diện tích sinh tồn có hạn, sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc chiến xảy ra.
Chúng ta cũng không thể mà nuôi nhốt hay đối sử với họ như con người.
Thôi thì để học viện quyết định.
Chứ nếu chúng ta nhẹ nhàng thì mai, ngày kia đám người robot lại tiếp tục tạo thành những vùng đất như vậy."
Nghe vậy tôi cũng gật đầu.
Có trách thì trách số phận an bài mà thôi chứ chẳng có đúng sai ở đây.
Thắng làm vua mà thua thì đi bán muối.
Sau khi trở về học viện thì tôi bắt đầu lấy lí do rời ra ngoài vùng dã ngoại.
Tại đây tôi bắt đầu dung hợp hợp các loại thuốc gen khác nhau.
Kì thực thuốc gen chưa chắc có nhiều tác dụng với tôi nhưng một lần dùng thử, tôi lại thấy nó có chút tác dụng.
Nó giúp tôi tăng cảm ngộ với đất nước này.
Nói là cảm ngộ kì thực là giúp tôi có thể đưa sức mạnh trong cơ thể ra ngoài nhiều hơn.
Những mũi kim tiêm cứ đâm vào người tôi rồi sau ba giây luyện hóa lại rút ra mà đâm mũi khác vào.
Các tế bào trong cơ thể tôi cứ liên tục thay đổi.
Huyết mạch lại càng cô đặc trở thành một màu đỏ nhưng phát quang.
Cơ thể tôi không có sự thay đổi nhưng tôi lại có thể nhảy cao tới 30m.
Một cú đấm cũng có sức một ngàn cân, phòng ngự, hồi phục cũng tăng mạnh.
Tốc độ và các giác quan như thính giác, khứu giác, thị giác đều tăng chóng mặt.
Phải nói là thể phách đã quay lại cảnh giới ngưng đan.
Một cảm giác khoan khoái không sao tả được lan tràn khắp cơ thể.
Phải biết trước đó dù đã tu luyện tới triển linh cảnh nhưng cơ thể chỉ mạnh mẽ dựa trên những yếu tố cơ bản như sức mạnh, tốc độ, phòng ngự mà thôi.
Còn hiện tại thì nó mạnh mẽ từ tế bào, mạnh mẽ từ mọi khía cạnh từ thị giác tới thính giác, từ khả năng khôi phục tới khả năng phát triển, miễn dịch.
Tóm lại là hiện giờ, tôi có cảm giác thân thể đã có sự thay đổi về bản chất.
Tôi nhanh chóng thu liễm sức mạnh của mình rồi quay trở về học viện.
Nếu bị phát hiện đã cải tạo thì sẽ bị đất nước con người giết chết hoặc chí ít sẽ bị trục xuất.
Phải biết rằng đất nước con người có tôn chỉ là để con người được sống một cách tự nhiên chứ tuyệt đối không phải kiểu lai tạo.
Khi trở về căn cứ, tôi bắt đầu nghiên cứu những thông tin thu được ở vùng đất kì lạ kia.
Những kiến thức đó giúp tôi có cái gì sâu hơn về con người, về gen, về sức mạnh các loại động vật và còn có nhiều kiến thức liên quan tới máy móc khác.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi.
Một năm sau, chúng tôi lại có một nhiệm vụ đặc biệt là điều tra một tòa thành có đội ngũ mất liên lạc ở đó.
Đây là một tòa thành khá bình thường tuy nhiên lại có một vị trí tiếp giáp giữa quốc gia con người và robot nên không thể lơ là.
Tòa thành này trước đó vẫn có thể liên hệ bình thường nên chưa nắm rõ tình hình được.
Theo báo cáo thì tòa thành đó vẫn bình thường, tiểu đội kia đi qua đó mới mất tích.
Nhưng những gì thu lại được từ máy truyền tin thì họ đã mất tích từ trong thành.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ chúng tôi tức tốc lên đường.
Khoảng nửa tháng sau chúng tôi tới nơi.
Tòa thành này không hề có gì bất thường cả.
Tôi vẫn thấy rất nhiều người dân đi lao động, vui chơi một cách bình thường.
Chúng tôi hạ phi cơ xuống bãi đỗ thì có một lão già với mái tóc trắng bù xù và một cái đầu to bất thường tới tiếp đón.
"Xin chào các vị.
Tôi là trưởng thôn nơi đây.
Các vị có thể gọi tôi là Em Hôi."
"Xin chào, chúng tôi là thành viên chiến đội vừa đi chiến đấu trở về muốn qua đây nghỉ ngơi chút."
Hồng Liên nhanh chóng bịa một lí do để tránh bị nghi ngờ.
Lão già kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
" Được chứ, được tiếp đón mọi người là vinh hạnh của làng chúng tôi.
Mời các vị đi theo tôi."
Thông tin liên hệ cũng được nối lại.
Một âm thanh vang lên trên hệ thống của tôi.
"Hoàng Thao, cậu không sao chứ?"
Đây là giọng của Phi Phong, nghe giọng nói này thì tôi cảm thấy khá vui.
Tôi vội hỏi lại.
"Mọi người có sao không?"
Chỉ nghe âm thanh của Phi Phong có chút mệt mỏi.
"Mọi người đều không sao.
Sau khi cậu rời đi thì chúng tôi bị tấn công.
Mật Danh, Lỗ Thần đều bị trọng thương.
Cũng may chúng tôi tìm được một hang động nên trốn vào đó cố thủ.
Vừa nãy khi thấy tín hiệu khôi phục thì biết cậu đã thành công.
Hiện mọi người đều vào khoang điều dưỡng rồi."
"Vậy là tốt rồi."
Tôi đang định tắt máy thì một âm thanh nữa vang lên.
"Hoàng Thao, thành thật xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu.
Mong cậu không để ý.
Thực sự lúc đó tôi quá căng thẳng nên có nghi ngờ lung tung."
Tôi nghe vậy thì biết là Hồng Liên.
Thực ra với những người ở đất nước này họ vốn ít phải chịu sự công kích tinh thần nên rất dễ nổi nóng, nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.
Ở kiếp trước thế hệ Z cũng vậy.
Họ sinh ra trong sự bao bọc của cha mẹ dẫn tới có nhiều người giống như công chúa, hoàng tử.
Hễ ai nói họ một câu, mắng họ một chút hoặc làm gì đó bất thường là họ lại mất ăn mất ngủ, nghĩ họ nói xấu mình rồi lại buồn bã suy tư.
Đất nước này tình trạng đó cũng không phải không có, tôi hiểu điều đó nên cũng không muốn phức tạp hóa mọi chuyện.
"Không có gì đâu chị Hồng Liên.
Em sẽ nhanh chóng quay lại rồi chúng ta cùng về học viện."
Nghe thế Hồng Liên có vẻ đã không còn căng thẳng nữa.
"Được, em chú ý an toàn."
"Vâng chị."
Sau đó tôi gọi AI của mình.
"Như Mộng, bật định vị, chỉ dẫn tuyến đường tới chỗ đám người Phi Phong cho tôi."
Lập tức một tuyến đường được vạch ra.
Tôi cũng không đợi thêm mà lập tức khởi động cự phách rời khỏi tòa tháp.
Thấy một quái vật bằng sắt khổng lồ đi ra thì đám dị nhân cũng sợ hãi mà chạy sạch sẽ.
Có người vẫn liều mình nhảy tới mà công kích.
Đáng tiếc là mấy vũ khí lạnh thì đến vết xước cũng không để lại được.
Sau khi quay lại thì thấy mọi người đều đã không còn vết thương nào đáng ngại.
Những cái khoang chữa trị đã làm tốt nhiệm vụ của mình.
Sau khi nói vài lời xin lỗi cũng như khách sáo thì chúng tôi trực tiếp quay trở về học viện.
Tôi nhìn Hồng Liên mà hỏi.
"Chị xem, những dị nhân kia phải làm sao?"
Nghe vậy thì Hồng Liên thở dài.
"Hài, biết làm sao đây.
Diện tích sinh tồn có hạn, sớm muộn gì cũng sẽ có cuộc chiến xảy ra.
Chúng ta cũng không thể mà nuôi nhốt hay đối sử với họ như con người.
Thôi thì để học viện quyết định.
Chứ nếu chúng ta nhẹ nhàng thì mai, ngày kia đám người robot lại tiếp tục tạo thành những vùng đất như vậy."
Nghe vậy tôi cũng gật đầu.
Có trách thì trách số phận an bài mà thôi chứ chẳng có đúng sai ở đây.
Thắng làm vua mà thua thì đi bán muối.
Sau khi trở về học viện thì tôi bắt đầu lấy lí do rời ra ngoài vùng dã ngoại.
Tại đây tôi bắt đầu dung hợp hợp các loại thuốc gen khác nhau.
Kì thực thuốc gen chưa chắc có nhiều tác dụng với tôi nhưng một lần dùng thử, tôi lại thấy nó có chút tác dụng.
Nó giúp tôi tăng cảm ngộ với đất nước này.
Nói là cảm ngộ kì thực là giúp tôi có thể đưa sức mạnh trong cơ thể ra ngoài nhiều hơn.
Những mũi kim tiêm cứ đâm vào người tôi rồi sau ba giây luyện hóa lại rút ra mà đâm mũi khác vào.
Các tế bào trong cơ thể tôi cứ liên tục thay đổi.
Huyết mạch lại càng cô đặc trở thành một màu đỏ nhưng phát quang.
Cơ thể tôi không có sự thay đổi nhưng tôi lại có thể nhảy cao tới 30m.
Một cú đấm cũng có sức một ngàn cân, phòng ngự, hồi phục cũng tăng mạnh.
Tốc độ và các giác quan như thính giác, khứu giác, thị giác đều tăng chóng mặt.
Phải nói là thể phách đã quay lại cảnh giới ngưng đan.
Một cảm giác khoan khoái không sao tả được lan tràn khắp cơ thể.
Phải biết trước đó dù đã tu luyện tới triển linh cảnh nhưng cơ thể chỉ mạnh mẽ dựa trên những yếu tố cơ bản như sức mạnh, tốc độ, phòng ngự mà thôi.
Còn hiện tại thì nó mạnh mẽ từ tế bào, mạnh mẽ từ mọi khía cạnh từ thị giác tới thính giác, từ khả năng khôi phục tới khả năng phát triển, miễn dịch.
Tóm lại là hiện giờ, tôi có cảm giác thân thể đã có sự thay đổi về bản chất.
Tôi nhanh chóng thu liễm sức mạnh của mình rồi quay trở về học viện.
Nếu bị phát hiện đã cải tạo thì sẽ bị đất nước con người giết chết hoặc chí ít sẽ bị trục xuất.
Phải biết rằng đất nước con người có tôn chỉ là để con người được sống một cách tự nhiên chứ tuyệt đối không phải kiểu lai tạo.
Khi trở về căn cứ, tôi bắt đầu nghiên cứu những thông tin thu được ở vùng đất kì lạ kia.
Những kiến thức đó giúp tôi có cái gì sâu hơn về con người, về gen, về sức mạnh các loại động vật và còn có nhiều kiến thức liên quan tới máy móc khác.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi.
Một năm sau, chúng tôi lại có một nhiệm vụ đặc biệt là điều tra một tòa thành có đội ngũ mất liên lạc ở đó.
Đây là một tòa thành khá bình thường tuy nhiên lại có một vị trí tiếp giáp giữa quốc gia con người và robot nên không thể lơ là.
Tòa thành này trước đó vẫn có thể liên hệ bình thường nên chưa nắm rõ tình hình được.
Theo báo cáo thì tòa thành đó vẫn bình thường, tiểu đội kia đi qua đó mới mất tích.
Nhưng những gì thu lại được từ máy truyền tin thì họ đã mất tích từ trong thành.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ chúng tôi tức tốc lên đường.
Khoảng nửa tháng sau chúng tôi tới nơi.
Tòa thành này không hề có gì bất thường cả.
Tôi vẫn thấy rất nhiều người dân đi lao động, vui chơi một cách bình thường.
Chúng tôi hạ phi cơ xuống bãi đỗ thì có một lão già với mái tóc trắng bù xù và một cái đầu to bất thường tới tiếp đón.
"Xin chào các vị.
Tôi là trưởng thôn nơi đây.
Các vị có thể gọi tôi là Em Hôi."
"Xin chào, chúng tôi là thành viên chiến đội vừa đi chiến đấu trở về muốn qua đây nghỉ ngơi chút."
Hồng Liên nhanh chóng bịa một lí do để tránh bị nghi ngờ.
Lão già kia cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
" Được chứ, được tiếp đón mọi người là vinh hạnh của làng chúng tôi.
Mời các vị đi theo tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.