Chương 201: Ngôi Làng Yên Bình Kì Lạ
Tiểu Thúc Thao Thiên
22/09/2024
Bước vào ngôi làng thì chúng tôi vẫn thấy được vẻ hoang sơ, cổ kính như không có sự xuất hiện của khoa học kĩ thuật.
Thấy vậy Phi Phong thắc mắc.
"Sao nơi đây không có thiết bị phục vụ hay máy móc gì vậy?"
Lão già cười nói.
"Có chứ nhưng nó ở khu sản xuất còn khu sinh sống thì chúng tôi muốn nó tự nhiên nhất."
"Ra vậy."
Chúng tôi vừa đi vừa chậm rãi quan sát.
Những người phụ nữ vây lại, ngồi buôn dưa lê.
Cũng có những người nhìn chúng tôi gật đầu như đang chào hỏi.
Có những đứa trẻ chạy nhảy xung quanh chúng tôi nhưng không may bị ngã.
Lão già vội chạy tới.
"Cháu có sao không?"
Chỉ thấy đứa trẻ kia cười đáp.
"Cháu không sao."
Lão già kia tức giận.
"Không sao cái gì.
Này, mấy người giúp tôi đưa nó tới trạm y tế."
Lão già phân phó cho một đám thanh niên đang đứng hút thuốc.
Thấy lão già tốt bụng, chúng tôi cũng giảm đi rất nhiều cảnh giác.
Sau mười phút đi bộ chúng tôi đã tới một khách sạn xa hoa.
Lão già bắt đầu giới thiệu.
"Xin giới thiệu với các vị, đây là khách sạn tốt nhất chỗ tôi.
Xin các vị đừng chê cười."
Nhân viên thấy có khách do trưởng thôi đưa tới cũng nhiệt tình tới chào hỏi rồi đưa chúng tôi đi nhận phòng.
Chúng tôi bắt đầu ở lại ngôi làng này mà điều tra.
Mọi người thấy chúng tôi thì rất vui vẻ và nhiệt tình.
Cả một tuần ở đây chúng tôi không hề có thu hoạch gì cả.
Cũng không hề có gì bất thường xảy ra.
Những con ruồi do thám bay đi khắp nơi quan sát cũng không hề thấy có gì lạ.
Sau một tuần chúng tôi tiến hành họp để xem có nên dừng nhiệm vụ về học viện để báo cáo hay không.
Hồng Liên cất tiếng mở đầu cuộc họp.
" Một tuần qua mọi người thấy sao?"
Lỗ Thần đưa ra ý kiến.
"Tôi thấy mọi thứ rất bình thường, không có gì đặc biệt."
Phi Phong thì chán nản nói.
"Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì vui, món ăn cũng không ngon.
Chán chết đi được."
Tử Nguyệt cũng đưa ra ý kiến.
"Mặc dù không biết sai ở đâu nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng."
Mật Danh cũng nhanh chóng phát biểu:
"Tôi không thấy bất thường gì.
Lão già Em Hôi kia hàng ngày vẫn nằm đọc sách rồi quan lí việc lớn nhỏ trong làng thôi."
Sau đó, mọi người đều nhìn tôi.
Tôi đành nhún vai lắc đầu.
Tôi cũng không thấy có gì bất thường hết.
Mọi thứ bình thường quá mức.
Sau một hồi thảo luận thì Hồng Liên thờ dài.
"Hài, thôi được rồi.
Bây giờ chúng ta sẽ trở về học viện để báo cáo.
Chắc chắn đội nhóm kia là mất tích ngoài ngôi làng này rồi."
Vậy là hôm sau chúng tôi quyết định rời đi.
Lão già kia cũng tới để chào tạm biệt.
"Mọi người và rời đi rồi sao?"
Hồng Liên đáp lại.
"Đúng vậy, cảm ơn vì sự tiếp đón nồng hậu của mọi người."
"Đó là việc chúng tôi nên làm thôi."
Sau vài câu khách khí, chúng tôi bắt đầu quay người bước lên phi thuyền.
Đúng lúc này, thần thức của tôi đã thấy nụ cười lão già kia nhếch lên.
Tôi chợt dừng bước, tôi muốn kiểm tra lại lần nữa trước khi rời đi.
Tôi biết như vậy là không hay nhưng thực sự ngôi làng này bình thường tới mức khiến người ta sinh nghi.
Phải biết một ngôi làng ở biên giới thì ít nhiều sẽ có những sự bất ngờ hay đặc biệt nào đó chứ không thể bình thường cả một tuần như sắp xếp như vậy.
Sau khi bật hết năng lực thị giác, thính giác, khứu giác ra thì tôi cũng đã thấy điều bất thường.
Tất cả những người vây quanh chúng tôi đều có mùi dầu nhớt, trên người họ không chỉ có một mùi mồ hôi.
Khi họ cử động tôi cũng nghe thấy một tiếng chuyển động nhỏ bất thường.
Với ánh mắt gấp vài trăm lần tôi cũng thấy trên da những người này không hề có sự thay đổi của tĩnh mạch.
Nó giống như da giả vậy.
Nghĩ tới đây tôi chợt rùng mình.
Chẳng lẽ tất cả người ở đây đều không phải là người sống mà là.
Tôi nhanh chóng đuổi theo đám Phi Phong lên phi thuyền.
Thấy tôi đứng lại một hồi thì Phi Phong trêu đùa.
"Sao chậm chạp vậy, hay lại để ý em nào trong đó rồi?"
Tôi lắc đầu nói.
"Không có."
Tôi tạm thời chưa nói gì với đám người Hồng Liên.
Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt rồi phi cơ cất cánh.
Phi cơ vừa rời khỏi ngôi làng, tôi lập tức bảo mọi người âm thầm rời khỏi.
"Mọi người, máu rời khỏi phi cơ ngay."
Mọi người mới đầu còn nghi hoặc nhưng đã làm việc với nhau thời gian dài nên rất hiểu.
Biết rằng có chuyện gấp chúng tôi lập tức rời khỏi phi thuyền.
Khi chúng tôi rời đi không xa thì phi thuyền lập tức bị quân đội robot tấn công và phá hủy.
Thậm chí chúng tôi âm thầm thấy được phi thuyền bị dẫn nổ từ phía bên trong chứ không chỉ là công kích bên ngoài.
Hồng Liên cau mày.
"Chuyện này là sao?"
Lỗ Thần tức giận mà đấm vào không khí.
"Chắc chắn là ngôi làng kia có vấn đề.
Rất có khả năng là lão trưởng làng kia đã bán đứng chúng ta mà đầu quân cho robot."
Mật Danh nghe vậy thì phản bác.
"Không có khả năng đâu.
Dù gì người robot đều coi con người là hạ đẳng.
Sẽ không bảo giờ chịu cúi mình mà hợp tác đâu."
"Vậy chuyện gì xảy ra chứ?"
Lúc này tôi mới lên tiếng.
" Mọi người không cần tranh cãi nữa.
Tôi biết chuyện gì đang diễn ra."
Mọi người đưa mắt nhìn tôi.
Tôi lập tức đưa ra phân tích của mình.
"Sau khi quan sát tỉ mỉ thì tôi thấy: Rất có thể tất cả người trong ngôi làng kia đều là người cải tạo hoặc tương tự như vậy."
Phi Phong nghe thấy vậy thì khá sửng sốt.
"Cái gì, người cải tạo ư?"
Những người khác cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Người cải tạo thực chất là một dạng bán robot.
Kì thực con người có thể trực tiếp thay thế bộ phận tương tự bằng công nghệ tế bào gốc.
Nhưng cũng có người muốn cường đại hơn mà thay thế các bộ phận bằng máy móc.
Mặc dù việc thay thế này không ảnh hưởng gì tới con người nhưng nó đã đi ngược lại với tư tưởng của đất nước con người nên vẫn bị cấm.
Nếu như vậy thì rất có thể ngôi làng kia đã có sự thoát li với đất nước con người.
Lúc này Tử Nguyệt hỏi.
"Vậy chúng ta làm gì tiếp đây.
Có cần tiêu diệt cả ngôi làng kia không?"
Hồng Liên do dự không thể quyết định vì biết đâu còn có dân thường với lại tất cả chỉ là nghi ngờ.
"Chúng ta cứ tới đó tra rõ xem chuyện gì xảy ra đã."
Sau khi bàn bạc xong chúng tôi trực tiếp lái chiến xa tới.
Khi đứng trước vòng bảo hộ của thôn thì Hồng Liên cất tiếng.
"Mời trưởng làng ra đây nói chuyện."
Lão già trưởng thôn chống gậy chậm rãi đi ra.
Khi thấy chúng tôi lão tỏ ra vô cùng sợ hãi.
"Không biết chúng tôi đắc tội gì với các vị mà khiến các vị cần phải điều động chiến xa vậy."
Lỗ Thần lập tức nói.
"Chúng ta phát hiện các người có câu kết với người robot.
Vui lòng hợp tác điều tra."
Lão già nghe vậy thì vội quỳ xuống kêu oan.
"Oan quá, chúng tôi chỉ là dân thường sao lại có thể cấu kết với người robot chứ.
Xin các đại nhân minh giám."
Thấy vậy Phi Phong thắc mắc.
"Sao nơi đây không có thiết bị phục vụ hay máy móc gì vậy?"
Lão già cười nói.
"Có chứ nhưng nó ở khu sản xuất còn khu sinh sống thì chúng tôi muốn nó tự nhiên nhất."
"Ra vậy."
Chúng tôi vừa đi vừa chậm rãi quan sát.
Những người phụ nữ vây lại, ngồi buôn dưa lê.
Cũng có những người nhìn chúng tôi gật đầu như đang chào hỏi.
Có những đứa trẻ chạy nhảy xung quanh chúng tôi nhưng không may bị ngã.
Lão già vội chạy tới.
"Cháu có sao không?"
Chỉ thấy đứa trẻ kia cười đáp.
"Cháu không sao."
Lão già kia tức giận.
"Không sao cái gì.
Này, mấy người giúp tôi đưa nó tới trạm y tế."
Lão già phân phó cho một đám thanh niên đang đứng hút thuốc.
Thấy lão già tốt bụng, chúng tôi cũng giảm đi rất nhiều cảnh giác.
Sau mười phút đi bộ chúng tôi đã tới một khách sạn xa hoa.
Lão già bắt đầu giới thiệu.
"Xin giới thiệu với các vị, đây là khách sạn tốt nhất chỗ tôi.
Xin các vị đừng chê cười."
Nhân viên thấy có khách do trưởng thôi đưa tới cũng nhiệt tình tới chào hỏi rồi đưa chúng tôi đi nhận phòng.
Chúng tôi bắt đầu ở lại ngôi làng này mà điều tra.
Mọi người thấy chúng tôi thì rất vui vẻ và nhiệt tình.
Cả một tuần ở đây chúng tôi không hề có thu hoạch gì cả.
Cũng không hề có gì bất thường xảy ra.
Những con ruồi do thám bay đi khắp nơi quan sát cũng không hề thấy có gì lạ.
Sau một tuần chúng tôi tiến hành họp để xem có nên dừng nhiệm vụ về học viện để báo cáo hay không.
Hồng Liên cất tiếng mở đầu cuộc họp.
" Một tuần qua mọi người thấy sao?"
Lỗ Thần đưa ra ý kiến.
"Tôi thấy mọi thứ rất bình thường, không có gì đặc biệt."
Phi Phong thì chán nản nói.
"Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì vui, món ăn cũng không ngon.
Chán chết đi được."
Tử Nguyệt cũng đưa ra ý kiến.
"Mặc dù không biết sai ở đâu nhưng tôi vẫn thấy có gì đó không đúng."
Mật Danh cũng nhanh chóng phát biểu:
"Tôi không thấy bất thường gì.
Lão già Em Hôi kia hàng ngày vẫn nằm đọc sách rồi quan lí việc lớn nhỏ trong làng thôi."
Sau đó, mọi người đều nhìn tôi.
Tôi đành nhún vai lắc đầu.
Tôi cũng không thấy có gì bất thường hết.
Mọi thứ bình thường quá mức.
Sau một hồi thảo luận thì Hồng Liên thờ dài.
"Hài, thôi được rồi.
Bây giờ chúng ta sẽ trở về học viện để báo cáo.
Chắc chắn đội nhóm kia là mất tích ngoài ngôi làng này rồi."
Vậy là hôm sau chúng tôi quyết định rời đi.
Lão già kia cũng tới để chào tạm biệt.
"Mọi người và rời đi rồi sao?"
Hồng Liên đáp lại.
"Đúng vậy, cảm ơn vì sự tiếp đón nồng hậu của mọi người."
"Đó là việc chúng tôi nên làm thôi."
Sau vài câu khách khí, chúng tôi bắt đầu quay người bước lên phi thuyền.
Đúng lúc này, thần thức của tôi đã thấy nụ cười lão già kia nhếch lên.
Tôi chợt dừng bước, tôi muốn kiểm tra lại lần nữa trước khi rời đi.
Tôi biết như vậy là không hay nhưng thực sự ngôi làng này bình thường tới mức khiến người ta sinh nghi.
Phải biết một ngôi làng ở biên giới thì ít nhiều sẽ có những sự bất ngờ hay đặc biệt nào đó chứ không thể bình thường cả một tuần như sắp xếp như vậy.
Sau khi bật hết năng lực thị giác, thính giác, khứu giác ra thì tôi cũng đã thấy điều bất thường.
Tất cả những người vây quanh chúng tôi đều có mùi dầu nhớt, trên người họ không chỉ có một mùi mồ hôi.
Khi họ cử động tôi cũng nghe thấy một tiếng chuyển động nhỏ bất thường.
Với ánh mắt gấp vài trăm lần tôi cũng thấy trên da những người này không hề có sự thay đổi của tĩnh mạch.
Nó giống như da giả vậy.
Nghĩ tới đây tôi chợt rùng mình.
Chẳng lẽ tất cả người ở đây đều không phải là người sống mà là.
Tôi nhanh chóng đuổi theo đám Phi Phong lên phi thuyền.
Thấy tôi đứng lại một hồi thì Phi Phong trêu đùa.
"Sao chậm chạp vậy, hay lại để ý em nào trong đó rồi?"
Tôi lắc đầu nói.
"Không có."
Tôi tạm thời chưa nói gì với đám người Hồng Liên.
Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt rồi phi cơ cất cánh.
Phi cơ vừa rời khỏi ngôi làng, tôi lập tức bảo mọi người âm thầm rời khỏi.
"Mọi người, máu rời khỏi phi cơ ngay."
Mọi người mới đầu còn nghi hoặc nhưng đã làm việc với nhau thời gian dài nên rất hiểu.
Biết rằng có chuyện gấp chúng tôi lập tức rời khỏi phi thuyền.
Khi chúng tôi rời đi không xa thì phi thuyền lập tức bị quân đội robot tấn công và phá hủy.
Thậm chí chúng tôi âm thầm thấy được phi thuyền bị dẫn nổ từ phía bên trong chứ không chỉ là công kích bên ngoài.
Hồng Liên cau mày.
"Chuyện này là sao?"
Lỗ Thần tức giận mà đấm vào không khí.
"Chắc chắn là ngôi làng kia có vấn đề.
Rất có khả năng là lão trưởng làng kia đã bán đứng chúng ta mà đầu quân cho robot."
Mật Danh nghe vậy thì phản bác.
"Không có khả năng đâu.
Dù gì người robot đều coi con người là hạ đẳng.
Sẽ không bảo giờ chịu cúi mình mà hợp tác đâu."
"Vậy chuyện gì xảy ra chứ?"
Lúc này tôi mới lên tiếng.
" Mọi người không cần tranh cãi nữa.
Tôi biết chuyện gì đang diễn ra."
Mọi người đưa mắt nhìn tôi.
Tôi lập tức đưa ra phân tích của mình.
"Sau khi quan sát tỉ mỉ thì tôi thấy: Rất có thể tất cả người trong ngôi làng kia đều là người cải tạo hoặc tương tự như vậy."
Phi Phong nghe thấy vậy thì khá sửng sốt.
"Cái gì, người cải tạo ư?"
Những người khác cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Người cải tạo thực chất là một dạng bán robot.
Kì thực con người có thể trực tiếp thay thế bộ phận tương tự bằng công nghệ tế bào gốc.
Nhưng cũng có người muốn cường đại hơn mà thay thế các bộ phận bằng máy móc.
Mặc dù việc thay thế này không ảnh hưởng gì tới con người nhưng nó đã đi ngược lại với tư tưởng của đất nước con người nên vẫn bị cấm.
Nếu như vậy thì rất có thể ngôi làng kia đã có sự thoát li với đất nước con người.
Lúc này Tử Nguyệt hỏi.
"Vậy chúng ta làm gì tiếp đây.
Có cần tiêu diệt cả ngôi làng kia không?"
Hồng Liên do dự không thể quyết định vì biết đâu còn có dân thường với lại tất cả chỉ là nghi ngờ.
"Chúng ta cứ tới đó tra rõ xem chuyện gì xảy ra đã."
Sau khi bàn bạc xong chúng tôi trực tiếp lái chiến xa tới.
Khi đứng trước vòng bảo hộ của thôn thì Hồng Liên cất tiếng.
"Mời trưởng làng ra đây nói chuyện."
Lão già trưởng thôn chống gậy chậm rãi đi ra.
Khi thấy chúng tôi lão tỏ ra vô cùng sợ hãi.
"Không biết chúng tôi đắc tội gì với các vị mà khiến các vị cần phải điều động chiến xa vậy."
Lỗ Thần lập tức nói.
"Chúng ta phát hiện các người có câu kết với người robot.
Vui lòng hợp tác điều tra."
Lão già nghe vậy thì vội quỳ xuống kêu oan.
"Oan quá, chúng tôi chỉ là dân thường sao lại có thể cấu kết với người robot chứ.
Xin các đại nhân minh giám."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.