Chương 247: Con Đường Phải Đi
Tiểu Thúc Thao Thiên
22/11/2024
Sáng hôm sau, khi mà ánh mặt trời vừa mới ló dạng, những giọt sương vẫn còn vương trên lá, tiếng chim hót báo hiệu ngày mới bắt đầu thì chúng tôi đã xuất phát tiến thẳng về hướng ngọn đồi Dư Lộc.
Chỉ nửa ngày chúng tôi đã tới nơi.
Xung quanh có vô số người đã đứng ở đó để hỏi thăm những điều mình cần biết.
Ở giữa là một cái cây khổng lồ phải tới cả chục người ôm mới xuể.
Trên thân cây là một khuôn mặt già nua đang không ngừng đưa ra đáp án cho những câu hỏi.
Chúng tôi ước chừng sẽ phải đợi rất lâu.
Nhưng như có một phép màu mà Thần Thụ nhìn chúng tôi rồi nói.
"Hai người mặc áo đen kia lại đây."
Chúng tôi ngơ ngác chưa hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng lại gần.
Tiếng rì rào bắt đầu vang lên như ngăn cách không gian dưới tán cây và bên ngoài.
Trưng Nữ không chờ đợi được mà cất tiếng.
"Ta muốn hỏi ngài...."
Chưa kịp nói hết câu thì Thần Thụ đã trả lời.
"Ta đã biết câu chuyện của hai người.
Nơi nào có cây cỏ thì nơi đó mọi chuyện đều trong tầm mắt của chúng ta."
Nghe vậy thì Trưng Nữ kinh ngạc rồi hỏi lại.
"Vậy ngài có thể giúp tôi không?"
Thân Thụ thở dài.
"Xin lỗi, việc của hai người vượt qua khả năng của ta.
Tuy nhiên hai người chỉ cần đi tới Đảo Vạn Xuân ở phía nam.
Thì sẽ có hi vọng."
Nghe vậy tôi cũng vội chen ngang.
"Tôi thì sao?"
Thần Thụ cũng trả lời tôi.
"Ngươi cũng nên tới đó.
Chỉ có Thần Thụ ở đó mới có đáp án chính xác cho ngươi."
Sau vài câu hỏi nữa, Trưng Nữ cung kính với Thụ Thần.
"Xin ngài chỉ đường cho chúng ta."
Thụ thần gật đầu rồi vươn một cành cây ra vẽ trên mặt đất.
"Nơi chúng ta ở là một nơi nhỏ bé thuộc Phủ Điện Biên.
Các người cần đi qua vùng núi lửa Cửu Chi của người lùn.
Cũng có thể gọi là Củ Chi.
Nơi đó người lùn chiếm lĩnh và xây dựng thông đạo đi khắp nơi.
Các người cần thông qua dãy núi lửa đó để tới một dãy núi rừng khác mang tên Trường Sơn.
Đây là địa bàn của tộc tinh linh.
Đi qua rừng rậm thì sẽ tới vực thẳm U Minh.
Nơi đây là nhà của ma sói và ma cà rồng.
Các người phải hết sức cẩn thận vì những đêm trăng rằm, chúng không còn lí trí đâu.
Đi qua vực thẳm U Minh sẽ tới một dãy núi trọc trời mang tên Hải Vân.
Nơi đây mây mù dày như biển là nhà của tộc người chim.
Bọn họ rất kiêu ngạo nhưng hi vọng các người sẽ được họ cho đi qua.
Đi qua Hải Vân thì tới chiến trường cổ mang tên Thăng Long.
Nơi này vô cùng kì quái đặc biệt là khi đêm xuống.
Hãy cẩn thận.
Đi qua chiến trường này thì các người sẽ thấy một dải đồng bằng rộng lớn được bao phủ bởi những loài cây khổng lồ tới chọc trời.
Ở trên không là những hòn đảo lơ lửng.
Đây là địa bàn tộc cự nhân, tuy có chút ngốc nghếch nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Họ là chủng tộc từ thời thượng cổ nên nơi đây còn có cái tên là Cổ Loa.
Đi qua đồng bằng này sẽ tới được một vùng biển trắng là Bạch Đằng.
Chủng tộc nắm quyền ở đây là người cá.
Nhờ họ dẫn đường thì mới tới được đảo Vạn Xuân của tộc tiên.
Đây là chủng tộc thông thái nhất, màu nhiệm nhất.
Nếu như họ không giải quyết được vấn đề của hai người thì ta e rằng không ai giúp được.
Thôi được rồi, ta chỉ có thể chỉ cho các người phương hướng thôi.
Việc còn lại phải tự dựa vào chính mình."
Nói xong thì một luồng gió kéo chúng tôi ra ngoài.
Mặc dù muốn hỏi thêm nhưng giống như những bậc hiền triết, những gì họ tiết lộ luôn mờ ảo.
Nhận được đáp án tuy mơ hồ nhưng cũng đã đủ.
Chúng tôi khom người đặt tay lên ngực tạ lễ.
"Cảm tạ ngài đã chỉ điểm."
Nói xong chúng tôi nhanh chóng rời đi.
Chặng đường này sẽ rất xa xôi và hiểm trở.
Hi vọng mọi thứ sẽ thuận lợi.
Hôm sau chúng tôi đã chuẩn bị xuất phát.
Thấy Trưng Nữ lại lần nữa định cầm hành lí mà đi bộ tôi gọi lại.
"Này, làm cái gì vậy?"
Trưng Nữ nghi hoặc trả lời.
"À, thì xuất phát thôi.
Đại Việt anh còn không nhanh lên."
Tôi chỉ vào một cỗ xe ngựa bên cạnh.
"Làm gì phải đi bộ, anh là người có tiền mà."
Nói rồi tôi ném cho tên phu xe một đồng vàng.
Rồi nói với Trưng Nữ.
"Đi thôi."
Sau đó nhanh chóng bước lên xe ngựa.
Thấy tôi ngầu đét như vậy nhưng Trưng Nữ cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm.
Tôi lại càng khẳng định thân phận cô ấy không tầm thường.
Mà thôi kệ đi.
Xe ngựa đi nhiều ngày thì chúng tôi cũng tới biên giới Củ Chi Địa Đạo.
Ở đây là chuỗi các ngọn núi lửa phun trào liên tục.
Chỉ có tộc người lùn tạo ra địa đạo mới biết cách để đi qua nơi này.
Chúng tôi nhanh chóng xuống ngựa đi vào địa giới của người lùn.
Ở đây là vùng đất toàn sỏi đá, nới mà cỏ cây không thể sinh trưởng.
Bầu không khí thì luôn âm u vì bầu trời đã bị khói bụi che kín, nhiệt độ cũng khá oi bức, thiếu khí.
Hầu như không thích hợp cho người sinh tồn.
Tuy nhiên người lùn lại là chủng tộc giàu có nhất vì họ khai thác rất nhiều thứ có giá trị trong lòng đất.
Họ có ngoại hình thấp bé nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Làn da màu đồng bóng nhoáng vì mồ hôi.
Mái tóc thì xoăn do làm việc ở nơi nhiệt độ cao liên tục.
Chúng tôi nhanh chóng tìm một nơi để ở chân.
Chúng tôi quyết định ở đây vài hôm để có thể thuê một người dẫn chúng tôi đi qua vùng đất này.
Ở trong phòng nhìn ra ngoài, thấy đa phần người lùn đều ở trần mặc quần kim loại.
Cả người đều có màu đồng đen khỏe khoắn.
Nghe nói người lùn là hậu nhân của loài kiến thượng cổ nên họ có thể nâng vật lớn gấp nhiều lần cơ thể.
Ngày hôm sau Trưng Nữ vừa mới sáng đã đánh thức tôi.
"Này, anh Đại Việt.
Dậy đi mua sắm với ta được không?"
Tôi đang ngủ ngon bị đanh thức thì không thoải mái.
"Dậy cái gì, trẻ e thì phải ngủ 16 tiếng một ngày chứ.
Cho ta ngủ thêm đi mà."
"Thôi, anh mà còn là trẻ con à.
Mau dậy đi."
Cứ thế tôi bị Trưng Nữ gọi dậy rồi kéo đi mua sắm.
Quả thật ở chỗ người lùn phải nói là thiên đường mua sắm của chị em.
Những trang sức long lanh lấp lánh thì giá vô cùng rẻ.
Nhưng điều đang buồn là tôi vẫn thấy rất nhiều người lùn gầy gò và phải đi lao động kiếm tiền.
Rõ ràng họ có lợi thế cực lớn mà sao dân họ vẫn khổ.
Đang đi mua sắm cùng Trưng Nữ thì có một tôi quân người lùn mặc giáp cầm búa lớn đi tới.
Hắn nhìn tôi mà nói.
"Này tên kia, mau cởi áo choàng ra."
Tôi ngơ ngạc rồi chỉ vào mình.
"Nói tôi hả."
"Đúng."
Một tên có vẻ là đội trưởng dọng dạc quát lớn.
Tôi nghĩ chắc chỉ kiểm tra gì đó thôi nên cũng làm theo.
"Được thôi, mời kiểm tra."
Nhưng tôi vừa cởi ra thì tên đội trưởng kia lập tức ra lênh.
"Nhanh, chính là hắn.
Mau bắt lấy hắn."
Tôi ngơ ngác chẳng tự nhủ.
"Cái quái gì thế này?"
Chỉ nửa ngày chúng tôi đã tới nơi.
Xung quanh có vô số người đã đứng ở đó để hỏi thăm những điều mình cần biết.
Ở giữa là một cái cây khổng lồ phải tới cả chục người ôm mới xuể.
Trên thân cây là một khuôn mặt già nua đang không ngừng đưa ra đáp án cho những câu hỏi.
Chúng tôi ước chừng sẽ phải đợi rất lâu.
Nhưng như có một phép màu mà Thần Thụ nhìn chúng tôi rồi nói.
"Hai người mặc áo đen kia lại đây."
Chúng tôi ngơ ngác chưa hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng lại gần.
Tiếng rì rào bắt đầu vang lên như ngăn cách không gian dưới tán cây và bên ngoài.
Trưng Nữ không chờ đợi được mà cất tiếng.
"Ta muốn hỏi ngài...."
Chưa kịp nói hết câu thì Thần Thụ đã trả lời.
"Ta đã biết câu chuyện của hai người.
Nơi nào có cây cỏ thì nơi đó mọi chuyện đều trong tầm mắt của chúng ta."
Nghe vậy thì Trưng Nữ kinh ngạc rồi hỏi lại.
"Vậy ngài có thể giúp tôi không?"
Thân Thụ thở dài.
"Xin lỗi, việc của hai người vượt qua khả năng của ta.
Tuy nhiên hai người chỉ cần đi tới Đảo Vạn Xuân ở phía nam.
Thì sẽ có hi vọng."
Nghe vậy tôi cũng vội chen ngang.
"Tôi thì sao?"
Thần Thụ cũng trả lời tôi.
"Ngươi cũng nên tới đó.
Chỉ có Thần Thụ ở đó mới có đáp án chính xác cho ngươi."
Sau vài câu hỏi nữa, Trưng Nữ cung kính với Thụ Thần.
"Xin ngài chỉ đường cho chúng ta."
Thụ thần gật đầu rồi vươn một cành cây ra vẽ trên mặt đất.
"Nơi chúng ta ở là một nơi nhỏ bé thuộc Phủ Điện Biên.
Các người cần đi qua vùng núi lửa Cửu Chi của người lùn.
Cũng có thể gọi là Củ Chi.
Nơi đó người lùn chiếm lĩnh và xây dựng thông đạo đi khắp nơi.
Các người cần thông qua dãy núi lửa đó để tới một dãy núi rừng khác mang tên Trường Sơn.
Đây là địa bàn của tộc tinh linh.
Đi qua rừng rậm thì sẽ tới vực thẳm U Minh.
Nơi đây là nhà của ma sói và ma cà rồng.
Các người phải hết sức cẩn thận vì những đêm trăng rằm, chúng không còn lí trí đâu.
Đi qua vực thẳm U Minh sẽ tới một dãy núi trọc trời mang tên Hải Vân.
Nơi đây mây mù dày như biển là nhà của tộc người chim.
Bọn họ rất kiêu ngạo nhưng hi vọng các người sẽ được họ cho đi qua.
Đi qua Hải Vân thì tới chiến trường cổ mang tên Thăng Long.
Nơi này vô cùng kì quái đặc biệt là khi đêm xuống.
Hãy cẩn thận.
Đi qua chiến trường này thì các người sẽ thấy một dải đồng bằng rộng lớn được bao phủ bởi những loài cây khổng lồ tới chọc trời.
Ở trên không là những hòn đảo lơ lửng.
Đây là địa bàn tộc cự nhân, tuy có chút ngốc nghếch nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Họ là chủng tộc từ thời thượng cổ nên nơi đây còn có cái tên là Cổ Loa.
Đi qua đồng bằng này sẽ tới được một vùng biển trắng là Bạch Đằng.
Chủng tộc nắm quyền ở đây là người cá.
Nhờ họ dẫn đường thì mới tới được đảo Vạn Xuân của tộc tiên.
Đây là chủng tộc thông thái nhất, màu nhiệm nhất.
Nếu như họ không giải quyết được vấn đề của hai người thì ta e rằng không ai giúp được.
Thôi được rồi, ta chỉ có thể chỉ cho các người phương hướng thôi.
Việc còn lại phải tự dựa vào chính mình."
Nói xong thì một luồng gió kéo chúng tôi ra ngoài.
Mặc dù muốn hỏi thêm nhưng giống như những bậc hiền triết, những gì họ tiết lộ luôn mờ ảo.
Nhận được đáp án tuy mơ hồ nhưng cũng đã đủ.
Chúng tôi khom người đặt tay lên ngực tạ lễ.
"Cảm tạ ngài đã chỉ điểm."
Nói xong chúng tôi nhanh chóng rời đi.
Chặng đường này sẽ rất xa xôi và hiểm trở.
Hi vọng mọi thứ sẽ thuận lợi.
Hôm sau chúng tôi đã chuẩn bị xuất phát.
Thấy Trưng Nữ lại lần nữa định cầm hành lí mà đi bộ tôi gọi lại.
"Này, làm cái gì vậy?"
Trưng Nữ nghi hoặc trả lời.
"À, thì xuất phát thôi.
Đại Việt anh còn không nhanh lên."
Tôi chỉ vào một cỗ xe ngựa bên cạnh.
"Làm gì phải đi bộ, anh là người có tiền mà."
Nói rồi tôi ném cho tên phu xe một đồng vàng.
Rồi nói với Trưng Nữ.
"Đi thôi."
Sau đó nhanh chóng bước lên xe ngựa.
Thấy tôi ngầu đét như vậy nhưng Trưng Nữ cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm.
Tôi lại càng khẳng định thân phận cô ấy không tầm thường.
Mà thôi kệ đi.
Xe ngựa đi nhiều ngày thì chúng tôi cũng tới biên giới Củ Chi Địa Đạo.
Ở đây là chuỗi các ngọn núi lửa phun trào liên tục.
Chỉ có tộc người lùn tạo ra địa đạo mới biết cách để đi qua nơi này.
Chúng tôi nhanh chóng xuống ngựa đi vào địa giới của người lùn.
Ở đây là vùng đất toàn sỏi đá, nới mà cỏ cây không thể sinh trưởng.
Bầu không khí thì luôn âm u vì bầu trời đã bị khói bụi che kín, nhiệt độ cũng khá oi bức, thiếu khí.
Hầu như không thích hợp cho người sinh tồn.
Tuy nhiên người lùn lại là chủng tộc giàu có nhất vì họ khai thác rất nhiều thứ có giá trị trong lòng đất.
Họ có ngoại hình thấp bé nhưng vô cùng khỏe mạnh.
Làn da màu đồng bóng nhoáng vì mồ hôi.
Mái tóc thì xoăn do làm việc ở nơi nhiệt độ cao liên tục.
Chúng tôi nhanh chóng tìm một nơi để ở chân.
Chúng tôi quyết định ở đây vài hôm để có thể thuê một người dẫn chúng tôi đi qua vùng đất này.
Ở trong phòng nhìn ra ngoài, thấy đa phần người lùn đều ở trần mặc quần kim loại.
Cả người đều có màu đồng đen khỏe khoắn.
Nghe nói người lùn là hậu nhân của loài kiến thượng cổ nên họ có thể nâng vật lớn gấp nhiều lần cơ thể.
Ngày hôm sau Trưng Nữ vừa mới sáng đã đánh thức tôi.
"Này, anh Đại Việt.
Dậy đi mua sắm với ta được không?"
Tôi đang ngủ ngon bị đanh thức thì không thoải mái.
"Dậy cái gì, trẻ e thì phải ngủ 16 tiếng một ngày chứ.
Cho ta ngủ thêm đi mà."
"Thôi, anh mà còn là trẻ con à.
Mau dậy đi."
Cứ thế tôi bị Trưng Nữ gọi dậy rồi kéo đi mua sắm.
Quả thật ở chỗ người lùn phải nói là thiên đường mua sắm của chị em.
Những trang sức long lanh lấp lánh thì giá vô cùng rẻ.
Nhưng điều đang buồn là tôi vẫn thấy rất nhiều người lùn gầy gò và phải đi lao động kiếm tiền.
Rõ ràng họ có lợi thế cực lớn mà sao dân họ vẫn khổ.
Đang đi mua sắm cùng Trưng Nữ thì có một tôi quân người lùn mặc giáp cầm búa lớn đi tới.
Hắn nhìn tôi mà nói.
"Này tên kia, mau cởi áo choàng ra."
Tôi ngơ ngạc rồi chỉ vào mình.
"Nói tôi hả."
"Đúng."
Một tên có vẻ là đội trưởng dọng dạc quát lớn.
Tôi nghĩ chắc chỉ kiểm tra gì đó thôi nên cũng làm theo.
"Được thôi, mời kiểm tra."
Nhưng tôi vừa cởi ra thì tên đội trưởng kia lập tức ra lênh.
"Nhanh, chính là hắn.
Mau bắt lấy hắn."
Tôi ngơ ngác chẳng tự nhủ.
"Cái quái gì thế này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.