Chương 246: Trưng Nữ
Tiểu Thúc Thao Thiên
21/11/2024
Tôi nhanh chóng đi tới chỗ cô gái kia mà đỡ nhưng cô gái đó lập tức đẩy tôi ra khiến tôi ngã nhào ra đất.
"Làm ơn, đừng có chạm vào tôi."
Cô nói mà trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, hoang mang, lo lắng.
Ài, tôi nghĩ cô gái chắc đang hoảng sợ vì bị đám trẻ con kia bắt lạt lại thấy tôi nhỏ bé nên nghĩ tôi là một trong số chúng.
Tôi vội trấn an cô ta,
"Tôi không phải bọn chúng, tôi là người tốt."
Nói xong tôi lần nữa toan lại gần để đỡ cô ấy nhưng cô ta vẫn như cũ.
"Không đừng lại gần tôi, xin cậu."
Nói xong cô ấy tự mình đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi cảm thấy rất bực mình.
"Đúng là làm ơn mắc oán."
Tôi tự nhủ rồi cũng nhanh chóng lẩn đi.
Hôm nay tôi quyết định ăn cá nước nên sẽ tới bờ sông bắt cá.
Thịt thì còn có chút ởn ởn nơi cổ học nhưng cá thì vẫn tốt.
Nửa ngày sau, dưới ánh hoàng hôn rực đỏ.
Tôi thấy một thác thước khá đẹp nên trực tiếp cởi đồ chạy tới, toan phi xuống tắm rồi săn vài con cá ăn cho đỡ đói.
Cơ mà chưa kịp nhảy thì một thân hình xinh đẹp từ dưới nước phí lên.
Hai tay cô còn đưa lên vuốt tốc cho khỏi che mắt để lộ cái thứ tâm hồn to tròn nhưng xấu xí.
Khi tôi đang há miệng chảy nước miếng thì cô ấy cũng nhìn tôi.
Sau đó là tiếng hét thất thanh khiến chim chóc bay thẳng 18km.
"Aaaa.
Có yêu tinh."
Tôi nhanh chóng nhìn quanh.
"Yêu tinh, yêu tinh đâu?"
Còn không quên biểu tình ngơ ngác như thật.
Cô gái nhìn vậy cũng tức giận.
"Là ngươi đó, nhìn đi đâu mà nhìn."
Tôi vội gãi đầu cười khì khì.
"À, à ta quên.
Xin lỗi nha."
Sau đó tôi xoè tay lên che mắt rồi nói.
"Tôi che mắt rồi, cô mau lên thay đồ đi."
Nghe xong thì cô ta lại càng tức khi nhìn đôi tay che thế nào mà mắt còn lồi to hơn.
Cô gái cúi người tức giận rồi nhặt một viên đá lớn lém về phía tôi.
Tôi thề, nếu còn ở lại mà dính viên đá này sẽ mất ngay nửa cái mạng.
Lập tức dịch chuyển không gian rời đi cách xa chỗ đó.
Sau nửa ngày mới quay lại.
Lúc này cô gái kia đã mặc xong quần áo và trên tay đã có sẵn một con dao.
Tôi nhanh chóng lấy ra áo choàng mặc lên.
Sau đó giải thích.
"Là tôi, là tôi vừa nãy ở trong trấn đã giúp cô.
Tôi không hề có ác ý."
Cô gái tỏ ra nghi hoặc.
"Thật không?"
Tôi vội đưa tay lên trời.
"Thật, tôi có thể thề.
Nếu tôi nói dối thì Yêu Tinh tộc tôi tuyệt tự tuyệt tôn không sinh ra được giống cái."
Tôi thầm nghĩ, dù sao tộc yêu tinh vốn chẳng liên quan với tôi với có thì họ cũng vốn đâu có giống cái đâu.
Nhưng nghe tôi nói vậy cô gái kia cũng bớt đề phòng hơn.
Lúc này tôi mới hỏi.
Không biết cô tên gì?
Vì sao đám trẻ đó lại làm vậy với cô."
Tôi dò hỏi rồi bắt đầu mon men tiến tới.
Cô gái đó thấy tôi lại gần thì lại đưa dao lên.
Thấy vậy tôi vội lùi lại.
Sau một hồi thấy cô ấy không giống như muốn nói gì, tôi đành thở dài rồi ra sông tắm và bắt cá.
Sau khi bắt cá xong quay lại thì vẫn thấy cô ta ở đó.
Tôi lại đem cá đi nướng.
Sau khi nướng xong lại đưa cô ta một con.
Mới đầu cô ấy còn ngại nhưng sau khi cái bụng kịch liệt phản đối thì đã nhanh chóng xử lí xong đống cá tôi bắt.
Tối đó, dưới ánh lửa hồng cô đã kể tôi nghe về những chuyện đã trải qua.
"Tôi là Trưng Nữ Vương.
Ta sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng một ngày có một kẻ phù thuỷ tà tu tới.
Hắn đã nguyền ta và biến cả gia đình ta thành tượng đá.
Lời nguyền của hắn là ta sẽ mãi mãi không thể chạm vào bất kì ai và cái gì còn sống.
Tất cả thứ còn sống chạm vào ta sẽ hoá thành đá.
Đó là lí do ta luôn phải mặc đồ kín mít.
Cách ăn mặc này cũng bị người khác hiểu nhầm thành phù thuỷ, thành tà giáo nên họ luôn tìm cách đuổi đánh ta.
Có những kẻ lại muốn làm nhục ta thì đều bị ta vô tình hoá đá.
Cũng vì thế càng ngày càng có nhiều lời đồn về ta ở khắp nơi.
Có một người tốt bụng nói với ta là cần đi tới đỉnh đồi Dư Lộc ở gần Trấn Thường Tín.
Ở đó có một cây thần thụ ngàn năm, nó sẽ có thể chỉ cho ta con đường phải đi.
Ta vất vả lắm mới tới được đây."
Nghe Trưng Nữ nói vậy tôi cũng rất cảm thông.
Cô ấy có đôi mắt to tròn mang màu xanh biếc đầy mê hoặc và một cái mũi cao, tóc vàng làm tôi say đắm.
Chẳng biết từ lúc nào tôi đã lại gần cho cô ấy dựa đầu vào vai tôi mà khóc.
Đang khóc hu hu ngon lành, bỗng cô ấy lại lần nữa đẩy tôi ra.
Rồi trách móc.
"Anh làm gì vậy?
Làm vậy anh sẽ bị hoá đá đó."
Tôi cũng tỏ vẻ hốt hoảng rồi nhìn xuống chỗ hạ bộ.
"Chết rồi, có chỗ bắt đầu cứng rồi."
Thấy vậy Trưng Nữ đỏ mặt nhưng cũng vô cùng sợ hãi.
Đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng.
Tôi lại được cái rất sợ nước mắt phụ nữ đành vội nói.
"Thôi, thôi.
Cho tôi xin.
Lời nguyền của cô không có tác dụng với chủng tộc khác đâu.
Mọi chủng tộc đều có miễn dịch với lời nguyền và ma thuật của con người.
Nếu không con người đã sớm làm chủ Vạn Tộc Quốc này rồi."
Thấy tôi nói vậy thì Trưng Nữ cũng thôi không khóc nữa mà quay sang.
"Vậy anh nói về chuyện của anh đi.
Tôi thấy anh khác với các yêu tinh khác."
Tôi nghe cô hỏi vậy, lại nghe được câu chuyện của cô ấy nên đoán thân phận sẽ không tầm thường.
Chẳng có một phù thuỷ nào lại tới một gia đình thường dân mà nguyền rủa cả.
Thế là tôi cũng nhanh chóng bốc phét ra một câu chuyện.
"Ta tên Đại Việt là chúa tể của Yêu Tinh nên không chịu ảnh hưởng của lời nguyền chủng tộc.
Ta đang trên đường đi tìm kiếm con đường thành thần.
Cô biết đấy, tộc yêu tinh của chúng ta hiện là chủng tộc yếu nhất, chỉ biết trộm cắp để sinh tồn.
Nhưng sinh ra là chúa tể, ta có trách nhiệm đưa chủng tộc của mình đi tới đỉnh cao."
Nghe tôi nói mà Trưng Nữ có vẻ mờ mịt, ù ù cạc cạc.
Thôi thì tôi cũng mặc kệ.
"Thôi được rồi, mai tôi sẽ đi cùng cô tới chỗ Thụ Thần để xin ngài ấy chỉ giáo."
Trưng Nữ nghe thế thì cảm động.
"Cảm ơn."
Thấy cô lại như muốn khóc, tôi vội rời đi.
"Ài, khách sao làm gì.
Phụ nữ đúng là phiền phức mà.
Với chúa tên Yêu Tinh đẹp trai tốt bụng nhất vũ trụ như tôi thì đó là điều phải làm thôi."
"Làm ơn, đừng có chạm vào tôi."
Cô nói mà trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, hoang mang, lo lắng.
Ài, tôi nghĩ cô gái chắc đang hoảng sợ vì bị đám trẻ con kia bắt lạt lại thấy tôi nhỏ bé nên nghĩ tôi là một trong số chúng.
Tôi vội trấn an cô ta,
"Tôi không phải bọn chúng, tôi là người tốt."
Nói xong tôi lần nữa toan lại gần để đỡ cô ấy nhưng cô ta vẫn như cũ.
"Không đừng lại gần tôi, xin cậu."
Nói xong cô ấy tự mình đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi cảm thấy rất bực mình.
"Đúng là làm ơn mắc oán."
Tôi tự nhủ rồi cũng nhanh chóng lẩn đi.
Hôm nay tôi quyết định ăn cá nước nên sẽ tới bờ sông bắt cá.
Thịt thì còn có chút ởn ởn nơi cổ học nhưng cá thì vẫn tốt.
Nửa ngày sau, dưới ánh hoàng hôn rực đỏ.
Tôi thấy một thác thước khá đẹp nên trực tiếp cởi đồ chạy tới, toan phi xuống tắm rồi săn vài con cá ăn cho đỡ đói.
Cơ mà chưa kịp nhảy thì một thân hình xinh đẹp từ dưới nước phí lên.
Hai tay cô còn đưa lên vuốt tốc cho khỏi che mắt để lộ cái thứ tâm hồn to tròn nhưng xấu xí.
Khi tôi đang há miệng chảy nước miếng thì cô ấy cũng nhìn tôi.
Sau đó là tiếng hét thất thanh khiến chim chóc bay thẳng 18km.
"Aaaa.
Có yêu tinh."
Tôi nhanh chóng nhìn quanh.
"Yêu tinh, yêu tinh đâu?"
Còn không quên biểu tình ngơ ngác như thật.
Cô gái nhìn vậy cũng tức giận.
"Là ngươi đó, nhìn đi đâu mà nhìn."
Tôi vội gãi đầu cười khì khì.
"À, à ta quên.
Xin lỗi nha."
Sau đó tôi xoè tay lên che mắt rồi nói.
"Tôi che mắt rồi, cô mau lên thay đồ đi."
Nghe xong thì cô ta lại càng tức khi nhìn đôi tay che thế nào mà mắt còn lồi to hơn.
Cô gái cúi người tức giận rồi nhặt một viên đá lớn lém về phía tôi.
Tôi thề, nếu còn ở lại mà dính viên đá này sẽ mất ngay nửa cái mạng.
Lập tức dịch chuyển không gian rời đi cách xa chỗ đó.
Sau nửa ngày mới quay lại.
Lúc này cô gái kia đã mặc xong quần áo và trên tay đã có sẵn một con dao.
Tôi nhanh chóng lấy ra áo choàng mặc lên.
Sau đó giải thích.
"Là tôi, là tôi vừa nãy ở trong trấn đã giúp cô.
Tôi không hề có ác ý."
Cô gái tỏ ra nghi hoặc.
"Thật không?"
Tôi vội đưa tay lên trời.
"Thật, tôi có thể thề.
Nếu tôi nói dối thì Yêu Tinh tộc tôi tuyệt tự tuyệt tôn không sinh ra được giống cái."
Tôi thầm nghĩ, dù sao tộc yêu tinh vốn chẳng liên quan với tôi với có thì họ cũng vốn đâu có giống cái đâu.
Nhưng nghe tôi nói vậy cô gái kia cũng bớt đề phòng hơn.
Lúc này tôi mới hỏi.
Không biết cô tên gì?
Vì sao đám trẻ đó lại làm vậy với cô."
Tôi dò hỏi rồi bắt đầu mon men tiến tới.
Cô gái đó thấy tôi lại gần thì lại đưa dao lên.
Thấy vậy tôi vội lùi lại.
Sau một hồi thấy cô ấy không giống như muốn nói gì, tôi đành thở dài rồi ra sông tắm và bắt cá.
Sau khi bắt cá xong quay lại thì vẫn thấy cô ta ở đó.
Tôi lại đem cá đi nướng.
Sau khi nướng xong lại đưa cô ta một con.
Mới đầu cô ấy còn ngại nhưng sau khi cái bụng kịch liệt phản đối thì đã nhanh chóng xử lí xong đống cá tôi bắt.
Tối đó, dưới ánh lửa hồng cô đã kể tôi nghe về những chuyện đã trải qua.
"Tôi là Trưng Nữ Vương.
Ta sinh ra trong một gia đình bình thường nhưng một ngày có một kẻ phù thuỷ tà tu tới.
Hắn đã nguyền ta và biến cả gia đình ta thành tượng đá.
Lời nguyền của hắn là ta sẽ mãi mãi không thể chạm vào bất kì ai và cái gì còn sống.
Tất cả thứ còn sống chạm vào ta sẽ hoá thành đá.
Đó là lí do ta luôn phải mặc đồ kín mít.
Cách ăn mặc này cũng bị người khác hiểu nhầm thành phù thuỷ, thành tà giáo nên họ luôn tìm cách đuổi đánh ta.
Có những kẻ lại muốn làm nhục ta thì đều bị ta vô tình hoá đá.
Cũng vì thế càng ngày càng có nhiều lời đồn về ta ở khắp nơi.
Có một người tốt bụng nói với ta là cần đi tới đỉnh đồi Dư Lộc ở gần Trấn Thường Tín.
Ở đó có một cây thần thụ ngàn năm, nó sẽ có thể chỉ cho ta con đường phải đi.
Ta vất vả lắm mới tới được đây."
Nghe Trưng Nữ nói vậy tôi cũng rất cảm thông.
Cô ấy có đôi mắt to tròn mang màu xanh biếc đầy mê hoặc và một cái mũi cao, tóc vàng làm tôi say đắm.
Chẳng biết từ lúc nào tôi đã lại gần cho cô ấy dựa đầu vào vai tôi mà khóc.
Đang khóc hu hu ngon lành, bỗng cô ấy lại lần nữa đẩy tôi ra.
Rồi trách móc.
"Anh làm gì vậy?
Làm vậy anh sẽ bị hoá đá đó."
Tôi cũng tỏ vẻ hốt hoảng rồi nhìn xuống chỗ hạ bộ.
"Chết rồi, có chỗ bắt đầu cứng rồi."
Thấy vậy Trưng Nữ đỏ mặt nhưng cũng vô cùng sợ hãi.
Đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng.
Tôi lại được cái rất sợ nước mắt phụ nữ đành vội nói.
"Thôi, thôi.
Cho tôi xin.
Lời nguyền của cô không có tác dụng với chủng tộc khác đâu.
Mọi chủng tộc đều có miễn dịch với lời nguyền và ma thuật của con người.
Nếu không con người đã sớm làm chủ Vạn Tộc Quốc này rồi."
Thấy tôi nói vậy thì Trưng Nữ cũng thôi không khóc nữa mà quay sang.
"Vậy anh nói về chuyện của anh đi.
Tôi thấy anh khác với các yêu tinh khác."
Tôi nghe cô hỏi vậy, lại nghe được câu chuyện của cô ấy nên đoán thân phận sẽ không tầm thường.
Chẳng có một phù thuỷ nào lại tới một gia đình thường dân mà nguyền rủa cả.
Thế là tôi cũng nhanh chóng bốc phét ra một câu chuyện.
"Ta tên Đại Việt là chúa tể của Yêu Tinh nên không chịu ảnh hưởng của lời nguyền chủng tộc.
Ta đang trên đường đi tìm kiếm con đường thành thần.
Cô biết đấy, tộc yêu tinh của chúng ta hiện là chủng tộc yếu nhất, chỉ biết trộm cắp để sinh tồn.
Nhưng sinh ra là chúa tể, ta có trách nhiệm đưa chủng tộc của mình đi tới đỉnh cao."
Nghe tôi nói mà Trưng Nữ có vẻ mờ mịt, ù ù cạc cạc.
Thôi thì tôi cũng mặc kệ.
"Thôi được rồi, mai tôi sẽ đi cùng cô tới chỗ Thụ Thần để xin ngài ấy chỉ giáo."
Trưng Nữ nghe thế thì cảm động.
"Cảm ơn."
Thấy cô lại như muốn khóc, tôi vội rời đi.
"Ài, khách sao làm gì.
Phụ nữ đúng là phiền phức mà.
Với chúa tên Yêu Tinh đẹp trai tốt bụng nhất vũ trụ như tôi thì đó là điều phải làm thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.