Chương 198: Liên Tục Bị Đánh Lén
Tiểu Thúc Thao Thiên
19/09/2024
Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi để bàn lại kế hoạch.
Hồng Liên mở lời trước.
"Hiện chúng ta đang ở trong tình huống đặc biệt.
Tôi nhận ra mình không còn đủ năng lực thống lĩnh đội ngũ nên tôi đề nghị cho Hoàng Thao thay thế.
Dù sao kinh nghiệm liên quan tới sinh tồn thì cậu ấy tốt hơn tôi.
Mọi người thấy sao?"
Lỗ Thần rất nhanh cũng không có ý kiến.
"Tôi không có ý kiến gì cả."
Và tất nhiên cũng không ai phản đối.
Dù sao đã sát cánh khá lâu nên ai giỏi cái gì mọi người đều khá rõ.
Tôi cũng không từ chối mà nói.
"Được, tôi tạm thời sẽ đảm nhận vị trí đội trưởng này."
Nhưng không để chúng tôi được thở phào nhẹ nhõm thì có những tiếc “tạch tạch’ vang lên vô cùng kì lạ.
Tôi vội phát động thần thức quan sát thì thấy có chừng chục tên đang tiến lại phía chúng tôi.
Điều đặc biệt là cơ thể chúng lại dẹt theo chiều dọc.
Đôi chân lại có đốt giống như mấy loài côn trùng.
Chúng nhảy rất nhanh và cao.
Trên tay của chúng lại cầm theo một cái xiên nhọn.
Chắc chắn là không có ý tốt nên tôi nhanh chóng cảnh báo mọi người.
"Cẩn thận, có kẻ địch tiến tới."
Nghe thế, mọi người nhanh chóng cầm vũ khí lên.
Một tiếng tạch phát ra.
Một bóng người lao nhanh tới chỗ chúng tôi.
Tốc độ nhanh tới nỗi người bình thường không kịp phản ứng.
Cũng may tôi có thần thức nên lập tức nhảy ra vung dao, chém bay đầu một tên.
Nhưng chúng không hề từ bỏ mà tiếp tục nhảy quanh chúng tôi.
Mặc dù tôi đủ nhanh và mạnh để giết được nhưng những người khác lại không may mắn như vậy.
Hồng liên bị một nhát cắt qua tay chảy khá nhiều máu.
Tử Nguyệt khá yếu cũng may được Mật Danh và Phi Phong phòng ngự cho.
Mà khi thấy Hồng Liên bị thương thì Lỗ Thần cũng nhảy qua đó mà hỗ trợ.
Cơ bản chúng tôi đã rơi vào thế bị động.
Chúng tôi giống như những người thường phải đối đầu với đám siêu nhân vậy.
Tôi cũng thử sử dụng thuật giả kim trong ngọn núi này nhưng cũng không được.
Sức mạnh trong cơ thể không sao mà phóng xuất ra ngoài.
Ngay lúc tưởng chừng như mọi thứ rơi vào tuyệt vọng thì thấy một cái lưới được quăng ra.
Lập tức có bốn tên bị bắt lấy.
Lập tức Phi Phong và Mật Danh đã ra tay tiêu diệt.
Sau đó lại là vài cái lưới nữa phóng ra.
Lần này chúng tôi mới biết người ra tay là Mật Danh.
Sau khi tiêu diệt hết đám người quái dị thì Mật Danh mới nhún vai.
"Xin lỗi, đây là lưới bẫy tôi chuẩn bị khi chúng ta đi chiến đấu.
Bình thường nó được gắn thêm thiết bị nổ nhưng ở đây không sử dụng được nên tôi đã tháo ra và sử dụng."
"Ra vậy."
Đến lúc này chúng tôi mới nhớ ra là mặc dù vũ khi nóng không dùng được nhưng còn có rất nhiều vũ khí có thể cải tạo để dùng như vũ khí lạnh.
Lập tức Tử Nguyệt cũng kiếm được một cái nỏ bán tự động.
Hồng liên kiếm thêm được một cái khiên.
Chúng tôi kiếm thêm được vài món có thể hỗ trợ gia tăng khả năng chiến đấu.
Vậy là chúng tôi nhanh chóng lên đường vì sợ rằng sẽ tiếp tục bị tập kích bởi đám người quái dị.
Tuy nhiên tôi lại vẫn có cảm giác mình bị theo dõi, chỉ là thần thức lại không quét được gì bất thường.
Đi đường một ngày thì chúng tôi lại chạm trán với một nhóm người có một đôi tay như cái càng cua.
Không thể giao lưu cũng không thể làm gì khác.
Tôi đành ra hiệu cho mọi người.
"Mọi người, xông lên."
Nhưng tôi phán đốn sai.
Đám người này tuy nhìn bình thường nhưng đôi tay của chúng vô cùng kì lạ.
Một cú đấm của chúng lại kèm thêm một lực bộc phá rất lớn.
Nếu chúng là robot thì không có gì lạ nhưng rõ ràng đây là cơ thể máu thịt.
Tôi bất giác nhớ tới một nhiệm vụ trước đây có lấy được rất nhiều tại liệu về cải tạo gen.
Tôi đã đoán được lai lịch của đám người kì lạ này nhưng mấu chốt là làm sao tiêu diệt chúng.
Tôi thì không sao nhưng Hồng Liên, Lỗ Thần và Phi Phong đối đầu trực diện vì vậy đều bị thương nặng.
Tôi sau một hồi cũng tiêu diệt hết được nhưng nhìn đồng đội bị thương mà cũng cảm thấy áy náy.
Cảm thấy mình làm đội trưởng thật quá vô dụng.
Sau một hồi quan sát thì tôi đã thấy được vài lọ thuốc cải tạo và trị thương lúc trước có được.
Theo quy định của đất nước con người thì không cho phép sử dụng thuốc cải tạo gen và cấm sử dụng thuốc vì chúng có hại cho sức khỏe hệ miễn dịch.
Nhưng trong trường hợp này thì tôi không có sự lựa chọn.
Nhìn mọi người đang mệt mỏi tôi đành mang mấy lọ thuốc ra.
"Đây là thuốc cải tạo gen và trị thương.
Mọi người sử dụng sẽ khá hơn."
Thấy vậy thì Hông Liên nhìn tôi giận giữ.
"Cậu làm gì vậy, đây là vi phạm luật pháp đó?"
Tôi đấm mạnh vào cái cây bên cạnh mà hỏi lại.
"Thế bây giờ chúng ta phải làm sao?
Đám người kia, tôi đoán không nhầm đều là người cải tạo gen.
Nếu đánh đơn lẻ tôi có thể đánh được nhưng các người thì sao?"
Hồng Liên vẫn rất cố chấp.
"Chuyện này, tôi mặc kệ."
Bây giờ ai muốn dùng thì dùng, tôi nhất quyết không dùng."
Thấy vậy thì Lỗ Thần ra hiệu cho Phi Phong và đám Mật Danh.
Lập tức mọi người khống chế rồi cưỡng chết Hồng Liên tiêm thuốc gen vào.
Chỉ thấy cô ta không ngừng kêu gào.
"Các người đang làm gì?
Mau thả tôi ra.
Tôi là đội trưởng của mấy người đó."
Lỗ Thần khuyên nhủ.
"Hồng Liên, em đừng cố chấp nữa.
Bây giờ sống sót mới là điều quan trọng nhất."
Sau đó mọi người cũng lần lượt sử dụng.
Thuốc gen rất nhanh phát huy tác dụng giúp cơ thể cường đại hơn.
Vì đây chỉ là thuốc gen cơ bản nên tất cả không có thay đổi gì về ngoại hình.
Nó chỉ có tác dụng cải tạo thể phách cũng như trị thương.
Sau khi dùng xong thì Phi Phong nhìn tôi.
"Hoàng Thao, cậu nói thật cho mọi người biết đi.
Cậu có phải là người cải tạo gen không."
Tôi vội xua tay.
"Tôi không có.
Tôi chỉ là học võ từ bé thôi."
"Hi vọng cậu nói là thật và không còn giấu giếm chúng tôi cái gì."
Thấy mọi người căng thẳng thì Tử Nguyệt nhanh nhảu.
"Mọi người nghỉ ngơi chút đi.
Tôi nấu ít đồ ăn cho mọi người."
Sau khi ăn xong thì trời lại tối.
Tôi và Mật Danh xung phong canh gác.
Những người còn lại tranh thủ nghỉ ngơi rồi đổi ca.
Mật danh tiến lại chỗ tôi mà thở dài.
"Cậu đừng có để bụng, mọi người không có ý gì đâu.
Đây chẳng qua là suy nghĩ cố hữu của con người đất nước này thôi.
Họ bài xích mọi thứ ảnh hưởng tới con người mà theo đuổi cơ thể tự nhiên."
"Tôi hiểu."
Nói rồi tôi lấy trong người một chai rượu nhẹ cho Mật Danh cùng uống.
Nói là rượu nhưng thực tế chỉ là một loại nước ngọt mà thôi.
Sau khi hết ca thì Lỗ Thần và Hồng Liên tới đổi ca.
Tôi cũng nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thực ra là đang tính toán xem cái cảm giác bị theo dõi là từ đâu.
Tưởng chừng sẽ có một đêm yên ổn thì chúng tôi lại bị đánh lén.
Hồng Liên mở lời trước.
"Hiện chúng ta đang ở trong tình huống đặc biệt.
Tôi nhận ra mình không còn đủ năng lực thống lĩnh đội ngũ nên tôi đề nghị cho Hoàng Thao thay thế.
Dù sao kinh nghiệm liên quan tới sinh tồn thì cậu ấy tốt hơn tôi.
Mọi người thấy sao?"
Lỗ Thần rất nhanh cũng không có ý kiến.
"Tôi không có ý kiến gì cả."
Và tất nhiên cũng không ai phản đối.
Dù sao đã sát cánh khá lâu nên ai giỏi cái gì mọi người đều khá rõ.
Tôi cũng không từ chối mà nói.
"Được, tôi tạm thời sẽ đảm nhận vị trí đội trưởng này."
Nhưng không để chúng tôi được thở phào nhẹ nhõm thì có những tiếc “tạch tạch’ vang lên vô cùng kì lạ.
Tôi vội phát động thần thức quan sát thì thấy có chừng chục tên đang tiến lại phía chúng tôi.
Điều đặc biệt là cơ thể chúng lại dẹt theo chiều dọc.
Đôi chân lại có đốt giống như mấy loài côn trùng.
Chúng nhảy rất nhanh và cao.
Trên tay của chúng lại cầm theo một cái xiên nhọn.
Chắc chắn là không có ý tốt nên tôi nhanh chóng cảnh báo mọi người.
"Cẩn thận, có kẻ địch tiến tới."
Nghe thế, mọi người nhanh chóng cầm vũ khí lên.
Một tiếng tạch phát ra.
Một bóng người lao nhanh tới chỗ chúng tôi.
Tốc độ nhanh tới nỗi người bình thường không kịp phản ứng.
Cũng may tôi có thần thức nên lập tức nhảy ra vung dao, chém bay đầu một tên.
Nhưng chúng không hề từ bỏ mà tiếp tục nhảy quanh chúng tôi.
Mặc dù tôi đủ nhanh và mạnh để giết được nhưng những người khác lại không may mắn như vậy.
Hồng liên bị một nhát cắt qua tay chảy khá nhiều máu.
Tử Nguyệt khá yếu cũng may được Mật Danh và Phi Phong phòng ngự cho.
Mà khi thấy Hồng Liên bị thương thì Lỗ Thần cũng nhảy qua đó mà hỗ trợ.
Cơ bản chúng tôi đã rơi vào thế bị động.
Chúng tôi giống như những người thường phải đối đầu với đám siêu nhân vậy.
Tôi cũng thử sử dụng thuật giả kim trong ngọn núi này nhưng cũng không được.
Sức mạnh trong cơ thể không sao mà phóng xuất ra ngoài.
Ngay lúc tưởng chừng như mọi thứ rơi vào tuyệt vọng thì thấy một cái lưới được quăng ra.
Lập tức có bốn tên bị bắt lấy.
Lập tức Phi Phong và Mật Danh đã ra tay tiêu diệt.
Sau đó lại là vài cái lưới nữa phóng ra.
Lần này chúng tôi mới biết người ra tay là Mật Danh.
Sau khi tiêu diệt hết đám người quái dị thì Mật Danh mới nhún vai.
"Xin lỗi, đây là lưới bẫy tôi chuẩn bị khi chúng ta đi chiến đấu.
Bình thường nó được gắn thêm thiết bị nổ nhưng ở đây không sử dụng được nên tôi đã tháo ra và sử dụng."
"Ra vậy."
Đến lúc này chúng tôi mới nhớ ra là mặc dù vũ khi nóng không dùng được nhưng còn có rất nhiều vũ khí có thể cải tạo để dùng như vũ khí lạnh.
Lập tức Tử Nguyệt cũng kiếm được một cái nỏ bán tự động.
Hồng liên kiếm thêm được một cái khiên.
Chúng tôi kiếm thêm được vài món có thể hỗ trợ gia tăng khả năng chiến đấu.
Vậy là chúng tôi nhanh chóng lên đường vì sợ rằng sẽ tiếp tục bị tập kích bởi đám người quái dị.
Tuy nhiên tôi lại vẫn có cảm giác mình bị theo dõi, chỉ là thần thức lại không quét được gì bất thường.
Đi đường một ngày thì chúng tôi lại chạm trán với một nhóm người có một đôi tay như cái càng cua.
Không thể giao lưu cũng không thể làm gì khác.
Tôi đành ra hiệu cho mọi người.
"Mọi người, xông lên."
Nhưng tôi phán đốn sai.
Đám người này tuy nhìn bình thường nhưng đôi tay của chúng vô cùng kì lạ.
Một cú đấm của chúng lại kèm thêm một lực bộc phá rất lớn.
Nếu chúng là robot thì không có gì lạ nhưng rõ ràng đây là cơ thể máu thịt.
Tôi bất giác nhớ tới một nhiệm vụ trước đây có lấy được rất nhiều tại liệu về cải tạo gen.
Tôi đã đoán được lai lịch của đám người kì lạ này nhưng mấu chốt là làm sao tiêu diệt chúng.
Tôi thì không sao nhưng Hồng Liên, Lỗ Thần và Phi Phong đối đầu trực diện vì vậy đều bị thương nặng.
Tôi sau một hồi cũng tiêu diệt hết được nhưng nhìn đồng đội bị thương mà cũng cảm thấy áy náy.
Cảm thấy mình làm đội trưởng thật quá vô dụng.
Sau một hồi quan sát thì tôi đã thấy được vài lọ thuốc cải tạo và trị thương lúc trước có được.
Theo quy định của đất nước con người thì không cho phép sử dụng thuốc cải tạo gen và cấm sử dụng thuốc vì chúng có hại cho sức khỏe hệ miễn dịch.
Nhưng trong trường hợp này thì tôi không có sự lựa chọn.
Nhìn mọi người đang mệt mỏi tôi đành mang mấy lọ thuốc ra.
"Đây là thuốc cải tạo gen và trị thương.
Mọi người sử dụng sẽ khá hơn."
Thấy vậy thì Hông Liên nhìn tôi giận giữ.
"Cậu làm gì vậy, đây là vi phạm luật pháp đó?"
Tôi đấm mạnh vào cái cây bên cạnh mà hỏi lại.
"Thế bây giờ chúng ta phải làm sao?
Đám người kia, tôi đoán không nhầm đều là người cải tạo gen.
Nếu đánh đơn lẻ tôi có thể đánh được nhưng các người thì sao?"
Hồng Liên vẫn rất cố chấp.
"Chuyện này, tôi mặc kệ."
Bây giờ ai muốn dùng thì dùng, tôi nhất quyết không dùng."
Thấy vậy thì Lỗ Thần ra hiệu cho Phi Phong và đám Mật Danh.
Lập tức mọi người khống chế rồi cưỡng chết Hồng Liên tiêm thuốc gen vào.
Chỉ thấy cô ta không ngừng kêu gào.
"Các người đang làm gì?
Mau thả tôi ra.
Tôi là đội trưởng của mấy người đó."
Lỗ Thần khuyên nhủ.
"Hồng Liên, em đừng cố chấp nữa.
Bây giờ sống sót mới là điều quan trọng nhất."
Sau đó mọi người cũng lần lượt sử dụng.
Thuốc gen rất nhanh phát huy tác dụng giúp cơ thể cường đại hơn.
Vì đây chỉ là thuốc gen cơ bản nên tất cả không có thay đổi gì về ngoại hình.
Nó chỉ có tác dụng cải tạo thể phách cũng như trị thương.
Sau khi dùng xong thì Phi Phong nhìn tôi.
"Hoàng Thao, cậu nói thật cho mọi người biết đi.
Cậu có phải là người cải tạo gen không."
Tôi vội xua tay.
"Tôi không có.
Tôi chỉ là học võ từ bé thôi."
"Hi vọng cậu nói là thật và không còn giấu giếm chúng tôi cái gì."
Thấy mọi người căng thẳng thì Tử Nguyệt nhanh nhảu.
"Mọi người nghỉ ngơi chút đi.
Tôi nấu ít đồ ăn cho mọi người."
Sau khi ăn xong thì trời lại tối.
Tôi và Mật Danh xung phong canh gác.
Những người còn lại tranh thủ nghỉ ngơi rồi đổi ca.
Mật danh tiến lại chỗ tôi mà thở dài.
"Cậu đừng có để bụng, mọi người không có ý gì đâu.
Đây chẳng qua là suy nghĩ cố hữu của con người đất nước này thôi.
Họ bài xích mọi thứ ảnh hưởng tới con người mà theo đuổi cơ thể tự nhiên."
"Tôi hiểu."
Nói rồi tôi lấy trong người một chai rượu nhẹ cho Mật Danh cùng uống.
Nói là rượu nhưng thực tế chỉ là một loại nước ngọt mà thôi.
Sau khi hết ca thì Lỗ Thần và Hồng Liên tới đổi ca.
Tôi cũng nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi nhưng thực ra là đang tính toán xem cái cảm giác bị theo dõi là từ đâu.
Tưởng chừng sẽ có một đêm yên ổn thì chúng tôi lại bị đánh lén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.