Ảnh Giới

Chương 197: Vùng Đất Nhiễu Loạn

Tiểu Thúc Thao Thiên

18/09/2024

Đang phân vân không biết có nên bạo lộ thực lực, dùng sức mạnh tuyệt đối để đè ép đầu robot này không.

Thì đúng Lúc này robot của tôi có một vị trí phát sáng.

Đó là hình một cái tủ thuốc.

Tôi tâm thần lưu động.

Thì ra đây là một sợi xích được gắn trực tiếp vào chiến xa của tôi.

Có lẽ tác dụng của nó ngày xưa là hỗ trợ cứu người bị nạn.

Tuy nhiên với thân pháp võ kĩ của tôi nó sẽ phát huy tác dụng khác.

Nghĩ là làm, tôi kích hoạt dây xích.

Hai sợi xích từ tay của tôi phóng ra ngoài.

Tôi lập tức dùng võ kĩ áp sát rồi liên tục dùng dây xích quấn quanh con robot kia.

Thấy vậy Hồng Liên và mọi người cũng không bỏ lỡ cơ hội.

Liên tục công kích.

Đặc biệt là Hồng Liên từ phía ngực chiến xa của cô phóng ra một dòng năng lượng nhiệt độ cực cao.

Ngay khi chúng tôi khống chế được con robot thì nàng liền phóng chùm năng lượng đó vào đầu con robot.

Vậy mà phải sau một lúc khá lâu cái đầu của nó mới bị nóng chảy.

Sau khi con robot kia ngừng hoạt động chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật không ngờ chỉ một con robot mà đáng sợ như thế này.

Hồng Liên nhìn tôi cười.

"Cảm ơn.

Không ngờ thân thủ cậu lại tốt như vậy."

Tôi cười cười đáp lại.

"Không có gì?

Chỉ là lúc rảnh rỗi có luyện chút võ vinam."

Nghe vậy thì Hồng Liên hỏi tiếp.

"Cậu là người gia tộc cổ võ à?"

Tôi cũng hiểu ý của bà ta nên cũng thuận tiện bốc phét.

"Đúng rồi, gia tộc nhà tôi vô cùng cường đại.

Võ học của chúng tôi có thể luyện tới mức rời non lấp biển."

Nghê vậy thì mọi người cũng nghĩ tôi chém gió nên cười lớn một hồi lâu.

Sau vài ngày tiếp theo nữa thì chúng tôi đã đi tới một ngọn núi.

Điều kì lạ là ở đây không hề thấy dấu hiệu của robot và kim loại.

Nó giống một vùng đất bị cô lập.

Phi Phong gấp gáp mà hô lớn.

"Mọi người mau kiểm tra những thiết bị của mình."

Chúng tôi nhanh chóng kiểm tra và thấy tất cả không thể hoạt động.

Thậm chí chúng tôi cũng không thể khởi động bất kì một vũ trang nào.

Cảm giác chúng tôi đã quay trở lại thời kì 3.0 .



Đáng sợ hơn nữa là trên tay chúng tôi lại không có vũ khí phù hợp.

Mật Danh nhanh chóng đưa ra phán đoán.

"Đây là khu vực năng lượng nhiễu loạn nên không thể sử dụng vũ trang.

Tôi đề nghị chúng ta quay trở về xin chi viện."

Hồng Liên nghe xong thì cau mày rồi quyết định.

"Được, chúng ta rút lui trước."

Chúng tôi bắt đầu quay lại nhưng đang đi thì Tử Nguyệt như va phải cái gì?

"Ui da, cái gì đây?"

Chúng tôi nghe tiếng kêu vội quay lại nhưng không thấy gì bất thường.

Lỗ Thần nhanh chân đi tới kiểm tra.

"Đây là?

Ài, chúng ta bị nhốt rồi."

Nghe vậy tôi khá nghi hoặc.

Tại sao tự dưng lại bị nhốt chứ?

"Có chuyện gì vậy?"

Phi Phong nghe tôi hỏi thì thở dài.

"Đây giống như lồng bảo hộ vậy nhưng nguyên lí thì ngược lại.

Nó sẽ cho những thứ có năng lượng tiến vào và ngược lại.

Chúng ta rơi vào không gian này đã không còn thiết bị năng lượng nên sẽ không thể trở ra.

Dù có thì e là cũng không đủ mạnh."

Tôi khá hoang mang khi lần đầu gặp tình trạng như thế này.

"Vậy chúng ta làm sao đây?"

Mật Danh lại là người nhanh chóng phân tích và đưa ra chủ ý.

"Bất kì một cái gì cũng phải có thiết bị điều khiển, dù cho là vùng đất này.

Tôi đề nghị chúng ta tiến tới trung tâm vùng đất và phá hủy những thiết bị ở đây."

Nghe vậy thì mọi người đều thở dài đầy lo lắng.

Lỗ Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi cổ vũ cho mọi người.

"Thôi nào, dù sao vùng đất này không có năng lượng nên sẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Chúng ta xuất phát thôi.

Tạm thời cất hết trang bị vào đồng hồ không gian đi."

Phi Phong cũng mệt mỏi làm theo.

"Đành vậy thôi.

Chứ biết sao bây giờ?"

Nói tới đồng hồ không gian thì nó giống với nhẫn không gian.

Nguyên lí của nó rất đơn giản là vật chất khi tiến vào sẽ bị nén khiến cho không gian giữa các hạt giảm xuống thấp nhất.

Ví dụ một vật được cấu tạo từ nguyên tử gồm hạt nhân, proton, electron và chúng có khoảng cách với nhau như các hành tinh trong hệ mặt trời thì khi tiến vào nhẫn không gian sẽ bị nén lại.

Các electron, proton, hạt nhân sẽ dính sát lại vào nhau mà không thay đổi kết cấu.

Từ đó không thay đổi vật chất mà chỉ thay đổi kích thước.



Con người cũng rất cố gắng để ứng dụng nó tạo ra đường hầm không gian nhưng năng lượng tiêu hao vô cùng lớn.

Bạn phải biết ở kiếp trước, con người chỉ có thể khai thác một chút năng lượng ở hạt nhân mà năng lượng đã kinh khủng như thế nào.

Bất kì một hạt nào cũng chứa đựng nguồn năng lượng hạt vô cùng lớn mà việc khai thác sẽ vô cùng khó khăn.

Kì thực đồng hồ không gian được tạo ra bời giả kim sư.

Họ không thể trực tiếp tạo ra nhưng khi họ chết đi lại để lại một khối kim loại không gian đủ để chế tạo một chiếc đồng hồ.

Vì thế trong quá khứ cũng có những kẻ tìm cách giết chết giả kim sư để kiếm lấy đá không gian.

Nhưng thời gian trôi đi thì đã không còn thiếu đá không gian nữa rồi.

Chỉ tiếc là con người vẫn không có khả năng nghiên cứu nó.

Quay lại với thực tại, chúng tôi đành tiếp tục di chuyển về phía trung tâm ngọn núi.

Cũng may hàng ngày chúng tôi đều học tập và chiến đấu nên sức khỏe cũng tương đối tốt.

Mặc dù điều khiển chiến xa đều có trợ lực nên không mệt nhưng việc luyện tập hàng ngày của chúng tôi đều không có sự lười biếng.

Không có vũ khí nóng nhưng chúng tôi vẫn có một ít vũ khí lạnh trong đồng hồ không gian.

Thay một bộ đồ nano có tính bền, nhẹ và kháng dính tốt giúp chúng tôi dễ dàng hoạt động trong vùng đất này.

Đi được nửa ngày thì thần thức báo động rằng chúng tôi đang bị nhắm tới.

Tôi đưa tay ra hiệu.

"Mọi người cẩn thận.

Có kẻ nhắm tới chúng ta."

Lập tức có mấy mũi tên bay tới.

Vì không chiến đấu bằng cơ thể thật bao giờ nên mọi người khá luống cuống.

Phi Phong trong lúc tránh né không may bị trượt chân ngã.

Mũi tên nhắm thẳng tới đầu cô ấy.

Tôi lập tức phi người lao qua mà túm lấy mũi tên.

Sau khi loạt mũi tên qua đi thì đám người đánh lén lập tức chạy trốn.

Thấy vậy tôi cũng không dám đuổi theo vì sợ đây là cái bẫy.

Quay lại thấy vẻ mặt mọi người có chút tái.

Tôi liền hỏi.

"Mọi người không sao chứ?"

"Không sao."

Phi Phong nhanh chóng đứng dậy.

Đôi mắt nhìn tôi chớp chớp.

"Cảm ơn đã cứu tôi."

Tôi cho phép cậu theo đuổi tôi đó.

Nghe tới đây tôi sững người.

Đám Hồng Liên thấy vậy thì cười lên ha hả.

Chắc là do gương mặt tôi trông rất ngốc.

Thật sự không ngờ đất nước này con gái lại chủ động như vậy?

Nhưng vì đã có người trong lòng nên tôi đành đánh trống lảng để mọi thứ cứ thế trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook