Chương 240: Thần Thánh Giáng Lâm
Tiểu Thúc Thao Thiên
14/11/2024
Nói về dùng thuật phân thân thì tôi chẳng kém ai.
Lần nữa áp sát tôi khiến lão già đó liên tục bại lui.
Xét về kĩ sảo chiến đấu thì đất nước này không mạnh.
Thương kiếm của tôi liên tục để lại vết thương trên người lão.
Thương của lão không yếu nhưng khi cận chiến thì lại không phải thế mạnh.
Lão đâm ra một thương bị tôi chuyển kiếm gạt đi rồi áp sát mà chém.
Khi lão lùi xa thì tôi lại chuyển thương mà áp chế.
Đùa chứ, Ít nhiều tôi cũng đã là triển linh cao giai, há một kẻ cấp 80 có thể là đối thủ.
Nói về tập trung sức mạnh thì tôi không bằng hắn vì đây là ưu thế của đất nước này chứ về đấu pháp hay chiến đấu thuần túy thì tôi không ngán.
Dưới sự áp chế liên tục của tôi thì khiến lão sinh ý thoát lui.
Lão không cam tâm mà dò hỏi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tôi cười lớn đáp trả.
"Ha ha, ta đương nhiên là chúa tể bóng tối, thiên thần chân lý, người bảo về lẽ phải rồi."
Tôi trả lời mỉa mai.
Nhưng hắn võ mồm thực chất là để có thời gian lùi lại sử dụng ma pháp.
Bầu trời chuyển sang cảnh đêm.
Có một vòng tròn ma pháp khổng lồ hiện lên.
Lập tức có hàng trăm thiên thạch rơi xuống, lao thẳng về phía tôi.
Hắn quát lớn.
"Lưu tinh vẫn thạch."
Tôi nhíu mày.
"Chiêu thức cho chết gì vậy?"
Mấy viên thiên thạch này nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm nhưng cơ bản không có quá nhiều uy hiếp.
Tôi nhanh chóng né tránh một cách dễ dàng.
"Chỉ được cái màu mè hoa lá."
Nhưng sự thật là chiêu đó chỉ là dùng để phô trương thanh thế và để che mắt.
Còn lão thì đã nhanh chân bay đi.
Nhưng tôi há có thể để hắn chạy thoát.
Tôi đưa hai ngón tay lên.
"Kết giới, thu."
Lập tức có một bức tường như vô hình đẩy thẳng lão về chỗ tôi.
Rất nhanh tôi đã lại đứng trước mặt hắn.
Hắn bắt đầu sợ hãi mà buông lời đe dọa.
"Ngươi thự sự muốn đối đầu với thần tộc."
Tôi không chút lao lúng mà hừ lạnh.
"Hừ, thì sao chứ.
Chỉ là thần tộc thôi mà.
Ta một ngày nào đó cũng sẽ thành thần."
Nghe vậy hắn như phát điên mà nói.
"Vô tri ngông cuồng.
Thần thánh há có thể dễ dàng đạt tới.
Hôm nay ta sẽ thanh mặt thần thánh tẩy lễ ma quỷ nhà ngươi."
Sau đó hắn lại bắt đầu niệm phép.
"Xin thần mặt trời ban ta sức mạnh, thiêu đốt huyết dịch."
Lập tức cả cơ thể hắn phát hỏa rừng rực và tu vi cũng nhanh chóng đề thăng.
Tôi khinh thường.
"Trò trẻ con."
Mấy cái chiêu kiểu thiêu đốt tăng tu vi này tôi gập nhiều rồi nên cũng chẳng ngại lắm.
Chỉ cần vừa đánh vừa kìm hãm sau một khoảng thời gian là được.
Ngọn lửa đen quanh thân tôi cũng lần nữa bốc cao.
Tôi vào lão như hai ngọn đuốc lao vào nhau mà chiến đấu.
Hắn giờ cũng đã thu lại trường thương mà chuyển sang dùng nắm đấm.
Thậm chí hắn cũng mặc kệ thương kiếm của tôi để lại vết thương trên người hắn.
Mặc dù vết thương tôi để lại có lớn tới đâu nhưng trong nháy mắt, ngọn lửa đỏ đã giúp hắn khôi phục.
Đến lúc này thì thương kiếm lại thành một cái gì đó vương víu.
Tôi cũng thu lại thương kiếm mà cận thân chiến đấu.
Hắn một quyền, tôi một quyền mà va chạm vào nhau.
Ở phía dưới mặt đất chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm giật.
Sóng biển cũng vì thế mà dâng cao.
Mặt đất cũng rung lên từng chập.
Tôi cười lớn.
"Ha ha, thống khoái."
Nói thật là tôi cũng vừa khôi phục nhục thân nên chiến đấu kiểu toàn lực này với tôi vô cùng sướng.
Năng lực hồi phục của tôi cũng không kém hắn nên đôi lúc chúng tôi lấy thương đổi thương mà chẳng mảnh may lùi bước.
Tôi cũng lười chẳng thèm né tránh.
Sau nửa ngày thì ngọn lửa của hắn cũng giảm bớt.
Tôi thì vẫn mạnh mẽ như vậy.
Tôi nhảy lên dùng một quyền cực mạnh mà giáng xuống.
Hắn đưa tay lên cản nhưng sau đó cả tay, cả ngực của hắn đều bị xuyên thủng.
Cũng không trách hắn được.
Sực mạnh tịch diệt của tôi ngoài phân hủy mọi thứ còn có thể thông qua chiến đấu xâm nhập làm suy yếu đối thủ.
Nhìn bề ngoài hắn vẫn không sao nhưng sâu bên trong đã không còn bao nhiêu lực có thể dùng.
Hắn lùi lại nhìn xuống ngực mình rồi nhìn tôi không cam tâm.
"Thần minh ơi, xin hãy giáng lâm trừng phạt ma quỷ đi."
Nói rồi hắn dùng toàn bộ sức mạnh hóa thành ngọn lửa phóng thẳng lên trời cao.
Tôi nhìn theo mà cười nói.
"Ha ha, thần thánh sẽ không rảnh như vậy đâu."
Theo kinh nghiệm các nước mà tôi đi qua là vậy nhưng lần này tôi đã nhầm.
Tôi vừa nói xong thì trời đất ầm ầm như sắp sụp.
Một ánh sáng chói lọi hiện lên trên bầu trời.
Cả một bầu trời chìm trong hào quang rực rỡ.
Tôi trợn tròn mắt lẩm bẩm.
"Đây chẳng lẽ là thần minh?
Làm sao bây giờ?"
Tôi thầm nhủ nhưng rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Phải chạy trốn ngay, thần minh quá cường đại.
Vừa xuất hiện thì đã khiến trời đổi sắc.
Tôi chắc chắn không phải là đối thủ."
Nhưng tôi đánh giá sai sức mạnh của thần minh.
Tôi giống như rơi vào không gian thống trị của thần.
Dù cố gắng đến đâu tôi cũng không thể chạy thoát.
Rất nhanh tôi đã nghĩ thông.
Cảnh giới tạo hóa đã có thể hình thành một phương thiên địa.
Tôi há có thể chạy thoát khỏi thiên địa trong tay thần linh.
Tôi đứng thẳng như trường thương sẵn dáng phản kích.
Dù biết không có nhiều giá trị nhưng ít nhất có thể khiến kẻ ra tay thấy khó chịu.
Chỉ thấy, sau đám mây trắng, một ngón tay đưa ra, lập tức không gian sụp đổ hướng thẳng chỗ tôi.
Riêng uy áp đã khiến tôi phải thổ huyết, không có lực phản kích.
Tôi đang định dùng hết sức mà chống lại thì bầu trời lại ầm ầm rung lên.
Một nửa bầu trời giờ là mây đen sấp chớp ùng ùng.
Một sức mạnh nhanh chóng cản lại công kích từ ngón tay của vị thần minh kia.
Tuy nhiên uy lực từ công kích của hai vị thần cũng khiến tôi rơi từ trên trời cao xuống đất.
Thấy vậy Ám Dạ lập tức chạy tới.
"Lão sư, người không sao chứ?
Trên trời là chuyện gì vậy?"
Lúc này tất cả đề đang há hốc nhìn lên trời.
Khí thế của hai người và chạm đã khiến mây tản hết ra.
Chỉ thấy, trên đó là một người đầu chim cầm trường thương.
Sau lưng là một con sư tử mặt người.
Bao trùm họ là ánh sáng vô biên.
Còn bên kia là một vị thân người đầu chó.
Phía sau là một con chó ba đầu đang phun lửa.
Bao trùm quanh họ là mây đen lập lòa lửa đỏ, sấm sét liên miên.
Hai người họ đứng đó thôi mà như che hết cả bầu trời.
Tôi không dám tin.
"Đây chính là thần thánh sao?
Quá cường đại, quá lớn mạnh rồi.
Quá không thể tưởng tượng?"
Phải biết là tôi không phải chưa từng tiếp xúc hay nhìn thấy thần minh nhưng thực sự, khi thấy họ thể hiện sức mạnh, tôi mới thấy mình nhỏ yếu như nào.
Lần nữa áp sát tôi khiến lão già đó liên tục bại lui.
Xét về kĩ sảo chiến đấu thì đất nước này không mạnh.
Thương kiếm của tôi liên tục để lại vết thương trên người lão.
Thương của lão không yếu nhưng khi cận chiến thì lại không phải thế mạnh.
Lão đâm ra một thương bị tôi chuyển kiếm gạt đi rồi áp sát mà chém.
Khi lão lùi xa thì tôi lại chuyển thương mà áp chế.
Đùa chứ, Ít nhiều tôi cũng đã là triển linh cao giai, há một kẻ cấp 80 có thể là đối thủ.
Nói về tập trung sức mạnh thì tôi không bằng hắn vì đây là ưu thế của đất nước này chứ về đấu pháp hay chiến đấu thuần túy thì tôi không ngán.
Dưới sự áp chế liên tục của tôi thì khiến lão sinh ý thoát lui.
Lão không cam tâm mà dò hỏi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tôi cười lớn đáp trả.
"Ha ha, ta đương nhiên là chúa tể bóng tối, thiên thần chân lý, người bảo về lẽ phải rồi."
Tôi trả lời mỉa mai.
Nhưng hắn võ mồm thực chất là để có thời gian lùi lại sử dụng ma pháp.
Bầu trời chuyển sang cảnh đêm.
Có một vòng tròn ma pháp khổng lồ hiện lên.
Lập tức có hàng trăm thiên thạch rơi xuống, lao thẳng về phía tôi.
Hắn quát lớn.
"Lưu tinh vẫn thạch."
Tôi nhíu mày.
"Chiêu thức cho chết gì vậy?"
Mấy viên thiên thạch này nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm nhưng cơ bản không có quá nhiều uy hiếp.
Tôi nhanh chóng né tránh một cách dễ dàng.
"Chỉ được cái màu mè hoa lá."
Nhưng sự thật là chiêu đó chỉ là dùng để phô trương thanh thế và để che mắt.
Còn lão thì đã nhanh chân bay đi.
Nhưng tôi há có thể để hắn chạy thoát.
Tôi đưa hai ngón tay lên.
"Kết giới, thu."
Lập tức có một bức tường như vô hình đẩy thẳng lão về chỗ tôi.
Rất nhanh tôi đã lại đứng trước mặt hắn.
Hắn bắt đầu sợ hãi mà buông lời đe dọa.
"Ngươi thự sự muốn đối đầu với thần tộc."
Tôi không chút lao lúng mà hừ lạnh.
"Hừ, thì sao chứ.
Chỉ là thần tộc thôi mà.
Ta một ngày nào đó cũng sẽ thành thần."
Nghe vậy hắn như phát điên mà nói.
"Vô tri ngông cuồng.
Thần thánh há có thể dễ dàng đạt tới.
Hôm nay ta sẽ thanh mặt thần thánh tẩy lễ ma quỷ nhà ngươi."
Sau đó hắn lại bắt đầu niệm phép.
"Xin thần mặt trời ban ta sức mạnh, thiêu đốt huyết dịch."
Lập tức cả cơ thể hắn phát hỏa rừng rực và tu vi cũng nhanh chóng đề thăng.
Tôi khinh thường.
"Trò trẻ con."
Mấy cái chiêu kiểu thiêu đốt tăng tu vi này tôi gập nhiều rồi nên cũng chẳng ngại lắm.
Chỉ cần vừa đánh vừa kìm hãm sau một khoảng thời gian là được.
Ngọn lửa đen quanh thân tôi cũng lần nữa bốc cao.
Tôi vào lão như hai ngọn đuốc lao vào nhau mà chiến đấu.
Hắn giờ cũng đã thu lại trường thương mà chuyển sang dùng nắm đấm.
Thậm chí hắn cũng mặc kệ thương kiếm của tôi để lại vết thương trên người hắn.
Mặc dù vết thương tôi để lại có lớn tới đâu nhưng trong nháy mắt, ngọn lửa đỏ đã giúp hắn khôi phục.
Đến lúc này thì thương kiếm lại thành một cái gì đó vương víu.
Tôi cũng thu lại thương kiếm mà cận thân chiến đấu.
Hắn một quyền, tôi một quyền mà va chạm vào nhau.
Ở phía dưới mặt đất chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm như sấm giật.
Sóng biển cũng vì thế mà dâng cao.
Mặt đất cũng rung lên từng chập.
Tôi cười lớn.
"Ha ha, thống khoái."
Nói thật là tôi cũng vừa khôi phục nhục thân nên chiến đấu kiểu toàn lực này với tôi vô cùng sướng.
Năng lực hồi phục của tôi cũng không kém hắn nên đôi lúc chúng tôi lấy thương đổi thương mà chẳng mảnh may lùi bước.
Tôi cũng lười chẳng thèm né tránh.
Sau nửa ngày thì ngọn lửa của hắn cũng giảm bớt.
Tôi thì vẫn mạnh mẽ như vậy.
Tôi nhảy lên dùng một quyền cực mạnh mà giáng xuống.
Hắn đưa tay lên cản nhưng sau đó cả tay, cả ngực của hắn đều bị xuyên thủng.
Cũng không trách hắn được.
Sực mạnh tịch diệt của tôi ngoài phân hủy mọi thứ còn có thể thông qua chiến đấu xâm nhập làm suy yếu đối thủ.
Nhìn bề ngoài hắn vẫn không sao nhưng sâu bên trong đã không còn bao nhiêu lực có thể dùng.
Hắn lùi lại nhìn xuống ngực mình rồi nhìn tôi không cam tâm.
"Thần minh ơi, xin hãy giáng lâm trừng phạt ma quỷ đi."
Nói rồi hắn dùng toàn bộ sức mạnh hóa thành ngọn lửa phóng thẳng lên trời cao.
Tôi nhìn theo mà cười nói.
"Ha ha, thần thánh sẽ không rảnh như vậy đâu."
Theo kinh nghiệm các nước mà tôi đi qua là vậy nhưng lần này tôi đã nhầm.
Tôi vừa nói xong thì trời đất ầm ầm như sắp sụp.
Một ánh sáng chói lọi hiện lên trên bầu trời.
Cả một bầu trời chìm trong hào quang rực rỡ.
Tôi trợn tròn mắt lẩm bẩm.
"Đây chẳng lẽ là thần minh?
Làm sao bây giờ?"
Tôi thầm nhủ nhưng rồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Phải chạy trốn ngay, thần minh quá cường đại.
Vừa xuất hiện thì đã khiến trời đổi sắc.
Tôi chắc chắn không phải là đối thủ."
Nhưng tôi đánh giá sai sức mạnh của thần minh.
Tôi giống như rơi vào không gian thống trị của thần.
Dù cố gắng đến đâu tôi cũng không thể chạy thoát.
Rất nhanh tôi đã nghĩ thông.
Cảnh giới tạo hóa đã có thể hình thành một phương thiên địa.
Tôi há có thể chạy thoát khỏi thiên địa trong tay thần linh.
Tôi đứng thẳng như trường thương sẵn dáng phản kích.
Dù biết không có nhiều giá trị nhưng ít nhất có thể khiến kẻ ra tay thấy khó chịu.
Chỉ thấy, sau đám mây trắng, một ngón tay đưa ra, lập tức không gian sụp đổ hướng thẳng chỗ tôi.
Riêng uy áp đã khiến tôi phải thổ huyết, không có lực phản kích.
Tôi đang định dùng hết sức mà chống lại thì bầu trời lại ầm ầm rung lên.
Một nửa bầu trời giờ là mây đen sấp chớp ùng ùng.
Một sức mạnh nhanh chóng cản lại công kích từ ngón tay của vị thần minh kia.
Tuy nhiên uy lực từ công kích của hai vị thần cũng khiến tôi rơi từ trên trời cao xuống đất.
Thấy vậy Ám Dạ lập tức chạy tới.
"Lão sư, người không sao chứ?
Trên trời là chuyện gì vậy?"
Lúc này tất cả đề đang há hốc nhìn lên trời.
Khí thế của hai người và chạm đã khiến mây tản hết ra.
Chỉ thấy, trên đó là một người đầu chim cầm trường thương.
Sau lưng là một con sư tử mặt người.
Bao trùm họ là ánh sáng vô biên.
Còn bên kia là một vị thân người đầu chó.
Phía sau là một con chó ba đầu đang phun lửa.
Bao trùm quanh họ là mây đen lập lòa lửa đỏ, sấm sét liên miên.
Hai người họ đứng đó thôi mà như che hết cả bầu trời.
Tôi không dám tin.
"Đây chính là thần thánh sao?
Quá cường đại, quá lớn mạnh rồi.
Quá không thể tưởng tượng?"
Phải biết là tôi không phải chưa từng tiếp xúc hay nhìn thấy thần minh nhưng thực sự, khi thấy họ thể hiện sức mạnh, tôi mới thấy mình nhỏ yếu như nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.