Chương 239: Tôi Ra Tay
Tiểu Thúc Thao Thiên
13/11/2024
Thanh niên kia vẫn tỏ vẻ cao cao tại thượng mặc dù biết mình đã nhờ sự giúp đỡ của ngoại lực.
Hắn còn đắc ý nói.
"Tà ma ngoại đạo sao đấu lại sức mạnh của thần minh?"
Sau đó hắn lại liên tiếp công kích Ám Dạ.
Ám Dạ liên tục bại lui.
Nhưng cứ chốc nát lại bị thanh niên kia đả thương vì bị lão già ở ngoài quấy nhiễu.
"Ha ha, chịu chết đi."
Thanh niên kia giơ cao kiếm muốn tung một đòn kết thúc.
Lão già ở ngoài cũng nhanh chóng khống chế Ám Dạ.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc.
Mọi người ở ngoài nhìn vào đã thấy thanh niên kia đưa kiếm lên cao toan chém xuống.
Cũng đã thấy Ám Dạ chỉ còn một tay đang không kịp ngăn cản.
Nhưng sau một giây, hai giây lại, ba giây qua đi.
Cái cảnh tượng mà người người chờ mong lại không xuất hiện.
Ai cũng càu mày không hiểu chuyện gì.
Chỉ thấy Ám Dạ từ từ đứng thẳng dậy rồi bước qua người tên thanh niên.
Điều này khiến mọi người càng nghi hoặc.
Ngay lúc đó, tên thanh niên liền rơi từ trên trời xuống mà trên trán còn có một thanh đoản đao.
Nó đã hủy diệt toàn bộ linh hồn và não bộ của hắn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao cô ta lại vẫn còn hai tay?"
"Trời ơi, thần lại thua rồi sao?"
Rất nhiều tiếng nghị luận của đám người quan chiến.
Lão già cha của Công Chúa Lửa ở ngoài thì sững người sau đó thì phẫn nộ.
"Ngươi dám giết người của thần tộc.
Tội không thể sống."
Kì thực Ám Dạ có thể chiến thắng là vì tôi đã giúp cô chống lại lực khống chế của lão già kia.
Sau đó Ám Dạ dùng ma pháp khôi phục lại cánh tay bị đứt mà tung đòn tuyệt sát.
Tên Thanh Niên kia vì đắc ý mà chẳng mảnh may phòng bị nên bị một đòn miểu sát.
Nhưng hiện giờ phải đối mặt với một kẻ cấp 80 thì chắc chắn Ám Dạ không thể chống lại.
Có lẽ tôi cũng không cần phải ẩn mình nữa.
Dù sao đi cùng Ám Dạ lâu như vậy, cũng đã sớm khôi phục thực lực.
Chẳng qua vì tôi luyện Ám Dạ, làm tròn lời hứa nên vẫn không muốn trực tiếp ra tay.
Ngay khi thanh niên kia ngã xuống thì lão già kia đã bay lên.
Hắn ta ngưng tụ một thân hình cơi trần, cơ bắp cuồn cuộn có một chiếc áo choàng vàng.
Tay cầm một cái giống thương tỏa ra hào quang chói mắt.
Thân hình cao lớn với đôi mắt sáng, mái tóc vàng đặc trưng của thần linh.
Hư ảnh đó hạ thương một cái mà không gian như nứt vỡ.
Uy lực lớn tạo thành áp lực không thể ngăn cản.
Các công trình rung lắc và sụp đổ.
Rất nhiều người không chịu được cũng trực tiếp bị nổ tung.
Cảnh tượng đáng sợ như là thiên tai ập xuống.
Ngay khi nguồn sức mạnh đó tới trước người Ám Dạ thì một sức mạnh đánh bật chiêu thức đó đi.
Sau đó là một hư ảnh màu đen, mặc hắc ám áo choàng không rõ mặt mũi.
Trên tay là một cái vũ khí nửa thương nữa kiếm hiện lên.
Cha của đám Công Chúa Lửa quát lớn đầy nghi hoặc.
"Ngươi là ai?"
Âm thanh của lão già ầm ầm như sấm quát hỏi.
Nghe vậy tôi cũng vận lực trả lời.
Hai âm thanh va chạm khiên trời đất rung động kịch liệt.
"Ta là chúa tể của bóng tối, là vua của huyết mạch phàm nhân, là kẻ sẽ hủy diệt sự thống trị của thần."
Kì thực hai phía giao tranh thì tôi cũng phải bịa cho mình một cái tên khí thế.
Một cái danh, một cái cớ để phục chúng.
Nghe tôi ngông cuồng, lão già kia hừ lạnh.
"Chỉ là một tên yếu đuối, giả thần giả quỷ.
Ngươi có biết thần thánh mạnh cỡ nào không?
Chỉ là một con kiến hôi mà vọng tưởng lật trời."
Tôi cũng nở nụ cười khinh bỉ.
"Ha ha, ta không biết thì chắc ngươi biết?
Ngươi có thể đại diện cho thần thánh của ngươi thì ta có thể đại diện cho con dân của ta."
"Sảo biện, có giỏi thì lên trên đấu với ta."
Nghe vậy tôi cũng không yếu thế.
"Chỉ sợ ngươi không dám?"
Quy tắc chiến đấu ở cấp bậc như chúng tôi thì phải tránh xa phàm nhân.
Mặc dù bình thường không sao nhưng nếu thiệt hại lớn thì thần thánh sẽ can thiệp.
Nó giống với các đất nước tôi đi qua, cấm ma quỷ trên hóa thần tấn công vậy.
Tôi với lão già bay lên cao.
Vượt qua tầng trời có thể ảnh hưởng tới phàm giới.
Tới nơi, ngay lập tức tôi chủ động công kích.
Mặc dù nói rằng tôi đã khôi phục thực lực nhưng tốt nhất là vẫn nên công kích trước để chiếm tiên cơ.
"Như Mộng Tựa Huyễn."
Lập tức một mộng cảnh được tạo ra áp chế lão già.
Ở mộng cảnh đó lão ta không còn một chút tu vi nào.
Con trai, con gái của lão cũng không phải con ruột.
Người con gái lão yêu kì thực sớm đã thay lòng đổi dạ.
Thông thường người khác khi rơi vào ảo cảnh kiểu này sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Nó như kiểu những thứ tươi đẹp trong mắt bạn trong phút chốc phát hiện đều chỉ là lừa dối vậy.
Nhưng lão già này cũng không phải đơn giản.
Hắn nhanh chóng quát lớn.
"Ánh sáng quang minh chiếu rọi chúng sinh."
Một hào quang phát ra nhanh chóng đánh bay huyễn cảnh của tôi.
Tuy nhiên trên trán lão cũng đã xuất hiện mồ hôi hột, chứng tỏ lão cũng khá chật vật mới thoát khỏi ảo cảnh.
Sau khi thoát ra lão vô cùng phẫn nộ mà thi triển ma pháp.
"Quang Nhật Thiêu Rụi."
Lão chỉ thương lên trời.
Một mặt trời nhanh chóng được hình thành phát ra một loại sóng nhiệt vô cùng nóng về phía tôi.
Dưới sự chiếu rọi đó lại xuất hiên những bóng hình chiến binh tay cầm thương lao tới.
Thấy vậy tôi cũng lập tức thi triển.
"Âm Dương Tịch Diệt."
Một hình bát quái xuất hiện ở dưới giữa tôi và lão.
Vòng xoáy đó xoay tròn liên tục.
Một bên thì hút mọi thứ vào mà tịch diệt, một bên đem sức mạnh sau khi bị cắt đi thải ra.
Nguyên lí đơn giản như một chiếc máy xay thịt vậy.
Một trời một đất.
Một sinh một hủy khiến không gian giữa tôi và lão liên tục bị vặn xoắn.
Biết rằng việc đấu pháp không giải quyết được vấn đề tôi lập tức lao tới cận chiến.
Lực tịch diệt của tôi có thể giúp tôi loại bỏ mọi sự cầm cố.
Nói cơ bản tôi giống như thể thuật chuyên đánh cận chiến vậy.
Lão già kia cũng có một thứ quang minh tương tự phát ra.
Đôi mắt hư ảnh của lão phóng ra hai chùm sáng như laze.
Hư ảnh của tôi cũng nhanh chóng phóng ra một chùm lửa đen ngăn cản.
Sau đó tôi như lưu tinh áp sát hắn.
Hai vũ khí chạm vào nhau khiến không gian rạn nứt.
Nhưng lập tức có một phân thân của tôi xuất hiện sau lưng hắn tung ra một thương.
Hắn vội xoay người ngăn cản rồi di chuyển sang trái.
Nhưng ở bên trái đó cũng có một phân thân của tôi chờ sẵn khiến hắn phải lần nữa né tránh rồi lùi sau.
Tôi cười lớn.
"Haha, chỉ vậy thôi sao?"
Nghe vậy khuôn mặt hắn đỏ lên vì tức giận nhưng không nói được lời nào.
Hắn còn đắc ý nói.
"Tà ma ngoại đạo sao đấu lại sức mạnh của thần minh?"
Sau đó hắn lại liên tiếp công kích Ám Dạ.
Ám Dạ liên tục bại lui.
Nhưng cứ chốc nát lại bị thanh niên kia đả thương vì bị lão già ở ngoài quấy nhiễu.
"Ha ha, chịu chết đi."
Thanh niên kia giơ cao kiếm muốn tung một đòn kết thúc.
Lão già ở ngoài cũng nhanh chóng khống chế Ám Dạ.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc.
Mọi người ở ngoài nhìn vào đã thấy thanh niên kia đưa kiếm lên cao toan chém xuống.
Cũng đã thấy Ám Dạ chỉ còn một tay đang không kịp ngăn cản.
Nhưng sau một giây, hai giây lại, ba giây qua đi.
Cái cảnh tượng mà người người chờ mong lại không xuất hiện.
Ai cũng càu mày không hiểu chuyện gì.
Chỉ thấy Ám Dạ từ từ đứng thẳng dậy rồi bước qua người tên thanh niên.
Điều này khiến mọi người càng nghi hoặc.
Ngay lúc đó, tên thanh niên liền rơi từ trên trời xuống mà trên trán còn có một thanh đoản đao.
Nó đã hủy diệt toàn bộ linh hồn và não bộ của hắn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Sao cô ta lại vẫn còn hai tay?"
"Trời ơi, thần lại thua rồi sao?"
Rất nhiều tiếng nghị luận của đám người quan chiến.
Lão già cha của Công Chúa Lửa ở ngoài thì sững người sau đó thì phẫn nộ.
"Ngươi dám giết người của thần tộc.
Tội không thể sống."
Kì thực Ám Dạ có thể chiến thắng là vì tôi đã giúp cô chống lại lực khống chế của lão già kia.
Sau đó Ám Dạ dùng ma pháp khôi phục lại cánh tay bị đứt mà tung đòn tuyệt sát.
Tên Thanh Niên kia vì đắc ý mà chẳng mảnh may phòng bị nên bị một đòn miểu sát.
Nhưng hiện giờ phải đối mặt với một kẻ cấp 80 thì chắc chắn Ám Dạ không thể chống lại.
Có lẽ tôi cũng không cần phải ẩn mình nữa.
Dù sao đi cùng Ám Dạ lâu như vậy, cũng đã sớm khôi phục thực lực.
Chẳng qua vì tôi luyện Ám Dạ, làm tròn lời hứa nên vẫn không muốn trực tiếp ra tay.
Ngay khi thanh niên kia ngã xuống thì lão già kia đã bay lên.
Hắn ta ngưng tụ một thân hình cơi trần, cơ bắp cuồn cuộn có một chiếc áo choàng vàng.
Tay cầm một cái giống thương tỏa ra hào quang chói mắt.
Thân hình cao lớn với đôi mắt sáng, mái tóc vàng đặc trưng của thần linh.
Hư ảnh đó hạ thương một cái mà không gian như nứt vỡ.
Uy lực lớn tạo thành áp lực không thể ngăn cản.
Các công trình rung lắc và sụp đổ.
Rất nhiều người không chịu được cũng trực tiếp bị nổ tung.
Cảnh tượng đáng sợ như là thiên tai ập xuống.
Ngay khi nguồn sức mạnh đó tới trước người Ám Dạ thì một sức mạnh đánh bật chiêu thức đó đi.
Sau đó là một hư ảnh màu đen, mặc hắc ám áo choàng không rõ mặt mũi.
Trên tay là một cái vũ khí nửa thương nữa kiếm hiện lên.
Cha của đám Công Chúa Lửa quát lớn đầy nghi hoặc.
"Ngươi là ai?"
Âm thanh của lão già ầm ầm như sấm quát hỏi.
Nghe vậy tôi cũng vận lực trả lời.
Hai âm thanh va chạm khiên trời đất rung động kịch liệt.
"Ta là chúa tể của bóng tối, là vua của huyết mạch phàm nhân, là kẻ sẽ hủy diệt sự thống trị của thần."
Kì thực hai phía giao tranh thì tôi cũng phải bịa cho mình một cái tên khí thế.
Một cái danh, một cái cớ để phục chúng.
Nghe tôi ngông cuồng, lão già kia hừ lạnh.
"Chỉ là một tên yếu đuối, giả thần giả quỷ.
Ngươi có biết thần thánh mạnh cỡ nào không?
Chỉ là một con kiến hôi mà vọng tưởng lật trời."
Tôi cũng nở nụ cười khinh bỉ.
"Ha ha, ta không biết thì chắc ngươi biết?
Ngươi có thể đại diện cho thần thánh của ngươi thì ta có thể đại diện cho con dân của ta."
"Sảo biện, có giỏi thì lên trên đấu với ta."
Nghe vậy tôi cũng không yếu thế.
"Chỉ sợ ngươi không dám?"
Quy tắc chiến đấu ở cấp bậc như chúng tôi thì phải tránh xa phàm nhân.
Mặc dù bình thường không sao nhưng nếu thiệt hại lớn thì thần thánh sẽ can thiệp.
Nó giống với các đất nước tôi đi qua, cấm ma quỷ trên hóa thần tấn công vậy.
Tôi với lão già bay lên cao.
Vượt qua tầng trời có thể ảnh hưởng tới phàm giới.
Tới nơi, ngay lập tức tôi chủ động công kích.
Mặc dù nói rằng tôi đã khôi phục thực lực nhưng tốt nhất là vẫn nên công kích trước để chiếm tiên cơ.
"Như Mộng Tựa Huyễn."
Lập tức một mộng cảnh được tạo ra áp chế lão già.
Ở mộng cảnh đó lão ta không còn một chút tu vi nào.
Con trai, con gái của lão cũng không phải con ruột.
Người con gái lão yêu kì thực sớm đã thay lòng đổi dạ.
Thông thường người khác khi rơi vào ảo cảnh kiểu này sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Nó như kiểu những thứ tươi đẹp trong mắt bạn trong phút chốc phát hiện đều chỉ là lừa dối vậy.
Nhưng lão già này cũng không phải đơn giản.
Hắn nhanh chóng quát lớn.
"Ánh sáng quang minh chiếu rọi chúng sinh."
Một hào quang phát ra nhanh chóng đánh bay huyễn cảnh của tôi.
Tuy nhiên trên trán lão cũng đã xuất hiện mồ hôi hột, chứng tỏ lão cũng khá chật vật mới thoát khỏi ảo cảnh.
Sau khi thoát ra lão vô cùng phẫn nộ mà thi triển ma pháp.
"Quang Nhật Thiêu Rụi."
Lão chỉ thương lên trời.
Một mặt trời nhanh chóng được hình thành phát ra một loại sóng nhiệt vô cùng nóng về phía tôi.
Dưới sự chiếu rọi đó lại xuất hiên những bóng hình chiến binh tay cầm thương lao tới.
Thấy vậy tôi cũng lập tức thi triển.
"Âm Dương Tịch Diệt."
Một hình bát quái xuất hiện ở dưới giữa tôi và lão.
Vòng xoáy đó xoay tròn liên tục.
Một bên thì hút mọi thứ vào mà tịch diệt, một bên đem sức mạnh sau khi bị cắt đi thải ra.
Nguyên lí đơn giản như một chiếc máy xay thịt vậy.
Một trời một đất.
Một sinh một hủy khiến không gian giữa tôi và lão liên tục bị vặn xoắn.
Biết rằng việc đấu pháp không giải quyết được vấn đề tôi lập tức lao tới cận chiến.
Lực tịch diệt của tôi có thể giúp tôi loại bỏ mọi sự cầm cố.
Nói cơ bản tôi giống như thể thuật chuyên đánh cận chiến vậy.
Lão già kia cũng có một thứ quang minh tương tự phát ra.
Đôi mắt hư ảnh của lão phóng ra hai chùm sáng như laze.
Hư ảnh của tôi cũng nhanh chóng phóng ra một chùm lửa đen ngăn cản.
Sau đó tôi như lưu tinh áp sát hắn.
Hai vũ khí chạm vào nhau khiến không gian rạn nứt.
Nhưng lập tức có một phân thân của tôi xuất hiện sau lưng hắn tung ra một thương.
Hắn vội xoay người ngăn cản rồi di chuyển sang trái.
Nhưng ở bên trái đó cũng có một phân thân của tôi chờ sẵn khiến hắn phải lần nữa né tránh rồi lùi sau.
Tôi cười lớn.
"Haha, chỉ vậy thôi sao?"
Nghe vậy khuôn mặt hắn đỏ lên vì tức giận nhưng không nói được lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.