Ảnh Giới

Chương 230: Thế Lực Bên Ngoài

Tiểu Thúc Thao Thiên

29/10/2024

Còn Tam Nhãn thì như có thể kiểm soát hết thảy mà vẫn ung dung phá hủy phòng hộ của hắn.

Nếu xét về thực lực thì Tam Nhãn đã lợi dụng ruồi tạo thành một lĩnh vực như triển linh cảnh vậy.

Mà các mạo hiểm giả cấp 6x chỉ có thể thi triển kĩ năng cơ bản của cấp ngưng thần.

Nó giống như chênh lệch của hai đại cảnh giới vậy.

Nếu là cấp bậc 7x tương đương với hóa thần mà sử dụng kĩ năng diện rộng thì may ra có thể đối kháng.

Chứ như này thì cơ hội chiến thắng gần như bằng không.

Cứ như vậy rất nhiều mạo hiểm giả đã phải hi sinh.

Cứ mỗi một mạo hiểm giả ngã xuống thì sức mạnh của Tam Nhãn lại khôi phục một phần.

Ưu thế số lượng của con người giờ lại phản tác dụng.

Tam Nhãn nhanh chóng đánh tan được phòng hộ của vị mạo hiểm giả kia.

Một cánh tay nhanh chóng đâm xuyên lồng ngực, móc ra quả tim đang đập của hăn, đưa lên miệng mà nhai ngấu nghiến.

Tam Nhãn tỏ ra thỏa mãn.

"Mùi vị không tệ nha."

Tên võ giả kia vẫn chưa chết hẳn.

Hắn thều thào.

"Làm ơn, làm ơn tha cho họ."

Chỉ nghe Tam Nhãn như mủi lòng mà nói.

"Haha.

Được!"

"Đa tạ."

Nhưng khiến tên mạo hiểm giả đang vui vì lỗ lực đã được đền đáp thì chỉ thấy Tam Nhãn một chưởng đẩy ra.

Một quả cầu đen nhanh như chớp lao đi.

Rất nhanh đã tới chỗ đám người chạy trốn rồi nổ tung.

Chỉ nhìn thấy một cái đầu đầy vẻ hoảng sợ bay ngược ra trong tầm mắt của vị mạo hiểm giả.

Thấy vậy hắn nhắm mắt, rơi lệ rồi tắt thở.

Hắn không hối hận chỉ là tiếc nuối vì thực lực không đủ mạnh để bảo vệ người thân của mình.

Rất nhanh sinh mệnh của hắn đoạn tuyệt.

Cơ thể bị một đám ruồi bâu lại mà xâu xé.

Tam nhãn lần nữa lao đi mà giết chóc.

Rất nhiều mạo hiểm giả đã từ bỏ chiến đấu mà điên cuồng chạy trốn.

Phải nói là cảnh tương vô cùng thê lương.

Cũng có không ít mạo hiểm giả liều mạng hi vọng có thể làm gì đó nhưng đều vô dụng.

Thực lực cách biệt quá lớn.

Ở một vùng đất bên rìa quốc gia thì có thể có cường giả nào chứ?

Trước đó tam nhãn còn có thể chạy thoát từ nơi trung tâm đất nước, nơi có các cường giả mạnh nhất thì ở nơi khỉ ho cò gáy như này sao mà chống lại.

Trước có thể vây nhốt cũng vì Tam Nhãn đã tiêu hao quá nhiều.

Đang tiếc vì lợi ích mà các bên lại đánh giết lẫn nhau để Tam Nhãn hắn có cơ hội khôi phục thực lực.

Đến khi lĩnh vực ruồi của hắn thành hình như hiện tại thì đã không thể ngăn cản nổi.

Kể cả một vài cao thủ 7x giờ ra tay cũng chưa chắc có thể làm gì hắn.

Khi Tam Nhãn đang truy sát một tên mạo hiểm giả cấp 6x thì trên trời xuất hiện một chiến hạm.

Thấy vậy thì tên mạo hiểm giả kia không tiếc mọi giá cầu cứu.

"Các vị có phải người chi viện của thành Bạch Đằng không?



Làm ở cứu ta.

Ta nguyện bỏ ra bất cứ cái giá nào."

Thấy có một chiếc chiến xa xuất hiện mà lờ mờ có khí tức của các cường giả nên tên Tam Nhãn cũng bỏ ý định truy sát.

Một lão già đi ra, đưa đôi mắt khinh thường liếc nhìn xuống dưới.

"Xin lỗi, chúng ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi.

Theo quy định của Thiên Đường thì chúng ta không phải người của tòa thành này nên không có quyền trực tiếp nhúng tay."

Tên kia nghe vậy thì hoảng sợ vội nói.

" Không, không.

Đây là chúng ta mời các vị trợ giúp."

Nghe vậy rất nhiều mạo hiểm giả cũng nhao nhao quỳ xuống cầu xin.

"Đúng vậy, đây là chúng ta cầu xin các vị giúp đỡ.

Không phải các vị tự động ra tay."

Lão già kia vẫn lạnh nhạt nói.

"Hừ, các ngươi không đủ thẩm quyền quyết định."

Mấy kẻ đang quỳ vội nhìn nhau.

"Chuyện này!"

Rất nhiều mạo hiểm giả bắt đầu xoắn suýt.

Lúc này một tên nhảy ra.

"Ta là đứa con thứ bảy của thành chủ.

Ta đại diện cho thành chủ đồng ý."

Nghe vậy cũng có không ít người cũng hùa theo.

"Ta là con của đoàn trưởng …."

"Ta là con của tộc trưởng .…"

"Ta là chủ của …."

Nói tóm lại ai cũng mong được sống.

Nhưng đáp lại vẫn là vẻ mặt lạnh lùng của lão già.

"Xin lỗi, các vị không có quyền quyết định.

Tránh Thiên Đường trách phạt thì chỉ có thành chủ và bốn vị đoàn Trưởng cùng lên tiếng mới được a!"

Nghe xong thì mọi người vô cùng tuyệt vọng.

Phải biết để đạt được thống nhất thì sẽ phải tổ chức cuộc họp và lấy ý kiến.

Nhanh thì vài ngày mà lâu thì cả năm trời mới có quyết định.

Chẳng có lẽ quay lại mà nói với Tam Nhãn rằng.

"Ngươi chờ chúng ta quay về họp xong rồi đánh tiếp nhé à?"

Nhưng cũng may là vị thành chủ kia và bốn vị đoàn trưởng cũng không phải kẻ ngu.

Họ lờ mờ cảm nhận được sức mạnh của Tam Nhãn quá khủng bố.

Nếu để Tam Nhãn khôi phục thì họ cũng chưa chắc là đối thủ.

Vì thế họ lập tức sử dụng hình chiếu hiển hiện trên bầu trời.

Một vị trung niên hiện ra nói.

"Ta thành chủ thành xx nguyện ý trao quyền diệt Tam Nhãn cho các vị.

Xin các vị giúp đỡ."

Sau đó là hư ảnh của 4 người khác.



"Ta đoàn trưởng đoàn xx đồng ý"

"Ta đoàn trưởng đoàn yy đồng ý"

"Ta đồng ý."

"Ta không có ý kiến."

Rồi cả 5 người cúi mình đồng thanh.

"Xin các vị giúp đỡ."

Nghe xong sự cầu xin của thành chủ cũng như các vị đoàn trưởng thì lão già kia vẫn thở dài.

"Hài! Không được.

Mặc dù các vị nói vậy nhưng luật của Thiên Đường không thể làm trái.

Thành nào ra thành đó trừ khi các vị chịu đầu nhập dưới trướng thành trì của chúng ta."

"Không được, chuyện này là không thể nào."

Một lão già là chủ một dong binh đoàn lập tức phản đối kịch liệt.

Các đoàn trưởng khác cũng có người phản đối.

Có người thì im lặng.

Đặc biệt vị thành chủ lại càng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Khi mọi người còn đang tranh cãi thì lão già trên chiến xa lại tiếp.

"Ta nói thật.

Nếu chúng ta không ra tay thì các người nghĩ có thể xử lí được tên Tam Nhãn kia không.

Thậm chí khi hắn hồi phục thực lực thì hắn có thể tiêu diệt cả tòa thành này."

Nghe xong những lời này thì tất cả đều im lặng trầm tư.

Tên Tam Nhãn cũng chẳng thèm quan tâm vì hắn vẫn đang âm thầm khôi phục.

Lại một lần nữa tranh cãi nổ ra.

Có hai vị đoàn trưởng tán thành còn hai vị thì phản đối.

Việc phục tùng một thành trì khác thì sẽ có rất nhiều điều không theo ý mình.

Người ta thường nói thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng.

Chẳng ai nguyện ý làm tay sai cho kẻ khác.

Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên trên chiến xa.

"Quang Tuyến Xạ, ông không mau đồng ý đi."

Một lão già nhìn lại với vẻ mặt vô cùng bất mãn.

Hai kẻ vừa đi ra chính là Sát Thủ Bóng Đêm và Hỏa Phượng.

Hư ảnh lão già kia không vui chỉ hừ lạnh.

"Hừ."

Sát Thủ Bóng Đêm chẳng sợ hãi mà còn lên giọng.

"Chúng ta nể tình ông đã nuôi dưỡng chúng ta những năm qua.

Ông phải biết việc đầu hàng sẽ có lợi hơn rất là nhiều.

Nếu không khi người kia quay lại ông sẽ chẳng còn cái gì nữa đâu."

Nghe xong câu này thì lão già kia tức giận mà quay người rời đi.

Lúc này ở hiện trường thì chỉ còn lại hư ảnh 3 người đoàn trưởng.

Và có hai người đồng ý đầu hàng.

Đa số thắng thiểu số.

Vị thành chủ kia đành bất đắc dĩ phải nghe theo.

"Được rồi, chúng ta đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook