Chương 166: Trả Lời
Tiểu Thúc Thao Thiên
17/08/2024
Câu đầu tiên.
"Tham là gì?"
Pháp chính là người đưa ra đáp trước.
"Tham là một người vì lợi ích của cá nhân mình mà bất chấp làm hại người khác, làm hại tới lợi ích chung của đại đạo."
Tên Kim Ngưu thì không cho là vậy.
Hắn nói.
"Tham là một người giữ những thứ mình có được cho riêng mình, không chịu chia sẻ cho người khác."
Sau khi hai người đưa ra đáp án thì ánh sáng lập tức chiếu lên người Pháp Chính cho thấy những gì hắn nói, hắn hiểu gần với đạo Phật hơn.
Người dân nghe vậy thì đều mở lớn mắt không hiểu vì sao.
Câu số hai.
"Sân là gì?"
Tên Kim Ngưu lần này được quyền trả lời trước.
ƯSân là một người bị thù hận che mờ lí trí mà làm việc xấu."
Đến lượt pháp chính hắn trả lời:
"Sân là việc con người giữ mãi chấp niệm hận thù mà không chịu giải quyết nó."
Một lần nữa phần thắng lại thuộc về Pháp Chính.
Câu hỏi số ba: Si là gì?
Pháp chính không cần nghĩ mà trả lời ngay.
"Si là việc con người đam mê mù quáng với một cái không có kết quả, không phân biệt được đúng sai, phải trái."
Kim Ngưu lại không cho là như vậy.
Hắn nói.
"Si là việc chúng ta tập trung quá nhiều vào một cái gì đó không có ích."
Tất nhiên kết quả vẫn là Pháp Chính thắng.
Những câu hỏi cứ thế qua đi mà đa phần chiến thắng đều thuộc về Pháp Chính.
Đến câu thứ 12 thì Kim Ngưu là người đặt câu hỏi.
Nếu Pháp Chính trả lời được thì Kim Ngưu sẽ bị phán thua trong chuyển thứ nhất.
Nếu thua chín chuyển thì hắn sẽ thua hoàn toàn.
Kim Ngưu suy nghĩ một lúc rồi đặt ra câu hỏi.
"Thế nào là ăn chay?"
Pháp Chính vẫn tỏ ra bình tĩnh mà trả lời.
"Ăn chay là một phương pháp tu hành.
Các tu sĩ ăn chay để giảm tiếp xúc với những thứ hậu thiên ô uế.
Thay vào đó họ dùng linh lực bổ sung giúp gia tăng chất lượng linh lực.
Với người thường thi thoảng ăn chay giúp cơ thể điều tiết những thứ dư thừa nhưng nếu ăn chay trường thì sẽ dẫn tới cơ thể suy nhược.
Điều này không phải tốt với người thường không tu hành."
Trước đó nghe câu trả lời của Pháp Chính thì dân chúng câu hiểu câu chăng.
Với họ thì mọi việc trước giờ đều do Kim Ngưu nói đúng là đúng, sai là sai.
Giờ thấy Kim Ngưu yếu thế họ cũng không dám to tiếng mà chỉ xì xào bạn luận.
Nhưng khi nghe câu trả lời này của Pháp Chính thì họ không chịu được.
Họ gào mồm lên mắng chửi:
"Đúng là ăn nói hàm hồ.
Ăn chay mới tốt."
"Ăn chay giúp con người tránh được bách bệnh, lại không bị nghiệp hỏa quấn thân do sát sinh."
"Đúng thế, ăn chay trường mới đúng."
"Ăn chay sẽ giúp con người thanh tịnh, không còn tham, sân, si."
Nghe tới đây Pháp Chính chỉ cười cười mà không nói gì.
Có những chuyện nói ra sẽ chỉ khiến mọi chuyện phức tạp hơn.
Người ăn chay thì ít bệnh do dư thừa chất.
Tính đề kháng với bệnh tật cũng cao hơn vì họ quen với những thứ như đói, như rét.
Nhưng nếu tình trạng kéo dài thì họ sẽ bị suy dinh dưỡng.
Giảm sức lao động, thậm chí là ảnh hưởng tới hoạt động tinh thần hàng ngày như giao tiếp, trao đổi.
Từ đó mà bề ngoài ta thấy họ không tham, sân, si nhưng những cái đó sẽ ẩn vào trong trở thành tâm bệnh càng đáng sợ hơn.
Nói chung là chỉ có người tu hành như Pháp Chính, như Kim Ngưu thì mới nên ăn chay trường mà thôi.
Với người thường trừ khi là có thể cung cấp đủ loại ngũ cốc để cơ thể chuyển hóa thành năng lượng thì may ra nhưng ở thời đại này thì có mấy người có được.
Được ăn no đôi khi đã là hạnh phúc rồi.
Mọi người nhao nhao mắng chửi nhưng khi ánh sáng lần nữa chiếu tới người Pháp Chính thì tất cả đều im lặng.
Họ không thể tin nổi những cái họ cho là đúng mười mươi vì sao trong mắt Phật Tổ lại là sai.
Phải chăng đây là giấc mơ, phải chăng đây đều là giả dối.
Những câu hỏi lại lần nữa được đưa ra.
Lợi thế vẫn không ngừng nghiêng về phía Pháp Chính.
Đến câu thứ 24 là câu pháp chính đưa ra.
Hắn hỏi?
"Hàng ngày niệm kinh để làm gì?"
Kim Ngưu tự tin mà nói.
"Chúng ta tụng kinh là để chư Phật nghe tới mà chứng giám cho sự thành tâm của chúng ta.
Từ đó phù hộ chúng ta vạn sự như ý."
Pháp Chính lắc đầu.
"Chúng ta tụng kinh là để chúng ta tham ngộ đạo Phật trong đó.
Phật cho ta kinh không phải để ta đọc cho ngài nghe.
Mà là để tự ta đọc rồi tự sửa mình."
Lần nữa ánh sáng lại chiếu lên người Pháp Chính.
Nghe câu trả lời này, bắt đầu có không ít lời mắng chửi hư ảnh Phật trên cao.
"Đây chắc chắn là yêu thuật, là yêu quái hiện ra.
Hàng ngày chúng ta đều ăn chay niệm phật mới được bình an."
"Đúng thế, lúc trước ta cầu xin vợ ta sinh cho ta một đứa con trai và năm nay vợ ta đã đẻ được con trai thật."
"Đây chắc chắn là giả."
Tôi nghe vậy thì thở dài.
Con người đều rất dễ tin những cái hữu hạn.
Cái đó gọi là thiên kiến kẻ tồn tại.
Họ may mắn bình an nhưng ngoài kia bao nhiêu người như họ đã hi sinh thì họ không biết.
Họ cầu xin được một lần mà không nhớ đã bao lần thất bại.
Họ chỉ cho đó là chưa đủ thành tâm, chưa đủ phúc đức.
Chứ họ chưa bao giờ dám trách mắng niềm tin.
Những câu hỏi lại tiếp tục trôi đi.
Câu hỏi 36 lại tới lượt Kim Ngưu đặt câu hỏi.
Hắn suy nghĩ rất lâu liền đưa ra một câu mà hắn tin là hắn rõ nhất.
"Nghiệp là gì?"
Pháp Chính lại tiếp tục bình tĩnh mà trả lời.
"Mỗi một hành động của con người đều có trời phật chứng giám.
Làm tốt sẽ có điểm công đức, làm xấu sẽ có điểm nghiệp lực.
Công đức nhiều thì khi cần giúp đỡ, cầu xin thần phật thì họ sẽ trừ công đức mà ra tay sắp xếp ổn thỏa.
Ngược lại thì nghiệp lực càng nhiều sẽ càng không được giúp đỡ.
Thậm chí trở thành vật hi sinh cho người có công đức trải qua kiếp nạn."
Một câu trả lời đi quá sự hiểu biết của mọi người ở đây.
Trước đây họ chỉ cho rằng công đực với nghiệp là một cái gì đó to lớn và chỉ có tác dụng khi họ chết đi.
Nghiệp nhiều sẽ bị đày đọa ở địa ngục, phúc đức nhiều sẽ được thăng thiên mà giờ họ mới biết công đức, nghiệp lực bản chất chỉ là một dạng điểm số để thần phật đánh giá con người.
Rồi rất nhiều câu hỏi nữa được đặt ra.
Có một lần Kim Ngưu đã dành chiến thắng.
Hắn hỏi.
"Nhân Quả là gì?"
Pháp Chính chỉ có thể trả lời.
"Ta không biết."
Kim Ngưu nghe vậy rất đắc chí nhưng hắn lại không biết không chỉ Pháp Chính mà bất kì ai ở đây cũng không thể biết nhân quả là gì, bao gồm cả hắn.
Nhân quả hiểu nôm na là những gì bạn làm sẽ có kết quả trong tương lai.
Kết quả đó ngoài sự nỗ lực cố gắng của bạn còn có sự trợ giúp của trời đất.
Vd: Tôi cố gắng tu luyện nhưng lại không có linh căn.
Nếu trời đất không ban cho năng lực đi xuyên giới thì giờ này tôi vẫn không thể có cảnh giới Hóa thần.
Những gì tôi có hiện nay có thể coi là quả do tôi cố gắng và một cái gì đó được ông trời sắp đặt từ công đức kiếp trước của tôi.
Đơn giản có thể hiểu là như vậy.
Nhân quả rất khó nói nhưng đôi khi lại rất đơn giản.
Một thư sinh miệt mài học tập thì sẽ có được điểm số tốt.
Một người hay làm việc tốt sẽ được người ta yêu mến.
Nó chỉ đơn giản vậy chứ chẳng phải là sẽ nhận được cái gì to lớn trong tương lai.
Sau 107 câu hỏi thì ai cũng có thể thấy Pháp Chính đã là người dành chiến thắng.
Chỉ cần Kim Ngưu đặt ra câu hỏi cuối cùng thì mọi chuyện sẽ được định đoạt.
"Tham là gì?"
Pháp chính là người đưa ra đáp trước.
"Tham là một người vì lợi ích của cá nhân mình mà bất chấp làm hại người khác, làm hại tới lợi ích chung của đại đạo."
Tên Kim Ngưu thì không cho là vậy.
Hắn nói.
"Tham là một người giữ những thứ mình có được cho riêng mình, không chịu chia sẻ cho người khác."
Sau khi hai người đưa ra đáp án thì ánh sáng lập tức chiếu lên người Pháp Chính cho thấy những gì hắn nói, hắn hiểu gần với đạo Phật hơn.
Người dân nghe vậy thì đều mở lớn mắt không hiểu vì sao.
Câu số hai.
"Sân là gì?"
Tên Kim Ngưu lần này được quyền trả lời trước.
ƯSân là một người bị thù hận che mờ lí trí mà làm việc xấu."
Đến lượt pháp chính hắn trả lời:
"Sân là việc con người giữ mãi chấp niệm hận thù mà không chịu giải quyết nó."
Một lần nữa phần thắng lại thuộc về Pháp Chính.
Câu hỏi số ba: Si là gì?
Pháp chính không cần nghĩ mà trả lời ngay.
"Si là việc con người đam mê mù quáng với một cái không có kết quả, không phân biệt được đúng sai, phải trái."
Kim Ngưu lại không cho là như vậy.
Hắn nói.
"Si là việc chúng ta tập trung quá nhiều vào một cái gì đó không có ích."
Tất nhiên kết quả vẫn là Pháp Chính thắng.
Những câu hỏi cứ thế qua đi mà đa phần chiến thắng đều thuộc về Pháp Chính.
Đến câu thứ 12 thì Kim Ngưu là người đặt câu hỏi.
Nếu Pháp Chính trả lời được thì Kim Ngưu sẽ bị phán thua trong chuyển thứ nhất.
Nếu thua chín chuyển thì hắn sẽ thua hoàn toàn.
Kim Ngưu suy nghĩ một lúc rồi đặt ra câu hỏi.
"Thế nào là ăn chay?"
Pháp Chính vẫn tỏ ra bình tĩnh mà trả lời.
"Ăn chay là một phương pháp tu hành.
Các tu sĩ ăn chay để giảm tiếp xúc với những thứ hậu thiên ô uế.
Thay vào đó họ dùng linh lực bổ sung giúp gia tăng chất lượng linh lực.
Với người thường thi thoảng ăn chay giúp cơ thể điều tiết những thứ dư thừa nhưng nếu ăn chay trường thì sẽ dẫn tới cơ thể suy nhược.
Điều này không phải tốt với người thường không tu hành."
Trước đó nghe câu trả lời của Pháp Chính thì dân chúng câu hiểu câu chăng.
Với họ thì mọi việc trước giờ đều do Kim Ngưu nói đúng là đúng, sai là sai.
Giờ thấy Kim Ngưu yếu thế họ cũng không dám to tiếng mà chỉ xì xào bạn luận.
Nhưng khi nghe câu trả lời này của Pháp Chính thì họ không chịu được.
Họ gào mồm lên mắng chửi:
"Đúng là ăn nói hàm hồ.
Ăn chay mới tốt."
"Ăn chay giúp con người tránh được bách bệnh, lại không bị nghiệp hỏa quấn thân do sát sinh."
"Đúng thế, ăn chay trường mới đúng."
"Ăn chay sẽ giúp con người thanh tịnh, không còn tham, sân, si."
Nghe tới đây Pháp Chính chỉ cười cười mà không nói gì.
Có những chuyện nói ra sẽ chỉ khiến mọi chuyện phức tạp hơn.
Người ăn chay thì ít bệnh do dư thừa chất.
Tính đề kháng với bệnh tật cũng cao hơn vì họ quen với những thứ như đói, như rét.
Nhưng nếu tình trạng kéo dài thì họ sẽ bị suy dinh dưỡng.
Giảm sức lao động, thậm chí là ảnh hưởng tới hoạt động tinh thần hàng ngày như giao tiếp, trao đổi.
Từ đó mà bề ngoài ta thấy họ không tham, sân, si nhưng những cái đó sẽ ẩn vào trong trở thành tâm bệnh càng đáng sợ hơn.
Nói chung là chỉ có người tu hành như Pháp Chính, như Kim Ngưu thì mới nên ăn chay trường mà thôi.
Với người thường trừ khi là có thể cung cấp đủ loại ngũ cốc để cơ thể chuyển hóa thành năng lượng thì may ra nhưng ở thời đại này thì có mấy người có được.
Được ăn no đôi khi đã là hạnh phúc rồi.
Mọi người nhao nhao mắng chửi nhưng khi ánh sáng lần nữa chiếu tới người Pháp Chính thì tất cả đều im lặng.
Họ không thể tin nổi những cái họ cho là đúng mười mươi vì sao trong mắt Phật Tổ lại là sai.
Phải chăng đây là giấc mơ, phải chăng đây đều là giả dối.
Những câu hỏi lại lần nữa được đưa ra.
Lợi thế vẫn không ngừng nghiêng về phía Pháp Chính.
Đến câu thứ 24 là câu pháp chính đưa ra.
Hắn hỏi?
"Hàng ngày niệm kinh để làm gì?"
Kim Ngưu tự tin mà nói.
"Chúng ta tụng kinh là để chư Phật nghe tới mà chứng giám cho sự thành tâm của chúng ta.
Từ đó phù hộ chúng ta vạn sự như ý."
Pháp Chính lắc đầu.
"Chúng ta tụng kinh là để chúng ta tham ngộ đạo Phật trong đó.
Phật cho ta kinh không phải để ta đọc cho ngài nghe.
Mà là để tự ta đọc rồi tự sửa mình."
Lần nữa ánh sáng lại chiếu lên người Pháp Chính.
Nghe câu trả lời này, bắt đầu có không ít lời mắng chửi hư ảnh Phật trên cao.
"Đây chắc chắn là yêu thuật, là yêu quái hiện ra.
Hàng ngày chúng ta đều ăn chay niệm phật mới được bình an."
"Đúng thế, lúc trước ta cầu xin vợ ta sinh cho ta một đứa con trai và năm nay vợ ta đã đẻ được con trai thật."
"Đây chắc chắn là giả."
Tôi nghe vậy thì thở dài.
Con người đều rất dễ tin những cái hữu hạn.
Cái đó gọi là thiên kiến kẻ tồn tại.
Họ may mắn bình an nhưng ngoài kia bao nhiêu người như họ đã hi sinh thì họ không biết.
Họ cầu xin được một lần mà không nhớ đã bao lần thất bại.
Họ chỉ cho đó là chưa đủ thành tâm, chưa đủ phúc đức.
Chứ họ chưa bao giờ dám trách mắng niềm tin.
Những câu hỏi lại tiếp tục trôi đi.
Câu hỏi 36 lại tới lượt Kim Ngưu đặt câu hỏi.
Hắn suy nghĩ rất lâu liền đưa ra một câu mà hắn tin là hắn rõ nhất.
"Nghiệp là gì?"
Pháp Chính lại tiếp tục bình tĩnh mà trả lời.
"Mỗi một hành động của con người đều có trời phật chứng giám.
Làm tốt sẽ có điểm công đức, làm xấu sẽ có điểm nghiệp lực.
Công đức nhiều thì khi cần giúp đỡ, cầu xin thần phật thì họ sẽ trừ công đức mà ra tay sắp xếp ổn thỏa.
Ngược lại thì nghiệp lực càng nhiều sẽ càng không được giúp đỡ.
Thậm chí trở thành vật hi sinh cho người có công đức trải qua kiếp nạn."
Một câu trả lời đi quá sự hiểu biết của mọi người ở đây.
Trước đây họ chỉ cho rằng công đực với nghiệp là một cái gì đó to lớn và chỉ có tác dụng khi họ chết đi.
Nghiệp nhiều sẽ bị đày đọa ở địa ngục, phúc đức nhiều sẽ được thăng thiên mà giờ họ mới biết công đức, nghiệp lực bản chất chỉ là một dạng điểm số để thần phật đánh giá con người.
Rồi rất nhiều câu hỏi nữa được đặt ra.
Có một lần Kim Ngưu đã dành chiến thắng.
Hắn hỏi.
"Nhân Quả là gì?"
Pháp Chính chỉ có thể trả lời.
"Ta không biết."
Kim Ngưu nghe vậy rất đắc chí nhưng hắn lại không biết không chỉ Pháp Chính mà bất kì ai ở đây cũng không thể biết nhân quả là gì, bao gồm cả hắn.
Nhân quả hiểu nôm na là những gì bạn làm sẽ có kết quả trong tương lai.
Kết quả đó ngoài sự nỗ lực cố gắng của bạn còn có sự trợ giúp của trời đất.
Vd: Tôi cố gắng tu luyện nhưng lại không có linh căn.
Nếu trời đất không ban cho năng lực đi xuyên giới thì giờ này tôi vẫn không thể có cảnh giới Hóa thần.
Những gì tôi có hiện nay có thể coi là quả do tôi cố gắng và một cái gì đó được ông trời sắp đặt từ công đức kiếp trước của tôi.
Đơn giản có thể hiểu là như vậy.
Nhân quả rất khó nói nhưng đôi khi lại rất đơn giản.
Một thư sinh miệt mài học tập thì sẽ có được điểm số tốt.
Một người hay làm việc tốt sẽ được người ta yêu mến.
Nó chỉ đơn giản vậy chứ chẳng phải là sẽ nhận được cái gì to lớn trong tương lai.
Sau 107 câu hỏi thì ai cũng có thể thấy Pháp Chính đã là người dành chiến thắng.
Chỉ cần Kim Ngưu đặt ra câu hỏi cuối cùng thì mọi chuyện sẽ được định đoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.