Chương 20
Tịnh Yên
05/09/2016
Chương 20.
Nắng vẫn tung tăng nhảy múa trên sàn nhà và gió vẫn vô tư vờn nhau với rèm cửa, cảnh vật sống động là vậy mà người nằm trên giường vẫn yên lặng với giấc ngủ của mình.
Tuần trước Như Kỳ đã được chuyển về nhà của Thiên Kỳ, ông bà Trình cũng hết lòng tạo điều kiện thuận lợi về việc này mà không nói nhiều hơn nửa câu. Ông Trình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của như Kỳ mà thở dài, ông biết tại sao con trai ông lại cố chấp như vậy. Như Kỳ là cháu gái của một người đồng đội của ông, tuy tuổi tác hai người có khác biệt nhưng tình cảm lại rất tốt. Năm đó ông dẫn Thiên Kỳ lặn lội đường xa đến thăm, cũng chính vì vậy mà có một màn hôm nay. Cũng chính có sự quan tâm của hai ông bà mà những người làm trong nhà này cũng không dám lơ là việc chăm sóc Như Kỳ, tất cả đều xem người đang nằm trên giường kia là mợ chủ tương lai của nhà này, mặc dù... không biết khi nào người ta mới tỉnh lại.
...
- Ngọc Linh, cháu đến rồi à? Vào đây ăn sáng với hai bác.
Bà Trình nắm cánh tay mảnh khảnh của Ngọc Linh nhiệt tình vừa lôi vừa kéo.
- Dạ, hôm nay cháu có mang theo tổ yến và hạt sen, chút nữa cháu sẽ nấu cho bác nhé.
Ngọc Linh cũng ngoan ngoãn mà lấy lòng, ai kêu bây giờ bạn cô còn phải nhờ vả người ta cơ chứ, tuy nói là họ coi bạn cô là con dâu mà chăm sóc nhưng ai biết đến khi bạn cô tỉnh dậy có hay không sẽ dứt áo bước đi mà không ngoảnh lại. Con dâu? Nghĩ đến hai chữ này, Ngọc Linh không tự giác mà rùng mình một cái.
- Được, ba mẹ con đúng là có phúc, có cô con gái vừa dễ thương, vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện như cháu.
- Dạ bác quá khen.
Ngọc Linh chỉ biết cười hề hề rồi ngồi vào bàn ăn, không hiểu sao mỗi lần bà Trình mà nhìn Ngọc Linh cười, nhỏ liền cảm thấy rùng mình, có cảm giác mình đang chuẩn bị bị người ta mang đi bán.
Này, đúng rồi đấy, bà Trình chính là có âm mưu này đấy, chính là bắt cóc Ngọc Linh bán cho con trai của mình. Gì chứ? Bà cũng đâu có dại dột mà hoàn toàn xem Như Kỳ là con dâu nhà mình, nếu Như Kỳ tỉnh lại thì không nói gì, nếu lỡ nó không tỉnh thì thế nào? Chẳng lẽ bắt con bà ở vậy? Không. Tuyệt đối bà không cho phép chuyện này xảy ra, coi như bà là cáo già thành tinh cũng được, nhưng tất cả đều là vì con trai bảo bối của bà mà thôi, đến lúc đó bà sẽ thuê người chăm sóc Như Kỳ, bà đây như vậy cũng là quá tốt bụng rồi.
Mỗi người một suy nghĩ mà trải qua bữa sáng, Thiên Kỳ chỉ nhàn nhạt nghe hai người nói chuyện với nhau, cậu thừa biết âm mưu của mẹ già nhà mình, nhưng cậu quyết không để chuyện đó xảy ra, cậu sẽ tìm mọi cách để Như Kỳ tỉnh dậy nhanh nhất có thể. Mẹ già à, quên ý định của mẹ đi nhá.
Hắt xì!
- Bác xin lỗi.
Hắt xì!
Gì chứ? Đây chính là kung fu hắt xì trong truyền thuyết đấy. Haha...
Đây là điệu cười của Thiên Kỳ nha.
- Ngọc Linh, cháu đúng là cô gái tốt, bạn bè gặp hoạn nạn như vậy, có mấy người tận tình như cháu cơ chứ?
Ngọc Linh nghe bà Trình nói xong, tâm tình bỗng chốc thay đổi, nhỏ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hai năm trước, nhỏ tự hỏi nếu khi đó không có Như Kỳ, liệu giờ này nhỏ như thế nào.
- Là vì Như Kỳ đã giúp đỡ cháu khi trước, nếu không có cậu ấy, chắc bây giờ cháu đã không còn trên đời này rồi.
- Hả? Có chuyện như vậy sao?
- Dạ phải.
- Cháu có thể kể cho bác nghe không?
Ngọc Linh nhìn khuôn mặt tò mò của hai mẹ con họ mà thở dài trong lòng, nhỏ tin rằng họ không bao giờ nghĩ được những gì cô đã trải qua kinh khủng như thế nào?
- E ...hèm...
Tiếng ông Trình tằng hắng thu hút sự chú ý của mọi người cũng thành công phá tan dòng suy nghĩ của Ngọc Linh.
- Nếu cháu không muốn nói thì đừng nói, mỗi người chúng ta đều có những khoản tối không muốn cho người khác biết.
Ngọc Linh ngước nhìn ông Trình, cô thầm biết ơn sự tinh tế của ông, nhưng chuyện này cũng không phải bí mật gì, nói ra lại có thể làm cho hảo cảm của hai ông bà với Như Kỳ tốt thêm một chút, mất gì đâu mà không nói chứ?
- Cách đây hai năm, cháu bị bắt cóc tống tiền.
- Hả?
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của ba người trước mặt, Ngọc Linh cười khổ, tin chắc rằng họ đã đoán được vụ bắt cóc mà nhỏ nói, chắc đây là vụ bắt cóc nực cười nhất mà họ từng được nghe.
- Không phải là...
Câu nói lấp lửng của ông Trình làm Ngọc Linh càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
- Dạ đúng.
- Không phải mấy tên bắt cóc trong vụ đó được cảnh sát tóm gọn sao? Sao lại...
- Dạ, thật ra trong đó có nhiều việc không được công bố.
Phải có nhiều chuyện không được công bố, ví như việc bọn bắt cóc không phải do cảnh sát tóm mà là do bạn cô Hoàng Như Kỳ tóm. Tất cả mọi người chỉ biết chuyện nực cười rằng, tỷ phú nhất nhì của Thành phố này lúc bấy giờ, luyến tiếc năm tỷ đồng tiền chuộc con mà bỏ dưới va li tiền là đô la âm phủ, mọi người không biết rằng số tiền đó bị mẹ kế nhỏ đánh tráo rồi chuốn mất, rồi sau đó dưới sự chê cười của “thiên hạ” công ty nhà nhỏ dần dần đi xuống, mặc dù không quá nghiêm trọng nhưng vẫn không bằng như trước, chính nhỏ cũng hiểu nhầm ba mình mà bỏ nhà đi suốt hai năm qua.
Ngọc Linh hồi tưởng lại quá khứ trong sự tập trung lắng nghe của mọi người.
Năm đó, Như Kỳ là lần đầu tiên vào Sài Gòn để tham gia lớp học ngắn hạn về viết kịch bản phim, vô tình gặp phải vụ bắt cóc của nhỏ.
Tất cả như cuốn phim ngắn chạy lướt qua trước mắt mọi người.
Nắng vẫn tung tăng nhảy múa trên sàn nhà và gió vẫn vô tư vờn nhau với rèm cửa, cảnh vật sống động là vậy mà người nằm trên giường vẫn yên lặng với giấc ngủ của mình.
Tuần trước Như Kỳ đã được chuyển về nhà của Thiên Kỳ, ông bà Trình cũng hết lòng tạo điều kiện thuận lợi về việc này mà không nói nhiều hơn nửa câu. Ông Trình nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của như Kỳ mà thở dài, ông biết tại sao con trai ông lại cố chấp như vậy. Như Kỳ là cháu gái của một người đồng đội của ông, tuy tuổi tác hai người có khác biệt nhưng tình cảm lại rất tốt. Năm đó ông dẫn Thiên Kỳ lặn lội đường xa đến thăm, cũng chính vì vậy mà có một màn hôm nay. Cũng chính có sự quan tâm của hai ông bà mà những người làm trong nhà này cũng không dám lơ là việc chăm sóc Như Kỳ, tất cả đều xem người đang nằm trên giường kia là mợ chủ tương lai của nhà này, mặc dù... không biết khi nào người ta mới tỉnh lại.
...
- Ngọc Linh, cháu đến rồi à? Vào đây ăn sáng với hai bác.
Bà Trình nắm cánh tay mảnh khảnh của Ngọc Linh nhiệt tình vừa lôi vừa kéo.
- Dạ, hôm nay cháu có mang theo tổ yến và hạt sen, chút nữa cháu sẽ nấu cho bác nhé.
Ngọc Linh cũng ngoan ngoãn mà lấy lòng, ai kêu bây giờ bạn cô còn phải nhờ vả người ta cơ chứ, tuy nói là họ coi bạn cô là con dâu mà chăm sóc nhưng ai biết đến khi bạn cô tỉnh dậy có hay không sẽ dứt áo bước đi mà không ngoảnh lại. Con dâu? Nghĩ đến hai chữ này, Ngọc Linh không tự giác mà rùng mình một cái.
- Được, ba mẹ con đúng là có phúc, có cô con gái vừa dễ thương, vừa thông minh lại vừa hiểu chuyện như cháu.
- Dạ bác quá khen.
Ngọc Linh chỉ biết cười hề hề rồi ngồi vào bàn ăn, không hiểu sao mỗi lần bà Trình mà nhìn Ngọc Linh cười, nhỏ liền cảm thấy rùng mình, có cảm giác mình đang chuẩn bị bị người ta mang đi bán.
Này, đúng rồi đấy, bà Trình chính là có âm mưu này đấy, chính là bắt cóc Ngọc Linh bán cho con trai của mình. Gì chứ? Bà cũng đâu có dại dột mà hoàn toàn xem Như Kỳ là con dâu nhà mình, nếu Như Kỳ tỉnh lại thì không nói gì, nếu lỡ nó không tỉnh thì thế nào? Chẳng lẽ bắt con bà ở vậy? Không. Tuyệt đối bà không cho phép chuyện này xảy ra, coi như bà là cáo già thành tinh cũng được, nhưng tất cả đều là vì con trai bảo bối của bà mà thôi, đến lúc đó bà sẽ thuê người chăm sóc Như Kỳ, bà đây như vậy cũng là quá tốt bụng rồi.
Mỗi người một suy nghĩ mà trải qua bữa sáng, Thiên Kỳ chỉ nhàn nhạt nghe hai người nói chuyện với nhau, cậu thừa biết âm mưu của mẹ già nhà mình, nhưng cậu quyết không để chuyện đó xảy ra, cậu sẽ tìm mọi cách để Như Kỳ tỉnh dậy nhanh nhất có thể. Mẹ già à, quên ý định của mẹ đi nhá.
Hắt xì!
- Bác xin lỗi.
Hắt xì!
Gì chứ? Đây chính là kung fu hắt xì trong truyền thuyết đấy. Haha...
Đây là điệu cười của Thiên Kỳ nha.
- Ngọc Linh, cháu đúng là cô gái tốt, bạn bè gặp hoạn nạn như vậy, có mấy người tận tình như cháu cơ chứ?
Ngọc Linh nghe bà Trình nói xong, tâm tình bỗng chốc thay đổi, nhỏ hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hai năm trước, nhỏ tự hỏi nếu khi đó không có Như Kỳ, liệu giờ này nhỏ như thế nào.
- Là vì Như Kỳ đã giúp đỡ cháu khi trước, nếu không có cậu ấy, chắc bây giờ cháu đã không còn trên đời này rồi.
- Hả? Có chuyện như vậy sao?
- Dạ phải.
- Cháu có thể kể cho bác nghe không?
Ngọc Linh nhìn khuôn mặt tò mò của hai mẹ con họ mà thở dài trong lòng, nhỏ tin rằng họ không bao giờ nghĩ được những gì cô đã trải qua kinh khủng như thế nào?
- E ...hèm...
Tiếng ông Trình tằng hắng thu hút sự chú ý của mọi người cũng thành công phá tan dòng suy nghĩ của Ngọc Linh.
- Nếu cháu không muốn nói thì đừng nói, mỗi người chúng ta đều có những khoản tối không muốn cho người khác biết.
Ngọc Linh ngước nhìn ông Trình, cô thầm biết ơn sự tinh tế của ông, nhưng chuyện này cũng không phải bí mật gì, nói ra lại có thể làm cho hảo cảm của hai ông bà với Như Kỳ tốt thêm một chút, mất gì đâu mà không nói chứ?
- Cách đây hai năm, cháu bị bắt cóc tống tiền.
- Hả?
Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của ba người trước mặt, Ngọc Linh cười khổ, tin chắc rằng họ đã đoán được vụ bắt cóc mà nhỏ nói, chắc đây là vụ bắt cóc nực cười nhất mà họ từng được nghe.
- Không phải là...
Câu nói lấp lửng của ông Trình làm Ngọc Linh càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
- Dạ đúng.
- Không phải mấy tên bắt cóc trong vụ đó được cảnh sát tóm gọn sao? Sao lại...
- Dạ, thật ra trong đó có nhiều việc không được công bố.
Phải có nhiều chuyện không được công bố, ví như việc bọn bắt cóc không phải do cảnh sát tóm mà là do bạn cô Hoàng Như Kỳ tóm. Tất cả mọi người chỉ biết chuyện nực cười rằng, tỷ phú nhất nhì của Thành phố này lúc bấy giờ, luyến tiếc năm tỷ đồng tiền chuộc con mà bỏ dưới va li tiền là đô la âm phủ, mọi người không biết rằng số tiền đó bị mẹ kế nhỏ đánh tráo rồi chuốn mất, rồi sau đó dưới sự chê cười của “thiên hạ” công ty nhà nhỏ dần dần đi xuống, mặc dù không quá nghiêm trọng nhưng vẫn không bằng như trước, chính nhỏ cũng hiểu nhầm ba mình mà bỏ nhà đi suốt hai năm qua.
Ngọc Linh hồi tưởng lại quá khứ trong sự tập trung lắng nghe của mọi người.
Năm đó, Như Kỳ là lần đầu tiên vào Sài Gòn để tham gia lớp học ngắn hạn về viết kịch bản phim, vô tình gặp phải vụ bắt cóc của nhỏ.
Tất cả như cuốn phim ngắn chạy lướt qua trước mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.