Chương 25
Tịnh Yên
24/09/2016
Chương 25.
Như Kỳ cuối cùng cũng gian nan đào tẩu khỏi đám người dưới sân trường thì lại gặp phải đám bạn supper soi cùng lớp, nếu phải đem ra cân đo đong đếm thì mấy nhóc này còn phải gọi nó một tiếng chị, dù gì thì nó cũng lớn hơn bọn họ hai tuổi, ấy vậy mà bọn họ đã không biết “kính lão đắc thọ” còn đen nó ra soi từ sợi tóc đến móng tay, từ ba lô trên vai đến đôi giày dưới chân. Thật ra, chuyện lần này với chuyện cách đó mười phút cũng chẳng khác là bao mà còn có liên quan hẳn hoi. Như Kỳ thầm chửi trong bụng, không biết hôm nay là ngày gì mà lại đụng phải bọn công tử tiểu thư nhà giàu này, dưới sân trường thì bị gọi là đồ nhà quê, lên lớp học thì bị gọi là gái nhà nghèo. Nhìn đi, nhìn đi! Thật ra mà nói nhìn bản thân nó cũng đâu có nghèo mấy, đồng phục thì là đồng phục của trường, ba lô cũng là ba lô của Yan, giá trị không lớn nhưng mà cũng đâu có nhỏ, là tại nó không thích mang túi thôi, làm gì mà soi kỹ quá vậy.
- Này, không biết ở đâu ra vậy nhỉ?
- Trường này từ khi nào lại nhận sinh viên tình thương vậy?
- Nhà giàu mới nổi sao? Sao nhìn mặt lạ vậy?
....
Đó! Đó chính là những chủ đề chính mà lúc này bọn họ đang bàn tán với nhau. Người ta nói, nói xấu sau lưng là không tốt, bọn họ lúc này là vô cùng tốt, nói xấu trước mặt người khác hẳn hoi, là con nhà giàu thì có cái quyền này? Như Kỳ nghiến răng trèo trẹo, mắt long xòng xọc:
- Các người bàn tán đủ chưa? Muốn gì?
Lớp học có tất cả hai mươi người tính luôn Như Kỳ, hiện tại có mười chín cặp mắt đang nhìn nhau mà bàn tán về một cô gái con nhà nghèo nào đó đang lạc bước vào lớp họ, hoàn toàn bơ luôn câu nói của Như Kỳ, cũng hoàn toàn bơ luôn nhân vật chính trong cuộc bàn luận của họ.
Như Kỳ cảm thấy máu nóng đang dồn lên mặt, hai năm không ra đường, đúng là không nhận ra xã hội thay đổi nhanh như thế nào, toàn thể lũ nhóc này đều mắc bệnh gan béo phì hết rồi? Lần này bản sư tỷ quyết tâm phải chữa trị cho mấy em mới được, nếu không bản sư tỷ cảm thấy mình sống quá không có lương tâm rồi, nghĩ là làm, nó liếc mắt đảo quanh một vòng:
ẦM...
Tiếng đập bàn bỗng nhiên vang lên thành công cắt đứt dòng “tâm sự” của mười chín nam thanh nữ tú trong lớp.
Lúc này bọn họ người nhíu mày, người vòng tay, nhìn lên sinh vật lạ trên bục giảng mà không hề có sự ngạc nhiên hay sợ hãi như trong tưởng tượng của Như Kỳ, tình thế lúc này hoàn toàn đảo ngược lại, chính Như Kỳ mới là người ngạc nhiên trước biểu hiện của bọn họ nhưng sau đó sự lạnh lùng băng giá ngày nào được Như Kỳ cất sâu trong hai năm qua lại được nó lôi ra sài lại, nhưng cũng thành công làm lũ nhóc phải im lặng chú ý tới người trước mặt.
“Biểu hiện này người bình thường sẽ không bao giờ có, chẳng lẽ...”
- Cô ta là con gái của xã hội đen sao?
Một nghi vấn được đặt ra thành công thu hút sự chú ý của những người khác, cũng thành công làm Như Kỳ một lần nữa phải “tôn kính” sức tưởng tượng của lũ nhóc này. Côn đồ? Con gái của xã hội đen sao? Vậy mà cũng nghĩ ra được, mặt Như Kỳ đen thêm vài phần, khiến cho suy nghĩ của lũ nhóc càng thêm được khẳng định. Gì chứ? Đụng phải xã hội đen là hơi rắc rối nha, xã hội đen thì ngại cái gì chứ? Trong lúc không khí đang căng thẳng thì tiếng điện thoại của một bạn nhóc nào đó vang lên thành công thu hút ánh nhìn của những người khác:
- A lô.
- ...
- Đúng.
- ...
- Cái gì?
- ....
- Thật sao?
...
Sau một tràng câu hỏi cộc lốc cùng với sự ngạc nhiên vô bờ bến hiện trên mặt bạn nhóc nọ, chính là sự bùng nổ của cả lớp mà đặc biệt là các bạn nữ khi mà bạn ấy thông báo rằng “ Con gái của xã hội đen trước mặt họ đây chính là bạn gái của đại hotboy Trần Tuấn Vũ”.
Như Kỳ hoàn toàn đơ như cây cơ đứng giữa lớp dưới ánh nhìn như dao của các bạn nữ, các bạn nam thì hoàn toàn ngược lại, lại độ niềm nở trái ngược với lúc ban đầu, khiến Như Kỳ phải trợn mắt há miệng, chuyện gì đang xảy ra ? Nó làm bạn gái của hotboy từ lúc nào vậy? Nhìn mấy cô nàng đang khóc đến ngất xung quanh, Như Kỳ cảm thấy bản thân mình có vẻ quá lạc hậu không theo kịp thời đại rồi, thời đại này sinh viên có thể vì một hotboy nào đó mà có thể khóc đến chết đi sống dậy? Như Kỳ vừa cảm thán trong lòng, vừa tự tìm chỗ ngồi cho mình, thầm tự thôi miên mình rằng, không nên quan tâm đến lũ nhóc này, không nên, không nên...
...
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng đến chấm dứt cục diện đang rối rắm của lớp này, nhìn biểu cảm hoàn toàn phớt lờ mấy khuôn mặt đầm đìa của mấy đứa nhóc kia của vị giáo viên đáng kính, Như Kỳ cuối cùng cũng hiểu rằng cảnh tượng này hoàn toàn rất quen thuộc, ít nhất là với vị giáo viên nọ.
- E ... hèm... nếu đã có mặt đầy đủ thì tôi giới thiệu luôn, trường chúng ta là ngôi trường chuyên đào tạo các thế hệ quản lý cho các công ty, tập đoàn trong cả nước, các anh chị ngồi ở đây chính là chủ nhân tương lai của công ty, tập đoàn nào đó,vậy nên tôi hy vọng các anh chị có thể tập trung để vượt qua bốn năm tại đây....bla...bla...
Giáo viên trên bục giảng thao thao bất tuyệt, Như Kỳ ngồi một mình một cõi cuối lớp cuối đầu trầm tư, trường này đào tạo các thể hệ quản lý, nó vào đây làm gì? Họ là tiểu thư công tử nhà giàu, tương lai quản lý công ty tập đoàn nhà mình, còn nó thì quản lý ai? Chớp chớp mắt vài cái, ngước nhìn vị giáo viên trên kia, thầm nghĩ về nhà phải trừng trị tên đầu sỏ nào đó mới được.
- ... Các anh chị sẽ học hai năm đầu với chương trình quản lý chung, hai năm sau sẽ phân ra các ngành kinh doanh, lúc đó các anh chị có thể đăng ký theo ngành mà mình muốn.
A... đây là trọng điểm nha, vậy lúc đó nó có thể theo chuyên ngành điện ảnh, nó muốn làm một nhà sản xuất phim.
Liếc quanh lớp một vòng, không có sự tập trung như Như Kỳ nghĩ, hầu hết việc họ đang làm chính là lướt web, nó thầm thương cho vị giáo viên trên kia, thao thao nói nhưng dưới đây chỉ có mình nó là chú ý lắng nghe.
Haizz!!! Ai nói sinh viên nghèo không tốt, sinh viên nghèo như nó mới biết tôn trọng giáo viên đó.
Như Kỳ thầm đắc ý trong lòng mà không biết rằng, vấn đề vị giáo viên kia nói, bọn họ ai cũng biết, chỉ có mình nó không biết mà thôi. Hay nói cách khác, sư tỷ chính là người lạc hậu...
Vị giáo viên đáng kính sau một tràng thao thao bất tuyệt cũng rời lớp, sau đó lại là màn nhao nhao của lũ nhóc nhà giàu, Như Kỳ cảm thấy đau đầu, cứ nghĩ tới cảnh phải trải qua chuyện này trong bốn năm, nó thật sự thấy sợ hãi, đang đảo mắt cá chết nhìn cảnh tượng khóc như mây như mưa của mấy tiểu thư xinh đẹp, thì ngoài cửa, một hotgirl trong bộ dạng nữ anh hùng tiến thẳng vào lớp. Nguyên bản là mấy nhóc nhà giàu này đang nhao nhao khóc đưa tang ai đó, nhìn thấy nữ anh hùng này bỗng dưng im thin thít. Như Kỳ hoàn toàn ngạc nhiên trước phản ứng của bọn này, thầm than thở trong lòng hôm nay đứng là ngày không hoàn đạo, gặp toàn mấy chuyện lạ đời mà lạ đời hơn nữa là nữ anh hùng lại xăm xăm mang bộ mặt lạnh tiến thẳng về phía cuối lớp, cuối cùng là dừng lại trước mặt Như Kỳ.
- Cô là Hoàng Như Kỳ?
- Phải.
- Cô cũng là con gái của xã hội đen? Giờ giải lao, tại sân bóng.
Cũng? Này từ này nghĩa là sao? Như Kỳ còn đang suy nghĩ về từ này, thì cô nàng kia đã rời khỏi lớp.
- Thách đầu rồi.... cuối cùng cũng thách đầu rồi....
Một giọng nam mạnh mẽ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Kỳ.
Thách đấu?
Như Kỳ ngây người tại chỗ, đây vẫn là lần đầu tiên nó bị người khác thách đấu nha, đúng là qua hai năm mọi thứ phát triển nhanh quá đảo lộn hết mọi thứ rồi mà. Như Kỳ trợn mắt nhìn đám công tử tiểu thư trong lớp bắt đầu nhí nhổ, nam thì bắt đầu cá cược, nữ thì bắt đầu hẹn nhau tổ chức ăn mừng.
Như Kỳ thầm thở dài, mình đúng là già rồi, không theo kịp thời đại.
Như Kỳ cuối cùng cũng gian nan đào tẩu khỏi đám người dưới sân trường thì lại gặp phải đám bạn supper soi cùng lớp, nếu phải đem ra cân đo đong đếm thì mấy nhóc này còn phải gọi nó một tiếng chị, dù gì thì nó cũng lớn hơn bọn họ hai tuổi, ấy vậy mà bọn họ đã không biết “kính lão đắc thọ” còn đen nó ra soi từ sợi tóc đến móng tay, từ ba lô trên vai đến đôi giày dưới chân. Thật ra, chuyện lần này với chuyện cách đó mười phút cũng chẳng khác là bao mà còn có liên quan hẳn hoi. Như Kỳ thầm chửi trong bụng, không biết hôm nay là ngày gì mà lại đụng phải bọn công tử tiểu thư nhà giàu này, dưới sân trường thì bị gọi là đồ nhà quê, lên lớp học thì bị gọi là gái nhà nghèo. Nhìn đi, nhìn đi! Thật ra mà nói nhìn bản thân nó cũng đâu có nghèo mấy, đồng phục thì là đồng phục của trường, ba lô cũng là ba lô của Yan, giá trị không lớn nhưng mà cũng đâu có nhỏ, là tại nó không thích mang túi thôi, làm gì mà soi kỹ quá vậy.
- Này, không biết ở đâu ra vậy nhỉ?
- Trường này từ khi nào lại nhận sinh viên tình thương vậy?
- Nhà giàu mới nổi sao? Sao nhìn mặt lạ vậy?
....
Đó! Đó chính là những chủ đề chính mà lúc này bọn họ đang bàn tán với nhau. Người ta nói, nói xấu sau lưng là không tốt, bọn họ lúc này là vô cùng tốt, nói xấu trước mặt người khác hẳn hoi, là con nhà giàu thì có cái quyền này? Như Kỳ nghiến răng trèo trẹo, mắt long xòng xọc:
- Các người bàn tán đủ chưa? Muốn gì?
Lớp học có tất cả hai mươi người tính luôn Như Kỳ, hiện tại có mười chín cặp mắt đang nhìn nhau mà bàn tán về một cô gái con nhà nghèo nào đó đang lạc bước vào lớp họ, hoàn toàn bơ luôn câu nói của Như Kỳ, cũng hoàn toàn bơ luôn nhân vật chính trong cuộc bàn luận của họ.
Như Kỳ cảm thấy máu nóng đang dồn lên mặt, hai năm không ra đường, đúng là không nhận ra xã hội thay đổi nhanh như thế nào, toàn thể lũ nhóc này đều mắc bệnh gan béo phì hết rồi? Lần này bản sư tỷ quyết tâm phải chữa trị cho mấy em mới được, nếu không bản sư tỷ cảm thấy mình sống quá không có lương tâm rồi, nghĩ là làm, nó liếc mắt đảo quanh một vòng:
ẦM...
Tiếng đập bàn bỗng nhiên vang lên thành công cắt đứt dòng “tâm sự” của mười chín nam thanh nữ tú trong lớp.
Lúc này bọn họ người nhíu mày, người vòng tay, nhìn lên sinh vật lạ trên bục giảng mà không hề có sự ngạc nhiên hay sợ hãi như trong tưởng tượng của Như Kỳ, tình thế lúc này hoàn toàn đảo ngược lại, chính Như Kỳ mới là người ngạc nhiên trước biểu hiện của bọn họ nhưng sau đó sự lạnh lùng băng giá ngày nào được Như Kỳ cất sâu trong hai năm qua lại được nó lôi ra sài lại, nhưng cũng thành công làm lũ nhóc phải im lặng chú ý tới người trước mặt.
“Biểu hiện này người bình thường sẽ không bao giờ có, chẳng lẽ...”
- Cô ta là con gái của xã hội đen sao?
Một nghi vấn được đặt ra thành công thu hút sự chú ý của những người khác, cũng thành công làm Như Kỳ một lần nữa phải “tôn kính” sức tưởng tượng của lũ nhóc này. Côn đồ? Con gái của xã hội đen sao? Vậy mà cũng nghĩ ra được, mặt Như Kỳ đen thêm vài phần, khiến cho suy nghĩ của lũ nhóc càng thêm được khẳng định. Gì chứ? Đụng phải xã hội đen là hơi rắc rối nha, xã hội đen thì ngại cái gì chứ? Trong lúc không khí đang căng thẳng thì tiếng điện thoại của một bạn nhóc nào đó vang lên thành công thu hút ánh nhìn của những người khác:
- A lô.
- ...
- Đúng.
- ...
- Cái gì?
- ....
- Thật sao?
...
Sau một tràng câu hỏi cộc lốc cùng với sự ngạc nhiên vô bờ bến hiện trên mặt bạn nhóc nọ, chính là sự bùng nổ của cả lớp mà đặc biệt là các bạn nữ khi mà bạn ấy thông báo rằng “ Con gái của xã hội đen trước mặt họ đây chính là bạn gái của đại hotboy Trần Tuấn Vũ”.
Như Kỳ hoàn toàn đơ như cây cơ đứng giữa lớp dưới ánh nhìn như dao của các bạn nữ, các bạn nam thì hoàn toàn ngược lại, lại độ niềm nở trái ngược với lúc ban đầu, khiến Như Kỳ phải trợn mắt há miệng, chuyện gì đang xảy ra ? Nó làm bạn gái của hotboy từ lúc nào vậy? Nhìn mấy cô nàng đang khóc đến ngất xung quanh, Như Kỳ cảm thấy bản thân mình có vẻ quá lạc hậu không theo kịp thời đại rồi, thời đại này sinh viên có thể vì một hotboy nào đó mà có thể khóc đến chết đi sống dậy? Như Kỳ vừa cảm thán trong lòng, vừa tự tìm chỗ ngồi cho mình, thầm tự thôi miên mình rằng, không nên quan tâm đến lũ nhóc này, không nên, không nên...
...
Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng đến chấm dứt cục diện đang rối rắm của lớp này, nhìn biểu cảm hoàn toàn phớt lờ mấy khuôn mặt đầm đìa của mấy đứa nhóc kia của vị giáo viên đáng kính, Như Kỳ cuối cùng cũng hiểu rằng cảnh tượng này hoàn toàn rất quen thuộc, ít nhất là với vị giáo viên nọ.
- E ... hèm... nếu đã có mặt đầy đủ thì tôi giới thiệu luôn, trường chúng ta là ngôi trường chuyên đào tạo các thế hệ quản lý cho các công ty, tập đoàn trong cả nước, các anh chị ngồi ở đây chính là chủ nhân tương lai của công ty, tập đoàn nào đó,vậy nên tôi hy vọng các anh chị có thể tập trung để vượt qua bốn năm tại đây....bla...bla...
Giáo viên trên bục giảng thao thao bất tuyệt, Như Kỳ ngồi một mình một cõi cuối lớp cuối đầu trầm tư, trường này đào tạo các thể hệ quản lý, nó vào đây làm gì? Họ là tiểu thư công tử nhà giàu, tương lai quản lý công ty tập đoàn nhà mình, còn nó thì quản lý ai? Chớp chớp mắt vài cái, ngước nhìn vị giáo viên trên kia, thầm nghĩ về nhà phải trừng trị tên đầu sỏ nào đó mới được.
- ... Các anh chị sẽ học hai năm đầu với chương trình quản lý chung, hai năm sau sẽ phân ra các ngành kinh doanh, lúc đó các anh chị có thể đăng ký theo ngành mà mình muốn.
A... đây là trọng điểm nha, vậy lúc đó nó có thể theo chuyên ngành điện ảnh, nó muốn làm một nhà sản xuất phim.
Liếc quanh lớp một vòng, không có sự tập trung như Như Kỳ nghĩ, hầu hết việc họ đang làm chính là lướt web, nó thầm thương cho vị giáo viên trên kia, thao thao nói nhưng dưới đây chỉ có mình nó là chú ý lắng nghe.
Haizz!!! Ai nói sinh viên nghèo không tốt, sinh viên nghèo như nó mới biết tôn trọng giáo viên đó.
Như Kỳ thầm đắc ý trong lòng mà không biết rằng, vấn đề vị giáo viên kia nói, bọn họ ai cũng biết, chỉ có mình nó không biết mà thôi. Hay nói cách khác, sư tỷ chính là người lạc hậu...
Vị giáo viên đáng kính sau một tràng thao thao bất tuyệt cũng rời lớp, sau đó lại là màn nhao nhao của lũ nhóc nhà giàu, Như Kỳ cảm thấy đau đầu, cứ nghĩ tới cảnh phải trải qua chuyện này trong bốn năm, nó thật sự thấy sợ hãi, đang đảo mắt cá chết nhìn cảnh tượng khóc như mây như mưa của mấy tiểu thư xinh đẹp, thì ngoài cửa, một hotgirl trong bộ dạng nữ anh hùng tiến thẳng vào lớp. Nguyên bản là mấy nhóc nhà giàu này đang nhao nhao khóc đưa tang ai đó, nhìn thấy nữ anh hùng này bỗng dưng im thin thít. Như Kỳ hoàn toàn ngạc nhiên trước phản ứng của bọn này, thầm than thở trong lòng hôm nay đứng là ngày không hoàn đạo, gặp toàn mấy chuyện lạ đời mà lạ đời hơn nữa là nữ anh hùng lại xăm xăm mang bộ mặt lạnh tiến thẳng về phía cuối lớp, cuối cùng là dừng lại trước mặt Như Kỳ.
- Cô là Hoàng Như Kỳ?
- Phải.
- Cô cũng là con gái của xã hội đen? Giờ giải lao, tại sân bóng.
Cũng? Này từ này nghĩa là sao? Như Kỳ còn đang suy nghĩ về từ này, thì cô nàng kia đã rời khỏi lớp.
- Thách đầu rồi.... cuối cùng cũng thách đầu rồi....
Một giọng nam mạnh mẽ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Như Kỳ.
Thách đấu?
Như Kỳ ngây người tại chỗ, đây vẫn là lần đầu tiên nó bị người khác thách đấu nha, đúng là qua hai năm mọi thứ phát triển nhanh quá đảo lộn hết mọi thứ rồi mà. Như Kỳ trợn mắt nhìn đám công tử tiểu thư trong lớp bắt đầu nhí nhổ, nam thì bắt đầu cá cược, nữ thì bắt đầu hẹn nhau tổ chức ăn mừng.
Như Kỳ thầm thở dài, mình đúng là già rồi, không theo kịp thời đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.