Chương 26
Tịnh Yên
01/10/2016
Chương 26
Khi Như Kỳ có mặt ở sân bóng thì bốn phía khán đài, khán giả đã đông nghịt. Như Kỳ thầm hỏi với lượng sinh viên ít ỏi của mỗi lớp mà gom góp được lượng lớn khán giả như thế này, phải chăng đây là chính là tổng số sinh viên của trường này? Nhanh như vậy đã được nổi tiếng? Như Kỳ lại thầm hỏi không biết khi Ngọc Linh và Thiên Kỳ biết được, Hoàng Như Kỳ nó đã nổi danh toàn trường chỉ sau một buổi học sẽ có phản ứng như thế nào đây? Nhưng rất nhanh con gái của xã hội đen đã không cho phép Như Kỳ suy nghĩ thêm nữa khi mà cô nàng không hề báo trước đã tung một cú đá thẳng vào giữ mặt nó, nó nhanh chóng xoay người qua một bên né tránh đòn đánh mang tính thị uy này. Trên khán đài giờ đây khán giả đang gào rít không thua kém gì những trận chung kết võ thuật kịch tính trên thế giới.
Như Kỳ nhếch miệng, mặt lạnh tanh nhìn đối thủ trước mặt, muốn thị uy với nó? Đây là phong cách của xã hội đen? Vậy thì không cần phải khách sáo nhiều làm gì.
Con gái xã hội đen cũng không ngờ rằng cái người trông rõ ốm yếu trước mặt mình có thể nhanh nhẹn né tránh đòn vừa rồi của mình, nàng nhớ không nhầm là trước giờ còn chưa có đứa con gái nào có thể tránh được đòn này của nàng nha. Rõ ràng con gái của xã hội đen đã nhận định người trước mặt mình rất không tầm thường, phải hết sức cẩn thận.
Trên khán đài Trần Tuấn Vũ cùng hai người bạn của mình thản nhiên tựa lưng vào ghế như quý hoàng tử, ánh mắt vẫn đặt trên người cô bạn gái mới nhận định lúc sáng, đôi môi khẽ cong, anh rất tin tưởng vào cặp mắt của mình, đây rõ ràng là một cô bé thú vị, tương lai sắp tới có lẽ sẽ không phải buồn tẻ nữa rồi.
Dưới sân bóng, Như Kỳ khẽ nheo mắt nhìn thẳng con gái xã hội đen, chờ cô nàng lên tiếng, cô ta là người thách đấu vậy nên luật chơi cũng phải do cô ta đặt ra thì mới tính.
- Không cần biết làm thế nào, đánh thắng là được.
Thắng là được? Ánh mắt Như Kỳ trầm trầm nhưng khóe môi lại cong lên, đúng là chơi theo kiểu của xã hội đen.
- Như thế nào thì gọi là thắng?
- Đối phương không dậy nổi.
- Thắng cô tôi được gì?
Rõ ràng con gái xã hội đen đã hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Như Kỳ, nhưng nghĩ lại bản thân cô ta tự nhiên đi thách đấu người khác, nên đưa ra điều kiện cũng hợp lý.
- Tôi nợ cô một điều kiện.
- Được.
Đôi mắt Như Kỳ dần lạnh đi, chỉ có khóe môi vẫn cong cong nửa cười nửa không, tràn đầy tự tin, nó hòan toàn không biết, biểu hiện bây giờ của nó trong mắt người khác thật sự rất cuốn hút, ngay cả đối thủ trước mặt cũng mất mấy giây mới ổn định tinh thần.
Con gái xã hội đen lại một lần nữa phát thế tấn công trước, lần này cô nàng không dùng đòn chân nữa mà chuyển sang đòn tay, cô ta lao nhanh về phía Như Kỳ chớp nhoáng vung liên tiếp hai ba cú đấm. Như Kỳ nhanh chóng nghiêng người né đòn hoặc dùng tay cản lại, điều khiến nó ngạc nhiên là cô nàng đối thủ này tuy đấm liên tiêp nhưng lại không đấm vào mặt, nó thầm gật đầu trong lòng, đối thủ lần này của mình lại là một cô nàng đầy nghĩa khí, đã vậy...cứ tới thôi... có khi sau trận đấu này lại có thể quen thêm một người bạn tốt.
Bởi vì ra nhiều đòn cùng một lúc mà lại thất bại nên con gái xã hội đen không đủ thời gian để thu đòn, cũng không làm chậm nhịp đánh của đối phương nên lúc này Như Kỳ nhanh chóng nghiêng người bắt lấy bả vai cô nàng, chân nhanh chóng tạo một vòng cung tuyệt đẹp, và thế là, con gái xã hội đen bị gạt không thương tiếc thẳng cẳng nằm trên sàn.
Khán giả trên khán đài phấn khích la hét khiến Như Kỳ có cảm giác là bản thân mình chính là con khỉ đang diễn tuồng cho người ta xem. Nó khẽ nhíu mày, mắt lạnh lướt một vòng quanh khán đài. Những người này... thích chết?
Như Kỳ bước nhanh qua con gái xã hội đen, khi mà cô nàng tưởng rằng nó bỏ buộc thì bắt gặp phải cảnh tượng khó thấy trong đời, Như Kỳ cầm chai nước lọc trong tay tu một hơi, khóe mắt vẫn dõi theo đám đông trên khán đài, miệng nhếch lên, chai nước vốn trong tay nó bây giờ đang là một đường vòng cung trên không, mà nước còn xót lại trong chai theo đó cũng tạo thành một vòng cung hắt thẳng váo đám người trên kia.
Á ...
Mấy khán giả nữ bị hất nước thất thanh la lên.
Như Kỳ lạnh giá buông hai chữ : Câm miệng.
Đám đông không biết vì quá ngạc nhiên hay vì tác dụng của hai chữ kia mà lại thật sự im lặng, nó hài lòng nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người con gái xã hội đen,
- Bắt đầu thôi.
Con gái xã hội đen đơ lưỡi, bây giờ mới gọi là bắt đầu, vậy nãy giờ là gì?
Như Kỳ lùi lại hai bước, đến bước thứ ba thì dừng hẳn, nó muốn nhanh chóng kết thúc, không khí ở đây làm nó thấy vô cùng khó chịu. Khóe miệng khẽ cong, nó vững chãi tiến nhanh về phía trước tung hai cú đấm liên hoàn, mắt thấy cô nàng kia đều đỡ được, nó lại gập khủy tay, chỏ vào phí cằm, chân cũng nhanh chóng xoạt rộng, mang cả thân hình cô nàng tiếp đất lần hai.
Như Kỳ lại lùi về sao hai bước, chờ con gái xã hội đen đứng dậy ổn định, nó lại nhanh chóng trao tặng cho cô nàng hai cú đá liên hoàn, cuối cùng là một cú đá cao, lần này nó ra tay hơi nặng, cả thân hình con gái xã hội đen cứ thế mà lao thẳng về phái sau, cũng may dưới thềm đã trải sẵn đệm nếu không với cú ngã này nhẹ cũng phải trẹo hông, nặng chắc là gãy xương sườn.
Từ nãy giờ khán đài im thin thít, lúc đầu vì bọn họ ngạc nhiên, nhưng sau vài phút thấy những đòn vừa nhanh vừa hiểm của nó thì bọn họ đều mang tâm lý sợ hãi không dám lên tiếng, người ta là xã hội đen đó.
Như Kỳ nhìn dáng vẻ chật vật của con gái xã hội đen, mặt lạnh tanh không cảm xúc.
- Kết thúc được chưa?
Trái lại với khuôn mặt nghiêm túc lạnh gía của Như Kỳ, Con gái xã hội đen lại nằm thẳng dưới thảm thở hồng hộc nhưng khuôn mặt lại cười tươi trông rất sảng khoái, đã lâu như vậy rồi mới có người dám ra tay nặng với nàng như vậy.
- Này ba cô là ai vậy?
Trước câu hỏi của con gái xã hội đen, khuôn mặt vốn lạnh giá của Như Kỳ lại có xu hướng giảm nhiệt độ, nó biết thực ra cô nàng kia chỉ muốn biết đổi thủ hạ gục mình là ai, nhưng nó lại không muốn nói dối, càng không muốn nhắc tới người cha kia của mình, ông ta vốn dĩ không phải là cha.
- Tôi là trẻ mồ côi.
Câu trả lời của Như Kỳ một lần nữa khiến khán đài sục sôi, bọn họ ngạc nhiên, bọn họ búc xúc trường này khi nào lại nhận học sinh nghèo vậy chứ?
- Này, cô đừng lừa tôi, trẻ mồ côi mà có tiền vào trường này hả?
- Cô có chắc rằng trẻ mồ côi là không biết kiếm tiền?
- Ý cô là, cô vào trường này bằng tiền chính cô kiếm được.
- Phải.
Như Kỳ tự tin nhìn cô nàng ngồi dưới sàn, nhìn đi nhìn lại Như Kỳ càng cảm thấy cô nàng này hết sức đáng yêu, vậy nên trả lời nhiều hơn một câu cũng không sao đâu nhỉ?
- Cô thua rồi, nhớ điều kiện lúc nãy đấy.
- Cô muốn tôi làm gì?
- Chưa biết, suy nghĩ đã.
- Được.
Như Kỳ liếc cô nàng một cái rồi quay lưng vác balô lên vai đi thẳng.
- Này cô định cúp học hả?
Sau lưng lại vang lên giọng nói của cô nhóc nọ.
- Phải.
Đáp lại là giọng nói lạnh nhạt của Như Kỳ, cái gì mà cúp học, nó điều tra rồi, hôm nay chỉ lên làm quen lớp mà thôi chẳng có ai dạy cái gì đâu, hèn chi mà hai tên kia hôm nay cúp.
Đang âm thầm đem tám đời tổ tông của hai tên kia điểm danh một vòng, bất ngờ Như Kỳ nhìn thấy...
Ma ?
Giữa thanh thiên bạch nhật?
Giữa chốn đông người?
Mà ... ma này cũng đẹp trai quá chứ?
Khi Như Kỳ có mặt ở sân bóng thì bốn phía khán đài, khán giả đã đông nghịt. Như Kỳ thầm hỏi với lượng sinh viên ít ỏi của mỗi lớp mà gom góp được lượng lớn khán giả như thế này, phải chăng đây là chính là tổng số sinh viên của trường này? Nhanh như vậy đã được nổi tiếng? Như Kỳ lại thầm hỏi không biết khi Ngọc Linh và Thiên Kỳ biết được, Hoàng Như Kỳ nó đã nổi danh toàn trường chỉ sau một buổi học sẽ có phản ứng như thế nào đây? Nhưng rất nhanh con gái của xã hội đen đã không cho phép Như Kỳ suy nghĩ thêm nữa khi mà cô nàng không hề báo trước đã tung một cú đá thẳng vào giữ mặt nó, nó nhanh chóng xoay người qua một bên né tránh đòn đánh mang tính thị uy này. Trên khán đài giờ đây khán giả đang gào rít không thua kém gì những trận chung kết võ thuật kịch tính trên thế giới.
Như Kỳ nhếch miệng, mặt lạnh tanh nhìn đối thủ trước mặt, muốn thị uy với nó? Đây là phong cách của xã hội đen? Vậy thì không cần phải khách sáo nhiều làm gì.
Con gái xã hội đen cũng không ngờ rằng cái người trông rõ ốm yếu trước mặt mình có thể nhanh nhẹn né tránh đòn vừa rồi của mình, nàng nhớ không nhầm là trước giờ còn chưa có đứa con gái nào có thể tránh được đòn này của nàng nha. Rõ ràng con gái của xã hội đen đã nhận định người trước mặt mình rất không tầm thường, phải hết sức cẩn thận.
Trên khán đài Trần Tuấn Vũ cùng hai người bạn của mình thản nhiên tựa lưng vào ghế như quý hoàng tử, ánh mắt vẫn đặt trên người cô bạn gái mới nhận định lúc sáng, đôi môi khẽ cong, anh rất tin tưởng vào cặp mắt của mình, đây rõ ràng là một cô bé thú vị, tương lai sắp tới có lẽ sẽ không phải buồn tẻ nữa rồi.
Dưới sân bóng, Như Kỳ khẽ nheo mắt nhìn thẳng con gái xã hội đen, chờ cô nàng lên tiếng, cô ta là người thách đấu vậy nên luật chơi cũng phải do cô ta đặt ra thì mới tính.
- Không cần biết làm thế nào, đánh thắng là được.
Thắng là được? Ánh mắt Như Kỳ trầm trầm nhưng khóe môi lại cong lên, đúng là chơi theo kiểu của xã hội đen.
- Như thế nào thì gọi là thắng?
- Đối phương không dậy nổi.
- Thắng cô tôi được gì?
Rõ ràng con gái xã hội đen đã hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Như Kỳ, nhưng nghĩ lại bản thân cô ta tự nhiên đi thách đấu người khác, nên đưa ra điều kiện cũng hợp lý.
- Tôi nợ cô một điều kiện.
- Được.
Đôi mắt Như Kỳ dần lạnh đi, chỉ có khóe môi vẫn cong cong nửa cười nửa không, tràn đầy tự tin, nó hòan toàn không biết, biểu hiện bây giờ của nó trong mắt người khác thật sự rất cuốn hút, ngay cả đối thủ trước mặt cũng mất mấy giây mới ổn định tinh thần.
Con gái xã hội đen lại một lần nữa phát thế tấn công trước, lần này cô nàng không dùng đòn chân nữa mà chuyển sang đòn tay, cô ta lao nhanh về phía Như Kỳ chớp nhoáng vung liên tiếp hai ba cú đấm. Như Kỳ nhanh chóng nghiêng người né đòn hoặc dùng tay cản lại, điều khiến nó ngạc nhiên là cô nàng đối thủ này tuy đấm liên tiêp nhưng lại không đấm vào mặt, nó thầm gật đầu trong lòng, đối thủ lần này của mình lại là một cô nàng đầy nghĩa khí, đã vậy...cứ tới thôi... có khi sau trận đấu này lại có thể quen thêm một người bạn tốt.
Bởi vì ra nhiều đòn cùng một lúc mà lại thất bại nên con gái xã hội đen không đủ thời gian để thu đòn, cũng không làm chậm nhịp đánh của đối phương nên lúc này Như Kỳ nhanh chóng nghiêng người bắt lấy bả vai cô nàng, chân nhanh chóng tạo một vòng cung tuyệt đẹp, và thế là, con gái xã hội đen bị gạt không thương tiếc thẳng cẳng nằm trên sàn.
Khán giả trên khán đài phấn khích la hét khiến Như Kỳ có cảm giác là bản thân mình chính là con khỉ đang diễn tuồng cho người ta xem. Nó khẽ nhíu mày, mắt lạnh lướt một vòng quanh khán đài. Những người này... thích chết?
Như Kỳ bước nhanh qua con gái xã hội đen, khi mà cô nàng tưởng rằng nó bỏ buộc thì bắt gặp phải cảnh tượng khó thấy trong đời, Như Kỳ cầm chai nước lọc trong tay tu một hơi, khóe mắt vẫn dõi theo đám đông trên khán đài, miệng nhếch lên, chai nước vốn trong tay nó bây giờ đang là một đường vòng cung trên không, mà nước còn xót lại trong chai theo đó cũng tạo thành một vòng cung hắt thẳng váo đám người trên kia.
Á ...
Mấy khán giả nữ bị hất nước thất thanh la lên.
Như Kỳ lạnh giá buông hai chữ : Câm miệng.
Đám đông không biết vì quá ngạc nhiên hay vì tác dụng của hai chữ kia mà lại thật sự im lặng, nó hài lòng nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người con gái xã hội đen,
- Bắt đầu thôi.
Con gái xã hội đen đơ lưỡi, bây giờ mới gọi là bắt đầu, vậy nãy giờ là gì?
Như Kỳ lùi lại hai bước, đến bước thứ ba thì dừng hẳn, nó muốn nhanh chóng kết thúc, không khí ở đây làm nó thấy vô cùng khó chịu. Khóe miệng khẽ cong, nó vững chãi tiến nhanh về phía trước tung hai cú đấm liên hoàn, mắt thấy cô nàng kia đều đỡ được, nó lại gập khủy tay, chỏ vào phí cằm, chân cũng nhanh chóng xoạt rộng, mang cả thân hình cô nàng tiếp đất lần hai.
Như Kỳ lại lùi về sao hai bước, chờ con gái xã hội đen đứng dậy ổn định, nó lại nhanh chóng trao tặng cho cô nàng hai cú đá liên hoàn, cuối cùng là một cú đá cao, lần này nó ra tay hơi nặng, cả thân hình con gái xã hội đen cứ thế mà lao thẳng về phái sau, cũng may dưới thềm đã trải sẵn đệm nếu không với cú ngã này nhẹ cũng phải trẹo hông, nặng chắc là gãy xương sườn.
Từ nãy giờ khán đài im thin thít, lúc đầu vì bọn họ ngạc nhiên, nhưng sau vài phút thấy những đòn vừa nhanh vừa hiểm của nó thì bọn họ đều mang tâm lý sợ hãi không dám lên tiếng, người ta là xã hội đen đó.
Như Kỳ nhìn dáng vẻ chật vật của con gái xã hội đen, mặt lạnh tanh không cảm xúc.
- Kết thúc được chưa?
Trái lại với khuôn mặt nghiêm túc lạnh gía của Như Kỳ, Con gái xã hội đen lại nằm thẳng dưới thảm thở hồng hộc nhưng khuôn mặt lại cười tươi trông rất sảng khoái, đã lâu như vậy rồi mới có người dám ra tay nặng với nàng như vậy.
- Này ba cô là ai vậy?
Trước câu hỏi của con gái xã hội đen, khuôn mặt vốn lạnh giá của Như Kỳ lại có xu hướng giảm nhiệt độ, nó biết thực ra cô nàng kia chỉ muốn biết đổi thủ hạ gục mình là ai, nhưng nó lại không muốn nói dối, càng không muốn nhắc tới người cha kia của mình, ông ta vốn dĩ không phải là cha.
- Tôi là trẻ mồ côi.
Câu trả lời của Như Kỳ một lần nữa khiến khán đài sục sôi, bọn họ ngạc nhiên, bọn họ búc xúc trường này khi nào lại nhận học sinh nghèo vậy chứ?
- Này, cô đừng lừa tôi, trẻ mồ côi mà có tiền vào trường này hả?
- Cô có chắc rằng trẻ mồ côi là không biết kiếm tiền?
- Ý cô là, cô vào trường này bằng tiền chính cô kiếm được.
- Phải.
Như Kỳ tự tin nhìn cô nàng ngồi dưới sàn, nhìn đi nhìn lại Như Kỳ càng cảm thấy cô nàng này hết sức đáng yêu, vậy nên trả lời nhiều hơn một câu cũng không sao đâu nhỉ?
- Cô thua rồi, nhớ điều kiện lúc nãy đấy.
- Cô muốn tôi làm gì?
- Chưa biết, suy nghĩ đã.
- Được.
Như Kỳ liếc cô nàng một cái rồi quay lưng vác balô lên vai đi thẳng.
- Này cô định cúp học hả?
Sau lưng lại vang lên giọng nói của cô nhóc nọ.
- Phải.
Đáp lại là giọng nói lạnh nhạt của Như Kỳ, cái gì mà cúp học, nó điều tra rồi, hôm nay chỉ lên làm quen lớp mà thôi chẳng có ai dạy cái gì đâu, hèn chi mà hai tên kia hôm nay cúp.
Đang âm thầm đem tám đời tổ tông của hai tên kia điểm danh một vòng, bất ngờ Như Kỳ nhìn thấy...
Ma ?
Giữa thanh thiên bạch nhật?
Giữa chốn đông người?
Mà ... ma này cũng đẹp trai quá chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.