Chương 10: Bà đây không sợ anh
Trần Thị Hoàng Yến
19/06/2021
Thấy người đi rồi, Giản Ngân thở phào 1 hơi. Hù chết cô rồi!
Có ông trời mới biết cô muốn rời khỏi chỗ này như thế nào! 1 giây thôi cũng có thể mất mạng a.
Hơn nữa, họ Lãnh này... Anh ta có quan hệ gì với Lãnh Hiên chăng?
Thôi kệ, cô sợ bị diệt khẩu lắm, mà cô cũng chẳng thiết quan tâm!
Điều quan trọng bây giờ là đợi cô khỏe lại rồi... bỏ trốn.
...
Hơn 1 tuần trôi qua, cuộc sống của Giản Ngân vô cùng buồn tẻ. Mỗi ngày đúng giờ chỉ gặp bác sĩ và nữ hầu đưa thức ăn.
Hôm nay, như mọi bữa, cô vẫn hỏi cô ấy: "Nè cô bé, chừng nào mấy người mới thả tôi đi vậy? Không thì ít nhất cũng cho tôi đi dạo đi chứ?"
Nữ hầu nghe cô nói chuyện luyên thuyên vẫn không có biểu cảm nào.
Giản Ngân chỉ có thể thở dài. Tên khốn kia định nhốt cô cả đời thật đấy à? Một ngày nào đó nhất định cô sẽ đánh hắn, nói thật lòng đấy.
Bỗng 1 giọng nói trầm thấp vang lên. "Muốn đi?"
"AAAAAAA..."
Theo phản xạ, cô giật mình la lên. Lãnh Thiên Hàn có chút khó chịu, quát lên: "Cô ngậm miệng lại cho tôi."
Giản Ngân vội lấy tay che miệng lại. Huhu sao tên này xuất hiện không đúng lúc tí nào hết vậy.
Thấy cô gái trước mặt rươm rướm nước mắt, khuôn mặt nhỏ vốn hoảng sợ mà trở nên tái mét, anh miết mi tâm.
"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi." Nói xong anh trả lại điện thoại cho cô rồi rời đi.
Giản Ngân nằm trên giường, khôi phục lại thần sắc. Chân cô bây giờ đã khỏi, sức khỏe cũng khá ổn định.
Cô mở điện thoại lên, kiểm tra một lượt. Sau đó cô mở 1 phần mềm lên, nhấn nhấn vài cái rồi tắt.
Mấy ngày nay cô cũng đã quan sát rất kĩ phòng vệ của căn biệt thự này. Bây giờ cô chỉ cần đợi kết cấu và bố trí vệ sĩ của nơi này được tải về là tối có thể rời đi.
2 phút sau, điện thoại "Ting" 1 tiếng. Cô nhìn vào, khẽ nhếch miệng cười khẽ.
...
Buổi tối, đúng vào lúc 8 giờ, 1 cái bóng đen từ cửa sổ lầu 1 nhảy xuống.
Đau chết cô mất thôi! Sao nơi này cao hơn bình thường thế!
Dù sao tính mạng đang đặt cược trong 5 phút này, Giản Ngân không dám lơ là 1 giây nào. Cô men theo hàng cây, vừa né vệ sĩ vừa tìm đến 1 hướng của tường cổng.
Đến nơi cũng đã trôi qua 3 phút. Bây giờ chỉ còn chưa tới 2 phút để cô thoát khỏi nơi này.
Không nghĩ nhiều, cô lập tức dùng hết sức nhảy lên, rồi lấy tay vịn vào bắt đầu trèo lên.
Nhảy ra ngoài rồi, cô quay lại căn biệt thự, giơ ngón giữa lên. Mẹ kiếp, bà đây không sợ anh nhé!
Sau đó, cô xoay người tiêu soái rời đi. Cô không biết rằng mọi hành động của mình đều đã bị Lãnh Thiên Hàn thấy.
Trên tầng cao nhất của biệt thự, người đàn ông trên tay cầm ly rượu, mắt nhìn vào màn hình camera.
Bên cạnh, một thiếu niên cung kính hỏi: "Satan, cô ta trốn rồi, cần bắt lại không?"
Lãnh Thiên Hàn trầm mặc không nói gì. Sau 1 vài phút, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Bắt?"
"Thuộc hạ nói sai, là đón cô ấy trở lại đây."
Anh khẽ nhếch miệng cười, châm biếm nói: "Cô ta chỉ cần 2 phút là có được bố trí căn biệt thự, 5 phút để thoát khỏi nơi đây. Các người nghĩ cô ấy là phế vật à?"
John cúi đầu không dám thở mạnh. Chính anh cũng không ngờ đến việc cô có thể làm được đến nước này.
"Ngươi, đi lĩnh hình phạt. Kêu No2 đi theo bảo vệ cô ấy đi."
No2? Ngài lại cử No2 đi bảo vệ 1 người có địch ý với mình?
John chỉ có thể rơi nước mắt mà làm theo. Ai bảo người ta là boss, là chủ nhân chứ!
Còn lại 1 mình trong phòng, Lãnh Thiên Hàn nhìn cô gái giơ ngón tay với mình, khóe miệng mỉm cười. "Giản Ngân, thời gian chúng ta còn dài."
Có ông trời mới biết cô muốn rời khỏi chỗ này như thế nào! 1 giây thôi cũng có thể mất mạng a.
Hơn nữa, họ Lãnh này... Anh ta có quan hệ gì với Lãnh Hiên chăng?
Thôi kệ, cô sợ bị diệt khẩu lắm, mà cô cũng chẳng thiết quan tâm!
Điều quan trọng bây giờ là đợi cô khỏe lại rồi... bỏ trốn.
...
Hơn 1 tuần trôi qua, cuộc sống của Giản Ngân vô cùng buồn tẻ. Mỗi ngày đúng giờ chỉ gặp bác sĩ và nữ hầu đưa thức ăn.
Hôm nay, như mọi bữa, cô vẫn hỏi cô ấy: "Nè cô bé, chừng nào mấy người mới thả tôi đi vậy? Không thì ít nhất cũng cho tôi đi dạo đi chứ?"
Nữ hầu nghe cô nói chuyện luyên thuyên vẫn không có biểu cảm nào.
Giản Ngân chỉ có thể thở dài. Tên khốn kia định nhốt cô cả đời thật đấy à? Một ngày nào đó nhất định cô sẽ đánh hắn, nói thật lòng đấy.
Bỗng 1 giọng nói trầm thấp vang lên. "Muốn đi?"
"AAAAAAA..."
Theo phản xạ, cô giật mình la lên. Lãnh Thiên Hàn có chút khó chịu, quát lên: "Cô ngậm miệng lại cho tôi."
Giản Ngân vội lấy tay che miệng lại. Huhu sao tên này xuất hiện không đúng lúc tí nào hết vậy.
Thấy cô gái trước mặt rươm rướm nước mắt, khuôn mặt nhỏ vốn hoảng sợ mà trở nên tái mét, anh miết mi tâm.
"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi." Nói xong anh trả lại điện thoại cho cô rồi rời đi.
Giản Ngân nằm trên giường, khôi phục lại thần sắc. Chân cô bây giờ đã khỏi, sức khỏe cũng khá ổn định.
Cô mở điện thoại lên, kiểm tra một lượt. Sau đó cô mở 1 phần mềm lên, nhấn nhấn vài cái rồi tắt.
Mấy ngày nay cô cũng đã quan sát rất kĩ phòng vệ của căn biệt thự này. Bây giờ cô chỉ cần đợi kết cấu và bố trí vệ sĩ của nơi này được tải về là tối có thể rời đi.
2 phút sau, điện thoại "Ting" 1 tiếng. Cô nhìn vào, khẽ nhếch miệng cười khẽ.
...
Buổi tối, đúng vào lúc 8 giờ, 1 cái bóng đen từ cửa sổ lầu 1 nhảy xuống.
Đau chết cô mất thôi! Sao nơi này cao hơn bình thường thế!
Dù sao tính mạng đang đặt cược trong 5 phút này, Giản Ngân không dám lơ là 1 giây nào. Cô men theo hàng cây, vừa né vệ sĩ vừa tìm đến 1 hướng của tường cổng.
Đến nơi cũng đã trôi qua 3 phút. Bây giờ chỉ còn chưa tới 2 phút để cô thoát khỏi nơi này.
Không nghĩ nhiều, cô lập tức dùng hết sức nhảy lên, rồi lấy tay vịn vào bắt đầu trèo lên.
Nhảy ra ngoài rồi, cô quay lại căn biệt thự, giơ ngón giữa lên. Mẹ kiếp, bà đây không sợ anh nhé!
Sau đó, cô xoay người tiêu soái rời đi. Cô không biết rằng mọi hành động của mình đều đã bị Lãnh Thiên Hàn thấy.
Trên tầng cao nhất của biệt thự, người đàn ông trên tay cầm ly rượu, mắt nhìn vào màn hình camera.
Bên cạnh, một thiếu niên cung kính hỏi: "Satan, cô ta trốn rồi, cần bắt lại không?"
Lãnh Thiên Hàn trầm mặc không nói gì. Sau 1 vài phút, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Bắt?"
"Thuộc hạ nói sai, là đón cô ấy trở lại đây."
Anh khẽ nhếch miệng cười, châm biếm nói: "Cô ta chỉ cần 2 phút là có được bố trí căn biệt thự, 5 phút để thoát khỏi nơi đây. Các người nghĩ cô ấy là phế vật à?"
John cúi đầu không dám thở mạnh. Chính anh cũng không ngờ đến việc cô có thể làm được đến nước này.
"Ngươi, đi lĩnh hình phạt. Kêu No2 đi theo bảo vệ cô ấy đi."
No2? Ngài lại cử No2 đi bảo vệ 1 người có địch ý với mình?
John chỉ có thể rơi nước mắt mà làm theo. Ai bảo người ta là boss, là chủ nhân chứ!
Còn lại 1 mình trong phòng, Lãnh Thiên Hàn nhìn cô gái giơ ngón tay với mình, khóe miệng mỉm cười. "Giản Ngân, thời gian chúng ta còn dài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.