Chương 9: Hình như tôi bị mất trí nhớ rồi!
Trần Thị Hoàng Yến
19/06/2021
10 giây sau, 1 vị bác sĩ bước vào. Khám một lúc lâu, ông ấy mới dặn dò cho nữ hầu đó.
Sau khi vị bác sĩ rời đi, cô hầu cũng bảo sẽ nấu cháo cho cô rồi đi mất.
Giản Ngân nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu số cô không may mắn thì cũng đành chấp nhận thôi!
"Cạch", một thân hình cao lớn bước vào. Cảm thấy không khí bỗng trở nên lạnh hơn, Giản Ngân mở mắt.
Nhìn người mới tiến vào, Giản Ngân có chút hoảng hốt. Má ơi, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa rồi!
Người đàn ông thấy cô đang đánh giá mình, có chút không hài lòng. Đôi mắt phượng hơi nhíu, đôi môi mỏng mím lại. Anh ta nhìn cô, mở miệng: "Thế nào rồi?"
Giản Ngân giật mình trả lời: "Vẫn ổn."
Đây không phải Carlos, mà là Satan, Satan, Satan đó, điều quan trọng phải nói 3 lần.
Anh ta là ai? Là vị vua của thế giới ngầm, là nỗi kinh sợ của rất nhiều quốc gia.
Kiếp trước, khi cùng Lâm Minh Vũ đến Las Vegas để giao dịch, cô đã gặp người đàn ông trong truyền thuyết này.
Chẳng trách, hôm đó tại quán bar Charlies, Katie lại xuất hiện. Đó chẳng phải là một trong những thuộc hạ của anh ta sao?
"Được, vậy nói chuyện chút nào."
Giản Ngân thiếu điều nhảy dựng lên. Tôi với anh có thù oán gì đâu mà nói!
"Hình như... giữa hai chúng ta không có gì để nói cả."
Anh ta khẽ nhướng mày lên. "Không có?"
Giản Ngân cố gắng lục lại trí nhớ của mình. Không có thiệt mà!
"Hình như... là không."
Sau đó cô bổ sung thêm. "À nếu có là anh đã cứu tôi đấy! Cảm ơn~!"
Người đàn ông hơi bất ngờ trước câu nói đó.
"Vậy cô định trả công thế nào?"
Giản Ngân suy nghĩ 1 lát, cẩn thận mở lời: "Hay... tôi đưa tiền cho anh?"
Vừa dứt lời, không khí bỗng dưng lạnh xuống âm độ. Cô muốn khóc luôn. Giờ cô có gì ngoài tiền đâu?
Anh ta nhìn cô như sắp khóc đến nơi, thu lại vẻ cao ngạo của mình.
"1 tháng trước, cô làm hỏng 2 đơn hàng của tôi, làm bên tôi lỗ hơn 1 tỷ. Cô định giải quyết sao?"
"..." Trực tiếp knock-out.
Tháng trước, bên cảnh sát nhờ hacker tìm địa điểm giao hàng của 1 băng tội phạm. Không biết bằng cách nào, bọn họ liên hệ nhờ cô giúp.
Dĩ nhiên, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, hoàn thành nó rất thuận lợi. Hai đơn hàng đó bị cảnh sát thu được, bắt rất nhiều tên có liên quan.
Sau đó cô rút tài khoản mỗi người 500 USD. Còn xử lý sao cô không để ý.
Bây giờ trong lòng cô khóc thét lên. Mama ơi, help me~
Giản Ngân cố gắng an ủi bản thân. "Tôi không nhớ gì cả. Hình như... tôi... bị mất trí nhớ rồi."
"Ồ? Nhớ không nhầm khi nãy cô mới nói tôi cứu cô cơ đấy."
Giản Ngân hận không thể tát cho mình một bạt tay. Cho mi ngu nè!
"Người thông minh nhìn qua đều thấy tôi với anh không phải anh em, cũng chẳng phải thân thích gì. Mà tôi đang bị thương, nên chỉ có thể là anh đã cứu tôi."
Chết rồi, nói nhiều như vậy có khi nào tí nữa anh ta băm cô cho cá ăn không?
Nghe cô có chết cũng không thừa nhận, ánh mắt anh ta hơi lóe lên ý cười. Đây là lần đầu tiên có người dám cãi tay đôi với anh!
Phải biết, bình thường chỉ cần 1 tí làm anh phật lòng là tên đó sẽ biến mất.
"Mất trí nhớ? Vậy thì tốt. Đợi cô khôi phục trí nhớ rồi tôi sẽ thả cô đi."
Đừng mà... "Nếu... nếu không thì sao?"
"Thì..." Khóe miệng người ấy nhếch lên. "Cô chỉ có thể ở lại đây mãi mãi."
Nói xong, anh ta đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng. Trước khi đi, anh ta dừng lại. "Tên tôi là Lãnh Thiên Hàn."
Sau khi vị bác sĩ rời đi, cô hầu cũng bảo sẽ nấu cháo cho cô rồi đi mất.
Giản Ngân nằm trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Nếu số cô không may mắn thì cũng đành chấp nhận thôi!
"Cạch", một thân hình cao lớn bước vào. Cảm thấy không khí bỗng trở nên lạnh hơn, Giản Ngân mở mắt.
Nhìn người mới tiến vào, Giản Ngân có chút hoảng hốt. Má ơi, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa rồi!
Người đàn ông thấy cô đang đánh giá mình, có chút không hài lòng. Đôi mắt phượng hơi nhíu, đôi môi mỏng mím lại. Anh ta nhìn cô, mở miệng: "Thế nào rồi?"
Giản Ngân giật mình trả lời: "Vẫn ổn."
Đây không phải Carlos, mà là Satan, Satan, Satan đó, điều quan trọng phải nói 3 lần.
Anh ta là ai? Là vị vua của thế giới ngầm, là nỗi kinh sợ của rất nhiều quốc gia.
Kiếp trước, khi cùng Lâm Minh Vũ đến Las Vegas để giao dịch, cô đã gặp người đàn ông trong truyền thuyết này.
Chẳng trách, hôm đó tại quán bar Charlies, Katie lại xuất hiện. Đó chẳng phải là một trong những thuộc hạ của anh ta sao?
"Được, vậy nói chuyện chút nào."
Giản Ngân thiếu điều nhảy dựng lên. Tôi với anh có thù oán gì đâu mà nói!
"Hình như... giữa hai chúng ta không có gì để nói cả."
Anh ta khẽ nhướng mày lên. "Không có?"
Giản Ngân cố gắng lục lại trí nhớ của mình. Không có thiệt mà!
"Hình như... là không."
Sau đó cô bổ sung thêm. "À nếu có là anh đã cứu tôi đấy! Cảm ơn~!"
Người đàn ông hơi bất ngờ trước câu nói đó.
"Vậy cô định trả công thế nào?"
Giản Ngân suy nghĩ 1 lát, cẩn thận mở lời: "Hay... tôi đưa tiền cho anh?"
Vừa dứt lời, không khí bỗng dưng lạnh xuống âm độ. Cô muốn khóc luôn. Giờ cô có gì ngoài tiền đâu?
Anh ta nhìn cô như sắp khóc đến nơi, thu lại vẻ cao ngạo của mình.
"1 tháng trước, cô làm hỏng 2 đơn hàng của tôi, làm bên tôi lỗ hơn 1 tỷ. Cô định giải quyết sao?"
"..." Trực tiếp knock-out.
Tháng trước, bên cảnh sát nhờ hacker tìm địa điểm giao hàng của 1 băng tội phạm. Không biết bằng cách nào, bọn họ liên hệ nhờ cô giúp.
Dĩ nhiên, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, hoàn thành nó rất thuận lợi. Hai đơn hàng đó bị cảnh sát thu được, bắt rất nhiều tên có liên quan.
Sau đó cô rút tài khoản mỗi người 500 USD. Còn xử lý sao cô không để ý.
Bây giờ trong lòng cô khóc thét lên. Mama ơi, help me~
Giản Ngân cố gắng an ủi bản thân. "Tôi không nhớ gì cả. Hình như... tôi... bị mất trí nhớ rồi."
"Ồ? Nhớ không nhầm khi nãy cô mới nói tôi cứu cô cơ đấy."
Giản Ngân hận không thể tát cho mình một bạt tay. Cho mi ngu nè!
"Người thông minh nhìn qua đều thấy tôi với anh không phải anh em, cũng chẳng phải thân thích gì. Mà tôi đang bị thương, nên chỉ có thể là anh đã cứu tôi."
Chết rồi, nói nhiều như vậy có khi nào tí nữa anh ta băm cô cho cá ăn không?
Nghe cô có chết cũng không thừa nhận, ánh mắt anh ta hơi lóe lên ý cười. Đây là lần đầu tiên có người dám cãi tay đôi với anh!
Phải biết, bình thường chỉ cần 1 tí làm anh phật lòng là tên đó sẽ biến mất.
"Mất trí nhớ? Vậy thì tốt. Đợi cô khôi phục trí nhớ rồi tôi sẽ thả cô đi."
Đừng mà... "Nếu... nếu không thì sao?"
"Thì..." Khóe miệng người ấy nhếch lên. "Cô chỉ có thể ở lại đây mãi mãi."
Nói xong, anh ta đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng. Trước khi đi, anh ta dừng lại. "Tên tôi là Lãnh Thiên Hàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.