Chương 4: Chương 2.2
Diệp Lạc Vô Tâm
06/12/2018
Em trai của Hạ Ưu là Hạ Tranh cuối cùng đã phụ lòng kỳ vọng của bố mẹ,
không thi đỗ đại học. Nhà họ Hạ cũng không lấy tiền đâu ra cho cậu ta
vào một trường đại học dân lập với học phí đắt đỏ. Thế nên Lý Điện đành
phải nhờ người quen và các mối quan hệ tìm cho Hạ Tranh vào làm công
nhân ở nhà máy khá lớn, mức lương mặc dù hơi thấp, nhưng lại không vất
vả chút nào.
Tuy nhiên, Hạ Tranh đâu phải là người an phận làm công việc này? Cậu ta đánh bạc, lấy trộm tiền nhà họ Hạ tích lũy được đi đánh bạc, rồi oán trách bố mẹ đem tiền của nhà đi cho Hạ Ưu học đại học, làm lỡ dở tiền đồ của cậu ta.
Một buổi chiều mùa hè, Lý Điện cùng Hạ Ưu về thăm bố mẹ, đúng lúc gặp cảnh ông Hạ và cậu con trai Hạ Tranh đang cãi nhau. Ông Hạ tuổi đã cao, tim không khỏe, bị cậu con trai làm cho tức đến nỗi tức ngực khó chịu, ngồi trên ghế xô pha thở gấp, không nói được câu nào.
Hạ Tranh càng tỏ ra quá đáng, luôn miệng gào lên: “Ông không đưa tiền cho tôi là muốn dành tiền để cho Hạ Ưu có phải không? Chị ta là do các người mua về mà. Bố mẹ ruột của chị ta không cần chị ta, thế mà các người lại coi chị ta như báu vật, các người nuôi chị ta đã là tích đức rồi, lẽ nào còn muốn dành cả gia sản này cho chị ta sao? Chị ta đừng có mà nằm mơ!”
Hạ Ưu vừa hay đứng ngoài cửa nghe thấy câu nói này, món quà trong tay rơi bịch xuống đất. Lý Điện lần đầu tiên đến thăm nhà đã phải chứng kiến cảnh này cũng không biết phải làm sao.
Ông Hạ thấy Hạ Ưu khóc nức nở thì giận dữ tát Hạ Tranh một cái. Hạ Tranh bị tát, càng trở nên mất kiểm soát, chỉ vào Hạ Ưu quát mắng bằng những lời nói thô tục như dao đâm vào tim. Lý Điện không thể chịu nổi nữa, bất chấp sự can ngăn của Hạ Ưu, lao đến đánh nhau với Hạ Tranh.
Ông Hạ bị kích động, phẫn nộ quá ngất đi, ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Hạ Ưu đã liên tục ở bệnh viện chăm bố khoảng nửa tháng, Lý Điện cũng ở bên cô suốt nửa tháng đó, còn Hạ Tranh thì không thấy mặt mũi đâu.
Ông Hạ mất đúng vào sinh nhật của Hạ Ưu, cũng chính là ngày Hạ Ưu được nhà họ Hạ đón về.
Lúc hấp hối, dù trên người cắm đầy ống dẫn, dù người gầy ốm chỉ còn da bọc xương, nhưng ông Hạ vẫn dùng bàn tay gầy guộc của mình nắm chặt lấy tay của Hạ Ưu không nỡ buông.
Hạ Ưu cố nén tiếng khóc, nhưng không kìm được, người bố nuôi lau nước mắt cho cô, nghẹn ngào nói: “Hạ Tranh không hiểu chuyện, nhưng dù sao nó cũng là con của bố, là em trai của con… Sau này bố không còn trên đời này nữa, Hạ Tranh đành nhờ cậy vào con.”
Cô gật đầu thật mạnh. “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Hạ Tranh thật tốt.”
Ông Hạ biết lời hứa này đối với cô là quá khó, nhưng cô vẫn gánh vác, vì dù sao Hạ Tranh là con trai ruột của ông và là em trai của cô.
Từ sau khi bố nuôi qua đời, tinh thần của mẹ nuôi cô rất tệ, có triệu chứng trầm cảm nhẹ. Hạ Ưu không thể không gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ nuôi và em trai.
Để chữa bệnh cho mẹ nuôi và dọn dẹp hậu quả hết lần này đến lần khác cho đứa em trai hư đốn, Hạ Ưu và Lý Điện phải đối diện với áp lực kinh tế ngày càng lớn. Nhưng sự chăm sóc Hạ Ưu dành cho Hạ Tranh vẫn không làm cho cậu ta trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, trái lại, cậu ta càng trở nên ngang ngược, đốn mạt. Để có tiền đánh bạc, cậu ta vay lãi cao, đến khi tiền vốn lẫn tiền lãi đã lên đến mười mấy vạn tệ không thể trả được, cậu ta bị người ta đánh cho mặt mũi tím bầm, quỳ trước mặt Hạ Ưu cầu xin cô cứu cậu ta.
Lý Điện khuyên cô không nên tiếp tục nuông chiều Hạ Tranh nữa, đó không phải là cứu mà là đang hủy hoại cậu ta, cũng hủy hoại chính bản thân Hạ Ưu.
Hạ Ưu trầm mặc rất lâu, cô không phải là người không biết đạo lý, nhưng thấy Hạ Tranh bị ép đến con đường cùng, hoảng hốt như chó mất chủ như thế, cô làm sao có thể bỏ mặc? Cô đành phải lấy số tiền tiết kiệm của cô và Lý Điện dành để mua nhà ra trả nợ lãi cao cho Hạ Tranh.
Sau đó, cô từ bỏ công việc kế toán thu nhập ổn định và chuyển sang việc kinh doanh nhà đất. Công việc này đối với Hạ Ưu không chỉ vất vả, mà còn đầy thách thức. Một cô gái trầm tĩnh, hướng nội phải đối mặt với đủ loại khách hàng khác nhau, các chủ doanh nghiệp khác nhau để chào hỏi, nói những lời hay ý đẹp với họ.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ kêu ca phàn nàn, trái lại, hằng ngày cô luôn cố gắng nỗ lực làm việc, tích cực chủ động hẹn khách hàng, nở nụ cười xán lạn nhất để dẫn khách hàng đi xem nhà, xem phòng. Một tuần bảy ngày, cô làm việc từ tám giờ sáng đến chín giờ tối không nghỉ, đói hoa mắt mà chỉ ăn vài miếng cơm, sau đó lại tiếp tục đi thuyết phục khách hàng.
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, cô mặc chiếc áo đồng phục mỏng manh đứng đợi khách hàng bên ngoài chung cư nhỏ, đợi hơn một tiếng đồng hồ, lúc gặp mặt chào hỏi họ, giọng nói của cô còn run, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Một lần khác, vì đi muộn, cô đã phải chạy lên cầu thang khi đang đi giày cao gót nên bị trẹo chân, nhưng cô cố nhịn đau dẫn khách hàng tham quan hai căn nhà.
Những vất vả, khổ sở này, cô chưa từng kêu ca một câu nào với Lý Điện, vì cô biết, Lý Điện rất thương cô, để giúp cô chia sẻ gánh nặng cơm áo gạo tiền, anh cũng đã làm việc bất kể ngày đêm. Ngoài ra, anh còn phải chăm sóc cho hơn một trăm chú chó, mỗi ngày đều mệt thở không ra hơi. Có lần Hạ Ưu khuyên anh, nếu làm việc muộn quá thì không nên về nhà, cứ ở lại xưởng sửa xe, như vậy sẽ có thêm thời gian để nghỉ.
Lý Điện nói: “Anh biết em nhát gan, sợ phải ngủ một mình, nếu anh không ở bên cạnh em, chắc chắn em sẽ không ngủ được.”
Hạ Ưu nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, cô nghĩ, chỉ cần có Lý Điện ở bên, cô sẽ chẳng sợ bất cứ điều gì nữa.
Không sợ khổ, không sợ mệt, không sợ khóc, cũng không sợ khó khăn.
Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ, không chỉ cô không giữ lại được thời gian và niềm vui, mà có một ngày Lý Điện cũng rời bỏ cô đi mất.
Sự ra đi của Lý Điện chính là vì Hạ Tranh.
Hạ Tranh mượn tiền của bạn mua cổ phiếu, khi bị thua lỗ, cậu ta biết Hạ Ưu cũng không có tiền trả nợ cho cậu ta nên nghĩ ra một cách: Lén bán hơn một trăm con chó mà Lý Điện đang nuôi cho bọn buôn chó để lấy tiền trả nợ.
Bọn buôn chó dẫn một đám người đến dắt chó đi, Lý Điện ra sức ngăn cản, nhưng sự ngăn cản của anh chỉ đổi lại những vết thương đầy mình, hoàn toàn không có tác dụng.
Lúc Hạ Ưu nghe tin chạy đến thì nhìn thấy Lý Điện toàn thân dính đầy máu nằm trên đất, mắt trừng trừng nhìn Cọp và những con chó anh nhận nuôi bị bắt lên xe, rồi bị nhốt trong chuồng sắt nặng nề.
Trong mắt của Cọp tràn đầy sự hoảng sợ và bi thương. Nó nằm bẹp trên xe nhìn anh, kêu thảm thiết như muốn xé nát tim phổi anh.
Có lẽ nó đã đoán ra, những tên bắt chó kia sẽ mang chúng bán đi và cuộc đời chúng sẽ xuống địa ngục.
Hạ Ưu đưa Lý Điện toàn thân dính đầy máu vào bệnh viện, rồi chạy đi báo cảnh sát.
Cô biết, lần này cô không thể nào khoan dung cho Hạ Tranh được nữa, Hạ Tranh cần phải trả giá bởi tất cả những việc mà cậu ta đã gây ra.
Sau khi viết xong bản tường trình ở đồn cảnh sát, Hạ Ưu về nhà hầm một nồi canh gà đến bệnh viện thăm Lý Điện, nhưng không ngờ anh đã rời khỏi bệnh viện, dứt khoát và nhanh chóng như cơn gió vô tình.
Tối ngày thứ hai sau khi bỏ đi, Lý Điện đã gửi cho cô một tin nhắn. “Hạ Ưu, xin lỗi! Hãy quên anh đi!”
Sau đó, di động của anh tắt máy và không bao giờ gọi được nữa.
Hạ Ưu không chịu từ bỏ, cô đi tìm anh khắp nơi, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào về Lý Điện.
Người đó đã thực sự rời bỏ cô, giống như chưa từng quen biết.
Một tuần sau, Hạ Tranh bị cảnh sát bắt với tội danh đánh bạc có tổ chức, bán và giết hại động vật phi pháp.
Hạ Ưu đối diện với nỗi đau tuyệt vọng của mẹ nuôi, đối diện với mái nhà trống hơ trống hoác, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tiếp tục công việc, chèo chống ngôi nhà đã đổ nát, chờ đợi Lý Điện quay trở về.
Thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Trong ba năm đó, Hạ Ưu đã đổi rất nhiều việc, công việc cuối cùng chính là làm nhân viên marketing cho một công ty bất động sản nổi tiếng. Cô nhận mức lương ít ỏi nuôi bản thân, nuôi mẹ già và một phần dành cho đứa em trai trong tù.
Cô bị gánh nặng cuộc sống đè nặng đến nỗi thở không ra hơi, lúc nào cũng nghĩ mình là một con ruồi đang nhảy loạn xạ trong bình thủy tinh, nhìn thì sáng sủa mà lại không tìm thấy đường ra.
Lý Điện, người đàn ông đã từng đem lại cho cô sự ấm áp, ánh sáng và trở thành chồng của cô, chính là gam màu rực rỡ duy nhất trong cuộc đời của cô.
Khi ở bên cạnh anh, cô tràn đầy hy vọng vào tương lai, chỉ cần cùng anh đối mặt với mọi chuyện thì cho dù có mưa gió bão bùng cô cũng không sợ hãi.
Nhưng khi Lý Điện rời bỏ cô, giống như con diều bị đứt dây, mọi thứ hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cô rơi xuống cái động không đáy của bóng tối, lại phải đối mặt với cuộc sống một mình, sự cô độc, nghèo khổ, mệt mỏi ầm ầm kéo đến… Cô chỉ nghĩ mình đang ở trong ngôi nhà cỏ tranh xập xệ, thủng lỗ chỗ, không thể tránh được gió lạnh mưa tuôn.
6.
Hạ Ưu cũng từng nghĩ, không biết bố mẹ ruột của cô trông như thế nào, họ có nhớ đến sự tồn tại của cô không?
Cô cũng muốn đi tìm họ, nhưng cô không đi, vì biển người mênh mông, cô không biết tìm họ ở đâu. Hơn nữa, cho dù có tìm thấy, cô cũng không biết phải đối diện với họ như thế nào, khi cô vẫn còn là đứa trẻ đỏ hỏn quấn tã thì họ là người vứt bỏ cô cơ mà.
Sau đó, chính họ lại tìm thấy cô.
Hai mươi mấy năm không gặp, hai bên đều không biết nhau, chỉ dựa vào gương mặt để bố mẹ nhận ra cô.
Bố ruột cô nói, năm đó ông nhất thời hồ đồ nên mới đem tặng cô cho người ta, lúc ấy trái tim ông cũng đau đớn như dao cứa. Vốn nghĩ rằng sinh thêm một đứa con nữa thì nỗi đau sẽ vơi bớt, nhưng cho đến hôm nay, khi người con trai của họ đã trưởng thành mà nỗi nhớ nhung khắc khoải về đứa con mình bỏ rơi là Hạ Ưu vẫn không giảm đi chút nào.
Những năm qua, họ luôn đi tìm Hạ Ưu. Hôm nay gặp lại, người mẹ ruột khóc đến mức xé gan xé ruột, quỳ xuống trước mặt Hạ Ưu cầu xin cô tha thứ, luôn miệng nói năm ấy bà là kẻ có tội.
Hạ Ưu trầm mặc nhìn bậc sinh thành đã bỏ rơi mình, niềm vui và nỗi đau hòa quyện khiến cô khóc không được mà cười cũng không xong. Cô chỉ cảm thấy rất mệt, chỉ hy vọng có Lý Điện ở bên cạnh, cho cô một bờ vai để cô dựa vào, cho dù chỉ là một giây thôi cũng được.
Khi biết tình hình hiện tại và cuộc sống vất vả của Hạ Ưu, bố mẹ ruột cô càng cảm thấy đau lòng, họ muốn đón cô về nhà, bù đắp những thiếu thốn của cô trong suốt hơn hai mươi năm qua. Mặc dù cuộc sống của họ cũng không đến nỗi giàu sang, nhưng chí ít cũng không để cho con gái của họ sống vất vả như bây giờ.
Dưới sự thuyết phục của bố mẹ, Hạ Ưu do dự, vì dù sao cô cũng muốn cảm nhận tình yêu thương máu mủ ruột rà.
Người mẹ nuôi thấy cô muốn đi, cũng không giữ lại, chỉ nói: “Con muốn đi thì cứ đi đi, mẹ vẫn còn có Hạ Tranh.”
Nhắc đến Hạ Tranh, Hạ Ưu nhớ rõ năm cô nhận giấy báo trúng tuyển đại học, bố mẹ nuôi cô đã dùng tất cả số tiền dành dụm tiết kiệm được cho cô học đại học. Họ nói: “Hạ Tranh không ra gì, sau này mong con chăm sóc nó.”
Cô nhớ trước khi bố nuôi mất, cô từng hứa với bố là sẽ chăm sóc cho Hạ Tranh.
Nhưng hiện nay Hạ Tranh đang ngồi tù, tiền đồ đã bị hủy hoại, sau khi ra cũng không biết sẽ sống thế nào. Mẹ nuôi của cô lại mắc rất nhiều bệnh, làm sao có thể tự chăm sóc bản thân, chăm sóc cho Hạ Tranh?
Cuối cùng, Hạ Ưu không đi cùng với bố mẹ ruột, cô quyết định ở lại, một mình ở trong ngôi nhà mà cô và Lý Điện từng sống, chờ đợi người mà cô không biết khi nào mới quay trở về.
Tuy nhiên, cuối cùng cô đã không thể đợi đến ngày đó được nữa.
…
Trong mảnh sân cũ kĩ, Hạ Ưu vẫn mặc chiếc váy đỏ ngồi dưới gốc cây tỳ bà, nhìn xa xăm.
Cô ngày càng trở nên gầy gò tiều tụy, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp như trước, ánh mắt nhạt nhòa, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian này không còn liên quan đến cô nữa. Ánh mắt ấy nhìn xa xôi đến nỗi không biết cô đang nhìn cái gì.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, nương theo ánh mắt đó nhìn ra, đó là một mảnh hoàng hôn đỏ sẫm, đẹp rực rỡ, huy hoàng.
Hạ Ưu nói: “Tuổi thọ của chó khoảng mười mấy năm, tuổi thọ của bọ ngựa là vài tháng, còn con phù du thì sáng sinh ra chiều đã chết, thời gian không thể đo được giá trị tồn tại của mỗi sinh mệnh. Trong cuộc đời mình, tôi đã gặp được Lý Điện, như thế cũng đủ rồi. Cuộc đời này, tôi không còn gì tiếc nuối nữa.”
Mảnh sân nhỏ vẫn cũ kĩ như thế, chỉ là không còn nghe thấy tiếng cười, tiếng nói nữa. Cây tỳ bà to lớn mà Lý Điện trồng từ nhiều năm trước, năm nay đã ra quả, nhưng người trồng cây không biết bao giờ mới quay trở lại?
Rời khỏi nhà Hạ Ưu, tôi bỗng nhận ra một điều: Người rời đi, cho dù có tuyệt tình thế nào, chỉ cần tình cảm trong trái tim vẫn còn thì có một ngày sẽ quay trở lại, giống như giọt nước theo gió bay vào mây rồi cuối cùng sẽ hóa mưa, rơi trở lại mặt đất.
Tuy nhiên, người chờ đợi thì chưa hẳn có thể chờ đợi mãi mãi.
Thì ra, cuộc đời tưởng dài, nhưng lại ngắn ngủi vô cùng.
7.
Thời gian sau đó tôi rất bận, không có lúc nào đi thăm Hạ Ưu được, đến khi tôi rảnh rỗi đến nhà cô ấy thì đã không thấy cô gái mặc chiếc váy đỏ rực rỡ đó nữa, thay vào đó là tấm hình đen trắng của cô ấy đặt trên bàn.
Có một đôi vợ chồng lạ đang đứng trong sân ôm mặt khóc.
Trước mắt tôi như có một làn sương mù, trong khoảnh khắc, tôi cảm giác mình nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ưu và Lý Điện dưới gốc cây tỳ bà. Họ đang vui vẻ nuôi thú cưng, ôm người mình yêu, làm những việc đáng yêu, sống cuộc đời như ý nguyện.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, tái hiện lại khung cảnh đó thì tuyệt vời biết bao!
8.
Một năm sau, tôi vô tình nghe thấy bản tin trên ti vi: Do lở núi, một cái xác bị chôn vùi nhiều năm được phát hiện, đó là xác của một thanh niên trẻ, thân thể có nhiều chỗ xương bị gãy, nguyên nhân tử vong là do vỡ sọ.
Khám nghiệm tử thi cho thấy, danh tính nạn nhân là Lý Điện.
Sau nửa tháng điều tra làm rõ, cảnh sát xác định, trước khi chết, Lý Điện đã đuổi theo một tên tội phạm bán động vật phi pháp, khi bị phát hiện, hắn đã giết người diệt khẩu và chôn xác trong núi sâu.
Có thể thấy, tin nhắn duy nhất mà Hạ Ưu nhận được chính là lời cáo biệt cuối cùng mà Lý Điện để lại.
Sẽ có người băn khoăn không hiểu, tại sao Lý Điện lại một mình đi cứu những con chó lang thang đó mà không đi báo cảnh sát? Tôi đoán có lẽ anh ấy đã quá sốt ruột, anh sợ rằng chỉ cần mình đến muộn một chút là sẽ chỉ còn nhìn thấy xác chúng nằm đầy đất.
Đối với Lý Điện, ý nghĩa cuộc sống của anh chính là chăm sóc những sinh linh bị bỏ rơi, cuộc sống rất dài, dài đến mức anh không biết lúc nào mới là điểm cuối, cuộc sống cũng rất ngắn, ngắn đến mức anh đành chỉ có thể cùng Hạ Ưu đồng hành trên một đoạn đường.
Tôi nghe nói, người mẹ nuôi của Hạ Ưu đã đến nhận cái xác rồi chôn anh và Hạ Ưu cùng một mộ.
Tôi không biết cặp đôi ấy được chôn ở đâu, nhưng thiết nghĩ đó sẽ là nơi có cây tỳ bà, mỗi khi chiều tối, ánh hoàng hôn lan tỏa khắp nơi.
Cuối cùng họ lại được ở bên nhau dưới gốc cây tỳ bà, bên nhau trọn trời.
Cuộc đời con người ta vô cùng ngắn ngủi, không nên nhốt mình trong lồng, mà nên sống thật tốt mỗi giây, mỗi phút trong đời. Hãy quên đi những điều không vui trong cuộc sống, tháo bỏ gông xiềng đang giam hãm linh hồn mình, luôn ghi nhớ rằng, chúng ta cách điểm cuối của cuộc đời không còn xa nữa…
Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi sinh mệnh chỉ là thoáng qua.
Tuy nhiên, Hạ Tranh đâu phải là người an phận làm công việc này? Cậu ta đánh bạc, lấy trộm tiền nhà họ Hạ tích lũy được đi đánh bạc, rồi oán trách bố mẹ đem tiền của nhà đi cho Hạ Ưu học đại học, làm lỡ dở tiền đồ của cậu ta.
Một buổi chiều mùa hè, Lý Điện cùng Hạ Ưu về thăm bố mẹ, đúng lúc gặp cảnh ông Hạ và cậu con trai Hạ Tranh đang cãi nhau. Ông Hạ tuổi đã cao, tim không khỏe, bị cậu con trai làm cho tức đến nỗi tức ngực khó chịu, ngồi trên ghế xô pha thở gấp, không nói được câu nào.
Hạ Tranh càng tỏ ra quá đáng, luôn miệng gào lên: “Ông không đưa tiền cho tôi là muốn dành tiền để cho Hạ Ưu có phải không? Chị ta là do các người mua về mà. Bố mẹ ruột của chị ta không cần chị ta, thế mà các người lại coi chị ta như báu vật, các người nuôi chị ta đã là tích đức rồi, lẽ nào còn muốn dành cả gia sản này cho chị ta sao? Chị ta đừng có mà nằm mơ!”
Hạ Ưu vừa hay đứng ngoài cửa nghe thấy câu nói này, món quà trong tay rơi bịch xuống đất. Lý Điện lần đầu tiên đến thăm nhà đã phải chứng kiến cảnh này cũng không biết phải làm sao.
Ông Hạ thấy Hạ Ưu khóc nức nở thì giận dữ tát Hạ Tranh một cái. Hạ Tranh bị tát, càng trở nên mất kiểm soát, chỉ vào Hạ Ưu quát mắng bằng những lời nói thô tục như dao đâm vào tim. Lý Điện không thể chịu nổi nữa, bất chấp sự can ngăn của Hạ Ưu, lao đến đánh nhau với Hạ Tranh.
Ông Hạ bị kích động, phẫn nộ quá ngất đi, ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Hạ Ưu đã liên tục ở bệnh viện chăm bố khoảng nửa tháng, Lý Điện cũng ở bên cô suốt nửa tháng đó, còn Hạ Tranh thì không thấy mặt mũi đâu.
Ông Hạ mất đúng vào sinh nhật của Hạ Ưu, cũng chính là ngày Hạ Ưu được nhà họ Hạ đón về.
Lúc hấp hối, dù trên người cắm đầy ống dẫn, dù người gầy ốm chỉ còn da bọc xương, nhưng ông Hạ vẫn dùng bàn tay gầy guộc của mình nắm chặt lấy tay của Hạ Ưu không nỡ buông.
Hạ Ưu cố nén tiếng khóc, nhưng không kìm được, người bố nuôi lau nước mắt cho cô, nghẹn ngào nói: “Hạ Tranh không hiểu chuyện, nhưng dù sao nó cũng là con của bố, là em trai của con… Sau này bố không còn trên đời này nữa, Hạ Tranh đành nhờ cậy vào con.”
Cô gật đầu thật mạnh. “Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cho Hạ Tranh thật tốt.”
Ông Hạ biết lời hứa này đối với cô là quá khó, nhưng cô vẫn gánh vác, vì dù sao Hạ Tranh là con trai ruột của ông và là em trai của cô.
Từ sau khi bố nuôi qua đời, tinh thần của mẹ nuôi cô rất tệ, có triệu chứng trầm cảm nhẹ. Hạ Ưu không thể không gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ nuôi và em trai.
Để chữa bệnh cho mẹ nuôi và dọn dẹp hậu quả hết lần này đến lần khác cho đứa em trai hư đốn, Hạ Ưu và Lý Điện phải đối diện với áp lực kinh tế ngày càng lớn. Nhưng sự chăm sóc Hạ Ưu dành cho Hạ Tranh vẫn không làm cho cậu ta trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn, trái lại, cậu ta càng trở nên ngang ngược, đốn mạt. Để có tiền đánh bạc, cậu ta vay lãi cao, đến khi tiền vốn lẫn tiền lãi đã lên đến mười mấy vạn tệ không thể trả được, cậu ta bị người ta đánh cho mặt mũi tím bầm, quỳ trước mặt Hạ Ưu cầu xin cô cứu cậu ta.
Lý Điện khuyên cô không nên tiếp tục nuông chiều Hạ Tranh nữa, đó không phải là cứu mà là đang hủy hoại cậu ta, cũng hủy hoại chính bản thân Hạ Ưu.
Hạ Ưu trầm mặc rất lâu, cô không phải là người không biết đạo lý, nhưng thấy Hạ Tranh bị ép đến con đường cùng, hoảng hốt như chó mất chủ như thế, cô làm sao có thể bỏ mặc? Cô đành phải lấy số tiền tiết kiệm của cô và Lý Điện dành để mua nhà ra trả nợ lãi cao cho Hạ Tranh.
Sau đó, cô từ bỏ công việc kế toán thu nhập ổn định và chuyển sang việc kinh doanh nhà đất. Công việc này đối với Hạ Ưu không chỉ vất vả, mà còn đầy thách thức. Một cô gái trầm tĩnh, hướng nội phải đối mặt với đủ loại khách hàng khác nhau, các chủ doanh nghiệp khác nhau để chào hỏi, nói những lời hay ý đẹp với họ.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ kêu ca phàn nàn, trái lại, hằng ngày cô luôn cố gắng nỗ lực làm việc, tích cực chủ động hẹn khách hàng, nở nụ cười xán lạn nhất để dẫn khách hàng đi xem nhà, xem phòng. Một tuần bảy ngày, cô làm việc từ tám giờ sáng đến chín giờ tối không nghỉ, đói hoa mắt mà chỉ ăn vài miếng cơm, sau đó lại tiếp tục đi thuyết phục khách hàng.
Một ngày mùa đông lạnh lẽo, cô mặc chiếc áo đồng phục mỏng manh đứng đợi khách hàng bên ngoài chung cư nhỏ, đợi hơn một tiếng đồng hồ, lúc gặp mặt chào hỏi họ, giọng nói của cô còn run, nhưng trên gương mặt vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Một lần khác, vì đi muộn, cô đã phải chạy lên cầu thang khi đang đi giày cao gót nên bị trẹo chân, nhưng cô cố nhịn đau dẫn khách hàng tham quan hai căn nhà.
Những vất vả, khổ sở này, cô chưa từng kêu ca một câu nào với Lý Điện, vì cô biết, Lý Điện rất thương cô, để giúp cô chia sẻ gánh nặng cơm áo gạo tiền, anh cũng đã làm việc bất kể ngày đêm. Ngoài ra, anh còn phải chăm sóc cho hơn một trăm chú chó, mỗi ngày đều mệt thở không ra hơi. Có lần Hạ Ưu khuyên anh, nếu làm việc muộn quá thì không nên về nhà, cứ ở lại xưởng sửa xe, như vậy sẽ có thêm thời gian để nghỉ.
Lý Điện nói: “Anh biết em nhát gan, sợ phải ngủ một mình, nếu anh không ở bên cạnh em, chắc chắn em sẽ không ngủ được.”
Hạ Ưu nhẹ nhàng dựa vào lòng anh, cô nghĩ, chỉ cần có Lý Điện ở bên, cô sẽ chẳng sợ bất cứ điều gì nữa.
Không sợ khổ, không sợ mệt, không sợ khóc, cũng không sợ khó khăn.
Tuy nhiên cô chưa từng nghĩ, không chỉ cô không giữ lại được thời gian và niềm vui, mà có một ngày Lý Điện cũng rời bỏ cô đi mất.
Sự ra đi của Lý Điện chính là vì Hạ Tranh.
Hạ Tranh mượn tiền của bạn mua cổ phiếu, khi bị thua lỗ, cậu ta biết Hạ Ưu cũng không có tiền trả nợ cho cậu ta nên nghĩ ra một cách: Lén bán hơn một trăm con chó mà Lý Điện đang nuôi cho bọn buôn chó để lấy tiền trả nợ.
Bọn buôn chó dẫn một đám người đến dắt chó đi, Lý Điện ra sức ngăn cản, nhưng sự ngăn cản của anh chỉ đổi lại những vết thương đầy mình, hoàn toàn không có tác dụng.
Lúc Hạ Ưu nghe tin chạy đến thì nhìn thấy Lý Điện toàn thân dính đầy máu nằm trên đất, mắt trừng trừng nhìn Cọp và những con chó anh nhận nuôi bị bắt lên xe, rồi bị nhốt trong chuồng sắt nặng nề.
Trong mắt của Cọp tràn đầy sự hoảng sợ và bi thương. Nó nằm bẹp trên xe nhìn anh, kêu thảm thiết như muốn xé nát tim phổi anh.
Có lẽ nó đã đoán ra, những tên bắt chó kia sẽ mang chúng bán đi và cuộc đời chúng sẽ xuống địa ngục.
Hạ Ưu đưa Lý Điện toàn thân dính đầy máu vào bệnh viện, rồi chạy đi báo cảnh sát.
Cô biết, lần này cô không thể nào khoan dung cho Hạ Tranh được nữa, Hạ Tranh cần phải trả giá bởi tất cả những việc mà cậu ta đã gây ra.
Sau khi viết xong bản tường trình ở đồn cảnh sát, Hạ Ưu về nhà hầm một nồi canh gà đến bệnh viện thăm Lý Điện, nhưng không ngờ anh đã rời khỏi bệnh viện, dứt khoát và nhanh chóng như cơn gió vô tình.
Tối ngày thứ hai sau khi bỏ đi, Lý Điện đã gửi cho cô một tin nhắn. “Hạ Ưu, xin lỗi! Hãy quên anh đi!”
Sau đó, di động của anh tắt máy và không bao giờ gọi được nữa.
Hạ Ưu không chịu từ bỏ, cô đi tìm anh khắp nơi, nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào về Lý Điện.
Người đó đã thực sự rời bỏ cô, giống như chưa từng quen biết.
Một tuần sau, Hạ Tranh bị cảnh sát bắt với tội danh đánh bạc có tổ chức, bán và giết hại động vật phi pháp.
Hạ Ưu đối diện với nỗi đau tuyệt vọng của mẹ nuôi, đối diện với mái nhà trống hơ trống hoác, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là tiếp tục công việc, chèo chống ngôi nhà đã đổ nát, chờ đợi Lý Điện quay trở về.
Thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Trong ba năm đó, Hạ Ưu đã đổi rất nhiều việc, công việc cuối cùng chính là làm nhân viên marketing cho một công ty bất động sản nổi tiếng. Cô nhận mức lương ít ỏi nuôi bản thân, nuôi mẹ già và một phần dành cho đứa em trai trong tù.
Cô bị gánh nặng cuộc sống đè nặng đến nỗi thở không ra hơi, lúc nào cũng nghĩ mình là một con ruồi đang nhảy loạn xạ trong bình thủy tinh, nhìn thì sáng sủa mà lại không tìm thấy đường ra.
Lý Điện, người đàn ông đã từng đem lại cho cô sự ấm áp, ánh sáng và trở thành chồng của cô, chính là gam màu rực rỡ duy nhất trong cuộc đời của cô.
Khi ở bên cạnh anh, cô tràn đầy hy vọng vào tương lai, chỉ cần cùng anh đối mặt với mọi chuyện thì cho dù có mưa gió bão bùng cô cũng không sợ hãi.
Nhưng khi Lý Điện rời bỏ cô, giống như con diều bị đứt dây, mọi thứ hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cô rơi xuống cái động không đáy của bóng tối, lại phải đối mặt với cuộc sống một mình, sự cô độc, nghèo khổ, mệt mỏi ầm ầm kéo đến… Cô chỉ nghĩ mình đang ở trong ngôi nhà cỏ tranh xập xệ, thủng lỗ chỗ, không thể tránh được gió lạnh mưa tuôn.
6.
Hạ Ưu cũng từng nghĩ, không biết bố mẹ ruột của cô trông như thế nào, họ có nhớ đến sự tồn tại của cô không?
Cô cũng muốn đi tìm họ, nhưng cô không đi, vì biển người mênh mông, cô không biết tìm họ ở đâu. Hơn nữa, cho dù có tìm thấy, cô cũng không biết phải đối diện với họ như thế nào, khi cô vẫn còn là đứa trẻ đỏ hỏn quấn tã thì họ là người vứt bỏ cô cơ mà.
Sau đó, chính họ lại tìm thấy cô.
Hai mươi mấy năm không gặp, hai bên đều không biết nhau, chỉ dựa vào gương mặt để bố mẹ nhận ra cô.
Bố ruột cô nói, năm đó ông nhất thời hồ đồ nên mới đem tặng cô cho người ta, lúc ấy trái tim ông cũng đau đớn như dao cứa. Vốn nghĩ rằng sinh thêm một đứa con nữa thì nỗi đau sẽ vơi bớt, nhưng cho đến hôm nay, khi người con trai của họ đã trưởng thành mà nỗi nhớ nhung khắc khoải về đứa con mình bỏ rơi là Hạ Ưu vẫn không giảm đi chút nào.
Những năm qua, họ luôn đi tìm Hạ Ưu. Hôm nay gặp lại, người mẹ ruột khóc đến mức xé gan xé ruột, quỳ xuống trước mặt Hạ Ưu cầu xin cô tha thứ, luôn miệng nói năm ấy bà là kẻ có tội.
Hạ Ưu trầm mặc nhìn bậc sinh thành đã bỏ rơi mình, niềm vui và nỗi đau hòa quyện khiến cô khóc không được mà cười cũng không xong. Cô chỉ cảm thấy rất mệt, chỉ hy vọng có Lý Điện ở bên cạnh, cho cô một bờ vai để cô dựa vào, cho dù chỉ là một giây thôi cũng được.
Khi biết tình hình hiện tại và cuộc sống vất vả của Hạ Ưu, bố mẹ ruột cô càng cảm thấy đau lòng, họ muốn đón cô về nhà, bù đắp những thiếu thốn của cô trong suốt hơn hai mươi năm qua. Mặc dù cuộc sống của họ cũng không đến nỗi giàu sang, nhưng chí ít cũng không để cho con gái của họ sống vất vả như bây giờ.
Dưới sự thuyết phục của bố mẹ, Hạ Ưu do dự, vì dù sao cô cũng muốn cảm nhận tình yêu thương máu mủ ruột rà.
Người mẹ nuôi thấy cô muốn đi, cũng không giữ lại, chỉ nói: “Con muốn đi thì cứ đi đi, mẹ vẫn còn có Hạ Tranh.”
Nhắc đến Hạ Tranh, Hạ Ưu nhớ rõ năm cô nhận giấy báo trúng tuyển đại học, bố mẹ nuôi cô đã dùng tất cả số tiền dành dụm tiết kiệm được cho cô học đại học. Họ nói: “Hạ Tranh không ra gì, sau này mong con chăm sóc nó.”
Cô nhớ trước khi bố nuôi mất, cô từng hứa với bố là sẽ chăm sóc cho Hạ Tranh.
Nhưng hiện nay Hạ Tranh đang ngồi tù, tiền đồ đã bị hủy hoại, sau khi ra cũng không biết sẽ sống thế nào. Mẹ nuôi của cô lại mắc rất nhiều bệnh, làm sao có thể tự chăm sóc bản thân, chăm sóc cho Hạ Tranh?
Cuối cùng, Hạ Ưu không đi cùng với bố mẹ ruột, cô quyết định ở lại, một mình ở trong ngôi nhà mà cô và Lý Điện từng sống, chờ đợi người mà cô không biết khi nào mới quay trở về.
Tuy nhiên, cuối cùng cô đã không thể đợi đến ngày đó được nữa.
…
Trong mảnh sân cũ kĩ, Hạ Ưu vẫn mặc chiếc váy đỏ ngồi dưới gốc cây tỳ bà, nhìn xa xăm.
Cô ngày càng trở nên gầy gò tiều tụy, nhưng gương mặt vẫn xinh đẹp như trước, ánh mắt nhạt nhòa, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian này không còn liên quan đến cô nữa. Ánh mắt ấy nhìn xa xôi đến nỗi không biết cô đang nhìn cái gì.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô, nương theo ánh mắt đó nhìn ra, đó là một mảnh hoàng hôn đỏ sẫm, đẹp rực rỡ, huy hoàng.
Hạ Ưu nói: “Tuổi thọ của chó khoảng mười mấy năm, tuổi thọ của bọ ngựa là vài tháng, còn con phù du thì sáng sinh ra chiều đã chết, thời gian không thể đo được giá trị tồn tại của mỗi sinh mệnh. Trong cuộc đời mình, tôi đã gặp được Lý Điện, như thế cũng đủ rồi. Cuộc đời này, tôi không còn gì tiếc nuối nữa.”
Mảnh sân nhỏ vẫn cũ kĩ như thế, chỉ là không còn nghe thấy tiếng cười, tiếng nói nữa. Cây tỳ bà to lớn mà Lý Điện trồng từ nhiều năm trước, năm nay đã ra quả, nhưng người trồng cây không biết bao giờ mới quay trở lại?
Rời khỏi nhà Hạ Ưu, tôi bỗng nhận ra một điều: Người rời đi, cho dù có tuyệt tình thế nào, chỉ cần tình cảm trong trái tim vẫn còn thì có một ngày sẽ quay trở lại, giống như giọt nước theo gió bay vào mây rồi cuối cùng sẽ hóa mưa, rơi trở lại mặt đất.
Tuy nhiên, người chờ đợi thì chưa hẳn có thể chờ đợi mãi mãi.
Thì ra, cuộc đời tưởng dài, nhưng lại ngắn ngủi vô cùng.
7.
Thời gian sau đó tôi rất bận, không có lúc nào đi thăm Hạ Ưu được, đến khi tôi rảnh rỗi đến nhà cô ấy thì đã không thấy cô gái mặc chiếc váy đỏ rực rỡ đó nữa, thay vào đó là tấm hình đen trắng của cô ấy đặt trên bàn.
Có một đôi vợ chồng lạ đang đứng trong sân ôm mặt khóc.
Trước mắt tôi như có một làn sương mù, trong khoảnh khắc, tôi cảm giác mình nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ưu và Lý Điện dưới gốc cây tỳ bà. Họ đang vui vẻ nuôi thú cưng, ôm người mình yêu, làm những việc đáng yêu, sống cuộc đời như ý nguyện.
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, tái hiện lại khung cảnh đó thì tuyệt vời biết bao!
8.
Một năm sau, tôi vô tình nghe thấy bản tin trên ti vi: Do lở núi, một cái xác bị chôn vùi nhiều năm được phát hiện, đó là xác của một thanh niên trẻ, thân thể có nhiều chỗ xương bị gãy, nguyên nhân tử vong là do vỡ sọ.
Khám nghiệm tử thi cho thấy, danh tính nạn nhân là Lý Điện.
Sau nửa tháng điều tra làm rõ, cảnh sát xác định, trước khi chết, Lý Điện đã đuổi theo một tên tội phạm bán động vật phi pháp, khi bị phát hiện, hắn đã giết người diệt khẩu và chôn xác trong núi sâu.
Có thể thấy, tin nhắn duy nhất mà Hạ Ưu nhận được chính là lời cáo biệt cuối cùng mà Lý Điện để lại.
Sẽ có người băn khoăn không hiểu, tại sao Lý Điện lại một mình đi cứu những con chó lang thang đó mà không đi báo cảnh sát? Tôi đoán có lẽ anh ấy đã quá sốt ruột, anh sợ rằng chỉ cần mình đến muộn một chút là sẽ chỉ còn nhìn thấy xác chúng nằm đầy đất.
Đối với Lý Điện, ý nghĩa cuộc sống của anh chính là chăm sóc những sinh linh bị bỏ rơi, cuộc sống rất dài, dài đến mức anh không biết lúc nào mới là điểm cuối, cuộc sống cũng rất ngắn, ngắn đến mức anh đành chỉ có thể cùng Hạ Ưu đồng hành trên một đoạn đường.
Tôi nghe nói, người mẹ nuôi của Hạ Ưu đã đến nhận cái xác rồi chôn anh và Hạ Ưu cùng một mộ.
Tôi không biết cặp đôi ấy được chôn ở đâu, nhưng thiết nghĩ đó sẽ là nơi có cây tỳ bà, mỗi khi chiều tối, ánh hoàng hôn lan tỏa khắp nơi.
Cuối cùng họ lại được ở bên nhau dưới gốc cây tỳ bà, bên nhau trọn trời.
Cuộc đời con người ta vô cùng ngắn ngủi, không nên nhốt mình trong lồng, mà nên sống thật tốt mỗi giây, mỗi phút trong đời. Hãy quên đi những điều không vui trong cuộc sống, tháo bỏ gông xiềng đang giam hãm linh hồn mình, luôn ghi nhớ rằng, chúng ta cách điểm cuối của cuộc đời không còn xa nữa…
Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi sinh mệnh chỉ là thoáng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.