Anh Không Muốn Để Em Một Mình

Chương 3: Một đời cầu mong gì

Diệp Lạc Vô Tâm

06/12/2018

Từng thỏa hiệp, cũng từng trải qua khổ đau

Những điều tốt đẹp trong giấc mơ rồi cũng tan biến mau

Một đời nào có cầu mong gì đâu

Vì mấy ai chưa từng có nhau và mất nhau

Mất cả cuộc đời, chưa có được mà đã phải chia ly

Mang trong tim nỗi hoang mang, nhìn mãi mà chẳng thấu hiện thực

Không ngờ,

Những điều đã mất lại chính là tất cả của bản thân.

(Một đời cầu mong gì[1])

[1] Bài hát do ca sĩ Trần Bách Cường của Trung Quốc thể hiện.

Có một số người luôn phàn nàn cuộc sống không như ý nguyện, than thở số phận thật bất hạnh, khi ngồi trong quán cà phê trang nhã, khuấy cốc cà phê thơm nồng, xung quanh vang lên tiếng nhạc dịu nhẹ, thì họ lại cảm thấy vô cùng nhàn nhã. Có những người, cho dù đối diện với gió bão tuyết rơi, vẫn đợi chờ bốn mùa tươi đẹp như mùa xuân, không nao núng, không than thở. Cũng có người phải vật vã trong khe hở của cuộc đời để cầu mong sự sống. Nếu như số phận ban tặng cho người đó chút ánh sáng hy vọng, người đó có thể kiên trì sống tiếp. Nhưng ông trời không bao giờ chiều lòng người, nên số phận ban tặng cho người ấy, chỉ có bóng tối vô hạn…

1.

Hôm nay là thứ Tư, tôi ra phòng khám, thấy bệnh nhân đến rất đông. Tôi tranh thủ thời gian pha một cốc trà Thiết Quan Âm để làm nhuận cổ họng khô khốc của mình. Trà chưa kịp uống thì đã thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Rồi sau đó, cánh cửa phòng khám bị đẩy ra, một chiếc váy đỏ xuất hiện ở khe cửa, cảm giác tràn đầy sức sống.

Tôi đặt cốc trà xuống, nhìn người phụ nữ váy đỏ chậm rãi bước vào phòng khám, nho nhã ngồi xuống chiếc ghế trước mặt tôi. Cô ấy trang điểm vừa phải, mặc chiếc váy liền thân màu đỏ, mái tóc đen dài xõa ngang vai, màu đen và đỏ hài hòa tạo cho cô vẻ đẹp vô cùng cuốn hút.

Cô gái ngồi trước mặt tôi không nói câu nào, chỉ đưa cho tôi túi hồ sơ trong tay. Đó là bệnh án và kết quả kiểm tra của bệnh viện tuyến hai thành phố.

Nhìn sắc mặt nặng nề của cô ấy, tôi không hỏi han bệnh tình theo thông lệ mà lật bệnh án ra xem trước, muốn biết trong đó viết gì.

Tên: Hạ Ưu Giới tính: nữ Tuổi: 29

Tình trạng bệnh: Đau phần bụng phía trên bên phải, buồn nôn, ăn uống giảm sút. Đầy bụng, da vàng, gầy yếu. Phần bụng trên ấn vào có u cục, kích thước không đều nhau, rắn như đá.

Bản mô tả căn bệnh quá quen đến mức tim tôi bất giác chùng xuống. Tôi vội vàng lấy kết quả xét nghiệm máu xem chỉ số xét nghiệm dấu ấn ung thư gan nguyên phát (AFP), là lớn hơn 400 UI/ml.

Tôi bất giác nhíu mày, lại cầm kết quả siêu âm lên xem.

Kết quả siêu âm: Trong gan hình thành nhiều khối u, kích thước 4,5cm x 3,3cm, tiếng thổi tâm thu trên khối u không đều, đường viền không rõ.

Tay tôi run run, không kiềm chế được ngước mắt lên nhìn bệnh nhân tên Hạ Ưu, rồi lại tiếp tục nhìn xuống tờ giấy kiểm tra sức khỏe, kết quả kiểm tra bệnh lý như sau:

Kiểm tra bệnh lý: Bệnh gan, phát hiện thấy tế bào ung thư đang phát triển.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. “Bác sĩ, tôi mắc bệnh gì vậy? Có phải là ung thư gan không?”

Tôi nhấp ngụm trà, sau đó để cổ họng khô khốc lên tiếng: “Kiểm tra lại một lần nữa nhé!”

Vẻ mặt của cô ấy bỗng cứng đờ, ánh mắt trở nên mơ hồ, không bao lâu, cô ấy mới gật đầu đầy khó khăn. “Được ạ.”

Một tuần sau đã có kết quả kiểm tra lại của Hạ Ưu, chẩn đoán chính xác là bệnh ung thư gan.

Từ triệu chứng bệnh của cô ấy phán đoán thì có lẽ là ung thư nguyên phát, thời kỳ đầu, cần kịp thời tiến hành chữa trị thì bệnh tình còn có thể khống chế được, nhưng cũng chỉ là khống chế mà thôi, khả năng chữa khỏi không cao, cùng lắm là chỉ kéo dài thời gian sống.

Nghe được tin này, cô ấy không nói câu nào, im lặng như thể cô đã không còn trên thế gian này nữa.

Tôi nói: “Cô sắp xếp nhập viện điều trị đi nhé!”

Cô ấy lắc đầu, nói câu cảm ơn, rồi chậm chạp bước ra khỏi phòng làm việc của tôi, không cầm theo tờ giấy kết quả khám lại.

Từ đó về sau, Hạ Ưu không đến nữa.

Cuốn sổ bệnh án và kết quả kiểm tra của cô ấy vẫn để trên bàn tôi, không bị vứt đi, vì tôi tin cô ấy sẽ đến chữa trị. Trước đây cũng có những người bệnh giống như cô ấy, không muốn đối diện với bệnh tật đau đớn, không dám trải qua sự giày vò cả thể xác lẫn tinh thần khi chữa bệnh, nhưng người nhà, bạn bè, người yêu của họ đều dẫn họ đến, sẵn sàng dùng tất cả mọi thứ để cùng họ đi hết hành trình gian nan nhất.

Tuy nhiên, Hạ Ưu đã không đến.

Một ngày của một tháng sau, lúc tôi đang làm các thủ tục xuất viện cho Lục Dao, sắp xếp lại bệnh án thì nhìn thấy kết quả xét nghiệm mà Hạ Ưu để lại. Tôi bất giác nhớ đến bóng dáng của cô ấy lúc rời đi, thật nho nhã và đẹp đẽ. Mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của cô ấy, nhưng cũng không phải là không còn tia hy vọng nào, tôi rất muốn biết tại sao cô ấy lại không muốn chữa bệnh.

Sau khi tan làm, tôi dựa vào địa chỉ ghi trên sổ bệnh án của Hạ Ưu, tìm đến chung cư cũ kĩ, số nhà của một số căn hộ đã cũ hỏng không còn nhìn rõ chữ, trên tường có chữ “dỡ bỏ” rất to và bắt mắt. Tốn rất nhiều công sức, tôi mới tìm thấy nhả trọ của Hạ Ưu.

Nhà của cô ấy không lớn, có một cái sân nhỏ, trong sân chất đầy đồ cũ, chỗ trống duy nhất còn sạch sẽ thì trồng một cây tỳ bà, trên cây tỳ bà buộc sợi dây phơi quần áo, bên trên phơi chiếc váy đỏ mà Hạ Ưu đã mặc hôm đến phòng khám của tôi, gió vừa thổi qua, sắc đỏ bay phất phơ trong gió.

Hạ Ưu đứng bên dưới chiếc váy, sắc mặt nhợt nhạt, tĩnh lặng.

“Chào cô!” Tôi bước đến trước mặt cô ấy, tự giới thiệu: “Tôi là bác sĩ khoa Ung bướu của Bệnh viện Nhân dân, trước đây cô từng đến kiểm tra sức khỏe ở chỗ tôi.”

Cô ấy chăm chú quan sát một lúc, sau đó mới nhận ra tôi.

“Bác sĩ, chị tìm tôi có chuyện gì sao?” Trong ánh mắt cô ấy thoáng qua nỗi sợ hãi.

“Lúc trước cô rời đi đã để quên bệnh án ở bệnh viện, tôi mang đến cho cô.” Nói xong, tôi lấy từ trong cặp ra hồ sơ bệnh án đưa cho cô ấy.

Cô ấy nhận lấy, hờ hững đặt lên chiếc ghế bên cạnh.

“Cô có… đến bệnh viện khác kiểm tra không?” Tôi hỏi.

“Không ạ.”

Nghe câu trả lời của cô ấy, tôi không lấy làm bất ngờ, vì nếu như cô ấy vẫn còn một chút ý nghĩ nhờ cậy vào bác sĩ thì không thể không mang bệnh án đi như thế.

“Với bệnh tình của cô hiện nay, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau bụng nên tôi đã mang cho cô một ít thuốc giảm đau.” Tôi đưa cho cô ấy loại thuốc giảm đau cực mạnh lấy từ bệnh viện. “Đừng làm mất lọ thuốc nhé, vì bệnh viện sẽ thu hồi lại vỏ.”

Cô ấy nhìn tôi hồi lâu mới nhận lấy lọ thuốc từ tay tôi, nói: “Cảm ơn! Bác sĩ vào nhà ngồi đi ạ.”

Phòng của Hạ Ưu mặc dù nhỏ, nhưng sạch sẽ, trên bậu cửa sổ để rất nhiều hoa được chăm sóc tỉ mỉ, hoa đỗ quyên đỏ, hoa nhài trắng, cúc vàng, thậm chí còn có một chậu lạp mai… Một năm bốn mùa đều có hoa nở, có thể thấy, cô ấy là người rất biết chăm sóc bản thân, cũng rất yêu đời, chỉ có điều, cuộc đời lại không ưu ái cô ấy.



“Dạo này cô thấy khó chịu ở đâu không?” Tôi hỏi.

Cô ấy nói: “Thỉnh thoảng tôi thấy hơi đau bụng, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.”

“Có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra đi nhé!” Tôi đưa danh thiếp cho cô ấy. “Cô gọi điện cho tôi hẹn trước thời gian là được, không cần xếp hàng đâu.”

“Cảm ơn bác sĩ! Có thời gian tôi sẽ đi.” Giọng nói của cô rất hờ hững, rõ ràng là trả lời qua loa cho xong.

Làm việc ở bệnh viện hai năm, thỉnh thoảng tôi cũng gặp một số bác sĩ trả lời qua loa với bệnh nhân, nhưng bệnh nhân đối phó qua quýt với bác sĩ như thế thì là lần đầu tiên. Tôi có chút tò mò, người này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại thờ ơ đối với bệnh nan y của bản thân như thế, như thể cuộc đời này đã không còn chút ý nghĩa gì với cô ấy nữa vậy.

Tôi nhìn xung quanh, thấy trên tủ đầu giường có một bức ảnh. Đó là tấm ảnh chụp chung của Hạ Ưu với một chàng trai trẻ, phía sau lưng họ là cây tỳ bà trong sân. Hạ Ưu trong bức ảnh nở nụ cười xán lạn, hoàn toàn không giống với vẻ buồn bã, ảm đạm như bây giờ.

Cô ấy thuận theo ánh mắt của tôi nhìn vào tấm ảnh, trong mắt có thêm vài phần ấm áp. “Đây là chồng tôi, Lý Điện.”

“Ồ.” Tôi nhìn xung quanh, không thấy đồ đạc thường dùng của đàn ông, liền tò mò hỏi: “Anh ấy đi làm rồi à?”

“Anh ấy đi rồi…”

Đi rồi, có rất nhiều lớp nghĩa, tôi không biết cô ấy đang muốn biểu đạt lớp nghĩa nào, nhưng cũng không tiện hỏi.

2.

Hai tuần sau, tôi lại đến gửi cho Hạ Ưu thuốc giảm đau, khi gặp mẹ của cô ấy thì mới hiểu vì sao Hạ Ưu không muốn đến bệnh viện chữa trị.

Trong cuộc đời mình, Hạ Ưu chỉ có hai người thân: người mẹ già yếu đau ốm liên miên và người em trai đang ở trong tù. Nhiều năm trước, cô ấy đã làm việc cật lực để nuôi bản thân, nuôi mẹ, còn phải dành ra một khoản tiết kiệm cho cậu em trai một ngày nào đó được ra tù.

Trong tình cảnh như vậy, tiền phí chữa bệnh đắt đỏ đối với cô ấy là một con số xa vời, không thể gánh vác được, mà cô ấy cũng không muốn để người khác gánh vác.

Cô ấy nói với tôi: “Thời gian còn lại của tôi không nhiều nữa, thực sự không thể suy nghĩ đến những thứ khác, bây giờ tôi chỉ muốn dùng thời gian còn lại kiếm thêm chút tiền cho mẹ và em trai.

Tôi nói: “Nếu chỉ là vấn đề về tiền bạc, tôi có thể lên mạng xã hội nhờ hỗ trợ, rất nhiều người hảo tâm sẽ quyên góp giúp đỡ cô.”

Ánh mắt cô khẽ chớp một cái, tôi hiếm hoi nhìn thấy “ý nghĩ về sự sống” thoáng qua trong đôi mắt đó, nhưng khi cô ngoảnh đầu nhìn lên bức ảnh đặt trên bàn thì ánh mắt ấy lại mênh mông như phủ một tầng sương mỏng.

Cúi đầu trầm tư hồi lâu, cuối cùng thì cô cũng lắc đầu. “Thôi ạ, sớm muộn gì thì tôi cũng chết mà.”

Tôi không còn gì để nói nữa.

Đúng là con người ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, cho dù có bệnh hay không, cùng lắm cũng chỉ sống đến trăm tuổi. Chúng ta muốn dốc hết sức lực để sống trên cõi đời này chẳng qua là vì lưu luyến, vì nặng lòng, vì không nỡ bỏ lại người thân và công việc mà thôi.

Hạ Ưu thì hình như lại không có…

Thời gian trôi đi, tôi dần dần trở nên thân quen với Hạ Ưu và cũng dần dần thân quen với hàng xóm xung quanh nhà cô. Tôi đã hiểu vì sao Hạ Ưu không lưu luyến, không nặng lòng và cũng biết câu chuyện giữa Hạ Ưu và Lý Điện.

Tám năm trước, Hạ Ưu hai mươi mốt tuổi là cô gái tuyệt vời, học ở trường đại học có tiếng của tỉnh, vóc dáng xinh đẹp thanh thoát, tính cách hòa nhã dịu dàng, nỗi u buồn thỉnh thoảng vương trong đôi mắt càng khiến người ta nảy sinh lòng yêu thương. Lúc đó, có rất nhiều nam sinh thích Hạ Ưu, cố gắng theo đuổi cô, nhưng đều không thành công.

Vì trái tim của Hạ Ưu đã để ở chỗ chàng trai Lý Điện mười tám tuổi - một chàng trai lớn lên trong cô nhi viện.

Lần đầu tiên Hạ Ưu gặp Lý Điện là vào một tối mùa hè yên tĩnh, đẹp đẽ. Lúc đó, để làm thêm kiếm tiền đóng học phí, mỗi tối Hạ Ưu đều đến bệnh viện thú y, làm trợ lý cho bác sĩ. Tối mùa hè ấy, không khí nóng bức đã dịu đi dưới luồng gió mát từ chiếc điều hòa, nhưng nỗi cô đơn trong lòng không biết làm thế nào để lấp đầy. Lý Điện dắt theo chú chó bị thương đến bệnh viện thú y. Dáng người cậu ấy rất cao và gầy, làn da trắng sáng, mịn và khỏe mạnh. Đôi mắt của cậu ấy toát lên vẻ trầm tĩnh, bên trong ẩn chứa sự chân thành và nghiêm túc.

Trong quá trình bác sĩ xử lý vết thương cho chú chó, Lý Điện nhìn nó chăm chú, hai tay vỗ nhẹ lên vai nó, miệng khe khẽ an ủi. Sau khi khâu xong vết thương cho chú chó nhỏ, do tác dụng phụ của thuốc gây tê, nó nằm trên giường bệnh ngủ thiếp đi, còn cậu ấy kiên nhẫn chờ đợi và bảo vệ nó, giống như bảo vệ người mà cậu ấy yêu thương nhất.

Nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng Hạ Ưu bỗng dâng lên nỗi xúc động khó tả. Thời khắc ấy, cô rất mong mình có thể biến thành chú chó nhỏ kia, để được người ta đối xử dịu dàng, ấm áp. Vì trong kỳ ức của cô, cô chưa bao giờ được cưng chiều như thế, có lẽ cũng từng có nhưng cô không nhớ nổi.

Sau khi chú chó nhỏ tỉnh dậy, Lý Điện chuẩn bị thanh toán và rời đi, nhưng khi rút ví tiền, vẻ mặt cậu bỗng nhiên cứng đờ, ngại ngùng mỉm cười với cô.

Hạ Ưu hiểu sự ngại ngùng của cậu ấy, mỉm cười nói: "Cậu không mang tiền à? Không sao, lần sau trả tôi cũng được."

"Cảm ơn! Ngày mai tan làm tôi sẽ mang trả."

Hôm sau, cậu ấy mang tiền đến, là hai trăm ba mươi lăm tệ, vừa đủ, không phải trả lại.

Từ đó về sau, cậu ấy thường xuyên đến bệnh viện thú y nơi Hạ Ưu làm thêm, lần nào cũng dẫn các loài chó khác nhau đến chữa các loại bệnh khác nhau.

Mỗi lần Hạ Ưu nhìn thấy cậu ấy chăm sóc những chú chó với vẻ yêu thương như chăm sóc con người, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô rất muốn làm quen với cậu ấy, tìm hiểu về cậu ấy. Đáng tiếc Lý Điện lại là người trầm tĩnh, ít nói, Hạ Ưu cũng không phải là người hoạt ngôn, thế nên từ lúc họ quen nhau vẫn chưa nói được chuyện gì.

Cho đến một buổi tối nọ, có người lao công đem đến một con mèo hoang sắp sinh, đúng lúc ấy bác sĩ lại không có mặt nên Hạ Ưu vội vàng nhận lấy con mèo, mang nó vào phòng phẫu thuật.

Lý Điện liền để chú chó ở đó, chạy qua giúp đỡ cô. Hạ Ưu không có kinh nghiệm, con mèo lại khó sinh, quá trình đỡ đẻ cho mèo đối với cô có thể nói là cực kỳ khó khăn. Hạ Ưu toát mồ hôi vì lo lắng, càng vội vàng chân tay lại càng lóng ngóng, may mà có Lý Điện ở bên cạnh cổ vũ, cô mới có thể kiên trì giúp mèo mẹ sinh hạ năm chú mèo con đáng yêu.

Chú mèo đáng yêu nằm trong lòng có ngọ nguậy không yên, cô vui mừng nhìn Lý Điện, vừa hay cậu cũng đang mỉm cười nhìn cô.

Đêm đó thời tiết rất nóng, cô và Lý Điện ngồi dưới chiếc quạt điện tâm sự với nhau về cuộc sống.

Cô hỏi Lý Điện vì sao nuôi nhiều chó như vậy.

Lý Điện nói với cô: "Đó là những chú chó lang thang, chúng bị người ta bỏ rơi, bơ vơ không có người nuôi dưỡng..."

Nói đến đây, nụ cười trên môi họ thoảng chút xót xa.

Hạ Ưu nhìn cậu ấy chăm chú. "Tôi có thể đến xem những chú chó cậu nuôi được không?"

"Đương nhiên là được."

3.

Vài ngày sau, Lý Điện dẫn Hạ Ưu đến thăm nơi cậu ấy nhận nuôi những con chó lang thang.

Cánh cửa sắt nặng nề chầm chậm mở ra, Hạ Ưu kinh ngạc khi nhìn thấy có khoảng mười con chó lao về phía cô. Chúng có kích thước khác nhau, giống loài khác nhau, trong mắt tràn đầy hoan hỉ. Khóe miệng hay mím chặt của Lý Điện lúc này cũng cong lên rất đẹp. Cậu bước lên trước ôm một chú chó vào lòng, các con chó khác thì mừng rỡ chạy vòng quanh cậu, không ngừng liếm lòng bàn tay cậu, vai cậu, đẩy cậu vào cổng, nhảy múa xung quanh vô cùng vui sướng.

Lý Điện thấy vẻ mặt có chút lo lắng của Hạ Ưu liền an ủi: “Chúng rất ngoan, không cắn đâu, chị có thể vuốt lông chúng.”

Hạ Ưu bán tín bán nghi bước lên trước, đưa tay chạm vào chú chó lông vàng đang nằm gọn trong lòng cậu ấy. Chú chó lông vàng này quả thật rất ngoan, rụt cổ lại rồi cọ đầu vào mu bàn tay cô.

Hạ Ưu bật cười: “Đáng yêu quá!”

Lý Điện đặt chú chó lông vàng xuống, bế một chú chó nhỏ lông màu đất lên, sờ vào móng vuốt của nó và nói: “Nó tên là Cọp, lúc tôi nhặt được nó, toàn thân nó bị dính đầy keo dán UHU, còn dính cả sơn nữa, ngay cả bệnh viện thú cưng cũng nói nó không thể sống được nên chỉ xử lý đơn giản miệng vết thương của nó rồi bảo tôi đưa nó về. Tôi mang nó về nhà, ngày nào cũng nói chuyện với nó, bôi thuốc vào vết thương cho nó và nói với nó: ‘Mày không được chết, mày phải tiếp tục sống đấy.’ Chó cũng có linh tính, nó biết tôi đang cố gắng, thế nên nó cũng rất cố gắng, mỗi ngày nhìn thấy tôi, nó đều kêu ư ử để tôi biết nó còn sống. Sau đó, nó đã sống tiếp một cách thần kỳ, bây giờ thì nó vô cùng khỏe mạnh, mỗi lần tôi đến, nó là con chó đầu tiên lao vào tôi.”



Lý Điện xoa đầu Cọp, Cọp nheo mắt nhìn, ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu ấy, thỉnh thoảng lại liếm lòng bàn tay cậu ấy.

Hạ Ưu ngồi xổm xuống bên cạnh, hai tay chống cằm, chăm chú lắng nghe.

“Con chó lông vàng vừa nãy chị chạm vào ấy, trước đây nó cũng có chủ, nhưng có lẽ tiểu khu ấy không cho nuôi chó nên nó vị vứt bỏ. Lúc nó mới đến đây, tôi không thể nào làm quen với nó được, ngày nào nó cũng muốn bỏ đi. Chẳng còn cách nào khác, tôi liền dắt nó đến tiểu khu đó đợi chủ. Sau đó một thời gian, tôi gặp bảo vệ của tiểu khu, anh ta nói, người chủ của chú chó đã dọn đi nơi khác, có thể không trở về nữa. Con chó hình như hiểu lời người bảo vệ, từ đó về sau không đòi quay về nữa.

Còn con chó đó, bạn đời của nó bị xe cán chết, tôi thấy đáng thương nên mang đi chôn, sau đó thì ngày nào con chó này cũng xuất hiện trước cửa nhà của tôi, còn mang cho tôi đồ ăn… Tôi nghĩ, nó muốn có một chỗ để ở nên đã nhận nuôi nó. Còn những con chó này… Chúng đều rất đáng thương, nếu tôi không nuôi chúng, có thể chúng sẽ bị đội bắt chó mang đi hoặc sẽ bị bọn buôn chó bắt bán cho các quán ăn.”

“Cậu định cứ nuôi những chú chó này mãi sao?” Hạ Ưu nhìn xung quanh, ở đây không rộng lắm, trong sân chất rất nhiều đồ cũ nên cũng không còn nhiều chỗ trống, mặt đất đầy phân chó, còn có cả cơm rau thừa vung vãi khiến không khí sực lên mùi hôi hám.

“Tôi làm ở một xưởng sửa xe nên thu nhập cũng không cao, chỉ có thể cho bọn chúng ăn no mà thôi. Có lúc gặp được người tốt muốn nuôi chó, tôi liền chọn những con ngoan ngoãn, hiểu chuyện tặng cho họ. Nhưng số con tặng đi vẫn không nhiều bằng số con mang về nuôi, thế nên số lượng ngày càng đông…” Trong khi kể, ánh mắt của Lý Điện lộ ra nỗi đau mà người khác không thể hiểu được, nhưng Hạ Ưu lại hiểu, vì cô cũng từng bị bỏ rơi, hiểu sâu sắc thế nào là “bơ vơ không nhà không cửa”.

Sau đó, Hạ Ưu cũng kể cho Lý Điện nghe thân thế của cô. Đó là nỗi đau mà cô chưa từng muốn nói với bất kỳ ai.

Khoảng ba mươi năm trước, chính là thời kỳ thực hiện nghiêm khắc luật kế hoạch hóa gia đình, cũng là thời kỳ mà quan niệm trọng nam khinh nữ vẫn còn thâm căn cố đế, ở một vài cùng hẻo lánh, xa xôi mê muội, rất nhiều người vừa sinh con gái ra đã đem đi tặng người khác, chỉ vì muốn có cơ hội sinh nữa, sinh ra một đứa con trai nối dõi.

Hạ Ưu rất bất hạnh, cô là vật hy sinh đầy mâu thuẫn giữa kế hoạch hóa gia đình và quan niệm nối dỗi tông đường. Cô bị bố mẹ ruột của mình tặng cho nhà họ Hạ cách xa nhà cô khoảng năm trăm kilômét.

Nhà họ Hạ sống ở thị trấn nhỏ miền bắc, bà Hạ không có công việc, ông Hạ là công nhân, kinh tế mặc dù có chút khó khăn, nhưng vợ chồng họ rất yêu thương nhau, điều đáng tiếc duy nhất là kết hôn bốn năm rồi mà họ vẫn không có con. Để gia đình được hạnh phúc “viên mãn”, họ đã nhận nuôi cô, đặt tên cô là Hạ Ưu. Hạ Ưu ngoan ngoãn, đáng yêu, lại rất hiểu chuyện nên được mọi người yêu mến. Vợ chồng nhà họ Hạ cũng rất yêu thương cô, mặc dù gia cảnh khó khăn, nhưng họ chưa bao giờ ngược đãi cô. Sau đó bà Hạ có thai, sinh ra bé trai khỏe mạnh tên là Hạ Tranh.

Năm Hạ Ưu mười tuổi, cô vô tình nghe bố mẹ nói chuyện thì mới biết thân thế của mình. Từ khoảnh khắc đó, một gia đình có bố mẹ yêu thương, chị em yêu quý nhau trong trái tim cô hoàn toàn sụp đổ. Cô như biến thành cánh bèo trôi dạt, không biết đâu mới là nơi thuộc về mình. Thậm chí cô có chút sợ hãi, sợ một kẻ “lạc loài” như mình bị xua đuổi, do đó, cô trở nên vô cùng thận trọng. Ở nhà, cô luôn tranh làm việc nhà, ở trường, cô cố gắng học tập, làm bất cứ việc gì cũng cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, chỉ mong bố mẹ yêu thương cô thêm một chút.

Mười năm sau, Hạ Ưu đỗ đại học, nhưng lúc đó điều kiện kinh tế gia đình không tốt chút nào. Em trai cô, Hạ Tranh, nghịch ngợm ham chơi, đánh nhau với bạn, trốn học đi chơi game khiến bố mẹ lo lắng, thế nên cô định nghỉ học để đi làm, không muốn tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ. Nhưng vợ chồng nhà họ Hạ vô cùng nhân nghĩa, kiên quyết bắt cô đi học, để cho cô có tiền đóng học phí, họ còn vào thành phố làm thêm.

Mỗi lần nhận số tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ nuôi, cô luôn tự hứa với lòng, cô càng cần phải nỗ lực hơn nữa, sau này sẽ gánh vác giúp đỡ gia đình.

Hạ Ưu nói, cô chưa bao giờ dám tham vọng quá cao, chỉ hy vọng có thể chăm sóc tốt cho bố mẹ, chăm lo cho cậu em không hiểu chuyện…

Nói đến đây, cô không cầm được nước mắt.

Lý Điện đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhè nhẹ vỗ vai cô.

Lòng bàn tay của cậu rất ấm, đó là sự ấm áp mà cô rất muốn có.

Vì chưa bao giờ có được nên cô vô cùng mong muốn, vô cùng khát khao. Cho dù có lý trí, chín chắn thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, phải chăm lo càng nhiều thì kìm nén càng lâu và càng mong có một người toàn tâm toàn ý yêu cô, để cô có thể dựa dẫm.

4.

Mỗi khi rảnh rỗi, Hạ Ưu thường đến chỗ nuôi chó lang thang của Lý Điện để giúp đỡ cậu ấy. Cô cho đàn chó ăn, tắm rửa cho chúng, những công việc tưởng chừng vừa bẩn vừa mệt đó khi qua tay của Hạ Ưu lại trở nên đẹp đẽ vô cùng.

Dưới ánh hoàng hôn, cô gái Hạ Ưu mặc áo đỏ ngồi trên bãi cỏ, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve lông chú chó con tên Cọp. Cọp nằm dưới chân cô, nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng đó.

Bức tranh ấy quá đẹp khiến Lý Điện nhìn ngắm mãi không thôi.

Hạ Ưu ngoảnh đầu lại, Lý Điện vội rời mắt nhìn sang chỗ khác.

“Đợi khi nào tôi tốt nghiệp, có nhà riêng, tôi sẽ nhận nuôi Cọp nhé!” Hạ Ưu hỏi cậu ấy: “Có được không?”

Cô vốn chỉ tiện miệng hỏi thôi, không ngờ Cọp hình như hiểu chuyện, nhìn Lý Điện rồi lại nhìn Hạ Ưu, trong mắt lộ vẻ do dự.

Lý Điện cười, Hạ Ưu cũng bật cười. “Đúng là một chú chó thông minh.”

Càng tiếp xúc với Lý Điện, Hạ Ưu càng cảm thấy cậu ấy đặc biệt. Trong xã hội ngày càng sống thiên về bề nổi nhiều hơn, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi danh lợi, trong thế giới quan của họ, chỉ khi nào được gán mác là giàu có, quyền lực, nổi tiếng thì họ mới coi đó là thành công. Nhưng Lý Điện lại khác, cậu ấy luôn nói: Cuộc đời này chỉ là phù du, vinh hoa phú quý không phải là thứ cậu ấy muốn, nó không có ý nghĩa gì với cậu ấy cả. Giúp những người nghèo khổ lang thang góc đường, nhận nuôi những con vật lang thang không nhà, chỉ khi đó cậu ấy mới cảm thấy cuộc sống có giá trị, có ý nghĩa.

Trong con mắt của nhiều người, suy nghĩ của Lý Điện giống như là của kẻ ngốc, nhưng Hạ Ưu lại rung động trước sự lương thiện đơn thuần ấy, yêu cậu và quan điểm ấy của cậu.

Cô tin cậu ấy sẽ dành cho cô tình yêu chân thành, cho cô một cuộc sống ấm áp và yên bình.

Trước đêm Noel, Hạ Ưu ôm một túi to đồ ăn cho chó đến tỏ tình với Lý Điện.

Cô cho rằng Lý Điện sẽ vui vẻ đồng ý, không ngờ cậu ấy lại trả lời rất vô tình và kiên quyết: “Chúng ta không hợp nhau đâu, tôi cũng không thích chị.”

“Không sao, tôi có thể đợi được, đợi khi nào cậu thích tôi.”

Cũng từ hôm đó, Hạ Ưu bắt đầu theo đuổi Lý Điện, tỏ rõ quan điểm không đạt được mục đích thì không từ bỏ. Cách làm của cô rất đơn giản, đó là xuất hiện đúng lúc cậu ấy cần cô, với thân phận là bạn bè tốt của nhau.

Khi cậu ấy làm thêm ở xưởng sửa xe, cô mang cơm canh nóng hổi đến cho cậu ấy; khi chó của cậu ấy bị ốm mà cậu ấy bận việc không thể đi được, cô sẽ đem chúng đến bệnh thú y chữa bệnh, chăm sóc chúng; khi công việc của cậu ấy gặp phải khó khăn, cô luôn ở bên cạnh, cổ vũ, ủng hộ cậu ấy…

Trong hai năm, Hạ Ưu luôn tồn tại lặng lẽ bên cạnh cuộc đời của Lý Điện như thế, khiến cậu ấy quen với cuộc sống có cô ở bên.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hạ Ưu tìm được công việc kế toán trong một doanh nghiệp khá tốt, mặc dù công việc vất vả, nhưng lương cũng không thấp. Cô thuê một căn phòng dù cũ nhưng là căn phòng của riêng cô.

Cũng trong thời gian này, Lý Điện cùng bạn chung vốn mở một cửa hàng sửa xe. Vì cậu ấy làm việc nghiêm túc, có trách nhiện nên việc làm ăn của cửa hàng ngày càng thuận lợi. Nhưng cho dù bận rộn thế nào, cậu ấy vẫn chăm sóc cho đàn chó lang thang, vẫn giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Đêm Noel của một năm sau, Lý Điện đi tiếp khách, uống rất nhiều rượu, lúc về thì nhìn thấy Hạ Ưu đang cho chó ăn.

Cậu ngồi xổm xuống cạnh cô, vuốt ve lông của Cọp, thở dài một hơi. Sau đó, cậu đã nói với cô rất nhiều.

Cậu nói: “Ngày đầu tiên quen em ở bệnh viện thú y, em mỉm cười nói với anh: ‘Cậu không mang tiền à? Lần sau trả tôi cũng được.’ Anh đã thích em rồi.”

Cậu nói: “Mỗi lần phát hiện chó của anh không được khỏe là anh lại lập tức mang chúng đến bệnh viện thú y, chỉ là để có cơ hội gặp em. Nhưng càng tiếp xúc với em, anh càng cảm thấy em quá tuyệt vời, anh căn bản không xứng.”

Cậu nói: “Hạ Ưu, trước đây anh cảm thấy mình không đủ tốt, sẽ có một người đàn ông tốt hơn anh yêu thương em, chăm sóc em, cho em một cuộc sống tốt nhất. Hơn hai năm qua, anh đã cố gắng hết sức để biến mình trở nên tốt hơn… Bây giờ, anh đã có cửa hàng sửa xe của mình, anh muốn… anh nghĩ mình có thể…”

Không đợi anh nói hết, Hạ Ưu òa khóc nhào vào lòng Lý Điện. “Đối với em, cuộc sống tốt nhất chính là có một người có thể cho em mái nhà bình yên, một tình cảm chân thành, một lời hứa mãi mãi không rời xa.”

Lý Điện ôm chặt lấy cô. “Hạ Ưu, anh hứa với em, anh sẽ cho em một cuộc sống mà em mong muốn.”

Sau đó, Lý Điện cầu hôn Hạ Ưu. Hạ Ưu hỏi anh: “Anh lấy em thì phải cùng em nuôi bố mẹ em, chăm sóc em trai em, trách nhiệm này rất nặng nề…”

Lý Điện nói: “Cho dù trách nhiệm nặng nề thế nào, chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Nước mắt nóng hổi tràn khóe mi, Hạ Ưu gật đầu.

Nếu câu chuyện đến đây là kết thúc thì có lẽ cuộc sống sau này của Hạ Ưu sẽ rất hạnh phúc, cô được dạy dỗ tốt, có một người bạn đời yêu thương một đời một kiếp, mãi mãi không rời xa.

Nhưng số phận không bao giờ ưu ái cho riêng ai, nửa đời đầu gặp được những điều tốt đẹp, chỉ để nửa đời sau nỗi đau càng rõ ràng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Không Muốn Để Em Một Mình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook