Anh Là Của Em

Chương 8

Nhok_Rich_97

16/05/2013

Nó uể oải bước khỏi giường. Hôm nay nó thực sự hông muốn đi học. Nó hông muốn gặp William vì nó ngại. Nhưng nó vẫn đến trường như thường lệ. Vừa bước vào lớp nó đã nhìn thấy William đang ngồi đó đắm chiêu nhìn ra cửa. Nó khẽ thở dài bước về chỗ ngồi, vừa mở laptop ra thì nó có điện thoại.

- Có việc gì hông?

- Thưa cô chúng tôi đã tìm được người có tim thích hợp.

- Vậy seo? Mang những gì tôi yêu cầu mấy anh chuẩn bị đến trường cho tôi.

Mấy tiếc học đầu tiên nó học mà đầu óc để đi đâu. Cuối cùng người gọi điền thoại cho nó cũng mang đến thứ nó bảo. Cầm chiếc túi giấy đững những gì xung quanh trong lòng nó nhòm lên 1 niềm vui nho nhỏ. Nó vui vì William là của nó - nhưng thực ra nó đã lầm, William sẽ là của nó chứ hông phải bây giờ. Nó bước tới phòng học của Nikki, lúc này Nikki đang ngồi nói chuyện với hội bạn mà từ trước tới giờ theo định nghĩ của Rose là những kẻ lập dị. Lúc nó bước vào lớp bọn con trai nhin nó hông chớp mắt. Còn lũ con gái nhìn nó với ánh mắt thán phục xem lẫn nghen tị.

- Bảo hội bạn của cô đi ra chỗ khác. Tôi với cô có chuyện cần nói với nhau. - Nó nơi như gia lệnh.

Hội bạn của Nikki vẫn còn lưỡng lự thì Nikki lên tiếng:

- Mấy bạn cứ đi ra đi. Hông sao đâu.

Nó quệt ngón tay cái xuống chiếc nghế ở đó, zùi lấy 1 tờ giấy ra lau sạch chiếc nghế đó dù cho chiếc nghế hông hề bị bẩn. Hành động này của nó đều bị bọn con gái trong lớp nhìn với ánh mắt khó chịu. Nó ngồi xuống ghế nói với Nikki:

- Cô có cái này cho cô. - Nói rồi nó đưa chiếc túi giấy ra cho Nikki xem.

Nikki đọc những giấy tờ trên túi giấy.

- Thấy thế nào?

- Thực sự thì....

- Thực sự thì gia đình cô hông có tiền đúng Hông? Mẹ cô sẽ được mổ tim, tôi đã tìm được tim thích hợp cho mẹ cô và toàn bộ viện thí cũng như thuốc men tôi sẽ chi trả với 1 điều kiện. Cô hãy rời xa William, hãy đi càng xa càng tốt và đừng dính líu gì tới anh ấy nữa.

Khuôn mặt của Nikki tối xầm lại. Thấy vậy nó nói tiếp:

- Cô thấy thế nào? Một người con có hiếu sao lại có thể để cho mẹ mình chết vì bệnh trọng khi bản thân mình có thể giúp mẹ khỏi bệnh bằng cách từ bỏ tình yêu.

Nikki cúi mặt xuống ngắn cho nước mắt trào gia.

- Tôi cho cô 3 ngày đẻ suy nghĩ. Nhưng nói trước bệnh tim của mẹ cô càng để lâu càng khó chữa và càng nhanh chết đấy.

Nó định lên định đi ra thì chợt nhận ra 1 điều lên quay lại:

- Quên mất thỏa thuận này chỉ có 2 chùng ta biết. Cô hông được nói cho bất kì ai.

Sáng hôm sau vừa đén trường nó đã thấy William ở căngtin. Bước lại ngần nó nói với giọng bực tức:

- Em hông biết đâu. Bây giờ anh tính thế nào hả?

William vẫn im lặng nhìn nó.

- Chuyện này mà đồn ra ngoài thì em biết làm thế nào? Tại sao anh lại như thế chứ? Mọi người mà biết em làm chuyện đó với người hông phải bạn trai mình thì ...

Nó chưa kịp nói hết câu thì William đã hôn nó. Bị hôn quá bất ngờ và trước toàn trường thế này thì shock thật. William vẫn ôm nó, kẽ thì thầm vào tai nó:

- Em nói như vậy thì có nghĩa là người em của em có thể làm chuyện đó với em bất cứ lúc nào đúng hông?

Nó xững xờ trước câu nói đó của Willia. Đột nhiên William tùm tay nó lôi đi trước con mắt ngác nhiên của tất cả mọi người.

- Vào xe đi. - Thực ra nso chưa kịp bước vào thì William đã đẩy nó vào ói.

William lái xe phóng hết tốc độ đi về phía ngoại ô thành phố. Nó thực sự ngại và sợ lên im lặng hông giám nói gì. William đỗ xe ở một nơi cách rất xa thành phố.

- Tới đây làm gì ạ? - Nó khẽ hỏi.

Wiliam vân xim lặng hông trả lời. Kéo tay nó vào một nhà nghỉ.

- Cho 1 phòng. - William lạnh lùng nói với người lễ tân.

- Hai cô câu chắc là con nhà giàu bố mẹ hông cho yêu nhau lên định đi chốn để cho bố mẹ sợ chứ gì. Kiểu này tôi gặp nhiều rồi.

Vớ vẩn. Nó tự dưng thấy khó cịu với cái và lễ tân này thế hông biết. Nó có yeu thì yêu đàng hoàng việc fgi phải chốn với tránh. Còn William vẫn im lặng nắm chạt tay nó.

- Chìa khóa đây. Lên tầng 3 phòng số 309.

- Cảm ơn bác ạ. - Nó mỉm cười cảm ơn người lễ tân.

- Trông cháu quen quen, hình như bác thấy ở đâu zùi thì phải.

Nó chưa kịp nói gì thì William kéo tuộc nó lên phòng.

- Anh kéo em đến đây làm gì vậy?

- Em hông nghe cái bà lễ tân đó nói gì ah?

- Hông đùa với anh đâu. Em đói quá.

- Sao em hay kêu đói thế?

- Tối qua em ăn mỗi rau.

- Thế em có định đi ăn hông đây?

- Có ạ.

Nó cùng William ra khỏi phòng, tới chôc hành lang đột nhiên nó dừng lại.

- Em muốn anh cõng em cơ. - Nó nói với giọng nũng nịu như trẻ con.

William cúi xuống cõng nó trên lưng. Nó mỉm cười và cúi xuống kiss vào má William. William cõng nó xuống tới quầy lễ tân nó mới chịu đi bộ. Đang lắm tay William đi trên đường thì nó nghe thấy tiếng nói đằng sau:

- Thấy chư tớ nói zùi ma. Chị ấy đấy.

- Tớ hông tin. Chị ấy seo có thể tới thị trấn của trúng ta mà hông có vệ sĩ hay nhà báo gì đó.

Nó với Willism cùng quay lại thì thấy khoảng tầm 7-8 em bé đang ở sau.

- Roxy Rose. Đúng là chị ấy òi. - Dường như để minh chứng cho lời nói của mình em bé đó rút ra một quyển tạp trí con im ảnh của nó.

- Chị ơi em là fan của chị. Em luôn theo dõi tất cả những mẫu thiết kế của chị.

- Chị cho em xin chữ kí lên áo.

- Anh ấy là bạn trai chị ah. Đẹp trai thật. Trông anh chị rất đẹp đội.

Rất nhiều em khác nhoa nhao lên như vậy.

- Hiện giơ chị đang bận việc. Chị biết các em thích chị nhưng hông pha bây giờ.

Nói rồi nó cũng William nhanh chân chạy khỏi lũ trẻ.

- Em cũng lôit tiếng thật. - William nói với giọng mỉa mai.

- Thui ăn di em đói quá.

Nó và William bước vào 1 nhà hàng bán bánh piza. Nó vừa ăn vừa nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên vừa quay lại có một người đứng ngay cạnh đó.

- Có phải cô là Roxy Rose hông?

- Ờ...

- Thực sự trúng tôi rất vui khi cô tới thành phố của chúng tôi. Tôi là trị trưởng ở đây.

- Oh.

- Cảm ơn. Nhưng bây giờ tôi phải đi.

Noi xong nó vơi William về nhà nghỉ trả phòng và quay vè thành phố.

Sáng hum sau nó vui vẻ bước xuống phòng khách nó mong nhanh đến trường để được gặp William. Đột nhiên tiếng mẹ nó gọi:

- Rose vào đây mẹ có truyện cần nói với con.

Nói ngoan ngõa bước vào phòng tỏ vẻ như hông biết gì. Nhưng thực sự trong lòng nó rất lo lắng, nó thấy vẻ mặt bố mẹ nó có vẻ hông vui.

- Có việc gì hông ạ. Nếu hông có gì thì con đi học.

- Cn xem đây là cái gì. - Vừa nói mẹ nó vừa vức xuống bàn 1 tấp báo trên đó có ảnh cúa nó và William đang đi cùng nhau.

Nó há hốc mòm ngạc nhiên xen lẫn nó sợ, lầm bầm đọc những đề mục báo.

Trên tờ People "Tiểu thư tập đoàn R&R công chúa của ngành thời trang hẹn hò với người thừa kế giàu nhất thế giới hiện nay. Cùng với giòng chữ màu đỏ rất lổi trên trang bìa là hình nó và William bước xuống xe ô tô." Trên tờ News 'Roxy Rose công chúa thời trang bỏ học đi vào nhà nghỉ cùng bạn trai. Cùng với dòng chữ đó trên trang bìa là ảnh nó và William lúc bước vào nhà nghỉ." Còn rất nhiều tờ báo khác nữa, lần này nó chết chắc rôi.

- Con quên rằng trước kia mẹ đã dao kèo với con, khi con lổi tiếng phải đảm bảo hông có 1 scaldan nào cơ mà.

Nó vẫn im lặng cúi mặt xuống bàn.

- Mẹ vẫn luôn nhắc con nhớ một điều Người thứ 3 thì hông hay gì đâu. Nếu con là người thứ 3 con chỉ đứng sau một cuộc tình mà thôi. Con đi học đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Cùng lúc đó tại biệt thự nhà William.

- Gọi cậu chủ xuống đây. - Bà Danixe ra lệnh cho người hầu.

Một lúc sau William bước xuống với vẻ mặt lạnh lùng và thái độ hông muốn nói chuyện với mẹ.

- Con ngồi xuống đi. - Bà Danixe nhẹ nhàng nói với William.

- Bà tìm ngặp tôi làm gì?



Bà Danixe im lặng hông nói gì. Nhẹ nhàng đặt lên bàn 1 trồng báo. William vẫn im lặng.

- Con thích cô bé Roxy Rose.

- Vậy thì seo nào? Chẳng lẽ bà hông cho tôi yêu.

- Con có biết rằng mẹ cũng rất quý Rose hông. Chẳng lẽ con cũng hông hiểu ra tự dưng tại sao cô bé tới đây ư?

- Nếu vậy thfi bà đứng sau tất cả truyện này?

- Hông phải vậy. Dù sao ...

Bà Damnixe chưa kịp nói hết câu thfi William đã đứng lên bỏ ra ngoài và đi học.

Nó vừa vào cổng trường thì tất cả quay ra nhìn nó với ánh mắt lấm lét khó hỉu. Nó bước vào lớp thì hồng thấy William đâu cả. Nó sang phóng mà William hay ngồi thì thấy William đang ngồi đấy với Henry, Aron và Jond.

- Hj.

Tất cả đều im lặng. Nó ngạc nhiên ngồi xuống. Đột nhiên Henry lên tiếng phá tan bầu im lặng:

- Tại sao Nikkia lại chuyển trường.

- Nghe nói mẹ cô ấy mố tim. - Nó trả lời thản nhiên như hông biết gì.

- Đừng có giả lai nữa. Cô đứng nghĩ tôi hông biết gì.

Nó im lặng hông nói gì. Henry tiếp tục:

- Chỉ với một lần đi chơi với bạn trai mà đã lên trên hầu hết trang bìa của rất nhiều tờ báo thì tin công chúa nghành thời trang đã tùng dùng tiền và thủ đoạn để đuổi tình địch của mình đi chỗ khác thfi thế nào nhỉ?

- Anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ mọi người tin anh sao. Đừng có mơ.

- Cô đừng tưởng có tièn là có tất cả. Hơn nữa tôi nhắc cô nhớ rằng hiện nay trên nhiều tờ báo nói cô là người thừ kế giàu thứ 2 trên thế giới. Nhưng thực tế hông phải vậy, cô còn có 2 anh em trai nữa, có thể khối tài sản khổng lồ của gia đình cô đem chia 3 phần đấy. Mà nếu đem chia 3 phần thfi nso cũng chỉ bằng nửa số tiền tôi được thừa kế.

Nó chưa kịp nói gì thfi William đã lên tiếng:

- Nếu Rose lấy người thừa kế giàu thứ 2 thế giới thì sao?

- Cậu....sao có thể như thế... chẳng lẽ cậu...

- Người tớ yêu bây giờ là Rose chứ hông phải Nikki.

Ngoại trừ William thì tát cả 4 con người trong căn phòng đều ngạc nhiên. Và nso có khi lại là người ngạc nhiên nhất. Nó ngạc nhiên vì trong câu chuyện tình cảm của nó người thứ 3 đã chiến thằng.

Chuông báo vào lớp. Tiếc học kết thúc nó nhanh chân chạy ra chỗ của Hera nhưng Hera hông có ở đấy. Nó vội vàng đi tìm nhưng hông thấy. Chạy vòng quanh 1 lúc thì nó thấy... Hera và Henry đang nói chuyện và 2cm, 1.5cm, 1cm, 0cm Môi của Henry và Hera chạm vào nhau. Nó phải tự bịt mồm mình để hông hét toáng lên. Hera ôm chặt lấy Henry, tay của Henry lần nhẹ và cởi cúc áo của Hera. Đột nhiên Hera đẩy Henry ra.

- Sao nào? - Henry hỏi Hera 1 cách thất vọng.

- Em hông thể mắc sai lầm 1 lần nữa.

Hera đang định đi ra khỏi phòng thấy vậy nó nhanh chân chạy tới căngtin mà vẫn hông hết ngạc nhiên.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối nay bố mẹ nó đi vắng, càng hay. Nó với bố mẹ đang có chiến tranh bố mẹ nó hông ở nhà nso càng thoải mái. Nó bấm số gọi cho William.

- Anh tối nay giảnh hông?

- Có việc gì hông em?

- Bố mẹ em đi vắng òi.

- Ưm.

- Hay là anh đến nhà em đi.

- Chút anh wa. Giờ anh đang bận.

- Vâng ạ.

Nó cúp máy. Chút nữa thì là bao giwof 30phut, 1 tiếng hay bao giời. Nó dung chuông gọi người giúp việc.

- Thưa cô. Cô cần gì ạ?

- Chút nữa bạn tôi tới đây. Cô mời lên phòng của tôi nha.

Dù gì thì nõ cũng pahir tắm đã. Nó buồn ngủ quả, lần nào nó tắm cũng thế nó hay buồn ngủ trong phong tắm. Nhưng nó hông ngủ nó chỉ nhắm mắt. Đột nhiên 1 bàn tay đặt lên ngực nó. Nó choàng mở mắt là William. Tim nó đpạ đpạ thình thích.

- Anh làm em sợ hết hồn.

- Anh có làm gì em đâu.

- Tự dưng có một con mà đến ôm anh xem anh có sợ hông.

- Nếu là 1 con ma nữ sinh như em thì cũng được.

- Anh nói thế trả khác gì em là ma cả.

- Em là con ma lấy mất tim anh.

- Anh chỉ được cái nói linh tinh.Em mà lấy mất trái tim anh sao anh sống được.

- Tắm nhanh lên hông lạnh.

- Á.

Bây giờ nó mới chợt nhận ra là nó đang trong bồn tắm và hông mặc đồ. Còn ngồi bên canh nó trên thành bồn tắm là William là 1 thằng con trai.

- Anh vào lúc nào em hông biết.

- Hưm. Anh đang bảo em tắm nhanh lên tức là em ra khỏi bồn tắm đi.

- Anh đói hông?

- Đừng có đánh chống lảng.

Nói xong William bế nó khỏi bồn tắm. Lấy chiếc khắn tắm màu trắng phủ vào người nó. William bế nó ra ngoài phòng ngủ.

- Thả em xuống. - Nó giãy giụa.

William vẫn im lặng. Ra đến phòng ngủ BỊCH William vức nó một cách tàn bạo xuống giường. Nó đang định ngồi dậy thì William ấn nó xuống giường (Chết chắc òi ).

- Anh định làm gì vậy? - Nó hốt hoảng hỏi William.

- Lúc nãy em nói em đói cơ mà.

- Thế anh cũng đói ah? Vậy thfi đi ăn nha.

- Ưm anh cũng đói. Nhưng anh muốn anh thịt em.

William ấn nó hẳn xuống giường rồi cúi xuống khẽ hôn vào môi nó. Tay của William sờ vào lưng nó rồi lần ra ngực nó. AU nó kêu lên, William vừa bóp ngực nó. Cái bóp đó quá mạnh làm nó đau. Thấy nó kêu lên như vậy William dừng lại khẽ hỏi:

- Sao vậy.

- Em đau.

- Ưm. Sẽ hông đau nữa đâu.

William lại cúi xuống khẽ hôn vào má nó và xuống cổ nó ngần tới ngực. 2 Tay của William đặt lên ngực nó, khẽ vuốt ve ngực nó. Cơ thể nó đang rất thích thú trước nhưng hành động vuốt ve của William. Một cảm giác rạo rực, đê mê khó tả mà nó đang cảm nhận được ( Thực ra hông phải tả thế nào). Cái cảm giác đây...

- Người em thơm quá, là mùi hoa hồng.

- Ưm.

Bây giờ thì nó hông thể nói được gì nữa. Vì mệt quá nó ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau William cấu vào chỗ ngực nó vì đau lên nó tỉnh dậy.

- Anh có cách gọi dậy hay thật. Em đau hết cả người zùi.

- Nhanh lên. Muộn học bây giờ.

Nó uể oải bước ra khỏi giường.Nhanh tróng thay đồ còn William thì chỉ việc đi tới trường. Giường như William và người giúp việc của cậu ta rất quen với việc William đi buôit tối hông về nhà ( Đi chơi gái thì đúng hơn). Sáng hôm nay William đưa nó tới trường.

Buổi học hôm đó kết thúc, nó về nhà thì bố mẹ nó cũng có ở nhà.

- Rose. Chúng ta nói chuyện tiếp nhé.

- Vâng. - Nó vẫn bước vào phòng khách và ngồi xuống ghế.

- Con tỏ thái độ gì vậy?

- Trả thái độ gì cả.

- Bố mẹ đã quyết định òi. Con sẽ quay lại Mĩ. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

Nó đứng bật dậy và nói gay gắt:

- Cái gì. Ngày trước bố mẹ bắt con về đây cũng nói là tốt cho con. Bây giờ băt con đi lại là tốt cho con.

- Con ngồi xuống đi. Từ từ chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Nó đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

- Bố mẹ đã quyết định òi. Sự nghiệp của con hông thể phát triển khi ở đây. Hơn nữa trụ sở chính thức của R&R là ở Mĩ.



- Sự nghiệp cái lỗi gì. Lúc bắt con tới đây bố mẹ nói sẽ tốt cho tương lai của con. Lúc bắt con đi thì lại nói là tốt cho sự nghiệp. Dốt cuộc là thế nào?

- Hông nói nhiều nữa. Con sẽ quay về L.A. Hơn nữa khi về đây con hông tổ chức tiệc lên khi con quay về L.A bố mẹ sẽ tổ chức tiệc mời bạn bè của con ở trường và rất nhiều bạn bè của bố mẹ.

- Bố mẹ muốn tổ chức tiệc linh đình để tống con đi chắc.

- Bố mẹ quyế dịnh zùi. Thiệp mời cũng đã gửi đi vì vậy con có nói gì cũng vô ích.

Nòi zùi nó tức giận bỏ lên phòng, khóa trái cửa phòng lại. Đến bây giờ nó mới chịu gọi điện cho Rich- em trai nó đang sống tại Anh và gọi cho em trai nó Rain đang sống tại New york. Qua cuộc gọi này nó cũng biết được dù gì taid sản bố mẹ nó cũng chia 3 và nso cũng sẽ chẳng phải người thừa kế giàu thứ 2 thế giới. Mà cũng hông chắc sẽ lấy người thừa kế giàu nhất thế giới bởi vì nó sẽ phải chi tay William thui.

Nó hông thể tập trung vào học được nữa. Trước kia khi chuyển về đây nó phải trả lời rất nhiều thư, tin nhắn từ người hâm mộ và bạn bè nó. Ai cũng yêu quý nó yêu quý cái ngành công nghiệp thời trang tuy có vẽ hù hiếm ấy rất sâu sắc. Nó vẫn chưa giám mở lời nói với William vì nó sợ, nó sợ rất nhiều điều và nó thấy những thanhg quả của mình bây giờ đổ đi hết. Nó bằng mọi giá có để có được William vậy mà bây giwof nó đành phải tuột mất. Nếu như 1 chiếc áo lỗi mốt có khi nó còn có thể sửa được nhưng nó hông thể sửa câu truyện tình yêu đầu tiên trong đời nó. Thứ 6 tuần này nó sẽ phải tổ trức họp báo còn buôit tối là tiệc mà bố mẹ nó tổ chức để tống nó đi. Hôm nau là thứ 5 nghĩa là nó chỉ còn 1 ngày nữa để nói lời tạm biệt với người nó yêu, người mà nó đã chao tất cả những gì quý giá nhất của mình cho người ấy. Chuông điện thoại của nó reo, là Jessica người quản lý, thư ký của nó người đã giúp nó quản lý tất cả những lịch làm việc của nó.

- Em chào chị.

- Oh cưng ơi. Chị mừng quá, chị lại sắp được làm việc cùng em. Chị biết ngya từ đầu mà hông sớm thì muộn bố mẹ cũng phải cho em về Mĩ thôi.

- Vâng. Nhưng em hông hiểu tại sao lại như vậy nữa.

- Sao là sao. Em có bình thường hông zậy. Chẳng lẽ em hông thấy vui sao?

- Hj. - Nó đành phải làm thế để chôn chặt những cảm xíc trong trái tim bởi khi đã bước lên sand catwalk thì người mẫu luôn pahir che giấu cảm xúc thật của mình.

- Em thực sự hông biết gì sao?

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Doanh thu tháng trước nữa của R&R giảm 0.5%. Nhưng đến tháng này thì giảm thậm tệ và đây có lẽ là 1 trong những điều khủng khiếp nhất của R&R kể từ sau cuộc khủng hoảng kinh tế những năm 1939.

- Tệ đén vậy sao? - Nó hỏi câu này cũng chỉ để nấy lệ chứ thực ra đầu óc nó bây giờ toàn nghĩ lung tung đi đâu.

- Chị sẽ tổ trức ngay 1 cuộc họp báo cho em khi em tới L.A. Buổi sáng chủ nhật chị rất muốn cho em nghỉ ngơi nhưng mà công việc thì hông thể. Chủ nhât tuần này em sẽ lên trang bìa tạp trí NewsFashion và tạp chí TeenFashion. Ban lãnh đạo tập đoàn muốn em nhanh tróng giới thiệu xu hướng thời trang, phong cách thời trai của em trong hè năm nay. Chị biết bây giờ mới đi nói về mấy chuyện đó thì hơi muộn nhưng chúng ta hông thể làm khác được. Còn nữa nếu em hông thể giới thiệu bộ sưu tập thời trang mới của mình thì ban lãnh đạo công ty sẽ đành phải sản xuất dìng thời trang trong bộ sưu tập của người khác nhưng vẫn để cho em làm hình ảnh đại diện.

Nó vẫn im lặng hông nói gì. Bây giờ thì nó càng hiểu hơn rằng nó yêu công việc bao nhieu thì bố mẹ nó càng muốn kiếm nhiều tiền từ công sức nó bỏ ra bấy nhiêu.

- Rose em có ở đấy không? - Jessica nói vớ dọng lo lắng.

- Em vẫn ở đây mà. Bây giờ em có chút việc, chút em gọi lại cho chị sau.

- OK. Bye bayby.

Nó cúp máy. Nó chạy đi tìm William, nó nghĩ rằng dù có khó nói đến đâu nó cũng sẽ nói lời chia tay với William. William đang ngồi ở căngtin, nó ngồi đối diện với William.

- Em nghĩ em với anh cần nói chuyện.

- Chuyện gì vậy?

Nó đứng dậy và kéo tay William đi ra khỏi trường. William dù hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để nó kéo đi.

- Đi đâu vậy?

- Thì anh cứ đi đi.

Mọi người ai cũng nhìn nó và William. Nhưng nó chẳng bận tâm bởi vì nó rất muốn đi dạo phố cùng người nó yêu để cho mấy tay săn ảnh chụp ảnh rồi bàn cho mấy tạp chí danh tiếng. Nó cũng muốn bực mình vì bị săn ảnh soi mói như những người lỏi tiếng khác, nó cũng muốn mỉm cười thoải mái với mấy tay săn ảnh. Nhưng có lẽ nó sẽ hông thể thế được nữa.

- Anh uống coffie hông?

- Có.

Nó kéo William và mua 2 cốc coffie. Người bán hàng ngần như rú ầm lên.

- Anh cười gì vậy?

- Hồi trước anh đã từng muốn hẹn hò với 1 diễn viên đang nổi làm đấy và bị mấy tay săn ảnh chộp được rồi lên trang nhất của mấy tờ báo là cải.

- Anh yên tâm đi. Em sẽ PR cho anh lên tận trang nhất tờ News Tiem nhưng có lẽ bây giờ thì hông thể.

- Hình như em có chuyện gì hông vui.

- Vào đây đi. - Nó đánh trống lảng bằng cách kéo William vào 1 cửa hàng trang sức.

Nó nhìn mấy chiếc nhẫn đính hôn, nhẫn cưới mà mong muốn 1 ngày nào đó mình đeo chiếc nhận như thế. Nó nhìn thấy 1 chiếc nhẫn rất đẹp nhưng nó hông giám nói ra, hông giám mua bởi vì trả co đứa con gái nào đi mua nhẫn đính hôn 1 mình cho chính bản thân mình cả.

- Cho xem chiếc nhẫn này. - William nói với nhân viên bán hàng.

William chỉ tay vào chiếc nhẫn đôi mà nó thích. Chiếc nhẫn nó rất đẹp mà ít nhất thì cũng đẹp với người luôn muốn được đeo nhẫn như nó.

- Em thích đôi nhẫn này hông?

Nó chỉ mỉm cười đồng nghĩa với việc nó thấy thích và thấy đẹp. Mà nó cũng chẳng cấn nói chiếc nhẫn đẹp như thế nào thì nhân viên bán hàng đã nói luôn òi:

- Cặp nhẫn này được làm bằng vàng trằng hông có pha tạp chất. Mặt nhẫn được đính viêm kim cương thuộc loại cỡ lớn. Xung quanh thân nhẫn cũng được đính kim cương chìm....

Nó bây giờ làm gì có tâm trang để nghe mấy thứ nảy nữa chứ. Còn William thì cũng chẳng thèm nghe.

- Cho tôi lấy chiếc nhẫn này, thêm cả 1 sợi giây bằng vàng trắng nữa.

- Giây để đeo nhẫn ạ? - Người bán hàng hói lại William

- Ưm.

Sau khi mua xong nó và William ra khỏi cửa hàng đá quý.

- Vào đây đi. - Nó kéo William vào 1 quán coffie trông khá lãng mạng và không đông khách lắm.

- Roxy Rose kìa. - Tiếng của nhân viên trong quán làm nó quay lại mỉm cười với họ.

Nó chỉ biết cúi mặt nhìn xuống ly nước. Thực sự dù đã cố gắng chuẩn bị tốt tinh thần nhưng bây giờ nó không biết nói thế nào cả. Đột nhiên William năm lây tay nó. Đeo chiếc nhẫn mà William đã mua vào tay nó. Tim nó đập nhanh quá nó hông phải run vì lần đầu tiên được người yêu đeo nhẫn vào tay mà nó tim nó đập nhanh bởi vì nó sợ hôm nay chao nhẫn ngày mai xa nhau. Tự dưng nó bật khóc, nó khóc nức nở. William cau mày nhìn nó khó hiểu.

- Em làm sao vậy?

Nó vẫn cứ khóc.

- Chúng ta đi thôi. Mọi người đang nhìn em kìa.

Sau khi thanh toán nó và William nhanh chóng bước ra khỏi quán. Chạy tới 1 góc phố vắng người nó ngúc đàu vào ngực William khóc nức nở.

- Nói cho anh nghe có chuyện gì vậy?

- Em...em... muốn..

Nó vừa nói vừa nức nở khóc và càng này càng khóc to hơn.

- Bình tĩnh đi. Anh hông thích em khóc như thế này. Nhìn trông khó coi lắm.

Vì bị chê xấu lên là nó dần nín khóc nhưng vẫn còn xùi xụt. Lấy hết bình tĩnh nó mới nói được:

- Anh...vơi...em...chia tay...đi.

- Em nói sao cơ?

- Anh biết rồi sao còn hỏi.

- Haizz...Chúng ta về thôi.

Nó biết William đang đánh trống lảng nhưng nó vẫn lẳng lặng di theo William. Đến trước cửa nhà nó William hông hề nói lời từ biệt mà quay lưng bước đi. Đột nhiên nó chạy tới ôm lưng William, nó cố gắng ôm thật chặt, nó cố gắng kíu dữ lại thật lâu. Nó tháo chiếc nhẫn mà William vừa đeo vào tay nó ra đặt vào tay William. William quay lại nhìn nó và ấn chiếc nhẫ vào tay nó.

- Nếu em không muốn đeo thì cứ dữ lấy. Coi như là...

William chưa kịp nói hết câu thì nó đã lại nức nở khóc, khóc thật là to. Nhưng William vẫn quay lưng bước đi hông hề ngoái nhìn lại. Nó đứng đó chông theo bóng William đi xa dần cho tới khi chỉ còn là 1 chấm đen mới chịu đi vào nhà. Đến bây giờ nó hiểu được khi yêu 1 người rồi đến khi xa người đó cảm giác đa khổ đến nhường nào.

Sáng thứ 6 nó tới hội trường trung tâm thành phố trả lời họp báo. Buổi họp báo hôm nay có rất nhiều phóng viên của tờ báo lớn. Vậy mà trông nó hông thể tệ hơn được nữa. Hôm wa nó khóc nhiề quá lên mắt sưng húp lên nhưng nhờ có công nghệ make up lên cũng hông đến lỗi xấu lắm. Trong lòng nó thì đau như cắt vậy mà miện nó luôn cố gắng phải mỉm cười thật tươi, nhưng càng cười nhìn nó càng thảm hại hơn.

- Xin cô cho tôi biết thực hứ chuyện tình cảm với con trai của chủ tich tập đoàn lớn nhất thê giới.

Nó đã dự tính trước tất cả những câu hỏi sẽ phải trả lời nhưng đến khi phóng viên hỏi câu này thì nó bật khóc. Nó sao có thể yếu đuối đến thế chứ. Cũng may nhân viên trang điểm nhanh chóng đua cho nó 1 tờ giấy để thấm khô nước mắt. Thấy nó có vẻ hông được bình tĩnh nhân viên và một số phóng viên có vẻ hông muốn tiếp tục cuộc họp báo.

- Thực sự xin lỗi quý vị vì sự cố vừa qua. Tôi vẫn ổn. Sau đay tôi xin phép trả lời câu hỏi của các bạn. Tôi với anh William đã từng có tình cảm với nhau.

- Đã từng có nghĩa là trước kia cô và cậu William đã từng yêu nhau nhưng bây giờ đã chia tay.

Nó tương đối shock với câu hỏi này nhưng nó đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười trả lời câu hỏi:

- Sự thật là như vậy. Nhưng tôi không hề muốn đem chuyện tình cảm lên để PR. Nếu các vị hông còn câu hỏi gì khác ngoài chuyện tình cảm của tôi thì cuộc họp báo có thể kết thúc tại đây.

Nó cũng phải công nhận cuộc họp báo của nó có giá thật. Nó chỉ cần nêu vấn đề như thế là phóng viên đã chuyển hướng câu hỏi. Từ sau phóng viên hông hỏi nó bất cứ câu hỏi nào về chuyện tình cảm nữa. Chủ yếu chỉ là những câu hỏi về dự dịnh của nó khi về Mỹ.

Đến lúc 11h cuộc họp báo với kết thúc. Nó mệt nhoài nhưng vẫn phải về nhà để ăn trưa và nhanh tróng chuẩn bị bữa tiệc buổi tối. Bố mẹ nó rất quan tâm đến nó nhưng nó thì luôn hớt lờ. Tối nay nó sẽ mặc chiếc váy do mẹ nó thiết kế. Nhưng nó sẽ hông đeo vòng mà mẹ nó chọn. Nó sẽ đeo chiếc vòng có xâu chiếc nhẫn mà William tặng nó. Nó tranh thủ ngồi trong phòng chat với hội bạn ở L.A. Hội bạn nó ai cũng vui vì nó quay lại. Vì hông muốn bạn bè mình buồn lên nó cũng phải cố gắng vui theo dù trong lòng đang rất đau khổ.

Buổi tối 6h bữa tiệc bắt đầu. Nó chản nản bước xuống phòng khách. Bố mẹ nó giỏi thật mời được rất đông người. Nhưng lại hông mời được 1 người tói dự tiệc đó là William. Lòng nó khẽ se lại. Mọi người ở trong căn phòng vẫn vui vẻ cười nói. Nó có cảm giác không ai thông cảm cho nó cả. Hjx Hjx. Nó thì đau khổ còn mọi người lại vui cừoi, thật là 1 nghịch cảnh đang diễ ra trong lòng nó. Nó bị mọi người kéo đi hết chỗ nọ đến chỗ kia. Ở đâu ai cũng vui vẻ chúc mừng nó, còn nó thì cứ phải nhe răng ra cười. Nó đợi mãi mà William vẫn không đến đúng hơn thì phải nói là William sẽ không đến. Lấy điện thoại gọi cho William nhưng không có ai nghe máy. Cảm giác bồn trồn trong lòng nó càng ngày càng tăng lên. Đến khi bữa tiệc kết thúc thì William vẫn không đến.

Cùng lúc đó trong một quán bar.

- Cho 1 ly nữa.

William ngồi đó và không hề biết rằng mình đã uống đây là ly thứ bao nhiêu. Thực sự William đã say nhưng lại không muốn công nhận là mình say. Trong đầu của William lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Rose. Đột nhiên có 1 cô gái tới bên William, ôm lấy William và thì thầm vào tai William:

- Anh làm seo vậy? Anh buồn ah?

William chỉ quay ra liếc nhìn cô gái đó rồi lại im lặng uống tiếp.

- Không sao đâu. Anh đi với em sẽ hết buồn.

William vẫn lẳng lặng uống rượu. Còn cô gái đó vẫn kiên trì ngồi bên cạnh William. Với trực giác của 1 cô gái làng chơi chuyên đi khách hạng sang như cô ta thì cũng đủ hiểu rằng cô ta có thể kiếm được 1 khách hạng sang trong đêm nay. William quay lại nhìn cô gái làng chơi đó. Thực sự cô gái đó có nét gì đó rất giống Rose. Cũng mái tóc vàng óng và mền như tơ, đôi mắt màu xanh dương to, tròn trông rất cuốn hút, làn da trằng, mịn như da em bé, thân hình rất chuẩn. Đột nhiên William cúi xuống xát mặt cô ta, môii William chạm vào môi cô gái này.Cô ta có vẻ bên ngoài hao hao giống Rose nhưng cô ta không phải là Rose. William bất ngờ đẩy cô gái đó ra. Thanh toán tièn với nhân viên phục vụ Bar còn lại số tiền thừa William đưa hết cho cô gái làng chơi lạ mặt ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Của Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook