Chương 7: Kì nghỉ đông
Nhok_Rich_97
16/05/2013
- Hết học kì 1 zùi mà vẫn chưa cho học sinh nghỉ đông. - Aron phàn nàn.
- Ừm. Tớ còn muốn đi rất nhìu nơi. Có lẽ tớ sẽ tìm ra 1 nơi có thể biến thành khu du lịch nào đó.
- Đúng là con trai của chủ tập đoàn du lịch có khác. - Rose chen vào.
- Cậu định đi đâu zậy? - Aron hỏi Henry.
- Có zậy mừ cậu cũng phải hỏi. Tất nhiên là Henry sẽ tới mấy quân đảo nhiệt đới ở châu Á của bố mẹ cậu ta để trộng nom mấy con ngựa òi.
Vì câu nói của Rose mà cả lớp cười ầm lên. Bẽ mặt Henry wa.
- Willam cậu sẽ đi đâu?
- Mình bắt buộc pahir tới những nới mà bố định sẵn và đi gặp rất nhìu nhân viên và cổ đông trong công ty.
- Thích thật. Mình lun muốn được như cậu. Bố mẹ mình luôn cho mình là trẻ con hông được tham gia vào việc của công ty trọng khi mình lại là người thùa kế.
- Aron hông được đi gặp cổ đông cũng chưa bít đi đâu thì đi cùng minh nha.
- Cậu sẽ đi đâu vậy Rose?
- Mình sẽ về Mĩ. Đầu tiên là dự tuần lễ thời trang và tham gia 1 số hoạt động thời trang sau đó thì về điền trang của bố mình.
- Còn cậu sẽ đi đâu? - Henry hỏi Nikki từ nãy vân im lặng.
- Mình sẽ đi nhờ xe của 1 người quen về nhà của bố mẹ mình.
- Cậu hông đi chơi đâu seo? - Henry hỏi típ.
- Mình sẽ về làm phụ giúp gia đình. Đi chới xa tốn tiền lém. - Nikki nói với giọng buốn buốn.
Hứ. Tưởng gì hóa ra là nhà nghèo hông có tiền đi chơi. Nó khẽ bỉu môi và khinh bỉ Nikki.
- Chuông reo và lớp òi.
Thấy cô giáo bướ vào lớp cả lớp im lặng. Ai cũng ming câu kì nghỉ đông sẽ bắt đầu của cô, ai cũng theo đuổi suy nghĩ xem kì nghỉ đông này sẽ đi đâu.
- Nhà trường đã có quyết quyết định kì nghỉ đông lần này sẽ tổ chức cho các em tham gia hoạt động ngoại khóa.
- Thưa cô hông tham gia có được hông ạ? - Ở dưới học sinh bắt đầu bàn tán.
- Tất cả phải tham gia.
- Nếu William tham gia em cũng sẽ tham gia. - 1 học sinh ở dưới nói và 10 học sinh khác nói theo. Mấy đứa này khôn thật. Vì biết dõ William hông thích tham gia những hoạt động kiểu này mà thế lực gia đình William wa lớn. Hông tham gia cũng trả seo.
- Em sẽ tham gia chứ William?
- Vâng.
Tất cả 32 con mắt đều ngạc nhiên nhìn William. Kể cả nó và giáo viên.
- Vậy thì em cũng sẽ tham gia. - Rose lên tiếng. Thực ra nó vẫn zất lưỡng lự khi nói tham gia vì nó thực sự rất muốn về Los Angerles.
Giờ ăn trưa ở cangtin hôm ấy học sinh chỉ bàn tán về chuyến đi dã ngoại lân này. Nó cũng hông phải ngoại lệ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Bố mẹ tôi đâu? - Vừa bước vào nah fnso hỏi ngay lão Fitr.
- Ông bà chủ đi London zùi ạ.
- Hừm. Nó bước lên vội lên phòng.
Trời đã bắt đầu rét. Nó đã chẳng thích mùa đông. Nó thích mùa thu hơn. Học sinh trường nó được nghỉ 3 ngày trước hum đi thăm quan.
Ngày thứ nhất: Nó ăn ngủ, chơi game, chat, lên face book, blog,....
Ngày thứ hai : Nó sắp xếp lại phòng thay đồ. Chọn ra số quần áo sẽ mang đi thăm quan cùng nhà trường.
- Ngày thứ ba nó : Tiếp tục xem xét quần áo. Nó có quá nhiều quân áo ( Chuyện con gái chủ tịch tập đoan thời trang mà ).
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở sân trường học sinh đã tập trung đầy đủ. Trên xe ô tô nó ngồi cạnh Jond và nagy sau William. Còn William thì ngồi cạnh Nikki.Chán wa. Hông seo nó hông được ngồi cùng William trên ô tô thì nó sẽ ngồi trên máy bay đơn giản chỉ vì nó là Rose và nó thích William ( Chảnh wa). Trường nó cách tương đối xa sân bay. Lên đi ô tô mất ngần 1 tiếng. Trong khi đợi máy bay tiếp nhiên liệu học sinh đều ngồi trong nhà chờ. Làm thế nào để ngồi cạnh William bây giờ, nó nghĩ mãi mà hông gia. Nhất là Nikki cứ bán theo William, phải cắt đuôi cô ta mới được.15' nữa máy bay cất cánh. Phải nhờ Hera với được.
- Hera. Chị giúp em việc này được hông? - Nó thì thầm vào tai Hera điều gì đó.
Nó yên tâm quay lại nghế ngồi.
Có một con nhỏ đột nhiên chạy ngang qua chỗ William. Đang chạy thì con nhả vấp ngã. Hông ngoài dự đoán của nó Nikki chạy ra đỡ lấy cô gái vừa bị vấp ngã trước con mắt dửng dưng của mọi người. Nikki zìu cô gái đi và hông quên dặn với William.
- Anh đợi em trên máy bay nhé. Em giúp bạn này đã.
Nhưng lúc đó để đảm bảo mưu kế của minh thành công nó đã đánh lạc hướng William bằng cách ra ngồi cạnh Jond và trong lúc đi qua nó tỏ ra vô tình giẫm vào chân William tất nhiên là nó xin lõi rối rít làm cho hắn hông đẻ ý đến Nikki. Còn Jond và Aron đang bận nói chuyện với mấy bà tám. Henry thì nói chuyện với mấy người bạn.
Đợi mọi người lên máy bay ngân hết nó mới bước lên. Tất cả chỗ ngồi đều có người zùi. Trừ chôc cạnh William và chôc cuối đuôi máy bay.Nó bước đến ngần William cười và hỏi:
- Chỗ này có ai ngồi chưa ạ? Em có thể ngồi đây được hông?
Hắn vẫn im lặng hông trả lời. Mà hông trả lời thì có nghia là đồng ý òi. Chắc là hắn vẫn đang bực mình về chuyện Nikki chạy đi đâu mà hông báo với hắn ( Thực ra là có báo nhưng hắn đâu có biết ). Nó khẽ ngồi xuống cạnh William. Máy bay chuân bị cất cánh thì Nikki chạy lên kịp. Nhưng thấy hông còn chỗ ở phía trên Nikki đành xuống tít phía đuôi. Khi bước wa chỗ nó và William thì nó tiến sát vào hắn. Còn William thì vẫn giận Nikki lên phớt lờ.
Ngồi trên máy bay tận 6 tiếng đồng hồ liền. Nó chán hông có trò gì chơi. Ngồi nghịch laptop 1 lúc được khoảng 2 tiếng. Hết việc để làm nó đành ngồi nhìn trời đất, nhìn gió, nhìn mấy, nhìn người, nhìn cảnh. Nhìn nhìu wa đâm ra nó hoa mắt. 5 tiếng ngồi thiền trên máy bay sao chịu được cơ chứ. Tính nó vốn hiếu động phải ngồi yên 1 chỗ làm seo đã chịu được. Kể cả ngồi cạnh 1 bực tượng siêu đẹp trai như William chứ(Từ lúc lên máy bay tên này chỉ ngồi yên hông là tượng thì là gì). Haizz... Ngồi yên trên máy bay nó buồn ngủ wa. Nhưng tiểu thư như nó chỉ wen ngủ trên chăn ấm đệm êm chứ đâu có thể ngủ theo cái kiểu cứ ngục mặt xuống là ngủ được. ( Đi học Rich ngủ theo kiểu ngồi giống như đang đọc bài nhưng mắt nhắm lại, ngủ theo kiểu ngục mặt xuống cô giáo phát hiện. Nhưng tất nhiên Rich thích ngủ kiểu nào trả ai nói gì). Nó đưa tay lên mồn che 1 cái ngáp mệt mỏi. Ngáp nhìu wa đến nỗi chảy nước mắt lun. Hjx Hjx.
- Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi. - William nói với nó nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Ngồi thế này seo ngủ được. - Nó vặn lại.
- Sao lại hông ngủ được. Cô mau tìm cách ngủ đi. Nhìn cô ngáp ngắn ngáp dài cứ như con nghiện ấy.
- Làm seo àm ngủ được. - Nó càu nhàu.
- Ngủ như thế này này.
Vừa nói hắn vừa kéo nó vào lòng. 2 tay ôm qua vai nó, cho nó giựa vào vai. Chưa đầy 5' sau nó đã ngủ zùi. Hắn hông còn qua ra nhìn cửa sổ nữa, hắn quay ra ngắm nó. Hắn nhìn nó mỉm cười, nó cũng cười ( Mấy bạn thông cảm, nó đang ngủ mơ. Nó mơ mình được mẹ cho tiền tiêu vặt lần đầu tiên, nó mơ về kỉ niệm tuổi thơ của mình).
Tiếng của tiếp viên hàng hông làm nó tỉnh giấc. " Yêu cầu quý khách ngòi yên tại chỗ, thắt giây an toàn. Máy bay chuẩn bị hạ cánh." Nó tỉnh ngủ hẳn. Hắn vẫn ngồi đấy vẫn ôm nó.
- Cô dậy zùi ah?
- Ưm. - Nó ngáp 1 cách uể oải.
- Cô có bị thần kinh hông?
- Tất nhiên là hông. Hỏi gì kì zậy.
- Cô hông bị thần kinh hay đại loại đầu óc có vấn đề mà seo khi ngủ cứ tủm tỉm cười vậy?
- Cười thìi seo chứ?
- Khi cô cười nhìn cô rất xinh.
- Bây giờ anh mới biết seo? Ai cũng khen em cười xinh, nhìn giống thiên thần.
- Buồn nôn. Nhìn hông giống ác quỷ là may kaij còn đòi giống thiên thần.
- Nhưng trên mấy tạp trí teen, tạp trí thời trang, tạp trí viết về người nổi tiếng nói thế mà.
Hắn im lặng hông nói gì, nó cũng im lun. Theo thói quen trước khi xuống máy bay đứng ở chỗ cửa nó mỉm cười zùi với bước xuông (Bệnh ngôi sao). Người cuối cùng xuống máy bay là Nikki, nhìn Nikki chông xanh xao và ủ rũ như con gà bị bệnh vậy.
ỌE. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn zùi nhanh tróng quay đi. Nikki bị say máy bay, cô ta đã nôn trên máy bay mấy bận vậy mà xuống máy bay lại nôn tiếp. Mặc dù người yêu mình bị say máy bay vậy mà William vẫn đứng đó nhìn. Henry vội chạy đến đỡ lấy Nikki và đưa cho khăn giấy để lau. Còn tất cả mọi người đều nhìn Nikki với con mắt khinh bỉ.
Nó nhanh chân lên xe ô tô. William đã ngồi đó zùi. Nó nhanh chân tới ngần:
- Em ngồi đây zới anh nha?
- Không.
Thực sự từ bé tới giờ mấy ai từ chối nó thẳng thừng thế đâu cơ chứ. Vậy mà hắn lại từ chối nó. Mặt nó bí xị xuống nó tiến lại ngồi cùng Aron. Một lúc sau Nikki và Henry cũng lên xe. Nikki xuống ngồi cùng mấy nhỏ bạn của cô ta. Hội lập dị ( Thao định nghĩa của Rose ). Xe bắt đầu chuyển bánh. Đột nhiên Hera đứng lên cầm lọ nước hoa đắt tiền của mình xịt khắp phía trong xe.
- Làm gì zậy Hera? - Một học sinh hỏi.
- Có gì đâu. Mình gửi thấy mùi của bọn bận hỉu nghèo hèn trên xe lên đành phải dùng nước hoa may ra bớt mùi được.
HAHA. Cả xe cười ầm lên trừ Nikki, Henry và William.
- Cậu dùng loại gì vậy? Mùi thơm wa. - Học sinh khác lên tiếng.
- Chắc đắt tiền lắm nhỉ? - Học sinh khác.
- Tất nhiên. Nước hoa của tớ ở đây có người bán nhà đi cũng chưa chắc mua nổi đâu.
HAHA. Tiếng cười lại nổi lên.
- Cậu cứ nói wa. Theo tớ thấy có khi chưa chắc đã có nhà để bán ấy chứ. - Cậu bạn nam ngồi sau Rose lên tiếng.
- Mấy người im đi. Quá đáng vừa thui. Đừng có bắt nạt người khác quá đáng. - Henry đứng zậy nói với giọng bực tức.
- Haizz... Bọn mình có làm gì ai đâu. Theo mình nghĩ thì bạn đừng đi lo chuyện nhà người ta nữa.
- QB Hera nói phải đấy. - Cả xe nhao nhao lên.
- Mấy ngươi im đi điếc tai tôi quá. - William quát.
Tất cả mọi người trên xe đều im lặng thỉnh thoàng chỉ có tiếng thì thào nói chuyện với nhau hoặc tiếng động nhỏ. Còn nó thì mặc kệ tất cả mọi chuyện. Nó hồn nhiên mở máy tính ra chát. Sau 30' ngồi trên xe cuối cùng cũng tới khách sạn. Khách sạn này khá lớn nằm rất ngần bờ biển. Sau khi nhận phòng nó. Nó vào phòng tắm ngầm mình trong nước nóng và thay đồ. Đến 6h tất cả mọi học sinh đều phải xuống tập trung ở phòng ăn. Lúc nó bước xuống cầu thang bọn học sinh nam cứ ngước lên nhìn chân nó ( Dê kinh ). Sau bữa, mọi người đều đi chơi hết cả. Nó lên phòng gọi điện cho mama và baba, nó hứa xuống máy bay sẽ gọi luôn zậy mừ bây giờ mới gọi. Có tiếng ồn ngoài hành lang vọng vào trong phòng nó, là tiếng Nikki.
- Sáng mai em với anh ra biển nha.
- Ưm.
- Em muốn mua thêm quà lưu niệm cho mẹ.
Nó cau mày, là Nikki và William. Hết giận nhau zùi ah. Nhanh nhỉ. Chán wa. Vì lúc trên máy bay nó ngủ òi lên buổi tối nằm mãi nó mới ngủ được.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức nó dậy. 3h30 phút, nó nhanh chóng đánh răng rửa mạt và thay đồ. Sáng nay nó muốn ngắm bình minh trên biển. Nó mặc bộ đồ bơi bên trong ( Theo định nghĩa của Rich thì đồ lót đúng hơn ) bên ngoài nó mặc cái quần bò ngắn cũn cỡn và đầy dây xích, phía trên nó mặc cái áo mà nhìn cứ như cái khăc yến tròn ý. Mặ trời bây giờ đã bắt đầu mọc, những tia nắng ấm đầu tiên tỏa suống mặt đất. Có mấy ngư dân đang gập lưới. Nó tò mò chạy ra xem, còn ngư dân thì to mò nhìn nó. Nó mỉm cười bắt chuyện những ngư dân này:
- Chú mới đi biển bề ạ? - Nó hỏi 1 người đàn ông khá lễ phép.
- Tôi đi câu mực về.
- Gia đình chú sống ở đây ạ?
- Gia đình tôi sống ở đây đã lâu. - Người phụ nữ có lẽ và vợ người đàn ông trả lời.
Xem họ gập lưới chán nó chạy ra phái biển. Thủ triều đã rút, nó lội nước nhưng hông quá sâu vì nó sợ ướt đồ. Là William đang đi ngần về phía nó, đằng sau là Jond cad Aron, ai cũng sắn quân. Nhìn ngộ wa nso bật cười. Nó chay lại ngần:
- Mấy anh cũng đi xem bình minh ah? - Vừa nói nó vừa tủm tỉm.
- Em dậy lúc nào vậy?
- 3h30. Em muốn xem mặt trời mọc.
- Xây lâu đài cát hông? - Jond hỏi.
- Trò trẻ con đó còn chơi được seo? - Nó hỏi và cười 1 cách ngượng ngùng.
- Ai bảo là trò trẻ con. - Aron chống chế.
- Chơi thì chơi.
- Em với William 1 đội nha còn anh với Aron một đội.
Nói xong Jond và Aron cúi xuống cắm cúi xây lâu đài cát của mình. Còn nó với William.
- Lại ngần đây. - Vừa nói nó vừa kéo tay William.
Vì thủy triều rút lên ở trên bãi biển còn 1 vũng nước đọng lại. Trong vũng nước đó còn 2 con cá chắc do vũng nước quá lông lên con cá hông thể ra được. Nó ngồi xuống bắt đầu xây lâu đài cát xung quanh vũng nước. Còn William vẫn đứng nhìn.
- Anh hông định xây sao? Em hông mún thua đâu.
William cũng ngồi xuống nhưng chỉ nhì nó làm.
- Anh định thua chắc. Làm nhanh lên thua bây giờ.
- Nhưng... Tôi hông biết làm.
- Sao cơ? - Nó ngửng lên há hốc mồm nhìn William.
- Từ bé tôi chưa chơi trò này bao giò.
- Anh đã đi biển bao giờ chưa?
- Rồi, rất nhiều lần.
- Đi biển sao hông xây lâu đài cát?
- Tôi thấy nó hông thú vị.
- Thôi được rồi anh làm theo em.
Nó hướng dẫn William các bước xây lâu đài cát . 1h30 phút sau nó đã xây xong. Một lâu đài cát đồ sộ xây quanh vũng nước có 2 con cá. Nó đứng lên lấy tay chống hông.
Á. - Nó kêu lên. Nó quên mất nó đang mặc áo hở rún và tay nó thì dính đầy cát.
- Hông sâo đâu. - William vừa nói vừa đưa tay lên lau chỗ eo nó bị dính cát.
Á. Tay anh cũng bị dính cát. - Nó kêu lên lân thứ 2.
- Ra xem Jond và Aron xong chưa đi. - Nó kéo tay William.
Nó há hốc mồm. 2 người bọn họ đã làm xong và đang ngồi chơi.
- Eo em làm seo zậy? - Jond vừa hỏi vừa đưa tay dính đầy cát lên quệt vào chỗ eo nó.
- Eo em hơi bị đẹp đấy. 57 thôi. - Nó cau có.
- Thì anh có nó gì đâu. - Aron cũng đưa tay lên quệt vào eo nó.
- Sao anh xây nhanh zậy?
- Tất nhiên òi.
- Nhanh như hông đẹp bằng cái của em.
- Hình như đẹp hơn thật. Nhưng sao lại có 2 con cá ở đây. - Jond hỏi nó.
- Bí mật. - Nó mỉm cười trả lời.
- Về thui. - Aron nói.
Nó William, Aron, Jond cùng sánh bước trên con dường đầy nắng vàng.
Nó về phòng tắm và thay đò người nso dính đầy cát. Nó phải thay bộ đồ khác ( Nó lắm quân áo ghê ta ).
- Sáng nay các em sẽ gia biển chơi, buổi chiều chúng ta sẽ đi vào làng của ngư dân. Yêu cầu các em tập trung đúng giờ.
Nó ăn ngon lánh món súp hải sản và bánh mì. Ăn xong nó nhanh chân chạy ra biển. Nó ngồi trên bãi cát nhìn ra biển. Một lúc sau rất đông học sinh mới ra. Nó mặc váy ống lên cởi ra rất nhanh. Nó từ từ bước ra biển và mỉm cười như khi bước trên sàn catwalk. Bọn con trai nhìn nó hông chớp mắt. Nó xuống biển, bọn con trai vẫn nhìn nó bây giờ thì cả con gái và 1 số tiếng xì xào. " Người chuẩn thật" "Công nhận là model",... Nó nghe rất nhiều câu địa loại như thế và mỉm cười hãnh diện với mọi người, Ah quên có cả những ánh mắt ghen tị nhìn nó nữa. Nó lặn thật sâu xuống nước. Áp xuất của nước khiến nó tức ngực. Nó lên bờ, tến lại ngần 1 cửa hàng dồ uống. Jond, Henry và William đang ngồi đó. Còn Aron thì ngồi cách đó hông xa đang nói chuyện với mấy cô gái bản địa.
- Mấy anh hông xuống biển sao.
- Hông. - Jond trả lời.
Đầu tiên là Jond quay ra nhì nó sũng sờ ( Dê cụ ), sau đó là William nhìn nó chằm chằm ( Dê ), cuối cùng là Henry nhìn nó hông chớp mắt ( Dê già ).
- Mặt em dính dì sao?
- Ah hông có gì. - Jond mìm cười ngượng ngùng và quay ra nhìn mấy cô gái abrn địa.
William nhìn ra biển còn Henry nhìn cốc nước.
- Cho 1 li nước dưa hấu và một đĩa bánh dừa. - Nó bảo người phục vụ.
Nikki đang tiến lại ngần. Cô ta cúi chào mọi người.
- Anh tưởng em xuống đang ở dưới biển? - Aron tiến lại quàng tay qua vai Nikki.
- Em hông biết bơi. - Nikki đảy tay Aron khỏi vai mình.
- Hông biết bơi thảo nào thấp là phải. - Nó lầm bầm trong mồm.
- Cái gì cơ? - Jond hỏi nó.
- Ah hông có gì. Em về khách sạn trước đây.
Nói đi về khách sạn mọi người trên đướng lại nhìn nó. Còn nó thì lại mỉm cười như bước trên sàn Catwalk
Sau khi ăn trưa nó lên phòng vớ nhanh cái túi zùi nhanh chân chạy vào xe ô tô. Đi từ khách sạn tới làng chài hết khoảng tầm 30'. Lần này trên xe nó không được ngồi với William. Giận cá chém thớt nó hông chịu ngồi với ai cả, nó ngồi một mình.Đến nơi nó cùng mọi người vào thăm làm chài. Hỉnh thoảng lại có mấy bạn đưa lọ nước hoa đắt tiền lên xịt khắp nơi. Đột nhiên 1 ý tưởng độc ác nảy ra trong đầu nó. Nó khẽ gọi Hera thì thâm điều gì đó. Hera cau mày khó hỉu nhưng sau đó cũng mỉm cười khẽ gật đầu. Mọi người được đi chơi tự do xung quanh làng chài, đến 4h30 tất cả tập trung lại. Nó lẵng nhẵng chạy theo Aron như 1 đứa trẻ con còn Aron thì vừa đi vừa nói chuyện với Jond và Henry, William vẫn im lặng.Đột nhiên có 1 đứa học cùng trường nó chạy tới kéo Nikki đi xem đồ lưu niệm. William, Jond, Henry lúc đó đang bận xem một chiếc vòng được làm bằng xương và răng cá. Một lúc sau, xem chán mấy cái vòng, nhìn chán mấy bộ xương cá mà Nikki vẫn chưa quay lại. Ngồi đợi chán mà vẫn chưa thấy Nikki đâu, gọi điện thì hông ghe máy. William bực mình lên tiếng:
- Cái con nhỏ tóc sù này. Lần này cũng thế, bảo đi một lúc nhưng lại đi cả tiếng đồng hồ.
- Việc gì phải no lắng thế chứ. Cô ta có chân tự đi, có đầu óc để suy nghĩ đâu khiến anh phải no lắng. - Rose chen vào.
- Đây cũng đâu phải việc của cô. - Henry lườm nó tưởng rách mắt.
- Hay chúng ta đi tìm. - Jond gợi ý.
- Ưm.
Mọi người đều chạy về phía mà lúc nãy Nikki bị cô gái kia kéo đi. Nó dù hông muốn nhưng vẫn lẵng nhẵng chạy theo.
- Ở kia có một căn nhà. - Aron chỉ về phái căn nhà đằng xa.
Tất cả mọi người đều chạy lại phía đó.
- Cửa bị khóa zùi. - Henry tỏ vẻ thất vọng.
- Chánh ra đi. - Willam lạnh lùng ra lệnh.
RẦM. Chỉ bằng một cú đá của William cánh cửa cũ kĩ rơi xuống. Tất cả mọi người đổ vào. Ọe. Phát buồn nôn lên được. Toàn mù cá tanh một cách khinh dị.
- Là Nikki. - Aron deo lên.
William nhanh chóng chạy lại ngần. Tuy gặp được bạn gái mình nhưng có lẽ do muig cá quá tanh lên William vẫn đứng chánh xa.
- Haizz... Người có mùi kiểu này chắc tắm nghìn năm trong nước hoa chanel cũng hông hết mùi. Ah quên mất bình thường người cô ta đã đầy mùi khó chịu zùi. - Rose lúc này lên tiếng và cầm lọ nước hoa của mình xịt thẳng vào mặt Nikki.
- Cô câm đi. Muốn chết hay sao? - Henry giận dữ hỏi nó.
Nó im lặng bỏ về trước cùng Aron bởi vì hông thể chịu được mùi tanh của kho chứa cá này thêm 1 phút nào nữa.
Vừa về tới nơi nó gọi Hera ra và nói cho Hera nghe kết quả mưu kế của mình, Hera phá lên cười.
- Các bạn nghe dõ đây. Chút xíu nữa bọn mình chuẩn bị được thủ gửi mùi nước hoa hương cá ôi đấy. - Hera vui vẽ nói với mọi người.
Một lúc sau Nikki, William, Henry quay lại.
- Mùi gì mà khinh dị zậy? - Tất cả nhôn nhao lên.
- Ah. Mình quên mất mùi này chính là mùi nước hoa hương cá mà mình nói với các bạn. - Hera đứng lên nói lớn.
- Kinh quá đi./ Mùi gì thế này?/ Seo king William đẹp trai của chúng ta lại có thể yêu một con nhỏ có mùi kinh dị như vậy/....- Khắp nơt nổi lên tiếng xì xào.
- Im hết đi. - Henry lên tiếng.
- Quên mất. Nếu muốn các bạn có thể hỏi Nikki bí quết làm đpẹ và mùi nước hoa hương cá của bạn ấy. - Hera mỉm cười đứng lên nói lớn.
- Eo ôi. Mình thà dùng nước hoa hết hạn còn hơn dùng loại nước hao hương cá của Nikki. - Một cô bạn nói với giọng chế diễu.
- Bọn mình đâu giám dùng nước hoa loại đặc biệt của Nikki. Mình chỉ trung thành với loại nước hoa của tập đoàn mĩ phẩm QB thui ah. - Một học sinh khác.
Thấy mọi người chế diễu mình Nikki bật khóc.
- Các em lên xe đi. - Tiếng của hướng dẫn viên du lịch.
Mọi người lên lượt lên xe. Vì ngồi ở ngay ngần cửa lên nó nghe thấy tiếng của hướng dẫn viên nói với Nikki là người lên xe cuối cùng:
- Người em cso mùi gì vậy?
Nikki vẫn im lặng bước lên xe hông nói gì. Còn nó thì mỉm cười trong lòng.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Về tới khách sạn tất cả mọi người đều nhanh chân chạy xuống xe như thoát khỏi mùi tanh của Nikki. Nó lên phòng tắm và xuống ăn tối. Ăn xong nó lên phòng ngồi nghịch laptop. 9h nó ra khỏi phòng. Bước vào thang máy nó ngặp William. Nó ấn nút số 1 cùng lúc đó tay của William cũng ấn. Nó khẽ rút tay lại và vẫn làm kiêu như thương dù cho đó là William người nó muốn tán cho vui ít hơn là vì yêu. Xuống tới tầng 5 nó mới bắt chuyện trước:
- Anh đi đâu zậy?
- Hông phải việc của cô.
Im lặng lại kéo dài. Ting xuống tới tầng 1 cửa thang máy mở. Nó đi dạo 1 vòng quanh khu bán đồ lưu niệm. Toàn mấy thứ vớ vẩn, nso hông tìm được món đồ gì cả. Nó đành di ra biển, chẳng phải đi dạo biển buổi tối rất vui sao.
Nó đi được 1 nửa bờ biển thì nó nhìn thấy 1 người là William. Nó khẽ chạy đến.
- Anh đi cũng đi dạo biển hả?
William vẫn im lặng hông trả lời câu hỏi của nó, mắt vẫn nhìn về phái biển. Nó cũng im lặng vì nó là 1 đứa khôn ngoan.
- Tại sao cô lại làm vậy?
Lần này là William hỏi nó trước.
- Làm gì cơ?- Nó vẫn cố tình giả nai.
- Có lẽ cô cũng thuộc loại hông từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích nhỉ?
- Đó hông phải là thủ đoạn mà gọi là chiến lược.
William mỉm cười nhếch mép tỏ vẻ kinh bỉ. Nó và William 2 người sóng đôi đi trên bãi biển.
- Way. Trật tự. Lại đây. - Vừa nói nó vừa kéo William.
- Cái gì vậy?
- Là rùa biển lên bờ đẻ trừng.
William cùng nó im lặng nhìn con rùa cái đang đào hố đẻ trứng vào trong đó.
- Rùa biển là một trong những loài động vật đang có nguy cơ đe dọa rất cao. Mội trường sống của chúng đang bị đe dọa..... - Nó cứ thao thao bất tiệt về vấn đề rùa biển và ô nhiễn môi trường cho tới khi William gắt lên:
- Cô trật tự được hông? Tại seo cứ nói về rùa biển và môi trường zậy?
- Đừng nó nói zậy. Năm lên 9 tuổi tôi đoạt giải Miss Angel Earth đấy.
- Haha. Cái gì cơ? Miss Angel Earth.
Nó cũng đành mỉm cười gượng ngịu, vì đây là lần đầu tiên nó thấy William cười như vậy mà lại cười vấn đề nó thấy trả đáng cười chút nào.
- Buồn cười vậy sao?
- Ưm.
- Về đi.
Nó và William cùng về khách sạn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Sáng hôm sau nó vui vẻ chạy xuống dưới phòng ăn.
Nó kéo ghế ngồi bên cạnh Aron. Đột nhiên William hỏi Jond:
- Có phải tập đoàn nhà cậu tài trợ trực tiếp cho cuộc thi Miss Angel Earth hông?
- Ưm. Cả cuộc thì Miss Earthi nữa. Nhưng sao vậy?
- Cậu lên thôi tài trợ cho cái cuộc thi Miss Angel Earth đi.
Nói đến đây William lại bật cười. Tất cả mọi người trong phòng ăn dều quay lại nhìn vì khó hiểu tại seo king William nổi tiếng lạnh lùng lại bật cười như vậy.
- Miss Angel Earth là cuộc thi giống như Miss Earth (Hoa hậu trái đất) nhưng dành cho trẻ con từ 8 tới 13 tuổi đúng hông? - Aron thắc mắc.
- Ưm. Ai đăng quang trong cuộc thi này đều sẽ trở thàng gương mặt đại diện của tập đoàn nhà tớ dù còn rất nhỏ tuổi. - Jond trả lời.
- Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên xem cuộc thi đó và nhớ cả hình ảnh cô bé đăng quang nữa. - Nikki chen vào.
- Cậu cũng xem cuộc thi đó sao? - Jond hỏi Nikki.
- Có mình xem từ cuộc thi năm thứ 3 đến năm thứ 7. Về sau mình xem cuộc thi này nữa.- Nikki trả lời.
- Cậu xem cuộc thi năm thwus 3 là lần đầu tiên đúng hông? Cậu vẫn nhớ hình ảnh cô bé đăng quang năm đó đúng hông? Cô bé đó rất dễ thương phải hông? - Nó hỏi Nikki dồn dập.
- Mình vẫn nhơ. Đó là 1 cô bé rất xinh, rất dễ thương và mình nghĩ rất tốt bụng nữa.Thực sự mình rất muốn gặp cô ấy dù chỉ một lần thôi.
- Tại seo zậy? - Nó lại hỏi típ.
- Vì trước khi cuộc thi đó diễn gia mình có viết 1 bài luận về việc bảo vệ rùa biển, nhưng thầy cô giáo và các bạn dều chê bài luận của mình hông hay dù cho nó rất sát thực. Cuộc thi đó diễn ra lần thứ 3 lúc đó bọn mình với học cấp 1 và cả trường đèu xem cuộc thi đó. Cô bé đăng quan năm đó đã nói về vấn đề môi trường và bảo vệ rùa biển. Việc này nhanh chóng tạo lên trào lưu của trường cấp 1 của mình. - Nikki trả lời.
- Thấy chưa. Em đã nói zùi mà. Nhưng thui kệ đi coi như anh vẫn chưa biết chuyện cuộc thi đó nha. - Nó quay sang nói với William zùi bỏ lên phòng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hum sau nó thu dọn quần áo vì hum nay là hum cuối cùng ơ đây. 1h30' trưa máy bay cất cánh. Lên máy bay lần này mọi người đều vui vẻ nói chuyện của mình và chuyến đi. 8h30 máy bay về tới nơi. Xe limo của nhà nó kia òi. Về tới nhà nó vui vẻ ôm hôn bố mẹ, vui vẻ nói về chuyến đi và lên phòng ngủ 1 giấc tới tận sáng hum sau. Nó vẫn còn 2 tuần nữa kì nghỉ đông mới kết thúc.
- Thưa cô chủ. Ông bà chủ gọi cô ạ.
- Được òi tôi xuóng ngay đây. - Nó vui vẻ trả lời và nhanh chân chạy xuống.
- Có chuyện gì zậy bố mẹ?
- Sáng nay mẹ đã đi họp phụ huynh cho con. Có kết quả học kì 1 òi.
- Vâng sao ạ?
- Điểm thi của con chỉ đứng thứ 2 lớp và cũng đứng thứ 2 trường lun.
- Oh. Vậy thì người đứng đầu là ai ạ?
- Là William.
- Mẹ hông thất vọng về con chứ?
- Chỉỉ một chút thui. Nhưng hông sao hum nay cả nah mình sẽ tới Địa trung hải và đi ăn món thịt rùa con thích.
- Vâng. Lên phòng thay đồ đi. Chúng ta sẽ bay sang đó.
Nó nhanh chan chạy lên phòng thay đồ. Dù hông thích ăn hải sảm nhưng nó vẫn rất thích đồ ăn ở đó và kể cả việc loài rùa tiệc chủng đến nơi đi nữa thì cũng chẳng seo. Rùa ở đó là rùa nuôi. Bữa ăn ở đây rất vui. Cả nhà nó vui vẻ nói chuyện với nhau.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Suốt 3 ngày vừa qua nó chỉ ăn và xem quần áo. Bữa trua hôm nay mẹ nó nói với nó 1 chuyện nó hông ngờ tới.
- Rose. Bà Danixe William mời con tới uống trà vào chủ nhật tuần này.
- Vâng.
- Chắc hẳn con phải biết dõ bà Danixe.
Nó nghĩ mãi mà hông biết khi tới uống tả với bà mẹ của William sẽ mang quà gì tới. Công nhận chọn quà cho người giàu khó thật. Hơn nữa người phụ nữ mà theo như những gì nó biết là giàu có và lạnh lùng lại mời nó tới uống trà.
Đã là tối thứ 7 mà nó vẫn chưa chọn được quà. Pahir làm sao bây giờ.
- Rose.
- Oh mẹ. - Hum nay mẹ nó đích thân lên phòng nó. Đi theo đằng sau là người giúp viẹc và trên tay cầm thứ gì đó.
- Mẹ ơi con vẫn chưa chọn được quà cho bà Danixe. - Nó nói với mẹ bằng giọng nũng nịu.
- Hông sao. Mẹ có cái này cho con.
Mẹ nó mở chiếc hộp mà người giúp việc vãn câm từ lúc nãy.
- Woa. Đẹp quá. Con cả ơn mẹ.
Đó là 1 cái cài áo hình bông hoa lan bằng vàng trắng và đính kim cương.
8h kém 5 phút nó đứng trước cửa nhà của gia đình William. 1 người giúp việc dẫn nó vào trong phòng uống trà. Đó là một căn phòng rộng, trên tường treo đầy tranh cổ mà có lẽ rất đắt tiền.
- Rất đúng giờ cô Rose.
- Cháu chào bác.
Người phụ nữ đó là bà Danixe William, mẹ của William. Bà là 1 người phụ nữ rất đẹp, đẹp 1 cách kiêu sa nhưng lạnh lùng. Bà cũng hông mỉm cười khi gặp nó.
- Mời cô ngồi.
- Cháu cảm ơn bác.
- Tôi đã nhìn thấy kết quả học tập của cháu. Nó hông tệ chút nào.
- Oh. Vâng ạ.
Nó cho thêm đường vào cốc trà. Nó thích uống trà hông quá ngọt chỉ một chút vị ngọt man mác. Nó cẩm chiếc thìa bạc lên và nhẹ nhàng khuấy cốc trà. Tất cả những hành động đó đều được bà Dannixen để ý kĩ.
- Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Đã lâu ta chưa gặp họ.
- Vậng ạ. Bố mẹ cháu vẫn khỏe ạ.
Nó cầm một chiếc bánh nướng lên ăn. Cứ cắn được một miếng thì nó lại phải cầm cốc trà lên nhấp một chút, trong lúc đó lại phải tranh thủ niếm môi để đảm bảo vụn bán hông dính trên mội.
- Trà ngon lắm ạ. Trà này là trà nữ hoàng nhưng nếu hông để ý kĩ sẽ nhầm thành kiirs hoặc trà dian.
- Rất biết uống trà.
- Cháu cảm ơn bác. Thực sự nó chỉ là những kiến thức đơn giản về trà thôi ạ.
- Cháu học cùng William đúng hông?
- Vâng ạ.
- Có lẽ bác có cảm tình với cháu rồi đấy.
- Cháu tặng bác cái này ạ.
Nó đặt chiếc hộp lên bàn.
- Cầm lấy cất đi cho tôi.- Bà ta gia lânhj cho người hầu. Nhưng điều khiến nó thấy lạ là bà ta hông hề khen đẹp hay cảm ơn cho đúng phép xã giao.
- Cháu rất hợp ý bác. Hy vọng quan hệ của bác và cháu hông dừng tại đây mà còn tiến xa hơn.
- Cháu cũng hy vọng là thế ạ.
- Bác biết cháu thích William.
- Dạ.
- Bác rất ủng hộ việc này. Bắc giúp cháu tiếp cận William nhiều hơn.
- Nhưng anh William đã có Nikki rồi ạ.
- Vì vậy bác mới cần tới cháu. Bác biết rõ cháu có thể làm được việc bác hông làm được. Đó chính là tách William khỏi Nikki.
- Nhưng anh William hông hề để ý tới cháu.
- Bác nghỉ rằng tuy cháu nói vậy nhưng cháu hông hề bỏ cuộc. Hơn nữa nếu cháu yêu William thì hãy giúp nó tránh xa con bé Nikki kia. Thực sự nó hông thể có quan hệ quá thân thiết với 1 con nhỏ thiéu tư cách như Nikki được. Con nhỏ đó chỉ làm tăng thêm gánh nặng chi William mà thôi. Cháu hiểu ý bác chứ?
- Vâng ạ. Cháu sẽ cố gắng.
- Đây là món quà của bác cho cháu.
Người giúp việc của bà Danixe cầm xa một chiếc hộp bên trong là triếc vòng cổ bàng vàng ròng và đính rất nhiều rubi.
- Đẹp quá ạ. Cháu cảm ơn bác.
- Hông có gì. Thực sự William cần 1 đứa như cháu.
Nó và bà Danixe cùng mỉm cười. Nụ cười đó giống như thỏa thuận của 2 người. Bà Danixe sẽ giúp Rose có được William. Đổi lại bàng mọi giá Rose phải làm cho trong trai tim của William hông còn hình bóng của Nikki.Trên đường về nhà, ngồi trong xe ô tô nó mải mê gắm nhìn chiếc vòng và thỏa thuận của nó với Danixe William, công chúa nước Áo, một người đàn bà đẹp và rất sắc sảo.
Kì nhỉ đông kết thúc nó lại pahir tới trường đi học. Thực ra vì vừa mới nghỉ xong lên đến lớp thầy cô giáo cũng hông bắt học căng lém, toàn ngồi chơi thui ah, lại còn được về sớn nữa chứ.
Đếm giờ về nó định sẽ đi tới trung tâm mua sắm, nó đi chỉ để chọc páh zùi chạy lung tung chứ đâu có ý định đi mua đồ.
- Khoan đã. Dừng xe lại. - Nó nói vời người lái xe.
Xe vừa đỗ vào lề đường nó nhanh chân chạy xuống. Bởi vì nó thấy...
- Way. Anh đi đâu zậy? Seo lại đi bộ?
- Hông phải việc của cô. - Henry vẫn lẳng lặng bước đi và thậm chí còn hông thèm nhìn nó.
- Con trai chủ tịch tập đoàn ô tô lớn nhất thế giớ mà lại đi bộ ah?
Henry vẫn im lặng bước như hông có chuyện gì xảy ra. Còn nó thì cảm thấy tức giận và đôi chút bị xúc phạm. Nó vẫn bướng bỉnh bước theo Henry.
- Đừng đi theo tôi nữa.
- Tôi đi theo anh thì đã seo nào? Đường nhà anh chắc?
Henry quanh lại nhìn nó zùi lại bước đi.
- Seo anh đi nhanh thế nhỉ?
- Hông đi kịp theo tôi thì thôi.
- Ai bảo là hông kịp.
Nó vẫn đi theo. Zùi Henry đứng lại trước cửa 1 khu nhà rất rộng nằm ngần phía ngoại ô.Henry bước vào nó cũng bước vào theo.
- Woa. Anh giầu thật. Có cả đường đua ô tô của riêng mình.
- Muốn đua thử hông? - Henry cười tỏ vẻ khinh bỉ.
- Đua thì đua.
Henry lém cho nó chiếc mủ bảo hiểm. Sau khi đội mủ nó hỏi Henry:
- Mấy vòng?
- 3 vòng sân.
- Ok.
Nói xong nó bước vào chiếc xe mà Henry chỉ cho nó. Tiếng súng báo hiệu xuất phát. Nó phóng ngần hết tốc độ. Cứ được 1 lúc thì nó vượt Henry nhưng chưa đầy 15 giây sau Henry lại đã vượt nó. Lần này nó quết tâm hông để Henry vượt mình nữa.Sắp đến đích zùi. Nó sẽ thắng nhưng đột nhiên Henry vượt lên và về đích trước nó. Bước ra khỏi xe tháo mũ bảo hiểm nó thở hồng hộc.
- Cô thua zùi.
Nó kẽh gật đầu xác nhận. Lúc đó người giúp việc bê tới 1 chiếc khay bên trên là cốc nước. Nó hông sĩ diện 1 chút nào, cầm luôn cốc nước uống hết sach.
- Này đấy là nước của tôi chứ. Ai cho cô uống hết hả.
- Tôi uống hết thfi đã sao? - Vừa nói nó vừ thở.
- Mệt vậy sao?
- Ưm. Nó khẽ gật đầu và cầm thêm 1 cốc nước nữa.
- Cô đua cũng khá đấy chứ.
- Ưm nó khẽ gật đầu và chăm chú uống nước.
- Cô cũng biết đua xe sao?
- Hông biết đua sao tôi lại nhần lời mời đua của anh. Hòi trước ở L.A bọn tôi thường tổ chức đua xe trái phép.
- Hưm. Nhưng dù sao cô cũng về sau tôi 5 giây.
- Đua xe nếu muốn thằng thì hãy hòa nhịp tim của mình với tiếng nổ của động cơ xe.
Henry chớp chớp mắt há hốc mồm nhìn nó.
- Ai nói cho cô câu này vậy?
- Huỳen thoại xe đua Lioner.
- Cái gì. Đừng có đùa nha. Ông ấy hông bao giờ nói chuyện với laọi con gái rỗng tuếch như cô đâu.
- Này. Thứ nhất tôi hông rỗng tuếch. Thứ 2 Lioner là hàng xóm của tôi thì sao? Những lần bọn tôi đua xe trái pháp chú Lion đều mắng, nhưng chỉ mắng qua loa vậy thui. Chứ thực ra lần nào bọn tôi đua chú cũng cùng cô Emili tới xem. Rối nói cho bọn tôi nhwunxg sai sót khi đua.
- Emili. Nữ hoàng truyền thông nỏi tiếng thế giớ. Cô dùa sao? Chú Lioner hông bao giờ nói chuyện với loại phụ nữ rộng tuếch như cô ta.
- Tôi hông đùa đâu. Chú Lion yêu cô Em thật lòng đấy.
Henry vãn chố mắt nhìn nó.
- Muộn zùi tôi về đây.
Nói xong nso quay lưng bỏ ra cửa. Còn lại Henry mỉm cười một mình và nghỉ về Rose. Có lẽ Henry cũng hông gghét Rose lém.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày mai là tối thứ 7 vì vậy nó gọi điện thoại cho bà Danixe William.
- Hello. Cháu chào bác ạ. Bác vẫn khỏe chứ ạ.
- Bác vẫn khỏe.
- Ngày mai là thứ bẩy bác có bận gì hông ạ?
- Bây giờ bác đang ở Pari nhưng nếu cháu muốn cứ tới nhà bác. Nhà bác luôn mở cửa chào đón cháu. Ngày mai William có ở nhà đây.
- Vâng ạ. Cháu cảm ơn bác. Cháu chào bác ạ.
Kết thúc cuộc gọi. Nó mỉm cười. Càng hay ngày mai nó sẽ tới nhà gặp William.
Xe đỗ trước cửa nàh William. Nó bám chuông và có một cô giúp việc dãn nó vào nhà. Nó hỏi:
- William có nhà hông ạ?
- Cậu chủ đang ở trong phòng chiếu phím.
- Chị hãy dân tôi tới đó.
Cô người giúp việc dẫn nó tới phòng chiếu phim. Đến tới nơi người giúp việc kahs ngập ngừng. Thấy vậy nó hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Thưa cô, cậu chủ dặn hông được vào phòng này khi cậu chủ đang xem phim trong đó.
- Hưm. Hông seo đâu. Chị cứ đi đi.
Nó bước vào phòng. William đang ngồi ở hàng ghế giữa và chăm chú xem bộ phim của mình lên hông biết nó vào.
- Anh xem phim gì vậy? - Nó ngồi xuống chiếc ghế cạnh William khẽ hỏi.
- XEm thì biết. Vừa nói William liếc sang nhìn nó zùi lại chăm chú xem tiếp.
Bây giờ nso mới kịp để ý bộ phim đó.
- Là phim sex ah? - Nó khẽ hỏi. Mặt nó lúc này đỏ bừng lên. ( Giả lai đấy, vì là model lên nó có khả năng biểu lộ cảm xúc khuôn mặt cao hơn những người bình thường)
- Biết zùi sao còn hỏi. - William nói với nó bằng giọng khó chịu.
- Nhà anh giầu thạt có cả rạp chiếu phim trong nhà. Hông xem được phim 3D ah?
- Có. - William cộc cằn trả lời. Nói xong cầm lấy chiếc điều khiẻn và chuyển sang hệ 3D. William còn đưa cho nó 1 cái kính để đeo vào.
- Eo.
Vừa đeo vào xong nó bỏ cái kính ra ngay.
- Ghê quá.
William khẽ nhếch mép nhìn nó. Nó cố gắng hông nói và xem bộ phim sex đó nhưng có lẽ hông ổn vì nó đâu có thích thể laọi phim này.
- Sao anh lại xem phim sex.
William im lặng hông trả lời. Nó cũng trả nói gfi nữa, chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn đôi giày. Nhưng chỉ được một lúc.
- Bọn bạn em cũng xem phim này nhưng em hông thích xem. Bọn nó hư lắm, bọn nó làm chuyện đất với người yêu bất cứ lúc nào.
Đọt nhiên William nhần nút tắt phim và bỏ ra ngoài, nó chạy theo.
- Anh hông xem nữa ah?
William vẫn im lặng bước đi. Thỉnh thoảng có mấy người giúp viếc đi qua cúi chào nó và William. Nó thì mỉm cười gật đầu chào lại nhưng William thì chẳng nói gì. Đi hết hành lang William dừng lại ở một căn phòng và dẩy cửa bước vào.
- Phòng ngủ của anh ah? - Vừa nói nó vừa lon ton chạy vào phòng, lại còn hồn nhiên ngồi xuống chiếc giường ở trong phòng nó chứ.
William tiến tới 1 bức tranh và kéo nó về pahis bên trái. Thực ra đằng sau bức tranh là một ngăn tủ đựng đầy rựou. Càm lấy 1 trai rựou, hắn tiến tới chiếc bàn và mở lắp rót ra zùi uống.
- Anh uống rượu ah?
- Cô trật tự đi.
Bị mắng nó chỉ biết im lặng nhưng nó đâu có chịu ngồi yên. Đợi William uống đến ly thứ 5 nó với tiến tới chỗ William. Nó chèo vào lòng William, hai tay ôm lấy hắn. Nhưng William vẫn không có pahrn ứng gì. Hắn vẫn từ từ uống rựou. Nó đã ngồi ôm William trong cái tư thế mà nó vẫn thấy trong mấy bộ phim sex mà bọn bạn hay xem ngần 1 phút òi vậy mà William vẫn hông có phản ứng gì.
- Anh uống it thui. - Nó khẽ thì thầm vào tai William.
Willia đặt ly rựou xuống. Hai tay của William ôm lấy lưng nó, môi của William chạm vào má nó, vánh tai nó. THực sự lần này nó rất run, run hơn cả lần đầu tiên nó bước lên sàn catwalk. Nhưng nó vẫn hông chống cự, hông đảy William ra mà thậm chí còn ôm William chặt hơn. William hông ôm nó nữa, 1 tay của William vẫn khẽ vuốt ve lưng nó còm tay kia luồn vào trong áo nó. Bây giờ cả 2 tay của William đặt lên ao nó,từ từ cởi áo nó. Nhấc nó bỏ lên giường, chợt William dừng lại. Nó tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc nào ngờ William ấn nó xuống, hóa ra William chỉ dừng lại để cởi ảo. Zui lại hôn lên môi nó hôn xuống cổ nó rồi xuống tới ngực. Tuy nó hông để lộ lỗi sợ hãi ra bên ngaòi nhưng thực ra bây giờ nó rất sợ. Nó sợ vì đây là lần đầu tiên làm chuyện đó, sợ vì làm chuyện đó với người nó yêu chứ hông phải người yêu nó. William vẫn từ từ vuốt ve khắp cơ thể nó, môi William chạm vào da thịt nó.
Á. Nó kêu lên. Vậy là những điều nó dự đoán cũng đã đến. William thực sự đã làm chuyện ấy với nó. Cảm giác hơi đau đau, buốt buốt ở vùng kín. Tim nó càng ngày càng ngày càng đập nhanh hơn. William khẽ nói câu gì vào tai nó nhưng vì mệt lên nó buồn ngủ và hông nghe dõ cau nói đó. Nó ngủ thiếp đi đến tận 3h chiều. Mở mắt tỉnh giậy nó thấy William đã mặt đồ và ngồi cạnh nó, tay đang đặt trên ngực nó. Nó ngồi dậy mà người mỏi dã man. Trời thì rét, trong nhà có bật diều hòa đi nữa thì vãn rét. Nó quân chăn quanh người mình vừa để cho đỡ rét vừa để hông bị William nhìn thấy.
- Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện đó ah?
- Ưm. Nó khẽ ngật đầu sác nhận.
William nhìn nó mỉm cười 1 cách mỉa mai. Đột nhiên William rật lấy cái chăn quấn xung quanh người nó. Còn nó chỉ biết há hốc mồm.
- Đau hông? - William khẽ hỏi.
- Đau lắm nhưng sợ nhiều hơn.
- Sao lại sợ.
- Thấy sợ thfi sợ thui. Phòng vệ sinh kia ah?
Hông đợi William trả lời nó bước vào nhà vệ sinh. Nó bước đi giống mọi lần, mặt luôn ngửng cao, lưng thẳng,... như khi nó bước đi trên sàn diễn thời trang. Chỉ có khác là bây giờ nó hông mặc đồ. Nó ngâm mình vào bồn nước nòng. Đến bây giờ người nó vẫn còn mỏi và hơi buồn ngủ. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, William bước vào, ngồi xuống thành bền tắm và mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
- Anh...
Hông để nó khịp nói lốt câu, William nâng cằm nó và cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó. Quá ngạc nhiên trước hành động này nó há hốc mồm, mắt chớp chớp. Nhưng chỉ 5 giây sau nó chở lại như cũ. Nó có cảm giác nụ hôn đó của William như thay cho một lời xin lỗi. Đột nhiên một tay của William nhúng xuống nước, khẽ chạm vòa ngực nó rồi từ từ lân xuống eo nó và tới vùng kín. Nó im lặng hông nói gì. Khoảng 5 phút sau William bot tay ra và bước ra ngoài. Nó cũng chỉ tắm một lúc rồi thôi. Nhưng mà quàn áo nó đều để bên ngoài, nó đánh lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người vậy. Nó bước ra ngoài đang định mặc quần áo thì William bước tới đằng sau nó ôm lấy eo nó làm cho chiếc khăn tăm rớt xuống. William khẽ thì thầm vào tai nó:
- Người em lúc nào cũng có mùi hoa hồng.
Nó khẽ mỉm cười và tháo vòng tay Wiliam ra khỏi người mình. Nhanh trong mặc quần áo, nó ngồi cạnh William, 2 chân đặt lên đùi William. Nó dúc đầu vào lòng William nũng nịu nói:
- Anh ơi em đói.
William cúi xuống nhìn nó khẽ nhếch mép:
- Được zùi.
Vòng tay xuống chân nó William bế nó lên tay. Nó cũng vòng 2 tay của mình ôm chặt lấy cổ William, dúc đầu vào lòng William. Bế nó tới cuối thành lang William mới chịu đặt nó xuống để cho nó đi bộ. Lấy xe ô tô Wiliam đưa nó tới 1 nhà hàng ở ngay trung tâm thành phố. Wiliam là khách quen ở đây. Lúc bước vào nó khoác tay William một cách thân mật cứ như mình là bạn gái của William vậy. Còn mọi nhân viên trong nhà hàng đều nghĩ nó với William là một đôi và còn rất nhiều người khen nó với William đều rất đẹp đôi. Nhưng hôm đó hông chỉ có mình nó William ăn trong nhà hàng đó mà còn rất nhiều người khác nữa. Trong những người đó có cả gia đình Mc. Henry đã nhìn thấy. 8h tối William đua nó về nhà. Sau khi chào bố mẹ nó lên phòng ngủ một giấc tới sáng hôm sau.
- Ừm. Tớ còn muốn đi rất nhìu nơi. Có lẽ tớ sẽ tìm ra 1 nơi có thể biến thành khu du lịch nào đó.
- Đúng là con trai của chủ tập đoàn du lịch có khác. - Rose chen vào.
- Cậu định đi đâu zậy? - Aron hỏi Henry.
- Có zậy mừ cậu cũng phải hỏi. Tất nhiên là Henry sẽ tới mấy quân đảo nhiệt đới ở châu Á của bố mẹ cậu ta để trộng nom mấy con ngựa òi.
Vì câu nói của Rose mà cả lớp cười ầm lên. Bẽ mặt Henry wa.
- Willam cậu sẽ đi đâu?
- Mình bắt buộc pahir tới những nới mà bố định sẵn và đi gặp rất nhìu nhân viên và cổ đông trong công ty.
- Thích thật. Mình lun muốn được như cậu. Bố mẹ mình luôn cho mình là trẻ con hông được tham gia vào việc của công ty trọng khi mình lại là người thùa kế.
- Aron hông được đi gặp cổ đông cũng chưa bít đi đâu thì đi cùng minh nha.
- Cậu sẽ đi đâu vậy Rose?
- Mình sẽ về Mĩ. Đầu tiên là dự tuần lễ thời trang và tham gia 1 số hoạt động thời trang sau đó thì về điền trang của bố mình.
- Còn cậu sẽ đi đâu? - Henry hỏi Nikki từ nãy vân im lặng.
- Mình sẽ đi nhờ xe của 1 người quen về nhà của bố mẹ mình.
- Cậu hông đi chơi đâu seo? - Henry hỏi típ.
- Mình sẽ về làm phụ giúp gia đình. Đi chới xa tốn tiền lém. - Nikki nói với giọng buốn buốn.
Hứ. Tưởng gì hóa ra là nhà nghèo hông có tiền đi chơi. Nó khẽ bỉu môi và khinh bỉ Nikki.
- Chuông reo và lớp òi.
Thấy cô giáo bướ vào lớp cả lớp im lặng. Ai cũng ming câu kì nghỉ đông sẽ bắt đầu của cô, ai cũng theo đuổi suy nghĩ xem kì nghỉ đông này sẽ đi đâu.
- Nhà trường đã có quyết quyết định kì nghỉ đông lần này sẽ tổ chức cho các em tham gia hoạt động ngoại khóa.
- Thưa cô hông tham gia có được hông ạ? - Ở dưới học sinh bắt đầu bàn tán.
- Tất cả phải tham gia.
- Nếu William tham gia em cũng sẽ tham gia. - 1 học sinh ở dưới nói và 10 học sinh khác nói theo. Mấy đứa này khôn thật. Vì biết dõ William hông thích tham gia những hoạt động kiểu này mà thế lực gia đình William wa lớn. Hông tham gia cũng trả seo.
- Em sẽ tham gia chứ William?
- Vâng.
Tất cả 32 con mắt đều ngạc nhiên nhìn William. Kể cả nó và giáo viên.
- Vậy thì em cũng sẽ tham gia. - Rose lên tiếng. Thực ra nó vẫn zất lưỡng lự khi nói tham gia vì nó thực sự rất muốn về Los Angerles.
Giờ ăn trưa ở cangtin hôm ấy học sinh chỉ bàn tán về chuyến đi dã ngoại lân này. Nó cũng hông phải ngoại lệ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Bố mẹ tôi đâu? - Vừa bước vào nah fnso hỏi ngay lão Fitr.
- Ông bà chủ đi London zùi ạ.
- Hừm. Nó bước lên vội lên phòng.
Trời đã bắt đầu rét. Nó đã chẳng thích mùa đông. Nó thích mùa thu hơn. Học sinh trường nó được nghỉ 3 ngày trước hum đi thăm quan.
Ngày thứ nhất: Nó ăn ngủ, chơi game, chat, lên face book, blog,....
Ngày thứ hai : Nó sắp xếp lại phòng thay đồ. Chọn ra số quần áo sẽ mang đi thăm quan cùng nhà trường.
- Ngày thứ ba nó : Tiếp tục xem xét quần áo. Nó có quá nhiều quân áo ( Chuyện con gái chủ tịch tập đoan thời trang mà ).
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở sân trường học sinh đã tập trung đầy đủ. Trên xe ô tô nó ngồi cạnh Jond và nagy sau William. Còn William thì ngồi cạnh Nikki.Chán wa. Hông seo nó hông được ngồi cùng William trên ô tô thì nó sẽ ngồi trên máy bay đơn giản chỉ vì nó là Rose và nó thích William ( Chảnh wa). Trường nó cách tương đối xa sân bay. Lên đi ô tô mất ngần 1 tiếng. Trong khi đợi máy bay tiếp nhiên liệu học sinh đều ngồi trong nhà chờ. Làm thế nào để ngồi cạnh William bây giờ, nó nghĩ mãi mà hông gia. Nhất là Nikki cứ bán theo William, phải cắt đuôi cô ta mới được.15' nữa máy bay cất cánh. Phải nhờ Hera với được.
- Hera. Chị giúp em việc này được hông? - Nó thì thầm vào tai Hera điều gì đó.
Nó yên tâm quay lại nghế ngồi.
Có một con nhỏ đột nhiên chạy ngang qua chỗ William. Đang chạy thì con nhả vấp ngã. Hông ngoài dự đoán của nó Nikki chạy ra đỡ lấy cô gái vừa bị vấp ngã trước con mắt dửng dưng của mọi người. Nikki zìu cô gái đi và hông quên dặn với William.
- Anh đợi em trên máy bay nhé. Em giúp bạn này đã.
Nhưng lúc đó để đảm bảo mưu kế của minh thành công nó đã đánh lạc hướng William bằng cách ra ngồi cạnh Jond và trong lúc đi qua nó tỏ ra vô tình giẫm vào chân William tất nhiên là nó xin lõi rối rít làm cho hắn hông đẻ ý đến Nikki. Còn Jond và Aron đang bận nói chuyện với mấy bà tám. Henry thì nói chuyện với mấy người bạn.
Đợi mọi người lên máy bay ngân hết nó mới bước lên. Tất cả chỗ ngồi đều có người zùi. Trừ chôc cạnh William và chôc cuối đuôi máy bay.Nó bước đến ngần William cười và hỏi:
- Chỗ này có ai ngồi chưa ạ? Em có thể ngồi đây được hông?
Hắn vẫn im lặng hông trả lời. Mà hông trả lời thì có nghia là đồng ý òi. Chắc là hắn vẫn đang bực mình về chuyện Nikki chạy đi đâu mà hông báo với hắn ( Thực ra là có báo nhưng hắn đâu có biết ). Nó khẽ ngồi xuống cạnh William. Máy bay chuân bị cất cánh thì Nikki chạy lên kịp. Nhưng thấy hông còn chỗ ở phía trên Nikki đành xuống tít phía đuôi. Khi bước wa chỗ nó và William thì nó tiến sát vào hắn. Còn William thì vẫn giận Nikki lên phớt lờ.
Ngồi trên máy bay tận 6 tiếng đồng hồ liền. Nó chán hông có trò gì chơi. Ngồi nghịch laptop 1 lúc được khoảng 2 tiếng. Hết việc để làm nó đành ngồi nhìn trời đất, nhìn gió, nhìn mấy, nhìn người, nhìn cảnh. Nhìn nhìu wa đâm ra nó hoa mắt. 5 tiếng ngồi thiền trên máy bay sao chịu được cơ chứ. Tính nó vốn hiếu động phải ngồi yên 1 chỗ làm seo đã chịu được. Kể cả ngồi cạnh 1 bực tượng siêu đẹp trai như William chứ(Từ lúc lên máy bay tên này chỉ ngồi yên hông là tượng thì là gì). Haizz... Ngồi yên trên máy bay nó buồn ngủ wa. Nhưng tiểu thư như nó chỉ wen ngủ trên chăn ấm đệm êm chứ đâu có thể ngủ theo cái kiểu cứ ngục mặt xuống là ngủ được. ( Đi học Rich ngủ theo kiểu ngồi giống như đang đọc bài nhưng mắt nhắm lại, ngủ theo kiểu ngục mặt xuống cô giáo phát hiện. Nhưng tất nhiên Rich thích ngủ kiểu nào trả ai nói gì). Nó đưa tay lên mồn che 1 cái ngáp mệt mỏi. Ngáp nhìu wa đến nỗi chảy nước mắt lun. Hjx Hjx.
- Cô buồn ngủ thì cứ ngủ đi. - William nói với nó nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Ngồi thế này seo ngủ được. - Nó vặn lại.
- Sao lại hông ngủ được. Cô mau tìm cách ngủ đi. Nhìn cô ngáp ngắn ngáp dài cứ như con nghiện ấy.
- Làm seo àm ngủ được. - Nó càu nhàu.
- Ngủ như thế này này.
Vừa nói hắn vừa kéo nó vào lòng. 2 tay ôm qua vai nó, cho nó giựa vào vai. Chưa đầy 5' sau nó đã ngủ zùi. Hắn hông còn qua ra nhìn cửa sổ nữa, hắn quay ra ngắm nó. Hắn nhìn nó mỉm cười, nó cũng cười ( Mấy bạn thông cảm, nó đang ngủ mơ. Nó mơ mình được mẹ cho tiền tiêu vặt lần đầu tiên, nó mơ về kỉ niệm tuổi thơ của mình).
Tiếng của tiếp viên hàng hông làm nó tỉnh giấc. " Yêu cầu quý khách ngòi yên tại chỗ, thắt giây an toàn. Máy bay chuẩn bị hạ cánh." Nó tỉnh ngủ hẳn. Hắn vẫn ngồi đấy vẫn ôm nó.
- Cô dậy zùi ah?
- Ưm. - Nó ngáp 1 cách uể oải.
- Cô có bị thần kinh hông?
- Tất nhiên là hông. Hỏi gì kì zậy.
- Cô hông bị thần kinh hay đại loại đầu óc có vấn đề mà seo khi ngủ cứ tủm tỉm cười vậy?
- Cười thìi seo chứ?
- Khi cô cười nhìn cô rất xinh.
- Bây giờ anh mới biết seo? Ai cũng khen em cười xinh, nhìn giống thiên thần.
- Buồn nôn. Nhìn hông giống ác quỷ là may kaij còn đòi giống thiên thần.
- Nhưng trên mấy tạp trí teen, tạp trí thời trang, tạp trí viết về người nổi tiếng nói thế mà.
Hắn im lặng hông nói gì, nó cũng im lun. Theo thói quen trước khi xuống máy bay đứng ở chỗ cửa nó mỉm cười zùi với bước xuông (Bệnh ngôi sao). Người cuối cùng xuống máy bay là Nikki, nhìn Nikki chông xanh xao và ủ rũ như con gà bị bệnh vậy.
ỌE. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn zùi nhanh tróng quay đi. Nikki bị say máy bay, cô ta đã nôn trên máy bay mấy bận vậy mà xuống máy bay lại nôn tiếp. Mặc dù người yêu mình bị say máy bay vậy mà William vẫn đứng đó nhìn. Henry vội chạy đến đỡ lấy Nikki và đưa cho khăn giấy để lau. Còn tất cả mọi người đều nhìn Nikki với con mắt khinh bỉ.
Nó nhanh chân lên xe ô tô. William đã ngồi đó zùi. Nó nhanh chân tới ngần:
- Em ngồi đây zới anh nha?
- Không.
Thực sự từ bé tới giờ mấy ai từ chối nó thẳng thừng thế đâu cơ chứ. Vậy mà hắn lại từ chối nó. Mặt nó bí xị xuống nó tiến lại ngồi cùng Aron. Một lúc sau Nikki và Henry cũng lên xe. Nikki xuống ngồi cùng mấy nhỏ bạn của cô ta. Hội lập dị ( Thao định nghĩa của Rose ). Xe bắt đầu chuyển bánh. Đột nhiên Hera đứng lên cầm lọ nước hoa đắt tiền của mình xịt khắp phía trong xe.
- Làm gì zậy Hera? - Một học sinh hỏi.
- Có gì đâu. Mình gửi thấy mùi của bọn bận hỉu nghèo hèn trên xe lên đành phải dùng nước hoa may ra bớt mùi được.
HAHA. Cả xe cười ầm lên trừ Nikki, Henry và William.
- Cậu dùng loại gì vậy? Mùi thơm wa. - Học sinh khác lên tiếng.
- Chắc đắt tiền lắm nhỉ? - Học sinh khác.
- Tất nhiên. Nước hoa của tớ ở đây có người bán nhà đi cũng chưa chắc mua nổi đâu.
HAHA. Tiếng cười lại nổi lên.
- Cậu cứ nói wa. Theo tớ thấy có khi chưa chắc đã có nhà để bán ấy chứ. - Cậu bạn nam ngồi sau Rose lên tiếng.
- Mấy người im đi. Quá đáng vừa thui. Đừng có bắt nạt người khác quá đáng. - Henry đứng zậy nói với giọng bực tức.
- Haizz... Bọn mình có làm gì ai đâu. Theo mình nghĩ thì bạn đừng đi lo chuyện nhà người ta nữa.
- QB Hera nói phải đấy. - Cả xe nhao nhao lên.
- Mấy ngươi im đi điếc tai tôi quá. - William quát.
Tất cả mọi người trên xe đều im lặng thỉnh thoàng chỉ có tiếng thì thào nói chuyện với nhau hoặc tiếng động nhỏ. Còn nó thì mặc kệ tất cả mọi chuyện. Nó hồn nhiên mở máy tính ra chát. Sau 30' ngồi trên xe cuối cùng cũng tới khách sạn. Khách sạn này khá lớn nằm rất ngần bờ biển. Sau khi nhận phòng nó. Nó vào phòng tắm ngầm mình trong nước nóng và thay đồ. Đến 6h tất cả mọi học sinh đều phải xuống tập trung ở phòng ăn. Lúc nó bước xuống cầu thang bọn học sinh nam cứ ngước lên nhìn chân nó ( Dê kinh ). Sau bữa, mọi người đều đi chơi hết cả. Nó lên phòng gọi điện cho mama và baba, nó hứa xuống máy bay sẽ gọi luôn zậy mừ bây giờ mới gọi. Có tiếng ồn ngoài hành lang vọng vào trong phòng nó, là tiếng Nikki.
- Sáng mai em với anh ra biển nha.
- Ưm.
- Em muốn mua thêm quà lưu niệm cho mẹ.
Nó cau mày, là Nikki và William. Hết giận nhau zùi ah. Nhanh nhỉ. Chán wa. Vì lúc trên máy bay nó ngủ òi lên buổi tối nằm mãi nó mới ngủ được.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức nó dậy. 3h30 phút, nó nhanh chóng đánh răng rửa mạt và thay đồ. Sáng nay nó muốn ngắm bình minh trên biển. Nó mặc bộ đồ bơi bên trong ( Theo định nghĩa của Rich thì đồ lót đúng hơn ) bên ngoài nó mặc cái quần bò ngắn cũn cỡn và đầy dây xích, phía trên nó mặc cái áo mà nhìn cứ như cái khăc yến tròn ý. Mặ trời bây giờ đã bắt đầu mọc, những tia nắng ấm đầu tiên tỏa suống mặt đất. Có mấy ngư dân đang gập lưới. Nó tò mò chạy ra xem, còn ngư dân thì to mò nhìn nó. Nó mỉm cười bắt chuyện những ngư dân này:
- Chú mới đi biển bề ạ? - Nó hỏi 1 người đàn ông khá lễ phép.
- Tôi đi câu mực về.
- Gia đình chú sống ở đây ạ?
- Gia đình tôi sống ở đây đã lâu. - Người phụ nữ có lẽ và vợ người đàn ông trả lời.
Xem họ gập lưới chán nó chạy ra phái biển. Thủ triều đã rút, nó lội nước nhưng hông quá sâu vì nó sợ ướt đồ. Là William đang đi ngần về phía nó, đằng sau là Jond cad Aron, ai cũng sắn quân. Nhìn ngộ wa nso bật cười. Nó chay lại ngần:
- Mấy anh cũng đi xem bình minh ah? - Vừa nói nó vừa tủm tỉm.
- Em dậy lúc nào vậy?
- 3h30. Em muốn xem mặt trời mọc.
- Xây lâu đài cát hông? - Jond hỏi.
- Trò trẻ con đó còn chơi được seo? - Nó hỏi và cười 1 cách ngượng ngùng.
- Ai bảo là trò trẻ con. - Aron chống chế.
- Chơi thì chơi.
- Em với William 1 đội nha còn anh với Aron một đội.
Nói xong Jond và Aron cúi xuống cắm cúi xây lâu đài cát của mình. Còn nó với William.
- Lại ngần đây. - Vừa nói nó vừa kéo tay William.
Vì thủy triều rút lên ở trên bãi biển còn 1 vũng nước đọng lại. Trong vũng nước đó còn 2 con cá chắc do vũng nước quá lông lên con cá hông thể ra được. Nó ngồi xuống bắt đầu xây lâu đài cát xung quanh vũng nước. Còn William vẫn đứng nhìn.
- Anh hông định xây sao? Em hông mún thua đâu.
William cũng ngồi xuống nhưng chỉ nhì nó làm.
- Anh định thua chắc. Làm nhanh lên thua bây giờ.
- Nhưng... Tôi hông biết làm.
- Sao cơ? - Nó ngửng lên há hốc mồm nhìn William.
- Từ bé tôi chưa chơi trò này bao giò.
- Anh đã đi biển bao giờ chưa?
- Rồi, rất nhiều lần.
- Đi biển sao hông xây lâu đài cát?
- Tôi thấy nó hông thú vị.
- Thôi được rồi anh làm theo em.
Nó hướng dẫn William các bước xây lâu đài cát . 1h30 phút sau nó đã xây xong. Một lâu đài cát đồ sộ xây quanh vũng nước có 2 con cá. Nó đứng lên lấy tay chống hông.
Á. - Nó kêu lên. Nó quên mất nó đang mặc áo hở rún và tay nó thì dính đầy cát.
- Hông sâo đâu. - William vừa nói vừa đưa tay lên lau chỗ eo nó bị dính cát.
Á. Tay anh cũng bị dính cát. - Nó kêu lên lân thứ 2.
- Ra xem Jond và Aron xong chưa đi. - Nó kéo tay William.
Nó há hốc mồm. 2 người bọn họ đã làm xong và đang ngồi chơi.
- Eo em làm seo zậy? - Jond vừa hỏi vừa đưa tay dính đầy cát lên quệt vào chỗ eo nó.
- Eo em hơi bị đẹp đấy. 57 thôi. - Nó cau có.
- Thì anh có nó gì đâu. - Aron cũng đưa tay lên quệt vào eo nó.
- Sao anh xây nhanh zậy?
- Tất nhiên òi.
- Nhanh như hông đẹp bằng cái của em.
- Hình như đẹp hơn thật. Nhưng sao lại có 2 con cá ở đây. - Jond hỏi nó.
- Bí mật. - Nó mỉm cười trả lời.
- Về thui. - Aron nói.
Nó William, Aron, Jond cùng sánh bước trên con dường đầy nắng vàng.
Nó về phòng tắm và thay đò người nso dính đầy cát. Nó phải thay bộ đồ khác ( Nó lắm quân áo ghê ta ).
- Sáng nay các em sẽ gia biển chơi, buổi chiều chúng ta sẽ đi vào làng của ngư dân. Yêu cầu các em tập trung đúng giờ.
Nó ăn ngon lánh món súp hải sản và bánh mì. Ăn xong nó nhanh chân chạy ra biển. Nó ngồi trên bãi cát nhìn ra biển. Một lúc sau rất đông học sinh mới ra. Nó mặc váy ống lên cởi ra rất nhanh. Nó từ từ bước ra biển và mỉm cười như khi bước trên sàn catwalk. Bọn con trai nhìn nó hông chớp mắt. Nó xuống biển, bọn con trai vẫn nhìn nó bây giờ thì cả con gái và 1 số tiếng xì xào. " Người chuẩn thật" "Công nhận là model",... Nó nghe rất nhiều câu địa loại như thế và mỉm cười hãnh diện với mọi người, Ah quên có cả những ánh mắt ghen tị nhìn nó nữa. Nó lặn thật sâu xuống nước. Áp xuất của nước khiến nó tức ngực. Nó lên bờ, tến lại ngần 1 cửa hàng dồ uống. Jond, Henry và William đang ngồi đó. Còn Aron thì ngồi cách đó hông xa đang nói chuyện với mấy cô gái bản địa.
- Mấy anh hông xuống biển sao.
- Hông. - Jond trả lời.
Đầu tiên là Jond quay ra nhì nó sũng sờ ( Dê cụ ), sau đó là William nhìn nó chằm chằm ( Dê ), cuối cùng là Henry nhìn nó hông chớp mắt ( Dê già ).
- Mặt em dính dì sao?
- Ah hông có gì. - Jond mìm cười ngượng ngùng và quay ra nhìn mấy cô gái abrn địa.
William nhìn ra biển còn Henry nhìn cốc nước.
- Cho 1 li nước dưa hấu và một đĩa bánh dừa. - Nó bảo người phục vụ.
Nikki đang tiến lại ngần. Cô ta cúi chào mọi người.
- Anh tưởng em xuống đang ở dưới biển? - Aron tiến lại quàng tay qua vai Nikki.
- Em hông biết bơi. - Nikki đảy tay Aron khỏi vai mình.
- Hông biết bơi thảo nào thấp là phải. - Nó lầm bầm trong mồm.
- Cái gì cơ? - Jond hỏi nó.
- Ah hông có gì. Em về khách sạn trước đây.
Nói đi về khách sạn mọi người trên đướng lại nhìn nó. Còn nó thì lại mỉm cười như bước trên sàn Catwalk
Sau khi ăn trưa nó lên phòng vớ nhanh cái túi zùi nhanh chân chạy vào xe ô tô. Đi từ khách sạn tới làng chài hết khoảng tầm 30'. Lần này trên xe nó không được ngồi với William. Giận cá chém thớt nó hông chịu ngồi với ai cả, nó ngồi một mình.Đến nơi nó cùng mọi người vào thăm làm chài. Hỉnh thoảng lại có mấy bạn đưa lọ nước hoa đắt tiền lên xịt khắp nơi. Đột nhiên 1 ý tưởng độc ác nảy ra trong đầu nó. Nó khẽ gọi Hera thì thâm điều gì đó. Hera cau mày khó hỉu nhưng sau đó cũng mỉm cười khẽ gật đầu. Mọi người được đi chơi tự do xung quanh làng chài, đến 4h30 tất cả tập trung lại. Nó lẵng nhẵng chạy theo Aron như 1 đứa trẻ con còn Aron thì vừa đi vừa nói chuyện với Jond và Henry, William vẫn im lặng.Đột nhiên có 1 đứa học cùng trường nó chạy tới kéo Nikki đi xem đồ lưu niệm. William, Jond, Henry lúc đó đang bận xem một chiếc vòng được làm bằng xương và răng cá. Một lúc sau, xem chán mấy cái vòng, nhìn chán mấy bộ xương cá mà Nikki vẫn chưa quay lại. Ngồi đợi chán mà vẫn chưa thấy Nikki đâu, gọi điện thì hông ghe máy. William bực mình lên tiếng:
- Cái con nhỏ tóc sù này. Lần này cũng thế, bảo đi một lúc nhưng lại đi cả tiếng đồng hồ.
- Việc gì phải no lắng thế chứ. Cô ta có chân tự đi, có đầu óc để suy nghĩ đâu khiến anh phải no lắng. - Rose chen vào.
- Đây cũng đâu phải việc của cô. - Henry lườm nó tưởng rách mắt.
- Hay chúng ta đi tìm. - Jond gợi ý.
- Ưm.
Mọi người đều chạy về phía mà lúc nãy Nikki bị cô gái kia kéo đi. Nó dù hông muốn nhưng vẫn lẵng nhẵng chạy theo.
- Ở kia có một căn nhà. - Aron chỉ về phái căn nhà đằng xa.
Tất cả mọi người đều chạy lại phía đó.
- Cửa bị khóa zùi. - Henry tỏ vẻ thất vọng.
- Chánh ra đi. - Willam lạnh lùng ra lệnh.
RẦM. Chỉ bằng một cú đá của William cánh cửa cũ kĩ rơi xuống. Tất cả mọi người đổ vào. Ọe. Phát buồn nôn lên được. Toàn mù cá tanh một cách khinh dị.
- Là Nikki. - Aron deo lên.
William nhanh chóng chạy lại ngần. Tuy gặp được bạn gái mình nhưng có lẽ do muig cá quá tanh lên William vẫn đứng chánh xa.
- Haizz... Người có mùi kiểu này chắc tắm nghìn năm trong nước hoa chanel cũng hông hết mùi. Ah quên mất bình thường người cô ta đã đầy mùi khó chịu zùi. - Rose lúc này lên tiếng và cầm lọ nước hoa của mình xịt thẳng vào mặt Nikki.
- Cô câm đi. Muốn chết hay sao? - Henry giận dữ hỏi nó.
Nó im lặng bỏ về trước cùng Aron bởi vì hông thể chịu được mùi tanh của kho chứa cá này thêm 1 phút nào nữa.
Vừa về tới nơi nó gọi Hera ra và nói cho Hera nghe kết quả mưu kế của mình, Hera phá lên cười.
- Các bạn nghe dõ đây. Chút xíu nữa bọn mình chuẩn bị được thủ gửi mùi nước hoa hương cá ôi đấy. - Hera vui vẽ nói với mọi người.
Một lúc sau Nikki, William, Henry quay lại.
- Mùi gì mà khinh dị zậy? - Tất cả nhôn nhao lên.
- Ah. Mình quên mất mùi này chính là mùi nước hoa hương cá mà mình nói với các bạn. - Hera đứng lên nói lớn.
- Kinh quá đi./ Mùi gì thế này?/ Seo king William đẹp trai của chúng ta lại có thể yêu một con nhỏ có mùi kinh dị như vậy/....- Khắp nơt nổi lên tiếng xì xào.
- Im hết đi. - Henry lên tiếng.
- Quên mất. Nếu muốn các bạn có thể hỏi Nikki bí quết làm đpẹ và mùi nước hoa hương cá của bạn ấy. - Hera mỉm cười đứng lên nói lớn.
- Eo ôi. Mình thà dùng nước hoa hết hạn còn hơn dùng loại nước hao hương cá của Nikki. - Một cô bạn nói với giọng chế diễu.
- Bọn mình đâu giám dùng nước hoa loại đặc biệt của Nikki. Mình chỉ trung thành với loại nước hoa của tập đoàn mĩ phẩm QB thui ah. - Một học sinh khác.
Thấy mọi người chế diễu mình Nikki bật khóc.
- Các em lên xe đi. - Tiếng của hướng dẫn viên du lịch.
Mọi người lên lượt lên xe. Vì ngồi ở ngay ngần cửa lên nó nghe thấy tiếng của hướng dẫn viên nói với Nikki là người lên xe cuối cùng:
- Người em cso mùi gì vậy?
Nikki vẫn im lặng bước lên xe hông nói gì. Còn nó thì mỉm cười trong lòng.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Về tới khách sạn tất cả mọi người đều nhanh chân chạy xuống xe như thoát khỏi mùi tanh của Nikki. Nó lên phòng tắm và xuống ăn tối. Ăn xong nó lên phòng ngồi nghịch laptop. 9h nó ra khỏi phòng. Bước vào thang máy nó ngặp William. Nó ấn nút số 1 cùng lúc đó tay của William cũng ấn. Nó khẽ rút tay lại và vẫn làm kiêu như thương dù cho đó là William người nó muốn tán cho vui ít hơn là vì yêu. Xuống tới tầng 5 nó mới bắt chuyện trước:
- Anh đi đâu zậy?
- Hông phải việc của cô.
Im lặng lại kéo dài. Ting xuống tới tầng 1 cửa thang máy mở. Nó đi dạo 1 vòng quanh khu bán đồ lưu niệm. Toàn mấy thứ vớ vẩn, nso hông tìm được món đồ gì cả. Nó đành di ra biển, chẳng phải đi dạo biển buổi tối rất vui sao.
Nó đi được 1 nửa bờ biển thì nó nhìn thấy 1 người là William. Nó khẽ chạy đến.
- Anh đi cũng đi dạo biển hả?
William vẫn im lặng hông trả lời câu hỏi của nó, mắt vẫn nhìn về phái biển. Nó cũng im lặng vì nó là 1 đứa khôn ngoan.
- Tại sao cô lại làm vậy?
Lần này là William hỏi nó trước.
- Làm gì cơ?- Nó vẫn cố tình giả nai.
- Có lẽ cô cũng thuộc loại hông từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích nhỉ?
- Đó hông phải là thủ đoạn mà gọi là chiến lược.
William mỉm cười nhếch mép tỏ vẻ kinh bỉ. Nó và William 2 người sóng đôi đi trên bãi biển.
- Way. Trật tự. Lại đây. - Vừa nói nó vừa kéo William.
- Cái gì vậy?
- Là rùa biển lên bờ đẻ trừng.
William cùng nó im lặng nhìn con rùa cái đang đào hố đẻ trứng vào trong đó.
- Rùa biển là một trong những loài động vật đang có nguy cơ đe dọa rất cao. Mội trường sống của chúng đang bị đe dọa..... - Nó cứ thao thao bất tiệt về vấn đề rùa biển và ô nhiễn môi trường cho tới khi William gắt lên:
- Cô trật tự được hông? Tại seo cứ nói về rùa biển và môi trường zậy?
- Đừng nó nói zậy. Năm lên 9 tuổi tôi đoạt giải Miss Angel Earth đấy.
- Haha. Cái gì cơ? Miss Angel Earth.
Nó cũng đành mỉm cười gượng ngịu, vì đây là lần đầu tiên nó thấy William cười như vậy mà lại cười vấn đề nó thấy trả đáng cười chút nào.
- Buồn cười vậy sao?
- Ưm.
- Về đi.
Nó và William cùng về khách sạn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Sáng hôm sau nó vui vẻ chạy xuống dưới phòng ăn.
Nó kéo ghế ngồi bên cạnh Aron. Đột nhiên William hỏi Jond:
- Có phải tập đoàn nhà cậu tài trợ trực tiếp cho cuộc thi Miss Angel Earth hông?
- Ưm. Cả cuộc thì Miss Earthi nữa. Nhưng sao vậy?
- Cậu lên thôi tài trợ cho cái cuộc thi Miss Angel Earth đi.
Nói đến đây William lại bật cười. Tất cả mọi người trong phòng ăn dều quay lại nhìn vì khó hiểu tại seo king William nổi tiếng lạnh lùng lại bật cười như vậy.
- Miss Angel Earth là cuộc thi giống như Miss Earth (Hoa hậu trái đất) nhưng dành cho trẻ con từ 8 tới 13 tuổi đúng hông? - Aron thắc mắc.
- Ưm. Ai đăng quang trong cuộc thi này đều sẽ trở thàng gương mặt đại diện của tập đoàn nhà tớ dù còn rất nhỏ tuổi. - Jond trả lời.
- Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên xem cuộc thi đó và nhớ cả hình ảnh cô bé đăng quang nữa. - Nikki chen vào.
- Cậu cũng xem cuộc thi đó sao? - Jond hỏi Nikki.
- Có mình xem từ cuộc thi năm thứ 3 đến năm thứ 7. Về sau mình xem cuộc thi này nữa.- Nikki trả lời.
- Cậu xem cuộc thi năm thwus 3 là lần đầu tiên đúng hông? Cậu vẫn nhớ hình ảnh cô bé đăng quang năm đó đúng hông? Cô bé đó rất dễ thương phải hông? - Nó hỏi Nikki dồn dập.
- Mình vẫn nhơ. Đó là 1 cô bé rất xinh, rất dễ thương và mình nghĩ rất tốt bụng nữa.Thực sự mình rất muốn gặp cô ấy dù chỉ một lần thôi.
- Tại seo zậy? - Nó lại hỏi típ.
- Vì trước khi cuộc thi đó diễn gia mình có viết 1 bài luận về việc bảo vệ rùa biển, nhưng thầy cô giáo và các bạn dều chê bài luận của mình hông hay dù cho nó rất sát thực. Cuộc thi đó diễn ra lần thứ 3 lúc đó bọn mình với học cấp 1 và cả trường đèu xem cuộc thi đó. Cô bé đăng quan năm đó đã nói về vấn đề môi trường và bảo vệ rùa biển. Việc này nhanh chóng tạo lên trào lưu của trường cấp 1 của mình. - Nikki trả lời.
- Thấy chưa. Em đã nói zùi mà. Nhưng thui kệ đi coi như anh vẫn chưa biết chuyện cuộc thi đó nha. - Nó quay sang nói với William zùi bỏ lên phòng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hum sau nó thu dọn quần áo vì hum nay là hum cuối cùng ơ đây. 1h30' trưa máy bay cất cánh. Lên máy bay lần này mọi người đều vui vẻ nói chuyện của mình và chuyến đi. 8h30 máy bay về tới nơi. Xe limo của nhà nó kia òi. Về tới nhà nó vui vẻ ôm hôn bố mẹ, vui vẻ nói về chuyến đi và lên phòng ngủ 1 giấc tới tận sáng hum sau. Nó vẫn còn 2 tuần nữa kì nghỉ đông mới kết thúc.
- Thưa cô chủ. Ông bà chủ gọi cô ạ.
- Được òi tôi xuóng ngay đây. - Nó vui vẻ trả lời và nhanh chân chạy xuống.
- Có chuyện gì zậy bố mẹ?
- Sáng nay mẹ đã đi họp phụ huynh cho con. Có kết quả học kì 1 òi.
- Vâng sao ạ?
- Điểm thi của con chỉ đứng thứ 2 lớp và cũng đứng thứ 2 trường lun.
- Oh. Vậy thì người đứng đầu là ai ạ?
- Là William.
- Mẹ hông thất vọng về con chứ?
- Chỉỉ một chút thui. Nhưng hông sao hum nay cả nah mình sẽ tới Địa trung hải và đi ăn món thịt rùa con thích.
- Vâng. Lên phòng thay đồ đi. Chúng ta sẽ bay sang đó.
Nó nhanh chan chạy lên phòng thay đồ. Dù hông thích ăn hải sảm nhưng nó vẫn rất thích đồ ăn ở đó và kể cả việc loài rùa tiệc chủng đến nơi đi nữa thì cũng chẳng seo. Rùa ở đó là rùa nuôi. Bữa ăn ở đây rất vui. Cả nhà nó vui vẻ nói chuyện với nhau.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Suốt 3 ngày vừa qua nó chỉ ăn và xem quần áo. Bữa trua hôm nay mẹ nó nói với nó 1 chuyện nó hông ngờ tới.
- Rose. Bà Danixe William mời con tới uống trà vào chủ nhật tuần này.
- Vâng.
- Chắc hẳn con phải biết dõ bà Danixe.
Nó nghĩ mãi mà hông biết khi tới uống tả với bà mẹ của William sẽ mang quà gì tới. Công nhận chọn quà cho người giàu khó thật. Hơn nữa người phụ nữ mà theo như những gì nó biết là giàu có và lạnh lùng lại mời nó tới uống trà.
Đã là tối thứ 7 mà nó vẫn chưa chọn được quà. Pahir làm sao bây giờ.
- Rose.
- Oh mẹ. - Hum nay mẹ nó đích thân lên phòng nó. Đi theo đằng sau là người giúp viẹc và trên tay cầm thứ gì đó.
- Mẹ ơi con vẫn chưa chọn được quà cho bà Danixe. - Nó nói với mẹ bằng giọng nũng nịu.
- Hông sao. Mẹ có cái này cho con.
Mẹ nó mở chiếc hộp mà người giúp việc vãn câm từ lúc nãy.
- Woa. Đẹp quá. Con cả ơn mẹ.
Đó là 1 cái cài áo hình bông hoa lan bằng vàng trắng và đính kim cương.
8h kém 5 phút nó đứng trước cửa nhà của gia đình William. 1 người giúp việc dẫn nó vào trong phòng uống trà. Đó là một căn phòng rộng, trên tường treo đầy tranh cổ mà có lẽ rất đắt tiền.
- Rất đúng giờ cô Rose.
- Cháu chào bác.
Người phụ nữ đó là bà Danixe William, mẹ của William. Bà là 1 người phụ nữ rất đẹp, đẹp 1 cách kiêu sa nhưng lạnh lùng. Bà cũng hông mỉm cười khi gặp nó.
- Mời cô ngồi.
- Cháu cảm ơn bác.
- Tôi đã nhìn thấy kết quả học tập của cháu. Nó hông tệ chút nào.
- Oh. Vâng ạ.
Nó cho thêm đường vào cốc trà. Nó thích uống trà hông quá ngọt chỉ một chút vị ngọt man mác. Nó cẩm chiếc thìa bạc lên và nhẹ nhàng khuấy cốc trà. Tất cả những hành động đó đều được bà Dannixen để ý kĩ.
- Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Đã lâu ta chưa gặp họ.
- Vậng ạ. Bố mẹ cháu vẫn khỏe ạ.
Nó cầm một chiếc bánh nướng lên ăn. Cứ cắn được một miếng thì nó lại phải cầm cốc trà lên nhấp một chút, trong lúc đó lại phải tranh thủ niếm môi để đảm bảo vụn bán hông dính trên mội.
- Trà ngon lắm ạ. Trà này là trà nữ hoàng nhưng nếu hông để ý kĩ sẽ nhầm thành kiirs hoặc trà dian.
- Rất biết uống trà.
- Cháu cảm ơn bác. Thực sự nó chỉ là những kiến thức đơn giản về trà thôi ạ.
- Cháu học cùng William đúng hông?
- Vâng ạ.
- Có lẽ bác có cảm tình với cháu rồi đấy.
- Cháu tặng bác cái này ạ.
Nó đặt chiếc hộp lên bàn.
- Cầm lấy cất đi cho tôi.- Bà ta gia lânhj cho người hầu. Nhưng điều khiến nó thấy lạ là bà ta hông hề khen đẹp hay cảm ơn cho đúng phép xã giao.
- Cháu rất hợp ý bác. Hy vọng quan hệ của bác và cháu hông dừng tại đây mà còn tiến xa hơn.
- Cháu cũng hy vọng là thế ạ.
- Bác biết cháu thích William.
- Dạ.
- Bác rất ủng hộ việc này. Bắc giúp cháu tiếp cận William nhiều hơn.
- Nhưng anh William đã có Nikki rồi ạ.
- Vì vậy bác mới cần tới cháu. Bác biết rõ cháu có thể làm được việc bác hông làm được. Đó chính là tách William khỏi Nikki.
- Nhưng anh William hông hề để ý tới cháu.
- Bác nghỉ rằng tuy cháu nói vậy nhưng cháu hông hề bỏ cuộc. Hơn nữa nếu cháu yêu William thì hãy giúp nó tránh xa con bé Nikki kia. Thực sự nó hông thể có quan hệ quá thân thiết với 1 con nhỏ thiéu tư cách như Nikki được. Con nhỏ đó chỉ làm tăng thêm gánh nặng chi William mà thôi. Cháu hiểu ý bác chứ?
- Vâng ạ. Cháu sẽ cố gắng.
- Đây là món quà của bác cho cháu.
Người giúp việc của bà Danixe cầm xa một chiếc hộp bên trong là triếc vòng cổ bàng vàng ròng và đính rất nhiều rubi.
- Đẹp quá ạ. Cháu cảm ơn bác.
- Hông có gì. Thực sự William cần 1 đứa như cháu.
Nó và bà Danixe cùng mỉm cười. Nụ cười đó giống như thỏa thuận của 2 người. Bà Danixe sẽ giúp Rose có được William. Đổi lại bàng mọi giá Rose phải làm cho trong trai tim của William hông còn hình bóng của Nikki.Trên đường về nhà, ngồi trong xe ô tô nó mải mê gắm nhìn chiếc vòng và thỏa thuận của nó với Danixe William, công chúa nước Áo, một người đàn bà đẹp và rất sắc sảo.
Kì nhỉ đông kết thúc nó lại pahir tới trường đi học. Thực ra vì vừa mới nghỉ xong lên đến lớp thầy cô giáo cũng hông bắt học căng lém, toàn ngồi chơi thui ah, lại còn được về sớn nữa chứ.
Đếm giờ về nó định sẽ đi tới trung tâm mua sắm, nó đi chỉ để chọc páh zùi chạy lung tung chứ đâu có ý định đi mua đồ.
- Khoan đã. Dừng xe lại. - Nó nói vời người lái xe.
Xe vừa đỗ vào lề đường nó nhanh chân chạy xuống. Bởi vì nó thấy...
- Way. Anh đi đâu zậy? Seo lại đi bộ?
- Hông phải việc của cô. - Henry vẫn lẳng lặng bước đi và thậm chí còn hông thèm nhìn nó.
- Con trai chủ tịch tập đoàn ô tô lớn nhất thế giớ mà lại đi bộ ah?
Henry vẫn im lặng bước như hông có chuyện gì xảy ra. Còn nó thì cảm thấy tức giận và đôi chút bị xúc phạm. Nó vẫn bướng bỉnh bước theo Henry.
- Đừng đi theo tôi nữa.
- Tôi đi theo anh thì đã seo nào? Đường nhà anh chắc?
Henry quanh lại nhìn nó zùi lại bước đi.
- Seo anh đi nhanh thế nhỉ?
- Hông đi kịp theo tôi thì thôi.
- Ai bảo là hông kịp.
Nó vẫn đi theo. Zùi Henry đứng lại trước cửa 1 khu nhà rất rộng nằm ngần phía ngoại ô.Henry bước vào nó cũng bước vào theo.
- Woa. Anh giầu thật. Có cả đường đua ô tô của riêng mình.
- Muốn đua thử hông? - Henry cười tỏ vẻ khinh bỉ.
- Đua thì đua.
Henry lém cho nó chiếc mủ bảo hiểm. Sau khi đội mủ nó hỏi Henry:
- Mấy vòng?
- 3 vòng sân.
- Ok.
Nói xong nó bước vào chiếc xe mà Henry chỉ cho nó. Tiếng súng báo hiệu xuất phát. Nó phóng ngần hết tốc độ. Cứ được 1 lúc thì nó vượt Henry nhưng chưa đầy 15 giây sau Henry lại đã vượt nó. Lần này nó quết tâm hông để Henry vượt mình nữa.Sắp đến đích zùi. Nó sẽ thắng nhưng đột nhiên Henry vượt lên và về đích trước nó. Bước ra khỏi xe tháo mũ bảo hiểm nó thở hồng hộc.
- Cô thua zùi.
Nó kẽh gật đầu xác nhận. Lúc đó người giúp việc bê tới 1 chiếc khay bên trên là cốc nước. Nó hông sĩ diện 1 chút nào, cầm luôn cốc nước uống hết sach.
- Này đấy là nước của tôi chứ. Ai cho cô uống hết hả.
- Tôi uống hết thfi đã sao? - Vừa nói nó vừ thở.
- Mệt vậy sao?
- Ưm. Nó khẽ gật đầu và cầm thêm 1 cốc nước nữa.
- Cô đua cũng khá đấy chứ.
- Ưm nó khẽ gật đầu và chăm chú uống nước.
- Cô cũng biết đua xe sao?
- Hông biết đua sao tôi lại nhần lời mời đua của anh. Hòi trước ở L.A bọn tôi thường tổ chức đua xe trái phép.
- Hưm. Nhưng dù sao cô cũng về sau tôi 5 giây.
- Đua xe nếu muốn thằng thì hãy hòa nhịp tim của mình với tiếng nổ của động cơ xe.
Henry chớp chớp mắt há hốc mồm nhìn nó.
- Ai nói cho cô câu này vậy?
- Huỳen thoại xe đua Lioner.
- Cái gì. Đừng có đùa nha. Ông ấy hông bao giờ nói chuyện với laọi con gái rỗng tuếch như cô đâu.
- Này. Thứ nhất tôi hông rỗng tuếch. Thứ 2 Lioner là hàng xóm của tôi thì sao? Những lần bọn tôi đua xe trái pháp chú Lion đều mắng, nhưng chỉ mắng qua loa vậy thui. Chứ thực ra lần nào bọn tôi đua chú cũng cùng cô Emili tới xem. Rối nói cho bọn tôi nhwunxg sai sót khi đua.
- Emili. Nữ hoàng truyền thông nỏi tiếng thế giớ. Cô dùa sao? Chú Lioner hông bao giờ nói chuyện với loại phụ nữ rộng tuếch như cô ta.
- Tôi hông đùa đâu. Chú Lion yêu cô Em thật lòng đấy.
Henry vãn chố mắt nhìn nó.
- Muộn zùi tôi về đây.
Nói xong nso quay lưng bỏ ra cửa. Còn lại Henry mỉm cười một mình và nghỉ về Rose. Có lẽ Henry cũng hông gghét Rose lém.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày mai là tối thứ 7 vì vậy nó gọi điện thoại cho bà Danixe William.
- Hello. Cháu chào bác ạ. Bác vẫn khỏe chứ ạ.
- Bác vẫn khỏe.
- Ngày mai là thứ bẩy bác có bận gì hông ạ?
- Bây giờ bác đang ở Pari nhưng nếu cháu muốn cứ tới nhà bác. Nhà bác luôn mở cửa chào đón cháu. Ngày mai William có ở nhà đây.
- Vâng ạ. Cháu cảm ơn bác. Cháu chào bác ạ.
Kết thúc cuộc gọi. Nó mỉm cười. Càng hay ngày mai nó sẽ tới nhà gặp William.
Xe đỗ trước cửa nàh William. Nó bám chuông và có một cô giúp việc dãn nó vào nhà. Nó hỏi:
- William có nhà hông ạ?
- Cậu chủ đang ở trong phòng chiếu phím.
- Chị hãy dân tôi tới đó.
Cô người giúp việc dẫn nó tới phòng chiếu phim. Đến tới nơi người giúp việc kahs ngập ngừng. Thấy vậy nó hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Thưa cô, cậu chủ dặn hông được vào phòng này khi cậu chủ đang xem phim trong đó.
- Hưm. Hông seo đâu. Chị cứ đi đi.
Nó bước vào phòng. William đang ngồi ở hàng ghế giữa và chăm chú xem bộ phim của mình lên hông biết nó vào.
- Anh xem phim gì vậy? - Nó ngồi xuống chiếc ghế cạnh William khẽ hỏi.
- XEm thì biết. Vừa nói William liếc sang nhìn nó zùi lại chăm chú xem tiếp.
Bây giờ nso mới kịp để ý bộ phim đó.
- Là phim sex ah? - Nó khẽ hỏi. Mặt nó lúc này đỏ bừng lên. ( Giả lai đấy, vì là model lên nó có khả năng biểu lộ cảm xúc khuôn mặt cao hơn những người bình thường)
- Biết zùi sao còn hỏi. - William nói với nó bằng giọng khó chịu.
- Nhà anh giầu thạt có cả rạp chiếu phim trong nhà. Hông xem được phim 3D ah?
- Có. - William cộc cằn trả lời. Nói xong cầm lấy chiếc điều khiẻn và chuyển sang hệ 3D. William còn đưa cho nó 1 cái kính để đeo vào.
- Eo.
Vừa đeo vào xong nó bỏ cái kính ra ngay.
- Ghê quá.
William khẽ nhếch mép nhìn nó. Nó cố gắng hông nói và xem bộ phim sex đó nhưng có lẽ hông ổn vì nó đâu có thích thể laọi phim này.
- Sao anh lại xem phim sex.
William im lặng hông trả lời. Nó cũng trả nói gfi nữa, chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn đôi giày. Nhưng chỉ được một lúc.
- Bọn bạn em cũng xem phim này nhưng em hông thích xem. Bọn nó hư lắm, bọn nó làm chuyện đất với người yêu bất cứ lúc nào.
Đọt nhiên William nhần nút tắt phim và bỏ ra ngoài, nó chạy theo.
- Anh hông xem nữa ah?
William vẫn im lặng bước đi. Thỉnh thoảng có mấy người giúp viếc đi qua cúi chào nó và William. Nó thì mỉm cười gật đầu chào lại nhưng William thì chẳng nói gì. Đi hết hành lang William dừng lại ở một căn phòng và dẩy cửa bước vào.
- Phòng ngủ của anh ah? - Vừa nói nó vừa lon ton chạy vào phòng, lại còn hồn nhiên ngồi xuống chiếc giường ở trong phòng nó chứ.
William tiến tới 1 bức tranh và kéo nó về pahis bên trái. Thực ra đằng sau bức tranh là một ngăn tủ đựng đầy rựou. Càm lấy 1 trai rựou, hắn tiến tới chiếc bàn và mở lắp rót ra zùi uống.
- Anh uống rượu ah?
- Cô trật tự đi.
Bị mắng nó chỉ biết im lặng nhưng nó đâu có chịu ngồi yên. Đợi William uống đến ly thứ 5 nó với tiến tới chỗ William. Nó chèo vào lòng William, hai tay ôm lấy hắn. Nhưng William vẫn không có pahrn ứng gì. Hắn vẫn từ từ uống rựou. Nó đã ngồi ôm William trong cái tư thế mà nó vẫn thấy trong mấy bộ phim sex mà bọn bạn hay xem ngần 1 phút òi vậy mà William vẫn hông có phản ứng gì.
- Anh uống it thui. - Nó khẽ thì thầm vào tai William.
Willia đặt ly rựou xuống. Hai tay của William ôm lấy lưng nó, môi của William chạm vào má nó, vánh tai nó. THực sự lần này nó rất run, run hơn cả lần đầu tiên nó bước lên sàn catwalk. Nhưng nó vẫn hông chống cự, hông đảy William ra mà thậm chí còn ôm William chặt hơn. William hông ôm nó nữa, 1 tay của William vẫn khẽ vuốt ve lưng nó còm tay kia luồn vào trong áo nó. Bây giờ cả 2 tay của William đặt lên ao nó,từ từ cởi áo nó. Nhấc nó bỏ lên giường, chợt William dừng lại. Nó tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc nào ngờ William ấn nó xuống, hóa ra William chỉ dừng lại để cởi ảo. Zui lại hôn lên môi nó hôn xuống cổ nó rồi xuống tới ngực. Tuy nó hông để lộ lỗi sợ hãi ra bên ngaòi nhưng thực ra bây giờ nó rất sợ. Nó sợ vì đây là lần đầu tiên làm chuyện đó, sợ vì làm chuyện đó với người nó yêu chứ hông phải người yêu nó. William vẫn từ từ vuốt ve khắp cơ thể nó, môi William chạm vào da thịt nó.
Á. Nó kêu lên. Vậy là những điều nó dự đoán cũng đã đến. William thực sự đã làm chuyện ấy với nó. Cảm giác hơi đau đau, buốt buốt ở vùng kín. Tim nó càng ngày càng ngày càng đập nhanh hơn. William khẽ nói câu gì vào tai nó nhưng vì mệt lên nó buồn ngủ và hông nghe dõ cau nói đó. Nó ngủ thiếp đi đến tận 3h chiều. Mở mắt tỉnh giậy nó thấy William đã mặt đồ và ngồi cạnh nó, tay đang đặt trên ngực nó. Nó ngồi dậy mà người mỏi dã man. Trời thì rét, trong nhà có bật diều hòa đi nữa thì vãn rét. Nó quân chăn quanh người mình vừa để cho đỡ rét vừa để hông bị William nhìn thấy.
- Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện đó ah?
- Ưm. Nó khẽ ngật đầu sác nhận.
William nhìn nó mỉm cười 1 cách mỉa mai. Đột nhiên William rật lấy cái chăn quấn xung quanh người nó. Còn nó chỉ biết há hốc mồm.
- Đau hông? - William khẽ hỏi.
- Đau lắm nhưng sợ nhiều hơn.
- Sao lại sợ.
- Thấy sợ thfi sợ thui. Phòng vệ sinh kia ah?
Hông đợi William trả lời nó bước vào nhà vệ sinh. Nó bước đi giống mọi lần, mặt luôn ngửng cao, lưng thẳng,... như khi nó bước đi trên sàn diễn thời trang. Chỉ có khác là bây giờ nó hông mặc đồ. Nó ngâm mình vào bồn nước nòng. Đến bây giờ người nó vẫn còn mỏi và hơi buồn ngủ. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, William bước vào, ngồi xuống thành bền tắm và mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào nó.
- Anh...
Hông để nó khịp nói lốt câu, William nâng cằm nó và cúi xuống hôn nhẹ lên môi nó. Quá ngạc nhiên trước hành động này nó há hốc mồm, mắt chớp chớp. Nhưng chỉ 5 giây sau nó chở lại như cũ. Nó có cảm giác nụ hôn đó của William như thay cho một lời xin lỗi. Đột nhiên một tay của William nhúng xuống nước, khẽ chạm vòa ngực nó rồi từ từ lân xuống eo nó và tới vùng kín. Nó im lặng hông nói gì. Khoảng 5 phút sau William bot tay ra và bước ra ngoài. Nó cũng chỉ tắm một lúc rồi thôi. Nhưng mà quàn áo nó đều để bên ngoài, nó đánh lấy chiếc khăn tắm quấn quanh người vậy. Nó bước ra ngoài đang định mặc quần áo thì William bước tới đằng sau nó ôm lấy eo nó làm cho chiếc khăn tăm rớt xuống. William khẽ thì thầm vào tai nó:
- Người em lúc nào cũng có mùi hoa hồng.
Nó khẽ mỉm cười và tháo vòng tay Wiliam ra khỏi người mình. Nhanh trong mặc quần áo, nó ngồi cạnh William, 2 chân đặt lên đùi William. Nó dúc đầu vào lòng William nũng nịu nói:
- Anh ơi em đói.
William cúi xuống nhìn nó khẽ nhếch mép:
- Được zùi.
Vòng tay xuống chân nó William bế nó lên tay. Nó cũng vòng 2 tay của mình ôm chặt lấy cổ William, dúc đầu vào lòng William. Bế nó tới cuối thành lang William mới chịu đặt nó xuống để cho nó đi bộ. Lấy xe ô tô Wiliam đưa nó tới 1 nhà hàng ở ngay trung tâm thành phố. Wiliam là khách quen ở đây. Lúc bước vào nó khoác tay William một cách thân mật cứ như mình là bạn gái của William vậy. Còn mọi nhân viên trong nhà hàng đều nghĩ nó với William là một đôi và còn rất nhiều người khen nó với William đều rất đẹp đôi. Nhưng hôm đó hông chỉ có mình nó William ăn trong nhà hàng đó mà còn rất nhiều người khác nữa. Trong những người đó có cả gia đình Mc. Henry đã nhìn thấy. 8h tối William đua nó về nhà. Sau khi chào bố mẹ nó lên phòng ngủ một giấc tới sáng hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.