Anh Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em Yêu
Chương 3:
blackrosewinwin
10/08/2021
Ngày tiếp theo Khiếu Đình đến quán café nhưng không trông thấy cậu nhóc hay nhìn trộm mình. Thay vào đó là một cô bé. Vừa thấy Khiếu Đình đã đi đến oder, rồi bắt chuyện làm quen.
Khiếu Đình rất rõ điểm thu hút của mình. Ngay từ hồi học cấp ba anh đã được rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Đến khi trở thành giám đốc công ty như hiện giờ, người theo đuổi Khiếu Đình chỉ có tăng thêm chứ chưa hề giảm. Người đủ mọi tầng lớp, chỉ cần nơi nào Khiếu Đình xuất hiện. Y như rằng sẽ có người mạnh dạn bắt chuyện. Thỉnh thoảng còn có vài vị thanh niên trẻ tuổi cũng bị Khiếu Đình hút hồn.
Khiếu Đình đã quen với loại chuyện này, nên rất bình tĩnh mà đối phó qua loa cho xong chuyện.. Anh là kiểu người lạnh lùng, khó gần. Tuy mở miệng lời nói ra rất lịch sự, nhưng câu nào câu nấy đều không để những người đó có một tia hy vọng nào. Cô bé cố gắng hỏi thêm vài câu nhưng biết đụng phải bức tường, nên lập tức mỉm cười lui trở về.
Bốn ngày liên tục Khiếu Đình cố tình nhìn khắp nơi vẫn chẳng thấy cậu bé đó đâu.
Có lẽ là nghĩ làm rồi.
Khiếu Đình cười cười cũng thôi để ý. Uống café xong sau đến lại đi đến công ty. Vừa vào công ty đã phải họp đến chiều. Cả ngày chỉ bỏ một ly café vào bụng. Khiếu Đình lúc này mới cảm thấy đói. Nhưng vẫn chưa đi ăn mà về phòng giám đốc gọi thư ký đến.
“Lịch trình ngày mai thế nào?”
“Dạ, sáng mai anh phải đến trường đại học K để thuyết trình giao lưu với sinh viên. 2h chiều có một cuộc họp với giám đốc Trần”
Khiếu Đình day huyệt thái dương.
“Cô không nói tôi cũng quên mất việc đại học K, tài liệu tôi đưa cô đã làm thành bản power point chưa?”
“Dạ em đã gửi trong mail cho giám đốc”
“Uh”
Khiếu Đình mở mail kiểm tra bản thuyết trình một lúc. Sau đó mới đóng laptop lại mà đi ra ngoài tìm đồ ăn. Anh không lái xe mà đi bộ một lúc. Trông thấy một cửa hàng ăn khá lớn, nhìn bên ngoài có vẻ sạch sẽ, nên đẩy cửa đi vào.
Ngồi xuống ghế, một phục vụ đang cặm cụi dọn bàn bên cạnh đã lập tức móc menu trong tạm dề của mình mang đến.
“Dạ anh dùng gì?”
Khiếu Đình cũng không buồn ngước lên tay lật nhẹ từng tờ menu.
Mấy ngày nay Tiểu Niên đến giảng đường cả ngày. Tối 6h30 còn đi làm thêm cho quán ăn này.
Đã bốn ngày không đến quán café làm buổi sáng, không thể nhìn thấy người thanh niên đó. Lòng có một chút nhớ, hôm nay nhìn bàn tay của vị khách đang lật menu. Tiểu Niên cảm giác thật giống tay của anh ấy. Bất giác nhìn thêm một lúc.
“Cho tôi một đĩa mì xào hải sản không bỏ rau thơm”
“Dạ?”
Nghe giọng nói trầm ấm Tiểu Niên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn vị khách vừa gọi món. Trông thấy ánh mắt tròn xoe vui mừng của chàng trai nhìn mình. Khiếu Đình cũng bật cười.
“Mấy ngày nay cậu không đến quán café mà làm việc ở đây à?”
Nghe người thanh niên nói thế biết anh ta vẫn còn nhớ đến mình. Lòng Tiểu Niên lập tức như nở hoa không tiếc tặng cho anh ta một nụ cười rực rỡ nhất.
“Sáng tôi còn phải đi học, nên chỉ có thể làm ca ở đó”
Vân ve chiếc khăn lau bàn trong tay, Tiểu Niên lại tiếp tục nói.
“Tuần sau là tôi lại đến đó làm buổi sáng rồi”
“Uh, cậu là sinh viên hả?”
Không cần Khiếu Đình hỏi thêm cậu đã tự giác nói rõ.
“Tôi học ở trường đại học K”
Nghe đến trường đại học K Khiếu Đình cười cười, lại hỏi tiếp.
“Cậu là tân sinh viên hả?”
“Dạ tôi học khoa kinh tế mới nhập học được một tháng”
Nhìn chiếc khăn được cậu chàng vặn không còn hình thù gì, Khiếu Đình lại mỉm cười.
“Mai cậu cũng đi học à?”
“Mai không phải đi học, nhưng có buổi diễn thuyết quan trọng nên tôi muốn đến nghe”
Khiếu Đình vờ như không biết.
“Ai diễn thuyết?”
“Tôi đọc trên poster là tiến sĩ tên anh ta rất dài. Tôi tạm thời không nhớ rõ”
Tiểu Niên hào hứng nói tiếp.
“Nhưng mà anh ấy lúc xưa cũng tốt nghiệp tại trường đại học này, tôi nghe người ta nói anh ấy hiện tại là doanh nhân rất thành đạt”
Nãy giờ Khiếu Đình vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của Tiểu Niên, đôi mắt vô tình lướt đến đôi môi đỏ mọng đang mở ra đóng lại. Đến khi xác định Tiểu Niên đã nói xong anh mới gật gù dời mắt khỏi nơi đó.
“Uh, cậu nên đến đó học hỏi”
Huyên thuyên nãy giờ mới nhớ mình vẫn chưa đi dặn nhà bếp làm món cho người ta.
“Ngại quá! Tôi còn chưa đi gọi món cho anh. Anh chịu khó đợi một lát”
“Uh”
Khiếu Đình nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Tiểu Niên . Không biết do thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp hay thế nào mà Khiếu Đình ăn sạch cả đĩa mì. Đến khi đứng lên tính tiền cũng không thấy Tiểu Niên đâu. Có lẽ là vào bếp rửa chén, Khiếu Đình cũng thoải mái đi bộ về bãi đỗ xe ở công ty.
Chạy xe về tới nhà mới hơn 8h tối. Nhà của Khiếu Đình nằm trong một khu biệt thự rộng rãi phía đông thành phố. Từ công ty lái xe về tới đó chỉ mất ba mươi phút đồng hồ.
Nơi này rất yên tĩnh và sạch sẽ. Mỗi ngôi nhà không lớn, nhưng hoàn toàn biệt lập với nhau bởi hàng rào cao. Trước cửa nhà Khiếu Đình còn trồng một cây tử đằng đến nay đã cao khoảng ba mét, tán xòe thật lớn che mát cả ngôi nhà.
Khiếu Đình đi tắm sau đó pha cho mình một ly café. Ngoài ban công có một bộ bàn ghế dài, Khiếu Đình thoải mái nằm ngoài đó vừa uống café vừa thư giãn. Bỗng dưng nhớ lại đôi mắt lấp lánh của chàng trai khi nhìn mình. Bất giác lại bật cười.
Tiểu Niên có đôi mắt rất to lúc nào cũng ngơ ngác như con thỏ nhỏ. Tròng mắt đen trắng rất rõ ràng đặc biệt nếu vui sướng chỉ cần nhìn vào mắt cậu có thể biết được. Cậu có dáng người mảnh khảnh cao chỉ tầm khoảng 1m7. Có thể do sống ở nông thôn thiếu thốn dinh dưỡng nên không thể cao được bao nhiêu.
Tối hôm đó dọn quán ăn xong xuôi đâu đấy, về đến nhà đã hơn 11h đêm. Siêu thị cũng đóng cửa rồi, may mắn hôm qua còn dư hai quả trứng và một quả cà chua. Tiểu Niên định bụng sáng mai sẽ dậy sớm tiếp tục nấu món trứng xào cà chua mang đến trường để ăn trưa. Dọn dẹp một lúc Tiểu Niên mới đi tắm, lúc nãy chủ quán ăn đã cho Tiểu Niên ăn cơm tối. Nên hôm nay chỉ cần tắm xong Tiểu Niên đã có thể lên giường.
Dù rất mệt mỏi nhưng Tiểu Niên nằm lăn lộn một lúc vẫn không ngủ được. Cậu cứ nghĩ mãi về cuộc đối thoại của hai người.
Thì ra anh ấy vẫn nhớ đến mình.
“Ha..ha…”
Trong bỗng tối Tiểu Niên bỗng cười như điên, rúc đầu vào mềm mà cười như thế.
Đến sáng hôm sau đến trạm xe buýt chờ cả buổi vẫn không thấy xe đâu. Thành ra khi Tiểu Niên chạy vội vào giảng đưa thì sinh viên đã ngồi đầy chỗ. Tiểu Niên lấp ló ở cửa nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang viết gì đó trên bảng. Lại nhìn xuống dưới may mắn còn một chỗ trống gần màn hình nên chẳng ai ngồi. Tiểu Niên bạo gan rón rén đi đến, vừa ngồi xuống đã nghe giọng nói cất lên từ micro.
“Chào mọi người! tôi tên là Thư Mục Khiếu Đình. Rất hân hạnh hôm nay được thảo luận với mọi người”
Vừa nói Khiếu Đình vừa chỉ tên mình được viết ngay ngắn trên bảng.
Khiếu Đình đã đến từ sớm, anh có phong cách làm việc rất đúng giờ. Không muốn để ai chờ đợi mình. Do đó đến ngồi một lúc mới bắt đầu có sinh viên đến. Khiếu Đình cứ nhìn theo từng người mở cửa đi vào, đến khi cả giảng đường kín người cũng chẳng thấy cậu sinh viên kia đâu.
“Không lẽ hôm qua làm khuya nên dậy không nổi”
Anh nghĩ thầm, nhưng động tác rất nhanh đã cầm viên phấn viết tên mình lên bảng. Đến khi quay lại chiếc ghế trống không chẳng ai dám ngồi nay đã thấy có người. Một đôi mắt to đang tròn xoe nhìn mình.
“Rào rào”
Tiếng vỗ tay chào đón Khiếu Đình.
Anh chỉ nhìn về phía đó đã nhận ra Tiểu Niên .
Rồi lại nói tiếp.
“Mọi người có thể gọi tôi là Khiếu Đình”
“Hôm nay tôi muốn nói với mọi người về..”
Tiểu Niên ngồi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Khiếu Đình. Ánh mắt mới đầu còn ngơ ngác khi bất ngờ biết được vị khách mà mình để ý lại là tiến sĩ Thư Mục Khiếu Đình. Dần dần lại bị bài giảng của Khiếu Đình thu hút. Vừa lắng nghe vừa ghi chép vào sổ tay, mắt còn không ngừng theo đuổi từng cử động của Khiếu Đình.
Bây giờ mới phát hiện anh ta quả thật rất cao. Phải cao tận 1 mét tám mươi mấy. Dáng người quả thực không chê được chỗ nào, hôm nay anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây đen. Càng làm tôn lên đôi chân dài ngất ngưỡng của mình.
Không chỉ có Tiểu Niên là ngưỡng mộ mà chăm chú nhìn anh. Toàn bộ giảng đường nam nữ đều bị anh thu hút.
Giải lao mười phút, Tiểu Niên trông thấy một đám nữ đến vây xung quanh anh ta. Quá nhiều giọng nói, ai cũng muốn thu hút sự chú ý của vị tiến sĩ đẹp trai này. Nên Tiểu Niên không thể nghe ra được anh đang nói gì. Chỉ biết im lặng ngồi ở ghế một mình. Buổi diễn thuyết hôm nay A Phát không muốn đi nghe, cậu chàng còn bận ngủ bù. Thành ra không có ai nói chuyện với Tiểu Niên . Mọi người xung quanh đều là người lạ cậu cũng ngại mình dân tỉnh lẻ sợ người dị nghị. Nên chẳng dám đến bắt chuyện với ai.
“Cộp”
Một lon nước ngọt được đặt trên bàn. Tiểu Niên từ trong trạng thái ngu ngơ giật mình ngước lên. Đã trông thấy đôi mắt đầy ý cười của anh.
“Uống đi”
Tiểu Niên cười cười muốn đứng lên nhường ghế cho anh ta. Nhưng Khiếu Đình đã đè vai cậu xuống.
“Cứ ngồi đó”
Anh ta dựa hông vào cạnh bàn nhìn cậu.
“Tôi còn chưa biết tên cậu là gì?”
“Tôi tên là Tiểu Niên ”
“Uh, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Niên Niên”
Từ nhỏ đến giờ cha mẹ hay người quen đều gọi cậu là A Niên. Bạn bè thì gọi cả tên Tiểu Niên , duy chỉ có anh ta là muốn gọi cậu như vậy. Khiếu Đình trông thấy ánh mắt Tiểu Niên sáng lên khi nghe mình nói như thế. Thấy cậu không cầm lon nước Khiếu Đình bèn hỏi.
“Sao thế? Không thích uống nước ngọt sao?”
Sợ anh hiểu lầm Tiểu Niên vội vàng cầm lấy lon nước.
“Không phải tôi rất thích uống nước ngọt”
“Vậy à”
Khiếu Đình vừa nói vừa cầm lấy lon nước trong tay cậu. Vô tình ngón tay chạm vào nhau. Tiểu Niên giật mình cảm thấy tim bỗng nhiên nẩy lên một nhịp. Cảm giác mặt mình cũng muốn nóng lên, vội vàng cúi mặt nhìn xuống bàn không để cho anh ta phát hiện.
“Xì”
Khiếu Đình mở lon nước, sau đó cầm bàn tay Tiểu Niên đặt lon nước vào.
“Uống đi”
“Dạ”
Mặt Tiểu Niên khi nãy chỉ là hơi nóng bây giờ đã đỏ lên rồi. Nhìn mặt Tiểu Niên đỏ rực như ánh chiều tà, Khiếu Đình giật mình áp tay vào trán cậu.
“Cậu sao vậy? sốt hả?”
Tiểu Niên ngại ngùng quay mặt đi.
“Dạ.. không..”
Tiểu Niên đưa sườn mặt nghiêng về phía mình làm cho Khiếu Đình chỉ thấy còn thấy được nửa mặt cậu. Rồi lại trông thấy tai cậu đỏ lên. Khiếu Đình mới hiểu ra, do mình chạm vào tay Tiểu Niên nên cậu mới đỏ mặt như thế.
Những người con trai theo đuổi Khiếu Đình lúc trước chẳng có ai như cậu chàng trước mặt này. Động tí là đỏ mặt. Khiếu Đình cười cười thôi không nói nữa, nhìn đồng hồ cũng sắp hết giờ nghĩ giải lao. Nên đi về phía bục giảng của mình.
Đợi Khiếu Đình đi rồi, Tiểu Niên mới dám quay mặt lại nhìn theo bóng lưng của anh.
Buổi diễn thuyết kéo dài đến hơn 11h trưa. Kết thúc Khiếu Đình ở lại thu dọn vật dụng nhưng những sinh viên nữ lại tiếp tục ở lại muốn giúp anh. Chẳng thể từ chối Khiếu Đình đành im lặng. Tiểu Niên nhìn thấy nhiều người bên anh như thế cũng không dám chạy đến. Cậu vẫn còn nhớ mình là thanh niên không lẽ lại chen chúc chung với một đám con gái vây quanh một người đàn ông. Nghĩ đến thôi là Tiểu Niên đã cảm thấy hoảng sợ. Vì thế dọn sách vở rời khỏi giảng đường.
Cậu tìm một chiếc ghế nằm khuất trong một góc chết trong góc ở trường. Mở hộp cơm mình ra ăn vài muỗng Khiếu Đình đã cầm một hộp cơm đi đến.
“Chỗ này còn ai ngồi không?”
“Không..”
Rồi tự nhiên ngồi xuống.
Hộp cơm rất đẹp, màu hồng phấn xinh xắn. Bên trong có ba ngăn. Cơm và thức ăn được bày rất đẹp mắt. Tiểu Niên nhìn qua không kèm được mà nói.
“Wow! Hộp cơm trang trí đẹp thật”
“Uh, là của một cô bé cho tôi”
Khiếu Đình vừa trả lời vừa dùng đũa gắp một miếng thịt lớn bỏ qua hộp cơm của Tiểu Niên .
Tiểu Niên hoảng hồn xua tay lia lịa.
“Không cần đâu, họ cho anh mà”
Khiếu Đình cũng không ngừng đũa mà gắp thêm một miếng lạp xưởng đưa qua cho cậu.
“Ăn xong thì ăn thêm với tôi. Nhiều quá tôi ăn không hết”
“Nhưng..mà..”
Khiếu Đình bỏ vào miệng mình một miếng xúc xích.
“Um, cũng không tệ lắm. Cậu ăn thử xem”
Nhìn anh ta là biết kiểu người cực kì sạch sẽ, Tiểu Niên cũng chẳng dám dùng đôi đũa mình đã ăn qua mà gắp thịt trả lại cho anh ta.
Cậu im lặng cắn một miếng thịt.
Ngon thật.
Lâu rồi Tiểu Niên cũng không được ăn thịt. Tiền đi làm vẫn chưa nhận được, mà tháng này còn phải đóng tiền nhà. Tiểu Niên chẳng dám phung phí, cả tháng nay toàn ăn trứng. Khi nào ngán trứng lại chỉ ăn rau xào.
Khiếu Đình nhìn cái miệng phồng lên khi Tiểu Niên ăn, tâm anh bất giác mềm nhũn.
Ngay từ đầu nhìn cách ăn mặt của Tiểu Niên Khiếu Đình đã biết cậu chàng không phải dân thành phố. Gia đình còn có vẻ khó khăn nên phải vừa học vừa làm như thế. Lòng anh bỗng cảm thấy cậu nhóc này thật đáng thương. Nên cố tình quan tâm cậu thêm một chút.
Khiếu Đình lại gắp cho Tiểu Niên thêm một miếng thịt.
Tiểu Niên vội vã từ chối, miệng vẫn còn ngậm một miếng lạp xưởng.
“Tôi..ăn xong rồi”
Khiếu Đình vẫn cứ bỏ miếng thịt vào, sau đó lùa hết cơm trong hộp vào miệng mình một cách nhanh chóng.
“Cậu ngồi đây chờ tôi một lúc”
“Dạ”
Tiểu Niên còn chưa hiểu anh ta đi đâu đã thấy Khiếu Đình quay trở lại một tay mang theo hai hộp sữa tươi. Tay còn lại còn có một lốc sữa.
Tiểu Niên cũng vừa ăn xong. Khiếu Đình bèn đưa một hộp sữa cho Tiểu Niên .
“Uống đi”
“Tôi..”
Tiểu Niên không cầm lấy mà cứ đứng ấp a ấp úng nhìn Khiếu Đình.
Khiếu Đình cười cười để lốc sữa xuống băng ghế sau đó nhét hộp sữa vào tay Tiểu Niên .
“Tôi có phiếu trúng thưởng nên cho cậu”
Nói rồi cắm ống hút vào hộp sữa của mình hút một hơi cạn sạch.
“Tôi có việc đi trước”
Sau đó bỏ đi.
Tiểu Niên chưa kịp nói lời nào, đã nhìn thấy bóng lưng của Khiếu Đình. Chỉ còn biết đứng tại chỗ nhìn theo.
“Tính tong”
Ngoài bức tường bên ngoài sảnh chính của trường đại học, có một chiếc đồng hồ rất lớn. Mỗi khi nó báo giờ đều vang vọng khắp trường. Tiểu Niên giật mình vì đã đến giờ làm ở quán ăn.
Cậu vội vàng bỏ lốc sữa vào balo lập tức chạy đi.
Khiếu Đình rất rõ điểm thu hút của mình. Ngay từ hồi học cấp ba anh đã được rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Đến khi trở thành giám đốc công ty như hiện giờ, người theo đuổi Khiếu Đình chỉ có tăng thêm chứ chưa hề giảm. Người đủ mọi tầng lớp, chỉ cần nơi nào Khiếu Đình xuất hiện. Y như rằng sẽ có người mạnh dạn bắt chuyện. Thỉnh thoảng còn có vài vị thanh niên trẻ tuổi cũng bị Khiếu Đình hút hồn.
Khiếu Đình đã quen với loại chuyện này, nên rất bình tĩnh mà đối phó qua loa cho xong chuyện.. Anh là kiểu người lạnh lùng, khó gần. Tuy mở miệng lời nói ra rất lịch sự, nhưng câu nào câu nấy đều không để những người đó có một tia hy vọng nào. Cô bé cố gắng hỏi thêm vài câu nhưng biết đụng phải bức tường, nên lập tức mỉm cười lui trở về.
Bốn ngày liên tục Khiếu Đình cố tình nhìn khắp nơi vẫn chẳng thấy cậu bé đó đâu.
Có lẽ là nghĩ làm rồi.
Khiếu Đình cười cười cũng thôi để ý. Uống café xong sau đến lại đi đến công ty. Vừa vào công ty đã phải họp đến chiều. Cả ngày chỉ bỏ một ly café vào bụng. Khiếu Đình lúc này mới cảm thấy đói. Nhưng vẫn chưa đi ăn mà về phòng giám đốc gọi thư ký đến.
“Lịch trình ngày mai thế nào?”
“Dạ, sáng mai anh phải đến trường đại học K để thuyết trình giao lưu với sinh viên. 2h chiều có một cuộc họp với giám đốc Trần”
Khiếu Đình day huyệt thái dương.
“Cô không nói tôi cũng quên mất việc đại học K, tài liệu tôi đưa cô đã làm thành bản power point chưa?”
“Dạ em đã gửi trong mail cho giám đốc”
“Uh”
Khiếu Đình mở mail kiểm tra bản thuyết trình một lúc. Sau đó mới đóng laptop lại mà đi ra ngoài tìm đồ ăn. Anh không lái xe mà đi bộ một lúc. Trông thấy một cửa hàng ăn khá lớn, nhìn bên ngoài có vẻ sạch sẽ, nên đẩy cửa đi vào.
Ngồi xuống ghế, một phục vụ đang cặm cụi dọn bàn bên cạnh đã lập tức móc menu trong tạm dề của mình mang đến.
“Dạ anh dùng gì?”
Khiếu Đình cũng không buồn ngước lên tay lật nhẹ từng tờ menu.
Mấy ngày nay Tiểu Niên đến giảng đường cả ngày. Tối 6h30 còn đi làm thêm cho quán ăn này.
Đã bốn ngày không đến quán café làm buổi sáng, không thể nhìn thấy người thanh niên đó. Lòng có một chút nhớ, hôm nay nhìn bàn tay của vị khách đang lật menu. Tiểu Niên cảm giác thật giống tay của anh ấy. Bất giác nhìn thêm một lúc.
“Cho tôi một đĩa mì xào hải sản không bỏ rau thơm”
“Dạ?”
Nghe giọng nói trầm ấm Tiểu Niên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn vị khách vừa gọi món. Trông thấy ánh mắt tròn xoe vui mừng của chàng trai nhìn mình. Khiếu Đình cũng bật cười.
“Mấy ngày nay cậu không đến quán café mà làm việc ở đây à?”
Nghe người thanh niên nói thế biết anh ta vẫn còn nhớ đến mình. Lòng Tiểu Niên lập tức như nở hoa không tiếc tặng cho anh ta một nụ cười rực rỡ nhất.
“Sáng tôi còn phải đi học, nên chỉ có thể làm ca ở đó”
Vân ve chiếc khăn lau bàn trong tay, Tiểu Niên lại tiếp tục nói.
“Tuần sau là tôi lại đến đó làm buổi sáng rồi”
“Uh, cậu là sinh viên hả?”
Không cần Khiếu Đình hỏi thêm cậu đã tự giác nói rõ.
“Tôi học ở trường đại học K”
Nghe đến trường đại học K Khiếu Đình cười cười, lại hỏi tiếp.
“Cậu là tân sinh viên hả?”
“Dạ tôi học khoa kinh tế mới nhập học được một tháng”
Nhìn chiếc khăn được cậu chàng vặn không còn hình thù gì, Khiếu Đình lại mỉm cười.
“Mai cậu cũng đi học à?”
“Mai không phải đi học, nhưng có buổi diễn thuyết quan trọng nên tôi muốn đến nghe”
Khiếu Đình vờ như không biết.
“Ai diễn thuyết?”
“Tôi đọc trên poster là tiến sĩ tên anh ta rất dài. Tôi tạm thời không nhớ rõ”
Tiểu Niên hào hứng nói tiếp.
“Nhưng mà anh ấy lúc xưa cũng tốt nghiệp tại trường đại học này, tôi nghe người ta nói anh ấy hiện tại là doanh nhân rất thành đạt”
Nãy giờ Khiếu Đình vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của Tiểu Niên, đôi mắt vô tình lướt đến đôi môi đỏ mọng đang mở ra đóng lại. Đến khi xác định Tiểu Niên đã nói xong anh mới gật gù dời mắt khỏi nơi đó.
“Uh, cậu nên đến đó học hỏi”
Huyên thuyên nãy giờ mới nhớ mình vẫn chưa đi dặn nhà bếp làm món cho người ta.
“Ngại quá! Tôi còn chưa đi gọi món cho anh. Anh chịu khó đợi một lát”
“Uh”
Khiếu Đình nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Tiểu Niên . Không biết do thời tiết hôm nay đặc biệt đẹp hay thế nào mà Khiếu Đình ăn sạch cả đĩa mì. Đến khi đứng lên tính tiền cũng không thấy Tiểu Niên đâu. Có lẽ là vào bếp rửa chén, Khiếu Đình cũng thoải mái đi bộ về bãi đỗ xe ở công ty.
Chạy xe về tới nhà mới hơn 8h tối. Nhà của Khiếu Đình nằm trong một khu biệt thự rộng rãi phía đông thành phố. Từ công ty lái xe về tới đó chỉ mất ba mươi phút đồng hồ.
Nơi này rất yên tĩnh và sạch sẽ. Mỗi ngôi nhà không lớn, nhưng hoàn toàn biệt lập với nhau bởi hàng rào cao. Trước cửa nhà Khiếu Đình còn trồng một cây tử đằng đến nay đã cao khoảng ba mét, tán xòe thật lớn che mát cả ngôi nhà.
Khiếu Đình đi tắm sau đó pha cho mình một ly café. Ngoài ban công có một bộ bàn ghế dài, Khiếu Đình thoải mái nằm ngoài đó vừa uống café vừa thư giãn. Bỗng dưng nhớ lại đôi mắt lấp lánh của chàng trai khi nhìn mình. Bất giác lại bật cười.
Tiểu Niên có đôi mắt rất to lúc nào cũng ngơ ngác như con thỏ nhỏ. Tròng mắt đen trắng rất rõ ràng đặc biệt nếu vui sướng chỉ cần nhìn vào mắt cậu có thể biết được. Cậu có dáng người mảnh khảnh cao chỉ tầm khoảng 1m7. Có thể do sống ở nông thôn thiếu thốn dinh dưỡng nên không thể cao được bao nhiêu.
Tối hôm đó dọn quán ăn xong xuôi đâu đấy, về đến nhà đã hơn 11h đêm. Siêu thị cũng đóng cửa rồi, may mắn hôm qua còn dư hai quả trứng và một quả cà chua. Tiểu Niên định bụng sáng mai sẽ dậy sớm tiếp tục nấu món trứng xào cà chua mang đến trường để ăn trưa. Dọn dẹp một lúc Tiểu Niên mới đi tắm, lúc nãy chủ quán ăn đã cho Tiểu Niên ăn cơm tối. Nên hôm nay chỉ cần tắm xong Tiểu Niên đã có thể lên giường.
Dù rất mệt mỏi nhưng Tiểu Niên nằm lăn lộn một lúc vẫn không ngủ được. Cậu cứ nghĩ mãi về cuộc đối thoại của hai người.
Thì ra anh ấy vẫn nhớ đến mình.
“Ha..ha…”
Trong bỗng tối Tiểu Niên bỗng cười như điên, rúc đầu vào mềm mà cười như thế.
Đến sáng hôm sau đến trạm xe buýt chờ cả buổi vẫn không thấy xe đâu. Thành ra khi Tiểu Niên chạy vội vào giảng đưa thì sinh viên đã ngồi đầy chỗ. Tiểu Niên lấp ló ở cửa nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang viết gì đó trên bảng. Lại nhìn xuống dưới may mắn còn một chỗ trống gần màn hình nên chẳng ai ngồi. Tiểu Niên bạo gan rón rén đi đến, vừa ngồi xuống đã nghe giọng nói cất lên từ micro.
“Chào mọi người! tôi tên là Thư Mục Khiếu Đình. Rất hân hạnh hôm nay được thảo luận với mọi người”
Vừa nói Khiếu Đình vừa chỉ tên mình được viết ngay ngắn trên bảng.
Khiếu Đình đã đến từ sớm, anh có phong cách làm việc rất đúng giờ. Không muốn để ai chờ đợi mình. Do đó đến ngồi một lúc mới bắt đầu có sinh viên đến. Khiếu Đình cứ nhìn theo từng người mở cửa đi vào, đến khi cả giảng đường kín người cũng chẳng thấy cậu sinh viên kia đâu.
“Không lẽ hôm qua làm khuya nên dậy không nổi”
Anh nghĩ thầm, nhưng động tác rất nhanh đã cầm viên phấn viết tên mình lên bảng. Đến khi quay lại chiếc ghế trống không chẳng ai dám ngồi nay đã thấy có người. Một đôi mắt to đang tròn xoe nhìn mình.
“Rào rào”
Tiếng vỗ tay chào đón Khiếu Đình.
Anh chỉ nhìn về phía đó đã nhận ra Tiểu Niên .
Rồi lại nói tiếp.
“Mọi người có thể gọi tôi là Khiếu Đình”
“Hôm nay tôi muốn nói với mọi người về..”
Tiểu Niên ngồi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Khiếu Đình. Ánh mắt mới đầu còn ngơ ngác khi bất ngờ biết được vị khách mà mình để ý lại là tiến sĩ Thư Mục Khiếu Đình. Dần dần lại bị bài giảng của Khiếu Đình thu hút. Vừa lắng nghe vừa ghi chép vào sổ tay, mắt còn không ngừng theo đuổi từng cử động của Khiếu Đình.
Bây giờ mới phát hiện anh ta quả thật rất cao. Phải cao tận 1 mét tám mươi mấy. Dáng người quả thực không chê được chỗ nào, hôm nay anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần tây đen. Càng làm tôn lên đôi chân dài ngất ngưỡng của mình.
Không chỉ có Tiểu Niên là ngưỡng mộ mà chăm chú nhìn anh. Toàn bộ giảng đường nam nữ đều bị anh thu hút.
Giải lao mười phút, Tiểu Niên trông thấy một đám nữ đến vây xung quanh anh ta. Quá nhiều giọng nói, ai cũng muốn thu hút sự chú ý của vị tiến sĩ đẹp trai này. Nên Tiểu Niên không thể nghe ra được anh đang nói gì. Chỉ biết im lặng ngồi ở ghế một mình. Buổi diễn thuyết hôm nay A Phát không muốn đi nghe, cậu chàng còn bận ngủ bù. Thành ra không có ai nói chuyện với Tiểu Niên . Mọi người xung quanh đều là người lạ cậu cũng ngại mình dân tỉnh lẻ sợ người dị nghị. Nên chẳng dám đến bắt chuyện với ai.
“Cộp”
Một lon nước ngọt được đặt trên bàn. Tiểu Niên từ trong trạng thái ngu ngơ giật mình ngước lên. Đã trông thấy đôi mắt đầy ý cười của anh.
“Uống đi”
Tiểu Niên cười cười muốn đứng lên nhường ghế cho anh ta. Nhưng Khiếu Đình đã đè vai cậu xuống.
“Cứ ngồi đó”
Anh ta dựa hông vào cạnh bàn nhìn cậu.
“Tôi còn chưa biết tên cậu là gì?”
“Tôi tên là Tiểu Niên ”
“Uh, vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là Niên Niên”
Từ nhỏ đến giờ cha mẹ hay người quen đều gọi cậu là A Niên. Bạn bè thì gọi cả tên Tiểu Niên , duy chỉ có anh ta là muốn gọi cậu như vậy. Khiếu Đình trông thấy ánh mắt Tiểu Niên sáng lên khi nghe mình nói như thế. Thấy cậu không cầm lon nước Khiếu Đình bèn hỏi.
“Sao thế? Không thích uống nước ngọt sao?”
Sợ anh hiểu lầm Tiểu Niên vội vàng cầm lấy lon nước.
“Không phải tôi rất thích uống nước ngọt”
“Vậy à”
Khiếu Đình vừa nói vừa cầm lấy lon nước trong tay cậu. Vô tình ngón tay chạm vào nhau. Tiểu Niên giật mình cảm thấy tim bỗng nhiên nẩy lên một nhịp. Cảm giác mặt mình cũng muốn nóng lên, vội vàng cúi mặt nhìn xuống bàn không để cho anh ta phát hiện.
“Xì”
Khiếu Đình mở lon nước, sau đó cầm bàn tay Tiểu Niên đặt lon nước vào.
“Uống đi”
“Dạ”
Mặt Tiểu Niên khi nãy chỉ là hơi nóng bây giờ đã đỏ lên rồi. Nhìn mặt Tiểu Niên đỏ rực như ánh chiều tà, Khiếu Đình giật mình áp tay vào trán cậu.
“Cậu sao vậy? sốt hả?”
Tiểu Niên ngại ngùng quay mặt đi.
“Dạ.. không..”
Tiểu Niên đưa sườn mặt nghiêng về phía mình làm cho Khiếu Đình chỉ thấy còn thấy được nửa mặt cậu. Rồi lại trông thấy tai cậu đỏ lên. Khiếu Đình mới hiểu ra, do mình chạm vào tay Tiểu Niên nên cậu mới đỏ mặt như thế.
Những người con trai theo đuổi Khiếu Đình lúc trước chẳng có ai như cậu chàng trước mặt này. Động tí là đỏ mặt. Khiếu Đình cười cười thôi không nói nữa, nhìn đồng hồ cũng sắp hết giờ nghĩ giải lao. Nên đi về phía bục giảng của mình.
Đợi Khiếu Đình đi rồi, Tiểu Niên mới dám quay mặt lại nhìn theo bóng lưng của anh.
Buổi diễn thuyết kéo dài đến hơn 11h trưa. Kết thúc Khiếu Đình ở lại thu dọn vật dụng nhưng những sinh viên nữ lại tiếp tục ở lại muốn giúp anh. Chẳng thể từ chối Khiếu Đình đành im lặng. Tiểu Niên nhìn thấy nhiều người bên anh như thế cũng không dám chạy đến. Cậu vẫn còn nhớ mình là thanh niên không lẽ lại chen chúc chung với một đám con gái vây quanh một người đàn ông. Nghĩ đến thôi là Tiểu Niên đã cảm thấy hoảng sợ. Vì thế dọn sách vở rời khỏi giảng đường.
Cậu tìm một chiếc ghế nằm khuất trong một góc chết trong góc ở trường. Mở hộp cơm mình ra ăn vài muỗng Khiếu Đình đã cầm một hộp cơm đi đến.
“Chỗ này còn ai ngồi không?”
“Không..”
Rồi tự nhiên ngồi xuống.
Hộp cơm rất đẹp, màu hồng phấn xinh xắn. Bên trong có ba ngăn. Cơm và thức ăn được bày rất đẹp mắt. Tiểu Niên nhìn qua không kèm được mà nói.
“Wow! Hộp cơm trang trí đẹp thật”
“Uh, là của một cô bé cho tôi”
Khiếu Đình vừa trả lời vừa dùng đũa gắp một miếng thịt lớn bỏ qua hộp cơm của Tiểu Niên .
Tiểu Niên hoảng hồn xua tay lia lịa.
“Không cần đâu, họ cho anh mà”
Khiếu Đình cũng không ngừng đũa mà gắp thêm một miếng lạp xưởng đưa qua cho cậu.
“Ăn xong thì ăn thêm với tôi. Nhiều quá tôi ăn không hết”
“Nhưng..mà..”
Khiếu Đình bỏ vào miệng mình một miếng xúc xích.
“Um, cũng không tệ lắm. Cậu ăn thử xem”
Nhìn anh ta là biết kiểu người cực kì sạch sẽ, Tiểu Niên cũng chẳng dám dùng đôi đũa mình đã ăn qua mà gắp thịt trả lại cho anh ta.
Cậu im lặng cắn một miếng thịt.
Ngon thật.
Lâu rồi Tiểu Niên cũng không được ăn thịt. Tiền đi làm vẫn chưa nhận được, mà tháng này còn phải đóng tiền nhà. Tiểu Niên chẳng dám phung phí, cả tháng nay toàn ăn trứng. Khi nào ngán trứng lại chỉ ăn rau xào.
Khiếu Đình nhìn cái miệng phồng lên khi Tiểu Niên ăn, tâm anh bất giác mềm nhũn.
Ngay từ đầu nhìn cách ăn mặt của Tiểu Niên Khiếu Đình đã biết cậu chàng không phải dân thành phố. Gia đình còn có vẻ khó khăn nên phải vừa học vừa làm như thế. Lòng anh bỗng cảm thấy cậu nhóc này thật đáng thương. Nên cố tình quan tâm cậu thêm một chút.
Khiếu Đình lại gắp cho Tiểu Niên thêm một miếng thịt.
Tiểu Niên vội vã từ chối, miệng vẫn còn ngậm một miếng lạp xưởng.
“Tôi..ăn xong rồi”
Khiếu Đình vẫn cứ bỏ miếng thịt vào, sau đó lùa hết cơm trong hộp vào miệng mình một cách nhanh chóng.
“Cậu ngồi đây chờ tôi một lúc”
“Dạ”
Tiểu Niên còn chưa hiểu anh ta đi đâu đã thấy Khiếu Đình quay trở lại một tay mang theo hai hộp sữa tươi. Tay còn lại còn có một lốc sữa.
Tiểu Niên cũng vừa ăn xong. Khiếu Đình bèn đưa một hộp sữa cho Tiểu Niên .
“Uống đi”
“Tôi..”
Tiểu Niên không cầm lấy mà cứ đứng ấp a ấp úng nhìn Khiếu Đình.
Khiếu Đình cười cười để lốc sữa xuống băng ghế sau đó nhét hộp sữa vào tay Tiểu Niên .
“Tôi có phiếu trúng thưởng nên cho cậu”
Nói rồi cắm ống hút vào hộp sữa của mình hút một hơi cạn sạch.
“Tôi có việc đi trước”
Sau đó bỏ đi.
Tiểu Niên chưa kịp nói lời nào, đã nhìn thấy bóng lưng của Khiếu Đình. Chỉ còn biết đứng tại chỗ nhìn theo.
“Tính tong”
Ngoài bức tường bên ngoài sảnh chính của trường đại học, có một chiếc đồng hồ rất lớn. Mỗi khi nó báo giờ đều vang vọng khắp trường. Tiểu Niên giật mình vì đã đến giờ làm ở quán ăn.
Cậu vội vàng bỏ lốc sữa vào balo lập tức chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.