Anh Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em Yêu

Chương 4:

blackrosewinwin

10/08/2021

Vì hôm nay chỉ đến giảng đường nghe diễn thuyết, nguyên buổi chiều Tiểu Niên đã bắt đầu làm tại quán ăn. Phục vụ ở quán ăn không thoải mái như quán café. Cậu vừa làm công việc phục vụ lúc rãnh rỗi còn phải rửa chén dọn bàn. Nên từ 1h trưa hôm đó cậu đã phải quần quật đến tối.

Trời đã bắt đầu vào đông nhưng vì phải liên tục hoạt động nên người Tiểu Niên đã ướt đẫm mồ hôi. Đến 7h chủ quán gọi đến đưa cho cậu một bát mì thịt bò. Vì thấy Tiểu Niên làm việc rất chăm chỉ lại còn ngoan ngoãn dễ bảo. Chủ quán ăn cũng rất thích cậu. Trong quán có năm nhân viên phục vụ, nhưng lại cố tình làm cho cậu một bát mì rất to dày đặc thịt bò.

“Ăn cho no lấy sức mà làm”

“Dạ, cảm ơn chú”

Tiểu Niên vui vẻ mang bát mì đến ngồi vào một bàn khuất. Tuy lúc trưa được Khiếu Đình cho rất nhiều thịt nhưng làm đến bây giờ bụng cũng đã rỗng. Cậu ngồi ăn rất ngon lành.

Quán ăn rất lớn, mỗi góc đặt một chậu cây to. Nên góc Tiểu Niên ngồi vừa vặn khuất tầm nhìn. Tiểu Niên lại cắm đầu ăn nên không thấy Khiếu Đình đi vào quán.

Vừa mới tan họp xong anh dẫn theo dám đốc Trần và vài người đi ăn. Dù rằng dám đốc Trần cứ khăng khăng đòi đãi anh ở nhà hàng lớn. Khiếu Đình cũng chẳng hiểu sao mình lại một mực muốn đến nơi này. Nghĩ đi nghĩ lại dù sao quán này ăn cũng ngon mà lại có người quen phục vụ. Khiếu Đình cũng chẳng nghĩ ngợi xâu xa gì thêm.

Họ đi tổng cộng sáu người, vừa vào cửa đã được phục vụ ân cần ra đón. Trông thấy không phải là Tiểu Niên , tâm Khiếu Đình có hơi thất vọng. Nhưng vẫn theo chân phục vụ ngồi vào bàn.

Tranh thủ giám đốc Trần và mọi người gọi món Khiếu Đình nhìn ngó xung quanh xem có phải Tiểu Niên bận phục vụ ở bàn khác hay không. Lại tình cờ nhìn vào một góc bàn nhỏ, trông thấy cậu chàng đang xì xụp ăn mì. Cái miệng vẫn phồng ra nhai như lúc trưa như thế, Khiếu Đình nhìn mà bật cười.

Nghe Khiếu Đình cười giám đốc Trần và mọi người lạ lùng mà nhìn anh. Khiến cho Khiếu Đình cũng ngại ngùng mà nói.

“Khụ..mọi người gọi món xong chưa”

Giám đốc Trần trả lời.

“Xong rồi”

“Chỉ còm mỗi giám đốc Thư chưa gọi?”

Khiếu Đình ngước nhìn người phục vụ.

“Cho tôi một dĩa mì hải sản”

Giống như giọng nói của Khiếu Đình đã ghim sâu vào đầu Tiểu Niên . Ngay khi nghe được giọng Khiếu Đình, Tiểu Niên còn đang vùi đầu ăn thịt bò đã ngẩn ngơ mà nhìn về phía bên này. Đã trông thấy Khiếu Đình ngồi chung với vài người. Lúc này anh ta đang mặc một bộ vest đen áo sơ mi trắng thắt cavat chỉnh chu. Tóc chải ngược về phía sau càng làm tôn lên khí chất cao quý của mình. Tiểu Niên nhìn như thế bỗng dưng lại thấy đỏ mặt, tiếp tục cúi đầu vội vàng ăn mì thật nhanh. Rồi cầm bát không chạy ngược vào bên trong, Tiểu Niên còn cảm giác rõ ánh mắt Khiếu Đình vẫn đang đuổi theo mình.

Vào bên trong nhà bếp đã nghe tiếng hai người phục vụ đang bàn luận với nhau. Một người tóc dài tên là Mỹ Tình người còn lại tóc ngắn tên là Diệp Đóa.

“Ngoài kia có một khách siêu đẹp trai”

Diệp Đóa bĩu môi.

“Gặp ai mà mày chẳng khen đẹp, tao chả tin”

Mỹ Tình bực mình dậm chân.

“Không tin thì ra mà xem”

“Vậy để tao lên món”

Bỏ lại câu đó Diệp Đóa chạy đến bỏ đĩa mì xào vào trong mâm bưng đi, mà không nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tiểu Niên .

Vốn dĩ Tiểu Niên vội vàng ăn cho xong để mang mì ra cho Khiếu Đình, ai ngờ lại bị dành mất. Thôi vậy.

Nghe tiếng chuông báo tính tiền bên ngoài Tiểu Niên ỉu xìu chạy ra.

Khiếu Đình ngồi tán gẫu với giám đốc Trần và mọi người một lúc đã thấy món ăn được mang lên. Diệp Đóa đặt đĩa mì xào trước mặt Khiếu Đình còn tranh thủ liếc một cái, vừa vặn nhận được ánh mắt của Khiếu Đình. Diệp Đóa lập tức chạy đi.

Quả thật đẹp trai không còn lời nào để tả.

Sở dĩ anh nhìn Diệp Đóa bởi vì đĩa mì này. Giám đốc Trần và mọi người gọi món trước, sau đó mình mới gọi mì. Tại sao món mì lại có trước, giám đốc Trần và mọi người cũng bất ngờ. Nhưng một giây sau đã hiểu ra mà bắt đầu trêu ghẹo Khiếu Đình.

“Đẹp trai như giám đốc Thư thật tốt, lúc đi ăn còn được ưu tiên làm món trước bọn ta”

“Ha..ha..”

“Đúng vậy, biết thế bọn mình để giám đốc Thư gọi giùm. Chẳng phải bây giờ cũng có ăn rồi sao”

Một người khác phụ họa.

“Xem như đây là kinh nghiệm để sau này còn biết, đúng không mọi người”

“Đúng rồi”

Mọi người nhao nhao trêu ghẹo, Khiếu Đình cũng không phản bác chỉ cười cười bưng ly nước lên uống. Dư quang khóe mắt còn liếc qua một bóng người đang chạy về phía bàn khác.

Lúc nãy rõ ràng còn vui vẻ ăn mì mà, tại sao mới vừa vào đó một chút đã ũ rũ đi ra rồi. Không phải là bị la đó chứ.

Khiếu Đình âm thầm suy nghĩ trong lòng mà không biết rằng nỗi u sầu của Tiểu Niên chỉ đơn giản không được mang mì đến cho mình mà thôi.

Diệp Đóa chạy vào trong bếp kéo tay Mỹ Tình.

“Ê mày! Phải công nhận vị khách đó đẹp trai dễ sợ”



Mỹ Tình hài lòng nhìn gương mặt mê trai của bạn mình.

“Tao nói mà, mày còn không chịu tin”

Nói rồi chia thức ăn bàn của Khiếu Đình ra làm hai mâm. Hai người nhanh nhẹn vui vẻ bưng ra bàn. Phục vụ trai đẹp luôn là ưu tiên hàng đầu của các cô mà.

Để lại Tiểu Niên và hai bạn thanh niên phục vụ khác cật lực thu dọn bàn sau khi khách đi.

Tiểu Niên chất một đống chén đĩa cao ngất bưng ra sau bếp. Xui xẻo thế nào lại có một đứa bé con vị khách mang theo chạy ra. Không nhìn đường tông ngay vào Tiểu Niên . Khiến cho bước chân cậu loạng choạng, hai cái đĩa trên mâm theo đà rơi xuống đất.

“Choang”

Vỡ tan tành.

Vị khách đó lập tức chạy đến kéo con mình lại.

“Xin lỗi, thằng bé phá quá”

“Không sao”

Mâm chén quá nặng Tiểu Niên chỉ có thể gật đầu cười lịch sự với vị khách.

Khiếu Đình nhìn thấy một màn này muốn đi đến giúp cậu, nhưng lại sợ cậu mặc cảm tự ti. Chỉ có thể xót xa mà nhìn đến lưng áo đẫm mồ hôi của Tiểu Niên.

Tiểu Niên để gọn chén đĩa vào thau, rồi cầm cây lau nhà và sọt rác nhỏ đi thu dọn chiến trường lúc nãy.

Hai cô gái cũng bưng thức ăn lên bàn của Khiếu Đình. Tiểu Niên còn nghe tiếng Khiếu Đình trầm ấm nói “Cảm ơn”.

Cùng lúc là tiếng cười của giám đốc Trần lại vang lên.

“Xem xem, giám đốc Thư vừa đẹp trai lại lịch sự như thế. Tại sao đến giờ vẫn chưa tuyển được phu nhân chứ?”

Khiếu Đình cười cười.

“Do duyên phận chưa tới”

Giọng nói khác tiếp lời.

“Giám đốc Thư chúng tôi rất tin vào duyên phận. Vả lại mắt anh ta rất cao, khó nhìn thấy ai”

Giám đốc Trần cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

“Trưởng phòng Lưu nói vậy là sai rồi. Mắt cao cũng vẫn có thể tìm được người vừa ý”

Lưu Chương bạn thân kiêm trưởng phòng kinh doanh ở công ty của Khiếu Đình nghe giám đốc Trần nói vậy cũng giả vờ đồng ý.

“Giám đốc Trần nói đúng”

“Thật ra hôm nay ngoài chuyện ký kết hợp đồng tôi còn có việc tư muốn nói với giám đốc Thư”

“Anh cứ nói”

“Tôi có một cô em gái, ái mộ giám đốc Thư từ lâu. Biết tôi quen biết với cậu nên muốn làm bạn với cậu có được không?”

Khiếu Đình biết ngay đi một vòng sẽ đến chuyện này. Việc mai mối này anh đã từng bị kéo vào không vài mối cũng vài chục mối. Dù sao cũng không thể không nể mặt mũi giám đốc Trần.

“Cũng được”

Nghe được câu trả lời của Khiếu Đình, bất giác Tiểu Niên cảm thấy lòng phiền muộn. Nhanh tay dọn xong lại chạy vào trong bếp chẳng muốn nghe tiếp cuộc đối thoại này một chút nào.

Mà giám đốc Trần thì ngược lại. Nghe được câu trả lời của Khiếu Đình ông cười không ngậm miệng được. Mở điện thoại đưa cho Khiếu Đình một dãy số.

“Đây là số của nó. À nó tên là Trần Tâm Di. Nếu giám đốc Thư gọi chắc nó sẽ rất vui”

“Được”

Khiếu Đình lịch sự lưu số trong điện thoại của mình.

Mọi người chỉ đến đây để ăn bữa tối. Nên ăn xong đã lập tức rời đi. Vào lúc tính tiền vẫn là cô gái bưng mì đem hóa đơn đến, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Niên . Khiếu Đình luyến tiếc đứng dậy ra về.

Khiếu Đình cũng không biết mình tại sao lại muốn nhìn thấy cậu ấy đến vậy. Chỉ làm cảm giác trông thấy đôi mắt rực sáng của Tiểu Niên khi nhìn mình như thế, Khiếu Đình thấy vui vui.

Tiểu Niên cứ ỉu xìu như vậy đến khi dọn dẹp ra về. Khiến cho Diệp Đóa liên tục theo hỏi.

“Làm sao mà lúc trưa còn ổn, từ nãy giờ anh cứ ỉu xìu như vậy”

Cậu đeo balo trên vai cười cười.

“Hơi mệt một chút thôi, anh về trước nhé”

Đêm đó Tiểu Niên cứ nhớ đến hình ảnh Khiếu Đình mặc vest ngồi tại nơi đó, cùng với câu trả lời của Khiếu Đình. Trái tim của Tiểu Niên bỗng thấy buồn buồn.

Buồn thế nào sáng hôm sau Tiểu Niên vẫn đến làm việc tại quán café. Mới 9h Khiếu Đình đã đi vào.



Tiểu Niên mang đến cho Khiếu Đình một ly café.

Trông thấy hai mắt Tiểu Niên hơi có quầng thâm. Khiếu Đình quan tâm mà hỏi.

“Hôm qua ngủ không ngon hả?”

Tiểu Niên xua tay.

“Không phải”

“Sao mắt lại có một quầng thâm thế kia?”

Thấy Khiếu Đình quan tâm mình cảm giác ỉu xìu của Tiểu Niên từ tối qua đến bây giờ lập tức tiêu tan.

“Hôm qua về nhà hơi trễ”

Khiếu Đình làm như vô tình mà hỏi.

“Mấy giờ mới tan làm bên đó?”

Tiểu Niên vân vê cái mâm tròn trong tay mình.

“Thường thì dọn xong là 11h, nếu khách về trễ thì đợi một lúc”

Khiếu Đình buồn cười nhìn móng tay Tiểu Niên cào cào vào cái mâm.

“Có uống sữa hay không?”

Nghe Khiếu Đình nhắc đến mới nhớ, lốc sữa hôm qua Khiếu Đình cho mình cậu còn chưa đem ra khỏi ba lô. Nhìn gương mặt chột dạ của Tiểu Niên , Khiếu Đình cười nhẹ.

“Vẫn chưa uống?”

“Do hôm qua tôi đi làm gấp quá, lại về trễ nên quên mất”

“Cậu mà còn cào nữa, coi chừng cái mâm đó tróc hết sơn”

Nghe Khiếu Đình nói như vậy mặt Tiểu Niên đỏ lựng, dấu cái mâm ra sau lưng.

“Tôi không có cào”

Thấy Tiểu Niên muốn đi, Khiếu Đình dặn với theo.

“Tối nay nhớ uống sữa”

Đáp lại là tiếng trả lời lí nhí của Tiểu Niên .

“Dạ”

Khiếu Đình chưa uống hết ly café đã bị thư ký gọi trở về.

Nguyên cả ngày lại ngập đầu với hợp đồng rồi tiếp khách. Đến khi thở ra một hơi nhìn đồng hồ đã là mười giờ đêm.

Chỉ đành về nhà nấu mì ăn tạm. Khiếu Đình tắm sạch sẽ, sau đó để một nồi nước lên bếp. Trong khi chờ nước sôi, đã móc điện thoại gọi đi.

“Hi! Cơn gió nào lại làm cho chú mày nhớ đến anh”

Khiếu Đình cười vui vẻ.

“Em nhớ hình như lúc trước anh có nói muốn em đến dạy tại trường đại học K vài tháng”

“Lúc đó chú mày cũng từ chối rồi”

“Chỉ là lúc đó hơi bận nên không dám nhận lời. Dạo này hợp đồng cũng thư thả đi nhiều, em nghe nói bên trường anh kỳ này mới tuyển sinh viên đúng không?”

“Uh, cậu không gọi anh cũng phải gọi cho cậu. Lớp kinh tế cho sinh viên mới còn chưa tìm được giáo viên dạy. Cậu có muốn tham gia không?”

“Cũng được, khi nào thì bắt đầu”

“Anh đang xem lịch đây, à tuần sau là bắt đầu rồi”

“Vừa hay lúc ấy em rảnh”

“Vậy để anh gửi lịch vào email cho cậu”

“Được”

“Cảm ơn cậu nhé”

“Không có gì”

Tắt điện thoại Khiếu Đình không để ý nồi nước đang sôi trên bếp mà im lặng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook