Chương 15
Meili
15/04/2014
Òng ọc…
Tiếng động phát ra từ bụng Mai Mai lôi hai người họ trở về với thực tại.
Mai Mai xấu hổ quá, ngồi bật dậy đưa tay ôm bụng. Cũng may trời tối không thì Nhất Bảo sẽ nhìn thấy rõ gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai.
- Đói rồi hả?
Nhất Bảo cũng ngồi dậy. Mai Mai gật đầu.
- Thì cả ngày Mai có ăn gì đâu.
Nhất Bảo làm mặt trách:
- Ai bảo không chịu ăn? Có ai bắt nhịn đâu!
- Tại Bảo làm Mai giận không nuốt được gì đấy chứ!
Nhất Bảo im lặng vài giây, nhìn Mai Mai.
- Muốn ăn gì giờ?
- Đang đói thế này ăn gì cũng thấy ngon!
- Thế xuống đi, để bảo nhà bếp làm cái gì cho mà ăn.
- Nhưng Bảo đã cho Mai xem gì đâu.
Nhất Bảo không đáp lại.
- Kêu đói lắm mà sao ăn ít thế?
- Người ta ăn đến 33 cái bánh bao rồi mà còn kêu ít!
- Ăn tiếp đi, nhà bếp làm 50 cái cơ.
- Nhưng Mai no lắm.
Mai Mai xoa xoa cái bụng no căng của mình.
- Thế thì thôi. Đi theo tôi.
Nhất Bảo lại đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Mai Mai cũng lật đật đứng dậy chạy theo cậu ta.
Nói một câu thôi cũng đã chết ai!
- Lại lên nóc nhà à?
Mai Mai nhăn nhó hỏi.
- Thì thứ tôi muốn cho cô xem đã xuất hiện đâu?
- Ở trên trời, không phải sao băng, không lẽ là sao chổi.
Mai Mai lảm nhảm, rồi giãy nảy:
- Mai không lên nữa đâu, ngắm sao chổi đen bỏ xừ.
Rồi cô quay mình bỏ đi. Nhất Bảo giơ tay nắm vào vai Mai Mai quay người cô lại sát người mình, nói nhỏ:
- Lên đó với tôi.
Mai Mai cảm thấy trong người đang nóng lên:
- Mai muốn uống Docter Thanh!
- Ăn nhiều bánh bao cho lắm vào.
Rồi cậu đẩy Mai về phía trước để cô leo lên thang.
Ngồi trên mái nhà…
Nhất Bảo nằm thoải mái ở trên đó, trong khi Mai Mai không ngừng cựa quậy tay chân, chốc chốc lại nhìn cậu ta, trời tối om, có nhìn cũng chỉ thấy một cái bóng đen to đậm hơn cảnh xung quanh mà thôi.
- Cái đó bao giờ mới xuất hiện đây?
- Ở bên tôi em thấy bình an thật sao?
- Hả?
Mai Mai đang bực dọc khắp mình, câu nói vừa rồi của Bảo như một thứ nước lạ kì xua tan mọi bực dọc trong cô. Nhưng một cảm giác kì lạ khác nhanh chóng trào lên ngay sau đó. Một cảm giác không thể diễn tả được.
Mai Mai quay đầu lại, chạm ngay gương mặt của Nhất Bảo đã ngay sát mặt mình.
- Em không nghe rõ sao?
Giọng nói nhẹ nhàng chưa từng nghe ở cậu ta. Mai Mai vội ngồi lùi lại, tránh gương mặt cậu ta đang sát mặt mình.
- Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?
Tiếng động phát ra từ bụng Mai Mai lôi hai người họ trở về với thực tại.
Mai Mai xấu hổ quá, ngồi bật dậy đưa tay ôm bụng. Cũng may trời tối không thì Nhất Bảo sẽ nhìn thấy rõ gương mặt đỏ như gấc của Mai Mai.
- Đói rồi hả?
Nhất Bảo cũng ngồi dậy. Mai Mai gật đầu.
- Thì cả ngày Mai có ăn gì đâu.
Nhất Bảo làm mặt trách:
- Ai bảo không chịu ăn? Có ai bắt nhịn đâu!
- Tại Bảo làm Mai giận không nuốt được gì đấy chứ!
Nhất Bảo im lặng vài giây, nhìn Mai Mai.
- Muốn ăn gì giờ?
- Đang đói thế này ăn gì cũng thấy ngon!
- Thế xuống đi, để bảo nhà bếp làm cái gì cho mà ăn.
- Nhưng Bảo đã cho Mai xem gì đâu.
Nhất Bảo không đáp lại.
- Kêu đói lắm mà sao ăn ít thế?
- Người ta ăn đến 33 cái bánh bao rồi mà còn kêu ít!
- Ăn tiếp đi, nhà bếp làm 50 cái cơ.
- Nhưng Mai no lắm.
Mai Mai xoa xoa cái bụng no căng của mình.
- Thế thì thôi. Đi theo tôi.
Nhất Bảo lại đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Mai Mai cũng lật đật đứng dậy chạy theo cậu ta.
Nói một câu thôi cũng đã chết ai!
- Lại lên nóc nhà à?
Mai Mai nhăn nhó hỏi.
- Thì thứ tôi muốn cho cô xem đã xuất hiện đâu?
- Ở trên trời, không phải sao băng, không lẽ là sao chổi.
Mai Mai lảm nhảm, rồi giãy nảy:
- Mai không lên nữa đâu, ngắm sao chổi đen bỏ xừ.
Rồi cô quay mình bỏ đi. Nhất Bảo giơ tay nắm vào vai Mai Mai quay người cô lại sát người mình, nói nhỏ:
- Lên đó với tôi.
Mai Mai cảm thấy trong người đang nóng lên:
- Mai muốn uống Docter Thanh!
- Ăn nhiều bánh bao cho lắm vào.
Rồi cậu đẩy Mai về phía trước để cô leo lên thang.
Ngồi trên mái nhà…
Nhất Bảo nằm thoải mái ở trên đó, trong khi Mai Mai không ngừng cựa quậy tay chân, chốc chốc lại nhìn cậu ta, trời tối om, có nhìn cũng chỉ thấy một cái bóng đen to đậm hơn cảnh xung quanh mà thôi.
- Cái đó bao giờ mới xuất hiện đây?
- Ở bên tôi em thấy bình an thật sao?
- Hả?
Mai Mai đang bực dọc khắp mình, câu nói vừa rồi của Bảo như một thứ nước lạ kì xua tan mọi bực dọc trong cô. Nhưng một cảm giác kì lạ khác nhanh chóng trào lên ngay sau đó. Một cảm giác không thể diễn tả được.
Mai Mai quay đầu lại, chạm ngay gương mặt của Nhất Bảo đã ngay sát mặt mình.
- Em không nghe rõ sao?
Giọng nói nhẹ nhàng chưa từng nghe ở cậu ta. Mai Mai vội ngồi lùi lại, tránh gương mặt cậu ta đang sát mặt mình.
- Cậu vừa gọi tôi là gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.