Chương 16
Meili
15/04/2014
Tiếng Nhất Bảo cười.
- Đừng xưng hô với anh như thế nữa. Em kém tuổi hơn mà.
- Cái gì? Bảo có biết bản thân mình đang nói gì không?
Mai Mai bắt đầu thấy khó chịu. Nhất Bảo vẫn điềm nhiên
- Năm nay em 19 tuổi đúng không? Còn anh 21 tuổi rồi.
Mai Mai cười khẩy:
- 21 tuổi? 21 tuổi mà mới là sinh viên năm nhất sao? Bảo đừng đùa nữa. Mai không thích trò đùa này đâu.
- Anh không đùa.
Giọng nói của Nhất Bảo trở nên nghiêm túc.
Mai Mai nhăn mũi:
- Nhìn mặt mũi khôi ngô thế mà thi tốt nghiệp 2 năm mới đỗ cơ á? Bảo cũng phải quyết tâm lắm nhỉ? Thảo nào mà trên lớp Bảo học chăm hơn hẳn mấy cậu kia.
- Em có mắt nhìn người không đấy?. Nhất Bảo lấy ngón đấy dí đầu Mai Mai:
- Đồ ngốc, SER1 có tuyển đầu vào đâu.
Mai Mai gạt tay Nhất Bảo ra
- Thế thì sao giờ Bảo mới là sinh viên năm nhất.
Giọng Bảo chợt khác hẳn, không dịu dàng cũng không bông đùa, mà trở lại là Bảo của thường ngày.
- Đó là chuyện riêng của anh.
Rồi Bảo nắm lấy hai vai Mai Mai, xoay người cô đối diện với mình.
- Nói cho anh nghe đi, những gì sáng nay em nói có phải là thật không?
Mai Mai không hiểu gì cả, cứ trân trân nhìn bóng đen trước mặt. Nhất Bảo lại nói:
- Những câu nói của em lúc ở ngoài hoa viên ý. Em nói hoàn toàn là cảm giác thật của em chứ?
Mai Mai nhớ lại những câu nói ban sáng của mình.
- À, Mai nói rồi còn gì. Bảo đang hỏi gì đấy?
- Hãy nói lại cho anh nghe cảm giác của em khi ở bên cạnh anh đi.
- Bảo thực sự muốn nghe lại à.
- Ừ.
- Nhưng Mai không nhớ cụ thể mình đã nói như thế nào nữa.
- Thì nói ý chính thôi.
Nhất Bảo làm sao vậy nhỉ? Những câu nói đấy chắc giờ mới thấm được vào óc cậu ta. Nhưng mà nói mấy cậu đó… sao giờ mình thấy không thuận mồm.
- Nói đi. - Nhất Bảo giục.
- Ừ thì , đại khái là.. , ôi giời, nói chung là ở cạnh Bảo Mai thấy vui nhưng nhiều lúc Bảo làm Mai thấy Bảo là người rất khó hiểu.
- Khó hiểu lắm à?
- Ừm. – Mai Mai gật đầu cái rụp - Nếu như Bảo hay cười, không giữ bộ mặt khó đăm đăm kia nữa thì trông rất đẹp trai. Hì. Còn nữa, Bảo phải thường xuyên quan tâm đến Mai, không được làm Mai giận, làm Mai buồn, nếu không Mai sẽ không yê…
Mình đang nói gì thế này?
Mai Mai khựng lại, ấp úng. Tuy trong bóng tối nhưng Mai Mai cảm nhận rõ mồn một Nhất Bảo đang nhìn cô.
Thình thịch… thình thịch…
Tim Mai ơi đừng đập to thế chứ!
- Hì hì… - Mai Mai cười. - Bảo nói gì đi, không gian tĩnh lặng thế này mà Bảo cứ ngồi im vậy, như ma ý.
Mai Mai rùng mình một cái.
- Nói đến ma mà nổi hết da gà rồi này. Ơ LÀM GÌ ĐẤY?
- Đừng xưng hô với anh như thế nữa. Em kém tuổi hơn mà.
- Cái gì? Bảo có biết bản thân mình đang nói gì không?
Mai Mai bắt đầu thấy khó chịu. Nhất Bảo vẫn điềm nhiên
- Năm nay em 19 tuổi đúng không? Còn anh 21 tuổi rồi.
Mai Mai cười khẩy:
- 21 tuổi? 21 tuổi mà mới là sinh viên năm nhất sao? Bảo đừng đùa nữa. Mai không thích trò đùa này đâu.
- Anh không đùa.
Giọng nói của Nhất Bảo trở nên nghiêm túc.
Mai Mai nhăn mũi:
- Nhìn mặt mũi khôi ngô thế mà thi tốt nghiệp 2 năm mới đỗ cơ á? Bảo cũng phải quyết tâm lắm nhỉ? Thảo nào mà trên lớp Bảo học chăm hơn hẳn mấy cậu kia.
- Em có mắt nhìn người không đấy?. Nhất Bảo lấy ngón đấy dí đầu Mai Mai:
- Đồ ngốc, SER1 có tuyển đầu vào đâu.
Mai Mai gạt tay Nhất Bảo ra
- Thế thì sao giờ Bảo mới là sinh viên năm nhất.
Giọng Bảo chợt khác hẳn, không dịu dàng cũng không bông đùa, mà trở lại là Bảo của thường ngày.
- Đó là chuyện riêng của anh.
Rồi Bảo nắm lấy hai vai Mai Mai, xoay người cô đối diện với mình.
- Nói cho anh nghe đi, những gì sáng nay em nói có phải là thật không?
Mai Mai không hiểu gì cả, cứ trân trân nhìn bóng đen trước mặt. Nhất Bảo lại nói:
- Những câu nói của em lúc ở ngoài hoa viên ý. Em nói hoàn toàn là cảm giác thật của em chứ?
Mai Mai nhớ lại những câu nói ban sáng của mình.
- À, Mai nói rồi còn gì. Bảo đang hỏi gì đấy?
- Hãy nói lại cho anh nghe cảm giác của em khi ở bên cạnh anh đi.
- Bảo thực sự muốn nghe lại à.
- Ừ.
- Nhưng Mai không nhớ cụ thể mình đã nói như thế nào nữa.
- Thì nói ý chính thôi.
Nhất Bảo làm sao vậy nhỉ? Những câu nói đấy chắc giờ mới thấm được vào óc cậu ta. Nhưng mà nói mấy cậu đó… sao giờ mình thấy không thuận mồm.
- Nói đi. - Nhất Bảo giục.
- Ừ thì , đại khái là.. , ôi giời, nói chung là ở cạnh Bảo Mai thấy vui nhưng nhiều lúc Bảo làm Mai thấy Bảo là người rất khó hiểu.
- Khó hiểu lắm à?
- Ừm. – Mai Mai gật đầu cái rụp - Nếu như Bảo hay cười, không giữ bộ mặt khó đăm đăm kia nữa thì trông rất đẹp trai. Hì. Còn nữa, Bảo phải thường xuyên quan tâm đến Mai, không được làm Mai giận, làm Mai buồn, nếu không Mai sẽ không yê…
Mình đang nói gì thế này?
Mai Mai khựng lại, ấp úng. Tuy trong bóng tối nhưng Mai Mai cảm nhận rõ mồn một Nhất Bảo đang nhìn cô.
Thình thịch… thình thịch…
Tim Mai ơi đừng đập to thế chứ!
- Hì hì… - Mai Mai cười. - Bảo nói gì đi, không gian tĩnh lặng thế này mà Bảo cứ ngồi im vậy, như ma ý.
Mai Mai rùng mình một cái.
- Nói đến ma mà nổi hết da gà rồi này. Ơ LÀM GÌ ĐẤY?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.