Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 115: Chương 216+217

Công Tử Như Tuyết

11/06/2017

Phòng khách.

Hoàng Phủ Diệu Dương đã thay xong quần áo, đứng ở phía trước tường lò sưởi cùng bác sĩ trao đổi bệnh tình của Lãnh Tiểu Dã.

"Bá tước tiên sinh, tiểu thư đến rồi."

Lão quản gia đứng ở một bên, chú ý tới Lãnh Tiểu Dã đi xuống lầu, lập tức nhẹ giọng nhắc nhở.

"Vừa đúng lúc, bà giúp cô ấy kiểm tra kỹ càng một chút đi." Hoàng Phủ Diệu Dương dặn dò nữ bác sĩ một câu, rồi quay sang nhìn về phía cầu thang.

Trên cầu thang, Lãnh Tiểu Dã chậm rãi bước xuống.

Nghe được giọng nói của anh, cô cũng quay mặt nhìn qua về hướng lò sưởi.

Trên cầu thang gỗ sang trọng, cô uyển chuyển xoay người, trang phục màu đen ánh vàng trên người nhẹ nhàng tung bay, đèn chùm pha lê ở một bên cầu thang chiếu xuống, cả người đều tựa như phát ra một ánh hào quang.

Không thốt nên lời vì vẻ lộng lẫy động lòng người.

Anh đã từng thấy dáng vẻ mê người của cô lúc ở trên giường, vẻ tinh nghịch đáng yêu khi cô mặc quần jeans, rồi vẻ ngây thơ thuần khiết khi cô mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi...

Lần này, ánh mắt của Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn kinh ngạc như cũ.

Cô luôn mang đến cho anh những điều bất ngờ.

Trên người của anh mắc một bộ quân trang màu đen, phẳng phiu không có một nếp nhăn, bên ngực trái lộ ra mấy chiếc huân chương lóe sáng, nút áo màu vàng lấp lánh dưới ánh đèn.

Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở dưới bậc thang, khí chất tao nhã nhưng lại không mất đi sự lạnh lùng của quân nhân.

Mặc dù đeo miếng che mắt màu đen, nhưng lại không ảnh hưởng một chút nào đến hình tượng của anh, ngược lại còn tạo ra một cảm giác bí ẩn không thể diễn tả nên lời.

Người đàn ông trước mắt này, có thể khiến trái tim mọi cô gái loạn nhịp vì.

Cha là bộ đội đặc chủng, nên trong lòng cô luôn một mực hướng về quân doanh, trái tim cũng có một chút tình yêu với quân trang, hơn nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương cực kì rất thích hợp mặc quân trang.

Thời điểm khi Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy anh, cũng có một giây thất thần.

Vị nữ bác sĩ hình như muốn nói gì đó, Hoàng Phủ Diệu Dương không có nghe thấy được, anh chỉ cất bước đi về phía bậc thang cuối cùng, từ đầu đến cuối nhẹ nhàng tiến về phía Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra.

Lúc này, Lãnh Tiểu Dã cũng đi đến bậc thang cuối cùng.

Khẽ cong khóe môi, phối hợp đưa bàn tay đến, đặt tay vào lòng bàn tay của anh.

Không nói gì, anh chỉ đưa tay lên, đem bàn tay nhỏ bé của cô đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.

Nâng khuôn mặt của cô để nhìn một lần nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên sinh ra một chút cảm giác chán ghét.

Hay là, đêm nay anh không tham dự tiệc rượu nữa.



Tuy rằng bộ dạng cô mặc váy đẹp đến kinh người, nhưng anh càng muốn tự tay giúp cô cởi bỏ váy ra.

Buông bàn tay xuống,ngay lập tức anh liền bước đến trước mặt cô.

Lãnh Tiểu Dã sửng sốt, bàn tay anh đã nâng vòng eo sau lưng của cô lên.

Sau đó, một mặt, liền tiến tới hôn cô.

Một giây trước vẫn là vị bá tước đại nhân, ngay một giây sau đã biến thành một người khác rồi.

Lão quản gia cúi thấp mặt, bác sĩ cùng nhà tạo mẫu, người giúp việc,vệ sĩ đều cúi thấp mặt xuống...

Lãnh Tiểu Dã sốc nặng, theo bản năng giơ tay bám lấy bờ vai của anh, sau đó lại buông lỏng cánh tay.

Phải lập tức đi tới bữa tiệc, cô không thể gây thêm rắc rối được.

Cũng may, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ ở môi cô nhẹ nhàng hôn hai cái, rồi chanh chóng kết thúc nụ hôn này.

Thở hổn hển buông cô ra, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng giúp cô lau lau môi, anh ảo não thấp giọng lầm bầm.

"Tôi ghét bữa tiệc đó."

Ở chung một chỗ cùng anh cũng không phải một ngày hai ngày, Lãnh Tiểu Dã không cần đoán cũng biết bây giờ trạng thái của anh là gì.

Sợ anh thay đổi, cô nâng tay giúp anh chỉnh lại áo.

"Chúng ta... Có thể trở về sớm một chút."

Hít sâu một cái, áp chế cảm xúc xao động trong cơ thể, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay ôm cô bước xuống bậc thang cuối cùng, khuôn mặt oán trách hôn khẽ một cái ở cổ của cô.

Kết quả, hôn phải một đống phấn.

Bá tước đại nhân không vui quát khẽ, "Về sau, không được bôi này nọ ở trên cổ của cô ấy nữa."

"Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh."

Nhà tạo mẫu vội vàng đi tới phía trước, giúp Lãnh Tiểu Dã đem phấn ở cổ lau đi, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bị anh hôn làm môi bị lem lớp trang điểm một chút, nhà tạo mẫu nghiêng mắt nhìn nhìn bá tước đại nhân, cuối cùng vẫn cẩn thận đem môi cô lau sạch sẽ.

Một vị vệ sĩ đi tới, "Bá tước tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong."

Lãnh Tiểu Dã vội vàng tiến lên hai bước, chủ động kéo cánh tay của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Chúng ta đi thôi."

Cảm giác được động tác thân mật của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương bị một lớp phấn ngọt ngào kia biến thành tâm trạng nặng nề lúc nãy giờ mới hạ xuống, tiếp nhận nón quân nhân quản gia đưa tới rồi đội lên đầu, anh cất bước khiến dẫn Lãnh Tiểu Dã đi ra khỏi phòng khách, ngồi vào xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Đoàn xe chậm rãi ra khỏi tòa thành, lái về phía cung điện hoàng gia trong thành phố.

...

...



Cung điện Hoàng gia, hội trường chính.

Dàn nhạc Hoàng gia trình diễn một bản nhạc tao nhã, dưới ánh đèn rực rỡ, quan chức nước A cùng rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều tới không ít.

Tất nhiên cả cô công chưa Liliane cũng có mặt.

Giờ phút này, cô ta đang ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh hội trường lớn.

Sự kiện đêm nay long trọng như vậy, cô ta đương nhiên cũng tỉ mỉ ăn mặc đẹp một phen, chiếc váy dài màu đỏ sẫm tôn lên làn da trắng như tuyết, rất gợi cảm mà mê người.

Chẳng qua, giờ phút này, bên cạnh không có một đám đàn ông xúm lại mà cô ta muốn lấy lòng, nên mới mặc lễ phục giống như các cô gái khác.

Những người này, đều là con em quý tộc hoặc là các cô gái con nhà thương gia nổi tiếng, thường ngày luôn luôn nghe lời cô ta.

"Tóm lại... Tối hôm nay, chỉ cần cái con bỉ ổi kia dám tới, chúng ta nhất định phải làm cho nó mất mặt trước mọi người."

"Liliane điện hạ, nhưng... Bá tước tiên sinh cũng sẽ tới chứ ?" Một cô gái có chút bận tâm hỏi.

Một cô bé khác cũng phụ họa, "Đúng vậy, Liliane điện hạ, nếu bá tước tiên sinh tới, chúng ta... Chúng ta làm như vậy, nhất định anh ấy sẽ nổi giận, chẳng may..."

Hoàng Phủ Diệu Dương ở trong giới quý tộc luôn là một nhân vật nổi danh, mọi người đều biết tính cách của anh rất sát thủ, chỉ sợ là muốn nhằm vào anh, cũng chỉ dám âm thầm hành động, nếu như làm người phụ nữ của anh xấu mặt trước mặt anh, thì đây không phải là không đánh mà tự khai sao?

Các cô cũng không có thân thế như Liliane, chỉ là quý tộc bình thường thôi, nào có ý với Hoàng Phủ Diệu Dương được.

"Ngu ngốc!" Liliane hừ nhẹ, " Chẳng lẽ các cô không biết lặng lẽ ra tay sao? Ví dụ như, trong lúc nó khiêu vũ thì lén lút đẩy nó một chút, hoặc là không cẩn thận đem bánh ngọt hay rượu hất tới lên người của nó... Xong rồi lại khéo léo nói thật xin lỗi, cho dù là vua mất hứng, anh ta có thể nói gì được chứ?"

"Như vậy... Được không?"

Các cô gái vẫn còn có chút không dám lên tiếng trả lời.

Liliane không vui hất hàm, "Tóm lại, tối nay ai cũng phải biểu hiện thật tốt, Liliane tôi sẽ nhớ tất cả. Ngược lại, ai biểu hiện lúc đó không tốt, tôi cũng sẽ nhớ thật kỹ, muốn làm bạn của tôi thì mọi người phải cố gắng cho tốt vào!"

Những người này, hoặc là muốn nịnh bợ cô ta, hoặc là muốn lấy lòng cha của cô ta công tước Charles, đâu dám chọc cô ta mất hứng chứ.

Lập tức, đã có người tỏ thái độ.

"Liliane điện hạ, tôi có một cách rất hay!" Người mặc quần ngắn màu đen con gái phú thương Mary nói.

Liliane lập tức quay sang, "Cách gì?"

Mary nham hiểm cười nói, "Chúng ta có thể chờ lúc nó một mình đi vào nhà vệ sinh, rồi lặng lẽ đi theo vào, sau đó..."

"Đánh cô ta một chút sao?" Một cô gái hỏi.

"Đánh cái gì chứ?" Mary cười xấu xa, "Chúng ta lột quần áo của nó, sau đó sẽ đẩy nó ra khỏi toilet, không phải thú vị hơn sao?"

"Nhưng mà, cô ta sẽ nói cho bá tước tiên sinh là ai làm." Một cô gái nhắc nhở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Lửa Mùa Đông

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook