Chương 116: Chương 218 +219
Công Tử Như Tuyết
11/06/2017
Mary lập tức xem thường, "Này đồ ngu ngốc kia, chẳng lẽ chúng ta không
thể dùng túi chụp đầu nó lại sao, đến lúc đó, nó nhìn không nhìn thấy
được ai thì sao có thể mách với bá tước tiên sinh được?"
"Ha..." Liliane cười to, "Tốt lắm, tôi thích kế hoạch này! Các cô lập tức chuẩn bị đi, đến lúc đó, nhìn ánh mắt tôi mà hành động."
Mấy cô gái vội vàng nịnh bợ, không ngớt lời khen ngợi cô ta thông minh.
Liliane liền khua tay, ý bảo mọi người tản ra.
Cô ta ở lại trong phòng ngây ngẩn một lúc, xác định không có ai, mới mang theo cái kế hoạch của con gái phú thương Mary đi ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh khách đông đúc, không ai có chú ý tới kế hoạch lặng lẽ của mấy cô gái này.
Nhìn thấy Liliane, lập tức không ít người chủ động tới gần cô ta.
Liliane rất thành thạo trò chuyện cùng với bọn họ, cũng không keo kiệt ma lực của mình.
Công tước Charles có hai người con, một anh con trai, một cô con gái, người con trai chỉ biết vui chơi, không mong đợi được gì, nhưng đứa con gái Liliane này, lại rất mạnh mẽ và thông minh.
Bởi vậy, từ nhỏ, cô ta đã được quan tâm chăm sóc cẩn thận.
Bản thân Liliane cũng không phải là người ác độc, cô ta rất sung bái nữ đại công tước, mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng cũng muốn trở thành một đại công tước hô mưa gọi gió ở giới chính trị, là một người phụ nữ giỏi giang hơn những người đàn ông khác.
Đám người trẻ tuổi kia, rất có thể sẽ là trụ cột tương lai của đất nước này, một chút kiên thức về chính trị và kinh tế, đã tạo cơ hội cho cô ta có mối quan hệ rất tốt với những người đó.
Vừa trò chuyện với mọi người, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn cửa ra vào.
Tưởng tượng đến lúc thấy thân thể Tiểu Dã trần truồng đứng ở trước mặt mọi người, Liliane cong môi nở nụ cười.
Cô ta thật sự là rất mong chờ.
"Liliane điện hạ, đang nghĩ đến chuyện vui gì sao?" Một người tuổi còn trẻ lấy lòng hỏi.
"Đương nhiên." Liliane thu hồi ánh mắt, " Bá tước đại nhân anh của tôi mới mua về một sủng vật, chắc các bạn ai cũng biết chứ hả ?"
Một người tóc đen trẻ tuổi lập tức liền lộ ra vẻ mặt, "Nghe nói cô gái phương Đông kia đẹp như thiên sứ vậy, Liliane điện hạ đã thấy qua chưa?"
Thiên sứ? !
Liliane thầm hừ lạnh.
Tối nay, cô ta phải cho Lãnh Tiểu Dã xuống địa ngục.
"Bá tước tiên sinh đến rồi!"
Cách đó không xa, giọng nói run rẩy của một cô gái truyền tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương được gọi là sát thủ quả không sai, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng tới lòng mến mộ của những các cô gái quý tộc đối với anh.
Phải biết rằng, người đàn ông kia không chỉ có được địa vị cao, năng lực tuyệt vời, thêm một vẻ đẹp khiến tất cả cô gái đều phải rung động.
Cho dù, anh lúc nào cũng che một con mắt lại, thậm chí còn có người đồn rằng anh bị mù, nhưng cũng không ngăn cản được tình yêu của các cô gái dành cho anh.
Những bữa tiệc thế này, các cô không thể nào thấy được anh, bây giờ lại vừa nghe nói bá tước đại nhân đã đến, mọi người đều là quay mặt lại, giống như con vịt đưa cổ sang nhìn.
Những người đàn ông khác đương nhiên cũng nhìn sang, tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ không phải là Hoàng Phủ Diệu Dương, mà là cô gái kia, người đã nổi tiếng ở trong quý tộc, cô gái phương Đồng thần kỳ trong lời đồn.
Là cô gái đầu tiên có thể khiến một người đàn ông như Hoàng Phủ Diệu Dương phải rung động, nhất định sẽ rất xinh đẹp, rất đặc biệt.
Vẻ tò mò, chờ đợi, ghen tỵ… Hiện đầy ánh mắt của mọi người.
Hoàng Phủ Diệu Dương và Lãnh Tiểu Dã, cùng nhau tiến vào.
Hoàng Phủ Diệu Dương cao hơn những người đàn ông khác, nhất là đôi chân dài, đầu và tỉ lệ cơ thể gần như đã muốn tiếp tục thay đổi cho phù hợp.
Bộ quân trang trên người rất hợp với dáng anh , thêm khuôn mặt tuấn mỹ được di truyền từ đại công tước, toàn bộ nhanh chóng trở thành một điểm sáng.
Bất kể là dung mạo, phong thái, vóc dáng... Người đàn ông này, gần như là hoàn mỹ không có chút sơ hở nào để chê cười.
Đàn ông như vậy quá sáng chói quá xuất sắc, cho dù là phụ nữ đứng ở bên cạnh anh, cũng rất dễ dàng sẽ bị anh làm lù mờ mất đi màu sắc.
Nhưng khi hai người cùng nhau tiến vào, sự tồn tại của Lãnh Tiểu Dã lại không bị anh áp chế một chút nào.
Tất cả mọi người đều thấy được cô.
Với bộ lễ phục đen ánh vàng đó, cô gái đứng bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, không hề kiêu ngạo như trong trí tương tượng của họ.
Cô cao gầy, nhỏ nhắn, lại thanh lịch, quý phái, khuôn mặt cô không giống như những người phương Đông khác, ngũ quan bằng phẳng, hết sức tinh tế và sâu sắc.
Cho dù các nhà quý tộc không vừa mắt với cô gái này, nhưng nhìn lần đầu tiên nhìn thấy cô, ai nấy đều phải lạ lẫm với vẻ đẹp này.
Sợ cô không thích ứng được với hoàn cảnh này, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, vỗ nhè nhẹ vào cánh tay của cô đang vịn ở trên tay anh một cái.
"Đừng lo lắng. ”
"Tôi không có kém cỏi như vậy đâu!"
Lãnh Tiểu Dã công khai nhìn khắp bốn phía một lượt, rất nhanh liền nhìn thấy Liliane trong đám người, ánh mắt hơi dừng lại ở trên người đối phương, rồi cô liền lập tức đưa mắt dời đi.
Cô khẽ nhếch đôi môi lên, lộ ra nụ cười, sau đó nhanh chóng nhìn về phía những nhà quý tộc đang mỉm cười chào cô, cô cũng khẽ gật đầu đáp trả.
Có vẻ các cô gái ở đây rất thường xuyên tham gia những bữa tiệc thế này, thành thạo, hào phóng lại không mất đi nét tự nhiên.
Thường xuyên đi theo cha diễn tập ở chiến trường lực lượng đặc biệt, cùng mẹ bước lên thảm đỏ, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một bữa tiệc hoàng gia mà thôi, cô cũng sẽ không bị nó hù dọa.
"Bá tước tiên sinh!"
Lập tức không ít người chủ động đi tới chào hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lười để ý tới, chỉ gật đầu đáp lại một cái.
Thời điểm hai người đi vào đại sảnh, dàn nhạc đột nhiên thay đổi bài nhạc, phát ra âm thanh trang trọng.
Tất cả mọi người đều biết rằng, Quốc vương bệ hạ sẽ lập tức xuất hiện, cuộc nói chuyện dừng lại, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Quả nhiên, ở cầu thang lầu hai, quốc vương Edward nước A và nữ đại công tước đang cùng nhau đi ra.
Bên cạnh anh ta còn dẫn theo một đôi nam nữ trung niên, đó chính là cậu của Hoàng Phủ Diệu Dương, Công tước Charles và vợ của ông ta - Công tước phu nhân.
Quốc Vương điện hạ mặc một bộ quân trang màu đen, không có đội mũ, mặc dù đã trên dưới sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn cứng giỏi như trước, tóc hoa râm được cắt tỉa tỉ mỉ, đôi mắt màu xám xanh hiện lên đầy uy nghiêm.
Nữ đại công tước mặc bộ lễ phục màu xanh sapphire, vẫn ưu nhã cao quý như cũ.
Đi ở bên kia là sự xuất hiện của Công tước Charles, và nữ đại công tước có khác biệt rất lớn, mũi cao mắt ưng, có chút ảm đạm.
Thấy ba vị này xuống đại sảng, tất cả mọi người đều khom người hành lễ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng giơ tay lên tháo nón lính trên đầu xuống, Lãnh Tiểu Dã dĩ nhiên cũng sẽ không thất lễ, đúng mực khom người lịch sự.
Quốc vương điện hạ bước xuống bậc thềm, nhàn nhạt đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt ngừng dừng lại ở trên người Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi về một bên của phòng tiệc.
Nữ đại công tước bước theo Quốc Vương điện hạ đi về phía trước, ánh mắt cũng lướt qua.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương một chút, rồi lại chăm chú nhìn Lãnh Tiểu Dã bên cạnh anh, nữ đại công tước khẽ nhíu mày lại, công khai tỏ vẻ bất mãn đối với việc anh mang theo Lãnh Tiểu Dã xuất hiện tại bữa tiệc.
Dĩ nhiên, cục diện thế này, bà không thể làm được gì, nhưng ánh mắt kia đã nói rõ hết thảy.
Tất cả mọi người bắt đầu hoạt động lại, đi vào phòng tiệc.
Tất nhiên, không phải ai cũng có đủ tư cách ngồi ăn cùng quốc vương.
"Ha..." Liliane cười to, "Tốt lắm, tôi thích kế hoạch này! Các cô lập tức chuẩn bị đi, đến lúc đó, nhìn ánh mắt tôi mà hành động."
Mấy cô gái vội vàng nịnh bợ, không ngớt lời khen ngợi cô ta thông minh.
Liliane liền khua tay, ý bảo mọi người tản ra.
Cô ta ở lại trong phòng ngây ngẩn một lúc, xác định không có ai, mới mang theo cái kế hoạch của con gái phú thương Mary đi ra khỏi phòng.
Trong đại sảnh khách đông đúc, không ai có chú ý tới kế hoạch lặng lẽ của mấy cô gái này.
Nhìn thấy Liliane, lập tức không ít người chủ động tới gần cô ta.
Liliane rất thành thạo trò chuyện cùng với bọn họ, cũng không keo kiệt ma lực của mình.
Công tước Charles có hai người con, một anh con trai, một cô con gái, người con trai chỉ biết vui chơi, không mong đợi được gì, nhưng đứa con gái Liliane này, lại rất mạnh mẽ và thông minh.
Bởi vậy, từ nhỏ, cô ta đã được quan tâm chăm sóc cẩn thận.
Bản thân Liliane cũng không phải là người ác độc, cô ta rất sung bái nữ đại công tước, mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng cũng muốn trở thành một đại công tước hô mưa gọi gió ở giới chính trị, là một người phụ nữ giỏi giang hơn những người đàn ông khác.
Đám người trẻ tuổi kia, rất có thể sẽ là trụ cột tương lai của đất nước này, một chút kiên thức về chính trị và kinh tế, đã tạo cơ hội cho cô ta có mối quan hệ rất tốt với những người đó.
Vừa trò chuyện với mọi người, ánh mắt của cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn cửa ra vào.
Tưởng tượng đến lúc thấy thân thể Tiểu Dã trần truồng đứng ở trước mặt mọi người, Liliane cong môi nở nụ cười.
Cô ta thật sự là rất mong chờ.
"Liliane điện hạ, đang nghĩ đến chuyện vui gì sao?" Một người tuổi còn trẻ lấy lòng hỏi.
"Đương nhiên." Liliane thu hồi ánh mắt, " Bá tước đại nhân anh của tôi mới mua về một sủng vật, chắc các bạn ai cũng biết chứ hả ?"
Một người tóc đen trẻ tuổi lập tức liền lộ ra vẻ mặt, "Nghe nói cô gái phương Đông kia đẹp như thiên sứ vậy, Liliane điện hạ đã thấy qua chưa?"
Thiên sứ? !
Liliane thầm hừ lạnh.
Tối nay, cô ta phải cho Lãnh Tiểu Dã xuống địa ngục.
"Bá tước tiên sinh đến rồi!"
Cách đó không xa, giọng nói run rẩy của một cô gái truyền tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương được gọi là sát thủ quả không sai, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng tới lòng mến mộ của những các cô gái quý tộc đối với anh.
Phải biết rằng, người đàn ông kia không chỉ có được địa vị cao, năng lực tuyệt vời, thêm một vẻ đẹp khiến tất cả cô gái đều phải rung động.
Cho dù, anh lúc nào cũng che một con mắt lại, thậm chí còn có người đồn rằng anh bị mù, nhưng cũng không ngăn cản được tình yêu của các cô gái dành cho anh.
Những bữa tiệc thế này, các cô không thể nào thấy được anh, bây giờ lại vừa nghe nói bá tước đại nhân đã đến, mọi người đều là quay mặt lại, giống như con vịt đưa cổ sang nhìn.
Những người đàn ông khác đương nhiên cũng nhìn sang, tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ không phải là Hoàng Phủ Diệu Dương, mà là cô gái kia, người đã nổi tiếng ở trong quý tộc, cô gái phương Đồng thần kỳ trong lời đồn.
Là cô gái đầu tiên có thể khiến một người đàn ông như Hoàng Phủ Diệu Dương phải rung động, nhất định sẽ rất xinh đẹp, rất đặc biệt.
Vẻ tò mò, chờ đợi, ghen tỵ… Hiện đầy ánh mắt của mọi người.
Hoàng Phủ Diệu Dương và Lãnh Tiểu Dã, cùng nhau tiến vào.
Hoàng Phủ Diệu Dương cao hơn những người đàn ông khác, nhất là đôi chân dài, đầu và tỉ lệ cơ thể gần như đã muốn tiếp tục thay đổi cho phù hợp.
Bộ quân trang trên người rất hợp với dáng anh , thêm khuôn mặt tuấn mỹ được di truyền từ đại công tước, toàn bộ nhanh chóng trở thành một điểm sáng.
Bất kể là dung mạo, phong thái, vóc dáng... Người đàn ông này, gần như là hoàn mỹ không có chút sơ hở nào để chê cười.
Đàn ông như vậy quá sáng chói quá xuất sắc, cho dù là phụ nữ đứng ở bên cạnh anh, cũng rất dễ dàng sẽ bị anh làm lù mờ mất đi màu sắc.
Nhưng khi hai người cùng nhau tiến vào, sự tồn tại của Lãnh Tiểu Dã lại không bị anh áp chế một chút nào.
Tất cả mọi người đều thấy được cô.
Với bộ lễ phục đen ánh vàng đó, cô gái đứng bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, không hề kiêu ngạo như trong trí tương tượng của họ.
Cô cao gầy, nhỏ nhắn, lại thanh lịch, quý phái, khuôn mặt cô không giống như những người phương Đông khác, ngũ quan bằng phẳng, hết sức tinh tế và sâu sắc.
Cho dù các nhà quý tộc không vừa mắt với cô gái này, nhưng nhìn lần đầu tiên nhìn thấy cô, ai nấy đều phải lạ lẫm với vẻ đẹp này.
Sợ cô không thích ứng được với hoàn cảnh này, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, vỗ nhè nhẹ vào cánh tay của cô đang vịn ở trên tay anh một cái.
"Đừng lo lắng. ”
"Tôi không có kém cỏi như vậy đâu!"
Lãnh Tiểu Dã công khai nhìn khắp bốn phía một lượt, rất nhanh liền nhìn thấy Liliane trong đám người, ánh mắt hơi dừng lại ở trên người đối phương, rồi cô liền lập tức đưa mắt dời đi.
Cô khẽ nhếch đôi môi lên, lộ ra nụ cười, sau đó nhanh chóng nhìn về phía những nhà quý tộc đang mỉm cười chào cô, cô cũng khẽ gật đầu đáp trả.
Có vẻ các cô gái ở đây rất thường xuyên tham gia những bữa tiệc thế này, thành thạo, hào phóng lại không mất đi nét tự nhiên.
Thường xuyên đi theo cha diễn tập ở chiến trường lực lượng đặc biệt, cùng mẹ bước lên thảm đỏ, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một bữa tiệc hoàng gia mà thôi, cô cũng sẽ không bị nó hù dọa.
"Bá tước tiên sinh!"
Lập tức không ít người chủ động đi tới chào hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lười để ý tới, chỉ gật đầu đáp lại một cái.
Thời điểm hai người đi vào đại sảnh, dàn nhạc đột nhiên thay đổi bài nhạc, phát ra âm thanh trang trọng.
Tất cả mọi người đều biết rằng, Quốc vương bệ hạ sẽ lập tức xuất hiện, cuộc nói chuyện dừng lại, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Quả nhiên, ở cầu thang lầu hai, quốc vương Edward nước A và nữ đại công tước đang cùng nhau đi ra.
Bên cạnh anh ta còn dẫn theo một đôi nam nữ trung niên, đó chính là cậu của Hoàng Phủ Diệu Dương, Công tước Charles và vợ của ông ta - Công tước phu nhân.
Quốc Vương điện hạ mặc một bộ quân trang màu đen, không có đội mũ, mặc dù đã trên dưới sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn cứng giỏi như trước, tóc hoa râm được cắt tỉa tỉ mỉ, đôi mắt màu xám xanh hiện lên đầy uy nghiêm.
Nữ đại công tước mặc bộ lễ phục màu xanh sapphire, vẫn ưu nhã cao quý như cũ.
Đi ở bên kia là sự xuất hiện của Công tước Charles, và nữ đại công tước có khác biệt rất lớn, mũi cao mắt ưng, có chút ảm đạm.
Thấy ba vị này xuống đại sảng, tất cả mọi người đều khom người hành lễ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng giơ tay lên tháo nón lính trên đầu xuống, Lãnh Tiểu Dã dĩ nhiên cũng sẽ không thất lễ, đúng mực khom người lịch sự.
Quốc vương điện hạ bước xuống bậc thềm, nhàn nhạt đảo mắt nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt ngừng dừng lại ở trên người Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi về một bên của phòng tiệc.
Nữ đại công tước bước theo Quốc Vương điện hạ đi về phía trước, ánh mắt cũng lướt qua.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương một chút, rồi lại chăm chú nhìn Lãnh Tiểu Dã bên cạnh anh, nữ đại công tước khẽ nhíu mày lại, công khai tỏ vẻ bất mãn đối với việc anh mang theo Lãnh Tiểu Dã xuất hiện tại bữa tiệc.
Dĩ nhiên, cục diện thế này, bà không thể làm được gì, nhưng ánh mắt kia đã nói rõ hết thảy.
Tất cả mọi người bắt đầu hoạt động lại, đi vào phòng tiệc.
Tất nhiên, không phải ai cũng có đủ tư cách ngồi ăn cùng quốc vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.