Chương 29: Chương 42+43
Công Tử Như Tuyết
14/05/2017
Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, vươn ngón tay trái, chạm vào chiếc xiềng
xích trên cổ tay, "Anh đã gặp qua người đàn ông nào, lúc đi cầu hôn, còn dùng xích khóa đối tượng cầu hôn lại chưa?"
Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, trước đến nay anh chưa bao giờ thấy người khác cầu hôn như thê nào.
Nhưng, anh cũng biết, làm như vậy là không được.
Nhìn cái xiềng xích màu vàng trên cổ tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ cái hộp xuống, vươn tay đỡ lấy tay cô.
Không đề phòng cô, anh trực tiếp điền mật mã vào.
6 chữ số 9!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, chiếc xích trên cổ tay cô nhẹ mở ra.
Mí mắt Lãnh Tiểu Dã hơi giật giật, hành động này thật ngoài dự đoán của cô.
Vốn là muốn từ chối, nhưng lúc cổ tay được thả ra, lời đến miệng cô lại nuốt vào, cô cũng nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Anh biết tôi muốn cái gì sao?"
"Cái gì?"
"Tự do!"
Hoàng Phủ Diệu Dương đem chiếc xích bỏ qua một bên, "Bây giờ em đã được tự do rồi."
"Tôi có thể đi khỏi cái giường này chứ?"
"Có thể."
"Có thể rời khỏi phòng chứ?"
"Có thể."
"Có thể để tôi rời khỏi chiếc du thuyền này, và đi đến những nơi mà tôi muốn chứ?"
Anh do dự một chút, "Có thể! Nhưng, điều kiện là, tôi lúc nào cũng phải được biết em đang ở đâu."
"Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười to một tiếng, cười đến mức chảy cả nước mắt ra, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh cho là anh làm như vậy, thì gọi là tự do sao?"
"Vậy rốt cuộc, em muốn như thế nào?" Anh nghiêm túc hỏi.
Lần trước đã khiến cô bị thương một lần, lúc nhìn thấy cô ngã xuống trước mặt anh, lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được cơn đau từ trong tim anh.
Anh không thích loại cảm giác này, cho nên muốn bình tĩnh nói chuyện với cô, chỉ cần cô không rời bỏ anh, anh có thể đáp ứng cô bất kỳ chuyện gì.
Khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng, "Thả tôi đi, không cần biết tôi đi đâu, nhưng anh nhất định không được tìm tôi. Nếu anh làm được, tôi có thể tha thứ cho anh những việc anh đã làm với tôi."
Khách quan mà nói, dù sao, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng là người đã cứu cô.
Nếu anh không mua cô, không chừng cô đã bị người đàn ong khác mua đi, khi đó cô hoàn toàn hôn mê không biết gì, hoàn toàn để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, có lẽ, chắc sẽ ghê tởm hay anh nhiều lần.
"Trừ bỏ điều này, còn lại cái gì tôi cũng có thể đáp ứng."
"Vậy không cần nói chuyện nữa." Lãnh Tiểu Dã kéo chiếc xích bên giường qua, 'cạch' một tiếng, cô tự đem tay mình khóa lại lần nữa, "Tôi từ chối!"
Đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi rút lại, con người màu lam cũng bắt đầu ảm đạm.
Trong ngực anh vô cùng khó chịu, dường như muốn giết chết người.
"Tiên sinh." Lão quản gia cảm nhận được sự khác thường của anh, vội đi lên phía trước, "Tiểu thư nhất định đang đói bụng, nếu không thì, cứ cho cô ấy ăn tối trước, rồi để tiểu thư từ từ suy nghĩ lại một lát?"
Lão đi theo Hoàng Phủ Diệu Dương từ rất lâu, là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, nhưng đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương hạ thấp mình như vậy, có thể đoán được, bây giờ anh vô cùng thất vọng.
Con người màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt Lãnh Tiểu Dã, nhẹ nhàng mở miệng, "Em chán ghét tôi lắm sao?"
Một câu nói rất dịu dàng, không có nửa điểm ngang ngược.
Lãnh Tiểu Dã ngước mắt nhìn anh một cái, ánh mắt màu lam của người đàn ông trước mắt, đều tràn đầy sự cô đơn.
Trong lòng cô có chút đau nhói, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
"Thực ra..."
Kỳ thực, khách quan mà nói, cô cũng không phải chán ghét anh.
Tính cách của anh tuy có chút cực đoan, nhưng anh là người rất hợp với cô, nhìn thiết bị giải trí trên thuyền cũng nói lên phần nào, nếu hai không phải gặp nhau trong trường hợp này, mà ngược lại có thể cùng anh làm bạn nói không chừng kết quả đã khác.
"Tôi mặc kệ!" Lãnh Tiểu Dã vừa nói ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đứng dậy, "Em đừng tưởng rằng tôi đang cầu xin em, tôi nói cho em biết, Tiếu Dã, mặc kệ em có đồng ý hay không, cuộc đời này, em đều phải ở lại bên cạnh tôi!"
Lần đầu tiên anh hạ thấp mình như vậy, nhưng chỉ nhận lại được một câu 'mặc kệ' của cô, anh thật sự không thể chịu nổi được.
Cuối cùng, anh chỉ có thể dùng cách này, để duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng của bản thâ.
Nếu cô mềm lòng, thì tên hỗn đản này anh ta cho rầng anh là ai?
"Tôi đây cũng nói cho anh biết Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã kiêu ngạo hất càm lên, "Tôi không ghét anh, tuyệt đối không ghét anh, bởi vì anh không có tư cách gì để tôi ghét anh cả!"
Ba!
Chiếc hộp nhân lập tức bị anh bóp nát, chiếc nhẫn kim cương màu vàng nhảy ra, rơi xuống chiếc thảm, dần dần biến mất.
Từ trên cao, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã, đốt ngón tay vì dùng quá sức, mà phát ra một trên đôm đốp đôm đốp.
Thế nào, muốn đánh cô sao?
Cô ngước mặt nhìn anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu một hơi, dùng sức tách ngón tay đang nắm chặt lại, bước chân đi ra ngoài.
"Người đâu!"
"Tiên sinh!"
Một người bảo vệ lập tức xuất hiện.
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đánh một quyền, người xui xeo kia lập tức trở thành nơi trút giận, bay thẳng ra ngoài, ngã xuống mặt đât, bọn bảo vệ đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, rũ mặt xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng không dám trốn tránh.
"Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, nếu cô ấy rời giường nửa bước, tôi liền lấy mạng các ngươi."
Âm thanh anh từ cửa truyền vào, lộ ra ý giận ngút trời.
Người mắt thường cũng nhìn ra được, anh đã nổi bão, ai lại dám trêu chọc anh?
Bọn bảo vệ lui vào gõ tường, rũ mặt không dám nhìn thẳng mặt anh, chỉ sợ một ánh mắt sai lầm mà chọc giận tên ôn thần này.
Hoàng Phủ Diệu Dương một đường đi thẳng xuống lầu ba, đi vào phòng bắn, cầm lấy khẩu súng, dịch chuyển tấm bia, liên tục bắn hon trăm phát.
Bỏ lại khẩu súng đã nóng lên, anh xoay người tiến vào phòng tập thể dục, phát tiết trên bao cát thật lâu, đến khi toàn thân đều ẩm ướt, mồ hôi trong áo đều thấm ra ngoài.
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng động tác lại, vô lực ngồi lên tấm đệm, tháo bao tay quyền anh ra, từ đầu xuống, lấy tay nắm tóc.
Lão quản gia đứng bên cạnh cưa, nhìn bộ dáng của anh như vậy, chỉ đau lòng lắc đầu, đang định đi qua an ủi, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đột nhiên đứng lên.
"Cô ấy ăn cơm chưa?"
Nha đầu kia chỉ ăn mỗi buối sáng, cũng đã lâu như vậy, nhất định rất đói rồi.
"Người hầu đã đem vào, nhưng tiểu thư... Không chịu ăn."
Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt bàn tay lại, cô đang cố ý đối phó với anh sao?
Xoay người anh nhanh chóng đi lên lầu.
...
...
Phòng ngủ trên lầu.
Nữ giúp việc đang cầm bữa tối, nhìn Lãnh Tiểu Dã mỉm cười, miệng liên túc nói thứ tiếng Ả rập mà cô không hiểu.
Lãnh Tiểu Dã một lần nữa đem bữa tối đẩy ra, "Tôi thực không đói bụng!"
Sau nửa đêm, cô sẽ bắt đầu hành động, tại thời khắc mấu chốt này, cô làm sao có thể ăn đồ do người giúp việc của Hoàng Phủ Diệu Dương mang tới được.
Cô từ chối lời cầu hôn của anh, ai biết được, anh có hạ thuốc cô giống buổi tối ngày đầu tiên hay không, tối hôm nay cô nhất định phải giữ tỉnh táo.
Tiếng bước chân sốt ruột vang lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương đương nhiên chưa từng thấy, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, trước đến nay anh chưa bao giờ thấy người khác cầu hôn như thê nào.
Nhưng, anh cũng biết, làm như vậy là không được.
Nhìn cái xiềng xích màu vàng trên cổ tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ cái hộp xuống, vươn tay đỡ lấy tay cô.
Không đề phòng cô, anh trực tiếp điền mật mã vào.
6 chữ số 9!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, chiếc xích trên cổ tay cô nhẹ mở ra.
Mí mắt Lãnh Tiểu Dã hơi giật giật, hành động này thật ngoài dự đoán của cô.
Vốn là muốn từ chối, nhưng lúc cổ tay được thả ra, lời đến miệng cô lại nuốt vào, cô cũng nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Anh biết tôi muốn cái gì sao?"
"Cái gì?"
"Tự do!"
Hoàng Phủ Diệu Dương đem chiếc xích bỏ qua một bên, "Bây giờ em đã được tự do rồi."
"Tôi có thể đi khỏi cái giường này chứ?"
"Có thể."
"Có thể rời khỏi phòng chứ?"
"Có thể."
"Có thể để tôi rời khỏi chiếc du thuyền này, và đi đến những nơi mà tôi muốn chứ?"
Anh do dự một chút, "Có thể! Nhưng, điều kiện là, tôi lúc nào cũng phải được biết em đang ở đâu."
"Ha..." Lãnh Tiểu Dã cười to một tiếng, cười đến mức chảy cả nước mắt ra, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh cho là anh làm như vậy, thì gọi là tự do sao?"
"Vậy rốt cuộc, em muốn như thế nào?" Anh nghiêm túc hỏi.
Lần trước đã khiến cô bị thương một lần, lúc nhìn thấy cô ngã xuống trước mặt anh, lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được cơn đau từ trong tim anh.
Anh không thích loại cảm giác này, cho nên muốn bình tĩnh nói chuyện với cô, chỉ cần cô không rời bỏ anh, anh có thể đáp ứng cô bất kỳ chuyện gì.
Khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng, "Thả tôi đi, không cần biết tôi đi đâu, nhưng anh nhất định không được tìm tôi. Nếu anh làm được, tôi có thể tha thứ cho anh những việc anh đã làm với tôi."
Khách quan mà nói, dù sao, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng là người đã cứu cô.
Nếu anh không mua cô, không chừng cô đã bị người đàn ong khác mua đi, khi đó cô hoàn toàn hôn mê không biết gì, hoàn toàn để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, có lẽ, chắc sẽ ghê tởm hay anh nhiều lần.
"Trừ bỏ điều này, còn lại cái gì tôi cũng có thể đáp ứng."
"Vậy không cần nói chuyện nữa." Lãnh Tiểu Dã kéo chiếc xích bên giường qua, 'cạch' một tiếng, cô tự đem tay mình khóa lại lần nữa, "Tôi từ chối!"
Đồng tử Hoàng Phủ Diệu Dương hơi rút lại, con người màu lam cũng bắt đầu ảm đạm.
Trong ngực anh vô cùng khó chịu, dường như muốn giết chết người.
"Tiên sinh." Lão quản gia cảm nhận được sự khác thường của anh, vội đi lên phía trước, "Tiểu thư nhất định đang đói bụng, nếu không thì, cứ cho cô ấy ăn tối trước, rồi để tiểu thư từ từ suy nghĩ lại một lát?"
Lão đi theo Hoàng Phủ Diệu Dương từ rất lâu, là người nhìn đứa nhỏ này lớn lên, nhưng đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương hạ thấp mình như vậy, có thể đoán được, bây giờ anh vô cùng thất vọng.
Con người màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chăm chú vào ánh mắt Lãnh Tiểu Dã, nhẹ nhàng mở miệng, "Em chán ghét tôi lắm sao?"
Một câu nói rất dịu dàng, không có nửa điểm ngang ngược.
Lãnh Tiểu Dã ngước mắt nhìn anh một cái, ánh mắt màu lam của người đàn ông trước mắt, đều tràn đầy sự cô đơn.
Trong lòng cô có chút đau nhói, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
"Thực ra..."
Kỳ thực, khách quan mà nói, cô cũng không phải chán ghét anh.
Tính cách của anh tuy có chút cực đoan, nhưng anh là người rất hợp với cô, nhìn thiết bị giải trí trên thuyền cũng nói lên phần nào, nếu hai không phải gặp nhau trong trường hợp này, mà ngược lại có thể cùng anh làm bạn nói không chừng kết quả đã khác.
"Tôi mặc kệ!" Lãnh Tiểu Dã vừa nói ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đứng dậy, "Em đừng tưởng rằng tôi đang cầu xin em, tôi nói cho em biết, Tiếu Dã, mặc kệ em có đồng ý hay không, cuộc đời này, em đều phải ở lại bên cạnh tôi!"
Lần đầu tiên anh hạ thấp mình như vậy, nhưng chỉ nhận lại được một câu 'mặc kệ' của cô, anh thật sự không thể chịu nổi được.
Cuối cùng, anh chỉ có thể dùng cách này, để duy trì sự kiêu ngạo cuối cùng của bản thâ.
Nếu cô mềm lòng, thì tên hỗn đản này anh ta cho rầng anh là ai?
"Tôi đây cũng nói cho anh biết Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã kiêu ngạo hất càm lên, "Tôi không ghét anh, tuyệt đối không ghét anh, bởi vì anh không có tư cách gì để tôi ghét anh cả!"
Ba!
Chiếc hộp nhân lập tức bị anh bóp nát, chiếc nhẫn kim cương màu vàng nhảy ra, rơi xuống chiếc thảm, dần dần biến mất.
Từ trên cao, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn Lãnh Tiểu Dã, đốt ngón tay vì dùng quá sức, mà phát ra một trên đôm đốp đôm đốp.
Thế nào, muốn đánh cô sao?
Cô ngước mặt nhìn anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu một hơi, dùng sức tách ngón tay đang nắm chặt lại, bước chân đi ra ngoài.
"Người đâu!"
"Tiên sinh!"
Một người bảo vệ lập tức xuất hiện.
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đánh một quyền, người xui xeo kia lập tức trở thành nơi trút giận, bay thẳng ra ngoài, ngã xuống mặt đât, bọn bảo vệ đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích, rũ mặt xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng không dám trốn tránh.
"Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, nếu cô ấy rời giường nửa bước, tôi liền lấy mạng các ngươi."
Âm thanh anh từ cửa truyền vào, lộ ra ý giận ngút trời.
Người mắt thường cũng nhìn ra được, anh đã nổi bão, ai lại dám trêu chọc anh?
Bọn bảo vệ lui vào gõ tường, rũ mặt không dám nhìn thẳng mặt anh, chỉ sợ một ánh mắt sai lầm mà chọc giận tên ôn thần này.
Hoàng Phủ Diệu Dương một đường đi thẳng xuống lầu ba, đi vào phòng bắn, cầm lấy khẩu súng, dịch chuyển tấm bia, liên tục bắn hon trăm phát.
Bỏ lại khẩu súng đã nóng lên, anh xoay người tiến vào phòng tập thể dục, phát tiết trên bao cát thật lâu, đến khi toàn thân đều ẩm ướt, mồ hôi trong áo đều thấm ra ngoài.
Hoàng Phủ Diệu Dương dừng động tác lại, vô lực ngồi lên tấm đệm, tháo bao tay quyền anh ra, từ đầu xuống, lấy tay nắm tóc.
Lão quản gia đứng bên cạnh cưa, nhìn bộ dáng của anh như vậy, chỉ đau lòng lắc đầu, đang định đi qua an ủi, Hoàng Phủ Diệu Dương lại đột nhiên đứng lên.
"Cô ấy ăn cơm chưa?"
Nha đầu kia chỉ ăn mỗi buối sáng, cũng đã lâu như vậy, nhất định rất đói rồi.
"Người hầu đã đem vào, nhưng tiểu thư... Không chịu ăn."
Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt bàn tay lại, cô đang cố ý đối phó với anh sao?
Xoay người anh nhanh chóng đi lên lầu.
...
...
Phòng ngủ trên lầu.
Nữ giúp việc đang cầm bữa tối, nhìn Lãnh Tiểu Dã mỉm cười, miệng liên túc nói thứ tiếng Ả rập mà cô không hiểu.
Lãnh Tiểu Dã một lần nữa đem bữa tối đẩy ra, "Tôi thực không đói bụng!"
Sau nửa đêm, cô sẽ bắt đầu hành động, tại thời khắc mấu chốt này, cô làm sao có thể ăn đồ do người giúp việc của Hoàng Phủ Diệu Dương mang tới được.
Cô từ chối lời cầu hôn của anh, ai biết được, anh có hạ thuốc cô giống buổi tối ngày đầu tiên hay không, tối hôm nay cô nhất định phải giữ tỉnh táo.
Tiếng bước chân sốt ruột vang lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.