Chương 30: Chương 44+45
Công Tử Như Tuyết
14/05/2017
Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, nữ giúp việc lập tức cung kính
chào, anh nhẹ nhàng vẫy tay, nữ giúp việc liền lui ra ngoài.
Lãnh Tiểu Dã dùng khóe mắt nhìn anh một cái, vừa thấy, cô thầm kinh hãi.
Toàn thân người đàn ông trước mắt đều bị ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng dính một mảng lớn lên người, một vài sợi tóc dính vào trán, giống như mới được vớt từ trong nước ra vậy, anh chàng này, không phải bị cô tức giận đến nỗi nhảy xuống biển chứ?
Ngồi vào bên cạnh cô, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy tay nâng khay qua, giọng nói thở hổn hển, "Em không phải muốn chạy trốn sao, không ăn làm sao sưc để trốn?"
Nói khích cô sao?
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi xoay mặt qua một bên, cô không muốn làm theo.
Cầm lấy chiếc khăn ướt trên khay lau bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng nĩa xiên đồ ăn trong đĩa, đưa đến bên miệng cô.
"Nghe lời, ăn một chút, nếu không, thân thể em sẽ không chịu nổi."
Hôn một cái liền ngất đi, anh thật sự rất lo lắng cho cơ thể cô.
Vốn bản thân Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không ý thức được, nụ hôn kia vô cùng biến thái, giống như luyện lặn, lượng hô hấp mà Lãnh Tiểu Dã hít vào tương đối khá, nếu là người khác, đã sớm hít thở không thông rôì.
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh đưa đồ ăn đến trước mặt mình, liền xoay mặt qua bên kia.
Giả vờ quan tâm như vậy thì có ý nghĩa gì, nếu anh muốn đối xử tốt với cô thì nên trả tự do cho cô, cô không phải là sủng vật phải phục phục tùng anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương buông nĩa xuông, bưng nước trái cây lên ương một ngụm, sau đó đem cái ly đến trước mặt cô, "Nếu em lo lắng tôi bỏ thuốc vào trong đồ ăn, thì không cần, tôi muốn gì được đó, không cần phải dùng đến thủ đoạn nhàm chán này."
Lãnh Tiểu Dã quay sang, chống lại ánh mắt anh, "Chẳng lẽ anh cho rằng thủ đoạn bây giờ không nhàm chán sao?"
"Em đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cái ly đến gần cô hơn, "Tôi không tức giận với em, chỉ muốn em... Nghe lời."
"Nếu anh không muốn nước trái cây bị đổ vào bồn tắm, tốt nhất đem đi chỗ khác." Cô chống chọi gay gắt.
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt cái ly, đem khay đặt lên bàn, anh quay sang nhìn cô.
Lãnh Tiểu Dã không chút sợ hãi nhìn anh, ánh mắt còn sắc bén hơn cả anh.
Thế nào?
Muốn so mắt sao?
Cô hai cái chẳng lẽ không bằng một cái của anh?!
Vươn tay, đem cái ly đến bên miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương đem nước trái cây đổ vào miệng một ngụm to.
Lãnh Tiểu Dã suýt nữa đã bật cười, còn tưởng anh chuẩn bị tức giận, ai ngờ lại uống nước trái cây.
Lúc cô đang cười thầm trong lòng, chiếc cằm đột nhiên bị cầm chặt, khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng tới gần cánh môi khép lại của cô.
Trong lúc kinh ngạc, vị chua ngọt của nước trái cây đã nhanh chóng xâm chiếm miệng cô, theo bản năng cô nuốt xuống.
Muốn cắn anh một cái, nhưng anh đã lặng lẽ rời khỏi miệng cô.
"Tôi cho em ăn, em nhất định phải ăn!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương che giấu sự đắc ý, anh dùng ngón tay lau vụn nước trái cây còn vươn lại trên môi cô.
Nhìn vẻ mặt của anh, Lãnh Tiểu Dã không biết nên nói anh là bá đạo, hay là ngây thơ nữa.
Chẳng qua đổ một ngụm nước trái cây vào miệng cô, như vậy cũng đắc ý được?
Cô nâng tay muốn lau môi, "Nhàm chán!"
Anh lại cầm cái ly lên, đem ngụm thứ hai đổ vào miệng, chuẩ bị nắm lấy chiếc cằm của cô.
Lần này cô đã có đề phòng, làm sao có thể để anh đạt được mục đích, cô vươn tay hất tay anh ra.
Hoàng phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, Lãnh Tiểu Dã xoay đầu né tránh, sau đó dừng lại.
Lúc cô ngừng lại, anh lập tức bắt được.
Thuận thế đè lên trên người cô, môi của anh lần nữa hạ xuống môi cô.
Cô cắn chặt răng, không cho anh cơ hội, tay trái lén lút sờ vào chiếc hoa tai.
Nhưng, vừa mới đụng vào vành tai, đã bị tay anh bắt lấy.
Hai tay đều bị anh cầm, Lãnh Tiểu Dã liền mở miệng ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đâu biết là cô cố ý, lập tức đem nước trái cây đổ vào miệng cô, đầu lưỡi chạm vào lưỡi cô, dường như, theo bản năng anh hôn cô.
Lưỡi cô mềm mại, còn mang theo mùi nước trái cây chua ngọt, nụ hôn bỗng nhiên ngọt ngào hơn.
Người dưới thân không còn phản kháng nữa, thậm chí còn đáp lại anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, sau đó lại điên cuồng hôn cô, Lãnh Tiểu Đã cũng hôn trả anh.
Ngoại trừ đêm hôm đó bị tác dụng của thuốc, thì đây là lần đầu tiên cô hôn lại anh, nụ hôn này đói với anh mà nói, là một sự kinh hỉ, nhưng cũng là một loại hấp dẫn khó cưỡng lại.
Hôn cô, hô hấp anh ngày càng ồ ồ, bàn tay cầm lấy cổ tay cô cũng buông ra, dừng ở eo cô, sau đó theo đường cong mê người trượt thẳng xuống hông, hơi dùng lực một chút, anh đem chiếc váy cô kéo lên.
Trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' một tiếng, cảm nhận rõ ràng tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn không đẩy anh ra.
Thậm chí còn đưa tay qua, ôm lấy gáy anh, trong miệng nửa thật nửa giả, r
ên ra một tiếng mê người.
Mọi chuyện, đều rất kỳ quái.
Vừa nãy cô còn giận anh như vậy, sao bây giờ lại phối hợp?!
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, nhưng tình hinh trước mắt thật sự đẹp đến mê người, chỉ sợ có thể là cạm bẫy, nhưng anh vẫn không khống chế được nhảy vào, tìm kiếm kết quả.
Anh hôn càng sâu, bàn tay cũng không khách sáo đặt lên nơi mềm mại của cô.
Đầu ngón tay Lãnh Tiểu Dã run run chạm vào hoa tai, một chút nữa đã không tới được.
Bình tĩnh, bình tĩnh, một chút nữa thôi...
Cô tự nhủ trong lòng, nắm lấy chiếc hoa tai, nhanh chóng đẩy chiếc cài ở dưới lên.
Cuối cùng, chiếc cài bung ra, chiếc hoa tai nho nhỏ đã nằm yên trong tay cô.
Ngực cô tê rần, nụ hôn của anh đã từ từ hạ xuống, bàn tay to lớn không khách khí tiến vào làn váy cô.
Động tác của người này cũng nhanh quá đó?!
Cúi mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương phủ tren ngực mình, Lãnh Tiểu Dã nâng tay trái, cẩn thận đặt trên ngón tay anh, vuốt ve từ tóc anh dần tuột xuống, nhắm ở cổ anh, cô dùng sức đâm một cái.
Trên cổ, một cảm giác đau đớn bỗng truyền tói.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng ngẩng mặt lên, chỉ thấy tiểu nha đầu lộ ra một nụ cười xinh.
"Tiên sinh, anh mắc bẫy tôi rồi!"
Vừa nói, cô vừa ấn chiếc hoa tai nhỏ, thiết bị bên trong tự động khởi động, đem thuốc nằm yên ổn từ bên trong chảy ra, tiến vào cơ thể anh.
"Em..."
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bắt giữ tay cô, nhìn chiếc hoa tai lóe sáng trong tay cô, nháy mắt anh dâng lên cỗ tức giận.
Tuy không biết bên trong là thuốc gì, nhưng anh cũng đại khác đoán được, đây hẳn là thuốc mê này nọ.
Sáng sớm hôm nay, cô vốn muốn lấy chiếc hoa tai này xuống ra tay với anh, nhưng anh lại cho rằng lỗ tai cô không thoải mái, chủ động giúp cô mát xa.
Trước mắt dần dần trở thành màu đen, Hoàng Phủ Diệu Dương cắn mạnh vào môi, thúc đẩy bản thân mình tỉnh táo.
Nắm thật chặc cố tay Lãnh Tiểu Dã, con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào cô, nặng nề mở miệng.
"Tiếu Dã, em không thoát được tôi đâu..."
Sau đó, có thể anh rơi xuống, gục trên người cô.
Lãnh Tiểu Dã dùng khóe mắt nhìn anh một cái, vừa thấy, cô thầm kinh hãi.
Toàn thân người đàn ông trước mắt đều bị ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng dính một mảng lớn lên người, một vài sợi tóc dính vào trán, giống như mới được vớt từ trong nước ra vậy, anh chàng này, không phải bị cô tức giận đến nỗi nhảy xuống biển chứ?
Ngồi vào bên cạnh cô, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy tay nâng khay qua, giọng nói thở hổn hển, "Em không phải muốn chạy trốn sao, không ăn làm sao sưc để trốn?"
Nói khích cô sao?
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi xoay mặt qua một bên, cô không muốn làm theo.
Cầm lấy chiếc khăn ướt trên khay lau bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng nĩa xiên đồ ăn trong đĩa, đưa đến bên miệng cô.
"Nghe lời, ăn một chút, nếu không, thân thể em sẽ không chịu nổi."
Hôn một cái liền ngất đi, anh thật sự rất lo lắng cho cơ thể cô.
Vốn bản thân Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không ý thức được, nụ hôn kia vô cùng biến thái, giống như luyện lặn, lượng hô hấp mà Lãnh Tiểu Dã hít vào tương đối khá, nếu là người khác, đã sớm hít thở không thông rôì.
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh đưa đồ ăn đến trước mặt mình, liền xoay mặt qua bên kia.
Giả vờ quan tâm như vậy thì có ý nghĩa gì, nếu anh muốn đối xử tốt với cô thì nên trả tự do cho cô, cô không phải là sủng vật phải phục phục tùng anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương buông nĩa xuông, bưng nước trái cây lên ương một ngụm, sau đó đem cái ly đến trước mặt cô, "Nếu em lo lắng tôi bỏ thuốc vào trong đồ ăn, thì không cần, tôi muốn gì được đó, không cần phải dùng đến thủ đoạn nhàm chán này."
Lãnh Tiểu Dã quay sang, chống lại ánh mắt anh, "Chẳng lẽ anh cho rằng thủ đoạn bây giờ không nhàm chán sao?"
"Em đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi." Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cái ly đến gần cô hơn, "Tôi không tức giận với em, chỉ muốn em... Nghe lời."
"Nếu anh không muốn nước trái cây bị đổ vào bồn tắm, tốt nhất đem đi chỗ khác." Cô chống chọi gay gắt.
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt cái ly, đem khay đặt lên bàn, anh quay sang nhìn cô.
Lãnh Tiểu Dã không chút sợ hãi nhìn anh, ánh mắt còn sắc bén hơn cả anh.
Thế nào?
Muốn so mắt sao?
Cô hai cái chẳng lẽ không bằng một cái của anh?!
Vươn tay, đem cái ly đến bên miệng, Hoàng Phủ Diệu Dương đem nước trái cây đổ vào miệng một ngụm to.
Lãnh Tiểu Dã suýt nữa đã bật cười, còn tưởng anh chuẩn bị tức giận, ai ngờ lại uống nước trái cây.
Lúc cô đang cười thầm trong lòng, chiếc cằm đột nhiên bị cầm chặt, khuôn mặt Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng tới gần cánh môi khép lại của cô.
Trong lúc kinh ngạc, vị chua ngọt của nước trái cây đã nhanh chóng xâm chiếm miệng cô, theo bản năng cô nuốt xuống.
Muốn cắn anh một cái, nhưng anh đã lặng lẽ rời khỏi miệng cô.
"Tôi cho em ăn, em nhất định phải ăn!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương che giấu sự đắc ý, anh dùng ngón tay lau vụn nước trái cây còn vươn lại trên môi cô.
Nhìn vẻ mặt của anh, Lãnh Tiểu Dã không biết nên nói anh là bá đạo, hay là ngây thơ nữa.
Chẳng qua đổ một ngụm nước trái cây vào miệng cô, như vậy cũng đắc ý được?
Cô nâng tay muốn lau môi, "Nhàm chán!"
Anh lại cầm cái ly lên, đem ngụm thứ hai đổ vào miệng, chuẩ bị nắm lấy chiếc cằm của cô.
Lần này cô đã có đề phòng, làm sao có thể để anh đạt được mục đích, cô vươn tay hất tay anh ra.
Hoàng phủ Diệu Dương nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, Lãnh Tiểu Dã xoay đầu né tránh, sau đó dừng lại.
Lúc cô ngừng lại, anh lập tức bắt được.
Thuận thế đè lên trên người cô, môi của anh lần nữa hạ xuống môi cô.
Cô cắn chặt răng, không cho anh cơ hội, tay trái lén lút sờ vào chiếc hoa tai.
Nhưng, vừa mới đụng vào vành tai, đã bị tay anh bắt lấy.
Hai tay đều bị anh cầm, Lãnh Tiểu Dã liền mở miệng ra, Hoàng Phủ Diệu Dương đâu biết là cô cố ý, lập tức đem nước trái cây đổ vào miệng cô, đầu lưỡi chạm vào lưỡi cô, dường như, theo bản năng anh hôn cô.
Lưỡi cô mềm mại, còn mang theo mùi nước trái cây chua ngọt, nụ hôn bỗng nhiên ngọt ngào hơn.
Người dưới thân không còn phản kháng nữa, thậm chí còn đáp lại anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, sau đó lại điên cuồng hôn cô, Lãnh Tiểu Đã cũng hôn trả anh.
Ngoại trừ đêm hôm đó bị tác dụng của thuốc, thì đây là lần đầu tiên cô hôn lại anh, nụ hôn này đói với anh mà nói, là một sự kinh hỉ, nhưng cũng là một loại hấp dẫn khó cưỡng lại.
Hôn cô, hô hấp anh ngày càng ồ ồ, bàn tay cầm lấy cổ tay cô cũng buông ra, dừng ở eo cô, sau đó theo đường cong mê người trượt thẳng xuống hông, hơi dùng lực một chút, anh đem chiếc váy cô kéo lên.
Trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' một tiếng, cảm nhận rõ ràng tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn không đẩy anh ra.
Thậm chí còn đưa tay qua, ôm lấy gáy anh, trong miệng nửa thật nửa giả, r
ên ra một tiếng mê người.
Mọi chuyện, đều rất kỳ quái.
Vừa nãy cô còn giận anh như vậy, sao bây giờ lại phối hợp?!
Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, nhưng tình hinh trước mắt thật sự đẹp đến mê người, chỉ sợ có thể là cạm bẫy, nhưng anh vẫn không khống chế được nhảy vào, tìm kiếm kết quả.
Anh hôn càng sâu, bàn tay cũng không khách sáo đặt lên nơi mềm mại của cô.
Đầu ngón tay Lãnh Tiểu Dã run run chạm vào hoa tai, một chút nữa đã không tới được.
Bình tĩnh, bình tĩnh, một chút nữa thôi...
Cô tự nhủ trong lòng, nắm lấy chiếc hoa tai, nhanh chóng đẩy chiếc cài ở dưới lên.
Cuối cùng, chiếc cài bung ra, chiếc hoa tai nho nhỏ đã nằm yên trong tay cô.
Ngực cô tê rần, nụ hôn của anh đã từ từ hạ xuống, bàn tay to lớn không khách khí tiến vào làn váy cô.
Động tác của người này cũng nhanh quá đó?!
Cúi mặt nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương phủ tren ngực mình, Lãnh Tiểu Dã nâng tay trái, cẩn thận đặt trên ngón tay anh, vuốt ve từ tóc anh dần tuột xuống, nhắm ở cổ anh, cô dùng sức đâm một cái.
Trên cổ, một cảm giác đau đớn bỗng truyền tói.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng ngẩng mặt lên, chỉ thấy tiểu nha đầu lộ ra một nụ cười xinh.
"Tiên sinh, anh mắc bẫy tôi rồi!"
Vừa nói, cô vừa ấn chiếc hoa tai nhỏ, thiết bị bên trong tự động khởi động, đem thuốc nằm yên ổn từ bên trong chảy ra, tiến vào cơ thể anh.
"Em..."
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay bắt giữ tay cô, nhìn chiếc hoa tai lóe sáng trong tay cô, nháy mắt anh dâng lên cỗ tức giận.
Tuy không biết bên trong là thuốc gì, nhưng anh cũng đại khác đoán được, đây hẳn là thuốc mê này nọ.
Sáng sớm hôm nay, cô vốn muốn lấy chiếc hoa tai này xuống ra tay với anh, nhưng anh lại cho rằng lỗ tai cô không thoải mái, chủ động giúp cô mát xa.
Trước mắt dần dần trở thành màu đen, Hoàng Phủ Diệu Dương cắn mạnh vào môi, thúc đẩy bản thân mình tỉnh táo.
Nắm thật chặc cố tay Lãnh Tiểu Dã, con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm vào cô, nặng nề mở miệng.
"Tiếu Dã, em không thoát được tôi đâu..."
Sau đó, có thể anh rơi xuống, gục trên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.