Chương 17: Điều Quan Trọng
Bắc Dã
23/11/2023
Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở của anh phả vào tai cô rất mờ ám. Chỉ có vậy mà cô đã cảm thấy nóng.
Thiệu Hữu Nhật bắt đầu cởi nút áo của cô, cô lập tức giữ tay của anh lại: “Đừng làm
chỗ này.”
Anh vẫn bóp ngực của cô nói: “Thử một lần, nha. Người khác sẽ không nhìn thấy đâu.”
Giang Lệ không đáp lại, cũng không hề phản kháng nữa.
Thiệu Hữu Nhật cười cười: “Em cũng thích như vậy mà, không phải sao?”
Hai tai của Giang Lệ đỏ lên: “Vậy, anh tắt đèn đi.”
Thiệu Hữu Nhật nói: “Em cởi quần áo trước rồi tôi tắt.”
Giang Lệ trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại bày ra vẻ mặt đương nhiên khiến cô tức đến nghiến răng.
Thiệu Hữu Nhật nhanh chóng lột hết quần áo của cô. Cô trần truồng được trước cửa sổ, thủy tinh trơn bóng phản chiếu hình ảnh của hai người, anh thì quần áo chỉnh tề, còn cô thì không một mảnh vải che thân. Cô xấu hổ không dám ngẩng đầu thêm lần nữa.
Anh kéo tay cô, ý bảo cô giúp anh cởi thắt lưng.
Anh nhìn kĩ thân thể cô khi phục vụ cho anh, khéo miệng mỉm cười.
Thiệu Hữu Nhật ôm lấy cô, để cô trèo lên người anh. Hai chân của Giang Lệ quấn chặt lấy thắt lưng của anh. Anh chậm rãi tiến vào cơ thể cô, giúp cô đỡ mông. Anh
làm chủ tiết tấu, đâm vào từng chút một chờ cô ẩm ướt hoàn toàn thì mới bắt đầu
tăng nhịp độ ra vào.
Cô vẫn nhớ chuyện chưa tắt đèn.
Anh ôm cô, vừa làm vừa đi lại ôm cô lên xuống. Tư thế này khiến côn thịt của anh cắm rất sâu vào tiểu huyệt của cô. Thêm tác động của trọng lực khiến mỗi lần rơi
xuống đều rất nhanh, kích thích khiến cô không ngừng rên ư~ a~.
Có lẽ việc ma sát này rất kịch liệt, khiến anh chưa tới chỗ công tắc điện, cô đã
không nhịn được mà lên đỉnh một lần. Hai chân Giang Lệ đan chéo, kẹp chặt vào
eo của anh. Tiểu huyệt của cô cũng co rút lại. Bên trong hoa huyệt cũng tràn ra
một cỗ dâm thủy, bị cự long của anh ngăn lại nên không cách nào ra được, rò rì
qua từng kẽ hở rồi rơi xuống sàn nhà í tách. Thiệu
Hữu Nhật vỗ một cái vào mông cô nói: “Kẹp chặt như vậy để làm gì?”
“Ư~ a~
em không có kẹp...” Cô bị anh đánh thì phản xạ có điều kiện di chuyển một chút.
Anh lại đánh cô thêm một cái, nói: “Còn nói không có.”
Giang Lệ bị đánh, theo quán tính di chuyển lên trên một chút rồi mạnh mẽ rơi xuống, khiến nơi giao hợp ma sát, cả hai đều cảm thấy thoải mái.
Anh nhếch mép, đôi tay không ngừng đánh vào quả mật đào khổng lồ ấy, “chát chát”.
Đánh cho cơ thể của cô không ngừng di chuyển lên xuống đến mức co rúm lại, hết
sức hầu hạ anh.
Anh đánh một cái, phía dưới của cô co rút lại ngày càng chặt chẽ, anh di chuyển
nhanh bên trong tiểu huyệt bị co rút, cả anh và cô đều cảm thấy kích thích.
“A, anh Thiệu, đừng đánh nữa... Em xin anh, a... ư... Đừng đánh nữa mà...”
Anh xoa xoa hạt đậu nhỏ trên ngực cô. Hạt đậu bị kích thích thì ngượng ngùng sưng đỏ
lên, nổi bật trên đôi gò bồng đảo. anh dùng sức bắn ra, cơ thể cô cong mạnh, lại đạt cực khoái một lần nữa.
Cô cầm lấy côn thịt khổng lồ của anh, run rẩy nói: “Thiệu tổng, không được rồi, em
không còn sức lực nữa...”
Cuối cùng anh cũng tắt được đèn, rồi anh bế cô quay lại bên cửa sổ.
Đôi chân của Giang Lệ khi nãy còn quấn lấy thắt lưng của anh kẹp chặt. Nhưng hiện
tại, nó lại không ngừng run rẩy, đứng cũng không vững, chân trở nên mềm nhũn, tí nữa thì ngã xuống đất.
Thiệu Hữu Nhật dứt khoát đặt cô quỳ dưới đất, rồi anh tiến vào từ phía sau. Anh từ
từ tiến vào chỗ sâu nhất, xương chậu của cô nhô lên. Khu vực bị anh đánh khi
nãy còn nóng hổi, bây giờ bị anh chạm vào có chút đau.
Cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảm thấy rất xấu hổ, chỉ mong anh nhanh lên một chút.
Thiệu Hữu Nhật bắt đầu cởi nút áo của cô, cô lập tức giữ tay của anh lại: “Đừng làm
chỗ này.”
Anh vẫn bóp ngực của cô nói: “Thử một lần, nha. Người khác sẽ không nhìn thấy đâu.”
Giang Lệ không đáp lại, cũng không hề phản kháng nữa.
Thiệu Hữu Nhật cười cười: “Em cũng thích như vậy mà, không phải sao?”
Hai tai của Giang Lệ đỏ lên: “Vậy, anh tắt đèn đi.”
Thiệu Hữu Nhật nói: “Em cởi quần áo trước rồi tôi tắt.”
Giang Lệ trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại bày ra vẻ mặt đương nhiên khiến cô tức đến nghiến răng.
Thiệu Hữu Nhật nhanh chóng lột hết quần áo của cô. Cô trần truồng được trước cửa sổ, thủy tinh trơn bóng phản chiếu hình ảnh của hai người, anh thì quần áo chỉnh tề, còn cô thì không một mảnh vải che thân. Cô xấu hổ không dám ngẩng đầu thêm lần nữa.
Anh kéo tay cô, ý bảo cô giúp anh cởi thắt lưng.
Anh nhìn kĩ thân thể cô khi phục vụ cho anh, khéo miệng mỉm cười.
Thiệu Hữu Nhật ôm lấy cô, để cô trèo lên người anh. Hai chân của Giang Lệ quấn chặt lấy thắt lưng của anh. Anh chậm rãi tiến vào cơ thể cô, giúp cô đỡ mông. Anh
làm chủ tiết tấu, đâm vào từng chút một chờ cô ẩm ướt hoàn toàn thì mới bắt đầu
tăng nhịp độ ra vào.
Cô vẫn nhớ chuyện chưa tắt đèn.
Anh ôm cô, vừa làm vừa đi lại ôm cô lên xuống. Tư thế này khiến côn thịt của anh cắm rất sâu vào tiểu huyệt của cô. Thêm tác động của trọng lực khiến mỗi lần rơi
xuống đều rất nhanh, kích thích khiến cô không ngừng rên ư~ a~.
Có lẽ việc ma sát này rất kịch liệt, khiến anh chưa tới chỗ công tắc điện, cô đã
không nhịn được mà lên đỉnh một lần. Hai chân Giang Lệ đan chéo, kẹp chặt vào
eo của anh. Tiểu huyệt của cô cũng co rút lại. Bên trong hoa huyệt cũng tràn ra
một cỗ dâm thủy, bị cự long của anh ngăn lại nên không cách nào ra được, rò rì
qua từng kẽ hở rồi rơi xuống sàn nhà í tách. Thiệu
Hữu Nhật vỗ một cái vào mông cô nói: “Kẹp chặt như vậy để làm gì?”
“Ư~ a~
em không có kẹp...” Cô bị anh đánh thì phản xạ có điều kiện di chuyển một chút.
Anh lại đánh cô thêm một cái, nói: “Còn nói không có.”
Giang Lệ bị đánh, theo quán tính di chuyển lên trên một chút rồi mạnh mẽ rơi xuống, khiến nơi giao hợp ma sát, cả hai đều cảm thấy thoải mái.
Anh nhếch mép, đôi tay không ngừng đánh vào quả mật đào khổng lồ ấy, “chát chát”.
Đánh cho cơ thể của cô không ngừng di chuyển lên xuống đến mức co rúm lại, hết
sức hầu hạ anh.
Anh đánh một cái, phía dưới của cô co rút lại ngày càng chặt chẽ, anh di chuyển
nhanh bên trong tiểu huyệt bị co rút, cả anh và cô đều cảm thấy kích thích.
“A, anh Thiệu, đừng đánh nữa... Em xin anh, a... ư... Đừng đánh nữa mà...”
Anh xoa xoa hạt đậu nhỏ trên ngực cô. Hạt đậu bị kích thích thì ngượng ngùng sưng đỏ
lên, nổi bật trên đôi gò bồng đảo. anh dùng sức bắn ra, cơ thể cô cong mạnh, lại đạt cực khoái một lần nữa.
Cô cầm lấy côn thịt khổng lồ của anh, run rẩy nói: “Thiệu tổng, không được rồi, em
không còn sức lực nữa...”
Cuối cùng anh cũng tắt được đèn, rồi anh bế cô quay lại bên cửa sổ.
Đôi chân của Giang Lệ khi nãy còn quấn lấy thắt lưng của anh kẹp chặt. Nhưng hiện
tại, nó lại không ngừng run rẩy, đứng cũng không vững, chân trở nên mềm nhũn, tí nữa thì ngã xuống đất.
Thiệu Hữu Nhật dứt khoát đặt cô quỳ dưới đất, rồi anh tiến vào từ phía sau. Anh từ
từ tiến vào chỗ sâu nhất, xương chậu của cô nhô lên. Khu vực bị anh đánh khi
nãy còn nóng hổi, bây giờ bị anh chạm vào có chút đau.
Cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cảm thấy rất xấu hổ, chỉ mong anh nhanh lên một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.