Chương 18: Dựa Vào Cây Lớn Tận Hưởng Bóng Râm
Bắc Dã
23/11/2023
Cũng may trước đó Thiệu Hữu Nhật bị cô kẹp tới mức sảng khoái, bây giờ anh cũng không kiêng nể gì mà ra vào theo tiết tấu anh thích nhất, điên cuồng đâm cô. Trước khi chạm vào cửa sổ sát đất, anh bắn vào trong cô.
Vào đầu mùa hè, Điện ảnh Hoa Sen đưa ra thông cáo, sẽ tập trung nhiều hơn vào kế hoạch đạo diễn mới trong vài năm, nhằm phát hiện ra các đạo diễn ngôi sao mới tiềm năng, cung cấp cho các các tài năng mới nền tảng và tài chính. Lần đầu ra mắt chính là [Xuyên] của Giang Lệ, thông tin tiết lộ không nhiều lắm, chỉ đại khái đề cập đến chủ đề của bộ phim mà thôi.
Cô cầm tờ báo, hỏi anh Thiệu, lỡ lỗ vốn
thì phải làm sao?
Anh Thiệu rất bình tĩnh: “Tôi đâu có lo, 80% lỗ chắc mà.”
“…”
Giang Lệ không thể tin được: “Vậy sao anh
còn vui quá vậy?”
Anh Thiệu “lượn lờ” trên người cô, khóe
môi nhếch lên: “Quan trọng là có được nụ cười của người đẹp, tôi cam tâm tình
nguyện.”
“…”
Như thế nào gọi là dựa vào cây lớn tận
hưởng bóng râm? Chính là Giang Lệ chứ đâu.
Mọi chuyện lớn nhỏ đều được giao cho cô
Chung, cô chỉ cần quan tâm đến phần cốt lõi của bộ phim là được.
Ngay cả nơi thử vai của các diễn viên cũng
được đặt ở lầu phun nước trong tòa nhà của Tập đoàn Thiệu Minh.
Cô không có ý định sử dụng một ngôi sao
lớn nổi tiếng, với lại một ngôi sao lớn phỏng chừng cũng sẽ không bận tâm đến
việc quay phim của cô đâu. Hầu hết những người đến thử vai đều là những gương
mặt mới trẻ trung, tươi tắn, yêu cầu của cô nói thấp không thấp, nói cao cũng
không cao, khí chất phù hợp với vai diễn, kỹ năng diễn xuất khá, có thể làm đến
nơi đến chốn là được. Chỉ là trong thời đại mà ham muốn vật chất tăng vọt, ai
cũng đều nóng lòng muốn trở nên nổi tiếng, thì yêu cầu tưởng chừng khiêm tốn
này lại trở nên hiếm hoi.
Cô có hơi vòng vo, ngoài việc để mọi người
diễn thử vài đoạn, thỉnh thoảng cô còn hỏi mọi người: Bạn có suy nghĩ gì về các
nhân vật, hãy nói cho chúng tôi hiểu nhé. Tương tự như một bài kiểm tra trình
độ học thuật.
Một số người tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa ra
khỏi cửa đã ghét bỏ nói: Bộ tính cho mình ăn hành là dễ hay gì.
Cô nghe xong cũng không có bất kỳ phản
ứng, vẫn như thường lệ hô lên: “Tiếp theo!”
Không phải cô kén chọn, mà là một dự án
phim rất lớn, có nhiều người, cần có sự nỗ lực phối hợp thì mới suôn sẻ được.
Nếu ngay từ đầu cô đã chọn sai người, về sau không biết mình sẽ lãng phí bao
nhiêu công sức. Vì vậy, cô muốn ở giai đoạn đầu câu chuyện, cần thiết phải cắm
cọc làm chuẩn.
Anh Thiệu lúc rảnh rỗi cũng đến gặp cô, đóng vai trò là người thị sát.
Cả hai đều rất chăm chú, biểu hiện nghiêm
túc, thỉnh thoảng nhìn nhau hoặc mở miệng bình luận vài câu.
Anh ở rất xa cô, chỉ có lúc bàn bạc với cô
mới đến gần cô, quả thực quang minh chính đại. Hai người họ, giống như những
đối tác thông thường nhất, cùng nhau thảo thuận chi tiết công việc.
Cô thích bầu không khí như vậy
Không có dục vọng, không có sự xấu hổ, không có sự tôn thờ, cũng không có gánh nặng.
Sau khi Thiệu Hữu Nhật đến, các cô gái nhỏ
hiển nhiên dụng tâm hơn.
Bọn họ đoán anh là người của đoàn phim, còn tưởng rằng khi gia nhập đoàn phim, có thể nhìn thấy anh Thiệu mỗi ngày, đột
nhiên cảm thấy những yêu cầu khắc nghiệt đó cũng không khó như vậy.
Anh Thiệu còn ném thêm một câu: “Ồ, chắc
cô cũng chưa biết, đoàn phim chúng tôi cái gì cũng không có, chỉ được cái có
tiền nhiều. Chi thêm tiền cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là chọn được
người thích hợp.”
Giang Lệ muốn cười, nhỏ giọng nói: “Đừng đùa
với bọn họ.”
Vào đầu mùa hè, Điện ảnh Hoa Sen đưa ra thông cáo, sẽ tập trung nhiều hơn vào kế hoạch đạo diễn mới trong vài năm, nhằm phát hiện ra các đạo diễn ngôi sao mới tiềm năng, cung cấp cho các các tài năng mới nền tảng và tài chính. Lần đầu ra mắt chính là [Xuyên] của Giang Lệ, thông tin tiết lộ không nhiều lắm, chỉ đại khái đề cập đến chủ đề của bộ phim mà thôi.
Cô cầm tờ báo, hỏi anh Thiệu, lỡ lỗ vốn
thì phải làm sao?
Anh Thiệu rất bình tĩnh: “Tôi đâu có lo, 80% lỗ chắc mà.”
“…”
Giang Lệ không thể tin được: “Vậy sao anh
còn vui quá vậy?”
Anh Thiệu “lượn lờ” trên người cô, khóe
môi nhếch lên: “Quan trọng là có được nụ cười của người đẹp, tôi cam tâm tình
nguyện.”
“…”
Như thế nào gọi là dựa vào cây lớn tận
hưởng bóng râm? Chính là Giang Lệ chứ đâu.
Mọi chuyện lớn nhỏ đều được giao cho cô
Chung, cô chỉ cần quan tâm đến phần cốt lõi của bộ phim là được.
Ngay cả nơi thử vai của các diễn viên cũng
được đặt ở lầu phun nước trong tòa nhà của Tập đoàn Thiệu Minh.
Cô không có ý định sử dụng một ngôi sao
lớn nổi tiếng, với lại một ngôi sao lớn phỏng chừng cũng sẽ không bận tâm đến
việc quay phim của cô đâu. Hầu hết những người đến thử vai đều là những gương
mặt mới trẻ trung, tươi tắn, yêu cầu của cô nói thấp không thấp, nói cao cũng
không cao, khí chất phù hợp với vai diễn, kỹ năng diễn xuất khá, có thể làm đến
nơi đến chốn là được. Chỉ là trong thời đại mà ham muốn vật chất tăng vọt, ai
cũng đều nóng lòng muốn trở nên nổi tiếng, thì yêu cầu tưởng chừng khiêm tốn
này lại trở nên hiếm hoi.
Cô có hơi vòng vo, ngoài việc để mọi người
diễn thử vài đoạn, thỉnh thoảng cô còn hỏi mọi người: Bạn có suy nghĩ gì về các
nhân vật, hãy nói cho chúng tôi hiểu nhé. Tương tự như một bài kiểm tra trình
độ học thuật.
Một số người tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa ra
khỏi cửa đã ghét bỏ nói: Bộ tính cho mình ăn hành là dễ hay gì.
Cô nghe xong cũng không có bất kỳ phản
ứng, vẫn như thường lệ hô lên: “Tiếp theo!”
Không phải cô kén chọn, mà là một dự án
phim rất lớn, có nhiều người, cần có sự nỗ lực phối hợp thì mới suôn sẻ được.
Nếu ngay từ đầu cô đã chọn sai người, về sau không biết mình sẽ lãng phí bao
nhiêu công sức. Vì vậy, cô muốn ở giai đoạn đầu câu chuyện, cần thiết phải cắm
cọc làm chuẩn.
Anh Thiệu lúc rảnh rỗi cũng đến gặp cô, đóng vai trò là người thị sát.
Cả hai đều rất chăm chú, biểu hiện nghiêm
túc, thỉnh thoảng nhìn nhau hoặc mở miệng bình luận vài câu.
Anh ở rất xa cô, chỉ có lúc bàn bạc với cô
mới đến gần cô, quả thực quang minh chính đại. Hai người họ, giống như những
đối tác thông thường nhất, cùng nhau thảo thuận chi tiết công việc.
Cô thích bầu không khí như vậy
Không có dục vọng, không có sự xấu hổ, không có sự tôn thờ, cũng không có gánh nặng.
Sau khi Thiệu Hữu Nhật đến, các cô gái nhỏ
hiển nhiên dụng tâm hơn.
Bọn họ đoán anh là người của đoàn phim, còn tưởng rằng khi gia nhập đoàn phim, có thể nhìn thấy anh Thiệu mỗi ngày, đột
nhiên cảm thấy những yêu cầu khắc nghiệt đó cũng không khó như vậy.
Anh Thiệu còn ném thêm một câu: “Ồ, chắc
cô cũng chưa biết, đoàn phim chúng tôi cái gì cũng không có, chỉ được cái có
tiền nhiều. Chi thêm tiền cũng không thành vấn đề, quan trọng nhất là chọn được
người thích hợp.”
Giang Lệ muốn cười, nhỏ giọng nói: “Đừng đùa
với bọn họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.