Chương 41: Hãy Đến Và Giết Em Đi
Bắc Dã
28/11/2023
Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Nhan Ngôn là xong bài tập thì chạy đi tìm chị Giang để đan dây. Nhưng cô bé không tìm được chị Giang mà lại nhìn thấy chú Thiệu.
“Chú Thiệu, chị Giang không có ở đây ạ?”
“Sao? Muốn tìm chị Giang để hỏi mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Nhan Ngôn lắc đầu nói: “Cháu muốn tìm chị Giang để đan dây ạ.”
Cô bé nói xong, suy nghĩ một chút, rồi nhìn thẳng vào anh nói tiếp: “Chú Thiệu, cháu tìm chị Giang để nói chuyện vì cháu thích chị ấy. Chú tìm chị ấy nói chuyện thì chú cũng thích chị ấy phải không?”
Ánh mắt của cô bé thuần khiết như thủy tinh, lấp lánh đang nhìn anh. Cô bé rõ ràng cái gì cũng không biết nhưng lại nói vô cùng nghiêm túc.
Thiệu Hữu Nhật sững sờ, sau đó cười nói: “Đúng vậy, chú cũng thích chị Giang. Vì vậy, cháu chia sẻ một nửa thời gian của chị Giang cho chú có được không?”
Nhan Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, thầy giáo cô dạy phải biết cách chia sẻ niềm vui. Chú Thiệu cũng thích chị Giang thì nên chia cho chú ấy một nửa thời gian vậy!
Nhan Ngôn gật đầu đồng ý nhưng nhấn mạnh: “Vậy chú không được làm chị Giang không vui nhé.”
Thiệu Hữu Nhật cười xấu xa: “Chú sẽ làm chị Giang trở nên rất vui.”
Nhan Ngôn hài lòng gật đầu chuẩn bị rời đi.
Thiệu Hữu Nhật như nhớ ra gì đó, gọi: “Này. Có muốn đan dây với chú không?”
Nhan Ngôn nghĩ, nếu chú Thiệu cũng thích chị Giang thì cũng là người một nhà, có thể cùng nhau đan dây!
Khi Giang Lệ trở về cũng là lúc Thiệu Hữu Nhật đang cau mày khi đối diện với sợi dây màu đan xen phức tạp, không biết xoay xở như thế nào.
Nhan Ngôn không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên, chú thật ngốc nghếch!”
“Chú...” Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Đối với trẻ con không nên nói tục. Vì vậy lời nói tới miệng rồi phải nuốt trở vào trong. Thiệu Hữu Nhật bị Nhan Ngôn làm cho tức giận đến nội thương.
Giang Lệ đến chỗ anh và cô bé, dùng mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lật đã làm thay đổi hình dáng của sợi dây.
Nhan Ngôn “oa” lên, vỗ bàn tay nhỏ nhắn nói: “Chị Giang, chị giỏi quá!”
Giang Lệ nhìn anh nhíu mày hỏi: “’Cái này rất đơn giản mà. Sao anh lại không biết?” Cô cố gắng nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên.
Trước mắt là hai người một lớn, một nhỏ lần lượt khinh bỉ anh, Thiệu Hữu Nhật nở nụ cười. Anh quay sang Giang Lệ, tức giận nói: “Em chờ đấy cho tôi.”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy, đâu biết rằng anh bụng dạ hẹp hòi thật. Anh muốn cô dạy đan dây trên giường.
Giang Lệ ngồi ở giữa anh, lảo đảo. Một phần là cô muốn giữ thăng bằng, một phần khác cô đang nghĩ cách để thay đổi tình thế. Tự nhiên cô cảm thấy bản thân rất khổ sở.
Nếu biết như vậy, có đánh chết cô cũng không dám khiêu khích anh.
Côn thịt to lớn của anh ở trong cơ thể cô, anh kiêu ngạo nói: “Dạy một, tôi sẽ di chuyển mười.”
Giang Lệ đỏ mặt, ngón tay của cô chuyển động, nâng lên một sợi dây. Anh thấy vậy cũng làm theo, di chuyện sợi dây.
Và anh cũng làm như đã nói, di chuyển ra vào mười lần.
Khoái cảm bí mật dần dâng lên, nhưng cũng hạ xuống rất nhanh. Vì muốn có được mật ngọt mới, cô vận dụng hết những cách đan dây mà mình biết đem ra dùng.
“Cái này tôi đã học được rồi. Tiếp theo.”
“Hết rồi... Thật sự hết rồi... Những gì em biết đều chỉ cho anh rồi.”Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
“Nếu vậy thì phần thưởng tối nay sẽ không còn nữa.”
Thiệu Hữu Nhật giả vờ làm động tác nâng mông của cô, muốn rút côn thịt của anh ra khỏi hoa huyệt của cô.
Nhan Ngôn là xong bài tập thì chạy đi tìm chị Giang để đan dây. Nhưng cô bé không tìm được chị Giang mà lại nhìn thấy chú Thiệu.
“Chú Thiệu, chị Giang không có ở đây ạ?”
“Sao? Muốn tìm chị Giang để hỏi mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Nhan Ngôn lắc đầu nói: “Cháu muốn tìm chị Giang để đan dây ạ.”
Cô bé nói xong, suy nghĩ một chút, rồi nhìn thẳng vào anh nói tiếp: “Chú Thiệu, cháu tìm chị Giang để nói chuyện vì cháu thích chị ấy. Chú tìm chị ấy nói chuyện thì chú cũng thích chị ấy phải không?”
Ánh mắt của cô bé thuần khiết như thủy tinh, lấp lánh đang nhìn anh. Cô bé rõ ràng cái gì cũng không biết nhưng lại nói vô cùng nghiêm túc.
Thiệu Hữu Nhật sững sờ, sau đó cười nói: “Đúng vậy, chú cũng thích chị Giang. Vì vậy, cháu chia sẻ một nửa thời gian của chị Giang cho chú có được không?”
Nhan Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, thầy giáo cô dạy phải biết cách chia sẻ niềm vui. Chú Thiệu cũng thích chị Giang thì nên chia cho chú ấy một nửa thời gian vậy!
Nhan Ngôn gật đầu đồng ý nhưng nhấn mạnh: “Vậy chú không được làm chị Giang không vui nhé.”
Thiệu Hữu Nhật cười xấu xa: “Chú sẽ làm chị Giang trở nên rất vui.”
Nhan Ngôn hài lòng gật đầu chuẩn bị rời đi.
Thiệu Hữu Nhật như nhớ ra gì đó, gọi: “Này. Có muốn đan dây với chú không?”
Nhan Ngôn nghĩ, nếu chú Thiệu cũng thích chị Giang thì cũng là người một nhà, có thể cùng nhau đan dây!
Khi Giang Lệ trở về cũng là lúc Thiệu Hữu Nhật đang cau mày khi đối diện với sợi dây màu đan xen phức tạp, không biết xoay xở như thế nào.
Nhan Ngôn không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên, chú thật ngốc nghếch!”
“Chú...” Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Đối với trẻ con không nên nói tục. Vì vậy lời nói tới miệng rồi phải nuốt trở vào trong. Thiệu Hữu Nhật bị Nhan Ngôn làm cho tức giận đến nội thương.
Giang Lệ đến chỗ anh và cô bé, dùng mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lật đã làm thay đổi hình dáng của sợi dây.
Nhan Ngôn “oa” lên, vỗ bàn tay nhỏ nhắn nói: “Chị Giang, chị giỏi quá!”
Giang Lệ nhìn anh nhíu mày hỏi: “’Cái này rất đơn giản mà. Sao anh lại không biết?” Cô cố gắng nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn hơi nhếch lên.
Trước mắt là hai người một lớn, một nhỏ lần lượt khinh bỉ anh, Thiệu Hữu Nhật nở nụ cười. Anh quay sang Giang Lệ, tức giận nói: “Em chờ đấy cho tôi.”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy, đâu biết rằng anh bụng dạ hẹp hòi thật. Anh muốn cô dạy đan dây trên giường.
Giang Lệ ngồi ở giữa anh, lảo đảo. Một phần là cô muốn giữ thăng bằng, một phần khác cô đang nghĩ cách để thay đổi tình thế. Tự nhiên cô cảm thấy bản thân rất khổ sở.
Nếu biết như vậy, có đánh chết cô cũng không dám khiêu khích anh.
Côn thịt to lớn của anh ở trong cơ thể cô, anh kiêu ngạo nói: “Dạy một, tôi sẽ di chuyển mười.”
Giang Lệ đỏ mặt, ngón tay của cô chuyển động, nâng lên một sợi dây. Anh thấy vậy cũng làm theo, di chuyện sợi dây.
Và anh cũng làm như đã nói, di chuyển ra vào mười lần.
Khoái cảm bí mật dần dâng lên, nhưng cũng hạ xuống rất nhanh. Vì muốn có được mật ngọt mới, cô vận dụng hết những cách đan dây mà mình biết đem ra dùng.
“Cái này tôi đã học được rồi. Tiếp theo.”
“Hết rồi... Thật sự hết rồi... Những gì em biết đều chỉ cho anh rồi.”Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
“Nếu vậy thì phần thưởng tối nay sẽ không còn nữa.”
Thiệu Hữu Nhật giả vờ làm động tác nâng mông của cô, muốn rút côn thịt của anh ra khỏi hoa huyệt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.