Chương 42: Hãy Đến Và Giết Em Đi
Bắc Dã
28/11/2023
Vừa rồi Giang Lệ bị anh trêu chọc, đã bắn ra một lần. Cô đang nghĩ làm sao để anh làm nhanh hơn, chứ có phải muốn anh rút ra như vậy?
“A a a, còn, còn ạ.”
“Hả?”
Anh cân nhắc lại, rồi buông tay. Cô ngay lập tức ngồi vững trên cây gậy khổng lồ của anh.
“A...”
Khoái cảm của hoa huyệt ma sát với cự long to lớn khiến cô không kiềm chế được thở gấp “ư... ư... a... a...”, làm gì còn tâm trạng dạy anh cách chơi đan dậy.
Anh véo nhũ hoa của cô, nghiêm túc nói: “Lừa tôi thì phải bị phạt.”
Giang Lệ bị anh làm cho cả người nóng lên, chỉ muốn bị anh hung hăng đâm vào, nhưng anh lại không cho cô.
Cô bất mãn nói: “Thiệu Hữu Nhật, anh bắt nạt em!”
Cô cướp sợi dây đỏ trên tay anh, trói chặt cổ tay anh. Giang Lệ đẩy bả vai anh ngã xuống giường.
Một đôi bàn tay trắng nõn chống vào ngực anh, cô tự mình di chuyển.
Giang Lệ lắc eo, di chuyển lên xuống trên người anh, tự mình chơi đùa, mặc kệ cảm nhận của anh.Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Cô thỉnh thoảng phát ra tiếng rên “ư... a...”
Cặp mông đẫy đà của cô theo động tác lên xuống. Anh híp mắt nhìn cảnh xuân trước mặt, cái cổ mạnh khảnh của cô khi thì cúi xuống, khi thì ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng lúc ẩn, lúc hiện sau mái tóc.
Anh cảm thấy Giang Lệ lúc này xinh đẹp lạ thường nên để mặc cô đùa giỡn.
Cho đến khi sắc mặt của cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng, anh mới gỡ sợi dây đỏ đang trói tay mình, giữ eo nhỏ của cô, ngăn cho cô hạ xuống.
Sắp đạt được cao trào nhưng bị buộc phải dừng lại, một cảm giác trống rỗng vô cùng mãnh liệt chiếm lấy bộ não của cô.
Anh phá hỏng cơ hội lên đỉnh của cô khiến cô tức giận, giơ tay đánh vào ngực anh.
“Thiệu Hữu Nhật, anh thật quá đáng!”
Anh giữ hai tay của cô ra sau lưng, rồi cầm sợi dây đỏ trói chặt tay cô lại.
Anh giữ cằm của cô, dịu dàng nhắc nhở: “Lần sau nhớ trói người khác chặt một chút. Nếu em không muốn bị người ta đánh ngược lại thì không nên cho đối phương cơ hội giết mình.”
Bây giờ tình thế bị đảo ngược, cô đành mềm giọng, chà xát cặp thỏ trắng trước ngực lên người anh, cầu xin anh làm cô. “Anh Thiệu, vậy anh tới giết em đi...”
Cô hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, tiếp tục làm nũng: “Anh Thiệu, anh thương em mà...”
Giọng cô mềm mại, anh không có biện pháp nào chống lại được. Nhưng anh không muốn bỏ qua cho cô dễ như vậy. Anh dùng sức xoa ngực cô, tùy ý nhào nặn hạt đậu nhỏ.
Anh vỗ nhẹ vào bầu ngực non nớt, để ngực bên trái đụng vào bầu ngực bên phải, lắc lư qua lại. Anh thờ ơ nói: “Nói dễ nghe hơn đi.”
Cô theo ý anh, liên tục khen ngợi: “Anh Thiệu thật giỏi, anh giỏi nhất...”
“Giỏi cái gì?”
“Đan dây giỏi, làm em cũng giỏi, cái gì cũng giỏi...”Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Nghe cô khen ngợi lung tung, anh cuối cùng cũng nở nụ cười, lúc này mới đáp ứng cô, bắt đầu ma sát.
Hạ thể của cô đang thèm khát không chịu được, bây giờ bị anh đột ngột chuyển động thì lập tức căng thẳng, ngã lên người anh.
Hoa huyệt bị anh phóng vào cơ thể khiến bụng cô đau nhức. Anh không cho cô phóng ta mà vẫn duy trì tư thế cắm vào.
“Anh Thiệu, anh nhẹ một chút...:
“A a a, còn, còn ạ.”
“Hả?”
Anh cân nhắc lại, rồi buông tay. Cô ngay lập tức ngồi vững trên cây gậy khổng lồ của anh.
“A...”
Khoái cảm của hoa huyệt ma sát với cự long to lớn khiến cô không kiềm chế được thở gấp “ư... ư... a... a...”, làm gì còn tâm trạng dạy anh cách chơi đan dậy.
Anh véo nhũ hoa của cô, nghiêm túc nói: “Lừa tôi thì phải bị phạt.”
Giang Lệ bị anh làm cho cả người nóng lên, chỉ muốn bị anh hung hăng đâm vào, nhưng anh lại không cho cô.
Cô bất mãn nói: “Thiệu Hữu Nhật, anh bắt nạt em!”
Cô cướp sợi dây đỏ trên tay anh, trói chặt cổ tay anh. Giang Lệ đẩy bả vai anh ngã xuống giường.
Một đôi bàn tay trắng nõn chống vào ngực anh, cô tự mình di chuyển.
Giang Lệ lắc eo, di chuyển lên xuống trên người anh, tự mình chơi đùa, mặc kệ cảm nhận của anh.Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Cô thỉnh thoảng phát ra tiếng rên “ư... a...”
Cặp mông đẫy đà của cô theo động tác lên xuống. Anh híp mắt nhìn cảnh xuân trước mặt, cái cổ mạnh khảnh của cô khi thì cúi xuống, khi thì ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng lúc ẩn, lúc hiện sau mái tóc.
Anh cảm thấy Giang Lệ lúc này xinh đẹp lạ thường nên để mặc cô đùa giỡn.
Cho đến khi sắc mặt của cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng, anh mới gỡ sợi dây đỏ đang trói tay mình, giữ eo nhỏ của cô, ngăn cho cô hạ xuống.
Sắp đạt được cao trào nhưng bị buộc phải dừng lại, một cảm giác trống rỗng vô cùng mãnh liệt chiếm lấy bộ não của cô.
Anh phá hỏng cơ hội lên đỉnh của cô khiến cô tức giận, giơ tay đánh vào ngực anh.
“Thiệu Hữu Nhật, anh thật quá đáng!”
Anh giữ hai tay của cô ra sau lưng, rồi cầm sợi dây đỏ trói chặt tay cô lại.
Anh giữ cằm của cô, dịu dàng nhắc nhở: “Lần sau nhớ trói người khác chặt một chút. Nếu em không muốn bị người ta đánh ngược lại thì không nên cho đối phương cơ hội giết mình.”
Bây giờ tình thế bị đảo ngược, cô đành mềm giọng, chà xát cặp thỏ trắng trước ngực lên người anh, cầu xin anh làm cô. “Anh Thiệu, vậy anh tới giết em đi...”
Cô hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, tiếp tục làm nũng: “Anh Thiệu, anh thương em mà...”
Giọng cô mềm mại, anh không có biện pháp nào chống lại được. Nhưng anh không muốn bỏ qua cho cô dễ như vậy. Anh dùng sức xoa ngực cô, tùy ý nhào nặn hạt đậu nhỏ.
Anh vỗ nhẹ vào bầu ngực non nớt, để ngực bên trái đụng vào bầu ngực bên phải, lắc lư qua lại. Anh thờ ơ nói: “Nói dễ nghe hơn đi.”
Cô theo ý anh, liên tục khen ngợi: “Anh Thiệu thật giỏi, anh giỏi nhất...”
“Giỏi cái gì?”
“Đan dây giỏi, làm em cũng giỏi, cái gì cũng giỏi...”Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Nghe cô khen ngợi lung tung, anh cuối cùng cũng nở nụ cười, lúc này mới đáp ứng cô, bắt đầu ma sát.
Hạ thể của cô đang thèm khát không chịu được, bây giờ bị anh đột ngột chuyển động thì lập tức căng thẳng, ngã lên người anh.
Hoa huyệt bị anh phóng vào cơ thể khiến bụng cô đau nhức. Anh không cho cô phóng ta mà vẫn duy trì tư thế cắm vào.
“Anh Thiệu, anh nhẹ một chút...:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.