Chương 43: Không Thể Nói Ra
Bắc Dã
28/11/2023
Thiệu Hữu Nhật cười, anh không chậm lại mà dùng tay ấn vào bụng cô, khiến cô thở hắt ra.
Thiệu Hữu Nhật hạ quyết tâm muốn cô nhớ lâu một chút, thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Tôi giỏi không, hả?”
Cô bị anh làm cho thần hồn điên đảo, hai tay còn bị trói chặt ở phía sau. Ngay cả việc giữ thăng bằng, cô cũng phải dựa vào anh, nên làm gì có gan không thừa nhận: “Giỏi ạ... Anh Thiệu giỏi nhất...”
Sau khi nghe vô số vần cô “khen ngợi”, cuối cùng Thiệu Hữu Nhật cũng hài lòng. Bàn tay của anh nắm lấy mông của cô, nhanh chóng di chuyển.
Cơ thể hai người chạm nhau phát ra những tiếng bép, bép, bép vô cùng xấu hổ.
Rãnh đầu côn thịt của anh đi qua vách tường mềm mại, mỗi lần va chạm vào điểm G đều khiến thân thể vô cùng mẫn cảm của cô run lên.
“A a... Anh Thiệu, anh, mau cho em đi...”
Anh cười đáp: “Được.”
Anh tập trung sức lực, nhằm vào chỗ mẫn cảm nhất của cô, nhanh chóng, chính xác va chạm. Nhưng vừa được hơn mười lần va chạm thì Giang Lệ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô cùng cao trào. Anh cố tình trì hoãn cực khoái của cô, tiếp tục tấn công vào điểm G.
“A........”
Cô thì thầm kêu lên. Cô không biết bản thân đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự kích thích như lúc đầu.Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Tiểu huyệt của cô co rút mạnh mẽ, kẹp chặt côn thịt của anh, khiến thái dương của anh cũng nổi toàn gân. Thiệu Hữu Nhật cuối cùng cũng bỏ hết những thứ vướng víu, tăng tốc thao nơi tiểu huyệt mềm mại, nhưng muốn làm nát tiểu huyệt của cô. Khi cô ngất đi, anh mới phóng ra.
Sau khi vào thu, Giang Lệ đưa cả đoàn làm phim đến thành phố lân cận để chọn cảnh, nếu anh Thiệu rảnh rỗi một chút thì sẽ lái xe đến xem.
Anh làm hướng dẫn viên du lịch ở đó, tìm ra đủ loại đồ ăn vặt đặc sản, nhiều lần mang cho cô đồ ăn ngon, nhưng chỉ thiên vị cho một mình cô thì không tốt lắm, cũng tại sức ăn của cả đoàn làm phim quá lớn. Nắm lấy hạnh phúc của anh Thiệu trong tay, cả ngày Giang Lệ đều ở trong trường quay, cũng nếm thử đặc sản địa phương mấy lần.
Bây giờ Nhan Ngôn cảm thấy, chú Thiệu chẳng có gì không tốt cả, mỗi lần đến trường quay đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, chú Thiệu đến đây càng nhiều càng tốt! Không có bữa trưa nào miễn phí, cô bé tạm thời tặng chị Giang cho chú Thiệu, dù sao mỗi lần đến đây, chú Thiệu đều mang theo dáng vẻ vô cùng vất vả, không biết chú Thiệu có bị say xe không, nhưng khi cô bé ngồi xe tới nơi thì đều nôn ra hết.
Cô bé nghe người lớn nói rằng, hành động của chú Thiệu gọi là “theo đuổi”. Cô bé nghĩ, con người chú Thiệu lớn lên xinh đẹp như vậy, quả thực rất xứng đôi với chị Giang, nếu bọn họ có thể ở bên nhau thì tốt rồi!
Nhan Ngôn kích động cổ vũ cho Thiệu Hữu Nhật ở trong lòng: chú Thiệu, chú phải mạnh mẽ hơn nữa nha, nhanh chóng theo đuổi được chị Giang nhé!Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Nhan Ngôn đang cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ nổi tiếng trên mạng, nhẹ nhàng hỏi Thiệu Hữu Nhật: “Chú Thiệu, sao chú vẫn chưa theo đuổi được chị Giang ạ?”
Thiệu Hữu Nhật cười hỏi lại: “Sao cháu biết chú chưa theo đuổi được?”
“Hai người còn chưa ôm hôn được một cái nha...”
Thiệu Hữu Nhật đỡ trán, quả nhiên không thể để trẻ con xem tivi tùy ý.
“Chú nói cho cháu biết một bí mật.”
Anh giở trò che một bên miệng, ăn không nói có nói: “Thật ra, chú đã theo đuổi được chị Giang của cháu từ lâu rồi.”
Nhan Ngôn trợn tròn hai mắt nhìn, hưng phấn cười rộ lên: “Wow, thật ư?”
Thiệu Hữu Nhật ra sức gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy chú có ôm hôn cái nào không?”
“...” Đứa trẻ này cũng trưởng thành quá sớm rồi?
Thiệu Hữu Nhật thở dài nói: “Cô ấy... rất xấu hổ.”
Mỗi lần Thiệu Hữu Nhật đến đều gióng trống khua chiêng, mặc dù Giang Lệ cảm thấy không ổn lắm, nhưng cô cũng muốn anh Thiệu tới, nên cứ nghe theo anh vậy.
Nhưng khi ở trường quay, cô vẫn giữ khoảng cách với anh Thiệu, bề ngoài nói chuyện nghiêm túc:
“Tổng giám đốc Thiệu đến đây tham ban, quả đúng là rồng đến nhà tôm.”
Anh Thiệu mỉm cười gật đầu.
Còn những người khác cười nhưng không nói.
Thiệu Hữu Nhật hạ quyết tâm muốn cô nhớ lâu một chút, thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Tôi giỏi không, hả?”
Cô bị anh làm cho thần hồn điên đảo, hai tay còn bị trói chặt ở phía sau. Ngay cả việc giữ thăng bằng, cô cũng phải dựa vào anh, nên làm gì có gan không thừa nhận: “Giỏi ạ... Anh Thiệu giỏi nhất...”
Sau khi nghe vô số vần cô “khen ngợi”, cuối cùng Thiệu Hữu Nhật cũng hài lòng. Bàn tay của anh nắm lấy mông của cô, nhanh chóng di chuyển.
Cơ thể hai người chạm nhau phát ra những tiếng bép, bép, bép vô cùng xấu hổ.
Rãnh đầu côn thịt của anh đi qua vách tường mềm mại, mỗi lần va chạm vào điểm G đều khiến thân thể vô cùng mẫn cảm của cô run lên.
“A a... Anh Thiệu, anh, mau cho em đi...”
Anh cười đáp: “Được.”
Anh tập trung sức lực, nhằm vào chỗ mẫn cảm nhất của cô, nhanh chóng, chính xác va chạm. Nhưng vừa được hơn mười lần va chạm thì Giang Lệ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô cùng cao trào. Anh cố tình trì hoãn cực khoái của cô, tiếp tục tấn công vào điểm G.
“A........”
Cô thì thầm kêu lên. Cô không biết bản thân đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự kích thích như lúc đầu.Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Tiểu huyệt của cô co rút mạnh mẽ, kẹp chặt côn thịt của anh, khiến thái dương của anh cũng nổi toàn gân. Thiệu Hữu Nhật cuối cùng cũng bỏ hết những thứ vướng víu, tăng tốc thao nơi tiểu huyệt mềm mại, nhưng muốn làm nát tiểu huyệt của cô. Khi cô ngất đi, anh mới phóng ra.
Sau khi vào thu, Giang Lệ đưa cả đoàn làm phim đến thành phố lân cận để chọn cảnh, nếu anh Thiệu rảnh rỗi một chút thì sẽ lái xe đến xem.
Anh làm hướng dẫn viên du lịch ở đó, tìm ra đủ loại đồ ăn vặt đặc sản, nhiều lần mang cho cô đồ ăn ngon, nhưng chỉ thiên vị cho một mình cô thì không tốt lắm, cũng tại sức ăn của cả đoàn làm phim quá lớn. Nắm lấy hạnh phúc của anh Thiệu trong tay, cả ngày Giang Lệ đều ở trong trường quay, cũng nếm thử đặc sản địa phương mấy lần.
Bây giờ Nhan Ngôn cảm thấy, chú Thiệu chẳng có gì không tốt cả, mỗi lần đến trường quay đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, chú Thiệu đến đây càng nhiều càng tốt! Không có bữa trưa nào miễn phí, cô bé tạm thời tặng chị Giang cho chú Thiệu, dù sao mỗi lần đến đây, chú Thiệu đều mang theo dáng vẻ vô cùng vất vả, không biết chú Thiệu có bị say xe không, nhưng khi cô bé ngồi xe tới nơi thì đều nôn ra hết.
Cô bé nghe người lớn nói rằng, hành động của chú Thiệu gọi là “theo đuổi”. Cô bé nghĩ, con người chú Thiệu lớn lên xinh đẹp như vậy, quả thực rất xứng đôi với chị Giang, nếu bọn họ có thể ở bên nhau thì tốt rồi!
Nhan Ngôn kích động cổ vũ cho Thiệu Hữu Nhật ở trong lòng: chú Thiệu, chú phải mạnh mẽ hơn nữa nha, nhanh chóng theo đuổi được chị Giang nhé!Truyện chỉ được đăng trên tru.ye.nhdx và dtr.uy.en, mọi web khác đều là ancap, qua web chính ủng hộ nhóm dịch
Nhan Ngôn đang cầm một chiếc bánh ngọt nhỏ nổi tiếng trên mạng, nhẹ nhàng hỏi Thiệu Hữu Nhật: “Chú Thiệu, sao chú vẫn chưa theo đuổi được chị Giang ạ?”
Thiệu Hữu Nhật cười hỏi lại: “Sao cháu biết chú chưa theo đuổi được?”
“Hai người còn chưa ôm hôn được một cái nha...”
Thiệu Hữu Nhật đỡ trán, quả nhiên không thể để trẻ con xem tivi tùy ý.
“Chú nói cho cháu biết một bí mật.”
Anh giở trò che một bên miệng, ăn không nói có nói: “Thật ra, chú đã theo đuổi được chị Giang của cháu từ lâu rồi.”
Nhan Ngôn trợn tròn hai mắt nhìn, hưng phấn cười rộ lên: “Wow, thật ư?”
Thiệu Hữu Nhật ra sức gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy chú có ôm hôn cái nào không?”
“...” Đứa trẻ này cũng trưởng thành quá sớm rồi?
Thiệu Hữu Nhật thở dài nói: “Cô ấy... rất xấu hổ.”
Mỗi lần Thiệu Hữu Nhật đến đều gióng trống khua chiêng, mặc dù Giang Lệ cảm thấy không ổn lắm, nhưng cô cũng muốn anh Thiệu tới, nên cứ nghe theo anh vậy.
Nhưng khi ở trường quay, cô vẫn giữ khoảng cách với anh Thiệu, bề ngoài nói chuyện nghiêm túc:
“Tổng giám đốc Thiệu đến đây tham ban, quả đúng là rồng đến nhà tôm.”
Anh Thiệu mỉm cười gật đầu.
Còn những người khác cười nhưng không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.