Chương 39: Lại Làm Chuyện Xấu
Bắc Dã
27/11/2023
Giang Lệ tức giận nói: “Anh, anh điên rồi! Mọi người vẫn đang chờ ở bên ngoài kìa.”
Thiệu Hữu Nhật đặt cô ở trên cửa nói: “Cứ để họ chờ.”
Anh đè lên người cô, chặn lấy đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô. Giang Lệ há miệng muốn phản kháng thì anh tận dụng thời cơ đưa lưỡi vào.
Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau, nhưng âm thanh ô ô dần biến mất, thay vào đó là tiếng ma sát bên dưới vô cùng xấu hổ.
Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và tr uy.en.hd.x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắp
Bàn tay lớn của anh men theo vạt áo vươn vào trong, nhẹ nhàng dùng sức đã cởi được khóa áo lót của Giang Lệ. Anh nắm ngực cô xoa bóp khiến cô không nhịn được “ưm...” một tiếng.
Ngay lập tức anh rời khỏi môi của cô, kéo ra sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh sáng, lộ ra vài phầm dâm mĩ.
Thiệu Hữu Nhật cởi áo của cô, tiếp tục khiêu khích hai hạt đậu nhỏ. Thỉnh thoảng anh ác ý nắm lấy hạt đậu nhỏ kéo ra. Núm vú trong tay anh càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng rắn.
“Ư... Đừng mà...”
Trong lúc Giang Lệ thở dốc, không kiếm chế được phát ra tiếng rên rỉ. Cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, như sắp nổ tung.
Thiệu Hữu Nhật cười khẽ, bình tĩnh nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Sắc mặt cô đỏ ửng, hô hấp nặng nề, ngực phập phồng lên xuống. Đây chính là dáng vẻ bị dục vọng xâm chiếm. Tay của anh dùng sức, cô nhíu mày đau đớn, nhưng khi anh vừa buông ra, cô như được giải thoát.
Vừa đau đớn xong được giải thoát, cô lại rơi vào đầm lầy của tình dục, cô không làm chủ được cơ thể mình.
Anh nhìn thấy trong mắt cô là một mảnh sương mù, dáng vẻ muốn nhưng không có được vô cùng đáng thương. Anh thì thầm bên tai cô: “Em có muốn không?”
Giang Lệ ủy khuất nói: “Muốn...”
Giọng nói của cô mang theo một chút nức nở. Anh không trêu cô nữa, đưa côn thịt khổng lồ của mình đặt trước miệng hoa huyệt của cô. Anh di chuyển đầu con cự long quanh miệng hoa huyệt, dùng mật dịch của cô bôi trơn.
Trong khoảnh khắc anh tiến vào, cuối cùng cô cũng rơi nước mắt.
Cô không dám kêu thành tiếng nên hung hăng cắn vào vai của anh.
Thiệu Hữu Nhật bị đau nên đâm càng mạnh. Cô bị anh hành hạ nên cắn càng sâu, mùi máu ngập tràn trong khoang miệng.
Tanh ngọt và cũng kích thích.
Để trả thù, cô hút máu của anh, đầu lưỡi cũng ác ý trêu chọc vết cắn.
Anh không tha thứ cho việc cô làm loạn, nên sờ lên âm vật của cô, dùng sức đùa giỡn.
Giang Lệ ý thức được sự yếu đuối của bản thân, vội mở miệng xin tha: “Anh Thiệu... Đừng, đừng làm thế... A.... A....”
Thiệu Hữu Nhật cười, hôn lên nước mắt của cô, nhưng bên dưới vẫn không dừng lại: “Ban nãy không phải em rất to gan hay sao?”
Cô ghé vào vai anh khóc lóc xin lỗi: “A a a... Em, em sai rồi...”
Nước mắt của cô rơi vào miệng vết thương. Trong nước mắt có muối khiến anh cảm thấy hơi đau.
Nhiều khi, phụ nữ trả thù đàn ông không nhất thiết phải dùng vũ lực, mà hành động yếu đuối vô cùng có hiệu quả.
Anh cuối cùng cũng giảm bớt lực, nhẹ nhàng xoa nắn hạt nhỏ kia. Cô “ưm” một tiếng, thoải mái hưởng thụ.
“Thích không?”
“Ừm... Ừm...”
Ngón tay anh khẽ cử động rồi đặt lên hạt đậu to. Khoái cảm đột nhiên tới khiến cô run rẩy rồi đạt cao trào.
“A....”
Cô phóng ra thân thể, cả người như nhũn ra, không giữ được vào người anh nữa. Thiệu Hữu Nhật đành bế cô đặt lên bàn, tự dùng sức của mình “khai hoang”.
Anh vỗ nhẹ vào mặt cô: “Nhìn vào gương kìa.”
Cô quay đầu nhìn về phía gương mà hàng ngày các diễn viên dùng để trang điểm. Trong đó đang phản chiếu rất rõ dáng vẻ phóng đãng của hai người.
Giang Lệ vô cùng xấu hổ nhưng hạ thể càng cuốn chặt lấy anh, tham lam nuốt lấy cây gậy to lớn ấy.
Thiệu Hữu Nhật đặt cô ở trên cửa nói: “Cứ để họ chờ.”
Anh đè lên người cô, chặn lấy đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô. Giang Lệ há miệng muốn phản kháng thì anh tận dụng thời cơ đưa lưỡi vào.
Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau, nhưng âm thanh ô ô dần biến mất, thay vào đó là tiếng ma sát bên dưới vô cùng xấu hổ.
Truyện được đăng trên d.t.r.u.y.e.n và tr uy.en.hd.x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắp
Bàn tay lớn của anh men theo vạt áo vươn vào trong, nhẹ nhàng dùng sức đã cởi được khóa áo lót của Giang Lệ. Anh nắm ngực cô xoa bóp khiến cô không nhịn được “ưm...” một tiếng.
Ngay lập tức anh rời khỏi môi của cô, kéo ra sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh sáng, lộ ra vài phầm dâm mĩ.
Thiệu Hữu Nhật cởi áo của cô, tiếp tục khiêu khích hai hạt đậu nhỏ. Thỉnh thoảng anh ác ý nắm lấy hạt đậu nhỏ kéo ra. Núm vú trong tay anh càng lúc càng lớn, càng lúc càng cứng rắn.
“Ư... Đừng mà...”
Trong lúc Giang Lệ thở dốc, không kiếm chế được phát ra tiếng rên rỉ. Cô cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, như sắp nổ tung.
Thiệu Hữu Nhật cười khẽ, bình tĩnh nhìn kĩ khuôn mặt của cô. Sắc mặt cô đỏ ửng, hô hấp nặng nề, ngực phập phồng lên xuống. Đây chính là dáng vẻ bị dục vọng xâm chiếm. Tay của anh dùng sức, cô nhíu mày đau đớn, nhưng khi anh vừa buông ra, cô như được giải thoát.
Vừa đau đớn xong được giải thoát, cô lại rơi vào đầm lầy của tình dục, cô không làm chủ được cơ thể mình.
Anh nhìn thấy trong mắt cô là một mảnh sương mù, dáng vẻ muốn nhưng không có được vô cùng đáng thương. Anh thì thầm bên tai cô: “Em có muốn không?”
Giang Lệ ủy khuất nói: “Muốn...”
Giọng nói của cô mang theo một chút nức nở. Anh không trêu cô nữa, đưa côn thịt khổng lồ của mình đặt trước miệng hoa huyệt của cô. Anh di chuyển đầu con cự long quanh miệng hoa huyệt, dùng mật dịch của cô bôi trơn.
Trong khoảnh khắc anh tiến vào, cuối cùng cô cũng rơi nước mắt.
Cô không dám kêu thành tiếng nên hung hăng cắn vào vai của anh.
Thiệu Hữu Nhật bị đau nên đâm càng mạnh. Cô bị anh hành hạ nên cắn càng sâu, mùi máu ngập tràn trong khoang miệng.
Tanh ngọt và cũng kích thích.
Để trả thù, cô hút máu của anh, đầu lưỡi cũng ác ý trêu chọc vết cắn.
Anh không tha thứ cho việc cô làm loạn, nên sờ lên âm vật của cô, dùng sức đùa giỡn.
Giang Lệ ý thức được sự yếu đuối của bản thân, vội mở miệng xin tha: “Anh Thiệu... Đừng, đừng làm thế... A.... A....”
Thiệu Hữu Nhật cười, hôn lên nước mắt của cô, nhưng bên dưới vẫn không dừng lại: “Ban nãy không phải em rất to gan hay sao?”
Cô ghé vào vai anh khóc lóc xin lỗi: “A a a... Em, em sai rồi...”
Nước mắt của cô rơi vào miệng vết thương. Trong nước mắt có muối khiến anh cảm thấy hơi đau.
Nhiều khi, phụ nữ trả thù đàn ông không nhất thiết phải dùng vũ lực, mà hành động yếu đuối vô cùng có hiệu quả.
Anh cuối cùng cũng giảm bớt lực, nhẹ nhàng xoa nắn hạt nhỏ kia. Cô “ưm” một tiếng, thoải mái hưởng thụ.
“Thích không?”
“Ừm... Ừm...”
Ngón tay anh khẽ cử động rồi đặt lên hạt đậu to. Khoái cảm đột nhiên tới khiến cô run rẩy rồi đạt cao trào.
“A....”
Cô phóng ra thân thể, cả người như nhũn ra, không giữ được vào người anh nữa. Thiệu Hữu Nhật đành bế cô đặt lên bàn, tự dùng sức của mình “khai hoang”.
Anh vỗ nhẹ vào mặt cô: “Nhìn vào gương kìa.”
Cô quay đầu nhìn về phía gương mà hàng ngày các diễn viên dùng để trang điểm. Trong đó đang phản chiếu rất rõ dáng vẻ phóng đãng của hai người.
Giang Lệ vô cùng xấu hổ nhưng hạ thể càng cuốn chặt lấy anh, tham lam nuốt lấy cây gậy to lớn ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.