Chương 9: Nửa Câu Sau (2)
Bắc Dã
22/11/2023
Anh Thiệu hừ một tiếng.
Cô vừa nghe đã thấy có hy vọng, chạy nhanh móc vào ngón tay anh rồi lắc lắc: "Anh Thiệu, anh đồng ý đi mà, được không ạ?"
Anh Thiệu liếc cô một cái: "Vậy em sẽ đền bù cho anh thế nào?"
Giang Lệ ấp úng nói: "Đền bù bằng thịt, thịt nhé?"
Thiệu Hữu Nhật dùng ngón tay trỏ chọc vào trán cô, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đang ban ngày ban mặt, cứ nghĩ cái gì thế?"
Thiệu Hữu Nhật thở dài:"Sao em không hiểu được mấu chốt hả?"
Giang Lệ ù ù cạc cạc hỏi anh Thiệu muốn cái gì, anh Thiệu nhìn trái phải xung quanh, chỉ là không nói cho cô biết. Cuối cùng, Giang Lệ đưa ra kết luận: "Già mồm!"
Anh Thiệu: "..."
Đang ban ngày mà cô nói đền bù chằng chuyện ấy, bị anh ghét bỏ, nhưng thực tế là trong buổi tối, cô lại thấy anh Thiệu cực kỳ hài lòng, lời ăn tiếng nói rất ngay thẳng. Bình thường anh ở công ty nói một không nói hai, uy phong lẫm liệt. Hôm nay ra vẻ hậu bối với cô trước mặt thầy Lý, đều là vì cô cả mà thôi. Anh Thiệu đối tốt với cô, cô đều biết.
Cô không biết anh thiếu cái gì, hoặc là có thể nói rằng trong nhận thức của cô, người như anh hẳn là không thiếu thốn gì cả. Điều mà cô có thể báo đáp được, cũng chỉ là làm người con gái của anh, trao anh khoảnh khắc vui thích ngắn ngủi. Cho dù anh không thích những mánh khóe nhỏ ấy, nhưng cô cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Cô chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh thật cuồng nhiệt. Kỹ năng hôn của cô là do một tay anh dạy dỗ, cô dùng cách mà anh thích nhất để dây dưa với đầu lưỡi của anh lúc nặng lúc nhẹ, giống như hai con cá đang chơi đùa quấn quýt lấy nhau trong lúc hoạn nạn.
Cô bắt đầu hôn lên nơi gồ lên trước ngực anh, bắt chước theo cách bình thường anh hay làm với cô, dùng đôi môi đỏ mọng ngậm lấy một quả nho ở một bên mạnh mẽ mút vào,, dùng răng nanh nghiến nhẹ. Khi nghe thấy tiếng hít thở của anh, cô lại dùng đầu lưỡi mềm mại liếm chúng, dịu dàng mà liếm quanh như vẽ vòng tròn. Cô giơ tay nhéo bên còn lại, xoa nắn qua lại, thi thoảng còn sinh ý xấu kéo căng nó ra, rồi thả ra đột ngột, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Anh Thiệu kéo cánh tay còn lại của cô ra, đặt lên trên con rồng dũng mãnh giữa hai chân anh. Cô hiểu ý anh mà nhẹ nhàng nắm lấy, bắt đầu chăm sóc nghiêm chỉnh cho con mãnh thú trong tay.
Hai tay cô vén ra, lại tuốt mấy cái, quả nhiên mãnh thú nó càng to hơn nữa. Cô đặt tay lên bên cạnh, kề sát lại xung quanh mãnh thú nọ, kẹp mãnh thú lại, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại vài cái, sau đó cúi người xuống mở miệng ngậm vào từng chút từng chút một.
Cô nắm lấy viên bi nhỏ, xoa nắn nhẹ nhàng, hết sức là dịu dàng. Giang Lệ bắt đầu chậm rãi hành động nhả ra ngậm vào,lúc thì lùi ra tới tận đỉnh chóp đầu, không quên dùng đầu lưỡi quét qua phần thịt nhô cao, đầu lưỡi đánh vòng nơi mắt ngựa. Cô lại cúi người lần nữa, khiến cho thứ thô lớn ấy tiến sâu vào tận trong cổ họng cô, còn sâu hơn cả lúc trước cô khẩu giao cho anh.
Cổ họng co rụt lại bởi phản ứng sinh lý tự nhiên, bao bọc chặt chẽ xung quanh thứ tráng kiện của anh. Khoang miệng ấm áp, vách tường sít lại với thứ vật thể to lớn không có chỗ chứa kia, sự mềm mại va chạm với sự cứng rắn, không phải để công chiếm mà là muốn đột phá khỏi hạn chế của tạo hóa, cùng nhau kết hợp lại. Đôi bên là cá thể độc lập, trong nháy mắt lại kết hợp thành một thể. Thứ gọi là khoảnh khắc vĩnh hằng trong chốc lát, không phải là khoe khoang, mà là những ảo ảnh đẹp đẽ trong khoảnh khắc đã bao phủ lấy tất cả những ngày tháng chúng ta bên nhau.
Lý trí còn sót lại giúp anh kéo cô dậy, đương nhiên sẽ thấy hai má đỏ bừng của cô, cũng thấy ánh mắt ngập nước của cô.
Loại khoái cảm ngắn ngủi ấy, quả thật giống như ma túy làm người ta nghiện, nếu tâm hồn anh hơi có sự lệch lạc, sẽ để yên cho cô tiếp tục, hiến dâng cho anh loại âu yếm có thành ý nhất.
Nhưng anh lại làm gián đoạn quá trình dâng hiến ấy.
Anh biết rất rõ, anh càng cảm nhận được khoái cảm tột cùng, thì cô càng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đây là sự tàn nhẫn của tạo hóa.
Cô vừa nghe đã thấy có hy vọng, chạy nhanh móc vào ngón tay anh rồi lắc lắc: "Anh Thiệu, anh đồng ý đi mà, được không ạ?"
Anh Thiệu liếc cô một cái: "Vậy em sẽ đền bù cho anh thế nào?"
Giang Lệ ấp úng nói: "Đền bù bằng thịt, thịt nhé?"
Thiệu Hữu Nhật dùng ngón tay trỏ chọc vào trán cô, ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đang ban ngày ban mặt, cứ nghĩ cái gì thế?"
Thiệu Hữu Nhật thở dài:"Sao em không hiểu được mấu chốt hả?"
Giang Lệ ù ù cạc cạc hỏi anh Thiệu muốn cái gì, anh Thiệu nhìn trái phải xung quanh, chỉ là không nói cho cô biết. Cuối cùng, Giang Lệ đưa ra kết luận: "Già mồm!"
Anh Thiệu: "..."
Đang ban ngày mà cô nói đền bù chằng chuyện ấy, bị anh ghét bỏ, nhưng thực tế là trong buổi tối, cô lại thấy anh Thiệu cực kỳ hài lòng, lời ăn tiếng nói rất ngay thẳng. Bình thường anh ở công ty nói một không nói hai, uy phong lẫm liệt. Hôm nay ra vẻ hậu bối với cô trước mặt thầy Lý, đều là vì cô cả mà thôi. Anh Thiệu đối tốt với cô, cô đều biết.
Cô không biết anh thiếu cái gì, hoặc là có thể nói rằng trong nhận thức của cô, người như anh hẳn là không thiếu thốn gì cả. Điều mà cô có thể báo đáp được, cũng chỉ là làm người con gái của anh, trao anh khoảnh khắc vui thích ngắn ngủi. Cho dù anh không thích những mánh khóe nhỏ ấy, nhưng cô cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Cô chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh thật cuồng nhiệt. Kỹ năng hôn của cô là do một tay anh dạy dỗ, cô dùng cách mà anh thích nhất để dây dưa với đầu lưỡi của anh lúc nặng lúc nhẹ, giống như hai con cá đang chơi đùa quấn quýt lấy nhau trong lúc hoạn nạn.
Cô bắt đầu hôn lên nơi gồ lên trước ngực anh, bắt chước theo cách bình thường anh hay làm với cô, dùng đôi môi đỏ mọng ngậm lấy một quả nho ở một bên mạnh mẽ mút vào,, dùng răng nanh nghiến nhẹ. Khi nghe thấy tiếng hít thở của anh, cô lại dùng đầu lưỡi mềm mại liếm chúng, dịu dàng mà liếm quanh như vẽ vòng tròn. Cô giơ tay nhéo bên còn lại, xoa nắn qua lại, thi thoảng còn sinh ý xấu kéo căng nó ra, rồi thả ra đột ngột, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Anh Thiệu kéo cánh tay còn lại của cô ra, đặt lên trên con rồng dũng mãnh giữa hai chân anh. Cô hiểu ý anh mà nhẹ nhàng nắm lấy, bắt đầu chăm sóc nghiêm chỉnh cho con mãnh thú trong tay.
Hai tay cô vén ra, lại tuốt mấy cái, quả nhiên mãnh thú nó càng to hơn nữa. Cô đặt tay lên bên cạnh, kề sát lại xung quanh mãnh thú nọ, kẹp mãnh thú lại, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại vài cái, sau đó cúi người xuống mở miệng ngậm vào từng chút từng chút một.
Cô nắm lấy viên bi nhỏ, xoa nắn nhẹ nhàng, hết sức là dịu dàng. Giang Lệ bắt đầu chậm rãi hành động nhả ra ngậm vào,lúc thì lùi ra tới tận đỉnh chóp đầu, không quên dùng đầu lưỡi quét qua phần thịt nhô cao, đầu lưỡi đánh vòng nơi mắt ngựa. Cô lại cúi người lần nữa, khiến cho thứ thô lớn ấy tiến sâu vào tận trong cổ họng cô, còn sâu hơn cả lúc trước cô khẩu giao cho anh.
Cổ họng co rụt lại bởi phản ứng sinh lý tự nhiên, bao bọc chặt chẽ xung quanh thứ tráng kiện của anh. Khoang miệng ấm áp, vách tường sít lại với thứ vật thể to lớn không có chỗ chứa kia, sự mềm mại va chạm với sự cứng rắn, không phải để công chiếm mà là muốn đột phá khỏi hạn chế của tạo hóa, cùng nhau kết hợp lại. Đôi bên là cá thể độc lập, trong nháy mắt lại kết hợp thành một thể. Thứ gọi là khoảnh khắc vĩnh hằng trong chốc lát, không phải là khoe khoang, mà là những ảo ảnh đẹp đẽ trong khoảnh khắc đã bao phủ lấy tất cả những ngày tháng chúng ta bên nhau.
Lý trí còn sót lại giúp anh kéo cô dậy, đương nhiên sẽ thấy hai má đỏ bừng của cô, cũng thấy ánh mắt ngập nước của cô.
Loại khoái cảm ngắn ngủi ấy, quả thật giống như ma túy làm người ta nghiện, nếu tâm hồn anh hơi có sự lệch lạc, sẽ để yên cho cô tiếp tục, hiến dâng cho anh loại âu yếm có thành ý nhất.
Nhưng anh lại làm gián đoạn quá trình dâng hiến ấy.
Anh biết rất rõ, anh càng cảm nhận được khoái cảm tột cùng, thì cô càng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đây là sự tàn nhẫn của tạo hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.