Chương 10: Nửa Câu Sau (3)
Bắc Dã
22/11/2023
Anh có lẽ có thể lợi dụng thành ý của cô, giả vờ không biết, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự mọi dâng hiến của cô, nhưng anh lại không thể làm vậy được nữa.
Có tình nhân rồi, thì làm chuyện vui vẻ, nhưng hãy làm chuyện đều khiến chúng ta vui vẻ.
Anh vỗ nhẹ lên mặt cô: "Không làm được thì đừng làm nữa."
Cô kinh ngạc nhìn anh: "Anh Thiệu..."
Thiệu Hữu Nhật áp cô nằm xuống dưới thân mình, cùng cô hôn môi một lần nữa. Lúc này đây, có mãnh liệt, có hung hăng có điên cuồng. Tạo hóa càng không cho chúng ta bên nhau, thì chúng ta càng phải ở bên nhau. Cô rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân vẫn còn non lắm, hóa ra nếu so với anh, kỹ thuật hôn của cô thật sự chỉ là một người mới.
Bọn họ say sưa hôn nhau, dáng vẻ tựa như mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại tiếp tục mọc. Bọn họ muốn chứng minh rằng, trên đời này thực sự có thứ tồn tại lâu dài như trời và đất.
Anh Thiệu tách hai chân của cô ra, dịch thủy đã sớm tí tách chảy thành một mảng lầy lội.
"Ướt vậy à?"
Cô nhỏ giọng nói: "Còn không phải là do anh gây ra sao..."
Thiệu Hữu Nhật cười một tiếng, hài lòng chỉnh cho hai chân cô gập lại áp tới tận trước ngực cô, đưa chính mình tiến vào nơi tư mật chật hẹp của cô.
Cô thỏa mãn "ưm" một tiếng.
Anh bắt đầu tăng tốc độ vận động, mạnh mẽ đâm chọc tới mức cả người cô đều bị đẩy về phía trước đỉnh đầu. Sự đâm chọc thuần túy có thể mang lại khoái cảm nguyên thủy, bọn họ như người mới nếm thử trái cấm lần đầu, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi là gì.
Đêm nay, bọn họ đổi rất nhiều tư thế, nhưng đều là mặt đối mặt, bởi vì trong giờ phút này, cả hai người họ đều muốn nhìn thấy gương mặt của đối phương.
"Anh Thiệu ..."
"Ơi?"
Cô không trả lời, vẫn gọi anh một cách ngắt quãng.
"Anh Thiệu...Anh Thiệu..."
Một lần rồi lại một lần nữa.
Còn nửa câu sau, chưa bao giờ cô dám nói ra.
Em thích anh.
Giang Lệ theo sau Lý Thành Vy vào đoàn với danh nghĩa là trợ lý đạo diễn. Nhưng sự thật là cô lẻn vào, ngẫu nhiên lấy cái danh nghĩa này.
Trong giới giải trí, việc đạp người khác xuống để bản thân ở trên cao là việc rất bình thường. Nhưng trong đoàn làm phim của Lý Thành Vy thì tất cả mọi người không ai dám gây chuyện. Muốn làm diễn viên trong phim của đạo diễn Lý đều phải qua được vòng thử vai vô cùng khắt khao, cơ hội không dễ có nên rất quý trọng.
Nhưng mỗi diễn viên đều có chút tự cao tự đại. Nhưng Giang Lệ đang trong thân phận trợ lý đạo diễn, nên họ không bằng lòng nhưng vẫn khách sáo với cô.
Họ đều là người giỏi, chứng kiến một thời gian sẽ nhận ra. Giang Lệ không phải là trợ lý nhỏ, nhưng cô vẫn bưng trà mời nước thầy Lý. Nhưng Lý Thành Vy cũng không sai bảo cô nhiều, còn hay gọi cô đi xem các loại kỹ thuật như vận kính,... Cô cũng nghiêm túc tiếp thu, nhiều khi nảy ra vài ý tưởng nhỏ, cùng thầy Lý thảo luận.
Lúc mới bắt đầu, ngày nào Giang Lệ cũng đi theo đoàn, khi nào đoàn làm phim kết thúc công việc, thì cô mới trở về.
Nhưng sau đó, mỗi khi đoàn làm phim phải tăng ca, Lý Thành Vy đều đuổi cô về: “Cô không về thì Thiệu Hữu Nhật sẽ tới chỗ tôi đòi người.”
Cô nghe thế thì xấu hổ đến đỏ mặt, hỏi lại: “Tổng giám đốc Thiệu thật sự tới đây sao ạ?”
Lý Thành Vy liếc cô một cái: “Thế nào? Cô muốn ở đây học hết kỹ năng của tôi à?”
Có tình nhân rồi, thì làm chuyện vui vẻ, nhưng hãy làm chuyện đều khiến chúng ta vui vẻ.
Anh vỗ nhẹ lên mặt cô: "Không làm được thì đừng làm nữa."
Cô kinh ngạc nhìn anh: "Anh Thiệu..."
Thiệu Hữu Nhật áp cô nằm xuống dưới thân mình, cùng cô hôn môi một lần nữa. Lúc này đây, có mãnh liệt, có hung hăng có điên cuồng. Tạo hóa càng không cho chúng ta bên nhau, thì chúng ta càng phải ở bên nhau. Cô rốt cuộc cũng hiểu được, bản thân vẫn còn non lắm, hóa ra nếu so với anh, kỹ thuật hôn của cô thật sự chỉ là một người mới.
Bọn họ say sưa hôn nhau, dáng vẻ tựa như mặt trời cứ mọc rồi lại lặn, lặn rồi lại tiếp tục mọc. Bọn họ muốn chứng minh rằng, trên đời này thực sự có thứ tồn tại lâu dài như trời và đất.
Anh Thiệu tách hai chân của cô ra, dịch thủy đã sớm tí tách chảy thành một mảng lầy lội.
"Ướt vậy à?"
Cô nhỏ giọng nói: "Còn không phải là do anh gây ra sao..."
Thiệu Hữu Nhật cười một tiếng, hài lòng chỉnh cho hai chân cô gập lại áp tới tận trước ngực cô, đưa chính mình tiến vào nơi tư mật chật hẹp của cô.
Cô thỏa mãn "ưm" một tiếng.
Anh bắt đầu tăng tốc độ vận động, mạnh mẽ đâm chọc tới mức cả người cô đều bị đẩy về phía trước đỉnh đầu. Sự đâm chọc thuần túy có thể mang lại khoái cảm nguyên thủy, bọn họ như người mới nếm thử trái cấm lần đầu, một lần lại một lần, không biết mệt mỏi là gì.
Đêm nay, bọn họ đổi rất nhiều tư thế, nhưng đều là mặt đối mặt, bởi vì trong giờ phút này, cả hai người họ đều muốn nhìn thấy gương mặt của đối phương.
"Anh Thiệu ..."
"Ơi?"
Cô không trả lời, vẫn gọi anh một cách ngắt quãng.
"Anh Thiệu...Anh Thiệu..."
Một lần rồi lại một lần nữa.
Còn nửa câu sau, chưa bao giờ cô dám nói ra.
Em thích anh.
Giang Lệ theo sau Lý Thành Vy vào đoàn với danh nghĩa là trợ lý đạo diễn. Nhưng sự thật là cô lẻn vào, ngẫu nhiên lấy cái danh nghĩa này.
Trong giới giải trí, việc đạp người khác xuống để bản thân ở trên cao là việc rất bình thường. Nhưng trong đoàn làm phim của Lý Thành Vy thì tất cả mọi người không ai dám gây chuyện. Muốn làm diễn viên trong phim của đạo diễn Lý đều phải qua được vòng thử vai vô cùng khắt khao, cơ hội không dễ có nên rất quý trọng.
Nhưng mỗi diễn viên đều có chút tự cao tự đại. Nhưng Giang Lệ đang trong thân phận trợ lý đạo diễn, nên họ không bằng lòng nhưng vẫn khách sáo với cô.
Họ đều là người giỏi, chứng kiến một thời gian sẽ nhận ra. Giang Lệ không phải là trợ lý nhỏ, nhưng cô vẫn bưng trà mời nước thầy Lý. Nhưng Lý Thành Vy cũng không sai bảo cô nhiều, còn hay gọi cô đi xem các loại kỹ thuật như vận kính,... Cô cũng nghiêm túc tiếp thu, nhiều khi nảy ra vài ý tưởng nhỏ, cùng thầy Lý thảo luận.
Lúc mới bắt đầu, ngày nào Giang Lệ cũng đi theo đoàn, khi nào đoàn làm phim kết thúc công việc, thì cô mới trở về.
Nhưng sau đó, mỗi khi đoàn làm phim phải tăng ca, Lý Thành Vy đều đuổi cô về: “Cô không về thì Thiệu Hữu Nhật sẽ tới chỗ tôi đòi người.”
Cô nghe thế thì xấu hổ đến đỏ mặt, hỏi lại: “Tổng giám đốc Thiệu thật sự tới đây sao ạ?”
Lý Thành Vy liếc cô một cái: “Thế nào? Cô muốn ở đây học hết kỹ năng của tôi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.