Chương 11: Tiền Thưởng
Bắc Dã
22/11/2023
Giang Lệ liếm môi, nghiêm mặt cười: “Ha ha. Sao thế được ạ. Cháu có thể tiếp thu một phần mười trình độ của thầy thôi cũng đủ dùng cả đời.”
Lý Thành Vy nghe cô tâng bốc thì khoát tay: “Thôi thôi, cô mau về đi.”
Lý Thành Vy càng nhìn Giang Lệ càng thuận mắt, vừa có năng khiếu lại tài giỏi, nhận thức nhanh nữa, có thể nói, những thứ ông biết để dạy cho cô cũng không còn nhiều. Cô gái này cũng rất khéo léo, ông vừa nói xong đã biết khen ngợi.
Chứng kiến Giang Lệ từ một gốc cây non được mình tưới nước ngày càng phát triển. Sau một thời gian nữa, sẽ rất nhanh trở thành một cây đại thụ vươn giữa trời xanh. Khi ấy, có lẽ ông sẽ hối hận khi hồi cây còn bé đã không treo một tấm biển có viết dòng chữ “Cây do Lý Thành Vy tưới nước” lên cây.
Ông càng nhìn cô càng khó chịu. Hôm đó lúc ăn cơm, cầm hộp cơm thịt kho tàu, ông không nhịn được than thở một câu: “Theo tôi học nhiều như vậy, thì cũng giống người khác, cũng làm bộ làm tịch gọi thầy Lý.”
Giang Lệ không hiểu, miệng vẫn đang ngậm miếng thịt kho tàu đáp, “Dạ?”
Lý Thành Vy cau mày, giống như phát thưởng cho người đối diện: “Hay là sau này con gọi ta là thầy đi.”
Giang Lệ hơi bất ngờ, một phút sau mới phản ứng kịp, vui vẻ cười: “Thầy ạ.”
Giang Lệ cười cười, cúi đầu phát hiện miếng thịt kho tàu trong họp cơm của mình đều không chân mà chạy vào đĩa của Lý Thành Vy.
“Thầy...?”
Lý Thành Vy cười ha hả nói: “Thịt kho tàu này coi như vật học trò hiếu kính với thầy giáo. Thầy không bắt con phải quỳ ba lần, lạy chín lần nữa.”
Trên đỉnh đầu Giang Lệ hiện một mảnh tối đen, “Thầy không phải vì mấy miếng thịt kho tàu mà nhận con làm học trò chứ...”
Sau khi trở về nhà, Giang Lệ không thấy dép trong nhà của Thiệu Hữu Nhật, biết là anh hôm nay về sớm hơn mình.
Cô đi quanh nhà tìm kiếm, hóa ra anh ở trong phòng tập thể dục.
Thiệu Hữu Nhật đang cúi người ngắm bắn bi a. Anh chuẩn bị chọc ra thì bị Giang Lệ đột nhiên ôm lấy từ phía sau, khiến đường bóng bị lệch khỏi quỹ đạo, không rơi vào lỗ.
“Tổng giám đốc Thiệu, em có chuyện rất rất rất vui muốn nói với anh. Thầy Lý đã nhận em làm học trò! Em là học trò của thầy Lý rồi!” Giang Lệ cười vui vẻ, chỉ thiếu mỗi việc kề sát tai anh hét lên rằng cô vui tới mức nào.
Thiệu Hữu Nhật ôm cô đặt lên mặt bàn, hai tay chống bên cạnh người cô, khiến cả thân hình to lớn bao phủ cô, cười cười: “Vui tới vậy sao?”
Giang Lệ nhìn anh, cảm thấy có gì đó không đúng. Trong mắt anh không hề có ý cười, mà mơ hồ cảm thận một cỗ tức giận.
Cô suy nghĩ một chút, đưa tay vuốt ve vạt áo của anh, cười lấy lòng: “Anh Thiệu, em không có cố ý mà...”
Thiệu Hữu Nhật cầm quả bóng đen ném tới trước mặt cô, “Vốn dĩ có thể vào túi rồi, nhưng bởi vì em...”
Ngập ngừng một chút, Thiệu Hữu Nhật cười xấu xa nói: “Nếu không, em làm cho nó vào lỗ đi?”
“A, sao anh Thiệu biết em có thể chơi bi a?
“Không, ý ta là lỗ này.”
Anh tách hai chân cô ra, rồi đặt quả bóng đen kia vào giữa hai chân của cô.
Giang Lệ cứng đờ người. Cô từng xem phim của Quan Chi Lâm, trong lòng nghĩ, tổng giám đốc Thiệu sẽ không có cái sở thích buồn nôn ấy...Nếu nhét vào mà không lấy ra được, phải tới bệnh viện lấy, như thế rất mất mặt...
Thiệu Hữu Nhật đặt quả bóng đen vào nơi tư mật của cô, lăn qua lăn lại mấy vòng. Giang Lệ giật mình, vội vàng cầu xin: “Tổng giám đốc Thiệu, em biết sai rồi, anh đừng nhét cái đó vào...”
Lý Thành Vy nghe cô tâng bốc thì khoát tay: “Thôi thôi, cô mau về đi.”
Lý Thành Vy càng nhìn Giang Lệ càng thuận mắt, vừa có năng khiếu lại tài giỏi, nhận thức nhanh nữa, có thể nói, những thứ ông biết để dạy cho cô cũng không còn nhiều. Cô gái này cũng rất khéo léo, ông vừa nói xong đã biết khen ngợi.
Chứng kiến Giang Lệ từ một gốc cây non được mình tưới nước ngày càng phát triển. Sau một thời gian nữa, sẽ rất nhanh trở thành một cây đại thụ vươn giữa trời xanh. Khi ấy, có lẽ ông sẽ hối hận khi hồi cây còn bé đã không treo một tấm biển có viết dòng chữ “Cây do Lý Thành Vy tưới nước” lên cây.
Ông càng nhìn cô càng khó chịu. Hôm đó lúc ăn cơm, cầm hộp cơm thịt kho tàu, ông không nhịn được than thở một câu: “Theo tôi học nhiều như vậy, thì cũng giống người khác, cũng làm bộ làm tịch gọi thầy Lý.”
Giang Lệ không hiểu, miệng vẫn đang ngậm miếng thịt kho tàu đáp, “Dạ?”
Lý Thành Vy cau mày, giống như phát thưởng cho người đối diện: “Hay là sau này con gọi ta là thầy đi.”
Giang Lệ hơi bất ngờ, một phút sau mới phản ứng kịp, vui vẻ cười: “Thầy ạ.”
Giang Lệ cười cười, cúi đầu phát hiện miếng thịt kho tàu trong họp cơm của mình đều không chân mà chạy vào đĩa của Lý Thành Vy.
“Thầy...?”
Lý Thành Vy cười ha hả nói: “Thịt kho tàu này coi như vật học trò hiếu kính với thầy giáo. Thầy không bắt con phải quỳ ba lần, lạy chín lần nữa.”
Trên đỉnh đầu Giang Lệ hiện một mảnh tối đen, “Thầy không phải vì mấy miếng thịt kho tàu mà nhận con làm học trò chứ...”
Sau khi trở về nhà, Giang Lệ không thấy dép trong nhà của Thiệu Hữu Nhật, biết là anh hôm nay về sớm hơn mình.
Cô đi quanh nhà tìm kiếm, hóa ra anh ở trong phòng tập thể dục.
Thiệu Hữu Nhật đang cúi người ngắm bắn bi a. Anh chuẩn bị chọc ra thì bị Giang Lệ đột nhiên ôm lấy từ phía sau, khiến đường bóng bị lệch khỏi quỹ đạo, không rơi vào lỗ.
“Tổng giám đốc Thiệu, em có chuyện rất rất rất vui muốn nói với anh. Thầy Lý đã nhận em làm học trò! Em là học trò của thầy Lý rồi!” Giang Lệ cười vui vẻ, chỉ thiếu mỗi việc kề sát tai anh hét lên rằng cô vui tới mức nào.
Thiệu Hữu Nhật ôm cô đặt lên mặt bàn, hai tay chống bên cạnh người cô, khiến cả thân hình to lớn bao phủ cô, cười cười: “Vui tới vậy sao?”
Giang Lệ nhìn anh, cảm thấy có gì đó không đúng. Trong mắt anh không hề có ý cười, mà mơ hồ cảm thận một cỗ tức giận.
Cô suy nghĩ một chút, đưa tay vuốt ve vạt áo của anh, cười lấy lòng: “Anh Thiệu, em không có cố ý mà...”
Thiệu Hữu Nhật cầm quả bóng đen ném tới trước mặt cô, “Vốn dĩ có thể vào túi rồi, nhưng bởi vì em...”
Ngập ngừng một chút, Thiệu Hữu Nhật cười xấu xa nói: “Nếu không, em làm cho nó vào lỗ đi?”
“A, sao anh Thiệu biết em có thể chơi bi a?
“Không, ý ta là lỗ này.”
Anh tách hai chân cô ra, rồi đặt quả bóng đen kia vào giữa hai chân của cô.
Giang Lệ cứng đờ người. Cô từng xem phim của Quan Chi Lâm, trong lòng nghĩ, tổng giám đốc Thiệu sẽ không có cái sở thích buồn nôn ấy...Nếu nhét vào mà không lấy ra được, phải tới bệnh viện lấy, như thế rất mất mặt...
Thiệu Hữu Nhật đặt quả bóng đen vào nơi tư mật của cô, lăn qua lăn lại mấy vòng. Giang Lệ giật mình, vội vàng cầu xin: “Tổng giám đốc Thiệu, em biết sai rồi, anh đừng nhét cái đó vào...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.