Chương 21: Anh trai giám đốc
LT Nguyệt
03/10/2022
Tối đến, cũng là lúc lòng người trở nên hỗn độn nhất. Hỗn độn với mọi thứ, với những bộn bề của cuộc sống này.
Tâm trạng con người cũng vì thế mà khác trước. Giờ đây, anh chả khác nào một con người không có lối thoát cho bản thân mình. Rất mệt mỏi, rất lo lắng và đặc biệt không can tâm để công ty mất vào tay Hàn Minh một cách dễ dàng. Cuộc sống của anh là vậy, khi mình lấy được một điều gì đó cho bản thân đồng nghĩa với việc một điều gì khác sẽ mất đi. Anh sợ, rất sợ phải mất đi cô lần nữa, tình yêu ấy chỉ mới chớm nở thôi mà. Nhưng còn công ty thì sao, nó là một phần tất yếu trong sự nghiệp của anh, là gia sản mà bố anh để lại vậy nên anh không thể ngày một ngày hai mà biến nó thành của người khác được...
Phân vân hồi lâu, anh mới hít thở một hơi thật dài. Day day mi tâm vài cái rồi quết định đến công ty vào tiết trời mùa đông về đêm lạnh thấu xương như thế này.
[...]
Tại công ty.
Sao mọi thứ sau vài ngày lại thay đổi nhiều đến vậy...
Những gì anh gây dựng nên đã mất hết rồi sao...
Từng bước, từng bước một ngắm nhìn đứa con tinh thần của mình đi xuống tim anh chợt nhói lại. Đau lắm, sự thay đổi ấy làm anh không thể vực dậy nổi. Phải làm sao đây, công ty của anh, Long thị của anh sẽ sụp đổ sao...
Không được...
Anh vực dậy sau cơn đau hắt tâm can đó. Dù có đau đến đâu anh vẫn chịu được. Vì công ty anh phải cố gắng, cống gắng hết mình.
" Long Vĩ Thiên! Sao bây giờ mày lại như vậy."
Đi đến phòng họp chính ở tầng ba. Các quản trị viên, chủ quản lý, các FTP quan trọng cũng tập trung đầy đủ, mỗi phòng gồm phòng tổ chức- hành chính, phòng kế hoạch kĩ thuật vật tư, phòng Kinh doanh và quản lý khách hàng, phòng kiểm tra nghiệm thu cũng có một người đại diện để đi cùng và một số bộ phận bên hội đồng cổ đông, ban kiểm soát đến thêm, ai nấy đều mang một nỗi buồn chất chứa. Chả ai dám cười lấy một nụ cả, họ biết tình hình của công ty mình. Có thể xuống dốc hay lên dốc còn phải tùy thuộc vào ý kiến mỗi người trong buổi họp ngày hôm nay và ngày mai phải thi hành ngay lập tức.
" Mọi người! Tình hình hiện tại công ty đang gặp trục trặc lớn. Nguyên nhân không ai khác là Hàn thị, các người nói xem, bây giờ chúng ta phải làm gì..."
Bách Tùng cũng buồn chẳng kém, anh đứng trên bục giám đốc đưa ra kiến nghị với mọi người. Đây là cuộc họp kín, không một ai có thể biết được trừ thành phần quan trọng trong công ty. Gần đây có rất nhiều tai mắt của bên hắn trà trộn xang nên cẩn trọng phải đặt lên hàng đầu.
" Thưa SEO Tùng! Theo tôi chúng ta nên lấy độc trị độc bằng cách ép chế con mồi lớn phải phun ra nòng độc..." Hội đồng ban quản trị lên tiếng.
" Nhưng giờ đường liên lạc chính của chúng ta đã bị cắt đứt hoàn toàn, việc lấy độc này quả thực rất khó..." Bà Kim phòng tài chính nói vào.
" Chả phải chúng ta vẫn còn một máy tính có RAM, không có bất kì trục trặc nào ở phòng giám đốc sao. Ta có thể dùng thứ đó để làm mồi nhử, sau đó mời thêm chuyên gia về Hacker để chặn hắn, phá giải hàng loạt máy tính bị đóng băng trong công ty..." Đại diện ban quản trị nói tiếp.
" Chuyện này cũng có khả thi nhưng để tìm một người Hacker giỏi thật sự rất khó, các người nghĩ xem có ai có thể phù hợp." Bách Tùng suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.
" Hacker...." Mọi người trong công ty nhìn nhau hỏi.
" Bên hắn ta nghe nói rất giỏi công nghệ, liệu chúng ta có thể chống nổi." Chàng trai ngồi cạnh ban kểm soát nói vào.
" Không chống nổi cũng phải chống, hiện tại chỉ cần một CTO* giỏi là được.".
Bách Tùng đều lắng nghe ý kiến của mọi người, việc mời Hacker là hợp lý bên ấy dù có giỏi đến mấy thì bên ta cũng tìm ra cái đuôi của hắn. 'Cái kim trong bọc lâu này sẽ lòi ra' mà, có ngày sáng phải chịu khuất phục tối thôi.
Ban nhân sự im hơi lặng tiếng hồi lâu, bấy giờ mới lên tiếng nói hết khúc mắc của mình cũng như những người ngồi trong phòng đây.
" Anh Tùng! Còn chủ tịch, anh ấy sao rồi. Sao đến lúc công ty gặp chuyện thì anh ấy mất hút luôn vậy."
" Đúng đấy, cho chúng tôi một câu trả lời đi chứ."
Bên dưới bắt đầu xôn xao.
Thấy không khí bên dưới ồn ào chẳng khác gì cái chợ, Bách Tùng nhăn mặt đập bộp quyển sổ xuống bàn. Phá vỡ không gian náo loạn ấy.
" Thôi các người im đi, giám đốc...."
Lời nói của Bách Tùng chưa hết câu thì bị chặn đơ lại trước câu nói đĩnh đạc phát ra từ phía cửa.
" Tôi đây. Giám đốc của mấy người đến rồi đây..."
" Giám đốc." Mọi người trong phòng hường mắt về phía cửa ngạc nhiên.
" Vĩ Thiên! Đêm khuya như vậy sao cậu lại đến đây, không sợ...." Bách Tùng lo lắng cho anh nên đến bên cạnh hỏi han.
Anh mỉm cười, khẽ đập đập vào vai Bách Tùng.
" Đừng lo cho tôi. Công ty đang gặp khủng hoảng tôi không thể ngảnh mặt làm ngơ được."
" Ừ."
Bách Tùng không biết sử trí như thế nào đành gật đầu, đi xuống hàng ghế gần hội đồng quản trị nghe giám đốc phát biểu.
Gật đầu một cái anh bước lên bục, mắt đảo qua mọi người đang ngồi phía dưới nói.
" Tôi xin lỗi vì để công ty rơi vào tình cảnh như thế này. Nhưng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ công ty nguyên vẹn mọi người có đồng ý không."
Ai nấy đều hô to, cả phòng họp cũng vang vỏng tiếng nói.
" Có."
" Tôi dồng ý."
" Được. Tối lắm, có ý kiến gì cứ nói với tôi."
" À. Thì là lúc nãy chúng tôi có đề xuất đến việc có hay không nên mời một CTO giỏi để ngăn chặn tình hình hiện tại."
" Thế nào, các người tìm được chứ." Anh hỏi.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều lắc đầu, không ai có thể tìm được người phù hợp cả. Huống hồ, dân IT rất hay sống ẩn dật trong tối, đến việc nhìn thấy mặt còn khó huống chi mời họ đến. Việc này phải thật cật lực rồi...
" Mọi người không tìm được cũng không sao cả. Bởi vì tôi tìm được người rồi." Anh cười đắc chí nói với mọi người.
Cả phòng họp náo động thêm lần nữa. Không phải chứ giám đốc đã tìm được người nhanh đến mức này rồi sao.
" Là ai, info phù hợp chứ."
" Long Nhất Bình, biệt danh LNB....anh trai tôi."
[...]
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy đầu óc đau như búa bổ. Rất đau. Phải chăng tối qua cô lại gặp ác mộng nữa không. Cô đập tay vào đầu mình vài cái, lắc lắc đầu, lúc này mắt cũng hoàn tỉnh táo. Đảo mắt xung quanh phòng, một khung cảnh trống trơn hiu quạnh, bóng dáng người ấy đâu rồi, anh ấy không phải sảy ra chuyện gì chứ...
Vứt cái chăn ra khỏi thân mình, cô vội vã đi xuống giường đúng lúc gặp cô y tá đưa đồ ăn vào liền hỏi han.
" Này cô có thấy Thiên ở đâu không."
" À! Lúc đêm khuya anh ấy đã ra viện sớm rồi, có việc đột xuất thì phải..." Cô y tá đáp.
" Trước khi đi anh ấy có dặn dò gì không." Cô hỏi.
" Anh ấy có nói cô phải ở lại bệnh viện cho đến khi quản gia đến đón."
" Chỉ vậy thôi."
" Ừ." Cô y tá gật đầu.
Cô thẫn thờ vài giây ngồi thụp xuống giường bệnh. Cố gắng ăn hết bát cháo nóng hổi bốc khói lên nghi ngút. Mùi cháo nóng này làm cô nhớ quá. Nhớ cảm giác anh ân cần đút cháo cho cô ăn, nhớ từng phút giây cả hai cùng chạm mặt nhau giữa làn khói trắng mờ ảo, lúc ấy chỉ có cô là ngại ngùng khẽ khép hàng mi lại. Sau đó cả hai chìm đắm trong nụ hôn sâu, nhẹ nhàng, đậm mùi ấm nóng. Yên bình quá...
Đang hồi tưởng những giây đẹp đẽ khi ở bên anh thì nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Ánh nắng đó rất sáng chói cũng như tình yêu của anh dành cho cô chỉ tiếc rằng nắng rồi lại tắt, cũng có ngày anh sẽ không yêu cô nữa, sẽ đi một nơi hạnh phúc trọn vẹn để dựa vào. Sẽ để lại cô một mình, một mình buồn, một mình nhớ nhung, một mình khóc mà không có ai để tâm sự, yêu thương...
Nhớ anh quá...nhỡ may em chỉ đem đến đau khổ cho anh thì sao nhỉ, khi đó anh có ghét em không, có hận những giọt mưa thấm lam ấy không.
Sau cơn mưa trời lại sáng chứ...anh còn yêu em chứ...
Càng suy nghĩ nhiều cô lại có một cảm giác con đường để tiếp tục tình cảm với anh dài thêm phân nửa, xa quá. Cô sợ sẽ không xứng với anh mất.
" Long Vĩ Thiên à! Tình cảm của anh nhiều đến thế rồi nhưng vẫn chưa đủ để em an toàn." Cô tự tâm sự với ánh nắng ngoài kia.
Thời gian cũng trôi qua mau, hiện thực vẫn là hiện thực. Cô phải cố gắng sống thật tốt để bù đắp tình cảm đó. Những suy nghĩ mông lung khó hiểu đó có lẽ cô nên gác lại sau gáy của mình.
Vào khoản 9 giờ, đúng như dự kiến xe của Long thị đến đón. Tất cả đồ đạc được chuyển lên xe, còn cô lại trông ngóng một người. Long Vĩ Thiên anh ấy không có mặt, cả Bách Tùng nữa. Công ty việc bận thế sao, không bỏ chút thời gian đến đón cô được.
Lên xe, cô mới hỏi quản gia.
" Quản gia! Anh Thiên đâu rồi."
" Thưa cô chủ thiên có việc bận nên không không thể cùng cô về được."
Cô hụt hẫng, đầu gục xuống.
" Vừa nãy ông nói tôi là cô chủ sao."
" Ừ." Vị quản gia đáp không có gì là ngạc nhiên.
" Vậy đưa tôi đến gặp Thiên."
" Nhưng cậu chủ dặn..."
" Tôi là cô chủ của ông đâý."
" Vâng!."
Đến công ty, cô chạy thẳng vào phòng tìm anh nhưng không thấy. Cái không khí cũng khác hẳn, ai nấy đều nhìn cô bằng đôi mắt đáng thương, không phải ghen tức như lúc trước nữa.
Cô đứng trước bàn làm việc của cô nhân viên hỏi han.
" Chị công ty bị sao vậy."
Cô nhân viên nghe thấy rõ rành lời cô nói nhưng chẳng biết nói gì. Chỉ biết cắm cúi viết bản tài liệu, mọi thứ đều làm thủ công, không dính dáng tới máy tính.
Đợi một lúc sau không thấy mọi người trả lời cô chán nản đi ra ngoài. Miệng lẩm bẩm gì đó rất đỗi khó hiểu.
" Hmmm."
Đi qua dãy hành lang tầng ba. Vì nóng vội mà cô đâm phải một người nào đó.
Bộp...ạ..
Cô đâm vào hắn giây phút cô chuẩn bị ngã xuống sàn nhà thì con người kia nắm tay cô lại, dựa cô vào lòng. Cảm giác này làm tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
" Đi cẩn thận vào chứ." Hắn ôm lấy vai cô, để vào lòng thì thầm. Gương mặt có chút tia trêu chọc, dụ tình.
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, mau chóng gạt tay hắn ra nói.
" À...xin lỗi, xin lỗi chú..."
Hắn đôi cong con mày lại, miệng cười thầm chỉ vào mình.
" Trông tôi già thế rồi hả."
Đầu hắn tiến sát vào mặt cô, cô chỉ biết ngại ngùng nhìn vào mặt hắn. Trông rất cao to, đĩnh đạc so với Long Vĩ Thiên thì khác xa. Có lẽ không phải dạng tầm thường. Trên ria hắn có vài sợi râu, trông chắc gần 45. Nói chung thì nhìn hắn không giống người thường, ăn mặc đơn giản, trên cổ có đeo một cái tai nghe màu xám nhạt, ngữ khí thì phóng khoáng. Căn bản là người đứng trước mặt cô đây rất chi là soái a.
"Không! Chú không già, mà rất soái."
" Cháu khen chú đấy à! Chú vui quá."
Hắn vuốt tay lên trán mình, lua khua lọn tóc mái rồi tự nhiên nhe răng cười lộ ra chiếc răng khểnh đẹp đẽ. Nụ cười đó quả nhiên có tính sát thương cao a, nhìn visual kìa chuẩn không cần chỉnh.
" Chú thật xinh đẹp."
Hai từ đó chỉ giành cho con gái. Còn đây là trường hợp ngoại lệ đối với cô dù chú ấy là nam nhưng vẫn rất xinh trai.
" CP anh nên đi nhanh, kẻo Thiên chờ."
Một anh chàng cận vệ đeo kính đen, cầm một va -li gì đó nói vào tai hắn.
" Ừ." Hắn gật đầu
Nghe thấy người đó nhắc đến Thiên cô liền hỏi.
" Chú là ai vậy, trông không giống người của công ty."
" Chú là anh trai của giám đốc đấy cháu."
***
Thả sao đi. Rồi cho tôi xin tí nhận xét nhé.
Thank for reading!!❤️❤️
Tâm trạng con người cũng vì thế mà khác trước. Giờ đây, anh chả khác nào một con người không có lối thoát cho bản thân mình. Rất mệt mỏi, rất lo lắng và đặc biệt không can tâm để công ty mất vào tay Hàn Minh một cách dễ dàng. Cuộc sống của anh là vậy, khi mình lấy được một điều gì đó cho bản thân đồng nghĩa với việc một điều gì khác sẽ mất đi. Anh sợ, rất sợ phải mất đi cô lần nữa, tình yêu ấy chỉ mới chớm nở thôi mà. Nhưng còn công ty thì sao, nó là một phần tất yếu trong sự nghiệp của anh, là gia sản mà bố anh để lại vậy nên anh không thể ngày một ngày hai mà biến nó thành của người khác được...
Phân vân hồi lâu, anh mới hít thở một hơi thật dài. Day day mi tâm vài cái rồi quết định đến công ty vào tiết trời mùa đông về đêm lạnh thấu xương như thế này.
[...]
Tại công ty.
Sao mọi thứ sau vài ngày lại thay đổi nhiều đến vậy...
Những gì anh gây dựng nên đã mất hết rồi sao...
Từng bước, từng bước một ngắm nhìn đứa con tinh thần của mình đi xuống tim anh chợt nhói lại. Đau lắm, sự thay đổi ấy làm anh không thể vực dậy nổi. Phải làm sao đây, công ty của anh, Long thị của anh sẽ sụp đổ sao...
Không được...
Anh vực dậy sau cơn đau hắt tâm can đó. Dù có đau đến đâu anh vẫn chịu được. Vì công ty anh phải cố gắng, cống gắng hết mình.
" Long Vĩ Thiên! Sao bây giờ mày lại như vậy."
Đi đến phòng họp chính ở tầng ba. Các quản trị viên, chủ quản lý, các FTP quan trọng cũng tập trung đầy đủ, mỗi phòng gồm phòng tổ chức- hành chính, phòng kế hoạch kĩ thuật vật tư, phòng Kinh doanh và quản lý khách hàng, phòng kiểm tra nghiệm thu cũng có một người đại diện để đi cùng và một số bộ phận bên hội đồng cổ đông, ban kiểm soát đến thêm, ai nấy đều mang một nỗi buồn chất chứa. Chả ai dám cười lấy một nụ cả, họ biết tình hình của công ty mình. Có thể xuống dốc hay lên dốc còn phải tùy thuộc vào ý kiến mỗi người trong buổi họp ngày hôm nay và ngày mai phải thi hành ngay lập tức.
" Mọi người! Tình hình hiện tại công ty đang gặp trục trặc lớn. Nguyên nhân không ai khác là Hàn thị, các người nói xem, bây giờ chúng ta phải làm gì..."
Bách Tùng cũng buồn chẳng kém, anh đứng trên bục giám đốc đưa ra kiến nghị với mọi người. Đây là cuộc họp kín, không một ai có thể biết được trừ thành phần quan trọng trong công ty. Gần đây có rất nhiều tai mắt của bên hắn trà trộn xang nên cẩn trọng phải đặt lên hàng đầu.
" Thưa SEO Tùng! Theo tôi chúng ta nên lấy độc trị độc bằng cách ép chế con mồi lớn phải phun ra nòng độc..." Hội đồng ban quản trị lên tiếng.
" Nhưng giờ đường liên lạc chính của chúng ta đã bị cắt đứt hoàn toàn, việc lấy độc này quả thực rất khó..." Bà Kim phòng tài chính nói vào.
" Chả phải chúng ta vẫn còn một máy tính có RAM, không có bất kì trục trặc nào ở phòng giám đốc sao. Ta có thể dùng thứ đó để làm mồi nhử, sau đó mời thêm chuyên gia về Hacker để chặn hắn, phá giải hàng loạt máy tính bị đóng băng trong công ty..." Đại diện ban quản trị nói tiếp.
" Chuyện này cũng có khả thi nhưng để tìm một người Hacker giỏi thật sự rất khó, các người nghĩ xem có ai có thể phù hợp." Bách Tùng suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu.
" Hacker...." Mọi người trong công ty nhìn nhau hỏi.
" Bên hắn ta nghe nói rất giỏi công nghệ, liệu chúng ta có thể chống nổi." Chàng trai ngồi cạnh ban kểm soát nói vào.
" Không chống nổi cũng phải chống, hiện tại chỉ cần một CTO* giỏi là được.".
Bách Tùng đều lắng nghe ý kiến của mọi người, việc mời Hacker là hợp lý bên ấy dù có giỏi đến mấy thì bên ta cũng tìm ra cái đuôi của hắn. 'Cái kim trong bọc lâu này sẽ lòi ra' mà, có ngày sáng phải chịu khuất phục tối thôi.
Ban nhân sự im hơi lặng tiếng hồi lâu, bấy giờ mới lên tiếng nói hết khúc mắc của mình cũng như những người ngồi trong phòng đây.
" Anh Tùng! Còn chủ tịch, anh ấy sao rồi. Sao đến lúc công ty gặp chuyện thì anh ấy mất hút luôn vậy."
" Đúng đấy, cho chúng tôi một câu trả lời đi chứ."
Bên dưới bắt đầu xôn xao.
Thấy không khí bên dưới ồn ào chẳng khác gì cái chợ, Bách Tùng nhăn mặt đập bộp quyển sổ xuống bàn. Phá vỡ không gian náo loạn ấy.
" Thôi các người im đi, giám đốc...."
Lời nói của Bách Tùng chưa hết câu thì bị chặn đơ lại trước câu nói đĩnh đạc phát ra từ phía cửa.
" Tôi đây. Giám đốc của mấy người đến rồi đây..."
" Giám đốc." Mọi người trong phòng hường mắt về phía cửa ngạc nhiên.
" Vĩ Thiên! Đêm khuya như vậy sao cậu lại đến đây, không sợ...." Bách Tùng lo lắng cho anh nên đến bên cạnh hỏi han.
Anh mỉm cười, khẽ đập đập vào vai Bách Tùng.
" Đừng lo cho tôi. Công ty đang gặp khủng hoảng tôi không thể ngảnh mặt làm ngơ được."
" Ừ."
Bách Tùng không biết sử trí như thế nào đành gật đầu, đi xuống hàng ghế gần hội đồng quản trị nghe giám đốc phát biểu.
Gật đầu một cái anh bước lên bục, mắt đảo qua mọi người đang ngồi phía dưới nói.
" Tôi xin lỗi vì để công ty rơi vào tình cảnh như thế này. Nhưng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ công ty nguyên vẹn mọi người có đồng ý không."
Ai nấy đều hô to, cả phòng họp cũng vang vỏng tiếng nói.
" Có."
" Tôi dồng ý."
" Được. Tối lắm, có ý kiến gì cứ nói với tôi."
" À. Thì là lúc nãy chúng tôi có đề xuất đến việc có hay không nên mời một CTO giỏi để ngăn chặn tình hình hiện tại."
" Thế nào, các người tìm được chứ." Anh hỏi.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều lắc đầu, không ai có thể tìm được người phù hợp cả. Huống hồ, dân IT rất hay sống ẩn dật trong tối, đến việc nhìn thấy mặt còn khó huống chi mời họ đến. Việc này phải thật cật lực rồi...
" Mọi người không tìm được cũng không sao cả. Bởi vì tôi tìm được người rồi." Anh cười đắc chí nói với mọi người.
Cả phòng họp náo động thêm lần nữa. Không phải chứ giám đốc đã tìm được người nhanh đến mức này rồi sao.
" Là ai, info phù hợp chứ."
" Long Nhất Bình, biệt danh LNB....anh trai tôi."
[...]
Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh dậy đầu óc đau như búa bổ. Rất đau. Phải chăng tối qua cô lại gặp ác mộng nữa không. Cô đập tay vào đầu mình vài cái, lắc lắc đầu, lúc này mắt cũng hoàn tỉnh táo. Đảo mắt xung quanh phòng, một khung cảnh trống trơn hiu quạnh, bóng dáng người ấy đâu rồi, anh ấy không phải sảy ra chuyện gì chứ...
Vứt cái chăn ra khỏi thân mình, cô vội vã đi xuống giường đúng lúc gặp cô y tá đưa đồ ăn vào liền hỏi han.
" Này cô có thấy Thiên ở đâu không."
" À! Lúc đêm khuya anh ấy đã ra viện sớm rồi, có việc đột xuất thì phải..." Cô y tá đáp.
" Trước khi đi anh ấy có dặn dò gì không." Cô hỏi.
" Anh ấy có nói cô phải ở lại bệnh viện cho đến khi quản gia đến đón."
" Chỉ vậy thôi."
" Ừ." Cô y tá gật đầu.
Cô thẫn thờ vài giây ngồi thụp xuống giường bệnh. Cố gắng ăn hết bát cháo nóng hổi bốc khói lên nghi ngút. Mùi cháo nóng này làm cô nhớ quá. Nhớ cảm giác anh ân cần đút cháo cho cô ăn, nhớ từng phút giây cả hai cùng chạm mặt nhau giữa làn khói trắng mờ ảo, lúc ấy chỉ có cô là ngại ngùng khẽ khép hàng mi lại. Sau đó cả hai chìm đắm trong nụ hôn sâu, nhẹ nhàng, đậm mùi ấm nóng. Yên bình quá...
Đang hồi tưởng những giây đẹp đẽ khi ở bên anh thì nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Ánh nắng đó rất sáng chói cũng như tình yêu của anh dành cho cô chỉ tiếc rằng nắng rồi lại tắt, cũng có ngày anh sẽ không yêu cô nữa, sẽ đi một nơi hạnh phúc trọn vẹn để dựa vào. Sẽ để lại cô một mình, một mình buồn, một mình nhớ nhung, một mình khóc mà không có ai để tâm sự, yêu thương...
Nhớ anh quá...nhỡ may em chỉ đem đến đau khổ cho anh thì sao nhỉ, khi đó anh có ghét em không, có hận những giọt mưa thấm lam ấy không.
Sau cơn mưa trời lại sáng chứ...anh còn yêu em chứ...
Càng suy nghĩ nhiều cô lại có một cảm giác con đường để tiếp tục tình cảm với anh dài thêm phân nửa, xa quá. Cô sợ sẽ không xứng với anh mất.
" Long Vĩ Thiên à! Tình cảm của anh nhiều đến thế rồi nhưng vẫn chưa đủ để em an toàn." Cô tự tâm sự với ánh nắng ngoài kia.
Thời gian cũng trôi qua mau, hiện thực vẫn là hiện thực. Cô phải cố gắng sống thật tốt để bù đắp tình cảm đó. Những suy nghĩ mông lung khó hiểu đó có lẽ cô nên gác lại sau gáy của mình.
Vào khoản 9 giờ, đúng như dự kiến xe của Long thị đến đón. Tất cả đồ đạc được chuyển lên xe, còn cô lại trông ngóng một người. Long Vĩ Thiên anh ấy không có mặt, cả Bách Tùng nữa. Công ty việc bận thế sao, không bỏ chút thời gian đến đón cô được.
Lên xe, cô mới hỏi quản gia.
" Quản gia! Anh Thiên đâu rồi."
" Thưa cô chủ thiên có việc bận nên không không thể cùng cô về được."
Cô hụt hẫng, đầu gục xuống.
" Vừa nãy ông nói tôi là cô chủ sao."
" Ừ." Vị quản gia đáp không có gì là ngạc nhiên.
" Vậy đưa tôi đến gặp Thiên."
" Nhưng cậu chủ dặn..."
" Tôi là cô chủ của ông đâý."
" Vâng!."
Đến công ty, cô chạy thẳng vào phòng tìm anh nhưng không thấy. Cái không khí cũng khác hẳn, ai nấy đều nhìn cô bằng đôi mắt đáng thương, không phải ghen tức như lúc trước nữa.
Cô đứng trước bàn làm việc của cô nhân viên hỏi han.
" Chị công ty bị sao vậy."
Cô nhân viên nghe thấy rõ rành lời cô nói nhưng chẳng biết nói gì. Chỉ biết cắm cúi viết bản tài liệu, mọi thứ đều làm thủ công, không dính dáng tới máy tính.
Đợi một lúc sau không thấy mọi người trả lời cô chán nản đi ra ngoài. Miệng lẩm bẩm gì đó rất đỗi khó hiểu.
" Hmmm."
Đi qua dãy hành lang tầng ba. Vì nóng vội mà cô đâm phải một người nào đó.
Bộp...ạ..
Cô đâm vào hắn giây phút cô chuẩn bị ngã xuống sàn nhà thì con người kia nắm tay cô lại, dựa cô vào lòng. Cảm giác này làm tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.
" Đi cẩn thận vào chứ." Hắn ôm lấy vai cô, để vào lòng thì thầm. Gương mặt có chút tia trêu chọc, dụ tình.
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, mau chóng gạt tay hắn ra nói.
" À...xin lỗi, xin lỗi chú..."
Hắn đôi cong con mày lại, miệng cười thầm chỉ vào mình.
" Trông tôi già thế rồi hả."
Đầu hắn tiến sát vào mặt cô, cô chỉ biết ngại ngùng nhìn vào mặt hắn. Trông rất cao to, đĩnh đạc so với Long Vĩ Thiên thì khác xa. Có lẽ không phải dạng tầm thường. Trên ria hắn có vài sợi râu, trông chắc gần 45. Nói chung thì nhìn hắn không giống người thường, ăn mặc đơn giản, trên cổ có đeo một cái tai nghe màu xám nhạt, ngữ khí thì phóng khoáng. Căn bản là người đứng trước mặt cô đây rất chi là soái a.
"Không! Chú không già, mà rất soái."
" Cháu khen chú đấy à! Chú vui quá."
Hắn vuốt tay lên trán mình, lua khua lọn tóc mái rồi tự nhiên nhe răng cười lộ ra chiếc răng khểnh đẹp đẽ. Nụ cười đó quả nhiên có tính sát thương cao a, nhìn visual kìa chuẩn không cần chỉnh.
" Chú thật xinh đẹp."
Hai từ đó chỉ giành cho con gái. Còn đây là trường hợp ngoại lệ đối với cô dù chú ấy là nam nhưng vẫn rất xinh trai.
" CP anh nên đi nhanh, kẻo Thiên chờ."
Một anh chàng cận vệ đeo kính đen, cầm một va -li gì đó nói vào tai hắn.
" Ừ." Hắn gật đầu
Nghe thấy người đó nhắc đến Thiên cô liền hỏi.
" Chú là ai vậy, trông không giống người của công ty."
" Chú là anh trai của giám đốc đấy cháu."
***
Thả sao đi. Rồi cho tôi xin tí nhận xét nhé.
Thank for reading!!❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.