Chương 20: Có chút bất an
LT Nguyệt
03/10/2022
Tại bệnh viện bậc nhất thành phố.
Cô và anh chuẩn bị mọi thứ cũng không có nhiều lắm. Chỉ là một chút thuốc thang đắt đỏ và mấy lọ nước muối để phòng ngừa cơ thể bất chợt suy nhược.
Hiện tại nhờ sự nỗ lực của bản thân anh và sự giúp đỡ của cô anh đã có thể đi lại một cách dễ dàng. Cơ thể của anh hồi phục rất tốt, da dẻ cũng hồng hào hơn trước, khuôn mặt sáng lạn điển trai cùng với cái mũi dài tinh tế cũng đủ khối chị em mê mẩn. Vả lại vết sẹo nhỏ trên mặt anh chẳng có chút gì để phá vỡ sự đẹp đẽ ấy cả, nó càng làm gương mặt sắc nét hơn bao giờ hết.
" Anh đẹp trai như thế, có ngày anh bị cướp khỏi em thì sao."
Cô thư giãn ngồi trên giường nhìn thẳng vào anh. Anh đang gọt gọt một chút hoa quả trên bàn. Cái việc gọt quả này đáng nhẽ là do cô làm nhưng anh vẫn khư khư cầm dao bảo 'tự mình gọt cho vợ ăn' nên cô cũng đành lòng an phận để anh làm.
" Có mà em cướp anh đó, đến cả lí trí của anh em còn định đoạt được huống chi là vẻ ngoài đẹp trai này..."
" Em xin lỗi. Nếu như ngay từ đầu em không xuất hiện trước mặt anh thì tốt biết mấy nhỉ. Vì em mà anh bị mất đi chiếc điện thoại và cái thẻ đó..." Cô chỉ sợ rằng vẻ đẹp đó của anh cô không xứng được nhận. Con người không có gì tốt đẹp như cô sao lại khiến anh mê mẩn vậy chứ.
" Mấy thứ đó không quan trọng. Điều anh sợ rất đó là mất em mãi mãi. Cũng may mà em vẫn ở bên anh... ngay lúc này."
" Em...em sợ rằng mình không đủ tư cách để yêu anh, chăm sóc cho anh và trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của anh."
Anh nhìn cô, khoé môi hiện lên một đường cong Parabol tuyệt đẹp tiến dần về phía cô. Ánh nắng ban nãy hất thẳng vào mặt cô khiến mặt cô sáng lên bao giờ hết, đôi mắt cũng theo đó mà nhoà màu. Nụ cười của anh đẹp tựa tia nắng, khiến lòng em bỗng dưng có gì đó sốn sang. Ánh mắt ấy ôn nhu, khiến tim em trở nên nhẹ nhàng.
" Ngốc! Em vẫn sợ không xứng với anh à. Em biết không, ngay từ đầu chính anh theo đuổi em trước, chính anh đã tự để mình rơi vào lưới tình này. Nên em đừng lo, chỉ cần em là của anh rồi, mọi thứ của anh sẽ là của em." Anh nói.
Cô cắn miếng táo vào trong miệng chả hiểu sao lại ngọt ngào đến thế. Cô dang tay ôm vào eo anh, cái mũi nhỏ xinh cọ cọ vào lớp áo mỏng khẽ gật đầu.
" Rồi, rồi của em. Sau này mà dám gian díu mới cô nào là không biết cái gì của anh cũng mất luôn đấy."
Nghe thấy câu đấy cùng thái độ của cô, anh chợt rùng mình bật cười ha hả, cô ấy thật sự mà nói thì có tính chiếm hữu rất cao không kém gì anh đâu a.
" Tuân lệnh tiểu hồ ly của anh...ha...ha."
Cộc...cộc...
Người cận vệ được Bách Tùng giao trọng trách trông coi chủ tịch gõ vài tiếng vào cánh cửa sắt. Nửa tháng nay cậu đã chứng kiến cảnh này bao nhiêu lần rồi, cũng biết được đủ tình thú mà hai con người này tạo ra. Cậu cũng ngán ngẩm, khẽ lắc đầu cười trừ suy nghĩ về câu nói của Bách Tùng mà cậu rất tâm đắc...
Chúng nó còn trẻ càng yêu nhau nhiều sau này cũng sẽ dễ làm nhau đau..
"A..."
Hai người đang ôm nhau cười cười nói nói khôi phục tình trạng, bối rối, trở lại ngồi trên giường như có ý chào cậu cận vệ sơ mi trắng.
" Ừ. Có người muốn đến tìm hai người đấy."
Nghe thấy cậu nói có người đến tìm, cô cũng đoán ra là Bối Bối nên phản hồi ngay tức khắc.
" Bạn tôi, mau cho cô ấy vào đây."
" Vâng." Cậu đáp rồi quay đầu bước đi.
" Bối Bối hả."
Anh cầm miếng táo chẹp miệng.
" Ừm." Cô ngồi trên giường vô thức gật đầu.
" Vậy anh ra ngoài nhé."
Vào thời điểm anh bắt đầu đứng dậy thì cô vội kéo áo anh lại. Vừa nãy Bối Bối có nói rằng cô ấy muốn tìm anh, có lẽ là chuyện quan trọng gì đó.
" Không cần đâu. Cô ấy cũng cần gặp anh đấy."
***
" Tiểu Ly! Lâu không gặp sao cậu hốc hác vậy."
Bối bối cầm túi đồ ăn vào phòng. Thấy anh và cô liền cúi đầu chào một câu, dù gì Tiểu Ly cũng là bạn cô và người đàn ông bên ấy cũng là bạn trai của Tiểu Ly. Bối Bối không thể như thế mà ngang nhiên vào được.
" Chào cậu."
" Chào cô."
" Chào anh."
" Nào Bối Bối ra đây có chuyện gì ta cũng nhau nói."
Cô kéo tay Bối Bối vào ngồi vào ghế sô fa để tâm sự. Vì phòng này là phòng VIP nên có đầy đủ tất thảy mọi thứ, bàn ghế, tủ lạnh, điều hòa đều có hết. Đúng là nhà không có gì ngoài điều kiện. Việc gặp gỡ nhau vô cùng thuận tiện.
" Tiểu Ly! Mình xin lỗi cậu."
Bối Bối có một chút e thẹn cầm tay Tiểu Ly nói.
Thấy Bối Bối hối hối lỗi như vậy, cô chỉ mỉm cười đồng cảm.
" Không sao chuyện cũng đã qua rồi, tớ cũng chả trách cậu."
" Ừm. Cậu không trách cứ tớ là tốt rồi. Huống hồ tớ cũng là người bị hắn trực tiếp lợi dụng."
Bối Bối rũ mày xuống, buồn rầu. Trên nét mặt nó có gì đó hối hận. Chính nó đã sai lầm khi đã dính líu tới hắn và làm liên lụy đến Tiểu Ly.
" Hả. Tên Hàn Minh đó, dám quá quắt như vậy."
" Cả hai chúng ta đều bị hắn hại nhưng người mà hắn nhắm đến là người khác..."
" Ai vậy."
" Long Vĩ Thiên chủ tịch tập đoàn Long thị."
Long Vĩ Thiên! Là anh ấy mà, sao lại...
Mọi sự chú ý đều hướng vào anh, mọi thứ Hàn Minh gây ra đều nhắm vào Long thị. Đầu tiên, Bối Bối kể cho cô và anh hết mọi rành câu chuyện. Về tội ác của Hàn Minh cũng như thủ đoạn lừa bịp hại xuân dược vào buổi đi ăn hôm ấy.
Nghe Bối Bối nói cô và anh cũng hiểu hết mọi chuyện. Thì ra là vậy, tên Hàn Minh ấy thực chất chỉ là một kẻ mặt dày, lừa bịp người khác. Thật đáng chết, hắn dù có bị băm ra thành từng mảnh đem cho cá sấu ăn cũng không rửa hết tội.
" Tên Hàn Minh chúng ta gây thù chuốc oán gì với hắn chứ..." Cô bực tức, đập vào ghế sô pha.
" Thực ra là có. Cái chính ở đây là hắn đang tìm cách hãm hại anh."
" Ủa. Vậy anh cũng phải có hành động chống trả hắn chứ. Sao lại cứ để hắn động thủ như thế. Hay anh sợ thế lực bên hắn mạnh..." Cô giận dữ, chửi vào mặt anh.
Bối Bối nhìn cô tức giận mà cảm thấy đắng lòng. Nhưng tên Hàn Minh ấy thực sự rất sảo quyệt đi...
" Tiểu Ly tên Hàn Minh đấy không đùa được đâu. Sau lưng hắn còn rất nhiều thế lực khác. E rằng chúng ta không thể ngày một ngày hai mà sờ gáy hắn được..."
Bởi vì thức đêm vì anh quá nhiều nên cô cũng hay khó tính hẳn. Triệu chứng của stress cũng đang dần tăng lên. Bất chợt cảm thấy lo lắng trong lòng.
" Bây giờ chúng ta phải làm gì? Cứ ngồi đây để hắn chém đứt đầu sao."
Trên đời này vẫn còn tồn tại loại người độc ác ấy sao...
Em phải làm sao, nếu như...
" Tiểu Ly. Em đừng lo, có anh đây rồi hắn sẽ không động vào một sợi tóc của em được nữa đâu." Anh an ủi.
" Nhưng em sợ, sợ lắm. Nếu như hắn tiếp tục hại anh thì phải làm thế nào..." Giờ đây cô thật sự mềm lòng. Cô sợ lắm. Nhiều lúc nghĩ đến cô không thể nhắc bản thân mình nghĩ quẩn. Phải chăng, cô cũng sẽ bị hắn hãm hại lần nữa hoặc sẽ mất anh mãi mãi...
" Nào, cả ngày hôm nay em mệt rồi đừng kích động thêm nữa. Em nên nghỉ ngơi để ngày mai lấy sức ra viện."
Dựa cô vào lòng mình, anh nhẹ nhàng nói.
Cô nghe lời anh ngắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Mấy ngày hôm nay cô đã thao thức vì anh quá nhiều, hõm mắt cũng đen và sâu hẳn. Để cô chìm vào giấc ngủ sâu có thể trấn áp được nỗi sợ trong tâm can, nghỉ ngơi để mai còn có nhiều việc phải làm. Còn việc có trả thù Hàn Minh hay không còn tùy thuộc vào vấn đề thời gian. Chắc chắn anh sẽ tìm hắn tính sổ, một ngày nào đó hắn phải đến trước mặt cô xin lỗi.
Nhẹ nhàng bế cô lên giường bệnh, đắp chăn ấm cho cô, anh thở phào. Cuối cùng cô ấy cũng có thể chịu nghe lời anh rồi, những việc còn lại cứ để anh lo.
Bối Bối ngồi dậy thấy mình nên đi vào chuyện chính gọi anh.
" Thiên tôi có chuyện muốn nói với anh."
" Được rồi..."
***
Tại hành lang khu bệnh viện.
" Long Vĩ Thiên hôm nay tôi đến chỗ anh cũng chỉ nói những gì mà tôi nhìn thấy, nghe thấy về Hàn Minh có gì không đúng mong anh lượng thứ."
Bối Bối đặt tay lên hành lang nghiêm nghị nói. Việc Bối Bối muốn nói có thể là rất hệ trọng.
" Được tôi không ràng buộc." Anh gật đầu.
" Anh đã từng bị đánh đúng chứ. Anh có biết họ là ai không..."
Câu hỏi của Bối Bối làm anh chợt cau mày. Mấy hôm trước Bách Tùng có nói là băng nhóm Đầu Lâu gì đó. Nhưng vì đau đớn nên không hề hỏi gì thêm. Hoá ra mấy người đánh anh kia lại có vẻ rất quan trọng trong chuyện này.
" Hình như là băng nhóm Đầu Lâu."
Nó gật đầu, bám vào ban công suy sét. Băng nhóm Đầu Lâu không phải là nó không nghe qua mà hai người đó đúng trong băng đảng này chứ.
" Có phải có hai tên một tên cao to xăm trổ đầy mình với một tên gầy guộc không."
Đêm hôm, đó theo như trí nhớ mông lung còn sót lại thì có sáu người, trong đó...
" À...đúng có hai tên như cô kể."
" Vậy thì đúng rồi. Hai tên đó...trưa nay tôi thấy bọn họ đứng trước cổng Hàn thị..."
" Hàn thị, bọn chúng đến đấy làm gì..."
" Hình như có việc gì đó. Khi tôi rời khỏi đấy thì bọn chúng cũng vừa đặt chân đến. Nếu như tôi nghe không nhầm thì bọn chúng có nhắc tới anh..."
" Nói gì..."
" Cái này thì xin lỗi anh, lúc đó tôi vì bực bội nên không thể nghe rõ hết được. Chỉ nghe mang máng Long Vĩ Thiên gì đó, hắn còn cầm chiếc điện thoại của anh cười gian nữa..."
Bối bối cười khì khì gãi đầu ngại ngùng.
" Ừm..."
" Nhưng tên Hàn Minh đang có âm mưu hại anh, việc bọn họ đến đấy cũng là có chủ ý. Với lại, tôi nghĩ không lâu chúng nó sẽ lấy chiếc điện thoại ấy ra để uy hiếp chúng ta."
" Vì sao cô biết chúng đến Hàn thị để giao chiếc điện thoại." Tinh ý nói.
" Vì theo linh cảm, tôi nghĩ điều ấy sẽ đúng."
" Cảm ơn đã kể cho tôi hết mọi chuyện."
Những lời Bối Bối nói anh đều để vào tai mình, chứng cứ mà cô áy kể ra cũng làm anh mường tượng ra được hắn đã, đang và sẽ làm những gì. Cho nên anh cũng có chút bất an. Một phần vì lo cho Tiểu Ly một phần vì công ty.
" Không sao người quen với nhau. À mà ngoài chiếc điện thoại bị cướp ấy anh còn mất gì khác nữa không."
" Còn một chiếc Black card."
" Mất nó anh không tiếc sao, tấm thẻ đó có thể chứng minh đẳng cấp của anh đó."
" Không cần. Tôi nghĩ điều quý giá nhất trong cuộc đời tôi không ai khác chính là Tiểu Ly. Mất cô ấy đồng nghĩa với việc mất cả cuộc sống vậy nên những thứ khác chả quan trọng gì nữa."
" Anh đúng là người đàn ông chung tình."
Bối bối khen ngợi.
Cùng lúc đó cậu cận vệ hớt hải chạy tới, trông rất hấp tấp.
" Giám đốc...giám đốc...có chuyện không hay rồi..."
" Chuyện gì nói..."
" Bên đối tác có gửi cho chúng ta một tin nhắn. Thời gian sắp có hạn, họ muốn chúng ta gửi bản thiết kế công trình ngay và luôn..."
" Còn gì nữa không..."
" À...còn kế hoạch phát triển khu Asenal đã bị virus chặn cứng hoàn toàn. Hiện tại máy tính của công ty cũng bị khoá mã, ID bị đóng băng không thể vận hành được..."
" Chết tiệt...Hàn Minh lại đi trước một bước rồi..."
#nguueetj
Thả sao! Please
Cô và anh chuẩn bị mọi thứ cũng không có nhiều lắm. Chỉ là một chút thuốc thang đắt đỏ và mấy lọ nước muối để phòng ngừa cơ thể bất chợt suy nhược.
Hiện tại nhờ sự nỗ lực của bản thân anh và sự giúp đỡ của cô anh đã có thể đi lại một cách dễ dàng. Cơ thể của anh hồi phục rất tốt, da dẻ cũng hồng hào hơn trước, khuôn mặt sáng lạn điển trai cùng với cái mũi dài tinh tế cũng đủ khối chị em mê mẩn. Vả lại vết sẹo nhỏ trên mặt anh chẳng có chút gì để phá vỡ sự đẹp đẽ ấy cả, nó càng làm gương mặt sắc nét hơn bao giờ hết.
" Anh đẹp trai như thế, có ngày anh bị cướp khỏi em thì sao."
Cô thư giãn ngồi trên giường nhìn thẳng vào anh. Anh đang gọt gọt một chút hoa quả trên bàn. Cái việc gọt quả này đáng nhẽ là do cô làm nhưng anh vẫn khư khư cầm dao bảo 'tự mình gọt cho vợ ăn' nên cô cũng đành lòng an phận để anh làm.
" Có mà em cướp anh đó, đến cả lí trí của anh em còn định đoạt được huống chi là vẻ ngoài đẹp trai này..."
" Em xin lỗi. Nếu như ngay từ đầu em không xuất hiện trước mặt anh thì tốt biết mấy nhỉ. Vì em mà anh bị mất đi chiếc điện thoại và cái thẻ đó..." Cô chỉ sợ rằng vẻ đẹp đó của anh cô không xứng được nhận. Con người không có gì tốt đẹp như cô sao lại khiến anh mê mẩn vậy chứ.
" Mấy thứ đó không quan trọng. Điều anh sợ rất đó là mất em mãi mãi. Cũng may mà em vẫn ở bên anh... ngay lúc này."
" Em...em sợ rằng mình không đủ tư cách để yêu anh, chăm sóc cho anh và trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của anh."
Anh nhìn cô, khoé môi hiện lên một đường cong Parabol tuyệt đẹp tiến dần về phía cô. Ánh nắng ban nãy hất thẳng vào mặt cô khiến mặt cô sáng lên bao giờ hết, đôi mắt cũng theo đó mà nhoà màu. Nụ cười của anh đẹp tựa tia nắng, khiến lòng em bỗng dưng có gì đó sốn sang. Ánh mắt ấy ôn nhu, khiến tim em trở nên nhẹ nhàng.
" Ngốc! Em vẫn sợ không xứng với anh à. Em biết không, ngay từ đầu chính anh theo đuổi em trước, chính anh đã tự để mình rơi vào lưới tình này. Nên em đừng lo, chỉ cần em là của anh rồi, mọi thứ của anh sẽ là của em." Anh nói.
Cô cắn miếng táo vào trong miệng chả hiểu sao lại ngọt ngào đến thế. Cô dang tay ôm vào eo anh, cái mũi nhỏ xinh cọ cọ vào lớp áo mỏng khẽ gật đầu.
" Rồi, rồi của em. Sau này mà dám gian díu mới cô nào là không biết cái gì của anh cũng mất luôn đấy."
Nghe thấy câu đấy cùng thái độ của cô, anh chợt rùng mình bật cười ha hả, cô ấy thật sự mà nói thì có tính chiếm hữu rất cao không kém gì anh đâu a.
" Tuân lệnh tiểu hồ ly của anh...ha...ha."
Cộc...cộc...
Người cận vệ được Bách Tùng giao trọng trách trông coi chủ tịch gõ vài tiếng vào cánh cửa sắt. Nửa tháng nay cậu đã chứng kiến cảnh này bao nhiêu lần rồi, cũng biết được đủ tình thú mà hai con người này tạo ra. Cậu cũng ngán ngẩm, khẽ lắc đầu cười trừ suy nghĩ về câu nói của Bách Tùng mà cậu rất tâm đắc...
Chúng nó còn trẻ càng yêu nhau nhiều sau này cũng sẽ dễ làm nhau đau..
"A..."
Hai người đang ôm nhau cười cười nói nói khôi phục tình trạng, bối rối, trở lại ngồi trên giường như có ý chào cậu cận vệ sơ mi trắng.
" Ừ. Có người muốn đến tìm hai người đấy."
Nghe thấy cậu nói có người đến tìm, cô cũng đoán ra là Bối Bối nên phản hồi ngay tức khắc.
" Bạn tôi, mau cho cô ấy vào đây."
" Vâng." Cậu đáp rồi quay đầu bước đi.
" Bối Bối hả."
Anh cầm miếng táo chẹp miệng.
" Ừm." Cô ngồi trên giường vô thức gật đầu.
" Vậy anh ra ngoài nhé."
Vào thời điểm anh bắt đầu đứng dậy thì cô vội kéo áo anh lại. Vừa nãy Bối Bối có nói rằng cô ấy muốn tìm anh, có lẽ là chuyện quan trọng gì đó.
" Không cần đâu. Cô ấy cũng cần gặp anh đấy."
***
" Tiểu Ly! Lâu không gặp sao cậu hốc hác vậy."
Bối bối cầm túi đồ ăn vào phòng. Thấy anh và cô liền cúi đầu chào một câu, dù gì Tiểu Ly cũng là bạn cô và người đàn ông bên ấy cũng là bạn trai của Tiểu Ly. Bối Bối không thể như thế mà ngang nhiên vào được.
" Chào cậu."
" Chào cô."
" Chào anh."
" Nào Bối Bối ra đây có chuyện gì ta cũng nhau nói."
Cô kéo tay Bối Bối vào ngồi vào ghế sô fa để tâm sự. Vì phòng này là phòng VIP nên có đầy đủ tất thảy mọi thứ, bàn ghế, tủ lạnh, điều hòa đều có hết. Đúng là nhà không có gì ngoài điều kiện. Việc gặp gỡ nhau vô cùng thuận tiện.
" Tiểu Ly! Mình xin lỗi cậu."
Bối Bối có một chút e thẹn cầm tay Tiểu Ly nói.
Thấy Bối Bối hối hối lỗi như vậy, cô chỉ mỉm cười đồng cảm.
" Không sao chuyện cũng đã qua rồi, tớ cũng chả trách cậu."
" Ừm. Cậu không trách cứ tớ là tốt rồi. Huống hồ tớ cũng là người bị hắn trực tiếp lợi dụng."
Bối Bối rũ mày xuống, buồn rầu. Trên nét mặt nó có gì đó hối hận. Chính nó đã sai lầm khi đã dính líu tới hắn và làm liên lụy đến Tiểu Ly.
" Hả. Tên Hàn Minh đó, dám quá quắt như vậy."
" Cả hai chúng ta đều bị hắn hại nhưng người mà hắn nhắm đến là người khác..."
" Ai vậy."
" Long Vĩ Thiên chủ tịch tập đoàn Long thị."
Long Vĩ Thiên! Là anh ấy mà, sao lại...
Mọi sự chú ý đều hướng vào anh, mọi thứ Hàn Minh gây ra đều nhắm vào Long thị. Đầu tiên, Bối Bối kể cho cô và anh hết mọi rành câu chuyện. Về tội ác của Hàn Minh cũng như thủ đoạn lừa bịp hại xuân dược vào buổi đi ăn hôm ấy.
Nghe Bối Bối nói cô và anh cũng hiểu hết mọi chuyện. Thì ra là vậy, tên Hàn Minh ấy thực chất chỉ là một kẻ mặt dày, lừa bịp người khác. Thật đáng chết, hắn dù có bị băm ra thành từng mảnh đem cho cá sấu ăn cũng không rửa hết tội.
" Tên Hàn Minh chúng ta gây thù chuốc oán gì với hắn chứ..." Cô bực tức, đập vào ghế sô pha.
" Thực ra là có. Cái chính ở đây là hắn đang tìm cách hãm hại anh."
" Ủa. Vậy anh cũng phải có hành động chống trả hắn chứ. Sao lại cứ để hắn động thủ như thế. Hay anh sợ thế lực bên hắn mạnh..." Cô giận dữ, chửi vào mặt anh.
Bối Bối nhìn cô tức giận mà cảm thấy đắng lòng. Nhưng tên Hàn Minh ấy thực sự rất sảo quyệt đi...
" Tiểu Ly tên Hàn Minh đấy không đùa được đâu. Sau lưng hắn còn rất nhiều thế lực khác. E rằng chúng ta không thể ngày một ngày hai mà sờ gáy hắn được..."
Bởi vì thức đêm vì anh quá nhiều nên cô cũng hay khó tính hẳn. Triệu chứng của stress cũng đang dần tăng lên. Bất chợt cảm thấy lo lắng trong lòng.
" Bây giờ chúng ta phải làm gì? Cứ ngồi đây để hắn chém đứt đầu sao."
Trên đời này vẫn còn tồn tại loại người độc ác ấy sao...
Em phải làm sao, nếu như...
" Tiểu Ly. Em đừng lo, có anh đây rồi hắn sẽ không động vào một sợi tóc của em được nữa đâu." Anh an ủi.
" Nhưng em sợ, sợ lắm. Nếu như hắn tiếp tục hại anh thì phải làm thế nào..." Giờ đây cô thật sự mềm lòng. Cô sợ lắm. Nhiều lúc nghĩ đến cô không thể nhắc bản thân mình nghĩ quẩn. Phải chăng, cô cũng sẽ bị hắn hãm hại lần nữa hoặc sẽ mất anh mãi mãi...
" Nào, cả ngày hôm nay em mệt rồi đừng kích động thêm nữa. Em nên nghỉ ngơi để ngày mai lấy sức ra viện."
Dựa cô vào lòng mình, anh nhẹ nhàng nói.
Cô nghe lời anh ngắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Mấy ngày hôm nay cô đã thao thức vì anh quá nhiều, hõm mắt cũng đen và sâu hẳn. Để cô chìm vào giấc ngủ sâu có thể trấn áp được nỗi sợ trong tâm can, nghỉ ngơi để mai còn có nhiều việc phải làm. Còn việc có trả thù Hàn Minh hay không còn tùy thuộc vào vấn đề thời gian. Chắc chắn anh sẽ tìm hắn tính sổ, một ngày nào đó hắn phải đến trước mặt cô xin lỗi.
Nhẹ nhàng bế cô lên giường bệnh, đắp chăn ấm cho cô, anh thở phào. Cuối cùng cô ấy cũng có thể chịu nghe lời anh rồi, những việc còn lại cứ để anh lo.
Bối Bối ngồi dậy thấy mình nên đi vào chuyện chính gọi anh.
" Thiên tôi có chuyện muốn nói với anh."
" Được rồi..."
***
Tại hành lang khu bệnh viện.
" Long Vĩ Thiên hôm nay tôi đến chỗ anh cũng chỉ nói những gì mà tôi nhìn thấy, nghe thấy về Hàn Minh có gì không đúng mong anh lượng thứ."
Bối Bối đặt tay lên hành lang nghiêm nghị nói. Việc Bối Bối muốn nói có thể là rất hệ trọng.
" Được tôi không ràng buộc." Anh gật đầu.
" Anh đã từng bị đánh đúng chứ. Anh có biết họ là ai không..."
Câu hỏi của Bối Bối làm anh chợt cau mày. Mấy hôm trước Bách Tùng có nói là băng nhóm Đầu Lâu gì đó. Nhưng vì đau đớn nên không hề hỏi gì thêm. Hoá ra mấy người đánh anh kia lại có vẻ rất quan trọng trong chuyện này.
" Hình như là băng nhóm Đầu Lâu."
Nó gật đầu, bám vào ban công suy sét. Băng nhóm Đầu Lâu không phải là nó không nghe qua mà hai người đó đúng trong băng đảng này chứ.
" Có phải có hai tên một tên cao to xăm trổ đầy mình với một tên gầy guộc không."
Đêm hôm, đó theo như trí nhớ mông lung còn sót lại thì có sáu người, trong đó...
" À...đúng có hai tên như cô kể."
" Vậy thì đúng rồi. Hai tên đó...trưa nay tôi thấy bọn họ đứng trước cổng Hàn thị..."
" Hàn thị, bọn chúng đến đấy làm gì..."
" Hình như có việc gì đó. Khi tôi rời khỏi đấy thì bọn chúng cũng vừa đặt chân đến. Nếu như tôi nghe không nhầm thì bọn chúng có nhắc tới anh..."
" Nói gì..."
" Cái này thì xin lỗi anh, lúc đó tôi vì bực bội nên không thể nghe rõ hết được. Chỉ nghe mang máng Long Vĩ Thiên gì đó, hắn còn cầm chiếc điện thoại của anh cười gian nữa..."
Bối bối cười khì khì gãi đầu ngại ngùng.
" Ừm..."
" Nhưng tên Hàn Minh đang có âm mưu hại anh, việc bọn họ đến đấy cũng là có chủ ý. Với lại, tôi nghĩ không lâu chúng nó sẽ lấy chiếc điện thoại ấy ra để uy hiếp chúng ta."
" Vì sao cô biết chúng đến Hàn thị để giao chiếc điện thoại." Tinh ý nói.
" Vì theo linh cảm, tôi nghĩ điều ấy sẽ đúng."
" Cảm ơn đã kể cho tôi hết mọi chuyện."
Những lời Bối Bối nói anh đều để vào tai mình, chứng cứ mà cô áy kể ra cũng làm anh mường tượng ra được hắn đã, đang và sẽ làm những gì. Cho nên anh cũng có chút bất an. Một phần vì lo cho Tiểu Ly một phần vì công ty.
" Không sao người quen với nhau. À mà ngoài chiếc điện thoại bị cướp ấy anh còn mất gì khác nữa không."
" Còn một chiếc Black card."
" Mất nó anh không tiếc sao, tấm thẻ đó có thể chứng minh đẳng cấp của anh đó."
" Không cần. Tôi nghĩ điều quý giá nhất trong cuộc đời tôi không ai khác chính là Tiểu Ly. Mất cô ấy đồng nghĩa với việc mất cả cuộc sống vậy nên những thứ khác chả quan trọng gì nữa."
" Anh đúng là người đàn ông chung tình."
Bối bối khen ngợi.
Cùng lúc đó cậu cận vệ hớt hải chạy tới, trông rất hấp tấp.
" Giám đốc...giám đốc...có chuyện không hay rồi..."
" Chuyện gì nói..."
" Bên đối tác có gửi cho chúng ta một tin nhắn. Thời gian sắp có hạn, họ muốn chúng ta gửi bản thiết kế công trình ngay và luôn..."
" Còn gì nữa không..."
" À...còn kế hoạch phát triển khu Asenal đã bị virus chặn cứng hoàn toàn. Hiện tại máy tính của công ty cũng bị khoá mã, ID bị đóng băng không thể vận hành được..."
" Chết tiệt...Hàn Minh lại đi trước một bước rồi..."
#nguueetj
Thả sao! Please
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.