Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 1 - Chương 20
Nam Quan Yêu Yêu
30/07/2016
Quan Hạo Lê cũng
không chịu nổi, lần đầu tiên hưởng thụ đau khổ “Nước sôi lửa bỏng” như
thế, trước mắt là cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, bên cạnh là nhuyễn
ngọc ôn hương có thể chạm tay, anh cảm thấy hô hấp nóng rực của Tiết
Giai Ny phả qua hai má mình, mang theo cảm giác tê dại, bụng dưới lập
tức nóng ran khó chịu.
Trong đầu đột nhiên nhớ tớ rung động mà thân thể cô mang lại cho mình, mặc dù rất trẻ trung, nhưng cảm giác kỳ diệu đó không ngôn ngữ nào miêu tả được, vuốt ve đơn giản đã có thể để cho anh không cách nào kiềm chế, nếu như…
Anh lắc đầu, bắt buộc mình không thể nghĩ nữa, nếu không thật sự khí huyết dâng trà.
Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng Tiết Giai Ny vẫn cảm thấy trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng nào đó, trong rừng cây tĩnh mịch, trừ tiếng lá cây xào xạc, chính là tiếng thở dốc mập mờ và tiếng rên của đàn ông và phụ nữ.
Cô vốn cho rằng hai người sẽ có chừng có mực, dù sao cũng ở bên ngoài! Ôm ôm hôn hôn không kém nhiều lắm, chẳng lẽ thật sự làm chuyện đó à?
Sự thật chính là, sự can đảm của bọn họ vượt xa trình độ tưởng tượng của cô, lúc cô gái kêu lên là cô mở mắt theo bản năng, lại cảm thấy hai bàn tay to lớn ngăn trước mắt mình, truyền đến bên tai là tiếng nhỏ nhẹ của anh: đừng xem.
Hô hấp hơi nóng phả lên trong thành vành tai mình, tê tê, ngứa ngứa, thân thể cô giống như hơi nhũn ra, may mà bên cạnh còn có người nào đó tráng kiện để dựa vào, chống đỡ phần lớn trọng lực của cô.
Mùa thu, quần áo mặc vốn ít, một ống tay áo thật mỏng sao đủ để ngăn nhiệt độ lửa cháy lan ra đồng cỏ này, hô hấp hai người cũng hơi dồn dập, cố tình nằm cạnh gần như vậy, đúng là thử thách thật gian khổ.
Giờ phút này, ý định giết người của Quan Hạo Lê đã có, vẫn là lần đầu tiên bị động và khó chịu như thế.
Thân thể Tiết Giai Ny vừa đúng tựa vào ngực anh, rõ ràng cảm nhận được tim anh đập càng lúc càng nhanh, tiếp theo đó là tim cô cũng đập rộn lên, cô rất hận mình, nếu không phải lúc ấy kéo anh đến đây, cũng sẽ không gặp phải chuyện lúng túng như vậy, đủ xui xẻo!
Việc này nếu bị Cát gia biết, không bị cười nhạo không thể!
Đột nhiên, có một con bò sát gì đó màu xanh lá cây bò qua chân cô, cô bị sợ đến mắt trợn trắng rồi, kéo tay Quan Hạo Lê thật chặt, nói không tiếng động: Làm thế nào? Làm thế nào?
Quan Hạo Lê không chút suy nghĩ há mồm: chạy!
Sau đó, kéo cô nhanh như mèo chạy vào chỗ sâu trong rừng cây, động tĩnh như thế tự nhiên kinh sợ đến hai nam nữ đang làm việc, lúc quan trọng nhất, nam sinh mềm nhũn…
Nữ sinh càng thêm mắc cỡ muốn chết tâm rồi, lại vẫn có người núp ở đó, quá mất mặt rồi! Cô hoàn toàn không có mặt mũi gặp người.
Nam sinh đành phải an ủi, trong lòng cũng căm hận không dứt, nếu để anh biết được ai trốn trong đó, anh cho đẹp mắt!
Hai người Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny chạy đến chỗ phong cảnh xinh đẹp cạnh núi, cũng chạy hết nổi rồi, mệt mỏi thở hồng hộc, vịn thân cây thờ phì phò.
“Đau chết tôi rồi.” Quan Hạo Lê không ngừng kêu khổ trong lòng, chạy như vậy, vết thương chắc chắn bị kéo ra.
“Anh không sao chứ?” Tiết Giai Ny lo lắng nhìn về vết thương của anh, chạy kịch liệt như vậy nhất định sẽ đau.
“Sáng nay trước khi ra cửa quên xem hoàng lịch, chuyện xui xẻo liên tiếp.” Vẻ mặt Quan Hạo Lê tràn đầy đau xót.
“Ơ…Sao anh lại biết tôn giáo của chúng tôi?” Tiết Giai Ny không hiểu hỏi.
“Không phải tôi từng trả lời rồi sao?”
Tiết Giai Ny khẽ biến sắc, “Tôi rất nghiêm túc hỏi anh.”
“Chẳng lẽ lời của tôi giống như đang nói đùa sao?” Quan Hạo Lê hỏi ngược lại, vẻ mặt thành thật.
“Không nghiêm chỉnh!” Tiết Giai Ny cắn môi trách móc anh, muốn cô tin tưởng anh vì cô mà đến đây, trừ phi mặt trời mọc đằng tây, sao có thể! Gạt người cũng không nỡ dùng thủ đoạn cao siêu chút.
Quan Hạo Lê cũng không giải thích, bởi vì anh cũng không rõ ràng rốt cuộc là cái gì thúc giục anh tới đây, nhưng anh có thể xác định một điểm, nếu Tiết Giai Ny không tới đây, anh chắc chắn không tới chỗ tồi tàn này, còn làm cho mình bị thương.
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước đi, tay chân già nua không chịu nổi giày vò.” Anh khập khiễng tìm một gốc cây cổ thụ sạch sẽ ngồi xuống.
Tiết Giai Ny cũng ngồi xuống theo, liếc nhìn anh, “Anh không sao chứ?”
“Nếu tôi vì vậy mà tàn phế, em phải phụ trách cả đời.” Quan Hạo Lê nửa giỡn nửa thật.
“Anh… Sẽ không tàn phế.” Tiết Giai Ny vốn định mắng anh ba hoa, nhưng nghĩ lại, người ta bị thương cũng là vì cứu mình, làm người không thể quá không hiền hậu.
“Hừ! Đây khó có thể nói.”
“Sắc trời cũng không sớm, chúng ta cần phải trở về.” Tiết Giai Ny không muốn thảo luận quá nhiều về đề tài này với anh, nếu anh tàn phế thật, mình sẽ chăm sóc anh cả đời sao?
Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ nói như chém đinh chặt sắt: không thể nào!
Vậy mà bây giờ, trong lòng cô đã không có đáp án.
Trên đường trở về, Quan Hạo Lê lượm không ít quả dại, còn để Tiết Giai Ny cầm giúp anh, điều này khiến cô hơi buồn bực, “Nhặt những thứ này làm gì? Lỡ có độc thì sao?”
“Em chưa bao giờ trải nghiệm sinh tồn ngoài dã ngoại chân chính sao?” Quan Hạo Lê không trả lời trực tiếp vấn đề của cô, ngược lại nhìn trái nhìn phải mà nói cái khác.
“Không có.” Tiết Giai Ny lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ anh từng trải nghiệm?
“Nghỉ hè năm nhất đại học, tôi và a Tư đã từng có may mắn ngây ngốc trong rừng rậm nguyên thủy ở châu Phi bảy ngày, đi bộ.”
“Chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.” Vẻ mặt Tiết Giai Ny hơi vặn vẹo, vốn không tin lời của anh, chỉ coi như anh nói giỡn.
Quan Hạo Lê nhìn cô, kéo ống tay áo lên, trên cánh tay thình lình có một vết sẹo, nhìn có vẻ đã lâu rồi, gần như đã khép lại.
“Đây chính là bị trùng độc cắn, lúc ấy nếu không phải a Tư kịp thời giúp tôi hút nọc độc, chỉ sợ tôi đã sớm không còn trên nhân thế này, cậu ấy cũng không tốt hơn tôi, không biết trên đùi bị con côn trùng gì cắn, may mà tôi học y, mang theo không ít thuốc quý, nói tóm lại, lần đó rất nguy hiểm, nếu không phải mấy người Nông Dịch Tiêu kịp thời lái máy bay trực thăng đến, chỉ sợ tôi và a Tư đã bỏ mạng nơi đất khách quê người rồi.” Quan Hạo Lê giống như đang kể chuyện cũ.
Tiết Giai Ny kinh ngạc đến miệng không khép lại được, “Trước khi đi các anh không điều tra tài liệu sao?”
“Đương nhiên là có, em nghĩ chúng tôi đi chịu chết à! Chỉ có điều khi đó trẻ tuổi, đều thích chơi chuyện kích thích chút, đua xe, lên núi, thám hiểm đều là sở thích của chúng tôi.” Nhớ lại độ tuổi lúc học đại học, khóe môi Quan Hạo Lê tươi cười.
“Các anh, số mệnh ghê gớm thật.” Tiết Giai Ny đã bị rung động không lời nào có thể nói, đua xe, lên núi và thám hiểm gần như là thứ người trẻ tuổi thích, nhưng người có thể chân chính làm được như vậy đã rất giỏi, bọn họ tốt hơn, chơi từng cái, xem ra trước kia mình hơi xem nhẹ anh ta.
“Không chỉ một mình em nói vậy.” Quan Hạo Lê cười đến hòa nhã, thanh xuân một đi không trở lại, mặc dù bây giờ đã cách xa những thứ kia, nhưng mỗi khi nhớ lại, đều là tài sản quý báu.
Nơi nào đó trong lòng Tiết Giai Ny bị đánh trúng, hứng thú của cô với đua xe và thám hiểm không phải rất lớn, nhưng leo núi… Vẫn rất hướng tới, một mảnh núi tuyết trắng xóa, mặc trang phục leo núi vừa dầy vừa nặng, mang theo ba lô hành lý to, thất thểu đi về phía trước…
“Vậy các anh từng gặp tuyết lở sao?”
“Từng gặp.” Giọng Quan Hạo Lê thật bình tĩnh.
“À? Vậy các anh trốn khỏi thế nào?” Tiết Giai Ny thật tò mò.
“Chúng tôi gặp phải tuyết lở không lớn, là bởi vì Mạc Tiểu Tứ kẻ lỗ mãng đó tạo thành, nói không thể gào loạn, cậu ta còn cố tình lớn tiếng biểu đạt kích tình mênh mông trong lòng mình, kết quả làm hại toàn bộ mấy người chúng tôi rơi vào cảnh nguy hiểm, thiếu chút nữa chết ở đó.”
“Sau đó thế nào?” Tiết Giai Ny bị câu chuyện xưa của anh hấp dẫn, cô điều tra tài liệu phương diện kia, biết tính nguy hiểm của tuyết lở, tỷ lệ tử vong vô cùng lớn, rất khó còn sống.
“Sau thế nào hả, máy bay trực thăng cứu viện phát hiện chúng tôi, cũng từ đó về sau, trong lòng mọi người đều có bóng ma, không còn đề cập đến leo núi nữa.” Quan Hạo Lê nói rất dễ dàng, thật ra quá trình rất khó khăn, nếu mấy người bọn họ không có ý chí kiên cường và cổ vũ tinh thần cho nhau, chỉ sợ một cũng không về được.
“Cuộc sống của các anh thật đặc sắc!” Tiết Giai Ny đột nhiên thở dài, mặc dù đã trải qua nguy hiểm, nhưng ít ra từng có.
“Cuộc sống mỗi người đều rất đặc sắc, chỉ có điều cách sống không giống nhau mà thôi, vui vẻ quan trọng nhất.” Quan Hạo Lê biết ý tưởng của cô.
Tiếp xúc lần này, khiến Tiết Giai Ny thay đổi cách nhìn rất lớn về anh, chưa bao giờ nghĩ tới, anh còn che giấu mặt đặc sắc như vậy, người này, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện xưa?
“Sau này nếu có người hỏi chân tôi, em nói tôi trèo cây hái trái ngã xuống.” Sắp đến địa điểm tập hợp Quan Hạo Lê nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tiết Giai Ny gật gật đầu, không ngờ anh còn rất tỉ mỉ, cũng giúp cô nghĩ ra cách giải thích, thoáng chốc trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
Trong đầu đột nhiên nhớ tớ rung động mà thân thể cô mang lại cho mình, mặc dù rất trẻ trung, nhưng cảm giác kỳ diệu đó không ngôn ngữ nào miêu tả được, vuốt ve đơn giản đã có thể để cho anh không cách nào kiềm chế, nếu như…
Anh lắc đầu, bắt buộc mình không thể nghĩ nữa, nếu không thật sự khí huyết dâng trà.
Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng Tiết Giai Ny vẫn cảm thấy trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng nào đó, trong rừng cây tĩnh mịch, trừ tiếng lá cây xào xạc, chính là tiếng thở dốc mập mờ và tiếng rên của đàn ông và phụ nữ.
Cô vốn cho rằng hai người sẽ có chừng có mực, dù sao cũng ở bên ngoài! Ôm ôm hôn hôn không kém nhiều lắm, chẳng lẽ thật sự làm chuyện đó à?
Sự thật chính là, sự can đảm của bọn họ vượt xa trình độ tưởng tượng của cô, lúc cô gái kêu lên là cô mở mắt theo bản năng, lại cảm thấy hai bàn tay to lớn ngăn trước mắt mình, truyền đến bên tai là tiếng nhỏ nhẹ của anh: đừng xem.
Hô hấp hơi nóng phả lên trong thành vành tai mình, tê tê, ngứa ngứa, thân thể cô giống như hơi nhũn ra, may mà bên cạnh còn có người nào đó tráng kiện để dựa vào, chống đỡ phần lớn trọng lực của cô.
Mùa thu, quần áo mặc vốn ít, một ống tay áo thật mỏng sao đủ để ngăn nhiệt độ lửa cháy lan ra đồng cỏ này, hô hấp hai người cũng hơi dồn dập, cố tình nằm cạnh gần như vậy, đúng là thử thách thật gian khổ.
Giờ phút này, ý định giết người của Quan Hạo Lê đã có, vẫn là lần đầu tiên bị động và khó chịu như thế.
Thân thể Tiết Giai Ny vừa đúng tựa vào ngực anh, rõ ràng cảm nhận được tim anh đập càng lúc càng nhanh, tiếp theo đó là tim cô cũng đập rộn lên, cô rất hận mình, nếu không phải lúc ấy kéo anh đến đây, cũng sẽ không gặp phải chuyện lúng túng như vậy, đủ xui xẻo!
Việc này nếu bị Cát gia biết, không bị cười nhạo không thể!
Đột nhiên, có một con bò sát gì đó màu xanh lá cây bò qua chân cô, cô bị sợ đến mắt trợn trắng rồi, kéo tay Quan Hạo Lê thật chặt, nói không tiếng động: Làm thế nào? Làm thế nào?
Quan Hạo Lê không chút suy nghĩ há mồm: chạy!
Sau đó, kéo cô nhanh như mèo chạy vào chỗ sâu trong rừng cây, động tĩnh như thế tự nhiên kinh sợ đến hai nam nữ đang làm việc, lúc quan trọng nhất, nam sinh mềm nhũn…
Nữ sinh càng thêm mắc cỡ muốn chết tâm rồi, lại vẫn có người núp ở đó, quá mất mặt rồi! Cô hoàn toàn không có mặt mũi gặp người.
Nam sinh đành phải an ủi, trong lòng cũng căm hận không dứt, nếu để anh biết được ai trốn trong đó, anh cho đẹp mắt!
Hai người Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny chạy đến chỗ phong cảnh xinh đẹp cạnh núi, cũng chạy hết nổi rồi, mệt mỏi thở hồng hộc, vịn thân cây thờ phì phò.
“Đau chết tôi rồi.” Quan Hạo Lê không ngừng kêu khổ trong lòng, chạy như vậy, vết thương chắc chắn bị kéo ra.
“Anh không sao chứ?” Tiết Giai Ny lo lắng nhìn về vết thương của anh, chạy kịch liệt như vậy nhất định sẽ đau.
“Sáng nay trước khi ra cửa quên xem hoàng lịch, chuyện xui xẻo liên tiếp.” Vẻ mặt Quan Hạo Lê tràn đầy đau xót.
“Ơ…Sao anh lại biết tôn giáo của chúng tôi?” Tiết Giai Ny không hiểu hỏi.
“Không phải tôi từng trả lời rồi sao?”
Tiết Giai Ny khẽ biến sắc, “Tôi rất nghiêm túc hỏi anh.”
“Chẳng lẽ lời của tôi giống như đang nói đùa sao?” Quan Hạo Lê hỏi ngược lại, vẻ mặt thành thật.
“Không nghiêm chỉnh!” Tiết Giai Ny cắn môi trách móc anh, muốn cô tin tưởng anh vì cô mà đến đây, trừ phi mặt trời mọc đằng tây, sao có thể! Gạt người cũng không nỡ dùng thủ đoạn cao siêu chút.
Quan Hạo Lê cũng không giải thích, bởi vì anh cũng không rõ ràng rốt cuộc là cái gì thúc giục anh tới đây, nhưng anh có thể xác định một điểm, nếu Tiết Giai Ny không tới đây, anh chắc chắn không tới chỗ tồi tàn này, còn làm cho mình bị thương.
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút trước đi, tay chân già nua không chịu nổi giày vò.” Anh khập khiễng tìm một gốc cây cổ thụ sạch sẽ ngồi xuống.
Tiết Giai Ny cũng ngồi xuống theo, liếc nhìn anh, “Anh không sao chứ?”
“Nếu tôi vì vậy mà tàn phế, em phải phụ trách cả đời.” Quan Hạo Lê nửa giỡn nửa thật.
“Anh… Sẽ không tàn phế.” Tiết Giai Ny vốn định mắng anh ba hoa, nhưng nghĩ lại, người ta bị thương cũng là vì cứu mình, làm người không thể quá không hiền hậu.
“Hừ! Đây khó có thể nói.”
“Sắc trời cũng không sớm, chúng ta cần phải trở về.” Tiết Giai Ny không muốn thảo luận quá nhiều về đề tài này với anh, nếu anh tàn phế thật, mình sẽ chăm sóc anh cả đời sao?
Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ nói như chém đinh chặt sắt: không thể nào!
Vậy mà bây giờ, trong lòng cô đã không có đáp án.
Trên đường trở về, Quan Hạo Lê lượm không ít quả dại, còn để Tiết Giai Ny cầm giúp anh, điều này khiến cô hơi buồn bực, “Nhặt những thứ này làm gì? Lỡ có độc thì sao?”
“Em chưa bao giờ trải nghiệm sinh tồn ngoài dã ngoại chân chính sao?” Quan Hạo Lê không trả lời trực tiếp vấn đề của cô, ngược lại nhìn trái nhìn phải mà nói cái khác.
“Không có.” Tiết Giai Ny lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ anh từng trải nghiệm?
“Nghỉ hè năm nhất đại học, tôi và a Tư đã từng có may mắn ngây ngốc trong rừng rậm nguyên thủy ở châu Phi bảy ngày, đi bộ.”
“Chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.” Vẻ mặt Tiết Giai Ny hơi vặn vẹo, vốn không tin lời của anh, chỉ coi như anh nói giỡn.
Quan Hạo Lê nhìn cô, kéo ống tay áo lên, trên cánh tay thình lình có một vết sẹo, nhìn có vẻ đã lâu rồi, gần như đã khép lại.
“Đây chính là bị trùng độc cắn, lúc ấy nếu không phải a Tư kịp thời giúp tôi hút nọc độc, chỉ sợ tôi đã sớm không còn trên nhân thế này, cậu ấy cũng không tốt hơn tôi, không biết trên đùi bị con côn trùng gì cắn, may mà tôi học y, mang theo không ít thuốc quý, nói tóm lại, lần đó rất nguy hiểm, nếu không phải mấy người Nông Dịch Tiêu kịp thời lái máy bay trực thăng đến, chỉ sợ tôi và a Tư đã bỏ mạng nơi đất khách quê người rồi.” Quan Hạo Lê giống như đang kể chuyện cũ.
Tiết Giai Ny kinh ngạc đến miệng không khép lại được, “Trước khi đi các anh không điều tra tài liệu sao?”
“Đương nhiên là có, em nghĩ chúng tôi đi chịu chết à! Chỉ có điều khi đó trẻ tuổi, đều thích chơi chuyện kích thích chút, đua xe, lên núi, thám hiểm đều là sở thích của chúng tôi.” Nhớ lại độ tuổi lúc học đại học, khóe môi Quan Hạo Lê tươi cười.
“Các anh, số mệnh ghê gớm thật.” Tiết Giai Ny đã bị rung động không lời nào có thể nói, đua xe, lên núi và thám hiểm gần như là thứ người trẻ tuổi thích, nhưng người có thể chân chính làm được như vậy đã rất giỏi, bọn họ tốt hơn, chơi từng cái, xem ra trước kia mình hơi xem nhẹ anh ta.
“Không chỉ một mình em nói vậy.” Quan Hạo Lê cười đến hòa nhã, thanh xuân một đi không trở lại, mặc dù bây giờ đã cách xa những thứ kia, nhưng mỗi khi nhớ lại, đều là tài sản quý báu.
Nơi nào đó trong lòng Tiết Giai Ny bị đánh trúng, hứng thú của cô với đua xe và thám hiểm không phải rất lớn, nhưng leo núi… Vẫn rất hướng tới, một mảnh núi tuyết trắng xóa, mặc trang phục leo núi vừa dầy vừa nặng, mang theo ba lô hành lý to, thất thểu đi về phía trước…
“Vậy các anh từng gặp tuyết lở sao?”
“Từng gặp.” Giọng Quan Hạo Lê thật bình tĩnh.
“À? Vậy các anh trốn khỏi thế nào?” Tiết Giai Ny thật tò mò.
“Chúng tôi gặp phải tuyết lở không lớn, là bởi vì Mạc Tiểu Tứ kẻ lỗ mãng đó tạo thành, nói không thể gào loạn, cậu ta còn cố tình lớn tiếng biểu đạt kích tình mênh mông trong lòng mình, kết quả làm hại toàn bộ mấy người chúng tôi rơi vào cảnh nguy hiểm, thiếu chút nữa chết ở đó.”
“Sau đó thế nào?” Tiết Giai Ny bị câu chuyện xưa của anh hấp dẫn, cô điều tra tài liệu phương diện kia, biết tính nguy hiểm của tuyết lở, tỷ lệ tử vong vô cùng lớn, rất khó còn sống.
“Sau thế nào hả, máy bay trực thăng cứu viện phát hiện chúng tôi, cũng từ đó về sau, trong lòng mọi người đều có bóng ma, không còn đề cập đến leo núi nữa.” Quan Hạo Lê nói rất dễ dàng, thật ra quá trình rất khó khăn, nếu mấy người bọn họ không có ý chí kiên cường và cổ vũ tinh thần cho nhau, chỉ sợ một cũng không về được.
“Cuộc sống của các anh thật đặc sắc!” Tiết Giai Ny đột nhiên thở dài, mặc dù đã trải qua nguy hiểm, nhưng ít ra từng có.
“Cuộc sống mỗi người đều rất đặc sắc, chỉ có điều cách sống không giống nhau mà thôi, vui vẻ quan trọng nhất.” Quan Hạo Lê biết ý tưởng của cô.
Tiếp xúc lần này, khiến Tiết Giai Ny thay đổi cách nhìn rất lớn về anh, chưa bao giờ nghĩ tới, anh còn che giấu mặt đặc sắc như vậy, người này, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện xưa?
“Sau này nếu có người hỏi chân tôi, em nói tôi trèo cây hái trái ngã xuống.” Sắp đến địa điểm tập hợp Quan Hạo Lê nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tiết Giai Ny gật gật đầu, không ngờ anh còn rất tỉ mỉ, cũng giúp cô nghĩ ra cách giải thích, thoáng chốc trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.