Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 3 - Chương 36
Nam Quan Yêu Yêu
08/02/2017
“Đúng vậy! Nam Cung là bạn kiêm đồng nghiệp của a Tư, chúng ta quen biết nhau mấy năm.”
Lương Chân Chân không chút do dự trả lời, cô biết a Tư rất coi trọng Nam Cung Thần, hai người mặc dù rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng trên thực tế a Tư vẫn coi anh ấy là bạn và đồng nghiệp tốt không thể thiếu trong công việc, mười một năm ăn ý, không phải người bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Lời của cô khiến Nam Cung Thần rất cảm động, tôn trọng giữa người với người rất đáng quý cực kỳ khó được, cho đến giờ phút này anh mới hoàn toàn hiểu cô là độc nhất vô nhị trong lòng cậu chủ, hai chữ “Bạn bè” từ trong miệng cô nói ra hoàn toàn khác hai chữ “Bạn bè” từ trong miệng cậu chủ, có lẽ, chỉ có chính anh mới hiểu được sự khác nhau này.
“Thế giới này thật sự nhỏ!” Kiều Tuyết Nghiên than thở.
Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Dao len lén kéo vạt áo anh trai, giới thiệu em nhanh lên nào! Nhanh lên nào!
“Em gái đáng yêu này là?” Cát Xuyến phát hiện hành động mờ ám của cô.
“Khụ... Con bé là em gái tôi Nam Cung Dao, là bạn học với Kiều Tuyết Nghiên.” Nam Cung Thần hắng giọng.
“Năm mới sắp tới, Nam Cung, có thể anh phải thêm chút sức! Tôi thấy cô gái này cũng không tệ.” Tiết Giai Ny có điều ngụ ý nhìn về phía Kiều Tuyết Nghiên.
Ám hiệu rõ ràng như thế, Kiều Tuyết Nghiên không nhịn được đỏ mặt, cô rõ ràng rất ghét tên lưu manh vô lại này! Làm sao có thể... Lần này thì hay rồi, nhóm chị Lương cũng hiểu lầm.
“Hì hì... Em cũng cảm thấy anh trai và Tuyết Nghiên rất xứng đôi.” Nam Cung Dao lập tức bay ra một câu.
“Dao Dao!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ lườm bạn.
“Em gái Tuyết Nghiên, anh Nam Cung rất tốt, dáng dấp vừa đẹp trai lại biết chăm sóc người khác, hơn nữa nói chuyện hài hước, mặc dù hơi mê gái, nhưng chị tin tưởng sau khi anh ấy gặp em, nhất định sẽ chung tình.” Tiết Giai Ny rất trượng nghĩa “Bán” người nào đó.
Nét mặt Nam Cung Thần rất囧, giá thị trường của anh không tốt như vậy sao? Lại còn muốn bán phá giá như vậy?
Gò má của Kiều Tuyết Nghiên đã ửng đỏ đến sắp rỉ máu, may mà loa thông báo kịp thời vang lên, nói cho mọi người biết đã có thể vào phòng chiếu phim, cô xấu hổ cúi đầu đi về phía trước.
Lương Chân Chân và Cát Xuyến liếc mắt nhìn nhau, chuyện này bị Giai Ny dính vào, huyên náo càng ngày càng phức tạp...
Suốt buổi xem phim, Lương Chân Chân đều không yên lòng, nếu như Nam Cung Thần và Tuyết Nghiên ở chung một chỗ, vậy sau này cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng rất nhiều, muốn tránh cũng không thể.
Đây là một vấn đề rất sầu lo!
Sau khi hết phim, người bên ngoài tấp nập, Kiều Tuyết Nghiên than thở trong lòng: Tối nay chạy ra ngoài chơi đúng là quyết định không sáng suốt, mọi người chèn chết rồi!
Ở trong một vùng hỗn loạn, Nam Cung Dao rời ra trước.
Nam Cung Thần chỉ có thể che chở cho Kiều Tuyết Nghiên “Trốn” ra ngoài trong biển người mênh mông, đầu tiên gọi điện thoại cho Nam Cung Dao, muốn biết con bé đi đâu.
【Anh, em đang trên xe taxi về nhà rồi, anh không phải để ý đến em! 】 Giọng Nam Cung Dao thanh thúy
“Vậy sau khi em về đến nhà phải gọi điện thoại cho anh.”
【Yes sir! Anh phải nắm chắc cơ hội đấy! 】 Nam Cung Dao vui sướng trả lời.
Khóe môi Nam Cung Thần nâng lên một nụ cười bất lực, không nhìn ra cô nhóc này còn rất quan tâm tới việc lớn cả đời của người anh trai là mình, thân thiện thúc đẩy anh và Kiều Tuyết Nghiên như thế.
“Dao Dao về nhà?”
Kiều Tuyết Nghiên ở bên cạnh kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không dám tin tưởng Dao Dao đi trước.
“Ừ, con bé đang trên taxi về nhà rồi.”
“Không phải chứ? Cô ấy đi trước như thế nào?” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há to mồm.
“Có thể do quá nhiều người.” Nam Cung Thần buông tay, cũng tỏ ý không hiểu.
“Vậy tôi cũng trở về nhà.” Kiều Tuyết Nghiên mím mím môi, không tự chủ siết chặt giỏ xách trong tay, hơi không thích dfienddn lieqiudoon ứng kịp ở chung một chỗ với Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần rất tự nhiên nói tiếp, “Tôi đưa em về.”
“Không cần, tự tôi có thể đón xe.” Kiều Tuyết Nghiên từ chối.
“Tình thế như vậy, tối nay đón xe về hơi khó.” Nam Cung Thần liếc nhìn hai ba nhóm người ven đường, trên căn bản chỉ cần có một chiếc xe taxi rảnh rối tới đây, lập tức bị tranh đoạt.
“Dao Dao có thể bắt xe, tôi cũng có thể như vậy.”
Kiều Tuyết Nghiên rất cố chấp, cô cảm thấy Dao Dao nhất định cố ý đi trước.
Nam Cung Thần lẳng lặng nhìn cô hai giây, đột nhiên lại gần cô, “Em sợ tôi?”
“Có quỷ mới sợ anh!” Kiều Tuyết Nghiên lui lại phía sau hai bước, mặt đỏ lên tức giận nói.
“Quỷ dĩ nhiên sẽ không sợ tôi.” Nam Cung Thần đáp như chuyện đương nhiên.
Kiều Tuyết Nghiên hung hăng dùng mắt khoét anh, cất bước đi về phía trước, không để ý tới anh nữa.
Nam Cung Thần đi theo phía sau cô, nói thao thao bất tuyệt: “Nghe nói em sống ở nước ngoài từ nhỏ? Sao làm sinh viên trao đổi tới đại học F? Tính tình của em nên cởi mở nhiệt tình chứ! Sao lại xấu hổ như vậy?”
Kiều Tuyết Nghiên bị anh nói đến phiền lòng, đột nhiên dừng bước, xoay người định mắng anh, mà Nam Cung Thần vẫn đi tiếp, vì vậy, hai người không ngờ đụng phải.
“Au!” Kiều Tuyết Nghiên xoa xoa lỗ mũi bị đau, lồng ngực của anh cứng quá.
“Tôi cho rằng em định dùng hành động để chứng minh tôi nói sai.” Nam Cung Thần lạnh nhạt mở miệng.
“Lưu manh!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng.
Nam Cung Thần ngoẹo đầu lại gần cô, chậm rãi nhả môi, “Tiểu thư, là em đột nhiên xoay người đụng phải tôi.”
Hơi thở ấm áp mềm mại phả vào gương mặt Kiều Tuyết Nghiên, tê tê, dại dại, hơi ngứa, còn có một hơi thở phái nam xa lạ, khiến cho cô sợ hãi, liên tiếp lui về sau hai bước.
Trong lòng tức giận mắng: Lưu manh thúi!
“Đang chửi tôi?” Hình như Nam Cung Thần có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nụ cười nơi khóe môi rất đùa giỡn.
“Anh...” Kiều Tuyết Nghiên thật sự không tìm ra được từ thích hợp để hình dung về anh.
“Tôi nói đúng đúng không?”
Kiều Tuyết Nghiên phát hiện nói chuyện với lưu manh cần kiên nhẫn và dũng khí rất lớn, thường đều bị tức chết đi được, tố chất tâm lý không tốt đẹp chính là không được.
Ngay sau đó không để ý đến anh nữa, tự nhiên đi tới ven đường bắt xe, kết quả hình như ông trời cố ý chống đối cô, mỗi khi có xe rảnh rỗi chạy qua thì chỗ xa hơn hai thước phía trước đều sẽ có người xông ra giành xe đi.
“Sắc trời không còn sớm, em định đứng đây chờ bao lâu?” Nam Cung Thần rất kiên nhẫn đứng cùng cô.
“Không cần anh lo!” Kiều Tuyết Nghiên trừng mắt liếc anh.
“Làm một người ga lăng, đưa nữ sinh về nhà cần như vậy.”
Nói thế lập tức gặp phải Kiều Tuyết Nghiên khinh bỉ, “Ga lăng, lưu manh còn không sai lắm!”
Nam Cung Thần nâng trán, “Nếu như em nhất định cho là như thế, tôi không có vấn đề gì. Dĩ nhiên, tôi cũng rất vui lòng để cho em biết một chút cái gì gọi là hành vi lưu manh chân chính.”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu em không lên xe, tôi sẽ chọn hành động, về phần hành động gì, em có thể tự do tưởng tượng.
Tình thế gấp rút, Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể ủy khuất mình dưới “Lạm dụng uy quyền”, ngoan ngoãn lên xe.
Suốt dọc đường, phần lớn là Nam Cung Thần chủ động gợi chuyện, Kiều Tuyết Nghiên hoặc ứng tiếng đôi câu, hoặc không nói tiếng nào, không khí vô cùng lúng túng.
Mười lăm phút sau, xe vững vàng dừng trước dưới lầu tòa nhà của Kiều Tuyết Nghiên, trước khi xuống xe, cô rầu rĩ nói tiếng, “Cám ơn.”
“Cám ơn coi như xong, vẫn nên hôn từ biệt đi.” Nam Cung Thần cười đến phơi phới.
Trên mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức hiện lên vẻ đỏ ửng xấu hổ, rất nghi ngờ sao Dao Dao đáng yêu như vậy lại có một ông anh trai lưu manh như thế, quả thật là gien đột biến!
Cô tức giận bỏ đi hai bước, sau đó nghĩ tới quần áo còn chưa trả cho anh, vội vàng quay trở lại gõ cửa sổ xe.
“Thật sự muốn hôn từ biệt?” Nam Cung Thần quay cửa xe xuống, không thể tin nhìn Kiều Tuyết Nghiên.
“Hôn cái đầu anh! Chờ tôi một chút, tôi lên cầm quần áo xuống cho anh.”
Nói xong, Kiều Tuyết Nghiên lên lầu, cô đã nghĩ, sớm cầm quần áo trả cho anh, sớm vạch rõ giới hạn với anh, cũng đỡ khiến người bên ngoài hiểu lầm bọn họ, lại thêm chút suy đoán.
Rón rén trở về phòng cầm quần áo, mẹ đã ngủ cô không thể đánh thức mẹ, lúc xuống lầu lần nữa, Nam Cung Thần đốt điếu thuốc dựa trên thân xe, ánh trăng màu bạc bao phủ anh, rất có cảm giác tang thương tịch liêu.
Cái gì! Đây nhất định là một ảo giác!
“Trả quần áo lại cho anh, anh phải nhận lỗi với tôi.” Trí nhớ của Kiều Tuyết Nghiên rất tốt.
Ngón tay thon dài của Nam Cung Thần nhận lấy túi, “Em tự giặt tay sao?”
“Nghĩ hay quá! Tiệm giặt đồ giặt.”
“À... Ngày đó tôi hiểu lầm em, thật ra thì em là cô gái tốt thuần khiết xinh đẹp.” Giọng Nam Cung Thần thành khẩn, không có chút đùa giỡn.
Mới vừa bắt đầu anh quả thật coi Kiều Tuyết Nghiên là nữ sinh kiểu đó, cho nên mới cố ý đùa giỡn cô, sau mới biết cô là bạn tốt của em gái mình, là mình đoán mò.
“Ặc...”
Đây là lần đầu tiên Kiều Tuyết Nghiên nghe thấy giọng nói nghiêm túc như vậy của anh, khó tránh khỏi hơi kinh ngạc, sững sờ nhìn anh.
Nam Cung Thần nhếch môi cười nhẹ, đột nhiên ôm cổ cô, ấn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên trán cô, “Ngủ ngon.”
Lương Chân Chân không chút do dự trả lời, cô biết a Tư rất coi trọng Nam Cung Thần, hai người mặc dù rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng trên thực tế a Tư vẫn coi anh ấy là bạn và đồng nghiệp tốt không thể thiếu trong công việc, mười một năm ăn ý, không phải người bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Lời của cô khiến Nam Cung Thần rất cảm động, tôn trọng giữa người với người rất đáng quý cực kỳ khó được, cho đến giờ phút này anh mới hoàn toàn hiểu cô là độc nhất vô nhị trong lòng cậu chủ, hai chữ “Bạn bè” từ trong miệng cô nói ra hoàn toàn khác hai chữ “Bạn bè” từ trong miệng cậu chủ, có lẽ, chỉ có chính anh mới hiểu được sự khác nhau này.
“Thế giới này thật sự nhỏ!” Kiều Tuyết Nghiên than thở.
Bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Dao len lén kéo vạt áo anh trai, giới thiệu em nhanh lên nào! Nhanh lên nào!
“Em gái đáng yêu này là?” Cát Xuyến phát hiện hành động mờ ám của cô.
“Khụ... Con bé là em gái tôi Nam Cung Dao, là bạn học với Kiều Tuyết Nghiên.” Nam Cung Thần hắng giọng.
“Năm mới sắp tới, Nam Cung, có thể anh phải thêm chút sức! Tôi thấy cô gái này cũng không tệ.” Tiết Giai Ny có điều ngụ ý nhìn về phía Kiều Tuyết Nghiên.
Ám hiệu rõ ràng như thế, Kiều Tuyết Nghiên không nhịn được đỏ mặt, cô rõ ràng rất ghét tên lưu manh vô lại này! Làm sao có thể... Lần này thì hay rồi, nhóm chị Lương cũng hiểu lầm.
“Hì hì... Em cũng cảm thấy anh trai và Tuyết Nghiên rất xứng đôi.” Nam Cung Dao lập tức bay ra một câu.
“Dao Dao!” Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ lườm bạn.
“Em gái Tuyết Nghiên, anh Nam Cung rất tốt, dáng dấp vừa đẹp trai lại biết chăm sóc người khác, hơn nữa nói chuyện hài hước, mặc dù hơi mê gái, nhưng chị tin tưởng sau khi anh ấy gặp em, nhất định sẽ chung tình.” Tiết Giai Ny rất trượng nghĩa “Bán” người nào đó.
Nét mặt Nam Cung Thần rất囧, giá thị trường của anh không tốt như vậy sao? Lại còn muốn bán phá giá như vậy?
Gò má của Kiều Tuyết Nghiên đã ửng đỏ đến sắp rỉ máu, may mà loa thông báo kịp thời vang lên, nói cho mọi người biết đã có thể vào phòng chiếu phim, cô xấu hổ cúi đầu đi về phía trước.
Lương Chân Chân và Cát Xuyến liếc mắt nhìn nhau, chuyện này bị Giai Ny dính vào, huyên náo càng ngày càng phức tạp...
Suốt buổi xem phim, Lương Chân Chân đều không yên lòng, nếu như Nam Cung Thần và Tuyết Nghiên ở chung một chỗ, vậy sau này cơ hội gặp mặt của bọn họ cũng rất nhiều, muốn tránh cũng không thể.
Đây là một vấn đề rất sầu lo!
Sau khi hết phim, người bên ngoài tấp nập, Kiều Tuyết Nghiên than thở trong lòng: Tối nay chạy ra ngoài chơi đúng là quyết định không sáng suốt, mọi người chèn chết rồi!
Ở trong một vùng hỗn loạn, Nam Cung Dao rời ra trước.
Nam Cung Thần chỉ có thể che chở cho Kiều Tuyết Nghiên “Trốn” ra ngoài trong biển người mênh mông, đầu tiên gọi điện thoại cho Nam Cung Dao, muốn biết con bé đi đâu.
【Anh, em đang trên xe taxi về nhà rồi, anh không phải để ý đến em! 】 Giọng Nam Cung Dao thanh thúy
“Vậy sau khi em về đến nhà phải gọi điện thoại cho anh.”
【Yes sir! Anh phải nắm chắc cơ hội đấy! 】 Nam Cung Dao vui sướng trả lời.
Khóe môi Nam Cung Thần nâng lên một nụ cười bất lực, không nhìn ra cô nhóc này còn rất quan tâm tới việc lớn cả đời của người anh trai là mình, thân thiện thúc đẩy anh và Kiều Tuyết Nghiên như thế.
“Dao Dao về nhà?”
Kiều Tuyết Nghiên ở bên cạnh kinh ngạc hỏi, hoàn toàn không dám tin tưởng Dao Dao đi trước.
“Ừ, con bé đang trên taxi về nhà rồi.”
“Không phải chứ? Cô ấy đi trước như thế nào?” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há to mồm.
“Có thể do quá nhiều người.” Nam Cung Thần buông tay, cũng tỏ ý không hiểu.
“Vậy tôi cũng trở về nhà.” Kiều Tuyết Nghiên mím mím môi, không tự chủ siết chặt giỏ xách trong tay, hơi không thích dfienddn lieqiudoon ứng kịp ở chung một chỗ với Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần rất tự nhiên nói tiếp, “Tôi đưa em về.”
“Không cần, tự tôi có thể đón xe.” Kiều Tuyết Nghiên từ chối.
“Tình thế như vậy, tối nay đón xe về hơi khó.” Nam Cung Thần liếc nhìn hai ba nhóm người ven đường, trên căn bản chỉ cần có một chiếc xe taxi rảnh rối tới đây, lập tức bị tranh đoạt.
“Dao Dao có thể bắt xe, tôi cũng có thể như vậy.”
Kiều Tuyết Nghiên rất cố chấp, cô cảm thấy Dao Dao nhất định cố ý đi trước.
Nam Cung Thần lẳng lặng nhìn cô hai giây, đột nhiên lại gần cô, “Em sợ tôi?”
“Có quỷ mới sợ anh!” Kiều Tuyết Nghiên lui lại phía sau hai bước, mặt đỏ lên tức giận nói.
“Quỷ dĩ nhiên sẽ không sợ tôi.” Nam Cung Thần đáp như chuyện đương nhiên.
Kiều Tuyết Nghiên hung hăng dùng mắt khoét anh, cất bước đi về phía trước, không để ý tới anh nữa.
Nam Cung Thần đi theo phía sau cô, nói thao thao bất tuyệt: “Nghe nói em sống ở nước ngoài từ nhỏ? Sao làm sinh viên trao đổi tới đại học F? Tính tình của em nên cởi mở nhiệt tình chứ! Sao lại xấu hổ như vậy?”
Kiều Tuyết Nghiên bị anh nói đến phiền lòng, đột nhiên dừng bước, xoay người định mắng anh, mà Nam Cung Thần vẫn đi tiếp, vì vậy, hai người không ngờ đụng phải.
“Au!” Kiều Tuyết Nghiên xoa xoa lỗ mũi bị đau, lồng ngực của anh cứng quá.
“Tôi cho rằng em định dùng hành động để chứng minh tôi nói sai.” Nam Cung Thần lạnh nhạt mở miệng.
“Lưu manh!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng.
Nam Cung Thần ngoẹo đầu lại gần cô, chậm rãi nhả môi, “Tiểu thư, là em đột nhiên xoay người đụng phải tôi.”
Hơi thở ấm áp mềm mại phả vào gương mặt Kiều Tuyết Nghiên, tê tê, dại dại, hơi ngứa, còn có một hơi thở phái nam xa lạ, khiến cho cô sợ hãi, liên tiếp lui về sau hai bước.
Trong lòng tức giận mắng: Lưu manh thúi!
“Đang chửi tôi?” Hình như Nam Cung Thần có thể nhìn thấu tâm tư của cô, nụ cười nơi khóe môi rất đùa giỡn.
“Anh...” Kiều Tuyết Nghiên thật sự không tìm ra được từ thích hợp để hình dung về anh.
“Tôi nói đúng đúng không?”
Kiều Tuyết Nghiên phát hiện nói chuyện với lưu manh cần kiên nhẫn và dũng khí rất lớn, thường đều bị tức chết đi được, tố chất tâm lý không tốt đẹp chính là không được.
Ngay sau đó không để ý đến anh nữa, tự nhiên đi tới ven đường bắt xe, kết quả hình như ông trời cố ý chống đối cô, mỗi khi có xe rảnh rỗi chạy qua thì chỗ xa hơn hai thước phía trước đều sẽ có người xông ra giành xe đi.
“Sắc trời không còn sớm, em định đứng đây chờ bao lâu?” Nam Cung Thần rất kiên nhẫn đứng cùng cô.
“Không cần anh lo!” Kiều Tuyết Nghiên trừng mắt liếc anh.
“Làm một người ga lăng, đưa nữ sinh về nhà cần như vậy.”
Nói thế lập tức gặp phải Kiều Tuyết Nghiên khinh bỉ, “Ga lăng, lưu manh còn không sai lắm!”
Nam Cung Thần nâng trán, “Nếu như em nhất định cho là như thế, tôi không có vấn đề gì. Dĩ nhiên, tôi cũng rất vui lòng để cho em biết một chút cái gì gọi là hành vi lưu manh chân chính.”
Ý tứ của anh rất rõ ràng, nếu em không lên xe, tôi sẽ chọn hành động, về phần hành động gì, em có thể tự do tưởng tượng.
Tình thế gấp rút, Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể ủy khuất mình dưới “Lạm dụng uy quyền”, ngoan ngoãn lên xe.
Suốt dọc đường, phần lớn là Nam Cung Thần chủ động gợi chuyện, Kiều Tuyết Nghiên hoặc ứng tiếng đôi câu, hoặc không nói tiếng nào, không khí vô cùng lúng túng.
Mười lăm phút sau, xe vững vàng dừng trước dưới lầu tòa nhà của Kiều Tuyết Nghiên, trước khi xuống xe, cô rầu rĩ nói tiếng, “Cám ơn.”
“Cám ơn coi như xong, vẫn nên hôn từ biệt đi.” Nam Cung Thần cười đến phơi phới.
Trên mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức hiện lên vẻ đỏ ửng xấu hổ, rất nghi ngờ sao Dao Dao đáng yêu như vậy lại có một ông anh trai lưu manh như thế, quả thật là gien đột biến!
Cô tức giận bỏ đi hai bước, sau đó nghĩ tới quần áo còn chưa trả cho anh, vội vàng quay trở lại gõ cửa sổ xe.
“Thật sự muốn hôn từ biệt?” Nam Cung Thần quay cửa xe xuống, không thể tin nhìn Kiều Tuyết Nghiên.
“Hôn cái đầu anh! Chờ tôi một chút, tôi lên cầm quần áo xuống cho anh.”
Nói xong, Kiều Tuyết Nghiên lên lầu, cô đã nghĩ, sớm cầm quần áo trả cho anh, sớm vạch rõ giới hạn với anh, cũng đỡ khiến người bên ngoài hiểu lầm bọn họ, lại thêm chút suy đoán.
Rón rén trở về phòng cầm quần áo, mẹ đã ngủ cô không thể đánh thức mẹ, lúc xuống lầu lần nữa, Nam Cung Thần đốt điếu thuốc dựa trên thân xe, ánh trăng màu bạc bao phủ anh, rất có cảm giác tang thương tịch liêu.
Cái gì! Đây nhất định là một ảo giác!
“Trả quần áo lại cho anh, anh phải nhận lỗi với tôi.” Trí nhớ của Kiều Tuyết Nghiên rất tốt.
Ngón tay thon dài của Nam Cung Thần nhận lấy túi, “Em tự giặt tay sao?”
“Nghĩ hay quá! Tiệm giặt đồ giặt.”
“À... Ngày đó tôi hiểu lầm em, thật ra thì em là cô gái tốt thuần khiết xinh đẹp.” Giọng Nam Cung Thần thành khẩn, không có chút đùa giỡn.
Mới vừa bắt đầu anh quả thật coi Kiều Tuyết Nghiên là nữ sinh kiểu đó, cho nên mới cố ý đùa giỡn cô, sau mới biết cô là bạn tốt của em gái mình, là mình đoán mò.
“Ặc...”
Đây là lần đầu tiên Kiều Tuyết Nghiên nghe thấy giọng nói nghiêm túc như vậy của anh, khó tránh khỏi hơi kinh ngạc, sững sờ nhìn anh.
Nam Cung Thần nhếch môi cười nhẹ, đột nhiên ôm cổ cô, ấn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên trán cô, “Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.