Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 3 - Chương 37
Nam Quan Yêu Yêu
08/02/2017
Cho đến khi xe khởi
động, rời đi, Kiều Tuyết Nghiên vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, trên trán lưu lại dư âm ấm áp chỗ anh hôn, giống như một dấu ấn nóng bỏng đến
toàn thân cô tê dại.
Rõ ràng chính là một kẻ du côn vô lại, rõ ràng cũng rất ghét anh!
Tại sao anh đột nhiên dịu dàng lại có thể mang đến cho mình rung động lớn như vậy?
Gió đêm hơi mát mẻ, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, hung khăng khinh bỉ mình một lần, tại sao ý chí có thể không kiên định như vậy? Suy cho cùng phải ghét!
Một đêm này, cô mơ rất nhiều mộng kỳ quái, suy nghĩ lung tung khiến cho cô sợ hãi, khi tỉnh lại cảm giác trên người ra mồ hôi lạnh cả người, thật là quỷ dị!
Sau khi về nhà Nam Cung Thần cũng bị em gái Nam Cung Dao ép hỏi, anh chỉ có thể lựa vài câu không quan trọng tùy tiện nói, coi như ứng phó với con bé.
“Anh, anh cảm thấy Tuyết Nghiên như thế nào?” Nam Cung Dao hào hứng bứng bừng nâng cằm hỏi.
“Ừ, hoàn hảo.”
“Vậy anh thích cậu ấy sao?”
“Thích hàm chứa rất nhiều, em muốn biết loại nào?”
“Biết rõ còn hỏi!”
“Không phải em không biết cái danh đào hoa bên ngoài của anh.”
Nam Cung Thần vừa nói vừa đi về phòng, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, ngày mai là một ngày bận rộn!
“Cũng bởi vì như vậy, cho nên em mới chịu phí tâm tốn sức chọn một chị dâu tốt hiền lương cho anh!” Nam Cung Dao mặc đồ ngủ đi theo phía sau anh tận tình nói.
“Duyên phận chuyện này không nói chính xác được, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ lặng lẽ tới.”
“Hì hì... Anh nói chính là anh và Tuyết Nghiên đi!”
“Con nhóc lừa đảo này! Mau đi ngủ.” Nam Cung Thần cưng chiều trừng mắt nhìn em gái.
“Anh, cố lên nha!” Nam Cung Dao dí dỏm giơ tư thế cố gắng lên, sau đó như một làn khói trở về phòng.
Nằm ở trên giường, Nam Cung Thần nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh và Kiều Tuyết Nghiên gặp mặt tổng cộng không quá ba lần, nhìn ra được cô rất ghét mình, tất cả nguyên nhân gây ra đều do hiểu lầm khi hai người gặp mặt lần đầu tiên.
Anh có hứng thú với cô không? Có.
Đàn ông mà! Đều có dục vọng chinh phục rất mạnh, càng là cô gái muốn thoát khỏi tay mình, càng muốn thuần phục, để cho cô nằm dưới quần tây của mình.
Nam Cung Thần cũng không ngoại lệ, giống vậy, anh vô cùng rõ ràng, Kiều Tuyết Nghiên không phải cô gái có thể tùy tiện chơi bời, một khi quyết định theo đuổi cô, vậy nhất định phải nỗ lực hoàn toàn nghiêm túc.
Đây chính là mấu chốt mà anh do dự.
Mặc dù Đằng thiếu đã đi vào hôn nhân, một chân bác sỹ Quan cũng đạp vào, nhưng bản thân, không thể vì kết hôn mà kết hôn, đây không chỉ không chịu trách nhiệm với bản thân, mà càng không chịu trách nhiệm với con gái người ta.
Anh cần xem rõ lòng mình trước.
--- ---------- -----
Lúc tan việc ngày nào đó, anh bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ, anh không chút do dự ấn nút nghe.
【Nam Cung đại ca, buổi tối có rảnh không? 】
“Em là...” Đang sửa sang số liệu, Nam Cung Thần nhất thời không nhớ ra cô ta là ai.
Hàn Nhạc Nhạc ở đầu điện thoại bên kia rõ ràng bị thương, thật đau lòng, 【Nam Cung đại ca lại không nhớ rõ em, em là Nhạc Nhạc mà! 】
“À...” (Rốt cuộc là Trương Nhạc Nhạc hay Lý Nhạc Nhạc?)
Trong lòng Nam Cung Thần vẫn còn buồn bực, nhưng trên mặt lại tươi cười nói: “Ồ! Là Nhạc Nhạc hả! Buổi tối anh mời khách, coi như nhận tội với em.”
【Được, vậy buổi tối gặp lại! 】
“Ừ.” Khi Nam Cung Thần chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia lại vang lên giọng nói rồi.
【Nam Cung đại ca, nửa tiếng nữa em chờ anh ở trước cổng trường học. 】
“Hả...”
Trường học? Nam Cung Thần ngạc nhiên, anh còn tưởng là tiểu thư Lý Nhạc Nhạc ở làng giải trí, giọng nói quá giống!
Qua hồi lâu, anh mới bừng tỉnh hiểu ra “Nhạc Nhạc” là ai, thì ra là bạn học Hàn Nhạc Nhạc của em gái, nếu là như vậy, tối nay khẳng định anh không thể chỉ mời một người!
Lập tức gọi điện thoại lại cho cô ấy, nói buổi tối mời năm nữ sinh trong ký túc xá của cô ăn cơm ca hát.
Hàn Nhạc Nhạc vốn vui mừng bừng bừng trang điểm nghe xong lời này, lập tức như trái bóng xì hơi, làm cái gì chứ! Cô muốn chính là hẹn riêng! Vốn không định mang bốn bóng đèn sáng ngời!
【... Kim Miêu buổi tối có hẹn, Tôn Viện vùi đầu trong thư viện chưa trở lại, Kiều Tuyết Nghiên và Dao Dao buổi tối định đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, tương đối bận. 】
Hàn Nhạc Nhạc vốn tưởng rằng anh sẽ nói: Như vậy coi như xong, hai chúng ta đi chơi.
“Dao Dao giao cho anh, em gọi điện thoại hỏi Tôn Viện và Kim Miêu.” Giọng nói bình thản lạnh nhạt của Nam Cung Thần làm tổn thương thật sâu trái tim yếu ớt của Hàn Nhạc Nhạc.
Cái gì gọi là bê đá tự đập chân mình, Hàn Nhạc Nhạc coi như hiểu rồi, vốn mong đợi hẹn hò hai người thành tiệc năm người, trừ Kim Miêu không tới, tất cả người khác đều đến.
Kiều Tuyết Nghiên bị Nam Cung Dao cứng rắn kéo tới, trong bữa tiệc, cô một mình trầm mặc, Hàn Nhạc Nhạc hoạt động mạnh nhất, người sáng suốt cũng nhìn ra tâm tư của cô.
Nam Cung Thần cũng không phụ nhiệt tình của cô, trò chuyện vui sướng với cô, thường xuyên chọc cho Hàn Nhạc Nhạc cười “Ha ha ha” không ngừng.
Trong lòng Nam Cung Dao rất gấp rút, rốt cuộc anh trai đã xảy ra chuyện gì!
Một bữa cơm, có người cảm thấy ngọt ngào như mật, có người cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Sau khi ăn xong, mọi người đi thẳng lên KTV trên lầu, Kiều Tuyết Nghiên vốn tìm cớ định chuồn, nhưng bị Tôn Viện vạch trần sự thật.
“Kiều tiểu thư, tối nay cô rất trầm mặc!” Nam Cung Thần híp mắt nhìn cô.
“Im lặng là vàng.” Kiều Tuyết Nghiên hạ mí mắt không để ý đến anh.
“Cho nên, Kiều tiểu thư định bộc phát một chút sao?”
“Không có hứng.”
“Này! Hai người có thể đừng cứ gặp mặt thì cấu véo, ra ngoài chơi vui chút đi! Hát đi!” Nam Cung Dao kịp thời chen vào, đưa micro cho bạn tốt.
Kiều Tuyết Nghiên ngay lập tức tập trung hát, Hàn Nhạc Nhạc lôi kéo Nam Cung Thần đổ xúc xắc so lớn nhỏ, thua phạt rượu, hai người chơi đến tập trung, tiếng ầm ĩ bên tai không dứt, không khí trong phòng nhanh chóng bị kéo lên.
Mắt thấy một thùng bia muốn thấy đáy, hai người vẫn còn chơi, Nam Cung Dao không nhịn được khuyên nhủ: “Hai người chơi không sai biệt lắm rồi!”
“Tối nay vui mừng mà! Uống rượu say mới thôi!” Hàn Nhạc Nhạc toét miệng đã hơi say.
“Đúng, vui mừng phải uống nhiều một chút!” Nam Cung Thần phụ họa.
Phải nói, tối nay chơi HIGH nhất là hai người bọn họ rồi, kề vai sát cánh, cử chỉ thân mật, thỉnh thoảng còn ghé vai nói thầm, Hàn Nhạc Nhạc cười như một đóa hồng kiều diễm, lôi lôi kéo kéo anh tiếp tục đổ xúc xắc uống rượu.
Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy trong lòng buồn bực cực kỳ khó hiểu, không khí trong phòng cũng không lưu thông, buồn buồn, thở không thông, cô tìm cớ chạy ra ngoài đi toilet.
Suy tính gửi tin nhắn cho Dao Dao mình đi trước, về quá muộn mẹ sẽ lo lắng.
Sửa lại xóa, xóa lại sửa, cô ngẫm nghĩ, vẫn là tự mình về phòng bao nói với cô ấy, nếu không Dao Dao sẽ nổi giận.
Từ toilet về phòng bao đường bảy cong tám quẹo, ánh đèn neon chiếu hơi mờ lên vách tường, cô cảm thấy hơi hoa mắt, mờ mịt tìm kiếm số phòng.
Khi đi qua một góc thì bị người kéo tay, kéo vào một lồng ngực đầy mùi rượu.
“Bệnh thần kinh! Bỏ...” (tôi ra).
Khi thấy rõ người tới thì Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc ngây người, anh... Không phải anh đang uống rượu với Hàn Nhạc Nhạc trong phòng bao sao? Sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?
“Anh làm gì thế? Buông tay?” Cô giãy giụa nói.
Bên cạnh thỉnh thoảng có một hai nhân viên phục vụ đi ngang qua, hình như moi người đã thành quen với chuyện như vậy, trên căn bản mắt nhìn thẳng, giốgn như không nghe thấy.
“Em ghen?” Nam Cung Thần nhốt cô trong cánh tay mình, hơi thở tràn đầy mùi rượu phả lên mặt cô.
“Anh nằm mơ giữa ban ngày hả?” Kiều Tuyết Nghiên tức giận nhìn anh chằm chằm.
Nam Cung Thần cũng không nói gì, chỉ cười bí hiểm nhìn cô chằm chằm, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười lưu manh giảo hoạt.
Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ đẩy anh một cái, nếu bị Nhạc Nhạc hay người nào nhìn thấy, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, “Tôi không có thời gian say khướt với anh, tránh ra!”
Nam Cung Thần không những không buông ra, ngược lại tiếp cận càng gần, ép buộc kéo cô đến một góc xó xỉnh vắng vẻ, không chút suy nghĩ hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Anh cảm thấy, mình có hứng thú rất lớn với cô, lớn đến vượt qua tưởng tượng của mình.
Biến cố bên ngoài này khiến cho Kiều Tuyết Nghiên tức giận, cô bị mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi rượu nồng nặc vây quanh, mùi vị này nhanh chóng truyền từ miệng lên đầu, chạy khắp tứ chi bách hài, giống như trong máu cũng nhuộm hương vị tê dại nhàn nhạt này.
“Ưmh...”
Cô càng phản kháng, Nam Cung Thần càng hôn sâu, hương vị trẻ trung lại ngọt ngào đó khiến cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, vốn không buông ra được, chỉ muốn thưởng thức thật sâu.
Giống như trò chơi truy đuổi.
Hồi lâu, Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy hơi thở của mình sắp không chịu nổi, toàn bộ dưỡng khí trong miệng đều bị Nam Cung Thần hút hết đi...
Khi cô chỉ còn dư lại một hơi thở yếu ớt thì Nam Cung Thần kịp thời buông cô ra, thở nhẹ nói: “Làm bạn gái của anh, được không?”
Rõ ràng chính là một kẻ du côn vô lại, rõ ràng cũng rất ghét anh!
Tại sao anh đột nhiên dịu dàng lại có thể mang đến cho mình rung động lớn như vậy?
Gió đêm hơi mát mẻ, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, hung khăng khinh bỉ mình một lần, tại sao ý chí có thể không kiên định như vậy? Suy cho cùng phải ghét!
Một đêm này, cô mơ rất nhiều mộng kỳ quái, suy nghĩ lung tung khiến cho cô sợ hãi, khi tỉnh lại cảm giác trên người ra mồ hôi lạnh cả người, thật là quỷ dị!
Sau khi về nhà Nam Cung Thần cũng bị em gái Nam Cung Dao ép hỏi, anh chỉ có thể lựa vài câu không quan trọng tùy tiện nói, coi như ứng phó với con bé.
“Anh, anh cảm thấy Tuyết Nghiên như thế nào?” Nam Cung Dao hào hứng bứng bừng nâng cằm hỏi.
“Ừ, hoàn hảo.”
“Vậy anh thích cậu ấy sao?”
“Thích hàm chứa rất nhiều, em muốn biết loại nào?”
“Biết rõ còn hỏi!”
“Không phải em không biết cái danh đào hoa bên ngoài của anh.”
Nam Cung Thần vừa nói vừa đi về phòng, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, ngày mai là một ngày bận rộn!
“Cũng bởi vì như vậy, cho nên em mới chịu phí tâm tốn sức chọn một chị dâu tốt hiền lương cho anh!” Nam Cung Dao mặc đồ ngủ đi theo phía sau anh tận tình nói.
“Duyên phận chuyện này không nói chính xác được, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ lặng lẽ tới.”
“Hì hì... Anh nói chính là anh và Tuyết Nghiên đi!”
“Con nhóc lừa đảo này! Mau đi ngủ.” Nam Cung Thần cưng chiều trừng mắt nhìn em gái.
“Anh, cố lên nha!” Nam Cung Dao dí dỏm giơ tư thế cố gắng lên, sau đó như một làn khói trở về phòng.
Nằm ở trên giường, Nam Cung Thần nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh và Kiều Tuyết Nghiên gặp mặt tổng cộng không quá ba lần, nhìn ra được cô rất ghét mình, tất cả nguyên nhân gây ra đều do hiểu lầm khi hai người gặp mặt lần đầu tiên.
Anh có hứng thú với cô không? Có.
Đàn ông mà! Đều có dục vọng chinh phục rất mạnh, càng là cô gái muốn thoát khỏi tay mình, càng muốn thuần phục, để cho cô nằm dưới quần tây của mình.
Nam Cung Thần cũng không ngoại lệ, giống vậy, anh vô cùng rõ ràng, Kiều Tuyết Nghiên không phải cô gái có thể tùy tiện chơi bời, một khi quyết định theo đuổi cô, vậy nhất định phải nỗ lực hoàn toàn nghiêm túc.
Đây chính là mấu chốt mà anh do dự.
Mặc dù Đằng thiếu đã đi vào hôn nhân, một chân bác sỹ Quan cũng đạp vào, nhưng bản thân, không thể vì kết hôn mà kết hôn, đây không chỉ không chịu trách nhiệm với bản thân, mà càng không chịu trách nhiệm với con gái người ta.
Anh cần xem rõ lòng mình trước.
--- ---------- -----
Lúc tan việc ngày nào đó, anh bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ, anh không chút do dự ấn nút nghe.
【Nam Cung đại ca, buổi tối có rảnh không? 】
“Em là...” Đang sửa sang số liệu, Nam Cung Thần nhất thời không nhớ ra cô ta là ai.
Hàn Nhạc Nhạc ở đầu điện thoại bên kia rõ ràng bị thương, thật đau lòng, 【Nam Cung đại ca lại không nhớ rõ em, em là Nhạc Nhạc mà! 】
“À...” (Rốt cuộc là Trương Nhạc Nhạc hay Lý Nhạc Nhạc?)
Trong lòng Nam Cung Thần vẫn còn buồn bực, nhưng trên mặt lại tươi cười nói: “Ồ! Là Nhạc Nhạc hả! Buổi tối anh mời khách, coi như nhận tội với em.”
【Được, vậy buổi tối gặp lại! 】
“Ừ.” Khi Nam Cung Thần chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia lại vang lên giọng nói rồi.
【Nam Cung đại ca, nửa tiếng nữa em chờ anh ở trước cổng trường học. 】
“Hả...”
Trường học? Nam Cung Thần ngạc nhiên, anh còn tưởng là tiểu thư Lý Nhạc Nhạc ở làng giải trí, giọng nói quá giống!
Qua hồi lâu, anh mới bừng tỉnh hiểu ra “Nhạc Nhạc” là ai, thì ra là bạn học Hàn Nhạc Nhạc của em gái, nếu là như vậy, tối nay khẳng định anh không thể chỉ mời một người!
Lập tức gọi điện thoại lại cho cô ấy, nói buổi tối mời năm nữ sinh trong ký túc xá của cô ăn cơm ca hát.
Hàn Nhạc Nhạc vốn vui mừng bừng bừng trang điểm nghe xong lời này, lập tức như trái bóng xì hơi, làm cái gì chứ! Cô muốn chính là hẹn riêng! Vốn không định mang bốn bóng đèn sáng ngời!
【... Kim Miêu buổi tối có hẹn, Tôn Viện vùi đầu trong thư viện chưa trở lại, Kiều Tuyết Nghiên và Dao Dao buổi tối định đến cửa hàng bánh ngọt làm thêm, tương đối bận. 】
Hàn Nhạc Nhạc vốn tưởng rằng anh sẽ nói: Như vậy coi như xong, hai chúng ta đi chơi.
“Dao Dao giao cho anh, em gọi điện thoại hỏi Tôn Viện và Kim Miêu.” Giọng nói bình thản lạnh nhạt của Nam Cung Thần làm tổn thương thật sâu trái tim yếu ớt của Hàn Nhạc Nhạc.
Cái gì gọi là bê đá tự đập chân mình, Hàn Nhạc Nhạc coi như hiểu rồi, vốn mong đợi hẹn hò hai người thành tiệc năm người, trừ Kim Miêu không tới, tất cả người khác đều đến.
Kiều Tuyết Nghiên bị Nam Cung Dao cứng rắn kéo tới, trong bữa tiệc, cô một mình trầm mặc, Hàn Nhạc Nhạc hoạt động mạnh nhất, người sáng suốt cũng nhìn ra tâm tư của cô.
Nam Cung Thần cũng không phụ nhiệt tình của cô, trò chuyện vui sướng với cô, thường xuyên chọc cho Hàn Nhạc Nhạc cười “Ha ha ha” không ngừng.
Trong lòng Nam Cung Dao rất gấp rút, rốt cuộc anh trai đã xảy ra chuyện gì!
Một bữa cơm, có người cảm thấy ngọt ngào như mật, có người cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Sau khi ăn xong, mọi người đi thẳng lên KTV trên lầu, Kiều Tuyết Nghiên vốn tìm cớ định chuồn, nhưng bị Tôn Viện vạch trần sự thật.
“Kiều tiểu thư, tối nay cô rất trầm mặc!” Nam Cung Thần híp mắt nhìn cô.
“Im lặng là vàng.” Kiều Tuyết Nghiên hạ mí mắt không để ý đến anh.
“Cho nên, Kiều tiểu thư định bộc phát một chút sao?”
“Không có hứng.”
“Này! Hai người có thể đừng cứ gặp mặt thì cấu véo, ra ngoài chơi vui chút đi! Hát đi!” Nam Cung Dao kịp thời chen vào, đưa micro cho bạn tốt.
Kiều Tuyết Nghiên ngay lập tức tập trung hát, Hàn Nhạc Nhạc lôi kéo Nam Cung Thần đổ xúc xắc so lớn nhỏ, thua phạt rượu, hai người chơi đến tập trung, tiếng ầm ĩ bên tai không dứt, không khí trong phòng nhanh chóng bị kéo lên.
Mắt thấy một thùng bia muốn thấy đáy, hai người vẫn còn chơi, Nam Cung Dao không nhịn được khuyên nhủ: “Hai người chơi không sai biệt lắm rồi!”
“Tối nay vui mừng mà! Uống rượu say mới thôi!” Hàn Nhạc Nhạc toét miệng đã hơi say.
“Đúng, vui mừng phải uống nhiều một chút!” Nam Cung Thần phụ họa.
Phải nói, tối nay chơi HIGH nhất là hai người bọn họ rồi, kề vai sát cánh, cử chỉ thân mật, thỉnh thoảng còn ghé vai nói thầm, Hàn Nhạc Nhạc cười như một đóa hồng kiều diễm, lôi lôi kéo kéo anh tiếp tục đổ xúc xắc uống rượu.
Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy trong lòng buồn bực cực kỳ khó hiểu, không khí trong phòng cũng không lưu thông, buồn buồn, thở không thông, cô tìm cớ chạy ra ngoài đi toilet.
Suy tính gửi tin nhắn cho Dao Dao mình đi trước, về quá muộn mẹ sẽ lo lắng.
Sửa lại xóa, xóa lại sửa, cô ngẫm nghĩ, vẫn là tự mình về phòng bao nói với cô ấy, nếu không Dao Dao sẽ nổi giận.
Từ toilet về phòng bao đường bảy cong tám quẹo, ánh đèn neon chiếu hơi mờ lên vách tường, cô cảm thấy hơi hoa mắt, mờ mịt tìm kiếm số phòng.
Khi đi qua một góc thì bị người kéo tay, kéo vào một lồng ngực đầy mùi rượu.
“Bệnh thần kinh! Bỏ...” (tôi ra).
Khi thấy rõ người tới thì Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc ngây người, anh... Không phải anh đang uống rượu với Hàn Nhạc Nhạc trong phòng bao sao? Sao lại đột nhiên chạy ra ngoài?
“Anh làm gì thế? Buông tay?” Cô giãy giụa nói.
Bên cạnh thỉnh thoảng có một hai nhân viên phục vụ đi ngang qua, hình như moi người đã thành quen với chuyện như vậy, trên căn bản mắt nhìn thẳng, giốgn như không nghe thấy.
“Em ghen?” Nam Cung Thần nhốt cô trong cánh tay mình, hơi thở tràn đầy mùi rượu phả lên mặt cô.
“Anh nằm mơ giữa ban ngày hả?” Kiều Tuyết Nghiên tức giận nhìn anh chằm chằm.
Nam Cung Thần cũng không nói gì, chỉ cười bí hiểm nhìn cô chằm chằm, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười lưu manh giảo hoạt.
Kiều Tuyết Nghiên xấu hổ đẩy anh một cái, nếu bị Nhạc Nhạc hay người nào nhìn thấy, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, “Tôi không có thời gian say khướt với anh, tránh ra!”
Nam Cung Thần không những không buông ra, ngược lại tiếp cận càng gần, ép buộc kéo cô đến một góc xó xỉnh vắng vẻ, không chút suy nghĩ hôn lên cánh môi mềm mại của cô.
Anh cảm thấy, mình có hứng thú rất lớn với cô, lớn đến vượt qua tưởng tượng của mình.
Biến cố bên ngoài này khiến cho Kiều Tuyết Nghiên tức giận, cô bị mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi rượu nồng nặc vây quanh, mùi vị này nhanh chóng truyền từ miệng lên đầu, chạy khắp tứ chi bách hài, giống như trong máu cũng nhuộm hương vị tê dại nhàn nhạt này.
“Ưmh...”
Cô càng phản kháng, Nam Cung Thần càng hôn sâu, hương vị trẻ trung lại ngọt ngào đó khiến cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, vốn không buông ra được, chỉ muốn thưởng thức thật sâu.
Giống như trò chơi truy đuổi.
Hồi lâu, Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy hơi thở của mình sắp không chịu nổi, toàn bộ dưỡng khí trong miệng đều bị Nam Cung Thần hút hết đi...
Khi cô chỉ còn dư lại một hơi thở yếu ớt thì Nam Cung Thần kịp thời buông cô ra, thở nhẹ nói: “Làm bạn gái của anh, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.