Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 3 - Chương 40

Nam Quan Yêu Yêu

08/02/2017

“Nói đúng ra, phải là nghe được tin em vì anh mà tranh giành tình nhân anh thật cao hứng.” Nam Cung Thần cười đến rất giống con mèo ăn vụng.

Kiều Tuyết Nghiên oán hận lườm anh, “Nằm mơ giữa ban ngày hả?”

“Xấu hổ? Không dám thừa nhận?” Nam Cung Thần cũng không tức giận, cười rất vui vẻ.

“Xấu hổ cái đầu anh! Anh không cần tùy ý xuyên tạc ý đồ chân chính chuyện chúng tôi cãi nhau là được rồi!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Nói nghe một chút đi.”

“Dù sao anh chính là đầu sỏ gây nên!”

“A... Anh không có ý xuyên tạc ý của các em!” Nam Cung Thần ý tứ sâu xa nói.

Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy người này đã không có thuốc nào cứu nổi, dứt hoát không để ý đến anh, vòng qua anh đi về phía trước.

“Người đẹp tiểu Kiều, tức giận?”

“Với hạng người như anh, không đáng tức giận!” Kiều Tuyết Nghiên khinh bỉ anh rất trực tiếp.

Nam Cung Thần nhíu mày nhìn cô, “Xem ra em bị uất ức rất lớn.”

“Từ nay về sau, anh cách tôi càng xa chính là càng tốt với tôi, làm ơn!”

Kiều Tuyết Nghiên thành khẩn nói, cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này xảy ra chuyện gì, cứ âm hồn không tan quấn lấy mình, chẳng lẽ đàn ông đều thích phụ nữ không hứng thú không ưa thích mình sao?

Thật sự không giải thích được!

Nam Cung Thần lẳng lặng đưa mắt nhìn cô vài giây, đột nhiên tiến lên xoay người cô để cho cô đối mặt với mình, “Anh thích em.”

Kiều Tuyết Nghiên đầu tiên ngây ngốc, sau khi sững sờ qua đi chính là lạnh lùng nhếch môi, “Chữ ‘Thích’ nói ra từ miệng của anh một chút cũng không đáng tiền!”

“Em ở trong cảm nhận của anh, là đặc biệt.” Giọng Nam Cung Thần trầm thấp, giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có.

“Tôi không muốn làm đặc biệt gì đó, chỉ muốn làm duy nhất, anh làm không được.” Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình thật sự khó có tiếng nói chung với anh.

Nam Cung Thần đột nhiên cầm tay cô đặt lên ngực mình, chân thành nồng nàn nói: “”Có thể.”

Anh cũng không biết rốt cuộc mình có chỗ nào không đúng, lại nhất thời xúc động nói ra lời này, có lẽ, anh thật sự mệt mỏi, muốn tìm bến đỗ có thể ngừng.

Mà, Kiều Tuyết Nghiên, xuất hiện vừa thích hợp.

Lần này đến lượt Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc rồi, đôi mắt con người không lừa gạt người nhất, trừ phi kỹ xảo của anh đã đến mức nhuần nhuyễn thành thục, giờ phút này, cô cảm giác tim mình “Thịch thịch” khuyến khích hai cái.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, như lông vũ bay múa, xoay tròn, rơi lên tóc, trên vai hai người, trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.

Bóng đêm lãng mãn như vậy, tâm tình hai người đều rất phức tạp.

“Tôi phải về nhà.” Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên đẩy anh ra, bước nhanh về trước.

Khóe môi Nam Cung Thần chứa nụ cười tự tin, nhấc chân đi theo, “Anh đưa em về.”



“Không cần!”

“Quá muộn rồi, thân con gái một mình đi về không an toàn.”

“Lúc không có anh tôi vẫn đi một mình.”

“Chúng ta không nhắc lại chuyện lúc trước, từ giờ phút này, anh sẽ phải bảo vệ sự an toàn của em.”

“...”

Kiều Tuyết Nghiên không nói thêm gì nữa, cho dù cô nói gì, tên lưu manh này luôn có thể tùy cơ ứng biến lấy lời của cô làm đề tài, đấu võ mồm với anh, mình quả thật còn non lắm.

--- ---------- -----

Tết âm lịch chớp mắt là tới, mỗi nhà đều bận rộn, làm đồ tết, chuẩn bị cơm tất niên, trên đường càng phồn hoa náo nhiệt, trái ngược lại, nhà Kiều Tuyết Nghiên hơi vắng lạnh.

Bởi vì chỉ có cô và mẹ hai người, cho nên cái gì cũng đơn giản đi, không khác bình thường bao nhiêu.

Hơn nữa ở thành phố C bọn họ không có bạn bè họ hàng, cho nên càng không thú vị, lại họa vô đơn chí, Thẩm Ý Linh đột nhiên ngã bệnh, Kiều Tuyết Nghiên gấp đến mức sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt.

Khi bác sỹ cho cô biết mẹ cô bị mắc bệnh bạch cầu lymphocytic cấp tính thì đầu cô “Ong” một tiếng, thiếu chút nữa đứng không vững, tại sao lại như vậy chứ?

Cô khó có thể tiêu hóa được sự thật này, đoán chừng sau khi mẹ biết khẳng định không chịu nổi, phải phiền bác sỹ tạm thời không nói cho mẹ.

Khi cô đang hoàn toàn phiền muộn, điện thoại của Nam Cung Thần tới, cô vốn không muốn nhận, do dự mấy giây vẫn nhấn nút trả lời.

【 Bạn học tiểu Kiều, năm mới vui vẻ! Cảm giác trải qua tết âm lịch đầu tiên ở Trung Quốc như thế nào? Có phải rất vui vẻ không? 】

Nam Cung Thần nói một đống lớn, sau phát hiện không có đáp lại, còn tưởng rằng cô đang ngủ, lại trêu chọc: 【Chẳng lẽ... Vẫn còn đang nướng trên giường không dậy nổi? 】

Kiều Tuyết Nghiên hít mũi, cô có kích động muốn đập điện thoại, người này mỗi lần đều cà lơ phất phơ, nói chuyện không đứng đắn, cũng không biết tại sao, cô lại cảm thấy có tình cảm ấm áp khó hiểu, đại khái là bởi vì bên cạnh không có người bạn nào, khó có được có người trong buổi sáng gọi điện thoại tới cho cô nói “Năm mới vui vẻ”.

Nhưng Tết âm lịch đầu tiên của cô trôi qua không hề tốt, đầu tiên cực kỳ vớ vẩn, sau đó mẹ đột nhiên té xỉu, được đưa đi bệnh viện, tra ra mắc bệnh bạch cầu, cả một quá trình bi kịch, nào có chút sung sướng nào?

“Không có chuyện gì tôi cúp máy.” Mặc dù hết sức khống chế tâm tình của mình, nhưng qua âm thanh nghẹn ngào vẫn tiết lộ tâm tình của cô.

【 Mới sáng sớm mùng ba tết, ai bắt nạt em? 】

“Không có gì, có thể do không quen.”

Kiều Tuyết Nghiên không muốn nói quá nhiều với anh, tùy tiện tìm lý do qua loa.

【 Không quen? 】 Nam Cung Thần không tin tưởng lời cô nói lắm, giọng điệu hoài nghi.

‘Còn có chuyện gì khác không?”

Kiều Tuyết Nghiên không muốn dây dưa quá nhiều với anh, nhưng tự dưng cúp điện thoại với người ta là không lễ phép, cô chỉ có thể nhẫn nhịn bực mình nói.

【 Muốn đi ra ngoài chơi không? 】 Nam Cung Thần cũng sợ cô ở nhà buồn chán, không dễ dàng lấy ra một ngày.

Nếu như mẹ không sinh bệnh, có lẽ Kiều Tuyết Nghiên sẽ cân nhắc đi chơi, nhưng tình hình bây giờ cô đâu còn chút tâm tư chơi đùa nào?



“Không muốn!” Cô lạnh lùng từ chối.

【 Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? 】

Nam Cung Thần nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô có gì không đúng, thường ngày mặc dù cũng hay đùa giỡn, không khách khí với anh, nhưng hôm nay có phần hơi quá.

“Không có việc gì, cúp máy.” Nói xong cô cúp luôn điện thoại, hít mũi một cái, xách theo bữa sáng đi vào bệnh viện, cô không muốn để cho mẹ thấy mình như vậy.

Sau khi bị cúp điện thoại, Nam Cung Thần rất buồn bực, lập tức gọi điện thoại cho em gái, để cho con bé tìm hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Nam Cung Dao dựa trên nguyên tắc muốn làm trung gian nhiệm vụ gian khổ hợp tác cho anh trai mình và Tuyết Nghiên, không hề thoái thác đồng ý rồi, còn định gửi địa chỉ nhà bạn tốt cho anh trai.

Sau đó, bọn họ mới biết được mẹ Kiều Tuyết Nghiên ngã bệnh nhập viện rồi.

Nam Cung Dao lập tức cổ vũ anh trai và mình cùng nhau đến bệnh viện thăm dì Kiều, Nam Cung Thần luôn da mặt dày, sảng khoái đồng ý, biểu hiện cũng rất thỏa đáng, khiến mẹ vợ Thẩm Ý Linh rất vui mừng.

Lỡ như mình có gì bất trắc, con gái phải có người để giao phó cả đời mới được, cậu thanh niên trước mắt xem ra cũng không tệ lắm, cũng không biết có đối xử thật lòng với tiểu Nghiên không.

Kiều Tuyết Nghiên rất uất ức nóng nảy, người đàn ông playboy này thật đáng ghét!

Để tránh anh nói lung tung, cô nhanh chóng kéo anh ra khỏi phòng bệnh của mẹ, “Cám ơn ý tốt của anh, anh có thể đi được rồi.”

“Em đối xử với khách như vậy?” Nam Cung Thần sửa sang lại tay áo bị cô kéo nhăn.

“Bây giờ tôi không muốn cãi vã với anh.”

Nam Cung Thần cũng biết trong lòng cô không dễ chịu, nên không trêu chọc cô nữa, nghiêm nghị hỏi: “Mẹ em có chị em gái gì không?”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ý Linh, anh đã cảm thấy rất quen mặt, giống như đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.

“Quen mặt?” Kiều Tuyết Nghiên nhạy cảm nắm bắt được từ then chốt, ngạc nhiên nhìn anh.

Nam Cung Thần nheo mắt nhớ lại khuôn mặt Thẩm Ý Linh, “Dường như anh đã nhìn thấy hình mẹ em ở đâu đó, dĩ nhiên, có thể chỉ là chị em gái của bà hoặc có dáng dấp tương tự thôi.”

“Hình? Anh chắc chắn chứ? Mẹ tôi là người địa phương, chỉ có điều đã rời đi sắp được ba mươi năm?”

Kiều Tuyết Nghiên có kích động nho nhỏ, mặc dù mỗi lần mẹ đều nói không có người thân, nhưng cô không tin, nào có ai không có bạn bè người thân chứ?

Những lời này giống như một đầu mối nhanh chóng xâm nhập vào trong đầu Nam Cung Thần, anh nhớ tới, nhìn thấy tấm hình kia ở nhà họ Đằng.

Ước chừng đã hai năm rồi, vẫn còn nhớ tới ngày hôm đó vừa đúng lúc anh đi nhà họ Đằng gặp lão phu nhân, vừa vặn nhìn thấy người hầu đang thu dọn đồ cũ, chuẩn bị cầm đi ném, lúc họ đi qua vô tình rớt xuống một tấm hình, vẫn do anh nhặt lên cho họ, anh đại khái nhìn sang, là hình một nhà ba người ấm áp, bởi vì nhân vật rất xa lạ, anh không khỏi chăm chú nhìn thêm, ghi tạc đáy lòng, ngay cả trong bụng đầy nghi vấn, nhưng không tùy tiện hỏi người ta.

Gần như ai cũng biết, mẹ của Đằng thiếu là một cấm kỵ ở nhà họ Đằng, không ai dám nói, nếu anh đoán không sai, nam nữ trong hình nhất định là cha mẹ ruột của Đằng thiếu.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh nhớ người phụ nữ trong hình, cho nên mới cảm thấy Thẩm Ý Linh quen mắt, mặc dù ba mươi năm sẽ khiến người ta trở nên già yếu, nhưng hình dáng khuôn mặt vẫn còn, hơn nữa bao năm qua bà được bảo dưỡng cực kỳ tốt, trừ thêm vài nếp nhăn, thật sự không thay đổi bao nhiêu.

Nếu mẹ Tuyết Nghiên thật sự là mẹ Đằng thiếu, vậy... Không phải cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của Đằng thiếu sao?

Anh đột nhiên cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp, Lương Chân Chân biết cô ấy là tình cờ hay tất nhiên?

Chắc hẳn Đằng thiếu cũng biết, haizzz... Không dễ làm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook