Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 3 - Chương 39
Nam Quan Yêu Yêu
08/02/2017
“Tôi không biết khiêu vũ.” Kiều Tuyết Nghiên đẩy tay anh ra từ chối rất uyển chuyển.
Thứ nhất cô quả thật không muốn khiêu vũ với anh; thứ hai cũng lo lắng Hàn Nhạc Nhạc sẽ hiểu lầm, dù sao hai người cũng chung phòng ký túc xá, có lúc mọi người càng muốn tin vào hai mắt thấy, mà không phải lỗ tai nghe được, cho nên, vẫn không nên tiếp xúc quá nhiều với anh tương đối tốt.
“Không sao, anh dạy cho em.” Nam Cung Thần vẫn duy trì tư thế mời, hình như không đạt mục đích không bỏ qua.
“Anh rất phiền đấy!” Kiều Tuyết Nghiên không vui nhìn anh chằm chằm.
“Em định ăn vạ?” Nam Cung Thần nhíu mày.
“Mới không có! Nhưng tối nay anh là bạn trai của Nhạc Nhạc, sao anh có thể vứt bỏ bạn gái của mình đi khiêu vũ với một cô gái khác?” Kiều Tuyết Nghiên có ý thuyết phục anh.
“Ai nói anh là bạn trai của Hàn Nhạc Nhạc?” Nam Cung Thần bác bỏ cách nói của cô.
“Mọi người chúng ta ai cũng biết!”
Nam Cung Thần nhẹ nhàng liếc cô, lạnh nhạt mở miệng, “Các em hiểu lầm anh qua sâu!”
“Cái gì?” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há to mồm.
“Anh nghĩ anh nên nói chuyện đêm đó với mấy người Dao Dao...” Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức xụ xuống, cũng biết người đàn ông này không có lòng tốt gì, trừ uy hiếp mình có thể làm gì?
“Nói trước, chỉ nhảy một điệu.”
“Không được, quy tắc trò chơi do anh đề ra.” Nam Cung Thần cười đến rạng rỡ.
“Tôi đồng ý với Nhạc Nhạc...” Dưới tình thế cấp bách Kiều Tuyết Nghiên suýt nữa nói ra.
Nam Cung Thần hơi nheo mắt nhìn cô, giống như túm được bím tóc của cô, “Đồng ý cô ấy cái gì?”
“Không có gì.” Kiều Tuyết Nghiên dĩ nhiên sẽ không nói cho anh biết, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không phải muốn khiêu vũ sao? Đi thôi.”
Dứt lời, lập tức đứng dậy, tự động đặt tay vào trong lòng bàn tay của Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần dùng sức kéo, Kiều Tuyết Nghiên không đề phòng một chiêu này của anh, nhào thẳng vào trong ngực anh, dán rất chặt, tư thế rất mập mờ.
“Em đột nhiên chủ động như vậy, anh không kịp thích ứng!” Người nào đó không biết xấu hổ thở dài nói.
Kiều Tuyết Nghiên tức hộc máu, thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào mặt dày như anh, rõ ràng anh cố ý kéo mình, nhưng mà, người ngoài nhìn vào, đoán chừng cô chủ động lao đầu vào.
Rất không đúng dịp, Hàn Nhạc Nhạc nhìn thấy, cô giận dữ nắm làn váy, Kiều Tuyết Nghiên! Cậu làm vậy là có ý gì? Một mặt đảm bảo với tôi tuyệt đối sẽ không thích Nam Cung đại ca, mặt khác lại ôm ấp yêu thương anh ấy sau lưng tôi?
Nam Cung Thần ôm hông Kiều Tuyết Nghiên dẫn cô vào sàn nhảy, theo tiết tấu âm nhạc, tiến tới lui về, xoay tròn, mỗi một động tác đều vô cùng tao nhã, rất hợp với trang phục hôm nay của anh.
Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể phối hợp với bước tiến của anh, xoay tròn theo anh, xoay tròn nữa, chóp mũi quanh quẩn mùi vị phái nam mãnh liệt trên người anh, cô cảm thấy mình bị rơi vào vùng nước xoáy, như thế nào cũng không tránh thoát được.
Có thể do dáng người hai người quá mức phù hợp, cũng có thể do kỹ thuật nhảy của hai người quá tốt, tóm lại, sau đêm nay, tất cả mọi người đều đồn đại Kiều Tuyết Nghiên có một bạn trai đẹp trai tao nhã...
Lời đồn vĩnh viễn truyền đi nhanh nhất, gần đây không khí trong phòng ký túc xá 301 rất nặng nề ngột ngạt, một là bởi vì mấy ngày qua mọi người bận rộn thi cử; hai là bởi vì... Đàn ông.
Gần đây Hàn Nhạc Nhạc tiến hành chiến tranh lạnh với Kiều Tuyết Nghiên, những người khác cũng tự giác không đề cập đến, chỉ có Nam Cung Dao bị kẹp ở giữa thật khó khăn, ở trong cảm nhận của cô, cô hy vọng anh trai và Tuyết Nghiên ở chung một chỗ, nhưng Nhạc Nhạc lại thể hiện lòng say mê, cô thật sự không biết làm sao bây giờ.
Kiều Tuyết Nghiên rất uất ức nóng nảy, mọi chuyện như vậy đều không phải lỗi của cô! Hàn Nhạc Nhạc đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô là có ý gì? Nam Cung Thần thích trêu chọc ai cô có thể quản lý sao? Cô lại không cầu xin anh khiêu vũ cùng cô!
Thật sự không giải thích được!
Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ! Có ý định này còn không bằng tiến hành trên người đàn ông.
Hàn Nhạc Nhạc cho rằng Kiều Tuyết Nghiên đang lừa gạt mình, cho nên cho dù Kiều Tuyết Nghiên giải thích như thế nào cô cũng không tin lời cô ấy, trong lòng cực kỳ hận cô ấy đã đoạt mất nở mày nở mặt của mình.
Sau khi thi xong, lão đại ký túc xá Kim Miêu đề nghị mọi người cùng đi ra ngoài ăn cơm, hy vọng Hàn Nhạc Nhạc và Kiều Tuyết Nghiên có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, không nên bởi vì chút chuyện không có chứng cứ mà huyên náo không vui.
“Không đi! Tôi không muốn đi ăn cơm chung với một kẻ lừa gạt.” Giọng điệu Hàn Nhạc Nhạc thật cứng.
Kiều Tuyết Nghiên không thích nghe lời này, cười lạnh nói: “Cô không theo đuổi được Nam Cung Thần có liên quan gì đến tôi? Có lẽ người ta vốn không thích cô.”
Hàn Nhạc Nhạc tức giận đến toàn thân phát run, từ nhỏ cô đã nhận được vô vàn yêu thương, ở phương diện theo đuổi đàn ông càng chưa bao giờ bị bất lợi, hôm nay thật oách, bỏ lòng tự trọng đi lấy lòng một người đàn ông, lại không có chút hiệu quả nào, cô có thể cam lòng sao?
“Không có cô ở bên cạnh phá rối, Nam Cung đại ca đã sớm là của tôi!”
“Phụ nữ thông minh sẽ chỉ tìm nguyên nhân trên người mình, chứ không phải quy kết thất bại cho người khác, từ điểm này mà nói, cô đã thua!”
Kiều Tuyết Nghiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, cô đã nhẫn nhịn, nhưng việc gì cũng có giới hạn!
Hàn Nhạc Nhạc tức giận không nhẹ, nếu không phải Kim Miêu và Tôn Viện ở bên cạnh lôi kéo, chỉ sợ đã nhào tới đánh nhau với Kiều Tuyết Nghiên, “Cô chính là hồ ly tinh phá hư tình cảm của người khác!”
Ánh mắt Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên sắc bén, nhìn chằm chằm cô ta gằn từng câu từng chữ: “Miệng chó không mọc được ngà voi! Bản thân mình không theo đuổi được lại đổ vấy cho người khác, thật sự đáng buồn!”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Đáng buồn”.
Ba nữ sinh ở bên cạnh khuyên can thấy tình hình càng ngày càng hỏng bét, không khỏi khuyên nhủ: “Hai người nói ít đi một câu, bình tĩnh nói chuyện, thật ra chuyện không nghiêm trọng như vậy.”
Nam Cung Dao chỉ có thể đứng ra nói một câu công bằng, “Nhạc Nhạc, Tuyết Nghiên, hai người đừng ồn ào, chuyện này nguyên do từ anh trai tớ, đều do anh ấy không tốt, là anh ấy quá mê gái! Đứng ở góc độ người xem mà nói, tình yêu cần hai bên tình nguyện, tớ hiểu rõ Nhạc Nhạc cậu nghiêm túc với phần tình cảm này, mà anh trai tớ... Chưa chắc nghiêm túc, về phần Tuyết Nghiên, cậu nên rõ ràng cách làm người của cô ấy, cô ấy vẫn luôn nhìn không vừa mắt anh trai tớ...”
Cô chưa nói xong đã bị Hàn Nhạc Nhạc trách móc, “Ai biết cô ta có phải làm bộ không.”
“Cô thật sự thích chụp bô loạn lên đầu tôi!” Kiều Tuyết Nghiên hừ lạnh.
“Cô dám thề cô không có cảm giác gì với anh ấy không?” Hàn Nhạc Nhạc tức giận không thôi.
Một câu nói của Kiều Tuyết Nghiên nghẹn trong cổ họng, có không? Cô đột nhiên không xác định được.
May mà Kim Miêu kịp thời lên tiếng cứu bồ, “Khụ! Nhạc Nhạc, tớ hỏi cậu, có phải cậu rất có tự tin với đàn ông, cảm thấy chỉ cần cậu chủ động ra tay, chưa bao giờ không theo đuổi được tới tay?”
Hàn Nhạc Nhạc cắn môi, một lúc sau gật đầu, “Đó là đương nhiên!”
“Cho nên cậu cảm thấy không theo đuổi được Nam Cung Thần đều do Kiều Tuyết Nghiên âm thầm giở trò xấu, là cậu ấy đoạt anh ta đi?”
“Vốn chính là vậy!”
Kim Miêu nâng trán, “Nhưng cậu có nghĩ đến không, mặc dù không có Kiều Tuyết Nghiên, cũng có khả năng xuất hiện những nữ sinh khác, Nam Cung đại ca không giống những nam sinh cậu đã từng lui tới trước đó, anh ta lớn hơn cậu tám tuổi! Thành thục có trình độ, nếu anh ta thích người nào trong lòng không tự hiểu?”
Hàn Nhạc Nhạc nhìn cô chằm chằm, “Ý của cậu là Nam Cung đại ca thích Kiều Tuyết Nghiên?”
Kim Miêu lắc đầu, “Tớ ví dụ vậy, nói đi nói lại, cậu không cam lòng, chủ yếu chính là người đàn ông mình quyết tâm theo đuổi lại đi thích người khác, lòng tự ái của cậu bị đả kích nghiêm trọng, nhất thời không chấp nhận được đúng không?”
“Vẫn là Miêu Miêu phân tích triệt để.” Nam Cung Dao vui vẻ nói.
“Mấy người đều đứng về phía Kiều Tuyết Nghiên!” Hàn Nhạc Nhạc tức giận chạy ra ngoài.
Thật ra thì, đáy lòng cô đã đồng ý với lời Kim Miêu nói, chỉ có điều ngoài mặt cô không muốn thừa nhận, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đặc biệt vinh quang gì.
“Miêu Miêu, cám ơn cậu.” Kiều Tuyết Nghiên chân thành nói cám ơn.
“Tớ không thiên vị cậu đâu!” Kim Miêu nở nụ cười.
“Tớ biết.”
Hai người nhìn nhau cười, rất nhiều lời không cần sáng tỏ, tất cả mọi người không phải kẻ ngu, sự thật là gì, trong lòng biết rõ.
Mặc dù Hàn Nhạc Nhạc đi, bốn người các cô vẫn ra ngoài ăn bữa cơm, để nghỉ đông mà! Hơn mười ngày không thể gặp mặt, tương đương với tiệc chia tay.
Sau khi ăn xong, Kiều Tuyết Nghiên một mình đi không có mục đích về nhà, chỗ ở của cô cách đại học F rất gần, chỉ mười lăm phút đi bộ mà thôi.
Bông tuyết tối nay hơi lớn, bay bay như lông vũ bay lơ lửng trên không trung, chậm rãi xoay tròn rơi xuống.
Kiều Tuyết Nghiên đội mũ áo lông, xoa xoa tay ngước mắt nhìn bông tuyết bay múa, đẹp quá! Nhắm mắt lại xoay tròn tại chỗ vài vòng, muốn cho phiền não tiêu tán theo đó.
Đột nhiên, cô va phải một bức tường thịt kiên cố.
Bị sợ đến cô vội vàng mở mắt, cho rằng mình không cẩn thận đụng phải người ta, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói xin lỗi, đã thấy được khuôn mặt cần ăn đòn.
Vẻ mặt nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, “Tránh ra!”
“Nghe nói Hàn Nhạc Nhạc mắng em hả?” Nam Cung Thần vểnh môi hỏi.
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Kiều Tuyết Nghiên còn tức, mắt lạnh liếc anh, “Nghe được tin chúng tôi gây gổ anh rất hả hê?”
Thứ nhất cô quả thật không muốn khiêu vũ với anh; thứ hai cũng lo lắng Hàn Nhạc Nhạc sẽ hiểu lầm, dù sao hai người cũng chung phòng ký túc xá, có lúc mọi người càng muốn tin vào hai mắt thấy, mà không phải lỗ tai nghe được, cho nên, vẫn không nên tiếp xúc quá nhiều với anh tương đối tốt.
“Không sao, anh dạy cho em.” Nam Cung Thần vẫn duy trì tư thế mời, hình như không đạt mục đích không bỏ qua.
“Anh rất phiền đấy!” Kiều Tuyết Nghiên không vui nhìn anh chằm chằm.
“Em định ăn vạ?” Nam Cung Thần nhíu mày.
“Mới không có! Nhưng tối nay anh là bạn trai của Nhạc Nhạc, sao anh có thể vứt bỏ bạn gái của mình đi khiêu vũ với một cô gái khác?” Kiều Tuyết Nghiên có ý thuyết phục anh.
“Ai nói anh là bạn trai của Hàn Nhạc Nhạc?” Nam Cung Thần bác bỏ cách nói của cô.
“Mọi người chúng ta ai cũng biết!”
Nam Cung Thần nhẹ nhàng liếc cô, lạnh nhạt mở miệng, “Các em hiểu lầm anh qua sâu!”
“Cái gì?” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há to mồm.
“Anh nghĩ anh nên nói chuyện đêm đó với mấy người Dao Dao...” Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức xụ xuống, cũng biết người đàn ông này không có lòng tốt gì, trừ uy hiếp mình có thể làm gì?
“Nói trước, chỉ nhảy một điệu.”
“Không được, quy tắc trò chơi do anh đề ra.” Nam Cung Thần cười đến rạng rỡ.
“Tôi đồng ý với Nhạc Nhạc...” Dưới tình thế cấp bách Kiều Tuyết Nghiên suýt nữa nói ra.
Nam Cung Thần hơi nheo mắt nhìn cô, giống như túm được bím tóc của cô, “Đồng ý cô ấy cái gì?”
“Không có gì.” Kiều Tuyết Nghiên dĩ nhiên sẽ không nói cho anh biết, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không phải muốn khiêu vũ sao? Đi thôi.”
Dứt lời, lập tức đứng dậy, tự động đặt tay vào trong lòng bàn tay của Nam Cung Thần.
Nam Cung Thần dùng sức kéo, Kiều Tuyết Nghiên không đề phòng một chiêu này của anh, nhào thẳng vào trong ngực anh, dán rất chặt, tư thế rất mập mờ.
“Em đột nhiên chủ động như vậy, anh không kịp thích ứng!” Người nào đó không biết xấu hổ thở dài nói.
Kiều Tuyết Nghiên tức hộc máu, thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào mặt dày như anh, rõ ràng anh cố ý kéo mình, nhưng mà, người ngoài nhìn vào, đoán chừng cô chủ động lao đầu vào.
Rất không đúng dịp, Hàn Nhạc Nhạc nhìn thấy, cô giận dữ nắm làn váy, Kiều Tuyết Nghiên! Cậu làm vậy là có ý gì? Một mặt đảm bảo với tôi tuyệt đối sẽ không thích Nam Cung đại ca, mặt khác lại ôm ấp yêu thương anh ấy sau lưng tôi?
Nam Cung Thần ôm hông Kiều Tuyết Nghiên dẫn cô vào sàn nhảy, theo tiết tấu âm nhạc, tiến tới lui về, xoay tròn, mỗi một động tác đều vô cùng tao nhã, rất hợp với trang phục hôm nay của anh.
Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể phối hợp với bước tiến của anh, xoay tròn theo anh, xoay tròn nữa, chóp mũi quanh quẩn mùi vị phái nam mãnh liệt trên người anh, cô cảm thấy mình bị rơi vào vùng nước xoáy, như thế nào cũng không tránh thoát được.
Có thể do dáng người hai người quá mức phù hợp, cũng có thể do kỹ thuật nhảy của hai người quá tốt, tóm lại, sau đêm nay, tất cả mọi người đều đồn đại Kiều Tuyết Nghiên có một bạn trai đẹp trai tao nhã...
Lời đồn vĩnh viễn truyền đi nhanh nhất, gần đây không khí trong phòng ký túc xá 301 rất nặng nề ngột ngạt, một là bởi vì mấy ngày qua mọi người bận rộn thi cử; hai là bởi vì... Đàn ông.
Gần đây Hàn Nhạc Nhạc tiến hành chiến tranh lạnh với Kiều Tuyết Nghiên, những người khác cũng tự giác không đề cập đến, chỉ có Nam Cung Dao bị kẹp ở giữa thật khó khăn, ở trong cảm nhận của cô, cô hy vọng anh trai và Tuyết Nghiên ở chung một chỗ, nhưng Nhạc Nhạc lại thể hiện lòng say mê, cô thật sự không biết làm sao bây giờ.
Kiều Tuyết Nghiên rất uất ức nóng nảy, mọi chuyện như vậy đều không phải lỗi của cô! Hàn Nhạc Nhạc đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô là có ý gì? Nam Cung Thần thích trêu chọc ai cô có thể quản lý sao? Cô lại không cầu xin anh khiêu vũ cùng cô!
Thật sự không giải thích được!
Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ! Có ý định này còn không bằng tiến hành trên người đàn ông.
Hàn Nhạc Nhạc cho rằng Kiều Tuyết Nghiên đang lừa gạt mình, cho nên cho dù Kiều Tuyết Nghiên giải thích như thế nào cô cũng không tin lời cô ấy, trong lòng cực kỳ hận cô ấy đã đoạt mất nở mày nở mặt của mình.
Sau khi thi xong, lão đại ký túc xá Kim Miêu đề nghị mọi người cùng đi ra ngoài ăn cơm, hy vọng Hàn Nhạc Nhạc và Kiều Tuyết Nghiên có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, không nên bởi vì chút chuyện không có chứng cứ mà huyên náo không vui.
“Không đi! Tôi không muốn đi ăn cơm chung với một kẻ lừa gạt.” Giọng điệu Hàn Nhạc Nhạc thật cứng.
Kiều Tuyết Nghiên không thích nghe lời này, cười lạnh nói: “Cô không theo đuổi được Nam Cung Thần có liên quan gì đến tôi? Có lẽ người ta vốn không thích cô.”
Hàn Nhạc Nhạc tức giận đến toàn thân phát run, từ nhỏ cô đã nhận được vô vàn yêu thương, ở phương diện theo đuổi đàn ông càng chưa bao giờ bị bất lợi, hôm nay thật oách, bỏ lòng tự trọng đi lấy lòng một người đàn ông, lại không có chút hiệu quả nào, cô có thể cam lòng sao?
“Không có cô ở bên cạnh phá rối, Nam Cung đại ca đã sớm là của tôi!”
“Phụ nữ thông minh sẽ chỉ tìm nguyên nhân trên người mình, chứ không phải quy kết thất bại cho người khác, từ điểm này mà nói, cô đã thua!”
Kiều Tuyết Nghiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, cô đã nhẫn nhịn, nhưng việc gì cũng có giới hạn!
Hàn Nhạc Nhạc tức giận không nhẹ, nếu không phải Kim Miêu và Tôn Viện ở bên cạnh lôi kéo, chỉ sợ đã nhào tới đánh nhau với Kiều Tuyết Nghiên, “Cô chính là hồ ly tinh phá hư tình cảm của người khác!”
Ánh mắt Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên sắc bén, nhìn chằm chằm cô ta gằn từng câu từng chữ: “Miệng chó không mọc được ngà voi! Bản thân mình không theo đuổi được lại đổ vấy cho người khác, thật sự đáng buồn!”
Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Đáng buồn”.
Ba nữ sinh ở bên cạnh khuyên can thấy tình hình càng ngày càng hỏng bét, không khỏi khuyên nhủ: “Hai người nói ít đi một câu, bình tĩnh nói chuyện, thật ra chuyện không nghiêm trọng như vậy.”
Nam Cung Dao chỉ có thể đứng ra nói một câu công bằng, “Nhạc Nhạc, Tuyết Nghiên, hai người đừng ồn ào, chuyện này nguyên do từ anh trai tớ, đều do anh ấy không tốt, là anh ấy quá mê gái! Đứng ở góc độ người xem mà nói, tình yêu cần hai bên tình nguyện, tớ hiểu rõ Nhạc Nhạc cậu nghiêm túc với phần tình cảm này, mà anh trai tớ... Chưa chắc nghiêm túc, về phần Tuyết Nghiên, cậu nên rõ ràng cách làm người của cô ấy, cô ấy vẫn luôn nhìn không vừa mắt anh trai tớ...”
Cô chưa nói xong đã bị Hàn Nhạc Nhạc trách móc, “Ai biết cô ta có phải làm bộ không.”
“Cô thật sự thích chụp bô loạn lên đầu tôi!” Kiều Tuyết Nghiên hừ lạnh.
“Cô dám thề cô không có cảm giác gì với anh ấy không?” Hàn Nhạc Nhạc tức giận không thôi.
Một câu nói của Kiều Tuyết Nghiên nghẹn trong cổ họng, có không? Cô đột nhiên không xác định được.
May mà Kim Miêu kịp thời lên tiếng cứu bồ, “Khụ! Nhạc Nhạc, tớ hỏi cậu, có phải cậu rất có tự tin với đàn ông, cảm thấy chỉ cần cậu chủ động ra tay, chưa bao giờ không theo đuổi được tới tay?”
Hàn Nhạc Nhạc cắn môi, một lúc sau gật đầu, “Đó là đương nhiên!”
“Cho nên cậu cảm thấy không theo đuổi được Nam Cung Thần đều do Kiều Tuyết Nghiên âm thầm giở trò xấu, là cậu ấy đoạt anh ta đi?”
“Vốn chính là vậy!”
Kim Miêu nâng trán, “Nhưng cậu có nghĩ đến không, mặc dù không có Kiều Tuyết Nghiên, cũng có khả năng xuất hiện những nữ sinh khác, Nam Cung đại ca không giống những nam sinh cậu đã từng lui tới trước đó, anh ta lớn hơn cậu tám tuổi! Thành thục có trình độ, nếu anh ta thích người nào trong lòng không tự hiểu?”
Hàn Nhạc Nhạc nhìn cô chằm chằm, “Ý của cậu là Nam Cung đại ca thích Kiều Tuyết Nghiên?”
Kim Miêu lắc đầu, “Tớ ví dụ vậy, nói đi nói lại, cậu không cam lòng, chủ yếu chính là người đàn ông mình quyết tâm theo đuổi lại đi thích người khác, lòng tự ái của cậu bị đả kích nghiêm trọng, nhất thời không chấp nhận được đúng không?”
“Vẫn là Miêu Miêu phân tích triệt để.” Nam Cung Dao vui vẻ nói.
“Mấy người đều đứng về phía Kiều Tuyết Nghiên!” Hàn Nhạc Nhạc tức giận chạy ra ngoài.
Thật ra thì, đáy lòng cô đã đồng ý với lời Kim Miêu nói, chỉ có điều ngoài mặt cô không muốn thừa nhận, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đặc biệt vinh quang gì.
“Miêu Miêu, cám ơn cậu.” Kiều Tuyết Nghiên chân thành nói cám ơn.
“Tớ không thiên vị cậu đâu!” Kim Miêu nở nụ cười.
“Tớ biết.”
Hai người nhìn nhau cười, rất nhiều lời không cần sáng tỏ, tất cả mọi người không phải kẻ ngu, sự thật là gì, trong lòng biết rõ.
Mặc dù Hàn Nhạc Nhạc đi, bốn người các cô vẫn ra ngoài ăn bữa cơm, để nghỉ đông mà! Hơn mười ngày không thể gặp mặt, tương đương với tiệc chia tay.
Sau khi ăn xong, Kiều Tuyết Nghiên một mình đi không có mục đích về nhà, chỗ ở của cô cách đại học F rất gần, chỉ mười lăm phút đi bộ mà thôi.
Bông tuyết tối nay hơi lớn, bay bay như lông vũ bay lơ lửng trên không trung, chậm rãi xoay tròn rơi xuống.
Kiều Tuyết Nghiên đội mũ áo lông, xoa xoa tay ngước mắt nhìn bông tuyết bay múa, đẹp quá! Nhắm mắt lại xoay tròn tại chỗ vài vòng, muốn cho phiền não tiêu tán theo đó.
Đột nhiên, cô va phải một bức tường thịt kiên cố.
Bị sợ đến cô vội vàng mở mắt, cho rằng mình không cẩn thận đụng phải người ta, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói xin lỗi, đã thấy được khuôn mặt cần ăn đòn.
Vẻ mặt nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, “Tránh ra!”
“Nghe nói Hàn Nhạc Nhạc mắng em hả?” Nam Cung Thần vểnh môi hỏi.
Nhắc tới chuyện này, trong lòng Kiều Tuyết Nghiên còn tức, mắt lạnh liếc anh, “Nghe được tin chúng tôi gây gổ anh rất hả hê?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.