Chương 20: Cậu Nói Thật Đi, Có Phải Cậu Là... (2)
Liễu Hi
09/03/2023
Tiết thứ ba sáng hôm sau là môn Hoá.
Thầy giáo Tống Ngạn Thành mặc bộ vest màu xanh đen, tay cầm sách giáo khoa khoan thai mà đến.
Vừa vào tiết, việc đầu tiên chính là kiểm tra bài tập về nhà và gọi học sinh đứng lên trình bày cách làm bài.
Đến bài nói về phân tử ion tồn tại trong môi trường axit và bazơ mạnh, thầy Tống gọi Tống Toa Toa đứng lên.
Chú đúng là hiểu rõ nhược điểm của cô như lòng bày tay… Tống Toa Toa đẩy ghế đứng lên, nói lại một lần các bước giải đề hôm qua Quý Hoài giảng cho cô nghe.
Giải đề xong, thầy Tống ôn hoà nhìn Tống Toa Toa, gật đầu nói: “Giải thích khá tốt, ngồi xuống đi.”
Tống Toa Toa trong lòng mừng thầm, cuối cùng cũng không bị chú mắng cho.
Sau mười phút giải bài tập, thầy Tống bắt đầu giảng bài mới. Tay trái thầy đút trong túi quần tây, tay phải cầm phấn viết trên bảng đen, thầy chẳng cần ngó đến sách giáo khoa lấy một lần vẫn giảng bài thao thao bất tuyệt, trôi chảy lưu loát.
Thầy Tống ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm ai là khiến người đó tim đập thình thịch, cảm xúc dâng trào. Sau bốn mươi lăm phút đồng hồ bơi trong biển học vô bờ, cuối cùng tiết Hoá cũng kết thúc. Tống Toa Toa thở phào một hơi.
Nhìn hướng thầy Tống rời đi, Quý Hoài quay sang nhìn Tống Toa Toa, muốn nói lại thôi: “Cậu và thầy Tống là…”
Tống Toa Toa giật bắn mình, nhìn sang Quý Hoài, ấp a ấp úng nói: “Thầy… thầy là chú ruột của tớ.”
Quý Hoài gật đầu: “Hèn gì.”
Gốc gác bản thân đều bị anh vạch trần, Tống Toa Toa thật chẳng biết làm sao, hậm hực nói: “Học lớp Mười thật là uất ức cho cậu quá, chắc hẳn cậu đến từ Nhật Bản, tên là Edogawa Conan đúng không?”
Quý Hoài không nhịn được cười, khóe miệng khẽ run.
Giờ nghỉ trưa trôi qua, tiết đầu tiên của buổi chiều là môn Văn.
Vốn là mới ngủ trưa dậy còn chưa đủ tỉnh táo, học môn Văn càng thêm mệt mỏi rã rời. Ai ngờ cô Vương chủ nhiệm vừa bước vào lớp đã tuyên bố sẽ kiểm tra chính tả bài thư pháp “Lan Đình Tập Tự”, sai một chữ phải chép phạt cả bài một lần, sai mười chữ thì chép mười lần.
Cả lớp lập tức run rẩy, ai cũng tỉnh táo trở lại, tay không ngừng lật sách giáo khoa ôn nhanh lại một lần.
“Được rồi, cả lớp cất sách vào, sáng giờ làm gì mà không ôn?” cô Vương nói, “Cả lớp lấy giấy ra, Quý Hoài, em lên bảng viết.”
Tống Toa Toa thật ra không lo lắng, bài thư pháp “Lan Đình Tập Tự” từ hồi tiểu học cô đã bị ông bà nội bắt học thuộc lòng, tuy vẫn chưa hiểu hết nội dung nhưng viết chính tả thì không sợ.
Cô lấy ra một tờ giấy, viết chính tả từng nét từng nét rất nghiêm túc.
Dựa theo cách dạy của cô Vương, sau khi viết chính tả xong sẽ đổi bài cho bạn ngồi cạnh kiểm tra. Bạn ngồi cạnh của cô đã lên bảng rồi, như vậy bài chính tả của cô hẳn là sẽ do cô Vương kiểm tra.
Mười phút sau, đa số học sinh đều đã viết xong chính tả, Quý Hoài cũng từ trên bục giảng bước xuống.
Tống Toa Toa không ngờ anh lại viết nhanh như vậy, so với tốc độ viết trên giấy của cô cũng không khác mấy.
Những học sinh chưa viết xong chắc chắn là do chưa thuộc bài, cô Vương cũng không chờ nữa, bảo hai học sinh ngồi cạnh nhau trao đổi bài kiểm tra lỗi chính tả.
Tống Toa Toa đưa bài của mình cho Quý Hoài, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng đen. Chỉ thấy trên bảng là từng hàng chữ viết bằng phấn sạch sẽ xinh đẹp, nét chữ tuy mảnh mà cứng rắn, nét thanh nét đậm đầy đủ, dường như là thể chữ Liễu.
Đem so với chữ của mình, quả thật là ấu trĩ như kiến bò, Tống Toa Toa cảm thấy thật xấu hổ.
“Ôi, cậu viết chữ đẹp quá đi!” Tống Toa Toa thấp giọng khen ngợi, “Có phải đã từng luyện thư pháp không?”
“Sai ba chữ.” Quý Hoài dùng bút chì khoanh vòng ba chữ sai trên giấy đưa lại cho cô.
“Ba chữ? Sao có thể?” Tống Toa Toa trừng mắt nhìn ba chữ viết sai, rồi mở sách giáo khoa ra xem lại mấy lần, mới phát hiện đúng là cô đã viết sai. Loại chữ viết cổ văn này chỉ cần không cẩn thận một chút là rất dễ bị sai, là do cô bất cẩn.
Thầy giáo Tống Ngạn Thành mặc bộ vest màu xanh đen, tay cầm sách giáo khoa khoan thai mà đến.
Vừa vào tiết, việc đầu tiên chính là kiểm tra bài tập về nhà và gọi học sinh đứng lên trình bày cách làm bài.
Đến bài nói về phân tử ion tồn tại trong môi trường axit và bazơ mạnh, thầy Tống gọi Tống Toa Toa đứng lên.
Chú đúng là hiểu rõ nhược điểm của cô như lòng bày tay… Tống Toa Toa đẩy ghế đứng lên, nói lại một lần các bước giải đề hôm qua Quý Hoài giảng cho cô nghe.
Giải đề xong, thầy Tống ôn hoà nhìn Tống Toa Toa, gật đầu nói: “Giải thích khá tốt, ngồi xuống đi.”
Tống Toa Toa trong lòng mừng thầm, cuối cùng cũng không bị chú mắng cho.
Sau mười phút giải bài tập, thầy Tống bắt đầu giảng bài mới. Tay trái thầy đút trong túi quần tây, tay phải cầm phấn viết trên bảng đen, thầy chẳng cần ngó đến sách giáo khoa lấy một lần vẫn giảng bài thao thao bất tuyệt, trôi chảy lưu loát.
Thầy Tống ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm ai là khiến người đó tim đập thình thịch, cảm xúc dâng trào. Sau bốn mươi lăm phút đồng hồ bơi trong biển học vô bờ, cuối cùng tiết Hoá cũng kết thúc. Tống Toa Toa thở phào một hơi.
Nhìn hướng thầy Tống rời đi, Quý Hoài quay sang nhìn Tống Toa Toa, muốn nói lại thôi: “Cậu và thầy Tống là…”
Tống Toa Toa giật bắn mình, nhìn sang Quý Hoài, ấp a ấp úng nói: “Thầy… thầy là chú ruột của tớ.”
Quý Hoài gật đầu: “Hèn gì.”
Gốc gác bản thân đều bị anh vạch trần, Tống Toa Toa thật chẳng biết làm sao, hậm hực nói: “Học lớp Mười thật là uất ức cho cậu quá, chắc hẳn cậu đến từ Nhật Bản, tên là Edogawa Conan đúng không?”
Quý Hoài không nhịn được cười, khóe miệng khẽ run.
Giờ nghỉ trưa trôi qua, tiết đầu tiên của buổi chiều là môn Văn.
Vốn là mới ngủ trưa dậy còn chưa đủ tỉnh táo, học môn Văn càng thêm mệt mỏi rã rời. Ai ngờ cô Vương chủ nhiệm vừa bước vào lớp đã tuyên bố sẽ kiểm tra chính tả bài thư pháp “Lan Đình Tập Tự”, sai một chữ phải chép phạt cả bài một lần, sai mười chữ thì chép mười lần.
Cả lớp lập tức run rẩy, ai cũng tỉnh táo trở lại, tay không ngừng lật sách giáo khoa ôn nhanh lại một lần.
“Được rồi, cả lớp cất sách vào, sáng giờ làm gì mà không ôn?” cô Vương nói, “Cả lớp lấy giấy ra, Quý Hoài, em lên bảng viết.”
Tống Toa Toa thật ra không lo lắng, bài thư pháp “Lan Đình Tập Tự” từ hồi tiểu học cô đã bị ông bà nội bắt học thuộc lòng, tuy vẫn chưa hiểu hết nội dung nhưng viết chính tả thì không sợ.
Cô lấy ra một tờ giấy, viết chính tả từng nét từng nét rất nghiêm túc.
Dựa theo cách dạy của cô Vương, sau khi viết chính tả xong sẽ đổi bài cho bạn ngồi cạnh kiểm tra. Bạn ngồi cạnh của cô đã lên bảng rồi, như vậy bài chính tả của cô hẳn là sẽ do cô Vương kiểm tra.
Mười phút sau, đa số học sinh đều đã viết xong chính tả, Quý Hoài cũng từ trên bục giảng bước xuống.
Tống Toa Toa không ngờ anh lại viết nhanh như vậy, so với tốc độ viết trên giấy của cô cũng không khác mấy.
Những học sinh chưa viết xong chắc chắn là do chưa thuộc bài, cô Vương cũng không chờ nữa, bảo hai học sinh ngồi cạnh nhau trao đổi bài kiểm tra lỗi chính tả.
Tống Toa Toa đưa bài của mình cho Quý Hoài, sau đó ngẩng đầu nhìn bảng đen. Chỉ thấy trên bảng là từng hàng chữ viết bằng phấn sạch sẽ xinh đẹp, nét chữ tuy mảnh mà cứng rắn, nét thanh nét đậm đầy đủ, dường như là thể chữ Liễu.
Đem so với chữ của mình, quả thật là ấu trĩ như kiến bò, Tống Toa Toa cảm thấy thật xấu hổ.
“Ôi, cậu viết chữ đẹp quá đi!” Tống Toa Toa thấp giọng khen ngợi, “Có phải đã từng luyện thư pháp không?”
“Sai ba chữ.” Quý Hoài dùng bút chì khoanh vòng ba chữ sai trên giấy đưa lại cho cô.
“Ba chữ? Sao có thể?” Tống Toa Toa trừng mắt nhìn ba chữ viết sai, rồi mở sách giáo khoa ra xem lại mấy lần, mới phát hiện đúng là cô đã viết sai. Loại chữ viết cổ văn này chỉ cần không cẩn thận một chút là rất dễ bị sai, là do cô bất cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.