Chương 37: Học Bá Ra Tay (1)
Liễu Hi
09/03/2023
Thiếu niên thân hình cao gầy nhưng cánh tay dưới ống tay áo lại thon dài có lực, vừa nhìn liền biết thể lực rất tốt, cơ bắp cũng rắn chắc.
Cô Vương chủ nhiệm và thầy Tống không biết Quý Hoài biết chơi bóng rổ nên còn hơi chần chừ.
Tống Ngạn Thành thấy Quý Hoài còn đang mang giày vải, không khỏi nhíu mày: “Em mang giày này chơi bóng sao? Muốn bị trẹo chân à?”
Quý Hoài nói: “Hiệp hai còn có mười lăm phút, không thành vấn đề ạ.”
“Ối chà, thật tốt quá!” Lưu Chiêu lập tức vui vẻ, bỏ ngay gương mặt u sầu trước đó.
Trâu Ngọc Đào mặt lạnh tỏ ra khó chịu: “Mày biết chơi phối hợp không? Trước giờ không tập chung với mọi người, bây giờ mày ra sân chơi một mình à?”
Cô Vương cũng không muốn để học sinh yêu thích nhất của mình ra sân mạo hiểm, sợ hắn té đập đầu ảnh hưởng đến việc học tập nên chậm rãi nói: “Hay là để thành viên dự bị ra thay đi, cứ cố gắng chơi thôi, chúng ta đã cố hết sức rồi.”
“Cô Vương, để em ra sân ạ.” Quý Hoài khởi động tay chân, vừa làm nóng người vừa nói, “Em biết chơi bóng rổ, cô yên tâm.”
“Vậy Quý Hoài ra thay đi.” Tống Ngạn Thành vỗ vai anh dặn dò, “Ra sân đấu em nhớ chú ý phối hợp cùng các bạn, thắng thua không quan trọng, đừng để mình bị thương.”
Các bạn học nữ vây xem thấy Quý Hoài sắp ra sân liền kích động hoan hô ầm trời, tay vẫy vẫy băng rôn miệng hô khẩu hiệu điếc cả màng nhĩ..
Quý Hoài nhận lấy áo số 7 từ thành viên dự bị, tròng vào người rồi giơ tay xin ra sân thay người.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu lại vang lên.
Người bị thương là Tô Khởi Phong ở vị trí tiên phong nên Quý Hoài vào thay cậu ấy cũng chơi ở vị trí đó. Tốc độ chạy nhảy của anh rất mau, trọng tài vừa thổi còi tiếp tục trận đấu anh đã lấy được bóng, dẫn bóng một đường vọt đến khu vực dưới rổ của đối phương. Anh nhảy lên, tay phải giơ cao, ngay lúc tất cả mọi người đều cho là anh sắp ném bóng vào rổ, Tôn Húc cũng đã chạy nhanh đến chuẩn bị hất bóng ra, thì Quý Hoài lại hô lớn một tiếng rồi lật tay chuyền bóng ra phía sau cho Trâu Ngọc Đào.
Trâu Ngọc Đào sửng sốt bắt bóng, lập tức dẫn bóng đi bên cánh trái, nhìn thấy khu vực đó vẫn chưa có ai ngăn cản, trong lúc mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, cậu đã nhảy lên ném một đường bóng xinh đẹp vào rổ ghi 3 điểm.
Trọng tài ra dấu cộng 3 điểm, toàn bộ lớp 10/1 nhiệt liệt hoan hô như ong vỡ tổ, Tống Toa Toa hưng phấn hết kêu to lại nhảy nhót, hai bàn tay vỗ đến đỏ bừng.
Trên sân Quý Hoài lại đoạt được bóng từ tay đối thủ, phối hợp với Lưu Chiêu một trái một phải tả xung hữu đột, khi nhìn thấy có cơ hội liền không do dự ném bóng vào rổ, lại ghi thêm 2 điểm. Lưu Chiêu giơ cao ngón tay cái khen ngợi Quý Hoài.
Trận đấu ngày càng gay cấn, lớp 10/1 đang đuổi sát lớp 10/7, tỷ số đang là 44:47, chỉ còn thiếu 3 điểm.
Các cầu thủ của lớp 10/7 lúc này đã nhận ra Quý Hoài chơi rất tốt. Anh chạy rất linh hoạt, ném bóng cũng cực chuẩn, liên tục không ngừng làm động tác giả, ai cũng không đoán được bước tiếp theo anh muốn làm gì.
Bọn họ cực kỳ khẩn trương, yêu cầu tạm dừng trận đấu để tìm giáo viên chỉ đạo chiến thuật.
Lớp 10/1 cũng không dám thả lỏng. Trận đấu sắp kết thúc rồi, lớp họ chỉ thua có 3 điểm, nếu liều mạng cũng có cơ hội thắng. Ai cũng mang tâm trạng căng thẳng, lặng lẽ ôm hy vọng cầu nguyện.
Tống Ngạn Thành tập hợp cả đội dặn dò vài câu, quan trọng nhất là phải ổn định, sau đó bình tĩnh tấn công, chờ cơ hội ghi bàn.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu lại vang lên, trở lại sân thi đấu, đối phương rõ ràng đã thay đổi chiến thuật. Có hai người kèm chặt Quý Hoài khiến anh không có cơ hội lấy được bóng. Tôn Húc ỷ mình cao to và kỹ thuật thuần thục, liên tục tấn công ghi được 4 điểm.
Cô Vương chủ nhiệm và thầy Tống không biết Quý Hoài biết chơi bóng rổ nên còn hơi chần chừ.
Tống Ngạn Thành thấy Quý Hoài còn đang mang giày vải, không khỏi nhíu mày: “Em mang giày này chơi bóng sao? Muốn bị trẹo chân à?”
Quý Hoài nói: “Hiệp hai còn có mười lăm phút, không thành vấn đề ạ.”
“Ối chà, thật tốt quá!” Lưu Chiêu lập tức vui vẻ, bỏ ngay gương mặt u sầu trước đó.
Trâu Ngọc Đào mặt lạnh tỏ ra khó chịu: “Mày biết chơi phối hợp không? Trước giờ không tập chung với mọi người, bây giờ mày ra sân chơi một mình à?”
Cô Vương cũng không muốn để học sinh yêu thích nhất của mình ra sân mạo hiểm, sợ hắn té đập đầu ảnh hưởng đến việc học tập nên chậm rãi nói: “Hay là để thành viên dự bị ra thay đi, cứ cố gắng chơi thôi, chúng ta đã cố hết sức rồi.”
“Cô Vương, để em ra sân ạ.” Quý Hoài khởi động tay chân, vừa làm nóng người vừa nói, “Em biết chơi bóng rổ, cô yên tâm.”
“Vậy Quý Hoài ra thay đi.” Tống Ngạn Thành vỗ vai anh dặn dò, “Ra sân đấu em nhớ chú ý phối hợp cùng các bạn, thắng thua không quan trọng, đừng để mình bị thương.”
Các bạn học nữ vây xem thấy Quý Hoài sắp ra sân liền kích động hoan hô ầm trời, tay vẫy vẫy băng rôn miệng hô khẩu hiệu điếc cả màng nhĩ..
Quý Hoài nhận lấy áo số 7 từ thành viên dự bị, tròng vào người rồi giơ tay xin ra sân thay người.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu lại vang lên.
Người bị thương là Tô Khởi Phong ở vị trí tiên phong nên Quý Hoài vào thay cậu ấy cũng chơi ở vị trí đó. Tốc độ chạy nhảy của anh rất mau, trọng tài vừa thổi còi tiếp tục trận đấu anh đã lấy được bóng, dẫn bóng một đường vọt đến khu vực dưới rổ của đối phương. Anh nhảy lên, tay phải giơ cao, ngay lúc tất cả mọi người đều cho là anh sắp ném bóng vào rổ, Tôn Húc cũng đã chạy nhanh đến chuẩn bị hất bóng ra, thì Quý Hoài lại hô lớn một tiếng rồi lật tay chuyền bóng ra phía sau cho Trâu Ngọc Đào.
Trâu Ngọc Đào sửng sốt bắt bóng, lập tức dẫn bóng đi bên cánh trái, nhìn thấy khu vực đó vẫn chưa có ai ngăn cản, trong lúc mọi người còn chưa phục hồi tinh thần, cậu đã nhảy lên ném một đường bóng xinh đẹp vào rổ ghi 3 điểm.
Trọng tài ra dấu cộng 3 điểm, toàn bộ lớp 10/1 nhiệt liệt hoan hô như ong vỡ tổ, Tống Toa Toa hưng phấn hết kêu to lại nhảy nhót, hai bàn tay vỗ đến đỏ bừng.
Trên sân Quý Hoài lại đoạt được bóng từ tay đối thủ, phối hợp với Lưu Chiêu một trái một phải tả xung hữu đột, khi nhìn thấy có cơ hội liền không do dự ném bóng vào rổ, lại ghi thêm 2 điểm. Lưu Chiêu giơ cao ngón tay cái khen ngợi Quý Hoài.
Trận đấu ngày càng gay cấn, lớp 10/1 đang đuổi sát lớp 10/7, tỷ số đang là 44:47, chỉ còn thiếu 3 điểm.
Các cầu thủ của lớp 10/7 lúc này đã nhận ra Quý Hoài chơi rất tốt. Anh chạy rất linh hoạt, ném bóng cũng cực chuẩn, liên tục không ngừng làm động tác giả, ai cũng không đoán được bước tiếp theo anh muốn làm gì.
Bọn họ cực kỳ khẩn trương, yêu cầu tạm dừng trận đấu để tìm giáo viên chỉ đạo chiến thuật.
Lớp 10/1 cũng không dám thả lỏng. Trận đấu sắp kết thúc rồi, lớp họ chỉ thua có 3 điểm, nếu liều mạng cũng có cơ hội thắng. Ai cũng mang tâm trạng căng thẳng, lặng lẽ ôm hy vọng cầu nguyện.
Tống Ngạn Thành tập hợp cả đội dặn dò vài câu, quan trọng nhất là phải ổn định, sau đó bình tĩnh tấn công, chờ cơ hội ghi bàn.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu lại vang lên, trở lại sân thi đấu, đối phương rõ ràng đã thay đổi chiến thuật. Có hai người kèm chặt Quý Hoài khiến anh không có cơ hội lấy được bóng. Tôn Húc ỷ mình cao to và kỹ thuật thuần thục, liên tục tấn công ghi được 4 điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.